Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia Chương 288

Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Vào thiền viện, đi thẳng vào biệt viện của Thái hậu, nhưng người chỉ lệnh cho Hoa Quân Bảo vào, để lại mình Tịch Nhan đứng ngoài cửa đợi.

Trong lòng Tịch Nhan không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng ngẫm lại Ngoại tổ mẫu làm việc gì cũng đều có lý do, nên đành ngồi bên ngoài lan can, nhìn vườn hoa hải đường xinh đẹp trước mặt, được làn gió ấm áp thổi qua đến thất thần.

Bỗng nhiên nàng hoảng hốt, vì có hơi thở dường như quen thuộc vờn qua cánh mũi. Tịch Nhan nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi lập tức đứng lên nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy trong đình viện trống không, rõ ràng là chẳng có ai cả, nhất thời nàng nghĩ có lẽ mình đa nghi quá, vừa định ngồi xuống, giọng nói của Ngoại tổ mẫu từ sau vang lên: "Con đang nhìn gì thế?"

Tịch Nhan quay đầu, nhìn về phía Thái hoàng thái hậu, tóc bà đã bạc gần hết, nhưng khí chất vẫn cao sang, tuy đã nhiều năm không gặp, bà vẫn như xưa, mũi nàng bất giác cay cay, đau xót: "Ngoại tổ mẫu"

Thái hoàng thái hậu thấy dáng vẻ nàng như vậy, một chút kinh ngạc cũng không có, bước vài bước, chậm rãi xoa đầu nàng, đối xử với nàng giống như trước đây, khẽ cười nói: "Sao lại gầy đi nhiều thế này?"

Bỗng dưng Tịch Nhan hất mặt lên tươi cười, giảo hoạt nói: "Eo nhỏ nhắn chẳng thừa tí thịt nào, như vậy mới thu hút người khác chứ."

Thái hoàng thái hậu cũng chỉ cười nhẹ, xoay người đi đến vườn hoa hải đường, ngoắc nàng lại: "Lại đây, cùng ta đi thưởng hoa nào."

Tịch Nhan vâng lời đi qua, cùng với Thái hoàng thái hậu đi vào hoa viên, nhưng lại im lặng chẳng nói một lời.

Hồi lâu sau, Thái hoàng thái hậu mới lên tiếng: "Nha đầu nhà ngươi trước đây rất tinh nghịch, chẳng an phận làm việc gì, lúc cùng ta ngắm hoa, toàn nói những lời linh tinh kỳ quái, còn nhớ không? Nay lại có thể nhẫn nại đi ngắm hoa sao?"

Tịch Nhan không khỏi do dự, nhìn về một góc cây hải đường đang nở hoa, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi lắc đầu: "Không giấu gì Ngoại tổ mẫu, cho dù đã đến tận hôm nay, con cũng không biết làm cách nào để yên tĩnh ngắm hoa được."

"Trước kia, con cũng sẽ không ngoan ngoãn trả lời ta thế này, lúc nào cũng bằng mặt không bằng lòng, ngấm ngầm nghĩ xấu cho ta thôi." Thái hoàng thái hậu bỗng dưng cười khẽ lên, đồng thời xoay người nhìn thẳng nàng, ánh mắt có chút đau lòng, nói, "Nhan Nhan, con người, ai cũng phải trưởng thành, con hiểu không?"

Bà chưa bao giờ nói chuyện với Tịch Nhan nhiều như vậy, Tịch Nhan không khỏi cảm thấy tim mình hơi đập mạnh và loạn nhịp: "Ngoại tổ mẫu ......"

"Mẫu thân của con, là minh chứng tốt nhất." Thái hoàng thái hậu bỗng dưng thở dài một hơi, "Cũng tại ta, lúc ấy thật sự đã quá cưng chiều con gái, nên đến cuối cùng ..... Còn làm khổ đứa bé này."

Trong lòng Tịch Nhan không tránh khỏi xúc động, hồi lâu sau, thấp giọng nói: "Ngoại tổ mẫu, con đã gặp Lăng Chiếu."

Thái hoàng thái hậu nở nụ cười đạm mạc: "Con vẫn không chịu tha thứ cho hắn sao? Đã nhiều năm như vậy, con vẫn không chịu gọi hắn một tiếng cha sao?"

"Con không làm được." Tịch Nhan chậm rãi quay đầu sang hướng khác, lộ ra sự bướng bỉnh.

"Thật ra, cha con, hắn vẫn hận Tây Càng. Năm đó, hắn dẫn binh xuất chinh Việt quốc, Việt quốc cầu cứu ta, rồi Tiên đế phái đại quân đi tiếp viện, cha con bại trận, bị Tiên đế bắt làm tù binh. Tiên đế thấy hắn thì rất hài lòng, muốn giữ lại để dùng, nhưng hắn lại quyết chết chứ không làm theo. Sau đó, mẫu thân con vừa thấy đã thương hắn ngay, thề phải làm vợ hắn.

Mẫu thân con khi đó, cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, so với con bây giờ lớn gan làm loạn nhiều hơn, vô pháp vô thiên, bất chấp sự trong sạch của mình, dùng kế bắt cha con phải chịu trách nhiệm với nó. Mặc dù như thế, cha con vẫn thà chết chứ không chịu lấy nó, nhưng sau đó, mẫu thân con lại mang thai con. Sự xuất hiện của con, rốt cuộc mới khiến cha con chấp nhận cưới mẫu thân con. Rồi sau khi con ra đời, hắn cũng dần dần bắt đầu ra vẻ ân ái với mẫu thân con trước mặt người ngoài."

Tịch Nhan chậm rãi xoay mặt về, nhìn Thái hoàng thái hậu, ánh mắt lạnh lùng bi ai: "Vậy sau đó thế nào?"

"Cha con và công chúa Tấn Dương vốn đã có hôn ước với nhau. Ngay lúc mẫu thân con mang thai con, có tin tức truyền đến nói công chúa Tấn Dương đã qua đời vì bệnh tật. Đây chỉ là tin đồn, hơn nữa, lời đồn này rất có thể là do mẫu thân con tạo ra. Sau này ta mới biết được, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khiến cha con chịu lấy mẹ con. Nhưng sau đó, Bắc Mạc lại có tin tức, nói công chúa Tấn Dương vốn không chết, mà đã sinh một nữ nhi, nên bị trục xuất khỏi hoàng thất."

Sắc mặt Tịch Nhan bất giác tái nhợt, ảm đạm cười lên: "Cho nên, ông ta mới bất chấp tất cả mà buông tay mẫu thân, bỏ rơi con, trở về Bắc Mạc sao?"

Thái hoàng thái hậu không nói thêm gì, vẫn từ ái nhìn Tịch Nhan: "Ngoại tổ mẫu đã từng nói, con người luôn phải trưởng thành. May mà con so với mẫu thân của con càng kiên cường hơn, nay, tuy rằng con đã được xem như người trưởng thành, nhưng đó là vì con bị mất trí nhớ. Nhan Nhan, ngoại tổ mẫu hy vọng, có một ngày, con nhớ những chuyện trước đây, cũng chính là lúc con chân chính học được cách trưởng thành."

Nhớ lại những chuyện trước kia sao? Tịch Nhan chưa bao giờ nghĩ đến việc này, tuy rằng, nàng đối với chuyện của Hoàng Phủ Thanh Vũ trước đó cũng rất tò mò, nhưng cho đến bây giờ, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi, cũng đủ để làm con người ta đau khổ đến vậy, nếu còn nhớ nhiều hơn nữa, nàng không biết bản thân có thể chấp nhận được không.

"Nhan Nhan, quyết định lúc trước, là hoàng tổ mẫu giúp con. Nhưng nay, quyết định sau này, thì đều phải dựa vào chính con thôi." Thái hoàng thái hậu mỉm cười nói.

Tịch Nhan ngẩng đầu lên ngay, đôi hoa tai Minh Nguyệt lấp lánh, dưới ánh mặt trời có vẻ chói mắt lạ thường: "Lúc trước Hoàng tổ mẫu vì sao giúp con quyết định việc kia?"

Thái hoàng thái hậu vẫn chỉ mỉm cười, khẽ thở dài: "Lúc trước ta giúp con quyết định việc này, thật ra, một phần là vì con, một phần là vì Tây Càng. Lúc cậu thiếu niên kia đến ngỏ lời với ta, tiêu sái ung dung, bình tĩnh tự nhiên, ta nhìn ra được ngay, sau này hắn sẽ làm nên đại sự. Mà nếu hắn đã có khả năng vì con mà dụng tâm, để con gả cho hắn, cũng không có gì là không tốt. Quan trọng hơn là, hắn đồng ý với ta, nếu có thể lấy con, như vậy sau này, nếu có một ngày, Bắc Mạc và Tây Càng giao chiến với nhau, hắn có thể đồng ý với ta, lui binh ba trăm dặm, nhượng lại ba mươi thành trì. Khi đó, hắn đã có sự tự tin rằng, vua của Bắc Mạc, tất nhiên sẽ là hắn. Người thiếu niên như vậy, cuộc đời này ta chưa từng gặp được."

Tịch Nhan chấn kinh! Bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ đến, lúc trước Hoàng Phủ Thanh Vũ lại dùng điều kiện như vậy để xin hoàng tổ mẫu gả nàng sang Bắc Mạc! Lui binh ba trăm dặm, nhượng lại ba mươi thành trì, việc này đối với hai nước đang giao chiến, là sự nhượng bộ lớn thế nào nàng không phải không biết! Điều kiện như vậy, không một ai trong triều đình dám làm vậy cả!

***********************

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ai-phi-tuyet-sac-cua-bi-vuong-gia/chuong-287/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận