Nghiên người ngồi trong nhuyễn kiệu, nam tử trên đầu đội kim quan khảm thạch anh tím, toàn thân khoác tú bào bách hoa kim điệp đỏ tươi, chân đi giày thêu thanh long, gương mặt tươi sáng như trăng rằm, môi như cánh hoa đào, mi mày tuấn như mực họa, đôi mắt hiện lên một tầng yêu mị tinh quang.
“Thế nhưng đã muốn tạo phản, chúng ta, cũng đã không có đường rút lui .” Hắn cúi đầu, môi đỏ mọng dật ra một nụ cười âm hàn, một tay chống khuôn mặt, mâu quang sắc bén như mũi nhọn bắn thẳng về hướng Phù Vân Khâu Trạch.
Tạo phản? Đúng, bọn họ đã tạo phản , mặc dù có quay đầu sám hối, cũng chỉ có một con đường tru di cửu tộc (giết cả chín đời). Nghĩ đến chuyện này, tay cằm đao kiếm chợt căng thẳng, phản binh đang trầm tĩnh bất động lại một lần nữa dâng lên sát ý dầy đặc.
Đêm thu, nổi lên một trận lãnh ý, trên mặt mỗi người, đều là biểu tình có chết cũng không lùi bước, toàn thân khôi giáp, trong tay người cầm đao kẻ cầm kiếm, khẩn trương nhìn chăm chú vào địch quân xem động tĩnh, chỉ đợi một tiếng khẩu lệnh, lập tức lao vào sống mái, kẻ mất người còn.
“Ngươi thật sự muốn tạo phản, hay là, muốn dùng cách này cưỡng chế trẫm để yêu cầu cái gì?” mắt lạnh nhìn xuống phía dưới của Long Quân điện, thi thể chồng chất, máu tươi vấy bẩn khắp nơi, trong lòng chùng xuống, ánh mắt cũng lạnh thêm vài phần.
Chỉ vì tư lợi cá nhân, mà phải hy sinh bao nhiêu tánh mạng, xứng đáng để trả cái giá đắt như vậy sao?
“Như vậy, xin hỏi Hoàng Thượng, dường như người cũng biết bổn vương muốn cái gì rồi?” Mẫn Hách vẻ mặt bình thản, bộ dáng không chút kinh ngạc, chỉ phúc nhẹ nhàng vuốt ve hai má.
“Hoàng nhi, đừng cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, hôm nay, thiên hạ này là của mẫu tử chúng ta.” Một tiếng thét ra lệnh, nhất thời, một thân ảnh khác từ từ bước ra từ vòng quay của đám thị vệ, xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Một thân váy thêu phượng hoàng vàng kim, óng ánh tôn quý, tà váy khảm trăm ngàn hạt ngọc trai to tròn sáng bóng, phượng hoàng tung cánh bên mẫu đơn diễm lệ oai nghiêm, tinh tế sắc sảo, kết bằng tơ vàng chỉ bạc, hoa lệ qúy phái, làm người ta không thể nhìn thẳng, nàng, sắc mặt hồng nhuận, trán điểm chu sa đỏ tươi lấp lánh càng tăng thêm vẻ tôn quý, yêu mị, nhất là đôi mắt phượng sắc bén, tỏa ra khí thế bức người, làm người ta không rét mà run.
“Thì ra, Hoàng thục phi cũng đến đây, xem ra, thật đúng là mẫu tử tương ý, đáng tiếc , mẫu hậu của Trẫm đã sớm tạ thế, nếu không, nói không chừng còn có thể ngồi cùng một bàn tán gẫu.” Phù Vân Khâu Trạch mặt lạnh băng sương, liếc mắt nhìn Hoàng thục phi đầy trào phúng.
“Hừ, mẫu hậu yếu đuối của ngươi sớm chết đi nói không chừng đối với bà ta mà nói là điều tốt nhất, nếu để bà ta nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay, nói không chừng còn bị dọa đến hôn mê, làm mất thân phận hoàng thất.” Hoàng thục phi hừ lạnh một tiếng, châm chọc cười khẽ.
Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch cũng là cười nhẹ, có lẽ, nàng nói cũng không sai, nhưng mà vào giờ phút này, dám đề cập đến thân phận hoàng thất, không biết, bà ta dựa vào cái gì mà dám răn dạy chính mình.
Sao lại thế này, tạo phản??
Bất an, Y Y lay động đứng dậy, bảo Tiểu Thanh giúp đỡ chính mình đi tới cửa chính điện, chỉ thấy bên ngoài đuốc sáng hừng hực, không biết từ binh lính từ phương nào đã vây kín cả tòa thành.
“Khâu Trạch……” Nàng nhỏ giọng gọi người đang đứng ngoài cửa, “Không bằng chúng ta tìm Lạc Dật ca ca hỗ trợ, có được không?”
Nghe nói, quốc sư từng một thân một mình quét tan thiên quân vạn mã, binh tướng địch quốc Lâm thành thất bại thê thảm, tâm phục khẩu phục, cúi đầu xin hàng, còn lập bia đá xưng thần, cam bái hạ phong. Nói không chừng, chỉ cần hắn xuất mã, âm mưu của Mẫn Hách yêu nam sẽ không thực hiện được, tuy rằng, ngày thường nhìn hắn lúc nào cũng ôn nhu từ tốn, không có chút thủ đoạn, nhưng, nàng giờ phút này, cũng chỉ có thể trông cậy vào một người.
Phù Vân Khâu Trạch nghiên mặt, lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Quốc sư, không nguyện tham dự trận chiến này.”
Sao lại như vậy! Y Y sắc mặt nhất bạch, đột nhiên nhớ tới lời mời kì quái cùa Lạc Dật ca ca vào hôm qua, cùng với việc đột nhiên mình lại buồn ngủ không gượng nổi, trong đầu “ông” một tiếng, thì ra… thì ra huynh ấy đã dự liệu được tất cả, cho nên, huynh ấy mới muốn mình ở lại nhà gỗ, không muốn mình tham dự vào chuyện này.
“Hoàng phi, hay là Sầm Nhi công chúa?”
Hoàng thục phi đứng ở xa xa vẫn chưa nghe được hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, chỉ là nhìn thấy dung mạo của người đối diện, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phân biệt rõ ràng.
“Là hoàng phi.”
Mẫn Hách nheo lại mi mắt, mỉm cười đầy thâm ý, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng tái nhợt hai má, đồng tử không khỏi co rụt lại, nàng bị thương?
Loại sắc mặt yếu ớt thế này, chỉ có ở trước kia khi mình làm nàng trọng thương mới có thể xuất hiện, rõ ràng nàng đang ở Long Quân điện, rốt cuộc, là người nào khiến nàng bị thương?
Vốn đang nhàn nhã dùng ngón tay vuốt nhẹ hai má, hắn đột nhiên bật dậy, gương mặt hiện lên vài phần tức giận, toàn thân tản mát ra một loại sát ý kah5 lẽo như quỷ vương địa ngục.
Hoàng thục phi hơi ngạc nhiên trước biểu hiện đột ngột của con trai, thâm ý nhìn hắn liếc mắt một cái, không nghĩ tới, hai gương mặt giống nhau như đúc, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu, rốt cuộc, chuyện này là vì sao?
“Phù Vân Khâu Trạch, ta cho ngươi hai con đường lựa chọn, một, ngoan ngoãn giao ngôi vị hoàng đế ra: hai, là chết!” Nàng âm lãnh cười nói, bàn tay to vung lên, mũi kiếm, ngọn đao sắc nhọn đang hướng về phía trước lập tức nhích thêm một bước.
“Hoàng thục phi, trẫm thầm nghĩ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi là vì dân chúng Lạc Tang quốc, hay là, vì bản thân ngươi?” Phù Vân Khâu Trạch cũng không đem đám thị vệ đang tiến đến gần để vào mắt, nâng mắt nhìn về phía nàng.
“Bản cung đương nhiên là vì dân chúng Lạc Tang quốc, vì hoàng thất Phù Vân.” Ánh mắt chợt lóe, nàng nhu hòa đáp.
“Nga?” ánh mắt lợi hại, mang theo vẻ trào phúng miệt thị nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi bất an của Hoàng thục phi,“ Vì hoàng thất Phù Vân? Ngươi là đang ám chỉ Trẫm, hay là Mẫn Hách?”
Hai phương binh mã cơ hồ đao kiếm chạm nhau, nhưng lại không nhận được mệnh lệnh, chỉ có thể căng thẳng đối đầu trên tinh thần, lẳng lặng chờ đợi, nhưng mà, nghe được lời nói của Hoàng Thượng, đã có chút mê mang.
Y Y tựa hồ cũng từ những lời nói của hắn hiểu được chút gì đó, Phù Vân Khâu Trạch đang đứng trước mặt nàng bây giờ đã không còn là Phù Vân Khâu Trạch nhu hòa, non nớt của ngày thường, lời nói của hắn bén nhọn, ý nghĩ thanh tỉnh, mỗi một câu, mỗi một chữ tựa hồ đều có hàm nghĩa.
Rốt cuộc, là ý tứ gì?
Nhưng mà, Tiểu Thanh ở một bên lại thùy hạ mi mắt, thân mình hơi hơi rung động, chân mày hàm chứa ý cười nhè nhẹ ôn nhu, bừng tỉnh, “đáp án” sớm đã ở trong lòng của nàng.
“Đương nhiên là Mẫn Hách.” sắc mặt Hoàng thục phi có chút hơi chút mất tự nhiên.
“Thì ra là thế, thì ra Hoàng thục phi là hy vọng Mẫn Hách Vương gia ngồi lên đế vị, không biết, ngươi dùng lí do gì để lừa bịp các tướng quân khác?” ánh mắt hắn âm vụ, nhếch bạc thần, cười lạnh “Nếu là trẫm nhớ không lầm, Mẫn Hách Vương gia không phải là dòng họ Phù Vân, mà là, Tuyệt La?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến cho đoàn người bên dưới hít một ngụm khí lạnh, binh lính tạo phản lăng lăng nhìn về phía đầu lĩnh tướng quân, mà bọn họ, cũng nhíu mày khó hiểu, nhìn về phía Hoàng thục phi.
“Đúng vậy, bổn vương xác thực không phải mang họ Phù Vân, Tuyệt La mới là dòng họ chân chính của bổn vương.” thân ảnh đỏ tươi rất thản nhiên,m bình thản đưa ra đáp án mà mọi người đang trông đợi.
“Cái gì! Hoàng thục phi, người lừa gạt chúng ta!” Một vị tướng quân rống giận, mà một vài tướng lĩnh khác cũng có biểu hiện tương tự, sắc mặt nhất bạch.
“Hoàng nhi!”
Hoàng thục phi trách cứ, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, rồi lại cười lạnh
“Đúng vậy, bản cung đúng là dựa vào dòng họ Phù Vân mà chiêu tập binh mã, cũng từng cùng các tướng quân khác nói qua, là vì Phù Vân hoàng thất, chỉ vì, ngươi tuổi đời non nớt, kinh nghiệm trị quốc cũng không co, nếu để ngươi tiếp tục chấp chưởng triều chính, thiên hạ sẽ đại loạn, nhưng Thái hoàng Thái Hậu lại không nghe, như vậy, bản cung cũng chỉ phải ra hạ sách này, Mẫn Hách xác thực không phải mang dòng họ Phù Vân hoàng thất, nhưng mà, các ngươi cũng đừng quên, quân quyền của các ngươi, sớm đã ở trong tay bản cung, ai dám phản nghịch, giết không tha!”