Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Chương 130

Chương 130
Bão tố phong ba

Nằm trên giường, nhìn khuôn mặt cương nghị mang theo vài nét ôn nhu, khóe miệng Y Y nhịn không được giơ lên, mệt mỏi đều tan biến, tâm trạng thật tốt a. Nhưng mà, đột nhiên nhớ đến chuyện của Tiểu Thanh…… Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

“Ngươi tỉnh rồi?” Nhìn thấy lông mi thật dài của hắn khẽ động, mi mắt chậm rãi mở ra, đôi mắt màu tím chớp động nhìn nàng.

Trong đôi mắt trầm buồn của hắn, khắc họa một dung nhan thanh lệ, thật gần thật gần, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới mái tóc đen tuyền như mực, dài xuống thắt lưng, vài sợi tóc mai vươn trên gò má láng mịn càng tăng thêm vẻ mềm mại, yêu kiều, thậm chí còn ngửi được hương thơm man mác như hoa lê trên người nàng… gần như thế, chân thật như thế, mà tâm sao lại quá xa vời….

“Ân.” Nháy mắt một cái, nét trầm buồn nhu tình kia cũng theo đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự ảm đạm, lạnh lẽo vô tình, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, mặt không chút thay đổi.

Tầm mắt không chút lưu luyến, rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, xốc chăn lên, rời khỏi long sàn, bước xuống giường, giang hai tay, để cho cung nữ vì hắn rửa mặt chải đầu.

“Bẩm hoàng phi, Sầm Nhi công chúa cầu kiến, nói là tiến cống đặc sản của La Phu quốc.” tiểu cung nữ canh giữ ở ngoài cửa cung kính hạ thấp người, nhỏ giọng truyền đạt.

Sầm Nhi? Không phải ngày mai mới đến thời gian ước định sao, sao mới hôm nay đã tới rồi? Y Y nghi hoặc, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy thay quần áo, để Tiểu Thanh tùy ý giúp nàng rửa mặt chải đầu, thay một bô qần áo, mái tóc mây búi lên một chút, cài thêm tram phượng hoàng, trang điểm nhẹ nhàng, càng khiến cho nàng càng thêm rực rỡ cao quý.

“Cho mời Sầm Nhi công chúa đến ngoại điện đi.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Tiểu cung nữ thiếu hạ thấp người, ngẩng đầu nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Y Y, nhất thời ngẩn người, quên cả việc phải lui ra ngoài, mãi đến khi Y Y nhìn nàng nghi hoặc, tiểu cung nữ mới giật mình, mặt cũng đỏ lên, cuống quít lui ra truyền lời.

“Tiểu Thanh, ngươi cũng lui ra đi.” Y Y nhìn thoáng qua Tiểu Thanh, người mấy ngày gần đây cũng không dám cùng chính mình đối diện, đành phải xua tay cho nàng lui ra ngoài, mặc dù Y Y đã cố nhẫn nhịn, thầm nhủ với lòng, coi như không có chuyện gì, nửa câu cũng không hỏi, nhưng ánh mắt của nàng lại luôn không tự chủ hướng về Tiểu Thanh, có lẽ vì vậy mà làm nàng có chút không được tự nhiên đi.

“Nô tỳ cáo lui.” Tiểu Thanh vẫn cúi đầu như trước, hạ thấp người, hành lễ rồi lui đi ra ngoài.

Y Y nghiêng đầu, chỉ thấy Phù Vân Khâu Trạch đang đọc một quyển sách, long bào màu hoàng kim (màu vàng) khoác lên người càng làm hắn thêm cao quý phi phàm, hơn nữa khuôn mặt lại tuấn lãng lãnh khốc, phong phạm hoàng gia, khí thế “nhân trung chi long” (rồng trong loài người) áp đảo thiên hạ.Nhưng mà, hắn tựa hồ cũng không tính quan tâm nàng, đôi mắt màu tím ch uyên chú vào trang sách trước mặt.

Chẳng lẽ đêm qua là nằm mơ?

Nàng không khỏi có chút hoài nghi, thái độ hôm nay khi hắn rời giường cùng mấy ngày hôm trước cũng không hề khác nhau, thậm chí, còn muốn lạnh hơn vài phần.

“Khâu Trạch, Sầm Nhi công chúa đến đây, ngươi muốn cùng chúng ta cùng dùng điểm tâm hay không?” Nàng ôn nhu hỏi, còn chủ động chạy đến trước mặt hắn, làn váy theo bước chân xoay tròn, phản chiếu với nền thảm đỏ tươi, lộ ra hơi thở nhè nhẹ ấm áp.

“Hoàng Thượng.” Đột nhiên, Mộc Hiệp xuất quỷ nhập thần từ cửa sổ lắc mình tiến vào, vẻ mặt ngưng trọng.

Mộc Hiệp chưa bao giờ như thế, mới sáng sớm không có mệnh lệnh liền xông thẳng nội điện, mà nhìn thần sắc hắn kích động như vậy, Y Y không khỏi có chút lo lắng, có phải đã ra chuyện gì hay không?

Đang tính mở miệng hỏi, Y Y lại thấy Phù Vân Khâu Trạch đem sách đang cầm trong tay đặt qua một bên, nhìn nàng liếc mắt một cái.

“Nàng đi ra ngoài cùng Sầm Nhi dùng điểm tâm trước đi, trẫm còn có chuyện quan trọng xử lý.” Hoàn toàn bỏ qua bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng.

Hơi nhíu mày, chung quy chỉ phải lui ra ngoài, xốc lên bức rèm che, nàng xoay người liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, chỉ thấy Mộc Hiệp cùng Khâu Trạch, hai người hạ giọng nói chuyện, không biết là đang nói cái gì.

“Y tỷ tỷ, mau tới, tỷ xem, đây là đặc sản của La Phu quốc, hạt dẻ cao.” Đang ở ngoại điện chờ đợi, Sầm Nhi vừa thấy nàng đi ra, lập tức nghênh đón, đồng thời cũng dâng lên đĩa điểm tâm lên trước mặt Y Y.

Điểm tâm màu hồng nhạt, chế tác tinh xảo, tựa như nhửng quả tươi, nhìn thật là đáng yêu.

“Trò chơi hình như là ngày mai mới bắt đầu? Sầm Nhi muội muội, không phải là Mẫn Hách yêu nam sợ bản phi lâm trận bỏ chạy, cho nên sai ngươi tới nhắc nhở bản phi chứ?” ánh mắt sắc bén hoàn toàn nhìn thấu biểu tình dối trá ẩn dưới lớp mặt nạ thân thiện của nàng, Y Y tiếp nhận đĩa điểm tâm, đi đến bàn tròn bên trong đình, đặt xuống, nhìn nàng liếc mắt một cái.

Sầm Nhi thấy nàng trực tiếp nói thẳng vào vấn đề như thế, cảm thấy thật sửng sốt, nhưng lại tỏ ra vô tôi, nhún nhún vai.

Sầm Nhi ập tức đi đến bên ghế dựa đã được bố trí sẳn, đoan trang tao nhã mà ngồi xuống, nhìn trên bàn đã dọn xong cháo cùng mấy món điểm tâm, bất giác hứng thú dạt dào, hai tay chống cằm nhìn Y Y.

“Nếu như tỷ tỷ đã nói như vậy, ta đây sẽ không nhiều lời, nhưng mà….” Nàng đột nhiên cười cười,trong đôi mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo,

“Trò chơi ngày ấy thật ra không phải ai cũng có thể thắng được, Mẫn Hách Vương gia quả thực không giống người thường, không nghĩ tới, vương gia làm thế nào liền dễ dàng nhận ra chúng ta. Vừa rồi Sầm Nhi đi đến cửa điện, cung nữ thị vệ canh gác bên ngoài đều cho rằng muội muội là tỷ tỷ, không hề mở miệng ngăn cản muội dù chỉ một lời, nếu không phải muội nói cho bọn họ biết mình là ai, chỉ sợ, muội đã có thể trực tiếp đi vào nội điện gặp tỷ tỷ rồi.” Nói đến đây, nàng che miệng cười khẽ.

Ngồi ở vị trí đối diện, Y Y không nói một câu, nhìn Sầm Nhi, nghe xong lời này, người không hiểu chuyện còn cho rằng bọn họ đang nói đùa, bàn chuyện phiếm, nhưng chỉ có nàng mới biết, ý tứ trong lời nói của Sầm Nhi là đang ngầm châm chọc Long Quân điện bảo hộ quá sơ sài, người ngoài như nàng có thể ra vào dễ như trở bàn tay.

“Ác? Vậy Sầm Nhi muội muội sao không đi vào thử xem? Nói không chừng, Hoàng Thượng thật đúng là sẽ đem muội nhận thức thành là bản phi, đến lúc đó, Sầm Nhi muội muội không chứng có thể thật sự trở thành muội muội của bàn phi, danh xứng với thực nha.” Nâng cái muỗng nhỏ, nàng ăn một ít cháo hạt sen, khóe mắt tà nghễ, không khỏi lạnh lùng cười.

Ngay cả phụ vương cũng đều khen ngợi lời nói của nàng (SN) sắc bén, không nghĩ tới, nàng ta (Y Y) có thể dựa vào lời nói của nàng, châm chọc ngược lại, làm nàng tiến thoái lưỡng nan.

Sắc mặt trắng nhợt, Sầm Nhi xấu hổ cười, cố ý hết nhìn đông lại nhìn tây, cổ tay xoay tròn, chén cháo hạt sen trên bàn cũng “không cẩn thận” làm rơi, “oành” một cái, vỡ nát.

“Y tỷ tỷ, thất lễ rồi, Sầm Nhi chính là bị lời nói của tỷ tỷ dọa sợ, không có ý gì khác.” Đắc ý nhìn làn váy xinh đẹp của Y Y bị cháo bắn tung tóe làm vấy bẩn, Sầm Nhi còn làm ra vẻ ngượng ngùng, e lệ nhận sai.

Lạnh lùng nhìn người đối diện liếc mắt một cái, lại thấy các cung nữ chen chúc đến thu thập tàn cục, nàng lạnh nhạt nhếch môi, mỉm cười.

“Mã có khi thất đề, nhân có lúc thất thủ (1), chuyện này thực bình thường, muội muội đừng để ở trong lòng.”

(1): ngựa có lúc lạc bước, người có lúc lỡ tay

Đáng giận, nàng thế nhưng dám so sánh mình với ngựa? Sầm Nhi cơ hồ khí đen bám đầy khuôn mặt, cắn răng, cứng ngắc cong môi mỉm cười.

“Sao lại thế này?” Phù Vân Khâu Trạch vừa bước ra đã nhìn thấy quần áo của Y Y dính đầy cháo, không khỏi nhíu nhíu mày.

đôi mắt màu tím tản ra một tầng hàn băng, nghiêng đầu, nhìn về hướng Sầm Nhi, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh như băng.

“Hoàng phi, còn không mang Sầm Nhi công chúa đi đổi quần áo, chớ để người ta nói Lạc Tang quốc lễ nghĩa không chu toàn.”

Hắn nhìn người đang mở to hai mắt, chỉ vào Y Y, “Trẫm còn có chuyện quan trọng cần làm, miễn không thể bồi Sầm Nhi công chúa dùng thiện.” Lạnh lùng phất hạ ống tay áo.

“Sầm Nhi công chúa, nhanh đổi quần áo đi, trẫm còn có chuyện quan trọng, thất lễ.” Hắn nghiêng người, đối với Y Y đang ngây ngốc tại chỗ áy náy cười, xoay người sải bước tới cửa đại điện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tươi cười nhất thời tái nhợt như tờ giấy, đứng lên muốn gọi hắn trở lại, nhưng mà, lại không thể phát ra thanh âm gì, toàn thân lạnh như băng.

Sầm Nhi câu thần cười nhẹ, nghễ nhìn Y Y bị đã kích.

“Xem ra, trò chơi này, nói không chừng, Y tỷ tỷ sẽ thua thật thảm hại……”

Nguồn: truyen8.mobi/t10109-ai-phi-nghe-noi-nang-muon-treo-tuong-chuong-130.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận