Ác Ma Pháp Tắc Chương 288 : Mưu ai, da ai

Chương 288: Mưu ai, da ai

Dịch giả: yakuza_japan
Biên dịch: duytan2590
Biên tập: thông thiên
Nguồn : TTV


Maximus đương nhiên hiểu ý tứ của Đỗ Duy.

Vị giáo chủ đại nhân này mặc dù dáng có dáng vẻ nhân từ cao thượng, lại mặc áo bào cũ và sống rất đạm bạc, nhưng nếu theo cách nhìn của Đỗ Duy thì: Càng là người như vậy, càng không đơn giản! Hoặc ông ta một thánh nhân chân chính, hoặc, ông ta có dã tâm rất lớn!

Đỗ Duy vẫn không tin trên thế giới này có thánh nhân gì cả… Mihus thì sao? Thánh nhân trong giáo điển, được tô điểm đến cùng cực, là một trong những người tạo nên thần điện, kết quả bộ mặt thật của Mihus chỉ có trời mới biết, e rằng truyền ra ngoài sẽ không ai tin nổi!

Maximus này, chỉ là một chính khách trong thần điện mà thôi.



Maximus biết rằng, muốn có được sự ủng hộ của Đỗ Duy, muốn làm cho vị công tước đại nhân này đầu tư vào bản thân mình, vậy hiện tại phải thể hiện thực lực của chính mình, nghĩ ra biện pháp khiến đối phương hiểu rằng đầu tư vào bản thân mình thì có thể có được sự hồi báo hậu hĩnh.

“Công tước đại nhân.” Trầm ngâm trong giây lát, Maximus từ tốn nói: “Ta tin rằng ngài đối với qui tắc kế thừa vị trí giáo hoàng trong thần điện nhất định là hiểu rõ.”

“Phải.” Đỗ Duy gật đầu: “Dựa theo qui tắc của thần điện, ngài là một trong những người thừa kế. Chỉ có điều, dù sao có tổng cộng tám vị đại giáo chủ, ngài cũng không nhất định có thể trở thành người thắng cuộc cuối cùng.”

“Thần linh vạn năng ở trên cao.” Nét mặt Maximus ra vẻ thương xót chúng sinh: “Không phải Maximus ta tham luyến quyền vị. Nhưng ta lập chí hiến thân cho thần linh, dâng hiến cả đời cho thần điện. Tuyệt đối không thể chấp nhận nhìn cái đám Diệp Ni Phái làm ô uế thần điện! Hành động ngu xuẩn của bọn chúng, sẽ bôi nhọ thần điện.”

Vẻ mặt Đỗ Duy không chút biểu tình, đợi vị giáo chủ đại nhân này nói tiếp.

“Tranh đấu giữa Diệp Ni phái và Ma Tát phái chúng ta đã có từ lâu. Trong quá trình tranh đấu này, nhất là hai năm nay, tất cả những gì bọn chúng làm, càng ngày càng thái quá. Hiện tại trên đại lục có tám đại giáo khu, Diệp Ni phái chiếm năm, Ma Tát phái chúng ta mặc dù chỉ khống chế có ba giáo khu, nhưng từ chiến tích xem ra, lại dẫn trước khá xa bọn họ. Thủ đoạn tuyên dương giáo lý của Diệp Ni phái vô cùng cường ngạnh và máu me, những năm gần đây, bọn họ chủ trương lấy cực hình nghiêm khắc để lập nên uy nghiêm giáo hội, đối với tà giáo đàn áp kịch liệt. Sáu năm trước, trong một vụ án ở giáo khu đông nam, bọn họ lấy danh nghĩa thanh lọc tà giáo thiêu chết sáu người. Ba năm trước, tại giáo khu phía tây nam, bọn họ lấy tội danh xúc phạm thần linh, thắt cổ chết một quý tộc. Thủ đoạn này quá tàn nhẫn nên sớm đã dấy lên sự bất mãn ở rất nhiều nơi. Nhất là ba năm trước thắt cổ chết một quý tộc, việc làm này bị giới quí tộc đế quốc cho là một loại thị uy đối với bọn họ. Trong giáo khu do Diệp Ni phái khống chế đều nảy sinh xung đột với quan phương đế quốc. Chẳng hạn như mấy năm trước, ở khu phía nam, bọn chúng đối với chính sách phú thuế của đế quốc khoa tay múa chân, chỉ trích phú thuế đế quốc quá nặng nề, khiến cho nhân dân đem đa số thu nhập đóng thuế đế quốc hết, dẫn đến việc thuế tông giáo và thuế cống hiến của bọn chúng giảm xuống trầm trọng. Hành động này hiển nhiên đã khiến cho quan hệ giữa Diệp Ni Phái với hoàng thất đế quốc và quan phương đế quốc rất là căng thẳng. Hơn nữa, giáo lý Diệp Ni phái chủ trương “Thần quyền cao hơn tất cả”, dĩ nhiên là làm cho hoàng thất không thích.”

“Đó là đương nhiên.” Đỗ Duy khẽ nhún vai: “Mấy lời ngài nói này, ta dù không hiểu rõ ràng nhưng cũng có nghe qua.”

“Ma Tát phái chúng ta, những năm gần đây dù giáo khu khống chế chỉ có ba, chỉ chiếm một số ít, nhưng danh vọng bên trong thần điện vẫn cao hơn Diệp Ni Phái. Nhất là trong trưởng lão đoàn, phần đông ủng hộ chúng ta. Nhưng có một chuyện cách đây hai năm đã mang đến cho chúng ra một đả kích rất lớn. Nếu như không phải có chuyện ngoài ý muốn đó, có lẽ bây giờ tình cảnh Ma Tát phái chúng ta cũng sẽ khó khăn như vậy.”

Maximus nói đến đây liền hở dài rồi liếc mắt nhìn Đỗ Duy: “Công tước đại nhân. Ngài nhất định đã nghe qua cái tên ‘Hussein’ chứ?”

Trong lòng Đỗ Duy thình lình giật thót một cái, còn trên mặt thì làm ra vẻ kinh ngạc: “Hussein. Ta đương nhiên đã nghe qua, hắn chính là tội phạm số một của thần điện! Thiên tài kỵ sĩ mạnh trên đại lục, nhưng sau này lại phản bội thần điện, phải không?”

“Chính là Hussein… ài. Bởi vì chuyện của hắn, khiến Ma Tát phái chúng ta chịu không ít liên can. Có thể nói, bởi vì chuyện Hussein phản nghịch nên thực lực Ma Tát phái chịu tổn thất rất lớn. Giáo hoàng bệ hạ vốn rất ủng hộ Ma Tát phái chúng ta. Nhưng sau đó vì chuyện này….”

“Hussein có quan hệ gì với các ngài?” Đỗ Duy hỏi.

Maximus cười khổ một tiếng: “Công tước đại nhân, Hussein hắn tuổi còn trẻ đã trở thành kỵ sĩ trưởng trong thần thánh kỵ sĩ đoàn. Trở thành một trong ba thủ lãnh cực kì cường đại của lực lượng vũ trang thần thánh kỵ sĩ đoàn cuar thần điện. Để đạt đươc thành tựu như thế, ngoại trừ bản thân hắn thiên phú hơn người, tuổi trẻ hướng ngoại, còn có nguyên nhân khác.” Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Hussein… vốn gốc từ trung bắc giáo khu chúng ta. Nếu xét đến xuất thân… thì hắn thuộc Ma Tát phái hệ.”


Đỗ Duy ngược lại cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. Hussein mặc dù vẫn ở bên cạnh hắn, nhưng tên kỵ sỹ này bản tính lạnh lùng, mà hắn lại coi chuyện bị trục xuất khỏi thần điện là một chuyện thống khổ lớn nhất đời, rất ít khi nguyện ý nhắc tới chuyện của chính mình trong thần điện. Bản thân hắn không nói nên Đỗ Duy cũng rất ít khi hỏi đến.

“Hussein xuất thân từ giáo khu mà ta quản lý, lúc còn rất nhỏ được tuyển đưa vào thần thánh kỵ sĩ đoàn bồi dưỡng. Sau đó hắn từng bước từng bước tiến lên vị trí kỵ sĩ trưởng, trong quá trình đó đương nhiên được Ma Tát phái chúng ta tương trợ không ít. Dù sao…” Maximus cười khổ nói: “Dù sao ngàn năm qua, trưởng lão đoàn vẫn bảo trì trung lập, nhưng thần thánh kỵ sĩ đoàn thì sớm đã không còn là phạm vi thế lực của Hắc Sơn phái. Ai cũng biết, muốn khống chế quyền lực, trước tiên phải nắm vũ lực trong tay. Thần thánh kỵ sĩ đoàn là một chi vũ lực rất mạnh mẽ trong giáo hội, mấy trăm năm qua, vô luận chúng ta hay là Diệp Ni phái, đều dốc toàn lực xâm nhập vào thần thánh kỵ sĩ đoàn.

Dù sao kỵ sĩ đoàn và trưởng lão đoàn không giống nhau. Hắc Sơn phái khống chế vị trí thủ tịch trưởng lão đoàn, người khác rất khó xâm nhập vào. Muốn tiến vào trưởng lão đoàn, trước tiên phải có giáo hoàng đề tên, sau đó trong nội bộ trưởng lão đoàn tiến hành bỏ phiếu biểu quyết có tiếp nhận hay không. Người ngoài muốn tiến vào trưởng lão đoàn đạt được vị trí thủ tịch, trước tiên sẽ không thể thông qua một cửa bỏ phiếu này của bọn họ. Mà kỵ sĩ đoàn lại không giống như vậy, mỗi một kỵ sĩ từ nhỏ bắt đầu được tuyển chọn để tiến hành bồi dưỡng. Nên chúng ta chỉ cần ở trong giáo khu của mình tuyển chọn một vài đưa nhỏ có thiên phú theo qui tắc của thần điện thì không ai ngăn cản được. Chỉ là những thiếu niên chúng ta tuyển vào thật sự phải có thiên phú mới trở thành thần thánh kỹ sĩ được. Hơn nữa, vì mấy trăm năm trước đây đế quốc và thần điện đạt thành hiệp nghị, thần thánh kỵ sĩ đoàn không được đồn trú tại đế đô, chỉ có thể giữ lại một bộ phận nhỏ ở thần điện. Đại bộ phận thần thánh kỵ sĩ đoàn đều phân tán tại các giáo khu thủ vệ của giáo hội địa phương. Cứ như vậy, thần thánh kỵ sĩ đoàn tất nhiên sẽ chịu sự tác động của giáo hội địa phương nên rất khó bảo trì trung lập hoàn toàn. Như vậy mấy trăm năm qua, thần thánh kỵ sĩ đoàn dù không thể nói hoàn toàn bị xâm nhập. Nhưng trong cao cấp kỵ sĩ chung quy cũng có đại biểu của mấy lưu phái. Chẳng hạn như lần này bọn họ phái đến một tên kỵ sĩ cấp bảy ám sát ta.”

Maximus thở dài: “Lại nói đến Hussein. Hắn chính là một trong những thiếu niên có thiên phú xuất sắc nhất mà chúng ta đã chọn năm đó. Rất nhanh vươn ra khỏi trung bắc giáo khu, trở thành một thiên tài. Sau đó trong tuyển chọn cạnh tranh lại có thành tích đứng đầu, tiến nhập tổng bộ kỵ sĩ đoàn của thần điện ở đế đô tiến hành huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Sau đó cứ thế được nâng đỡ mà thăng tiến dần. Ma Tát phái chúng ta xem hắn là niềm hy vọng lớn nhất của bổn phái!

Vốn hai đại kỵ sĩ trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn đều là người trung lập thuộc Hắc sơn phái, phục vụ giáo hoàng. Nếu như một người của Ma Tát phái có thể đảm nhận kỵ sĩ trưởng, vậy chẳng khác nào chúng ta trong việc tranh đoạt thần thánh kỵ sĩ đoàn sẽ áp chế Diệp ni phái! Thế nhưng cuối cùng… ngài cũng biết rồi. Hussein đột nhiên lâm đại họa, bị giáo hoàng bệ hạ tự mình hạ lệnh truy bắt. Vì chuyện này mà Diệp ni phái trong nội bộ thần điện công kích Ma tát phái không kiêng nể. Tình cảnh chúng ta rất là bị động. Quan trọng nhất là, bởi bì Hussein phản nghịch, Giáo hoàng cực kì phẫn nộ. Tự mình hạ lệnh ở trong nội bộ thần thánh kỵ sĩ đoàn tiến hành một phen thanh lọc. Mà Diệp ni phái nhân cơ hội chèn ép chúng ta, khiến trong quá trình thanh lọc thần thánh kỵ sĩ của Ma Tát phái chúng ta chịu tổn thất rất lớn. Cái này cũng coi như… chúng ta không còn cách nào. Trong quá trình truy bắt Hussein…”

Đỗ Duy nghe đến đây đặc biệt lưu ý.

“Trong quá trình truy bắt Hussein thẩm phán trưởng Murray đại nhân tự mình lĩnh một đội, còn có mấy vị thần thánh kỵ sĩ cấp tám mang theo người tham dự truy bắt. Chỉ là… không nói gạt ngươi. Thẩm phán trưởng Murray đại nhân, cũng là nhân vật trung kiên của Ma tát phái chúng ta. Mà trong những thần thánh kỵ sĩ tham dự truy bắt, như kỵ sĩ cấp 8 Fitow, còn có mấy vị kỵ sĩ cấp 6, cấp 7, đều là những người Ma Tát phái chúng ta hao phí nhiều năm tâm huyết bồi dưỡng ra…. Cuối cùng trong quá trình truy bắt Hussein, Murray đại nhân tử trận, bọn người Fitow cũng hi sinh. Khiến cho thực lực chúng ta chịu tổn thương rất lớn. Diệp ni phái nhân cơ hội đó đưa người của chúng lên đảm nhận chức tân thẩm phán trưởng. Cứ như vậy, vị trí thẩm phán trưởng trọng yếu trong thần điện này đã thuộc về người của bọn chúng…”

Đỗ Duy gật đầu.
nguồn tunghoanh.com
Trong quá trình truy sát Hussein, thần điện chết mất một vị thẩm phán trưởng, Đỗ Duy đã biết. Trong mấy thần thánh kỵ sĩ đã chết đó đích xác có một người gọi là Fitow. Tên Fitow này cùng Đỗ Duy vốn có quan hệ rất lớn. Đỗ Duy chính là trong tuyết tìm được phần mộ Fitow, thấy được di thư và nhật ký mà vị thần thánh kỵ sĩ đã chết này lưu lại, mới hiểu được phát sinh chuyện gì. Mà Fitow cũng là thần thánh kỵ sĩ lúc trước vào lần đầu tiên Gandalf áo xanh “đùa bỡn” Listeria phu nhân đã ra mặt đuổi đi lão nón xanh.

Những chuyện này hắn đã biết. Xem ra Maximus lần này nói thật.

“Giáo chủ đại nhân tôn kính.” Đỗ Duy cười nói: “Ta tin rằng mấy lời ngài nói này đều là sự thật… Chỉ có điều ta không hiểu,nếu những điều ngài nói với ta đều là thật, vậy ngài và Ma Tát phái của ngài hiện tại ở trong thần điện hẳn là đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm. Trong đấu tranh với Diệp ni phái cũng là ở thế kém. Dưới tình huống như vậy, ngài nghĩ, làm một người đầu tư thông minh, nên đặt vào thế lực mắt thấy đã rơi đài sao? Ôi, xin ngài thứ cho ta thất thố, chỉ là, nếu như ngài không thể giải thích nghi vấn này trong lòng ta, e rằng ta không thể đưa ra quyết định gì.”

Maximus ngược lại mỉm cười, nhìn ánh mắt Đỗ Duy: “Ngài là một người thông minh, công tước đại nhân! Ta đối với điểm này không chút hoài nghi. Ta nhận ra ta có lý do để thuyết phục ngài, chính là vì hai nguyên nhân: thứ nhất, người thông minh đều biết, thêu hoa dệt gấm thì dễ, nhưng giúp người khi hoạn nạn, thường thường mới có thể đả động lòng người, thời điểm thế này, nếu như ngài chọn ủng hộ Ma tát phái, vậy sau này Ma tát phái trở thành bằng hữu trung thành nhất của ngài! Đương nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân. Tin rằng ta nói tiếp điểm thứ hai, ngài nhất định sẽ động lòng. Cái thứ hai này… Ngài suy nghĩ xem. Nếu nói Diệp ni phái đã nắm chắc thắng lợi trong tay, bọn họ vì cái gì phải công nhiên gấp gáp phục kích ta trên đường như thế? Loại hành động này một khi lộ ra sẽ dẫn đến thất bại và gây ra sóng to gió lớn. Nhưng bọn chúng vẫn như cũ lựa chọn mạo hiểm. Tự nhiên là vì bọn chúng ý thức được nguy hiểm! Bởi vì chỉ cần ta đến được đế đô. Liền có thể thay đổi cả tình thế!”

Đỗ duy không tự chủ được gật đầu

Chính xác, Diệp ni phái càng bày ra thủ đoạn cực đoan đến giết chết Maximus gấp gáp như vậy, càng nói rằng, bọn chúng sợ để Maximus trở về đế đô!

“Trong tay ngài có lợi thế gì chuyển bại thành thắng thế?” Đỗ Duy cười nói.

“Có một chút.” Maximus khẽ mỉm cười: “Chỉ có điều, xin thứ cho ta. Cái này có quan hệ đến cơ mật tối cao của thần điện. Ta không thể nói rõ.”

Đỗ Duy trầm mặc.

Hắn ở trong lòng cẩn thận tính toán trong giây lát. Cuối cùng đột nhiên ngồi thẳng người thấp giọng nói: “Ngài muốn ta đầu tư bao nhiêu?”

Maximus cười: “Công tước đại nhân. Ta biết ngài cũng không phải là tín đồ. Cho nên ta nghĩ… nếu ta có thể có cơ hội tự mình chủ trì nghi thức tẩy lễ nhập giáo cho ngài…Đó sẽ là một vinh hạnh rất lớn!”

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-288-1-Jikaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận