Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Chương 67

Chương 67
Tân pháp thuật

Hai chọi một? Y Y nhíu chặt mi tâm, bất tri bất giác, ánh mắt chuyển tới bên trên khán đài, đối mặt với một đôi mắt màu tím, lúc này trong mắt hắn đã nổi lên lo lắng khiến nàng sửng sốt, lập tức miễn cưỡng hé mở tươi cười, hướng hắn vẫy vẫy tay.

Toàn thân y phục tuy hỗn độn, nhưng mà dáng vẻ vẫn xinh đẹp thoát tục, gương mặt trắng nõn, mịn màng như được điêu khắc từ một khối ngọc hoàn mỹ phiêu phiêu nụ cười hình bán nguyệt, mái tóc dài đen mượt hơi rối loạn, mềm mại bay bay trong gió, hoàn toàn đối lập với hình ảnh yêu mị lạnh lùng của Mẫn Hách.

Phù Vân Khâu Trạch trên mặt không khỏi giơ lên một chút ý cười, thản nhiên, trong ánh mắt vốn dĩ đang lạnh toát như tuyết sơn hàn băng, rốt cục toát ra một tia ấm áp, ôn nhu như ánh trăng bạc phản chiếu lên mặt nước tĩnh lặng làm cho Mộc Hiệp đứng bên cạnh cũng phải kinh ngạc, đây là biểu tình mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy ở Khâu Trạch a.

“Tránh ra, chuyện của chúng ta, không cần ngươi nhúng tay!” Không biết vì sao, nhìn nàng khuôn mặt tươi cười, nhưng lại cảm thấy hết sức chói mắt, Mẫn Hách dùng khẩu khí như là ra lệnh, nheo lại mi mắt,tầm mắt dừng ở thân ảnh của nàng.

“Vương gia, việc này không phải ngươi có khả năng quyết định, lúc trước không phải đã nói, chỉ cần thắng lợi thì có thể không từ thủ đoạn, giết chóc như thế nào cũng mặc, hiện tại mới bắt đầu, liền luyến tiếc ?” Hậu Tu Nam căn bản là không đem lời nói của hắn để vào tai, liếc mắt nhìn Y Y một cái, lại không ngừng cười “Hắc hắc”.

Hai tay tiếp tục khép lại, linh hoạt biến chuyển tạo ra thuật pháp không giống như vừa rồi, lúc này trong mỗi lòng bàn tay của hắn đều đã xuất hiện vài tia chớp ánh xanh như hững tia điện nho nhỏ, không chút do dự liền bắn đi ra ngoài hướng về thân ảnh kiều nhỏ của Y Y.

Đứng bất động tại chỗ, hai tay đặt ở phía sau, Mẫn Hách lúc này vẫn không nhúc nhích, khóe môi giương lên nụ cười châm chọc, nhìn Hậu Tu Nam vọt lên, trong mắt lóe ra tinh quang phức tạp, tầm mắt đăm chiêu chuyển hoán qua lại giữa Phù Vân Khâu Trạch và Y Y.

Né tránh tia chớp tập kích, tuy là không rõ Mẫn Hách vì cái gì không có cùng Hậu Tu Nam hợp lực tấn công mình, nhưng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, ngẩng đầu nhìn về hướng mặt trời lặn tìm kiếm đến một điạ điểm thích hợp, nàng điểm nhẹ mũi chân vận dụng khinh công nhảy tới, bóng dáng mờ ảo quỉ dị, thẳng tắp kéo dài trên nền đất.

Hậu Tu Nam khinh miệt cười cười, từng bước chậm chạp duổi theo thân ảnh phía trước, trong tay sớm đã chuẩn bị một đạo tia chớp chỉ chờ vận sức phát động.

“Hoàng phi, thất lễ.” Bạc thần tà nghễ khẽ nhếch mang theo tư vị khinh bạc, tròng mắt trong thoáng chốc trở nên trắng dã. Nói xong, tia chớp trong tay chuẩn bị xuất kích, ai ngờ, toàn thân hắn không thể động đậy, hoàn toàn bị chế trụ tại chỗ.

“Xem ra, nên thất lễ là bản phi.” Y Y hạ mi mắt, lãnh đạm nhìn thân ảnh đang đứng lặng giữa võ đài, môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ nhếch. Không biết từ khi nào, ở bảy ngón tay thon dài đã thắt bảy sợi tơ mảnh, không một tiếng động, vươn dài, quấn quanh trên người đối thủ: hai sợi triền thắt lưng, hai sợi khóa trụ hai tay, một sợi quấn quanh cần cổ, hai sợi còn lại kiền trụ hai chân.

“Ngươi……” Thân người run run, Hậu Tu Nam nói còn chưa trọn câu, sợi tơ đỏ mảnh mai, mềm mại lại lạnh như băng nhè nhẹ xiết chặt tại nơi tiếp xúc da thịt, thật là lạnh tận xương tủy, chỉ sợ nàng dùng lực hơn một chút, đầu hắn sẽ rơi xuống đất.

“Ngươi cũng biết sợ sao? Cảm giác thế nào, lạc thú vừa rồi khi sát (giết) Hồng công công đâu mất rồi?” Gương mặt lạnh lùng, nàng nghiêng đầu, tầm mắt hướng về đại hố trên đất, mặt không chút thay đổi quay đầu lại.

Khóe mắt thỉnh thoảng cẩn trọng nhìn về yêu nam Mẫn Hách vẫn đang đứng ở cách đó trăm mét thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn trơ mắt nhìn đội hữu bị giết?

Hay là, hắn có quỷ kế khác?

“Vương gia, Vương gia cứu ta.” Hậu Tu Nam lớn tiếng kêu gọi, trên mặt mồ hôi túa ra từng giọt. (xí, lúc nãy lớn tiếng lắm mà…mặc kệ cha này luôn đi anh!)

Đôi mắt màu nâu lóe ra một tia yêu dã, lạnh băng mà châm chọc, hắn phẩy phẩy y bào, thản nhiên tự đắc, như là đang xem kịch hay.

“Như thế nào, hiện tại biết cầu bổn vương ? Bất quá, đáng tiếc , bổn vương tâm tính hẹp hòi, sẽ không đi cứu một phế vật.”

“Vương gia, ngài cứu ta, khẳng định thực lực đội ngũ tăng mạnh, vô luận như thế nào, đều là vì tốt cho Vương gia.” Lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, Hậu Tu Nam lúc này chỉ còn biết trong chờ vào Mẫn Hách, cố gắng “vuốt mông ngựa” (ý là nịnh bợ a^^), thuyết phục hắn ra tay cứu giúp nếu không mạng nhỏ của hắn khó lòng bảo toàn.

“Ha ha, cũng cố nội bộ, tăng vường thực lực?” Nhận thấy được Mẫn Hách yêu nam có chút suy nghĩ nhìn về chính mình, Y Y chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận,“Bản phi liền giúp các ngươi một phen.”

Nếu hắn thật sự tấn công lại đây, chỉ sợ chính mình sẽ không thể không buông sợi tơ đang siết chặt “con rối”, cứ như vậy, nói không chừng tình thế trước mắt sẽ thay đổi, bất lơi sẽ là chính mình. (đây là suy nghĩ trong lòng cua Y Y a)

Ngón trỏ dùng sức kéo căng sợi tơ, đôi mắt Y Y hiện lên một tia hàn quang sắc lạnh.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ khu vực thi đấu.

Sợi tơ vòng trên cổ HẬu Tu Nam mang theo lực đạo co rút nhanh chóng, cắt sâu vào da thịt, lộ ra yết hầu. Huyết (máu),phun xuống như sông tuôn về đại hải (biển lớn), ồ ạt rơi xuống mặt đất. Trên nền đất, từng đóa hoa máu đỏ thẫm, rực rỡ diễm lệ như tường vi, đua nhau nở rộ…

“Nôn!” diễn biến rõ ràng trước mắt làm các vị đại thần cúi đầu nôn khan, không khí xung quanh nhanh chóng tanh nồng hương vị huyết tinh (mùi máu), lại vang vọng thanh âm đau đớn thảm thiết như đang chịu sự tra tấn tàn khốc từ địa ngục khiến những người này cơ hồ muốn ngất xỉu! ( Vịt : Ta cũng muốn ngất =.= )

Phù Vân Khâu Trạch mặt không chút thay đổi, điềm đạm nâng tách trà thưởng thức, ngẫu nhiên liếc mắt một cái về phía Mẫn Hách Vương gia.

“Xin ngươi, để cho ta chết……” Yết hầu bị bẻ gãy làm thanh âm phát ra khàn khàn không rõ ràng, thậm chí nhỏ như tiếng muỗi bay qua, Hậu Tu Nam bộ mặt dữ tợn, cổ thống khổ làm cho hắn cầu xin tha thứ mong nàng buông tha, thầm nghĩ muốn chết, đúng, chỉ có chết, mới có thể thoát khỏi đau đớn dày vò này.

Không tiếp tục gia tăng lực đạo, nàng cúi đầu cười.

“Tử (chết), không khó, bất quá, Bản phi thật ra là muốn nhìn ngươi “máu khô mà chết”, ngươi, đối với bản phi vẫn còn hữu dụng, cho dù là thi thể, cũng tuyệt không buông tha!” (hic. Tỷ làm ta sợ T__T)

Thủ đoạn sát nhân hảo tàn nhẫn!

Nghe qua lời nói, tâm của hắn không khỏi chùng xuống một bậc, thân thể không tự chủ, bất giác run lên. Hắn không muốn, không muốn tiếp tục, cho dù đã chết cũng bị điều khiển, trở thành con rối trong tay kẻ khác mặc người lợi dụng, trở thành bị thịt, chết không toàn thây.

“Vương, Vương gia, ngươi giết ta đi.” Hậu Tu Nam máu tuôn như suối, sắc mặt trắng bệt, vì cố gắng quay đầu về phía Mẫn Hách lớn tiếng cầu xin mà làm cho miệng vết thương càng mở rộng, máu thấm đẫm y phục của hắn, miệng không ngừng phun ra máu tươi. ( Vịt : Ối ối , bà tác giả đi quá hay sao , ta thấy giống kiếm hiệp quớ à , mặc dù chưa đọc kiếm hiệp bao giờ =[ )

Gió, tản mạn phiêu dật, y bào của Mẫn Hách tung bay trong gió, yêu mị diễm lệ, mà hắn, vẫn không nhúc nhích, ôm tay tà cười, như một loài yêu tinh làm cho người khác run sợ nhưng vẫn không thể di dời tầm mắt. Hai mắt hắn phiếm hồng, tràn ngập huyết sắc, tà nghễ nhìn gương mặt không còn chút máu của Hậu Tu Nam.

Khó có dịp xem được vở diễn đặc sắc như vậy, tân thuật mới xuất hiện, chính mình cũng thật muốn nhìn xem, nàng làm như thế nào.

“Triệu tử, giết ngươi, sẽ bẩn hai tay bổn vương.”

Nguyên lai Hậu Tu Nam tên thật là Triệu Tử, Y Y không tránh khỏi trộm liếc mắt nhìn Mẫn Hách yêu nam một cái, hắn tàn nhẫn, ngoan độc, đại khái chính mình ngay cả một phần mười đều không bằng.

“Con rối chi ti, khống!” Nũng nịu quát lớn khẩu lệnh, thất chỉ (bảy ngón tay) của nàng theo trình tự lay chuyễn. Ngón tay thon dài mảnh khảnh thực hiện động tác bay nhanh mà tuyệt đẹp, quả thực giống như một chuỗi trân châu trơn bóng, to tròn làm người ta không khỏi bị hấp dẫn, cứ thế hướng theo đầu ngón tay, nhìn thấy một người chỉ còn nửa cái mạng.

Triệu tử đã muốn không thể đứng thẳng, sắc mặt một mảnh trắng bệch, ngay cả bộ phận duy nhất còn có thể vận động tù y ý là đôi mắt cũng không còn chuyển động. Nếu không phải trở thành con rối chịu khống chế, chỉ sợ hắn đã suy sụp rồi ngã xuống.

Nhảy dựng, nhảy dựng, hắn còn chưa chết, lại như cương thi duỗi thẳng hai tay hai chân, nhảy lên ở không trung, hai tay giơ lên lao về phía Mẫn Hách. (tư thế này ai coi phim ma cà tưng nhìu sẽ hỉu hen ^^)

Nguồn: truyen8.mobi/t9973-ai-phi-nghe-noi-nang-muon-treo-tuong-chuong-67.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận