Chương 438: Ngươi là ai?(1+2)
Dịch: az24
Hiệu đính: blackcat132
Nguồn: TTV
-Dưới bầu trời lộng lẫy ngập tràn ánh sao, Đỗ Duy cả người đầy máu tươi trông vô cùng đáng sợ. Thân thể hắn run rẩy, như lá rụng lảo đảo đi trên bậc thang, cũng không thèm nhìn lại bộ khôi giáp nọ mà đi thẳng vào phía trong đại điện.
-- “Aragon! Ngươi đừng tưởng dễ dàng vượt qua cửa ải của ta!” Mặc dù khôi giáp bị lĩnh vực của hắn làm cho khiếp sợ nhưng mắt thấy Đỗ Duy đi lên không cam lòng bèn rống lên giận dữ.
Trường kiếm chấn động không trung, kim sắc hỏa diễm rực rỡ thiêu đốt, giống như mặt trời đỏ rực đánh tới Đỗ Duy. Đỗ Duy hơi cúi người xuống, một kiếm mang theo khí thế vô tận hướng về phía hậu tâm Đỗ Duy, lúc này trên tinh không, vô số ngôi sao mơ hồ chuyển động. Không gian tựa như có một cỗ lực lượng vô hình mơ hồ tự động triển khai. Tuy Đỗ Duy không quay đầu lại nhưng khi kiếm cách hắn chừng hai thước thì đột nhiên hắn dừng bước. Sau đó, hắn xoay người. Động tác của hắn rất chậm, bởi vì Đỗ Duy cảm thấy mình đã tới cực hạn, mỗi động tác đều phải cẩn thận thong thả, nếu không chỉ cần dùng lực nhiều một chút, thân thể lập tức sẽ tan vỡ. Một kiếm này bay tới cực nhanh mà tốc độ xoay người của Đỗ Duy lại vô cùng thong thả. Nhưng ở trong tinh không lĩnh vực, không gian cũng dễ dàng bị vặn vẹo! Khôi giáp chỉ thấy kiếm của mình bay nhanh nhưng đến khi sát đến người đối phương thì lại vô phương tiếp cận. Mà lúc Đỗ Duy xoay người lại thì kiếm phong đã cách xa người Đỗ Duy như cũ. Lúc này, Đỗ duy đã đối mặt với bộ khôi giáp. Đỗ Duy không trốn tránh, mà thực tế hắn cũng không còn đủ nhanh nhẹn để trốn tránh. Mặc dù hắn không di chuyển nhưng trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất như có thể nắm giữ tất cả trong tầm tay. Chiêu kiếm của đối phương căn bản không thể gây thương tổn cho mình. Đối mặt với kiếm đang đánh đến, trong lòng Đỗ Duy tự nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy. Sau đó hắn chậm rãi vươn cánh tay đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng điểm lên thân kiếm. Kim sắc hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt ngón tay Đỗ Duy, cảm giác bị thương hình như kích thích Đỗ Duy, thứ cảm giác mơ mơ hồ hồ này trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn. Đúng vậy.. lúc Bạch Hà Sầu giảng giải về lĩnh vực, trong lòng Đỗ Duy vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Nhưng bây giờ, lúc mình khinh địch chậm rãi vươn tay điểm trúng kiếm của đối phương. Mảng sương mù trong lòng Đỗ Duy hình như được kim sắc hỏa diễm chiều sáng. Vũ kỹ cường hãn thì sao? Ngươi có thể lợi dụng quy tắc lực lượng thì thế nào? Đây là lĩnh vực của ta! Trong lĩnh vực của ta, tất cả vạn vật đều theo ý chí của ta mà thay đổi.
--Ta nói: “Ánh sang xuất hiện!”, vậy thì thế giới này không thể tồn tại bóng tối.
--Ta nói: “Không được!”, mọi thứ trên thế giới đều dừng lại.
Trong lĩnh vực của ta, ta là thần! Nở một nụ cười kỳ dị không có cách nào miêu tả, đầu ngón tay bị kim sắc hỏa diễm thương tổn đã vô thanh vô tức khôi phục, Sau đó Đỗ Duy nhẹ nhàng nói hai tiếng:
--”Ngưng kết!”
Lực lượng của vạn vật đều nắm trong tay! Trong lĩnh vực của ta, ta có thể thiêu đốt nước, làm cho hỏa diễm lạnh như băng, làm cho băng chảy xuôi, khiến cho không khí ngưng kết! Tất cả đều do ta làm chủ. Rất nhanh, từ đầu ngón tay của Đỗ Duy, kim sắc hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt dần dần ngưng trệ, tựa hồ bị đọng lại giống một bức ảnh, Rất nhanh, trên ngọn lửa như lan tràn một đạo quang mang tinh tế, nhẹ nhàng, sau đó kim sắc hỏa diễm như bị rút đi sức sống, chỉ còn lại một phần nhỏ. Tiếp theo, kim sắc hỏa diễm bị ngưng kết thành băng Một tràng diện kỳ lạ, hỏa diễm bị biến thành băng tinh. Ngưng kết vẫn tiếp tục, trường kiếm cũng bị ngưng kết rồi lan đến cánh tay khôi giáp! Một chuỗi những thanh âm xoẹt xoẹt rất nhỏ vang lên, những văn tự loằng ngoằng trên người khôi giáp hình như cũng mất đi ánh sáng, sau khi ngưng kết trở nên ảm đạm, buồn bã. Khôi giáp bất đắc dĩ thở dài và rống giận, nhưng cuối cùng ngưng kết cũng lan đến đầu hắn, thanh âm cũng bị nghẽn lại. Trên không, các ngôi sao vẫn tiếp tục thay đổi vị trí, mỗi ngôi sao đổi chỗ dường như đều làm thay đổi quy tắc lực lượng bên trong lĩnh vực. Tất cả giống như một ván cờ, mà Đỗ Duy hiện tại là người chơi cờ. Mỗi một con cờ thay đổi đều làm tình thế ván cờ biến đổi, mà ở đây chính là quy tắc của lĩnh vực đã bị thay đổi! Nhẹ nhàng, Đỗ Duy búng ngón tay lên thân kiếm.
--“ Ông …!”
Một âm thanh chấn động, vang cả đại điện, sau đó thân kiếm từ từ bị nghiền nát, lan sang cả lên người, chỉ trong nháy mắt, kiện áo giáp cực kỳ hoa lệ cũng xuất hiện vô số vết nứt. Trước hết là cặp cánh hoa lệ, rất nhanh chóng bị chấn động nghiến nát! Trong vô số vết rạn trên chiếc áo giáp đã bị tàn phá tựa hồ toát ra một đạo kim quang! Hét lên một tiếng cuối cùng không cam chịu, hoàng kim khôi giáp đã hóa thành từng mảnh nhỏ, vỡ vụn rơi xuống. Sau khi áo giáp vỡ vụn. Đỗ Duy ngưng thần nhìn kỹ, có gắng nhìn xem bộ dáng của người bên trong áo giáp. Nhưng hắn kinh ngạc khi thấy trong áo giáp không có người! Chỉ thấy áo giáp sau khi bị nghiền nát xuất hiện một đoàn quang mang màu lam – giống như u linh hỏa. Đoàn lam hỏa mơ hồ trông giống như một hình người, sau khi áo giáp vỡ vụn hắn hét lên một tiếng kinh hãi, linh hồn hỏa diễm bay nhanh muốn thoát ra ngoài. Nhưng làm sắc hỏa diễm vừa bay ra thì Đỗ Duy vung nhẹ tay, nó hình như bị một tấm lưới vô hình chặn lại, không thể chủ động, tự bay ngược lại trên tay Đỗ Duy.
--“Người…ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể sử dụng ma pháp trói buộc?”. Linh hồn chi hỏa kinh ngạc hô lên.
--“Đây không phải là ma pháp trói buộc. Vừa rồi ta cũng chưa hiểu rõ nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ta liền hiểu ra, Ở dưới tinh không, tất cả vạn vật đều bị lực lượng quy tắc hạn chế…Những lời này ngươi nghe cũng không hiểu. ”
Đính xác, đây không phải là ma pháp trói buộc mà là thứ mà Đỗ Duy vừa mới lĩnh ngộ trong nháy mắt. Tinh không ma pháp! Chính là tinh không ma pháp mà Đỗ Duy một mực không có cách nào lĩnh ngộ! Vạn vật chính là tồn tại trong một vũ trụ. Mà mọi sự tồn tại đều bị lực lượng quy tắc của các ngôi sao hạn chế! Giống như địa cầu tự quay quanh mình, mặt trăng quay xung quanh địa cầu, địa cầu quay xung quanh mặt trời… Tất cả các quy tắc này đều ở bên trong tinh thần lĩnh vực này!
--“Ta chỉ muốn ngươi trả lời ta mấy vấn đề”. Bàn tay Đỗ Duy nhẹ nhàng nắm chặt lại, lam sắc hỏa diễm đang ở trong đó.
--“Hừ, Aragon, ngươi không uy hiếp được ta đâu! Mặc dù ngươi có thể sử dụng lĩnh vực ở chỗ này nhưng dù sao đây cũng là thần vực của Ma thần. Ta là người thủ hộ của ma thần, coi như nếu ngươi giết chết ta, ta cũng bất quá mất thêm một ít thời gian là có thể sống lại và một lần nữa để trọng tổ thân thể mà thôi.” Lam sắc hỏa diễm buồn bã nói: “Nhưng ta rất thất vọng.. Tại sao vừa rồi ta đã hút lấy rất nhiều căn nguyên lực lượng của người, khiến cho khôi giáp của ta trở nên cường đại nhưng vậy, nhưng ta không thể nào sử dụng lĩnh vực lực lượng ở đây, mà ngươi lại có thể?”.
Đỗ Duy ngưng thần suy tư một lát: “Ngươi rất hy vọng có thể sử dụng lĩnh vực lực lượng ở đây?”.
--“Đương nhiên, chỉ có đột phá lĩnh vực ở đây, chúng ta mới có cơ hội thoát ly cái cũi này.” Lam sắc hỏa diễm vô lực thở dài.
--“Được rồi!.” Đỗ Duy thản nhiên nói: “Ngươi trả lời ta mấy vấn đề. Ta sẽ nói cho ngươi tại sao ta có thể đột phát lĩnh vực ở chỗ này, thế nào?”
Lam sắc linh hồn chi hỏa trầm mặc. Đỗ Duy không có dừng lại, lập tức lại hỏi: -----“Ta hỏi ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao Austrilia có được thân thể còn ngươi lại chỉ có một bộ áo giáp?” Linh hồn chi hỏa âm thanh tràn đầy nghi hoặc:
-- “Aragon? Chẳng lẽ có chuyện gì thật sự đã xảy ra với ngươi? Việc này ngươi cũng không nhớ rõ?”.
--“Ngươi chỉ cần trả lời là được rồi.” Đỗ Duy thản nhiên nói.
Lam sắc hỏa diễm trầm mặc một hồi lâu, nhưng rốt cục hắn cũng trả lời:
--“Được rồi, người thủ hộ của Ma thần điện có ba vị! Tại thời đại của Ma thần vĩ đại, Ma thần là chúa tế của vạn vật! Là chí cao của cả thế giới! Mà ma thần vĩ đại lựa chọn ra ba chiến sĩ cường đại làm người thủ hộ trong vô số chủng tộc, ban cho họ sinh mệnh vĩnh hằng cùng thanh xuân. Để báo đáp, ba chiến sĩ đem linh hồn ra để thuần phục Ma thần suốt đời! Hơn nữa, suốt đời ở lại Ma thần điện, làm người thủ hộ ở nơi này, vĩnh viễn thủ hộ thần điện. Có thể nói, ba người thủ hộ của Ma thần điện là người gần gũi Ma thần đại nhân nhất! Đây là vinh quang đặc biệt mà cũng là sứ mạng vĩnh hằng. Lúc đầu, được Ma thần đại nhân lựa chọn có ba chiến sĩ cường đại, người thứ nhất là ma tộc thánh chiến sĩ, Austrilia, người thứ hai là ta đại Tinh linh chiến sĩ của tinh linh tộc!”.
Đỗ Duy có chút kinh ngạc:
--“Ngươi là Tinh linh tộc?”.
--“Đương nhiên”. Linh hồn chỉ hỏa tựa hồ có chút kiêu ngạo.
--“Như vậy tại sao Austrilia có một thân thể cao lớn còn ngươi lại chỉ có một bộ khôi giáp?”.
Linh hồn chi hỏa ngữ khí phai nhạt:
--“Sau khi đại chiến, thân thể của ta đã bị hủy diệt. Mà dù ở chỗ này có thể trọng tố thân thể mới, chúng ta có vĩnh hằng sinh mệnh, nhưng lực lượng của ta không thể nào đủ để trọng tố một thân thể hoàn mỹ! Ta là một tinh linh cao ngạo, không có đủ kiên nhẫn để linh hồn của mình ở trong một thân thể xấu xí. Cho nên ta không trọng tố thân thể mà bảo trì trạng thái linh hồn.”
Đỗ Duy gật đầu:
--“Thế còn người bảo hộ thứ ba?”.
Vừa nói, hắn vừa nhìn chung quanh đại điện.
--“Về việc lựa chọn người thủ hộ thứ ba. Vốn muốn lựa chọn một vị chiến sĩ cường đại nhất của thú nhân tộc. Nhưng bởi vì thú nhân tộc cùng ải nhân chiến sĩ tướng mạo xấu xí, chính là một sự khinh nhờn địa phương thần thánh như nơi này, cho nên Ma thần vĩ đại đặc biệt lựa chọn một nhân loại cực mạnh.. Mà sự lựa chọn này cuối cùng lại mang đến hậu quả tai hại.”
--“Nói hết đi.” Đỗ Duy lạnh lùng.
--“Địa vị của loài người hèn mọn đê tiện. Cho nên để có thể xứng với địa vị vinh quang của người thủ hộ, cho dù là chiến sĩ cường đại nhất của loài người cũng không có tư cách! Cuối cùng Ma thần đại nhân quyết định phá lệ lựa chọn người thủ hộ thứ ba là một vị thần của loài người! Mặc dù địa vị của nhân loại đê tiện nhưng chọn một vị thần của nhân loại cũng đủ để bù đắp. Mà người thứ ba được lựa chọn chính là nam thần của nhân loại, Ares!”
- Ares?-
Nam thần Ares của loài người? Đường đường địa vị là thần linh lại đến đảm nhiệm vị trí thủ hộ Ma thần điện? Quả nhiên, âm thanh của linh hồn chi hỏa tràn ngập oán độc:
--“Chính là hắn, một tên phản đồ! Hắn phản bội lời thề của chính linh hồn mình, phản bội Ma thần vĩ đại!”.
Đỗ Duy nghe xong chỉ cười cười:
--“Ta nhỡ kỹ phản bội ma thần không chỉ có nhân loại, Tinh linh tộc cũng phản bội ma thần. Ngươi cũng là Tinh linh tộc sao vẫn còn tiếp tục thuần phục Ma thần?”.
Linh hồn chỉ hỏa thởi dài:
--“Sự thần phục của ta đối với Ma thần đã vượt qua chủng tộc, điều này ngươi sẽ không hiểu.”
Đỗ Duy không tiếp tục đùa cợt đối phương, bởi vì thanh âm của linh hồn chi hỏa mang theo sự trang nghiêm và lòng thành kính.
--“Trên Thông Thiên tháp có cái gì? Ma thần bị phong ấn ở trên đó phải không? Ngươi nói việc hắn có thể sống lại là thế nào? Ngoài ra làm cách nào để bạn gái của ta sống lại? Chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài?”.
Linh hồn chỉ hỏa trả lời lạnh nhạt:
--“Aragon, ngươi hỏi nhiều lắm! Ngươi có phải là Aragon không? Hừ… Ngươi nói cho ta biết làm cách nào đột phá lĩnh vực trước, ta sẽ trả lời. “Đột phá lĩnh vực là có thể đi ra ngoài?” Ánh mắt Đỗ Duy sáng lên.
--“Đương nhiên! Mặc dù Ma thần bị phản đồ ám toán nhưng trong phạm vi ma thần điện vẫn bảo lưu thần vực của ngài, chỉ là Ma thần đại nhân không có cách nào rời đi nơi này, phải có người ở nơi này đột phá lĩnh vực mới có thể từ thông đạo đi ra ngoài. Không phải lần trước ngươi đã rời đi như thế sao?”. truyện copy từ tunghoanh.com
--“Vậy Ma thần, chẳng lẽ đường đường là Ma thần cũng không có lĩnh vực lực lượng? Vô phương rời khỏi nơi này?”.
Linh hồn chi hỏa hoài nghi:
--“Ta càng ngày càng hoài nghi, rốt cục ngươi có phải là Aragon hay không! Nói cho ta biết bí mật của dẫn vực, ta sẽ trả lời!”
Đỗ Duy cười cười.
--"Xin lỗi, ta sẽ không nói cho ngươi!"
--"Ngươi! Ngươi, ngươi đáp ứng rồi!" Linh hồn chi hỏa phẫn nộ rít gào.
--"A, vừa rồi là ta nói dối. Chẳng lẽ lĩnh vực cường giả không được quyền nói dối sao?" Đỗ Duy thanh âm mang theo sự nhàn nhạt lãnh khốc cùng với khinh thường. Rồi Đỗ Duy dùng sức siết chặt bàn tay lại, đoàn linh hồn chi hỏa rốt cục tiêu tán! Tại thời khắc cuối cùng, một thanh âm thê lương vang lên:
--“Aragon, ngươi là một tên hèn hạ! Lần tiếp theo ta tái sinh ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”
Đỗ Duy lẳng lặng nghe xong âm thanh rống giận cuối cùng của đối thủ, hắn bỗng nhiên lộ ra một tia kỳ dị mỉm cười:
--"Nhớ kĩ, ta không phải là Aragon... Ta gọi là: Đỗ Duy!"
Hao hết toàn bộ khí lực còn lại, Đỗ Duy mới rốt cục xuyên qua Ma thần điện. Bên trong điện phủ, vô số những pho tượng tinh xảo làm cho người ta hoa cả mắt. Mà bên trên những cây cột to lớn, cũng treo vô số phù điêu tinh tế mĩ lệ. Tất cả đều thể hiện lúc trước chủng tộc này đã từng sở hữu một nền văn minh huy hoàng đến mức nào ! Chính là Đỗ Duy không có lòng dạ thưởng thức những thứ này. Duy nhất một thứ làm cho Đỗ Duy thoáng dừng lại một hồi, đó là vị trí chính giữa Ma thần điện... Dựa theo quy tắc thông thường thì chính giữa Ma thần điện phải là pho tượng điêu khắc Ma thần. Nhưng hiện tại ngay giữa đại điện, ước chừng có mấy chục thước rộng rãi to lớn hòan toàn trống rỗng! Dường như nơi này đã từng tồn tại một pho tượng thật lớn, nhưng không biết đã biến mất từ khi nào. Điều này làm cho Đỗ Duy không có cách nào thấy được hình dáng của Ma thần trước khi lên Thông thiên tháp. Lúc này từ phía sau Đỗ Duy truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Xích Thủy Đoạn gian nan đi tới, cũng nhìn về phía chính giữa đại điện:
--“Xem ra chúng ta phải đi lên phía trên một chút, xem bên trong tháp tồn tại cái gì, ngươi nói đúng không?”
Đỗ Duy gật đầu.
-"Đỗ Duy, ta hy vọng. Nếu như chúng ta có thể ra ngoài, ngươi có thể nói cho ta biết một câu chuyện đầy đủ." Xích Thủy Đoạn ngữ khí rất chân thành.
Sau đó, hắn vươn tay, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Đỗ Duy. Hai người vốn là địch nhân lại dìu nhau đi ra khỏi Ma thần điện này. Sau khi hai người đi ra ngoài, phía trước xuất hiện một cầu thang cao vút. Cầu thang này chỉ sợ phải cao hơn ngàn bậc, thậm chí còn nhiều hơn. Mà xa xa phía trên có một tòa tháp đen sừng sững tồn tại! Lúc hai người vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, đột nhiên xuất hiện tình huống bất thường. Một đạo tia chớp màu đen từ phía trên toà tháp bổ xuống! Tia chớp đánh xuống cực nhanh, trực tiếp đánh vào bậc thang ngay phía trước hai người, làm cho người khác không kịp có phản ứng gì! Tiếp theo, từ bên trong tòa tháp đen xa xa trên cao, tựa hồ có một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến. thanh âm cũng không mang chút gì thần thánh uy nghiêm, cũng không mang theo khí thế mạnh mẽ, chỉ là rất nhẹ nhàng, bình thản, thậm chí còn mang chút bi thương.
--“Aragon, ngươi đi lên một mình thôi.”
Đỗ duy liếc mắt nhìn, Xích Thủy Đoạn mặc dù có chút phẫn nộ nhưng vừa rồi tia chớp màu đen đánh xuống hắn cũng thấy được, chỉ nhìn Đỗ Duy rồi lui ra sau. Đỗ Duy thầm hít một hơi, nhìn tháp cao ở xa xa, từng bước từng bước đi lên. Từ từ đến mười bậc, rồi từ mười đến trăm, rồi từ trăm đến nghìn. Đi thẳng một mạch, Đỗ Duy vốn đã kiệt lực nhưng vẫn cố gắng đi nhanh hơn. Nhưng mỗi bước chân tiến lên hắn cảm giác rõ ràng không khí trên tháp tựa hồ mang theo lực cản vô hình cường đại! Phảng phất như mình đối diện cuồng phong mà tiến ---- thậm chí so sánh ra còn mạnh hơn cuồng phong gấp trăm nghìn lần. Phải biết rằng, bây giờ trên đầu Đỗ Duy có tinh không lĩnh vực! Mà Đỗ Duy vẫn phải cố hết sức như vậy, hiển nhiên trong hắc tháp cũng có một người có lĩnh vực cường đại ngăn trở Đỗ Duy đi lên. Những ngôi sao liên tục chuyển động, mỗi bước di chuyển Đỗ Duy đều cảm giác lực lượng của mình giảm đi nhanh chóng, thân thể tự hồ đã sớm tới cực hạn. Nhiều lần Đỗ Duy hận không thể nằm xuống mà ngất đi. Rốt cục khi hắn đi tới bậc thang thứ một ngàn chín trăm chín mươi chín, đột nhiên hắn liền cảm giác có một đoàn hắc sắc hỏa diễm từ bốn phương tám hướng tụ hội, lượn lờ xung quanh! Vừa nghĩ tới, toàn thân Đỗ Duy đã bị tinh quang bao phủ. Áp lực từ hắc sắc hỏa diễm mặc dù cường đại nhưng Đỗ Duy vẫn miễn cưỡng đứng vững. Không nghi ngờ gì nữa, Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được – mặc dù hắn không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chắc chắn rằng hình như mình đã đi vào trong lĩnh vực của một người. Một người có lĩnh vực đi vào lĩnh vực của một người khác, hai loại quy tắc không gian lực lượng va chạm vào nhau, vừa mới đột phá xong, Đỗ Duy đã có cảm giác cố hết sức. Rốt cụ âm thanh âm trầm trong hắc tháp truyền ra:
--“Aragon lực lượng của ngươi yếu đi rất nhiều… Ta rất thất vọng.”
Cùng với âm thanh này, áp lực xung quanh thân thể Đỗ Duy rút lui như thủy triều, hắn lập tức cảm thấy toàn thân được buông lỏng. Khi hắn cúi đầu nhìn lại đã thấy hai chân mình đã bong da tróc thịt. Đầu ngón tay hắn đã lộ ra xương trắng, cơ nhục trên cánh tay đã nát bấy. Khi hắn bước đi mỗi bước, thân thể đều cấp tốc băng hội. Xem ra mình cũng không sao. Đỗ Duy thầm thở dài, nhìn cảnh cửa thật lớn của hắc tháp trước mắt, hắn miễn cưỡng đi về phía trước vài bước, hình như đã bước lên bậc cửa của hắc tháp, rốt cục trước mặt hắn tối sầm lại, toàn thân phảng phất như được ngâm trong nước ấm, cảm giác thư thái lạ thường. Trước mặt hắn ánh sáng dần dần khuếch tán, cuối cùng Đỗ Duy đã có thể nhìn thấy. Chính mình dường như nằm trên nền đá lạnh lẽo, ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy một mảnh hắc ám vô tận. Giống như là bầu trời đêm, nhưng một ngôi sao cũng không tồn tại. Hắn phát hiện, cánh tay của mình huyết nhục đã sinh trưởng trở lại, cơ thể băng hoại cũng hoàn toàn được chữa trị! Đỗ Duy cố gắng cử động ngồi dậy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
-Jojo?!
Thấy Jojo đang lẳng lặng nằm ở phía bên trái mình, mắt nhắm lại, vết thương trên ngực đã sớm khép lại, chỉ có con ngươi vẫn khép lại dưới đám lông mi thật dài, hơn nữa nhìn qua nàng thật bình tĩnh, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không. Đỗ Duy trong lòng run lên, vội vàng vươn tay, cố gắng chạm vào Jojo. Vừa lúc đó, một thanh từ trong hư không vang lên.
--“Nếu như ngươi muốn nàng sống lại, không nên chạm tới nàng.”
Hắn lập tức hướng lên bên trên tìm nơi phát ra âm thanh, rốt cục cũng tìm thấy, ở trên đỉnh đầu, trong hư vô hắc ám đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng. Trong tầm mắt, đột ngột xuất hiện một khối thủy tinh thật lớn. Khối thủy tinh trông giống như một khối hàn băng, lặng lẳng trôi nổi. Mà khi Đỗ Duy nhìn kỹ mới phát hiện trong thủy tinh hình như có một nhân ảnh. Bóng người phảng phất như bị vây trong thủy tinh.
--“Aragon”, nhân ảnh trong thủy tinh âm u nói: “Ta ở chỗ này một vạn năm, ngươi là ngoại nhân duy nhất đến đây. Hơn nữa còn tới hai lần. Thật đáng tiếc, đáng tiếc bọn ta đợi một vạn năm cũng chỉ có một người là người. Nhưng ngươi cũng không phải là người ta hy vọng.”
Đỗ Duy giật mình, lập tức đi tới, ngẩng cổ nhìn thân ảnh hư vô trong phiến thủy tinh:
--“Ngươi chính là Ma thần?”
Câu hỏi lần này không lập tức có đáp án, trầm mặc một lúc lâu. Một hồi lâu, ảnh tử trong thủy tinh phảng phất nở nụ cười. Ngoài việc hàm chứa thê lương cùng bi thương vô tận, tiếng cười lại còn mang theo sự đùa cợt cùng châm chọc thâm sâu.
“Ha ha ha ha…Ma thần? Aragon, chẳng lẽ linh hồn của ngươi lại bị thác loạn? Tự nhiên ngươi lại hỏi ta có phải Ma thần hay không? Ha ha ha ha… Nếu như Austrilia hay gã tinh linh ở ngoài kia nghĩ như vậy ta cũng không kỳ quái! Nhưng Aragon, tự nhiên ngươi lại hỏi ta có phải Ma thần hay không? Ha ha ha ha ha”.
Lúc này Đỗ Duy mới chính thức giật mình, hắn ấp úng hỏi:
--“Người, chẳng lẽ ngươi không phải là Ma thần? Ngươi không phải là Ma thần bị phong ấn ở đây?”
Âm thanh trong thủy tinh cười lạnh, âm u truyền đến: “Đương nhiên không phải ta!” Đỗ Duy hít một hơi thật sâu:
--“Vậy người là ai?”
Thủy tinh không trực tiếp trả lời, lúc này Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy từ thủy tinh phảng phất bắn ra một cỗ lực lượng vô hình, bao phủ lên thân thể của mình. Cảm giác như có đồ vật gì đó trong nháy mắt kiểm tra được toàn bộ người mình. Cuối cùng, âm thanh kia thở dài:
--“Ta hiểu, Ngươi cũng không phải là Aragon… Người không phải là Aragon chân chính.”
--“Đương nhiên, ta không phải là Aragon”.
Đỗ Duy ngẩng đầu lên:
--“Rốt cục ngươi là ai?”
“Ta?” Người phát ra âm thanh nhẹ nhàng thở dài, trong tiếng thở dài phảng phất ẩn chứa sự bi thương chất chồng suốt vạn năm.
--“Ta, tên của ta gọi là Ares."