Trò chuyện với Tôn Lâm được dăm ba câu, Lâm Viễn được cậu ta mời đi ăn. Nhìn cậu nhỏ đang nắm tay Tôn Lâm, anh thoáng phân vân, ai muốn ăn với trẻ con chứ…
Tôn Lâm mỉm cười. “Nhà nó ngay gần đây, để tôi đưa nó về sau đó chúng ta ra biển làm một bữa, được không?”
“Biển?” Lâm Viễn giật mình hỏi, “Ở đây có thể nhìn thấy biển à?”
“Có thể.” Tôn Lâm cười. “Tôi đi câu suốt. Đồng ý chứ?”
“Được.” Lâm Viễn thấy tụi nhóc đã được khám xong xuôi hết rồi, liền đánh mắt sang Lý Cố. Lý Cố khoát tay nói, “Đi đi, đừng ngại bỏ lại người ta cô đơn lẻ bóng chết già ở đây.”
Lâm Viễn cởi áo blouse, cùng Tôn Lâm đi ra ngoài.
Đến cửa, y như rằng có xe đang chờ anh và mấy Men in Black cách đó khá gần mau chóng bám theo, phỏng chừng hoài nghi thân phận của Tôn Lâm.
Tôn Lâm bối rối hỏi Lâm Viễn, “Từ lâu tôi cứ thắc mắc mãi, nhà cậu có thế lực lắm à, mà sao bao nhiêu vệ sĩ đi theo thế?”
“Ai, vệ sĩ gì chứ.” Lâm Viễn nhún vai. “Nếu có vệ sĩ thật thì tôi còn cần gì phải đến bệnh viện làm việc nữa. Là như thế này, gần đây tôi gặp chút chuyện nên những người này đi theo để bảo vệ tôi.”
“Cậu gặp chuyện gì?” Tôn Lâm hiếu kỳ.
“Chậc, lỡ tay làm một chuyện giời ơi đất hỡi, thế là bị một tên xã hội đen vô duyên chỉ số thông minh thấp tè mặt lạnh như tiền bám riết.” Lâm Viễn thuận miệng nói.
“Khụ khụ…” Hạ Vũ Thiên đang ngồi trong văn phòng xem sổ sách, nhấp một ngụm cà phê thì tự nhiên ho sặc sụa, lỗ tai bên trái nong nóng, mí mắt bên phải giật tưng bừng. Bất giác dáng vẻ lấc cấc của Lâm Viễn loé lên trong đầu, anh thở dài.
Lúc này, thư ký gõ cửa bước vào báo với Hạ Vũ Thiên, “Ông chủ, có ngài Thẩm đến.”
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu, thấy một chàng trai quần jeans, áo sơ mi trắng đang đứng trước cửa. Người này có nét của con lai, diện mạo vô cùng anh tuấn, mái tóc vàng nhạt được cắt ngắn, làn da trắng như tuyết, ngũ quan hài hoà nổi bật tinh xảo như búp bê.
Hạ Vũ Thiên gật đầu. “Cậu chính là Thẩm Dực?”
“Đúng thế, ông chủ Hạ.” Thẩm Dực có chút dè chừng cầm một xấp giấy tiến tới.
Hạ Vũ Thiên nhìn xấp giấy, hỏi, “Đây là bản thiết kế của cậu?”
“Đúng,” Thẩm Dực trả lời. “Tôi có hứng thú với hạng mục này, tuy là do công ty khác đấu thầu nhưng vẫn muốn thử một lần.”
“Tôi rất vừa lòng với thiết kế của cậu, cậu có thể tham gia thiết kế công trình này, bắt đầu từ hôm nay.”
Trên mặt Thẩm Dực lộ vẻ sung sướng, Hạ Vũ Thiên nói thêm, “Nhớ nộp cho tôi một bản kế hoạch tỉ mỉ.”
“Đương nhiên.” Thẩm Dực tiếp nhận tài liệu từ Hạ Vũ Thiên rồi xoay người đi.
Hạ Vũ Thiên hút một điếu thuốc, hờ hững dõi theo bóng Thẩm Dực đi ra.
…
Lâm Viễn cùng Tôn Lâm mua cả đống đồ ăn vặt tới bờ biển, chỗ này nói chính xác là một bãi đá chứ không phải bãi cát, gần đấy còn có cái đập lớn chưa xây xong. Hai người chọn một chỗ bằng phẳng ngồi xuống ăn.
Tôn Lâm xoay lại nhìn Men in Black đang chậm rãi đi theo. “Bọn họ phải theo cậu đến chừng nào? Không khó chịu sao? Chẳng tự do gì cả.”
“Tôi biết đâu đấy.” Lâm Viễn nhún vai.
“Ừm… cậu đắc tội với xã hội đen à?” Tôn Lâm hỏi. “Tôi có người thân quan hệ rất rộng, mà cũng khá quan tâm đến tôi. Hay để tôi hỏi thử xem có thể giúp cậu được không nhé?”
Lâm Viễn cười nhìn Tôn Lâm, xua tay. “Ai da, không sao đâu, có mấy Men in Black lận, nhỡ hôm nào đụng độ người ngoài hành tinh thì bọn họ sẽ cứu tôi mà, đừng để tâm.”
“Không phiền đâu.” Tôn Lâm nói. “Tôi coi cậu như bạn bè, cậu không cần phải khách sáo.”
Lâm Viễn cười cười. “Yên tâm, nếu cần nhất định sẽ tìm cậu.”
Sau đó, hai người tiếp tục trò chuyện, vì đều thích thể thao, bóng rổ rồi bóng đá nên có khá nhiều thứ để nói, đề tài còn lan man sang phim ảnh, trò chơi,… Tán gẫu qua giữa trưa rồi đến tận khi trời sâm sẩm tối, cả hai mới đứng dậy phủi mông mãn nguyện đi về.
Bước song song bên Lâm Viễn, Tôn Lâm gợi ý, “Ngày mai ở trường có trận bóng rổ, cậu có tới không? Hôm cậu đi rồi, các anh em đều nhắc tôi lần sau gọi cậu đến nữa.”
Lâm Viễn suy nghĩ, hỏi, “Vẫn ở trường?”
“Ừ.”
“Vậy ngày mai đi, nếu không bận tôi sẽ đến.” Lâm Viễn hớn hở đáp.
Ngẩng mặt lên liền bắt gặp một chiếc xe màu đen trước cửa bệnh viện của Lý Cố. Hạ Vũ Thiên tay đút túi, miệng ngậm thuốc, tựa bên ngoài xe, mắt dính lên người Lâm Viễn.
Lâm Viễn thấy không ít các cô gái xinh đẹp đi ngang qua đều liếc mắt trộm ngắm anh ta. Ầy, kẻ này mặt người dạ thú, đừng bị lừa bởi bề ngoài nha, dân anh chị thứ thiệt đó. Các chị em ơi, mau tránh xa anh ta ra!
“Lâm Viễn.” đi qua ngã tư, Tôn Lâm giúi cái túi nylon vào tay Lâm Viễn. “Tôi đi trước, ngày mai cậu nhớ đến đấy!”
“Ờ, có thời gian nhất định sẽ tới.” Lâm Viễn gật gật, Tôn Lâm vỗ vai anh rồi đi. Lâm Viễn cầm cái túi nhàn nhã về bệnh viện, không cam tâm tình nguyện bước qua chỗ Hạ Vũ Thiên.
Tới nơi, Lâm Viễn hỏi, “Sao anh lại đến đây?”
Hạ Vũ Thiên khoé miệng giật giật. “Chưa đợi lâu.”
Lâm Viễn khó hiểu. “Sao không gọi điện trước?”
Hạ Vũ Thiên vẻ mặt tỉnh bơ nhún vai. “Đã bảo chưa đợi lâu mà, đi ăn không? Lên xe.”
Lâm Viễn hồ nghi nheo mắt lại. “Hôm nay anh có chuyện gì vui à?”
“Ờ.” Hạ Vũ Thiên không phủ nhận.
Lâm Viễn hơi kinh ngạc, Hạ Vũ Thiên của hôm nay điềm đạm lịch sự, khác hẳn với cái kẻ sát khí đằng đằng mọi bữa.
Hạ Vũ Thiên vắt chéo chân ngồi trong xe. “Lâm Viễn, cậu thích người cùng giới hay khác giới?”
Lâm Viễn chun mũi đáp, “Hỏi thừa, tôi đây thẳng, về sau nhất định sẽ sinh một cô con gái rượu.”
Hạ Vũ Thiên ngoảnh lại đối diện với anh. “Là bé gái sao?”
Lâm Viễn ngẩn người rồi cười. “Là bé gái.”
Hạ Vũ Thiên nhướn nhướn mày. “Vì sao? Bình thường người ta thích con trai hơn chứ?”
“Sao phải nuôi một thằng con cứng đầu cứng cổ hả?” Lâm Viễn mỉm cười. “Sinh con gái rất hay, hiền lành lại hiếu thảo, về sau lớn lên dù học hành không đến nơi đến chốn, không tìm được một chỗ làm ngon lành thì… lại nói, gen tôi chất lượng như vậy, nếu cưới cô vợ xinh đẹp chút, con khi sinh ra sẽ là một bé gái khả ái, sau gả cho một chàng trai tốt bụng nào đó thì cũng hả lòng hả dạ quá đi chứ?”
Hạ Vũ Thiên đăm chiêu nhìn Lâm Viễn một lúc. “Vậy đời này cậu có khao khát gì không? Như lý tưởng hay hoài bão?”
“Tôi chả có hoài bão gì hết.” Lâm Viễn thản nhiên. “Từ nhỏ đến lớn đều không có.”
“Như vậy sao biết phấn đấu?” Hạ Vũ Thiên cảm thấy buồn cười.
“Ai bảo không có ước mơ thì không biết phấn đấu?” Lâm Viễn quay lại nhìn Hạ Vũ Thiên. “Anh có biết Zidane năm tuổi đá bóng đến đôi giày còn không có… Anh ấy khi đó đã bóng đơn giản là sở thích mà thôi, bé tí ai đã mơ đến chuyện sau này làm một cầu thủ đẳng cấp quốc tế đâu? Mỗi người đều là bước từng bước một, tôi chỉ biết hôm nay mình muốn làm gì, ngày mai muốn làm gì, còn ước mơ lại là chuyện ngày mai của ngày mai. Tôi nào biết ngày mai và hôm nay sẽ phát sinh những cái gì? Nói không chừng mai mạng đã chẳng còn. Ước mơ chỉ là thứ viển vông.”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. “Cậu còn trẻ như thế, đột nhiên chết không phải là đáng tiếc sao?”
“Chuyện này cùng tuổi tác đâu có liên quan?” Lâm Viễn khinh thường ngó Hạ Vũ Thiên. “Anh nghĩ chết khi vẫn là trẻ con hay khi đã hai mươi tuổi thì hơn?”
Hạ Vũ Thiên nhìn anh.
“Nếu chọn một trong hai, tôi thà chết khi còn bé, đối với cha mẹ và cả bản thân đều nguôi ngoai hơn phần nào, chưa nhận thức thế giới sâu sắc, bản thân chưa từng chịu khổ cũng không để cho người khác chịu khổ, chưa từng thích ai cũng không có ai quá lưu luyến mình, chết là hết, vô tư đi. Thứ hai, cha mẹ khi ấy vẫn còn trẻ, thấy đứa con vừa mới sinh đã ra đi, bọn họ có thể sinh đứa khác, không phải vội.” Lâm Viễn nhún vai. “Nếu qua tuổi hai mươi mà chết, thế thì thảm rồi, lưu luyến đồ ăn này, tiếc nuối bộ phim ngày mai không còn xem được nữa này, trận bóng thứ Bảy phát đợi không được, nếu còn có người yêu thì… ôi thôi, bi kịch, bi kịch.”
“Cậu có người yêu không?” Hạ Vũ Thiên hỏi tiếp.
“Không định kiếm.”
“Sao lại thế?” Hạ Vũ Thiên hỏi. “Chừng này tuổi rồi…”
“Tôi đã từng có bạn gái.” Lâm Viễn thoải mái đáp. “Nhưng đúng khi ấy mẹ tôi qua đời nên tôi phải về quê mai táng cho bà, sau khi bà đi, tôi chẳng còn lòng dạ yêu với chả đương nữa, tôi thì không sao nhưng đã khiến người ta muộn màng hơn một năm, giờ gặp tôi cô ấy còn coi như kẻ thù. May mà sau đó lại êm xuôi, bằng không tôi đã làm lỡ chuyện đại sự của cô ấy rồi… nên mới nói, không phải thích thật lòng thì khỏi phải tìm kiếm nữa.”
“Vậy vấn đề sinh lý cậu giải quyết như thế nào?”
Lâm Viễn nhăn mặt. “Tôi với anh tuy đã trưởng thành, nhưng anh chỉ là người dưng, tôi không muốn đề cập đến chuyện tế nhị với anh.”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Khi nào cần, tôi có thể giúp cậu tìm mấy cô vừa ý.”
Sắc mặt Lâm Viễn trầm xuống, anh trợn trắng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Không cần, anh cho tôi là người thế nào chứ?”
Hạ Vũ Thiên cười cười. “Sống là phải biết hưởng thụ lạc thú trước mắt, đã nghe qua câu này chưa?”
“Chúng ta sinh ra đúng là để tận hưởng lạc thú trước mắt.” Lâm Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng tận hưởng đến mấy cũng không nên để lại hậu quả, kể cả khi có giải quyết bằng tiền bạc đi chăng nữa, chuyện này tôi vẫn muốn đường đường chính chính cùng với người mình thích hơn, nếu không đến một ngày đó gặp được đúng ý trung nhân, lúc làm chuyện này sẽ cảm thấy có lỗi với cô ấy.”
Hạ Vũ Thiên bật cười, cho rằng lý luận của Lâm Viễn rất thú vị. ”Làm cách nào mà khi gặp người đó cậu xác định được cô ấy là người cậu thích?”
Lâm Viễn thầm nghĩ – bộ đầu óc có vấn đề hay sao mà thích hay không thích cũng chẳng rõ.
Hạ Vũ Thiên hỏi nghiêm túc, “Thử tưởng tượng, hôm nay tôi gặp cậu, thấy cậu hay hay, tôi thích… Ngày mai tôi gặp người nào đó, còn đẹp hơn cả cậu, thế là tôi thích hơn… lại cứ thế, ngày kia lại thích người khác hơn nữa, thì đến khi nào mới gặp được người mình thích nhất? Chẳng lẽ cứ gặp được người này thì sẽ bỏ lại tất cả những người trước sao?”
Coi Hạ Vũ Thiên như không khí, Lâm Viễn khẽ thở dài, chống cằm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Hạ Vũ Thiên vẫn chưa chịu bỏ cuộc. “Sao, bí rồi?”
Lâm Viễn nửa đùa nửa thật nhìn Hạ Vũ Thiên. “Đúng rồi, trong sân có mấy con chó, anh thích chó à?”
“Ờ.” Hạ Vũ Thiên gật đầu. “Tôi thích Doberman, hung dữ lại biết nghe lời.”
“Hai con trong nhà đúng là dữ nha.” Lâm Viễn bất mãn. “Hôm đó suýt nữa đã cắn tôi.”
“Lát để tôi mang cậu đi chào bọn nó.” Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Bọn nó sẽ không hung tợn với cậu nữa.”
“Ô? Nghe lời như thế hả?” Lâm Viễn giật mình.
“Dĩ nhiên.” Hạ Vũ Thiên gật.
“Nếu sau này có người tặng anh vài con khác giống quý, vẻ ngoài, bản tính không thua gì con Doberman đó đổi với anh, anh có đổi không?”
“Không.” Hạ Vũ Thiên nghĩ rồi lắc đầu.
“Vì sao?” Lâm Viễn cười nói. “Quan điểm của anh là thích thứ tốt nhất còn gì.”
“Mấy con đó là tốt nhất rồi.” Hạ Vũ Thiên đáp. “Không có con nào tốt hơn đâu.”
“Sao dám khẳng định? Có rất nhiều giống Doberman đoạt giải trong các cuộc thi quốc tế trên TV, có thể là Doberman huyết thống hoàng tộc, hoặc loài biết nói…”
“Chó sao nói được?” Hạ Vũ Thiên ngứa mắt trông Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhếch mép. “Nhìn chung là thứ tốt, đổi với anh, anh sao lại không đổi?”
Hạ Vũ Thiên cúi đầu, có vẻ đang nghiền ngẫm.
“Anh đúng là khờ.” Lâm viễn dùng cái xiên thịt xỉa xỉa răng, thấy Hạ Vũ Thiên nheo mắt nhìn mình bèn nhận ngay ra tâm trạng anh ta vốn đang lên giờ đã bị anh đạp xuống rồi. Anh vội lấp liếm, “Ý tôi là, anh có tình cảm với mấy con chó kia, có tình cảm nên mới thấy bọn nó là tốt nhất, dù có ai muốn đổi, anh cũng không đổi.”
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn. “Chó với người không giống nhau.”
Lâm Viễn cười cười gật gù. “Chó và người tất nhiên khác nhau… nhưng anh cũng thật là…”
“Tôi thì sao?”
“Anh nghĩ đi, anh dành tình cảm cho chó, nhưng với con người thì không, anh chỉ coi họ như công cụ.” Lâm Viễn nhún vai. “Cái này gọi là báo ứng, anh không thể hiểu hết người khác nhưng thừa hiểu chính bản thân mình, anh cũng biết mình đối với người khác ra sao thì họ sẽ coi anh y như vậy. Trong thế giới của anh, con người vốn dĩ là sinh vật máu lạnh, so ra còn kém cả chó.”
“Mạnh miệng nhỉ.” Hạ Vũ Thiên nắm lấy cằm Lâm Viễn. “Tôi hỏi cậu, tình cảm là cái quái gì? Tình cảm có thể cho cậu cơm ăn áo mặc sao? Có thể giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm sao?”
Lâm Viễn gạt tay Hạ Vũ Thiên ra. “Anh nói tình cảm vô dụng thì là vô dụng, nhưng nếu anh bảo nó hữu dụng thì thực sự nó có thể mang lại phép màu cho anh.”
“Vớ vẩn.” Hạ Vũ Thiên cười cười, có vẻ không đồng tình.
Lâm Viễn thản nhiên. “Anh không tin kệ anh, tôi tin là được.”