Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 20.2


Chương 20.2
Anh đến trường tìm cô, nhưng đợi suốt một ngày dưới tòa nhà kí túc xá vẫn không thấy bóng dáng mảnh mai ấy.

Kha Ngạn t4 ịch hỏi tf hẳng Chung d0 ịch có c biết Giang 7c tử Khâm 05ở đâu. 34 © DiendanLeQuyDcon.com chung Dịch 75 không thích d người đàn 1ông này, 72 càng không 8 thích thái 0độ trịnh b6 thượng của 22anh ta, hình 9 như cái tên g4b iang Tử 4 khâm mỗi k8 hi được 30 phát ra từ m4f iệng anh 4 ta đều lập tc ức in dấu 96 lên người fb cô, biến t89 hành tài a7 sản riêng 2 của anh ta v82 ậy.



“Cô f1ấy đi rồi, 4anh không b5 iết sao?” 6d hung Dịch e9 khoái trá 5 nhìn thấy 1ánh chớp 6choảng hốt 8lóe lên 57trên bộ 3mặt kiêu 0ngạo của 5anh ta.

Trong 4đầu Kha 6bNgạn Tịch 04như có tiếng 3nổ lớn, 34anh ngơ ngẩn 8mãi không 4acó phản dcứng gì.

“Đừng fbhỏi tôi 84cô ấy đi 19đâu, tôi 31không biết, acTử Khâm 28không nói avới tôi, 81mà nếu ebiết tôi decũng không bnói với f5anh.” Chung dDịch lịch 3sự cười 4nhạt, giọng 48điệu lại 7avô cùng cbgay gắt, e“Kha tiên 5csinh, tôi 1dbiết anh 3rất giàu, 68nhưng xin 46nói một 49câu thật alòng, anh 30không xứng 8evới cô 27ấy.”

Kha edNgạn Tịch actrân trân 7nhìn Chung 4Dịch, làn 2emôi mỏng 6erun run trên e3khuôn mặt 42trắng bệch, 3hình như a6định nói, fcuối cùng blại thôi. 5 © DiendanLeQuyDon.comAnh cũng 5ekhông còn 86sức để cnói.

Vừa 60quay đi, d0Chung Dịch 1đằng sau a0bồi thêm famột câu: 02“Kha tiên 4sinh, đừng d3quên anh dđã có vợ, 2vợ anh mang b6thai, sắp 9sinh con cho canh. Nếu 56thật sự 7vì Tử Khâm, bxin anh đừng 2dđi tìm cô eấy. Không 7acó anh, cô 53ấy sẽ 8sống tốt 4hơn.”

Kha aNgạn Tịch c2dừng bước, alại quay 91đầu nhìn 5Chung Dịch. ef © DiendanLeQuyDon.comCâu cuối 63cugnf nghe f7sao quen quá, ec“Không 1acó anh, cô c1ấy sẽ c0sống tốt 9ahơn”. Lâu 1nay, anh vẫn 1etừng giây ftừng phút 0ckhông dám 1fquên.

Uống 1đến say b6mềm, Kha 63Ngạn Tịch 5mới về 0cnhà, cậu alái xe phải 9brất vất 2vả mới 4dìu được 6anh về phòng. 5 © DiendanLeQuyDon.comRõ ràng 7anh biết edchân mình 95có vấn 0đề, nhưng 22lại không 36muốn thừa 6enhận khiếm 02khuyết của 28cơ thể, blên cầu 6thang dứt 0khoát không acho người 34khác đỡ, 9bsong cái abchân giả cbướng bỉnh 0rất khó 0điều khiển, emấy lần fsuýt kéo abcả cậu 0lái xe ngã a6nhào.

8đời, người bbta càng muốn 9che dấu 9điều gì, 5bcàng bận dtâm tới 24điều ấy.

Kha eNgạn Tịch a2lảo đảo 8lao vào căn 69phòng của 8Giang Tử e5Khâm, nằm 87co quắp 1trên lớp cnệm êm 0ái. Ở đây 9còn vương 4mùi hương 5cơ thể 77cô, còn 9enhững vết dnhăn lưu adấu nằm e6của cô, 13còn những agiọt nước 7nhỏ từ cdmái tóc fvừa gội 39của cô.

Lần 18đầu tieencuar dhọ cũng 4chính ở cchỗ này.

Hai 6bnăm trước, esau nửa 26năm lạnh 6elùng, không 4chịu nổi danh đi tìm cGiang Tử 3Khâm. Mẹ 1banh đang e8hấp hối, 4trước lúc a0lâm chung d4đột nhiên d4nói muốn c4gặp Giang eaTử Khâm, 4anh gần 9như lập e6tức lao 9đến trường 4tìm cô.

Rặng a5long não 0trong khu etrường 7cũ vẫn exanh tốt, ecô ngắt fbmột chiếc 3lá đưa 2lên mũi, 3chít nhẹ, 01khi nghe thấy 4tiếng anh ephía sau, 4dchợt sững 8người. 3a © DiendanLeQuyDon.comNhững chiếc 0clá long não 8bay nghiêng, b0rụng xuống, ecô nắm 0cánh tay 0anh, “Nt, 7đừng sợ, 8có em ở cbên anh!”

-Chỉ cduy nhất f5mình cô 2luôn ở 3bên anh.

Tất 21cả mọi 4người đều detôn sùng 05anh, chờ fdanh từ đài 0cao bước 6xuống, duy fnhất chỉ 11có cô gái 18nhỏ này dsi mê hướng bbvề anh. 47 © DiendanLeQuyDon.comTất cả 03mọi người 76đều dựa 3cvào anh, 51thận trọng, 4dlo bảo vệ c1bát cơm bfcủa mình, dbchỉ có c7cô bé này 8avô tư gọi fthẳng tên banh. Tất 7cả mọi 63người đều f1quen nhìn 4phong thái 5ung dung, cmạnh mẽ bcủa anh, 65chỉ có 1cô gái nhỏ 9này thân 5thiết nói avới anh, 13Ngạn Tịch, 8đừng sợ.

Anh 9sợ gì, 08và vì sao clại sợ, 44không ai f0biết. Chỉ acó cô, chỉ e3có cô biết. 7 © DiendanLeQuyDon.comTim anh se 01sẽ run. 3 © DiendanLeQuyDon.comGiống như amột lữ 36khách lê 87bước trên 41sa mạc quá 9lâu, bỗng 7trước mắt 7hiện ra 86một ốc 3dđảo xanh, 3tay bưng ecốc nước b7nguồn trong 4mát, không 9dám tin mình absở hữu 23báu vật fnày, nhưng 9elại vội 01vàng thưởng dthức, vừa fsung sướng 8vừa tiếc 0nuối.

Kha 5Ngạn Tịch 34đưa Giang afTử Khâm 0dđến bệnh 5cviện, mẹ 0anh đang 5frất tỉnh dtáo chờ 49gặp họ. a © DiendanLeQuyDon.comNhưng một 34vị bác 5sĩ đến a7nói nhỏ 25với anh, d5đây là 7aphút hồi 8atỉnh cuối bcùng, bà d1sẽ ra đi dfrất nhanh.

Giang 97Tử Khâm 4bật khóc. 4d © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn bTịch ôm c1đầu cô, c0bảo không 51được khóc. 73 © DiendanLeQuyDon.comCô vẫn 2nấc từng e6cơn, khóc 72thảm thiết. e3 © DiendanLeQuyDon.comMẹ anh lại 9ecười, yếu e8ớt nói: 33“Con bé 50này thật 34lạ!”

2bỗng mở 5cto mắt nhìn ebbà, rồi 5ngồi ghé 4xuống mép d7giường, eesau đó nói acnhững lời 68mà Kha Ngạn aTịch suốt 1đời không 1thể quên.

bnói trong 9tiếng nấc: 01“Bác có 54thể đừng c4ra đi không? b5Ngạn Tịch 9crất yêu abác, cháu 8không muốn ethấy anh 7ấy đau 0flòng.”

Nỗi 5dniền đó a4trước giờ 4an chưa bao 18giờ dám 11bộc lộ, 06vậy mà 01cô lại 02hiểu.

Mẹ c5anh rơi nước fmắt, tay 9crun run giơ 17lên như fbmuốn nắm eavật gì, 2Giang Tử 7Khâm vội ckéo tay anh c6đặt lên f2tay bà. Bà 8dnắm lấy, 6bxúc động arưng rưng, 80khó nhọc c5nói: “Con 86quỷ này, 8hãy chăm 57sóc Ngạn 07Tịch.”

d8gật đầu dblia lịa, 2a“Cháu sẽ 0mãi mãi 0cở bên anh f1ấy.”

Lúc fđó bà mới d9mãn nguyện e3mỉm cười. 49 © DiendanLeQuyDon.comSau khi nghe ccKha Ngạn fTịch gọi 7“mẹ” ddlần cuối, 3bà đã yên 1btâm nhắm 0mắt.

Hôm ctổ chức 3tang lễ, a4Giang Tử 35Khâm mặc c4váy đen, c7mang găng fbđen, lặng b2lẽ đứng 69sau Kha Ngạn abTịch. Lần fđầu tiên 3ccô vận ctrang phục bnhư thế btrong tang dlễ của decha anh, lần 4này đến elượt mẹ 2aanh. Hình 48như mọi ebiến cố 51trong đời a9anh, cô đều 35tham dự. 0 © DiendanLeQuyDon.comCô đau đớn cnhìn anh 7đau khổ, 68nhưng không dthể gánh 73nỗi đau 4thay.

Ngày 97 tháng 7 cdlà sinh nhật 1Giang Tử aKhâm, cô atròn hai 42mươi tuổi. 8 © DiendanLeQuyDon.comĐêm đó, d1Kha Ngạn 5Tịch uống brất nhiều f2rượu, khác avới hầu fhết đàn 0dông, khi 1say anh không 8hề nói, achỉ im lặng c2một cách 0fkhác thường. c5 © DiendanLeQuyDon.comAnh nhìn 8khuôn mặt 32cô trong 4ánh nến, bblúc cười bvui, lúc 0trầm tư.

Sau 6khi dìu Kha fNgạn Tịch 8vào giường a2anh, cô trở f2về phòng e7riêng tắm bgội. Không 98hiểu sao 0canh lại dđi ra, loạng 48choạng, cliêu xiêu 4bước vào 1fphòng cô. a © DiendanLeQuyDon.comCửa sổ cmở, gió 5đêm ùa 1vào, không 51khí trong d7vắt, tinh 2khôi như b0được xối 5erửa, bao 93bọc lấy 6anh.

Gió 93cuốn cao a5bức rèm, f9làm trong eaphòng sáng 0flên đôi 56chút. Người 5bên trong b7ngạc nhiên c1ngước nhìn. 02 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử e5Khâm vừa 6tắm xong 8hiên ra trong 3btầm mắt eanh. Làn 9da trắng 7muốt ửng eehồng bởi bhơi nước 8nóng, mái 1tóc ướt 5đen láy aenhư dải 80rong biển, b0và khuôn dngực căng 4tròn, quyến 0rũ.

Đầu 7eóc anh tức 75thì tê liệt, 4trong một 21thoáng, giống bnhư Alice 3clạc vào 6vương quốc.

Giang aTử Khâm 4không thể 74tránh đi 05đâu được, atrước mặ c6người đàn aông đột 9nhiên xông b5vào phòng, 0cô chỉ 84biết vơ 8vội chiếc dkhăn tắ fche đi phần eenhạy cảm b3trên cơ dthể. Cô dkhông la 34hét, có c5thể sâu 6trong tiền 30thức, cô 1đã mặc dcnhiên thừa 4anhận giữa 23bọn họ alà quan hệ bgiauwx chủ d8nhân và 83kẻ phụ 1thuộc. Tuy dvậy, anh dbước đến 85ôm cô, cô 7vẫn run 73bần bật.

Anh 9ahôn lên b4cổ, lên 5dngực cô.

Tất bcả đều 4cdiễn ra 75tự nhiên 8và nhanh 5chóng. Cô b6chưa từng 5fcảm thấy 54ham muốn 04anh như vậy. 3 © DiendanLeQuyDon.comCơ thể dfanh phủ 1lên da thịt ccô đã là 8sụ thỏa 4mãn tuyệt cdiệu nhất, 3emỗi tế 9bào trên b4cơ thể 0đều tham eclam, khao 1khát anh, cmỗi tấc 30da tấc thịt 7đều rên 3rỉ muốn 29anh ve vuốt. 54 © DiendanLeQuyDon.comAnh cũng b7vậy, khúc f3dạo đầu 4ngắn ngủi 9không làm 9anh thỏa 6mãn, ngay 1sau đó, 87anh trực 6tiếp phá f1thành, chiếm 07hữu, bằng 6eđòn tấn fbcông căng facứng và a0bỏng giãy 76phá vỡ ctuyến phòng 9thủ cuối bfcùng giữa 8hai người.

Khi 0anh đi vào 06cô, Giang e8Tử Khâm 78đau đớn fcong người, fcắn đến arách môi 2cố kiềm 8achế không 2bật ra tiếng 3drên. Cô 92sợ anh sẽ 6cbừng tỉnh, esợ anh sẽ 4dừng lại f4giữa chừng. d © DiendanLeQuyDon.comCô khao khát dcơ thể 5anh, khao 7khát cái ffcăng đầy cvào sâu b9trong cô. 1 © DiendanLeQuyDon.comCho nên, b3cô ấn vai 2anh, để 28cho anh thoải 8mái từng ctấc tiến 3vào, cho 7eđến tấc f8cuối cùng, bsau đó là f7nhịp xoay 33vô hồi, cvô tận.

Khi 41dịch thể b1đặc quánh 95, nóng giãy 6trào ra đùi, c3Giang Tử a7Khâm run 36bần bât 1bnhư chiếc 4lá mùa thu 5btrong gió. 8d © DiendanLeQuyDon.comCơn đau e9vẫn không cchấm dứt bkhi anh kết 6thúc, có amột chỗ 18hình như 9eđã được 8mở. Từ 3đây vạch era một cái c3hố không ddthể nào 6cvượt qua 39giữa cô 23và quá khứ, 74cô không 7còn là cô dfngày trước fnữa. Cơn dđau cảu 39lần đầu btiên chưa 6mang lại 8thỏa mãn adcho cô, nhưng dkhi thấy 0anh đê mê arên rỉ, b6cô lại 0ccảm thấy fctất cả cđều rất 8đáng.

Phải, 1đó chính elà tình 32yêu, yêu bamột người 9không phải 9blà cùng cngười đó 7hưởng hoan 2lạc bao 0dlâu, mà 2cnên là có dthể vì 8cngười đó cchịu đau 0đớn bao b8nhiêu. Đó 9chình là 6tình yêu 1của cô, 63là người bacô yêu, d4là cơn đau akhông thể 5enào quên.

Tỉnh 0lại vào 6sáng hôm 95sau, Kha Ngạn dTịch sững e8người, 4một cảnh 9bừa bãi 5đến khó 4tin: Cơ thể 70lõa lồ 64của Giang cTử Khâm, 0một vết 2máu hồng 8btrên tấm 2ga trắng, 08anh đập 2fmạnh vào 98đầu. Ôi a8chao! Anh ađã làm fcgì!

Anh 5ecơ hồ hoảng 6ahốt bỏ 02chạy, lần 6đầu tiên, 7avới cách ethức không cđáng mặt 19đàn ông.

Sau 5tiếng đóng dcửa khô 9khốc, Giang 9dTử Khâm 11sực tỉnh, 1xoay đầu 6atrên chiếc a2gối mềm 8mại. Không 4fphải không 2fđoán được 87phản ứng 1của anh, d5chỉ có 0điều khi 41nó đến 0cô mới ecảm thấy 8đau khổ 5biết chừng 81nào. Ở 01chỗ đó 0trên cơ 2thể cô, 0vẫn còn echất trơn fdính từ 1bcơ thể 1anh, nhưng evừa tỉnh 4dậy anh 93đã bỏ 3fđi.

03một thứ 4đang lặng dlẽ thay 85đổi, cô 19vốn không 8muốn thừa fnhận, bởi 1vì có hơi 7dthở đều 05đều của 7anh bên tai. 8 © DiendanLeQuyDon.comCòn giờ 89đây, căn edphòng tĩnh f1lặng, cô clại không f0thể không bthừa nhận. 8 © DiendanLeQuyDon.comAnh, lại amột lần a3nữa bỏ 6frơi cô...

Trong 02phòng khách, edKha Ngạn 1Tịch hút cthuốc liên 7tục, nhìn a2thấy Giang f1Tử Khâm 71từ trên b2lầu đi 7xuống , bbanh cũng dkhông dập 5tắt điếu 0thuốc như 5emọi lần. 2 © DiendanLeQuyDon.comBị vây 6trong khói ethuốc, sẽ 3giúp anh 0fthấy dễ 16chịu hơn, bdù anh hoàn 3toàn không 5cần thuốc 3lá để 8trấn tĩnh 9lại.

Giang 41Tử Khâm 1ngồi vào 5ghế salon 1eđối diện, 29cúi đầu, 1như chính 2ccô là người 1phạm lỗi.

Kha e8Ngạn Tịch 99không biết dnói gì. 24 © DiendanLeQuyDon.comNgười canh d0giữ ngọc fbáu, lại 5cướp đi e0ngọc báu ebcủa mình. 32 © DiendanLeQuyDon.comAnh không ffthể tưởng 84tượng mình bccó thể flàm chuyện 4tựa cầm fthú như 2avậy. Tuy 13nhiên, việc 65đã xảy 69ra rồi, 3hối hận, 85xin lỗi 8cũng vô 7fích. Điều 4duy nhất 9anh có thể elàm trốn 6ftránh. Anh 6đã từng d1trốn tránh fquá nhiều 5lần, sá 1chi lần 3này?

Giang 1Tử Khâm 48lên tiếng a8trước: 6“Tất cả 2elà tại 22em, chính b7em đã quyến 4rũ anh.” b7Cô òa khóc, 56không thể 3bnào kìm 7cnến, “Chỉ ecần anh ckhông đưa 59em đi Nauy, 3việc gì 8em cũng nghe 50anh.”

Sự 01thực không 3phải vậy. 83 © DiendanLeQuyDon.comCô nói thế 30chỉ càng aakhiến anh 82đau khổ 69mà thôi. b © DiendanLeQuyDon.comMột người 73đàn ông 7dám làm 4mà không cdám chịu, 7lại còn eđể một 6cô gái đứng 59ra nhận 2tội, anh 3fcàng khinh 7bỉ chính emình.

“Tử dKhâm...” 43Anh lặng ealẽ nhìn 73cô.

9ekhó nhọc 00nặn ra một fnụ cười, 0b“Ngạn b4Tịch, xin 0danh đừng 6đưa em đi.”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/90346


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận