Chương 414: cáo sa mạc
Dịch: yêncute
Nguồn: TTV
Trăm núi nghìn sông, giờ này dãy nũi Kirimanjaro hùng vĩ đang ở ngay bên cạnh, giống hệt như một bức tường ngăn dài bất tận vắt ngang dải đất Tây Bắc của đại lục, mà ở ngay chân núi chính là Tây Bắc hoang dã thẳng tắp chân trời.
Lúc ấy trên đồng cỏ hoang vu có hai thớt tuấn mã một trắng một đen đang phi như bay, người trên ngựa chính là Đỗ Duy và Jojo. Hai ngày trước sau khi Đỗ Duy thi triển âm mưu bày ra kế hoạch “mệt chết cái đồ pê đê chết bầm”, hai người ngồi trên mình thụ nhân đi một ngày đường sau đó rốt cuộc cũng gặp được một thương đoàn đang trên đường đến Tây Bắc. Đỗ Duy che giấu thân phận, mua hai con tuấn mã của thương đoàn, còn có những vật dụng sinh hoạt cần thiết và vài bộ quần áo rồi cùng với Jojo tiếp tục đi về phía Tây Bắc.
Chủ ý này cũng không tồi, Đỗ Duy thấy Jojo không có ý phản đối liền cảm ơn gã thủ lĩnh dong binh rồi đáp ứng luôn. Sau đó hai bên báo ra tên tuổi, gã thủ lĩnh dong binh tự báo thân phận, đây là một binh đoàn lính đánh thuê có tên là “Cáo sa mạc”. Cái tên này Đỗ Duy cũng có chút ấn tượng, đây là một nhóm lính đánh thuê quy mô bậc trung khá có danh tiếng trên Tây Bắc, cũng đã chính thức đăng kí trong lãnh địa của Đỗ Duy, uy tín khá tốt. Gã đàn ông này là phó đoàn trưởng của Cáo sa mạc, tên gọi Toya, là một võ sỹ cấp ba.
Còn về Đỗ Duy, hắn lại dùng cái tên giả “Harry Potter” đã từng dùng trước đó.
Toya là một người nhiệt tình, liền đó hắn lại cho Đỗ Duy mượn một cái lều để hai người nghỉ ngơi. Cùng ở chung một lều với Đỗ Duy, lúc ban đầu Jojo vẫn còn hơi xấu hổ, có điều hai ngày nay hai người ở cạnh nhau, ôm cũng đã ôm, cõng cũng cõng rồi, đến cả chuyện đáng xấu hổ nhất của mình cũng đã nói cả với Đỗ Duy thì ở chung một lều có nhằm nhò gì chứ?
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho hai người Đỗ Duy, đám thủ hạ của Toya không khỏi nổi tính hiếu kì:
- Phó đoàn trưởng, chẳng qua chỉ là hai người khách đơn lẻ, chúng ta việc gì phải lắm chuyện thế chứ?
Toya cười bảo đám thủ hạ:
- Đồ ngu, ta vào nam ra bắc, hạng người gì cũng đã thấy qua! Thân phận hai người này chắc chắn không tầm thường, nhất là chàng trai đó. Tuy nhìn thì tư văn khách khí nhưng tác phong và khí độ đó tuyệt đối không phải người thường, chắc chắn là một nhân vật lớn. Loại người này ngày thường chúng ta còn không có cơ hội lại gần, những lúc thế này kết giao một chút thì có gì không tốt? Huống hồ cũng chẳng tốn của chúng ta cái gì, chẳng qua chỉ là đưa thêm hai người lên đường mà thôi. Ngươi truyền xuống cho ta, bảo các anh em khách khí với hai vị khách này một chút, đừng có đắc tội bọn họ.
Sau khi trời sáng, thủ lĩnh thương đội biết tin cũng không để ý lắm. Dù sao thì kiểu thương đội quanh năm hành tẩu ở ngoài này giữa đường có kéo thêm một hai người ngoài vào cũng không phải chuyện gì hiếm lắm. Mà sau khi thấy Đỗ Duy, mắt thấy Đỗ Duy và Jojo cô nam quả nữ không giống kẻ có thể uy hiếp thì liền đáp ứng. Chỉ có điều phàm là nam nhân hễ trông thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp như Jojo thì đều không kìm được mà nhìn thêm mấy cái.
Nhưng trong lãnh địa của công tước hoa Tulip luật pháp cực nghiêm, những người này quanh năm lăn lộn trên Tây Bắc nên cũng không dám nảy ra ý xấu gì. Sau khi cùng lên đường với thương đội, đến ngày thứ hai Lạc Tuyết vẫn chưa đuổi đến. Đỗ Duy dần dần yên tâm, nghĩ chắc tên kia vẫn còn chưa phát hiện ra. Nói không chừng giờ này Lạc Tuyết vẫn còn đang tìm kiếm ở chỗ nào đó cách mình cả nghìn dặm ấy chứ! Trong lòng không còn áp lực do bị tinh linh vương truy bức trong gang tấc khiến Đỗ Duy thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi chiều hôm đó đoàn người cuối cùng cũng ra khỏi hành lang Tây Bắc. Khi vừa mới ra khỏi hành lang liền thấy người của thương đội lập tức dừng lại, đám thương nhân và tùy tùng đều lần lượt cởi những tấm áo da nặng nề khoác trên người xuống thay bằng một bộ đồ nhẹ nhàng hơn. Đỗ Duy không hiểu lắm, gã Toya kia cười giải thích:
- Ngài đây chắc là lần đầu đến chốn này phải không? Phải biết rằng ở tỉnh Desa khí hậu cố nhiên rất lạnh, nhưng chỉ cần ra khỏi hành lang Tây Bắc không đến một trăm dặm thì trời sẽ nóng dần lên, phía trước chính là sa mạc Gobi, nếu tiếp tục khoác áo da chỉ e sẽ nóng đến chết mất.
Đỗ Duy dù sao cũng có những kinh nghiệm của kiếp trước nên chỉ chốc lát đã hiểu. Bởi vì có bức bình phong thiên nhiên là dãy Kirimanjaro ngăn trở nên hơi nước từ phía đông đại lục bay đến sẽ bị dãy núi này cản lại ở phía đông, không cách nào xuyên qua nổi bức bình phong khiến cho phía tây dãy Kirimanjaro rất hiếm khi có mưa, lâu dần trở thành sa mạc khí hậu nóng bỏng.
Đi theo thương đội này cũng có rất nhiều chỗ tốt. Dù gì thì bây giờ hai người Đỗ Duy và Jojo đều không dám dùng ma pháp một cách khinh suất, mà sa mạc mênh mông trước mặt hai người đều không biết đường, nếu chỉ dựa vào sức lực bản thân để đi chi e sẽ phải nếm không ít khổ. Còn những người thương nhân này quanh năm qua lại Tây Bắc, trong sa mạc cũng đã đi không biết bao nhiêu lần rồi, quen đường quen lối lại có kinh nghiệm, nhất là sau khi tiến vào sa mạc, chỗ nào có nguồn nước, chỗ nào có ốc đảo họ đều quen thuộc.
Đi theo thương đội mấy ngày cũng không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một chi tiết nhỏ duy nhất chính là cái gã Toya đó thường xuyên viện cớ đến tiếp cận Đỗ Duy với Jojo, gã thủ lĩnh dong binh xông pha nam bắc này có con mắt đích xác rất độc, mấy lần định dò xét thân phận Đỗ Duy đều bị Đỗ Duy hàm hồ cho qua thì càng cảm thấy hai người Đỗ Duy chắc chắn có lai lịch bất phàm.
Đỗ Duy ra tay lại hào phóng, chỉ là giữa đường đi ké mà tiện tay đã đưa cho Toya một trăm đồng vàng làm “phí bảo hộ” khiến cho Toya càng thêm cảm kích trong lòng.
Phải biết rằng cuộc sống của lính đánh thuê kì thực cũng chẳng vẻ vang gì, như “Cáo Sa Mạc” loại dong binh đoàn bậc trung này dù có bảo hộ cho một vài thương đội, một chuyến cũng chỉ kiếm được khoảng trăm đồng vàng mà thôi, chia cho đầu người mỗi người cũng không quá mấy đồng vàng, hơn nữa dọc đường gian nan vất vả khỏi nói, nếu như gặp phải mã tặc còn phải liều mạng đổ máu.
Đỗ Duy cũng là người thông minh, biết đối phương thân cận với mình như vậy là có dụng ý gì, hắn lựa cơ hội bóng gió ám thị cho Toya biết mình là người trong gia tộc hoa Tulip, lần này phụng mệnh lên Tây Bắc công cán. Chỉ thân phận này thôi cũng đã khiến Toya càng thêm long trọng tôn kính. Dù sao những người sống trong tầng lớp thấp kém của xã hội như bọn họ, những lính đánh thuê liều mạng đổ máu trên lưỡi đao nếu như có thể kết giao với người trong gia tộc hoa Tulip quyền thế một phương thì trong tương lai chỗ tốt khỏi nói. Chẳng lẽ ngươi không thấy “Tuyết Lang dong binh đoàn” trước kia chính vì dính với gia tộc hoa Tulip mà bây giờ đã biến thành một trong những binh đoàn lính đánh thuê đỉnh cấp của đại lục, ăn no uống say hay sao?
Trong sa mạc ban ngày nóng nực nhưng đêm đến lại rất lạnh. Mấy ngày nay ban ngày lên đường, tuy trên mặt đã che một lớp voan nhưng bị gió cát thổi mấy ngày Đỗ Duy cũng cảm thấy khắp người không thoải mái, dường như chỉ cần tùy tiện lắc người là cát cũng có thể rớt xuống. Mà Jojo là thân con gái, trời sinh đã thích sạch sẽ nên càng cảm thấy không được tự nhiên. Có điều được ở bên Đỗ Duy, đến cả cái đầm thối hoắc đó cũng chui xuống rồi, gió cát nhỏ nhoi này thì tính là gì chứ? Vì thế nên cô nàng thật ngoài ý liệu không than khổ chút nào, ngược lại ban ngày khi cưỡi ngựa lại có cảm giác rất mới mẻ, cả ngày cứ cười suốt.
Tiến vào sa mạc ngày thứ năm, Đỗ Duy cảm thấy rõ ràng người trong thương đội hình như khẩn trương hơn mấy ngày trước rất nhiều. Buối tối lúc hạ trại, người gác đêm cũng tăng gấp đôi. Đến cả cái tên sôi nổi như Toya nụ cười trên mặt cũng giảm đi nhiều, có vẻ cực kì cảnh giác. Buổi tối còn tự mình gác đêm. Đỗ Duy hỏi ra mới biết thì ra trong sa mạc còn có một nhóm mã tặc lớn rất có danh tiếng, nghe nói thường xuyên xuất hiện gần đây. Lúc này thương đội đi đến nơi nguy hiểm tất nhiên phải tăng cường cảnh giác.
Buối tối hôm ấy, thương đội theo kế hoạch tìm được một ốc đảo quen thuộc, hạ trại nghỉ ngơi, để ngựa và lạc đà uống nước trong nguồn nước và phái thêm người gác đêm. Đỗ Duy và Jojo hoàn toàn không sợ, Toya buổi tối còn đặc biệt cảnh cáo Đỗ Duy: nghe nói mấy tháng trước đã có thương đội bị tập kích trong ốc đảo này, buổi tối nhất định phải cảnh giác, nếu thấy có động tĩnh gì nhất thiết không được hoảng loạn, tất nhiên sẽ có bọn họ đến bảo vệ. Thậm chí Toya còn sai hai thủ hạ chuyên môn bảo vệ Đỗ Duy.
Hành động này khiến Đỗ Duy trong bụng rất tức cười, tuy rất cảm kích lòng nhiệt tình của gã Toya đó nhưng đối với Đỗ Duy mà nói chuyện này là không cần thiết. Cho dù không sử dụng ma pháp thì Đỗ Duy cũng không phải kẻ yếu ớt. Quanh năm tập luyện thể thuật nên hắn cũng không phải hạng đối với võ kỹ một khiếu không thông. Tuy hắn rất hiếm khi tu luyện võ kĩ nhưng trải qua sự cải tạo thể phách của những động tác cơ bản trong tinh không đấu khí cùng với thể thuật của Đại Tuyết Sơn thì võ sĩ thông thường còn không phải là đối thủ của hắn.
Mà Jojo thì càng khỏi nói. Cho dù cô nàng có không sử dụng ma pháp thì cũng vẫn là võ sỹ cấp tám! Võ sỹ cấp tám, dù là ở trên đại lục cũng đã đủ tung hoành rồi!
Lúc nửa đêm, Đỗ Duy vốn đang ngồi minh tưởng bống chốc thấy lòng máy động, hắn mở mắt ra, cùng lúc đó Jojo trong lều cũng đã ngồi dậy. Hai người nhìn nhau đồng thời thấp giọng nói:
- Phía đông và phía Bắc, hai hướng!
Hai người dù gì cũng là ma pháp sư, dù không dùng ma pháp nhưng tinh thần lực siêu mạnh và thị giác thính giác mẫn tiệp vẫn hơn xa người thường. Lúc này hai người đều cảm nhận được dưới bóng đêm bao trùm, ở phía Đông và phía bắc của doanh địa thương đội đồng thời có hai đội nhân mã đang lén lút lại gần. Đỗ Duy dỏng tai lên nghe ngóng một lát:
- Hình như có khoảng hai ba trăm tên.
Jojo cười. Mấy ngày trước cô nàng chịu đủ uất ức trước mặt Lạc Tuyết, một bụng hỏa khí sớm đã không có chỗ phát tiết. Đêm nay nếu như có thể gặp được một đám mã tặc cô nàng sẽ không ngần ngại mà đại khai giát giới đâu!
Vén cửa lều, Đỗ Duy và Jojo vừa mới bước ra thì đột nhiên nghe thấy trong bóng tối phía xa xa những tên lính đánh thuê gác đêm lớn tiếng cảnh báo:
- Có mã đội đến gần!!
Liền đó Đỗ Duy nghe thấy phía xa truyền đến tiếng dây cung ngân thanh thúy, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết. Một gã dong binh gác đêm đã trúng tên ngã từ trên cây xuống, từ mũi tên cắm nơi ngực hắn máu tươi chảy ra đầm đìa.