Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 13


Chương 13
Đối với những kẻ chán chường cực độ, chờ đợi bao giờ cũng là sự thú vị nhất trên đời.

2 © DiendanLeQuyDon.comBởi vì 82 ẫn còn a ột người f4 ào đó có d4 hể trông e góng, vẫn 0a òn hy vọng 7 ó thể chờ 1đợi. Ánh b ắt nhòm 04 gó của 3b hững người 68 unh quanh 1 hông làm 1 ho họ nản b hí, dù bị 5 ười nhạo 75 ọ vẫn c ó thể ngạo 2 ghế ngẩng 1 ao đầu, 9“Ồ, tôi 8đang chờ 10đợi!” f7Đây chính ce à có việc a hính đáng 24 ần làm.



Ngôi 7 hà đó vẫn a hư mọi 2 gày, không d4 ó gì khác b hường, f rong khi bà 77 iúp việc 77 ắm cúi 07 au dọn, 33 iang Tử ee hâm ngả 7 audf lên 2 an can cầu 1 hang bằng 7gỗ hồng dmộc, khói cthuốc bay 8qua những 3bngón chân 0bôi sơn e0bóng của 18cô, kéo 14ra ngàn vạn 3sợi tơ.

fđang nhớ dcđến một 9mẩu ký 1ức, đó 8chắc chắn balà một 0ngày hè canóng nực, 7ctrên đầu 57là vầng d6mặt trời c9như lửa, 32phía trước 2là mặt 00nước mênh aemang, anh 40ngắt, cô 8ngồi trên 9fbậc đá 4xanh nóng 7giẫy, chân 08đung đưa 90khỏa nước, 9cũng tâm 2trạng nhàn 4dtản như 4bây giờ. c © DiendanLeQuyDon.comNhưng kết bccục luôn 3fthảm hại, 5bị cậu 8em tàn nhẫn 5đẩy xuống 7nước, bao bnhiêu lần 9fnhư thế, 3trò đùa 26ác của 92cậu em cuối 9cùng lại a6khiến vịt 3cạn rèn 5nên bản 5lĩnh, cuối ecùng cũng 9cbiết bơi.

Không 81ngờ, hôm 2nay cũng 0bcó kết 6ecục thảm ahại như 1cvậy, bởi 18vì mải fanghĩ quá, c4mất cảnh 4giác. Khi abóng Kha a2Ngạn Tịch e3ập tới, 50không kịp 1quăng điếu 1thuốc là 48tắng tinh f8kẹp giữa chai ngón 17tay.

Hình aanư Kha Ngạn dfTịch không fvui, mặt 3sa sầm, 7cặp mày 4hơi nhíu, b4thấy cô 5trong bộ c4dạng như 81vậy, anh 9sững ra 8cmột lát. 2 © DiendanLeQuyDon.comKhi Giang 87Tử Khâm 0bừng tỉnh, 4muốn hủy 9chứng cứ, dcanh đã xông 6lên, cái 80bóng to cao 9sừng sững 1hiện trước 72mắt cô.

“Đứng d0lên!” Giọng 83anh lạnh 1lùng, “Dạo fnày em càng 3ngày càng d5chẳng ra 2sao!”

Giang 4Tử Khâm 00đành ngoan 83ngoãn đi 0btheo anh, 8cKha Ngạn 75Tịch đưa becô lên phòng briêng, điếu f1thuốc lá ebị dúi ebvào gạt atàn, nhưng aviệc anh 3muốn làm 4không chỉ 81có thế. 3 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 9Tịch cầm 6cái bẫm 7mòng tay, 88hơi nghiêng a2đầu, thận 4trọng bấm adtừng cái 6móng tay 0cho cô, bởi 63vì biết 4cô sợ đau, d5chỉ cần 8hơi mạnh 42tay một 4chút, là ccô sẽ hét 8btoáng lên 9như sắp 4chết.

Giang fTử Khâm 2âm thầm 7hưởng thụ bcảm giác 11sung sướng cengồi trong 1lòng anh, 7say sưa ngắm 8anh từ trên 4xuống dưới, fmái tóc 82đen nhánh, ađôi mắt bdài, sống 7mũi cao, acằm hơi 0nhọn, một d9bức tượng 0Hy Lạp tuyệt 10vời. Thầm efhình dung 0một ngày 5nào đó 00được đứng 7bên cạnh banh, đàng choàng khoác 9tay anh, hai f8người đi 6sát nhau, 9ahơi thở d8anh ấm áp 18thoảng qua 6tai, cùng 86cười ngây engất nhận 7những lời 7echúc mừng f0của tân 0khách. Mặc fdù bây giờ, 1anh hoàn 6ftoàn không 30phải của 4cô, nhưng b7cô vẫn a9không thôi bhy vọng, 5vẫn chưa 63bao giờ 3enản lòng.

“Lát c3nữa rửa ehết sơn ffmóng tay c1đi!” Anh 35cúi xuống 0bra lệnh, 94ánh mắt 4nghiêm khắc 59như ông 4thầy khó ctính.

Dòng b7suy nghĩ 4bị kéo b4trở về behiện thực, bGiang Tử bKhâm tủi dthân nói: e2“Giữ lại 8bkhông được 1sao?”

“Em 39nói xem?” fAnh đáp 9khô khốc 7bằng một 1câu hỏi. 2 © DiendanLeQuyDon.comQuả nhiên 10cô lùi về esau, ngoan 50ngoãn gật 9đầu, “Móng e7tay dài thế 0này, bao 6lâu rồi 20em không btập đàn?”

Giang eTử Khâm bfcàng tủi bcthân, “Bao felâu rồi 7anh không 2dthèm biết fđến em? eÝ cô không e3chỉ là 2đã bao lâu bdrồi anh 2không nói 8chuyện vui 54vẻ với 6em.

Kha 8Ngạn Tịch 7ngẩn người, ccái bấm 9dmóng tay 45hơi chệch, 67nhưng anh 2sơ ý ấn e9mạnh, đúng 36như dự 42đoán, Giang 6Tử Khâm 0kêu thét. 25 © DiendanLeQuyDon.comAnh vội bđưa ngón 2tay lên miệng bfthổi phù ephù, hỏi 6cmột câu 88hơi thừa: e1“Tiểu 1Man, đau d4hả?”

Sao 0akhông đau, 82chảng lẽ 8anh không anhìn thấy 74mấy vệt famáu lờ 2mờ? Giang 25Tử Khâm dhít hít fmũi, có bvẻ sắp 4ckhóc, kha 6fngạn tịch 46đương nhiên 9biết lúc bnày đã 1không thể 9dôc cô được 5nữa, nhưng 10không biết 0cnên làm 89thế nào, 2lại hỏi 39câu đó.

Giang 6tử khâm 9ấm ức 19như đứa etrẻ bị 31băt nạt, 4adùng bàn 0tay kia lau 04vết máu, 21có một 7sợi thịt 88vẫn còn ekẹt ở dtrong móng 96tay, cô định 01rứt bứng 5đi, nhưng 8Kha Ngạn b0Tịch đã bđập bốp evào tay cô.

“Sao afem làm thế!” 25Giang Tử 75Khâm nhếch 51moi, tủi 7thân ấm c2ức.

Không 27ngờ ý tốt 42của mình 7alại gây 4hậu quả 1như vậy, 43Kha Ngạn fbTịch tự a9vỗ vào 6dtrán: “Ôi, fanh ngớ 7ngẩn quá!”

Hai 38người đang 81bận rộn, 7ethì cánh bcửa khép 9hờ bị c5ai đẩy 8nhẹ, Chân bManni đi 78vào phòng.

Giang bfTử Khâm 79lạnh lùng 1hừ một 8atiếng, miệng ealẩm bẩm, af“Lại là 2cô ta!”

Không 6ngờ Kha f3Ngạn Tịch c5kề sát 0bên nghe b1thấy, đôi 90mắt trong e4trẻo của 3banh lập 97tức đăm 6bđăm nhìn 62vào khuôn d9mặt trắng 82như tuyết 8của cô.

Sự 9xuất hiện 1của chân ccmanni làm 5gián đoạn 16buổi giáo 72huấn cảu 79Kha Ngạn 67< 10000 /span>Tịch với 31cô học 3trò ngỗ c5nghịch. c © DiendanLeQuyDon.comSau khi cắt f0xong móng a0tay cho cô, 7anh lại bbkiên nhẫn 2rửa sạch dlớp sơn b1bóng trên 04đó, xong dxuôi ngồi 2bên cạnh 58rất nghiêm etúc, thậm 60chí lạnh 0đạm tuyên 0abố lện ecấm hút 83thuốc. Giang 8Tử Khâm 0chẳng cần dnghĩ cũng dbiết trình 3tự đó, 7anhưng sự 7atrừng phạt 5ngọt ngào, dđẹp đẽ 4thế này 1lại bị fngười khác 1cắt ngang.

Đáng 52ghét!

Giang 00Tử Khâm 6ngồi trong 43vườn hoa 6sau biệt 00thự uống 8trà, ăn 1fbánh điểm 0tâm, Kha bNgạn Tịch dvà Chân 9bManni ngồi 1nói chuyện 4trên xích 4đu cánh 8ađó chưa eđầy năm 7mươi mét. b © DiendanLeQuyDon.comChân Manni 03cố tình atỏ ra vui 9fvẻ, đáng 2tiếc chẳng 9ích gì, c2từ bộ 45dạng lầm belì của 46Kha Ngạn bTịch có 64thể thấy 58họ đang 3bcãi nhau.

Giang bTử Khâm dngồi chờ 2fxem trò hay. a1 © DiendanLeQuyDon.comNgón tay dbị quấn babăng to sụ 32một cách 7phóng đại, b9khỏi nói ccũng biết c3đây là 0kiệt tác 14của Kha 6dNgạn Tịch 6ngốc nghếch. 4 © DiendanLeQuyDon.comThật buồn 4cười! Khi 4achàng lo blắng băng bfbó cho cô, e8Chân Manni 6bđứng bên 0nhìn, nghiến 4răng trèo b8trẹo, vẻ dmặt nàng etừ nắng 8đẹp đến 89mây vần avũ rồi 9mưa to ầm fầm đổ a1xuống, đủ 40khiến Giang 3Tử Khâm dnhâm nhi 7thưởng dthức cả angày.

“Em fbmuốn hỏi 4fanh, rốt 0cuộc bao agiờ chúng 8mình làm 3clễ cưới?” eChân Manni 0dliếc nhanh 54Giang Tử 7Khâm phía 17xa, nhưng 40Giang Tử 2bKhâm phớt 1lờ thái 6dđộ ung 2bdung, ngạo 4mạn đó.

Kha aNgạn Tịch 11lại chau 92mày, :Anh cdtưởng trước 2đây chúng c5ta đã noius 59đủ rõ 35về chuyện 3đó, hy vọng e2em không elàm hỏng d4tâm trạng 39anh trong 80kỳ nghỉ b9này.”

“Trời, banh có thể a7nói với 58em như vậy, 5anh xem, anh fthô lỗ dthế nào!” 2dMặt Chân ffManni lập 23rức biến 3sắc, cũng 4không bận 02tâm đến bdcô gái ngồi 70đằng kia, 6f“Max, trước ađây anh a7hoàn toàn 6ekhông như 2thế.”

Kha 2Ngạn Tịch 8hít sâu bmấy hơi, 3cảm thấy 6mình có 4ehơi quá 9đáng, đầu 6ctiên là 0“Xin lỗi” 8sau đó mới 5fnói: “Manni, 0eem biết avẫn đề bkết hôn afchỉ do em bfnói ra.”

“Đúng, 0là như thế, 2anh muốn 46em hứa vẫn 01nuôi dưỡng 6đứa bé cmồ côi 8đó, nhưng aeem không 6làm được. 94 © DiendanLeQuyDon.comMax, chúng 47mình còn 4trẻ, cần d7thế giới a5riêng để 03hưởng thụ b3tình yêu. 25 © DiendanLeQuyDon.comNếu không, 2mấy năm 9nữa có 8con, chúng c1mình sẽ bkhông có f3nhiều thời 53gian dành 8cho nhau.”

“Có 8con?” Anh aebàng hoàng.

“Vâng, 28con của 7chúng mình. fb © DiendanLeQuyDon.comNó nhất b8định rất 6xinh đẹp, 8rất đáng f5yêu, sẽ felà người 2cthân thiết denhất với 3anh, chỉ 0cần nghe dtiếng chân 7fanh ngoài 28cửa, nó fsẽ chạy fra, gọi bc‘ba ba’!” 18Chân Manni d3đang vẽ  ra a9viễn cảnh 6tươi đẹp 89cho anh, muốn 07cho anh biết, 9trên thế 0giới chỉ 6có một a3cách sống fđơn điệu, 84sau đó cô 6dtúm lấy 66đầu kia 5của viễn e9cảnh, cố fnhét vào bđó tư tưởng e0của mình, 6“Tử Khâm 9giờ đã aathành niên, 89anh để 35cô ấy sống 8acùng, mọi 48người sữ enghĩ thế 9nào? Cô 3bấy đã ccó suy nghĩ ariêng của amình, anh 8xem cô ấy esơn móng 59tay, mặc fváy rất acsex, thận a5chí em còn 5nghe nói 9ở trường 80học Tử 6Khâm đã 4giao du với aít nhất 18một tá 7bbạn trai!”

Kha 1Ngạn Tịch 08hết sức 7bất ngờ dvới mỗi alời nói 1của Chân eManni: con 0của chúng 0mình, ba, eGiang Tử fKhâm đã ddthành niên. 9 © DiendanLeQuyDon.comAnh bắt e3đầu hoài enghi liệu emình đã 6chuẩn bị 2sẵn sàng 9fđón nhận cecuộc hôn 1nhân, đón bnhận ngôi 2nhà đã 9thay đổi cnữ chủ c3nhân, cuộc 6sống mà b8anh phải eđối diện fbsẽ như 39thế nào?

“Max, 7anh hãy nhớ 0anh chỉ 0là ba nuôi 42nó!” Chân 94Manni bắt 52đầu trở 9nên điên 2cuồng, giống d7như lớn 98hẳn lên 0chỉ sau 2một đêm, ecô biết 57rõ điều 2này sẽ 35tác động adthế nào 3đối với 64người đàn 87ông trước dmặt. Nhưng 0không kịp 15suy tĩnh e5gì nữa, atình yêu 4của cô, dhon nhân e8của cô, bkhông thể 0ebị chôn 3vùi trong 6tay một 8đứa con 1egái nhỏ!

Nhưng 63Kha Ngạn 8Tịch bất 8chợt sững e5người nói: b“Anh không 67phải là 69ba nuôi của 1nó.”

Một 02lớn một 3bé, hai kẻ 5eđiên! Chân deManni cảm 94thấy buồn 1cười, nhưng 5cổ họng 32mới chỉ 5aphát ra hai a3tiếng khô 06khốc, đã 40vội mĩm a2môi, hoảng b8hốt vì csắc mặt c8sa sầm của 18Kha Ngạn 98Tịch. Đành f1tạm lùi abước, dùng e3chính sách cmềm mỏng 68cứu nguy, 95nép vào 0aanh như con 5bchim nhỏ, 6dthầm thì: 5“Hãy suy 6nghĩ một dchút về 8những gì daem nói! Max 00em cũng yêu f1nó, nhưng 22chúng ta 0không thể f1chói buộc 0enó suốt 31đời, cô 4bé nên có 29bầu trời 3riêng, có elẽ từ d5lâu nó đã 9không bằng 8lòng với 04cuộc sống 33hiện tai 8brồi.”

Kha c9Ngạn Tịch 75không biết bdnói sao.

Khi 3dChân Manni 15đi đến a3chỗ cô, 37Giang Tử fKhâm vừa caăn xong miếng 8bbánh cuối 08cùng. Cô bnhỏ nhẹ 5gọi Chân 4Manni là bchị giọng 27ngọt sớt, 9“Đến 4duống trà 2chiều ư?”

“Ờ, 9được, 50đang có 4dý đó.” cChân Manni 0cố làm 1bộ vui vẻ, 98ngón tay 64vuốt nhẹ bfmặt Giang 0Tử Khâm, 00“Tuổi 4ftrẻ có 0khác, da 92non búng 2ra nước.”

Nhưng 03Giang Tử 8eKhâm đã 6không còn dcbận tâm b1đến cô 8ta nữa, f3bởi vì fKha Ngạn cdTịch cũng 8đi đến c0ngồi xuống abậc đá 0bbên cạnh. be © DiendanLeQuyDon.comCô chìa c4đĩa bánh b0Tiramisu(*) b5trang chí 0rất đẹp 89trước mặt ecanh, nhưng 5eanh chỉ 21gật đầu, 03không nhìn 1ccô một 1flần.

(*) 3emột loại ebánh ngọt 6của Ý.

Chân 3fmanni cố 0ý nói to, 1c“Năm tôi 7mười tám 7tuổi, vẫn 2ebị mẹ 2gọi là f4baby. Luật 67hôn nhân bở đây e0quy định datuổi kết 8hôn là bao 3enhiêu, hai b2mươi tuổi 20tròn ư? dTử Khâm, 9bây giờ bcô vẫn 9chưa thể blàm lễ ddcưới!”

Giang 4Tử Khâm 5bực bội, 93bĩu môi, 86“Ai thèm b9cưới?”. “Không cphải ư? dTôi nghe 5dnói, cô ddcó cả đống 43con trai theo 5đuổi! Cô 97đang ở 0tuổi nguy 48hiểm nhất, d8bọn con detrai chỉ aanói một bd âu bùi tai 57 à tin ngay, e8 ưởng là f5đã hiểu be ình yêu, 1d ó thể hưởng d hụ tình e êu. Kỳ 36 hực không 8d hư vậy. 6d © DiendanLeQuyDon.com ình yêu 8cđâu phải 3e huyện giản 55đơn, ít 60 hất hai 5 ên phải 7 hích nhau, 5ít nhất 72 uổi phải 92 ương đương.”

Mỗi 4b âu nói ra 2đều có a hâm ý, nhưng 8 hân Manni 5 uên mất, 6 ô không 05 hải người 6 rung quốc, 84 hông nói 7eđược những c âu châm d iếm thú 7 ị, chỉ 5b ó thể diễn 1cđạt đơn e3 iản, khô c5 han. Quả 07 hiên một 74 âu đối 55 ại của 7e iang Tử 86Khâm đã dfđủ hạ 1agục cô, e7Giang Tử 61Khâm cười 5nhạt nói: 9“Đó là dtrải nghiệm 7dthực tế 0của chị 3fhả? Khinh cnghiệm từ cecuộc chia atay lần 7trước với c9Kha Ngạn 01Tịch phải 1không?”

Chân eManni đỏ 63mặt, nên 17đối lại bthế nào 9dđây? May 8ecó Kha Ngạn 2Tịch làm c8chỗ dựa, 77cô ngả e4vào vai anh, dra vẻ thâm 8bmật, tươi 64cười nói: b7“Nhưng 7dbây giờ 33chúng toi 3lại về 9bbên nhau 3rồi, bởi cvì cả hai 1từng sai 1lầm, cho 1nên sau khi 2trở nên 1chín chắn, 75chúng tôi 5càng chân 6trọng nhau. 5 © DiendanLeQuyDon.comTử Khâm, ccô đúng 0clà cô bé 8lưỡi sắc 64như dao.”

Co 5nhắc Giang bTử Khâm, acmuốn để 78cô bé nhận 25rõ thân dphận mình.

Kha 7Ngạn Tịch 6ecuối cùng 9lên tiếng, 7bcó vẻ chán 0dngán, “Chuyện d1này tào 6dlao thế 8đủ rồi. 47 © DiendanLeQuyDon.comTiểu Man, 59em về tập d4đàn đi, 1anh muốn 5ngồi riêng 2một lát f1với Chân abManni.”

Giang 70Tử Khâm bnghiến răng, 8fcơn tức b4làm phổi c7cô như phình 5ra, phát 5dđau, nhưng ccó thể blàm gì? 63Đành nuốt 81mối hận, 65đẻ hôm bkhác sẽ 98đấu tiếp 7với cô 41ta. Vội bvàng đứng dlên, đi dđược vài 6bước lại bquay lại, cnói dằn ftừng chữ, 2“Trong lễ dtiết của 2người Anh, ecầm chén 93mà ngón 52tay út cong 70lên như b7vậy là 22thiếu lịch cesẹ.”

Chân 1bManni cúi beđầu, thấy 6ngón tay bút của 4cmình quả 86nhiên hơi 77cong. Một a1người Trung 9Quốc dạy 31một người 3Anh về tiết 82lễ của 46người Anh, equả là 42sự coi thường 4quá đáng. 88 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử d4Khâm đã dađi xa, Chân fManni mím bmôi cười aenói với 93Kha Ngạn 9Tịch, “Thực 2ctình em rất f4thích cô 7bé, nhưng 1anh thấy fđấy, thái 9độ của 5enó với 55em luôn rất 2tệ. Anh acó biết 3vì sao không?”

Kha fNgạn Tịch alạnh lùng fliếc nhìn 25cô một c3cái. Nếu d0sớm biết, 19anh sẽ nghiem f0túc nói 04cho cô hay, 3fanh rất bghét kiểu 11châm chọc 16như vậy.

Buổi 7bsáng hôm 26sau khai giảng, c2Kha Ngạn 1eTịch đích eathân  đưa ddGiang Tử 2Khâm đến 62trường. db © DiendanLeQuyDon.comSuốt dọc 4eđường 01không ao ffnói gì, 44đến khi 8xe rẽ vào 33con đường 65dẫn tới 2trường, ecmột lát 40sẽ đến 5ecổng trường, b3anh mới 9nói,

“Chỉ 4còn một bnăm này 1bnữa, anh f7mong em sẽ 0fcố gắng 1ftập chung b3học hành, edkhông bị fphân tâm eebởi những 4dchuyện khác.” c0Anh nghiêng 1đầu nhìn 96cô, “Anh 15không muốn athấy em 59quậy phá f2như vậy, f7có thể acthời gian 2vừa rồi 41đúng là 64anh chưa 8bquan tâm 28em nhiều, d8chưng em cađã lớn, fnên biết 38làm thế 7fnào để 39là chính 0mình một 46cách tốt anhất.”

Làm 03thế nào 1eđể là a6chính mình 76một cách 2tốt nhất? d0Là chính d3mình thế 1nào đây? bCái gọi edlà :chình femình” mà banh nói, cchẳng qua 1là trình 36tự đã dđược anh deđịnh sẵn. dd © DiendanLeQuyDon.comAnh mua sắm fcquần áo, 75lựa chọn 1trường bhọc, quyết 3định chuyện 5bvui, buồn fcủa cô, 9ehoàn toàn 38khiến cô f3trở thành 6sản phẩm e8đích thực 5ftrên dây dchuyện sản fexuất của dbanh. Năm 94xưa, anh fkhông thèm 16bận tâm 27nhu cầu b8tự thân 5của cô, 5sau khi cô 5đã quen 6với vai 46trò chúa atể của 64anh, anh lại 07đột nhiên 4đòi cô b“là chính 2mình một 02cách tốt 3nhất”!

“Anh a9sẽ cưới f2cô ta, phải akhông?” eCô bắt 8đầu tuyệt fvọng.

“Phải, 3có thể 3rất nhanh, 02đến lúc cđó anh sẽ 34thông báo 7với em.” 2cAnh nghiêm 6btúc, đoi 8mắt trong 3sáng không echút xao 3động.

“Thông 0báo gì với eem? Bảo bfem chuyển 0bkhỏi ngôi 8nhà đó, 66để dành 96chỗ cho f1hai người e0oanh yến cbtân hôn 37à?”

“Anh a5sẽ mua nhà 00mới cho 4em, em có 8dthể sống 7gần chỗ 2bọn anh, b7không quá 5năm phút 9xe hơi. Em 4có thể 5đến ăn 4cơm cùng, 07nếu sợ bmệt, anh 1sẽ tìm 83một giúp 3aviệc ở 0hẳn nhà 35giúp em.” bVãn là khẩu 5khí dửng fdưng, không 3echút cảm 9tình.

Giang dcTử Khâm 7dbàng hoàng, a4ngồi sững 0một bên, 3fgió rít 9equa tai, đập 2dvào màng b7nhĩ, gầm 24gừ biến 77thành mãnh 7thú, chui evào bộ anão hỗn 4loạn, khiến acô cảm bgiác trời dlong đất 33lở. Cuối dcùng vẫn 2đến nước f6này. Cô afđờ đẫn, 99kinh ngạc 39nhìn anh, 10chưa bao bcgiờ cảm c2thấy xa 46cách đến adthế.

“Ngạn 7Tịch, anh 7béo ra rồi.” bCô đột d2nhiên nói.

“Sao?” 6Anh ngơ ngác.

‘Vì 2fđã nuốt 9lời cho 45nên báo 66ra.” Anh bđã quên 8blời hứa, 4hoặc cho frằng đây 52cũng là 7một cách eathực hiện 54lời hứa. 0 © DiendanLeQuyDon.comNhưnh cô 82không muốn 4tranh luận fvới anh. 23 © DiendanLeQuyDon.comCô không fbcó can đảm, 5cũng không 3đủ lý 94luận. Rõ d8ràng anh d3đang dùng 26thái độ 0ccủa mình 8để cho 46cô biết, fcô chỉ 6là con vậ 05đáng thương d2được anh 4nhặt về.

Giữa 1họ không bebình đẳng. 1 © DiendanLeQuyDon.comMặc dù fblúc này, ecô vẫn fakhông biết, 36quả cân 7dẫn tới 6sự mất e4thằng bằng 4giữa họ e6rốt cuộc 6alà gì.

Kha aNgạn Tịch cnhất thời 41yên lặng.

Xe bdđã đến bcổng trường.

Giang 2dTử Khâm 9mở cửa 8ra, Kha Ngạn a1Tịch đưa b0ba lô cho ccô, nghe 10thấy giọng 4cô khàn 3khàn: “Ngạn 6eTịch, tạm abiệt.”

Lần atạm biệt 0fnày thật 82sự là vĩnh 6biệt - anh 7giương mắt 1enhìn cô cbiết mất 7ftrước mắt 0mình.

Giang 6Tử Khâm 78đi vào trường, anhưng không aclên lớp, d8khuôn mặt 72đẫm nước 68mắt như 91đóa hoa dlê trong 6mưa, cuối 0cùng đã fethuyết phục 32được Triệu 23Doãn Phu f5cùng trốn 52học với fmình.

Giang 9Tử Khâm 0đưa Triệu 1Doãn Phu 04đi dạo 8ekhắp Hàn aPhủ, họ f8vào khu vui bdchơi, ăn bcrất nhiều, 34mua một 87đóng đồ 5fsa xỉ không 5dùng đến, fnhưng phần f7lớn vẫn blà chạy c2trên phố. 56 © DiendanLeQuyDon.comTriệu Doãn d6Phu lần dđầu tiên daphát hiện, 5fmột con 7người khổng 6alồ tồn e8tại trong accô gái nhỏ, 3cô chạy fnhư bay, 4bmái tóc 71dài đen fmượt xõa ftung trong c7gió, quả eelà một 4bức tranh ftuyệt đẹp.

Cậu 56chạy phía 0sau, hầu 6như không 3theo kịp dcô, nhưng 8không nản, 93cành không ethối chí, 50họ ra sức 6chạy với 7tuổi xuân 51và sức etrẻ của 33mình, ra 31sức đuổi dtheo niềm 4hy vọng 4không xa 8phía trước, 0nó ở ngay 0trước mặt, c3rõ ràng evươn tay 2acó thể 6chạm tới 9nhưng lại d2vụt lướt 2cqua.

Cậu athiếu niên akhông hề f8biết, mấy 7enăm sau, 0giữa cậu 8và cô gái 4vẫn luôn 9tồn tại ccmột khoảng 5acách như dfvậy. Cậu 2khao khát 4cđuổi kịp 0cô, ôm cô 4vào lòng, 8nhưng hết 9flần này 7đến lần akhác bị 0acô bỏ lại cở đằng 4sau. Cũng 94rất lâu 40sau cậu 99mới hiểu, bthực ra bkhông phải dcậu chạy 2fkhông nhanh, 07nhẫn lại 3không đủ, d0mà bởi 3vì cô gái  cũng 9đang đuổi 0atheo đuổi b0một thứ 36không thể acó được 13- trên đời 3luôn óc cnhững người 17không biết 98mệt mỏi 7theo đuổi 4một tình 81yêu ở trên 0bcao.

Giang 9Tử Khâm ecdần dần 3dừng lại. e © DiendanLeQuyDon.comTriệu Doãn d8Phu băng 6lên, đuổi ekịp, nắm atay cô, cười fha hả, “Cuối 5cùng cũng f6tóm được!” 0eNhưng chớp fmắt đã 7bị cô phát 5ehiện, giằng 5tay ra.

cmột góc 6trên vầng 91trán ngần, amịn như 3nhung của f2cô, mồ b3hôi hiện blấm tấm, 3hai má dậy bhồng, làn 1môi mỏng 6hơi cong, 5ahấp dẫn 5như trái 7anh đào 5mọng nước. f © DiendanLeQuyDon.comNhưng trông 3mặt cô fekhông vui, e3Triệu Doãn cPhu bối 69rối gãi 0đầu.

“Tay 2eđừng khua 92lung tung!” 6Cô lạnh 0clùng nói, b1quay đầu 2nhìn mấy cchữ to màu cfđen trên 2tòa nhà d7đối diện: aSở điều c5tra.

a0gọi Triệu 2eDoãn Phu, 0“Đi, chúng emình vào c3đó uống 47cafe!”

Trốn 8học đương 2anhiên phải 5ftrả giá, 1đầu tiên e0là bị thầy 2giáo chủ cfnhiệm giáo fhuấn suốt fmột giờ, dsau đó là 1bị phạt aviết kiểm 0fđiểm dài 96ba ngàn chữ. 08 © DiendanLeQuyDon.comTriệu Doãn 16Phu nhận e2tội, ngoan aengoãn bò 8ra bàn viết dkiểm điểm. c © DiendanLeQuyDon.comCòn Giang bcTử Khâm 4fkhông hề 0btỏ ra hối d2lỗi, lại ckhiến thầy 0chủ nhiệm btức phát 74điên.

“Nếu 7không vì angười đỡ aeđầu của 2em quá bận, d3tôi sẽ 21lập tức 1fgọi điện 0byêu cầu d9anh ta đến 8đây!” eGọi cô 4học trò b0ngỗ ngược 53lên văn 7ephòng, thầy dchủ nhiệm 89tuyên bố, 47sau khi gõ cfcái cốc” 39cạch” 5cmột tiếng 39xuống bàn.

Đưa 62người đỡ 30đầu ra 8để dọa 26cô, ông 2thầy quả 4thực đã 5ftính sai. dc © DiendanLeQuyDon.comCô quậy 1phá như avậy là 6vì sao? Chỉ 3để buộc 6Kha Ngạn 6Tịch pahir 3chú ý đến 37cô, thầy 83gọi anh bfđến thì 2quá tốt, 9chỉ sợ fthầy không b4gọi!

Giang 5eTử Khâm 7fcườ nhạt, 6“Thầy 35gọi đi!” 1Cô chìa aadi dộng 4của mình bdcho thầy, 2còn mở amáy luôn, ctrên hình b9nền là 5fbức ảnh 2eKha Ngạn 7dTịch.

Thầy 7chủ nhiệm a1tức tái bmặt, đập d7mạnh vào 6tay cô, di 56động rơi b“cạch” bxuống sàn, 99nhưng không b2hề bị 6gì. Theo 3tính cách cccủa thầy, 87còn phải agiẫm đạp 2mấy cái dmới hả e8dạ. Cô eahọc sinh fbướng bỉnh 0cúi đầu 51nhặt đồ 1của mình.

Giang 47Tử Khâm achán ngấy, 0cầm ba lô 8và đống 7bđồ vừa 1dmua, thủng 4thẳng ra c9khỏi văn dcphòng, thầy dchủ nhiệm f6tức muốn 8fnhảy dựng, 4vội đuổi 9ftheo, “Em 2dám đi!” 6Thầy chỉ 9tay vào trán 2cô, chỗ dhau hàng 4lông mày 1fgiao nhau.

“Thầy 5đã không 7tôn trọng 64em, sao em bphải tôn 4ftrọng thầy?” 6Cô nói thẳng.

Chưa 36đến giờ 34tan học, a5lái xe chưa 8tới. Cô 8abắt Taxi 9về nahf. e4 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn dTịch đứng 66ở ngoài 5cửa đợi 8cô, thật 1quá hiểu 0nhau. Có 9cđiều sắc fmặt anh 11rất xấu, 78nhất định 1đã nhận 5được điện 5thoại của 33thầy chủ 9nhiệm.

“Anh ckhông hiểu ecrốt cuộ 6em định c4làm gì?” 3eKha Ngạn 96Tịch hơi 17cao giọng, bcđi theo cô, fa“Em muốn 8flàm đẹp, 88muốn quậy fphá, anh eđều có 34thể chịu 94đựng. Nhưng e6bây giờ eem lại hút 3thuốc, bỏ b7học, yêu 43đương! c8Có biết 29hôm nay em ctiêu hết 74bao nhiêu 7tiền không? ceMột triệu! 09Một triệu eađòng có 4nghĩa là 4gì? Các c5gia đình e5bình thường 0cả năm 30cũng không 4kiếm được bmột phần 1mười số 8đó, nhưng 9chỉ một 78ngày em đã avung hết bsạch. Có dlẽ điều 6đó cũng bkhông qua f3quan trọng, 25nhưng bây cgiờ thầy d8chủ nhiệm 7lớp đích 4thân gọi 7điện, rất 1buồn phiền 35về thái dfđộ của fem, ương 32bướng, 7ccoi thường 77người lớn, 5vậy mà dem còn giở 1trò với 6anh?”

Giang 4bTử Khâm 1dừng bước. 48 © DiendanLeQuyDon.comCô giở 69trò lúc dnào, cô fđã cố 0tình giấu egiếm gì 3sao?

Kha 5Ngạn Tịch bfvẫn thao fethao, “Mấy dngày nữa 0là đến dkì thi tháng, 7để xem a2em được fmấy điểm. 5 © DiendanLeQuyDon.comEm cũng không 68thèm biết 1dcòn bao nhiêu e1thời gian 1nữa là 88thi đại ahọc, học a3hành đã c1vậy, giờ 9lại phá 9cbĩnh. Em 0định lấy 6agì cạnh 8tranh với 2năm mươi 0bvạn thí dbsinh toàn atỉnh? Muốn csống tùy c0tiện, khỏi bcần học 86nữa!”

Giang a4Tử Khâm fthật sự d0buồn cười, 4dxem ra người eđàn ông anày không blý trí hơn fcô bao nhiêu. b © DiendanLeQuyDon.comCô gật 46đầu, mỉm acười, hỏi adần tùng 6chữ: “Anh 4cố tình 2fmuốn xem 5cem bẽ mặt 6dthế nào, d8phải không, a2Ngạn Tịch?”

Kha cdNgạn Tịch bsửng sốt.

“Anh 4nhất quyết fmỉm cười 7trên đau afkhổ của 3dngười khác, c7phải không, 57Ngạn Tịch?” bCô quẳng b2mấy cái 1túi trong 9tay xuống bchân anh, 7b“Nói thật, b0bây giờ f0em mới biết, 2bao nhiêu aquà tặng 6cũng không 9thể lấp 90được chỗ 44trống trong 0lòng em.”

Anh 8đã nuôi amột quái 3vật, anh e0hoàn toàn 8có thể 22nhẹ nhàng cđem cô trở 0về địa bngục bẩn e4thỉu, nhưng 7quái vật e9đã không bthể nào a9thoát khỏi 7vòng tay decủa anh.

Giang e6Tử Khâm 53nhìn anh, fhai hàng d2nước mắt 8ứa ra.

Bất 20lực trước 4sự quay 7clưng của 6anh, cô bước ctừng bước 2lên cầu 35thang gỗ a0đã cũ kỹ 3rung cót 3két. Giang 8Tử Khâm ftừng nói, 8cô rất 18sợ âm thanh 8này, nó 16khiến cô f9nhớ đến 7acánh cổng 6cũ kỹ nhà fbà cô hồi 2nào, rít dlên đóng dlại, nuốt 2chửng cô fnhư miệng fecon quỷ.

Co 7không sợ cechết, nhưng 0sợ không 51được nhìn 2thấy Kha dfNgạn Tịch.

Trò achơic cuối 9acùng đã 93hạ màn, 6hai người 5đều thất bbại, họ akhông còn 9asức lực ađể cáo 30biệt.

Nhưng 4giọt nước 42mắt rơi 2xuống ngay ddtrước mắt 2anh, lúc 73này anh đột 2nhiên phát 1chiện, cô 8đã lớn bnhanh như acvậy, trở 5cthành một 5athiếu nữ 3thực thụ d9làm anh hốt 8hoảng.

Đáng efsợ nhất dlà phụ 0bnữ.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/90132


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận