Chương 434: Cơ Hội Để Ma Thần Sống Lại
Dịch: bibicho và cupid
Hiệu đính: vttgiang
Nguồn: TTV
Tinh Linh vương tính tình trời sinh cao ngạo, nhưng sau trận đánh trên đỉnh núi với Bạch Hà Sầu, sự cao ngạo của hắn đều đã bị đánh cho nát vụn. Hiện nay trong lòng Lạc Tuyết chỉ còn sự thất vọng. Đường đường là người được Tinh Linh đại thần (Elder Elf) lựa chọn dẫn dắt Tinh Linh tộc trên con đường phục hưng, vậy mà cư nhiên bị một tên nhân loại đánh bại. Hơn nữa còn phải nói là thảm bại, thua không còn một manh giáp. Khi đối diện với cái tên Bạch Hà Sầu đáng sợ đó, trong lòng Lạc Tuyết tự nhiên sản sinh ra một cảm giác bất lực tuyệt vọng ...
Lạc Tuyết chậm chạp bước xuống chân núi như thất hồn lạc phách. Bỗng nhiên hắn gặp Vivian và Eluna.
- Ah !!
Tiếng kêu của Vivian đã làm thức tỉnh Lạc Tuyết. Hắn chậm rãi nhìn xuống, hiện ra trước mắt là hai thiếu nữ mỹ lệ đang chắn trước mắt. Cười nhẹ một tiếng, hai ngón tay Lạc tuyết nhẹ nhàng dùng lực. Chỉ nghe một tiếng keng, chủy thủ lập tức bị bẻ gẫy thành hai đoạn. Sắc mặt Eluna đỏ lên, lui về phía sau liên tục, không khỏi ngây dại khi nhìn thanh chủy thủ chỉ còn lại một nửa.
- Ngươi là đệ tử Tuyết Sơn?- Tinh linh vương nheo mắt hỏi Eluna.
Eluna hiểu người nhìn mỹ lệ như văn nhược này thực lực cao hơn mình không biết bao nhiêu mà kể. Nàng miễn cưỡng nói:
- Phải, Ta là đệ tử Tuyết Sơn! Vu vương Bạch Hà Sầu là thầy của ta.
Lạc Tuyết hơi ngạc nhiên:
- Bạch Hà Sâu? Ngươi là đệ tử của hắn?
Chợt nhớ đến trên đỉnh núi kia có một nam nhân như một vị thần, Lạc Tuyết bất tri bất giác có chút thất thần, ngây ngốc nhìn Eluna.
Trong lòng Eluna thấp thỏm: “Người này nhìn mình như vây… Chẳng lẽ hắn cùng với thầy của mình có thù?”
Theo bản năng, Lạc Tuyết đưa tay lên sờ vết sẹo trên mặt – “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mình tuyệt đối không nuốt lời! Một ngày không thắng được Bạch Hà Sầu mình sẽ giữ lại vết sẹo này!”- Qua một hồi lâu, Lạc Tuyết thở dài, liếc mắt nhìn cô bé trước mặt, ngữ khí rất thật tình:
- Ngươi có một người thầy rất mạnh!
Vừa nói, Lạc Tuyết đột nhiên nản lòng thoái chí, tiện tay ném nửa đoạn chủy thủ xuống đất – Xoẹt một tiếng, mặc dù hắn chỉ tiện tay, nhưng mũi nhọn trực tiếp xuyên ngập hết xuống mặt đất.
Chiêu thức ấy làm Eluna biến sắc.
- Được rồi, công tước phu nhân, các ngươi tới tìm công tước hoa Tulip phải không? Hắn đang ở trên núi.
Lạc Tuyết nói xong, nhún vai thở dài, thân hình phiêu nhiên lướt qua Vivian cùng Eluna, đi xuống phía chân núi.
Nhìn thấy Lạc Tuyết nhẹ nhàng rời đi, Vivian nhìn bóng lưng người này, đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Từ khi biết Lạc Tuyết tới nay, người mỹ lệ không giống nam nhân này mỗi khi giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại cao quý tao nhã không nói nên lời. Ánh mắt mặc dù bình thản nhưng ẩn chứa trong đó là một thứ ngạo khí bề trên. Nhưng giờ phút này, nhìn bóng lưng của hắn đang đi xuống núi trong gió lạnh, lại phảng phất vẻ tiêu điều, tựa hồ hàm chứa những mất mát không nói nên lời.
Vivian không nhịn được hô lên:
- Thưa ngài Lạc tuyết !
- Có! - Lạc Tuyết dừng lại, quay đầu lại nhìn Vivian, mỉm cười hỏi- Có chuyện gì không công tước phu nhân?
- Cám ơn ngài đã cho ta biết chỗ của hắn!
Vivian mặc dù thấy không tiện nhưng vẫn cảm đảm hỏi:
- Tôi… Tôi nghe nói là Đỗ Duy đi chung với một người mặc áo choàng đen…Hắn, hắn có bị nguy hiểm gì không?
- Nguy hiểm? - Lạc Tuyết ngây người sau đó dùng một ngữ điệu cổ quái trả lời- Công tước phu nhân cứ yên tâm! Công tước hoa Tulip bây giờ đi chung với người kia, chỉ sợ là chỗ an toàn nhất trên thế giới! Ta tin rằng trên thế giới này không có bất cứ người nào có thể không coi người kia vào đâu mà xúc phạm vị hôn phu của nàng.
Lạc Tuyết thở dài mang theo vần phần bất đắc dĩ, nhưng thần sắc của hắn rất chân thật.
Nhưng Vivian nghe nhưng lại không hiểu, cả Eluna cũng không hiểu ra sao.
Vivian cười, nụ cười hồn nhiên làm Lạc Tuyết nhìn thấy cũng sinh vài phần hảo cảm thân thiện. Nụ cười của Vivian thuần khiết, không nhuốm chút bụi trần, nhẹ nhàng nói:
- Ngài Lạc Tuyết, trên mặt ngài có vết thương. Không sao, tôi có một ít thuốc trị thương rất tốt. Có lẽ ngài…
- Không cần!- Lạc Tuyết lắc đầu, thàn nhiên nói- Vết thương này cứ để đó! Vì ta đã hứa với một người! Con người của ta không thích làm trái với những gì mình đã nói!
Nói tới đây, Lạc Tuyết đã không còn gì đểnói nữa, bèn rời đi. Nhưng, hắn đi được vài bước lại dừng lại một lần nữa! Hắn xoay người lại, nét mặt phức tạp. Hắn nhìn vào mắt Vivian:
- Công tước phu nhân… Xin hỏi từ lần chúng ta gặp mặt tại yến hội ở phủ công tước đến hôm nay đã là bao nhiêu ngày rồi?
Vivian có chút nghi hoặc nhưng Vivian thiện lương vẫn rất vui vẻ trả lời:
- Hình như đã dược 27 ngày.
- Hai mươi bảy, trời ạ…- Lạc Tuyết thầm nói, trầm mặc một hồi lâu rồi lại cúi đầu như suy tư về điều gì đó. Một lúc sau, Tinh Linh vương đột nhiên cười. Hắn cười một tiếng, sự chán nản đã bay đi hết.
- Nếu như vậy xem ra, bây giờ ta còn chư thể đi được!
Lạc Tuyết nhìn Vivian:
-Ta đã nói là ta sẽ cho hắn thời gian một tháng, mà bây giờ mới hai mươi bảy ngày! Còn chưa hết thời gian…Cho nên ta sẽ không làm trái với bất cứ điều gì ta đã nói. truyện copy từ tunghoanh.com
Sau đó Tinh Linh vương đưa ra một đề nghị khiến Vivian giật mình:
- Nếu như Công tước phu nhân tôn kính không ngại thì ta có thể cùng các nàng lên núi. Đường lên núi nhỏ hẹp, không dễ đi.
Vivian hơi khẩn trương:
- Cái này…!
- Nàng an tâm!
Lạc Tuyết nhìn Vivian, cung kính khom lưng một cách tao nhã, bình thản nói:
- Ta với nàng không có ác ý! Ta nghĩ, nhìn thấy một cô bé đang yêu, thuần khiết như nàng thì dù có là ác ma sống lại cũng không nhẫn tâm gây bất cứ hành động gì thương tổn tới nàng đâu.
Vivian do dự một hồi rồi cũng gật đầu. Eluna bên cạnh lập tức khẩn trương kéo tay nàng, thấp giọng nói:
- Cô điên rồi sao? Nhỡ hắn có mưu đồ gì không cho ai biết?
Vivian nhẹ nhàng cười, nụ cười như hoa nở trên Tuyết sơn:
- Tôi thấy ông ấy không giống người xấu!
Dừng một chút, nàng lại hỏi Lạc Tuyết:
- Thưa ngài Lạc Tuyết, ngài vừa mới nói bây giờ hắn không có nguy hiểm gì, có thật hay không?
- Đương nhiên!- Lạc Tuyết không do dự nói- Ở bên cạnh người kia, thế giới này không ai có thể xúc phạm tới công tước hoa Tulip.
Nhưng chắc chắn là Lạc Tuyết thông minh tuyệt đỉnh cũng không bao giờ biết tình huống trên núi bây giờ lại xảy ra biến hóa rất lớn. Tình cảnh của Đỗ Duy bây giờ không phải nguy hiểm mà là cực độ nguy hiểm!
Người được Lạc Tuyết coi như thần là Bạch Hà Sầu hết lần này tới lời khác bời vì bị lời nguyên hạn chế, vô phương cùng Đỗ Duy tiến vào trong cái thế giới phong ấn kia… Mồ hồi trên trán chảy từng giọt từng giọt xuống mặt hắn. Hoàng kim tam xoa kích đang kề ngang cổ hắn, ngạo khí màu vàng lướt qua cổ hắn mà xoẹt xoẹt vài tiếng, quần áo cũng bị cắt xé.
- Ngươi…Như thế nào lại là ngươi? Ta nhận ra người! Ngươi đã trở về? Ta… ta nhận ra ngươi!
Đỗ Duy nhanh chóng hiểu ra: “Người kia… Chẳng lẽ hắn đã gặp Aragon! Chắc chắn hắn đang nghĩ mình là Aragon!”
Đỗ Duy rất chán Aragon– Tuy biết mình là đối phương chuyển thế nhưng Đỗ Duy vốn không thích bị câu thúc nên vô cùng chán ghét cái sứ mạng quái đản ngàn năm của kiếp trước lưu lại cho mình. Không người nào muốn mình sinh ra đã bị tròng vào một cái số mệnh từ ngàn năm trước. Dù sớm biết mình là Aragon, là Tinh Không đệ nhất cường giả của ngàn nằm trước, nhưng sâu trong nội tâm Đỗ Duy vẫn mơ hồ có chút kháng cự.
Quan trong là bây giờ Đỗ Duy bị một quái vật cường đại cầm hòang kim tam xoa kích chĩa vào yết hầu. Xích Thủy Đoạn mạnh mẽ là thế mà con bị nó đánh gục dễ dàng. Một chút kháng cự mơ hồ trong thâm tâm đó cũng bị quét sạch mà cứu mang mình
- Không sai, là ta!
Tâm ý Đỗ Duy chuyển động, lấy toàn bộ dũng khí dậm chân quát lớn:
- Chính là ta, ta đã trở về!
Thử đánh cuộc một cái coi sao? Dù gì thì cũng đã bị người ta chĩa giáo vào yết hầu, nói: “Kẻ bước vào Ma thần điện phải chết!”- Xem ra là muốn giết mình. Dù sao cũng chết không bằng liều mạng nhận mình là Aragon, không chừng còn có cơ hội sống còn.
Đáng tiếc… Ngay khi vừa nói ra những lời này, hắn lập tức phát hiện… Mình sai rồi!
Gã võ sĩ to lớn mặt mũi cứng ngắc như cương thi nghe Đỗ Duy chính miệng thừa nhận thì mặt mũi lộ ra vẻ phẫn nộ điên cuồng.
Một trận rống giận rít gào như sấm sét vang bên tai Đỗ Duy. khiến thiếu chút nữa là Đỗ Duy không bị đối phương giết thì cũng bị tràng âm thanh này giết chết.
- Là ngươi, quả nhiên là ngươi! Tên khốn kiếp đáng ghê tởm, người còn dám trở về! Ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống mà ra khỏi nơi này hay sao?
Trong tiếng phẫn nộ rít gào, hoàng kim tam xoa kích rời khỏi cổ Đỗ Duy, nhưng không phải tha cho Đỗ Duy mà đối phương giơ hoàng kim tam xoa kích lên, sau đó dùng hết sức toàn thân đâm vào đầu Đỗ Duy!!!
Đỗ Duy nhắm mắt lại, trong lòng thở dài: “Chẳng lẽ lần này anh đây chết chắc?”
Đến thời điểm nguy kịch, chợt nghe trong đại điện hùng vĩ truyền đến một thanh âm hùng hậu uy nghiêm:
- Áo Tư Cát Lợi Á, dừng tay!
Hoàng kim tam xoa kích đột ngột dừng ở trên đầu Đỗ Duy, kim quang bén nhọn lóe lên vài cái rồi cũng dừng lại.
Trong đại điện, âm thanh hùng hậu kia lại một lần nữa vang lên, mang theo sự phẫn nộ cùng bất đắc dĩ:
- Áo Tư Cát Lợi Á, nếu như giết hắn chúng ta sẽ không có cơ hội rời khỏi chỗ này! Không chỉ chúng ta mà Ma thần vĩ đại cũng mất đi cơ hội sống lại.
Chú thích:
Vivian vốn có tật nói lắp, nên cc1 bạn đọc khi xem đối thoại của Vivian thì tự hiểu là cô bé nói lắp nhé.
Áo Tư Cát Lợi Á- Vốn định đợi nhóm hỗ trợ dịch thuật dịch qua tên tiếng Latin dùm. Khi có tên tiếng Latin, mình sẽ sửa lại sau. Giờ post trước, mình ngủ trước, các bạn xem trước.
Chúc tất cả 1 đêm ngon giấc và 1 ngày mới thuận lợi