Chương 211: Cái tát tai vang động. (phần 2)
Dịch giả: mienlitangcham
Biên dịch: Cutundohoi
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tuy hắn chỉ đắc ý được đến đây thôi.
Bốp!!!
Một âm thanh vô cùng rõ ràng!
Đỗ Duy không đợi hắn nói xong, một cái tát liền hung hăng quất trên mặt trái hắn!
Mà một cái tát này của Đỗ Duy không lưu tình chút nào, thật sự tát rất mạnh lên mặt Mose! Mose hình như bị đánh đến ngơ ngẩn, trên khuôn mặt vốn thanh tú của hắn nhanh chóng hiện ra năm vệt ngón tay đỏ đỏ cực kì rõ ràng!
Vẻ đắc ý cùng đùa cợt trên mặt thiếu niên này ngưng lại trong nháy mắt, vô ý thức đưa tay lên che mặt, trợn to mắt nhìn Đỗ Duy---với thân phận của hắn, gần như từ nhỏ tới giờ cũng không nghĩ tới lại còn có người dám tát hắn?! Ngay cả chị hắn đều chưa đánh hắn dù chỉ là một ngón tay!
Thiếu niên này nhanh chóng tỉnh lại, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy lửa giận, rồi đột nhiên gào lên:
- Ngươi dám đánh ta!!!
Từ nhỏ đến lớn Mose có bao giờ phải nếm loại nhục nhã cùng đau khổ này? Hắn sớm đã đem thân phận Đỗ Duy ném ra ngoài não, xoảng một tiếng rút kiếm ra, nổi giận gầm lên một tiếng cố gắng hướng ngực Đỗ Duy đâm tới!
Nhưng Đỗ Duy vẻ mặt khinh thường, mặc dù hắn là ma pháp sư, võ thuật không phải là thứ hắn am hiểu nhưng dù sao mấy động tác trụ cột để nhập môn tinh không đấu khí mà Hussein dạy hắn đã luyện được hơn một năm. Cường giả mạnh nhất dưới bầu trời sao - Aragon truyền xuống tinh không đấu khí là tuyệt kĩ thần kì đến mức nào? Mặc dù Đỗ Duy chỉ luyện động tác nhập môn nhưng sự mạnh mẽ và linh hoạt của thân thể sớm đã vượt qua người thường, không còn là thiếu niên yếu ớt ngày xưa nữa rồi. Huống chi Mose cũng không phải là thiên tài luyện võ, cùng tuổi với Đỗ Duy thì bản lĩnh có bao nhiêu?
Đỗ Duy chỉ nhẹ nhàng nghiêng người liền tránh thoát một kiếm này, sau đó ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng, trả lại một bạt tai vào mặt hắn!
Bốp!!!
Cái tát này so với lúc trước còn mạnh hơn, đánh cho nửa bên mặt Mose cũng sưng lên, thậm chí miệng hắn còn chảy ra một dòng máu tươi.
Mose bị đánh đến lảo đảo, tay không khỏi lỏng ra, kiếm đã rơi xuống đất. Hắn vừa tức vừa giận, gần như sắp ngất xỉu, đang muốn đi nhặt kiếm nhưng Đỗ Duy đã tiến tới từng bước, tiện tay bắn ra, một quả cầu ánh sáng nhỏ liền bao phủ khắp người hắn. Sau đó Mose lập tức cảm thấy toàn thân mình như bị giam lại, lưng dần dần cúi xuống, sức lức trên người có mười phần thì đã mất đi chín phần, cả người mềm nhũn dường như không còn một chút sức lực nào.
truyện copy từ tunghoanh.com
Hắn hình như còn muốn giãy dụa để nắm lấy chuôi kiếm, Đỗ Duy bước lên một bước, nhấc chân dẫm lên lưỡi kiếm, từ trên nhìn xuống lạnh lùng nhìn tên nhóc này.
Vẻ mặt Mose đầy tức giận, dùng sức rút kiếm, nhưng sao có thể rút được? Nhất thời thở gấp, giận dữ nói:
- Đỗ Duy! Ngươi dám vô lễ với ta! Chị ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!
- Chị à?
Đỗ Duy không hề che dấu vẻ mặt khinh thường, hắn chậm rãi cúi xuống, ánh mắt quyết liệt nhìn chằm chằm con mắt Mose, cười lạnh nói:
- Chà! Bây giờ ngươi chỉ biết dùng chị ngươi đến uy hiếp ta sao? Hừ, đúng là một tên nhóc con lông còn chưa mọc! Chỉ bằng bản lĩnh chó má ấy của ngươi cũng dám làm dáng trước mặt người khác? Giả bộ nhiều dũng cảm lắm, bị khi dễ liền như trẻ con đem người lớn trong nhà ra dọa?
Mose tức giận đến mặt mũi đỏ lừ, vừa thẹn vừa giận, bị Đỗ Duy kích đến một câu cũng không nói được.
- Người, nếu muốn kiêu ngạo cũng phải có tiền vốn!
Đỗ Duy vẫn tiếp tục đả kích thằng nhóc này không lưu tình chút nào:
- Ngươi sao? Ngươi thì là cái gì? Ngươi có bản lĩnh gì? Chỉ là một tên nhóc con thối dựa vào thế lực của chị mình mà cuồng vọng thôi! Ngươi có bản lĩnh gì mà cuồng vọng? Ngươi không có! Một chút cũng không có! Bằng vào vài trò của ngươi, bên cạnh ta tùy tiện gọi ra một tên thị vệ đều có thể đánh ngươi đến tám lần mười lần! Nếu ngươi không có một người chị như vậy…ngươi ngay cả rắm cũng không bằng!!
Mose bị mắng đế ngẩn ra, hắn mở miệng muốn phản bác:
- Đỗ Duy ngươi dám…
Bốp!
Trả lời hắn là một cái bạt tai!
Đỗ Duy đánh rất mạnh, Mose bị một cái bạt tai này khiến cho mặt cũng nghiêng đi.
- Ta đương nhiên dám!
Trên mặt Đỗ Duy không che giấu cười ác:
- Ông mày dám đấy! Thế nào? Bởi vì ông mày mạnh hơn ngươi! Mạnh hơn ngươi gấp trăm lần. Cho nên nếu ta muốn đối phó với ngươi, ta muốn chà đạp ngươi thế nào cũng được! Ngươi thì sao? Ngươi ngoại trừ khua khoắng cái vỏ cậu ấm của ngươi, ngươi có bản lĩnh gì chống lại ta sao?
- Ta…
Mose vừa mới mở miệng nói một tiếng, một bạt tai của Đỗ Duy lại đánh ra!
Bốp!
Bốn cái tát rất kêu này như một thanh khoái đao đem vẻ ngoài kiêu ngạo của Mose cắt nát thành mảnh nhỏ, hiện tại ánh mắt tên nhóc nhìn Đỗ Duy tràn đầy sợ hãi, đâu còn một chút kiêu ngạo nào?
Hắn không biết chuôi kiếm đã buông lỏng từ lúc nào, hai tay che mặt, ánh mắt lộ ra giữa ngón tay tràn đầy sợ hãi.
- Nói đi!
Đỗ Duy quát to một tiếng, thân thể Mose không kìm được run run, hắn vừa muốn mở miệng, Đỗ Duy nâng tay lên ra vẻ chuẩn bị đánh tiếp, dọa Mose đến mức ngay cả thanh âm lúc nói chuyện không kìm được như sắp khóc:
- Đừng…đừng có đánh ta…
Hừ! Đỗ Duy hừ mạnh một tiếng, buông tay xuống:
- Biết vì sao ta đánh ngươi không?
Mose nhanh chóng lắc đầu.
- Ôn con, nghe cho rõ đây.
Đỗ Duy hung tợn nói:
- Bây giờ ngươi đi theo ông thì phải chịu ông quản chế! Chúng ta đang hành quân, ngươi nhanh chóng thành thành một chút cho ta…đặc biệt nhớ kĩ một chút, bắt đầu từ bây giờ lúc nói chuyện với ta phải nói “thưa ngài”! Hiểu chưa!
Mose rốt cuộc không dám không nghe, hình như đã khuất phục dưới sự tàn ác của Đỗ Duy, không kìm được nhỏ giọng nói:
- Được…được rồi.
- Ngươi nói cái gì.
Đỗ Duy nghe xong câu này lại trừng mắt. Mose cực kì hoảng sợ, nhanh chóng nói:
- Vâng..thưa ngài.
Nói xong ánh mắt hắn đỏ lên, cuối cùng bắt đầu khóc. Hắn vừa khóc đã làm Đỗ Duy nhíu mày, không thể tưởng tượng được tên nhóc con của gia tộc Listeria này yếu đuối như vậy. Vốn Đỗ Duy tưởng rằng hắn vẫn còn rất kiêu ngạo, không nghĩ rằng với loại thủ đoạn bạo lực này cư nhiên khiến hắn khuất phục như vậy. Hơn nữa còn khóc ô ô như đàn bà càng khiến cho Đỗ Duy sinh ra một chút coi thường.
- Khóc lóc cái gì!
Đỗ Duy quát lên:
- Ngươi đứng lên cho ta! Bây giờ nói cho ta biết tối qua ngươi đi đâu!
Mose ôm mặt, sợ hãi né tránh ánh mắt Đỗ Duy:
- Ta chỉ đi ra ngoài, ta không chịu được lời của bọn chúng, ta muốn đi vào núi xem xem, không cho bọn chúng coi thường ta…
- Vậy thì làm sao ngươi trở về từ hướng nam?
Đỗ Duy nhíu nhíu mày.
- Ta…ta không biết.
Ánh mắt Mose hiện lên một chút không thành thật:
- Trời tối đen, ta cưỡi ngựa một lúc thôi đã không phân biệt được phương hướng, không biết vì sao lại đi đến phía nam, sau đó ta bị lạc...liền ngủ trên lưng ngựa, lúc ta tỉnh lại mới biết mình ở trên con đường phía nam, không thấy được núi ta phải hỏi người trên đường mới về được…
Đỗ Duy cười lạnh:
- Nhìn ngươi một đường cưỡi ngựa đi tới dường như là hình dáng nhàn nhã đi chơi mà! Có phải ngươi nghĩ rằng ta không tìm thấy ngươi sẽ rất lo lắng? Cho nên cố ý chậm rãi trở về?
Mose thực sự sợ hãi loại ánh mắt âm trầm này của Đỗ Duy, cũng không biết vì sao vừa mới nếm qua bốn cái tát rất mạnh mà cả đời chưa từng nếm qua, hắn thực sự bị đánh đến sợ hãi, đối mặt với Đỗ Duy trong lòng không nhịn được run sợ, không tự chủ được liền nói:
- Đúng…đó!
- Hắc hắc!
Đỗ Duy cười lạnh:
- Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, sau khi ta không thấy ngươi thực sự rất gấp gáp, hơn nữa còn đem tất cả thủ hạ vào núi tìm ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới không, vì sao ta phải gấp gáp? Ngươi có nghĩ tới sau khi ngươi xảy ra chuyện sẽ có hậu quả gì không?!
Mose không trả lời.
- Nếu ngươi thực sự xảy ra chuyện trong tay ta…
Giọng nói Đỗ Duy lành lạnh:
- Vậy thì ta cùng với gia tộc của ngươi, bởi vì hành động ngu ngốc của tên nhóc ngu ngốc là ngươi, sẽ phải trở mặt, từ nay về sau biến thành tử địch…mà ta, sẽ không tiếc bất cứ giá nào hoàn toàn hủy diệt gia tộc của ngươi! Đừng hoài nghi ta dám làm như vậy! Ta sẽ không để một gia tộc Listeria đối địch với mình tồn tại trên thế giới! Hơn nữa…ta sẽ dùng tất cả thủ đoạn đem gia tộc của ngươi phá hủy triệt để! Nghĩ lại đi, nhóc con, bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi, nếu ngươi tối hôm qua gặp phải mã tặc trên đường hoặc là mấy loại dã thú ma thú gì đó mà chết, vậy thì chị của ngươi, người trong họ của ngươi đều sẽ bị hành động ngu xuẩn của ngươi mà mất đi tính mạng! Bây giờ ngươi cảm thấy rất đắc ý phải không?
Mose có thể rõ ràng cảm giác được tiểu ác ma đáng sợ này tuyệt đối không phải nói khoác! Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn Mose có một loại cảm giác: Hắn thật sự dám làm như vậy! Hơn nữa hắn thật sự có thể làm được!
Nhìn ánh mắt đáng sợ của Đỗ Duy, trong lòng Mose chợt sinh ra một nỗi sợ hãi sâu sắc!
- Còn đứng đấy làm gì~ Chờ ta tới đỡ ngươi sao!
Đỗ Duy ra lệnh một tiếng , Mose vẫn câm như hến, nhưng đã nhanh chóng bò dậy, lùi mấy bước ra xa.
- Hừ, cũng chỉ là một tên nhóc mặt trắng vô dụng thôi.
Trong lòng Đỗ Duy thở dài, trong miệng ngâm nga:
- Có đao không luyện, ngươi luyện kiếm(hèn), kiếm vàng không luyện, ngươi luyện ngân kiếm(cực hèn)!
Lửa giận trong lòng hắn được giải tỏa một chút, quay đầu nhìn lại Raoen đang có vẻ mặt cổ quái, còn có Sandy đang nhìn mình vẫn đang toát ra một chút sợ hãi. Đỗ Duy phẩy phẩy tay nói:
- Đốt phân chó sói cho tỏa khói lên! Để cho người trên núi trở về đi.
Hai tên thị vệ ngay lập tức chạy đi. Nhưng mới đi được hai bước Đỗ Duy bỗng nhiên nghe thấy phía sau một cái chòi truyền đến một tiếng rống to kinh thiên động địa!
Sau đó liền thấy một cái bóng to màu đỏ từ phòng phía sau bắn ra rồi nhanh chóng quấn quanh người Mose…cái thứ dài dài đỏ đỏ gì đó, Đỗ Duy đã nhìn rõ…không ngờ lại là một cái …đầu lưỡi thật dài!
Đáng thương là tên nhóc Mose này còn chưa hết sợ hãi, không có một chút phản ứng, thân thể đã bị cuốn lấy. Sau một tiếng hô sợ hãi ngắn ngủi, cả người đã bị cuốn đi, bay về phía chiếc chòi…
Đỗ Duy mới sửng sốt một chút mà Mose đã bay vào trong chiếc chòi không thấy tăm hơi rồi! Đỗ Duy kinh hãi, phản ứng đầu tiên là chạy nhanh về phía chiếc chòi. Mới chạy được hai bước đã có một luồng sóng nhiệt cuốn tới, Đỗ Duy liền thấy trước mặt là một mảnh đỏ rực, một luồng lửa mãnh liệt từ bên trong phun ra…