Nội cung Phượng Dương.
Hắc y nam tử quỳ gối ở ngoài bức rèm che toàn thân mồ hôi sũng nước, hai tai cẩn thận lắng nghe bên trong nội điện, sợ chính mình một cái không chú tâm, đầu trực tiếp chuyển nhà.
“Xem ra, Mộc Hiệp mấy năm nay công lực tiến bộ không ít, ngay cả Hồng Nguyệt cũng không thể đối phó hắn .”
Bàn tay ngọc được bảo dưỡng cẩn trọng đang cầm tách trà, từ từ thổi khí, nheo mắt lại thấy nhiệt khí lả lướt như mây tản ra,làn khói tiếp theo lại bay lên, sinh sôi không ngừng, chỉ đợi đến khi gần nguội lạnh, nhiệt khí mới có thể tiêu tán.
“Thuộc hạ đáng chết, không nghĩ tới Hồng Nguyệt không thể đối phó hắn, bằng không,sẽ sai phái thêm người ra tay.” Hắc y nam tử xoa xoa mồ hôi trên trán,cái bao phía trên cổ tay, dây nhỏ màu đỏ thêu chữ “Chiếm” ,tự tuyên cáo thân phận của hắn, bộ tộc chiếm vu, sát thủ bậc nhất.
Đem tách trà đặt lên bàn, một tay nâng làn váy, vén bức rèm che, hoàng Thục phi nhìn ngườiddangff cúi gằm trên mặt đất, che miệng cười nhẹ,ngón tay nhọn hoắt màu trắng, chỉ cần huy động rất nhỏ, liền giết người trong nháy mắt.
Lấy khăn tay bên trong ống tay áo, nàng chà lau mồ hôi lạnh trên trán hắn.
“Đáng chết, quả thật là nên chết.”
Thân ảnh quỳ trên mặt đất run lên, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại chờ đợi số mệnh.
Đột nhiên một nam tử khoảng chừng 15 tuổi bước vào, trên đầu đội vương miện màu tím,đôi lông mày uốn lượn hình rồng, mặc bộ y phục hai màu,ống tay áo đỏ thẫm, thắt sợi tơ nhiều màu sắc trên cổ tay, áo choàng thạch thanh bay bay gợi lên vẻ oai phong trí tuệ kì quái, chiếc hài nhỏ nhẹ nhàng đặt lên tấm thảm. Khuôn mặt tròn như ánh trăng rằm, đẹp như cánh hoa mùa xuân, lông mi đẹp như vẽ, hai má đào hồng hồng, đôi mâu quang trong trẻo sáng lấp lánh như nước mùa thu.Đối với bóng người quỳ trên mặt đất ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hắn nhìn hoàng Thục phi cười nói.
“Mẫu hậu, đã tìm được người chúng ta cần chưa?”
Thu hồi bàn tay đang chà lau, nàng nâng mi, cúi đầu nhìn Lạc Lôi trên mặt đất đang hết sức lo sợ, thiếu chút nữa là quên chuyện này.
“Lạc Lôi, bảo ngươi tìm người, đã tìm được chưa?” Khăn lụa trong tay bị ả vứt lên không trung thoáng cái bén lửa, chưa rơi xuống đất đã biến thành bột phấn, phiêu tán trong không gian.
Mở hai mắt, Lạc Lôi cuống quít phục trên nền đất, biết tánh mạng chính mình tạm thời bình yên.
“Bẩm hoàng Thục phi nương nương, người này đã tìm được, thuộc hạ đã muốn đem nàng mang đến, đang chờ hoàng Thục phi nương nương cùng Vương gia triệu kiến.”
Nghe được lời ấy, trong mắt Mẫn Hách Vương gia chảy qua các loại màu sắc, bên môi gợi lên ý cười làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
“Mang vào đi.” Hoàng Thục phi kéo tay Mẫn Hách Vương gia, đi đến ghế chậm rãi ngồi xuống, nếu không phải vì chuyện này, chỉ sợ nửa tháng cũng không thấy được mặt đứa con duy nhất của mình.
Đáng vui mừng hơn, thuật pháp của hắn đã sắp đuổi kịp chính mình,thật là trò giỏi hơn thầy.
“Thảo dân Mạc Thanh khấu kiến hoàng Thục phi nương nương, khấu kiến Mẫn Hách Vương gia.” Một nữ tử mười ba tuổi đi đến quỳ trên mặt đất.
“Ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn xem.” Hoàng thục phi một tay chống cằm, rất muốn nhìn xem hoàng nhi kiếm ra nữ tử như thế nào .
Nhẹ nâng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, miệng anh đào nhỏ , mũi tinh xảo , đôi lông mày lá liễu, đôi mắt màu bạc vô tiêu cự.
“Mẫn Hách, đáng giá vì nàng mà đợi mười năm?” Trừ bỏ cặp ánh mắt kia , coi như cũng không có cái gì đặc biệt, hoàng Thục phi có chút do dự.
Hắn hí mắt tà mị cười, rời khỏi tay hoàng Thục phi , cất bước đi đến trước mặt dược nữ.
Một tay khinh nâng cằm của nàng , một cái cúi người, in lên đôi môi của nàng tinh tế nhấm nháp, nhìn đồng tử thiên hạ đột nhiên mở lớn , hắn trong mắt chỉ có lạnh như băng.
“Mẫu hậu, tin tưởng Mẫn Hách, mười năm sau, nàng tuyệt đối có thể giúp chúng ta một tay!” Chà lau hương vị trên môi, nhìn Mạc Thanh xụi lơ dưới đất, hắn cười đắc ý.