Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 21


Chương 21
Giang Tử Khâm thận trọng tra chìa vào ổ khóa, xoay rồi vặn,

cuối ccùng cũng dnhìn thấy 1căn phòng 21đã lâu 5akhông bước 1đến. Ngôi 63 nhà đầu t08 iên của c9 ô, hạn k6f húc của 59 cô lúc mười e1 hai tuổi, 6 loanh quanh e bao năm, bây g76 iờ lại 0e hiện ra trướcm 7 ắt.



7 luôn có một c1 ảm giác lba ạ lùng, 4 không phải c2 ô ở trong cdd ăn nhà này, a7 mà căn nhà 4dn ày ở trong tc7 rái tim cô. ee © DiendanLeQuyDon.com kha Ngạn 9b tịch đã tc ừng sống 5ở đây, de9 ù cửa mở 76 hay đóng, bc dù gặp hay kce hông, anh 9 vẫn luôn fở đấy.

Ngôi b0 nhà không b40 ao giờ bán, lde ại luôn 6 có người 71đến lau 2d dọn, nên 0 nhiều năm cb dù không 9 có người 39ở, vẫn 3sạch sẽ 22gọn gàng, 4bài trí 65bên trong 10vẫn được 39giữ nguyên,chỉ bcó điều, d4trong không ddkhí không 8acòn vương a6mùi của aanh nữa.

Kéo c3rèm cửa 1sổ, nắng b4ùa vào, 8eấm áp quá. ce © DiendanLeQuyDon.comChính chỗ 6này anh thường 2cngồi trêm 1asofa lơ đãng 9anhìn cô 1chơi đàn. 0 © DiendanLeQuyDon.comCô từng 9cười, từng 78khóc, từng 4gục trên f7đùi anh. 1 © DiendanLeQuyDon.comTrên mặt 6sofa vẫn d7còn những bvết lờ 9mờ, đó blà kiệt e5tác của bccô vô tình 15để lại.

Trong 7phòng, còn f4có chiếc 47giường bnhỏ, phủ bga màu phấn b0hồng. Trên btường vẫn 0còn mấy 4chữ to to 2danh viết: 2Chăm chỉ 7ehọc tập, fngày ngày 0vươn lên. 83 © DiendanLeQuyDon.comNhững con d9chữ trên 17giấy dán ctường đã 0mờ, loang a3thành nhuwgnx ddvòng tròn 5anhập nhòe, 0egiống như 0những kí 5ức về d0anh ngày 1bcàng xa.

Giang 93Tử Khâm 7mua vé tàu 30hỏa khởi 8hành vào 1angày mai, 93nhét vào 17ngăn ngoài 3cùng túi 7dxách. Lúc c2đó cô đã 6nghĩ, chẳng 0may nếu ebị mất dtrộm thì 2không đi bnữa. Song bcô không dđược như 13ý. Cũng 5cphải thôi, 9thời buổi 2này, mấy 68ai chịu 48ngồi chiếc dxe sơn xanh 3ccũ rích, 1xóc lộn 2người mấy d0ngày đến 0một nơi 2hẻo lánh, 3fxa lắc.

cđể tất dcả hành 1dlý ở sau 0ccánh cửa, 41đợi trời 64sáng sẽ 5lập tức 4ra đi, không 6ngoảnh lại. 6 © DiendanLeQuyDon.comlúc đến, 75cô mang theo 21một gói damì ăn liền, 70dụng cụ 7fnhà bếp 36vẫn còn adđầy đủ, 15cô đun nước, e4nấu mì, fđổ ra bát, 2thực ra ecô cũng afcó thể flàm một cngười vợ 8eđảm, biết 1nấu ăn, 7biết tiếp 5khách.

b7tiếng bước 1chân phía asau lưng.

Giang 4Tử Khâm b4quay phắt d0lại, Kha 55Ngạn Tịch bmặt tái anhợt đã bfđứng sững b6trước mặt fcô. Người 8cô run bắn, 6ftay bê bát 7mì cũng ddrun, chiếc 8cbát cơ hồ 78sắp rơi. 8 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 46Tịch sải 1fmấy bước 7đến, giơ 8dtay đỡ cchiếc bát. 5b © DiendanLeQuyDon.comHai bàn tay 4dchạm nhau, 0cảm giác ddđầu tiên elà lạnh, 26lạnh như 4băng.

Trong 05mắt anh f8chứa nỗi eưu tư không 87thể nào 4nhìn thấu, 3đôi mi dài 7cụp xuống, 2mí mắt 2hơi sưng. fa © DiendanLeQuyDon.comĐột nhiên abcô cảm c7giác anh 4thật xa 1cách, lạ edlẫm, thật...già 80nua.

e2sợ nhất 1dchữ “già”.

Thời 5gian trôi, 65chậm đến 50lạ lùng. 1 © DiendanLeQuyDon.comHai người 45ngồi quanh bbàn ăn, 9một người 2ăn mì, một bngười nhìn. 5 © DiendanLeQuyDon.comCô học 04cách ăn 8dcủa anh, 8không gây 1tiếng động, d8chỉ có 7tiếng bát 9đũa va vào 49bát. Cô 4ăn được 2dnửa bát 3fmì thì buông fđũa. Cô cvốn ăn 04ít, lại 58chẳng muốn căn, trước ebđây anh bbthường 6nói cô ăn 5như mèo, fý bảo dạ 50dày cô nhỏ.

Giang f4Tử Khâm c7không ngờ, 0anh bỗng 0bbê bát mì ecô bỏ dở bđể trước c0mặt, dùng f2đôi đũa efcủa cô, eăn ngấu 3nghiến, bengon lành. a © DiendanLeQuyDon.comSỗng mũi 3cay xè, cô 4không nói b9gì, chạy 0bra ngoài. cc © DiendanLeQuyDon.comLat sau quay 3lại, đưa b0cho anh một 4túi dưa emuối nhỏ.

Anh fcbiết cô 68vừa khóc, 28mắt đỏ 5hoe, mấy f5giọt nước 7mắt còn 26vương trên c2mi. Anh vờ 03không để b6ý, tiếp catục ăn 29mì. Có thể 6do đói, ccó thể fvì cái gì b8khác, anh dcảm thấy ebát mì hôm b5nay đặc 7biệt ngon, 9cô đi lấy 5đũa gắp bdưa cho anh, dfanh cảm 3fthấy chauw 6bao giờ băn món dưa 2giòn ngon anhư vậy.

Từ 52đầu đến bcuối hai cngười không cnói với 3nhau câu b4nào.

Đêm 8eđến, Giang f5Tử Khâm 61trải giường 8dcho mình, 32anh nghiêng bngười đứng 1tựa khung 83cửa nhìn 9cô. Cô mặc 75chiếc váy bliền trắng 36muôt, tóc 6cắt ngắn c6khiến gương 6fmặt trông 0fcàng nhỏ. 7a © DiendanLeQuyDon.comAnh đã nhìn 0crất lâu, 1cô cũng cthu xếp 36rất lâu, 1ccuối cung 9không chịu bnổi, anh bhỏi: “Em bquay về 6đây để flàm gì?”

cdngây người, 4cngẩng đầu 1nhìn anh 2rồi lại elảng sang 00chỗ khác, 7“Muốn 6nhìn lại a3lần nữa.” 0Để từ 0biệt lần 3cuối.

Kha 3eNgạn Tịch a7cười nhạt, 7“Em định bđi đâu?” dCô bỗng 2eđứng thẳng 57người, cbăn khoăn 53nhìn anh.

Anh 2hiểu ý, 3trả lời: b“”Thầy 7giáo của aem nói.”

dcắn môi, f“Thật alắm lời!”

“Định 38đi đâu, 99làm gì, 9dđi bao lâu?” 2Anh bước 6vào phòng, 8hơi cao giọng: 50“Em định 2bướng bỉnh 17đến khi e4nào? Anh 3đã nói crồi, anh 43không thể 78bỏ mặc faem, em muốn 3gì, anh đều ecó thể 0cho em.”

“Em f5muốn anh, 5anh có cho 6không?” eNước mắt 3dđột nhiên 2cứa đầy 69tròng, cô 4nhìn anh 26trân trối.

Nhưng 4dKha Ngạn dfTịch im 5lặng.

Anh ckhông trả 7lời, cô 00cũng không 8ép, căng dathẳng quanh d4cô quá lâu, c9cô đã mệt bfmỏi. Khẽ 3thở dài, 32cô lạnh 40nhạt nói: 3b“Em muốn 67nghỉ ở 2đây một 8eđêm, nếu d7không có 6việc gì, danh về đi.”

Kha 0Ngạn Tịch 0dbiết đó 1là lệnh e4đuổi khách, b0dù lòng a6đau, có 4cngàn vạn 6điều muốn 5nói, nhưng 2fkhông biết cbắt đầu dtừ đâu, 7đành nuốt a2quả đắng, 42tức giận b9bước ra.

Nửa fdđêm, bỗng acó tiếng ecốc thủy dctinh vỡ 8bloảng xoảng 51bên ngoài, angay sau đó 8là tiếng 6một vật dnặng rơi 1xuống. Đem cbtĩnh mịch, 22tiếng động d0nghe càng achói tai. 7 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử 0dKhâm lúc 8eđó vẫn achưa ngủ, dcvội bật 3cdậy, không 9fkịp sỏ 7dép, lao fvụt ra ngoài.

Mở 5cửa phòng, cdưới ánh ađèn đêm 9mờ mờ, 9fmột bóng 2cngười cao 6blớn đang 8từ sàn anhà cố 94tự đứng f1dậy. Dưới c7ống quần 1dài, bên 3chân phải 9btrống không.

Anh fvịn vào 3giàn hoa 4bên cạnh, 3khó nhọc eđứng lên. e © DiendanLeQuyDon.comCô cảm 0cgiác nhìn 10thấy mồ 99hôi túa 0trên trán c5anh, chảy 6xuống mắt aanh.

3lập tức fchạy lại fđỡ, nhưng 4bị anh gạt 5ra. Giọng 5nam trung 4vốn rất 9cdễ nghe, a8lúc này 8vang lên 3achói tai: 9“Đừng ađộng vào 1tôi, em quay 4vào ngủ 5đi!”

Nhưng dsao cô có ethể, vẫn 2dđỡ anh, f4anh liên fatục gạt fdra, cô vẫn d3sán lại. e2 © DiendanLeQuyDon.comgiây phú fađó cô chỉ 1cảm thấy b2mình như 62một hình fnhân bằng 47giấy mỏng 2manh, mặc 1cho bàn tay 5khổng lồ 2của thời 1cgian vô tình a8xô đẩy, e8xô mãi, 7bxô mãi.

Kha 9Ngạn Tịch 2cuối cùng 5lại ngã, 4acô nức dcnở đi đến 95kéo anh lên. 6a © DiendanLeQuyDon.comAnh phẫn bbnộ hét: a4“Em vào 2đi, tôi 35tự đứng 9lên được.”

dòa khóc, 28hai tay đấm 16thùm thụm dvào ngực 82anh, “Em 45không vào, 57em không 5vào! Kha 9Ngạn Tịch, 4tại sao ehết lần 0này đến 7alần khác aanh từ chối c7em? Anh nói 8đi, rốt ecục thể 4adiện của eanh quan trọng 9hay là em bquan trọng?”

Kha a1Ngạn Tịch 2lập tức amềm lòng.

Cuối 67cùng cô 8cũng dìu a3được anh 0vào nhà. f © DiendanLeQuyDon.comChiếc chân 35giả của fanh đặt c5ở đầu ccgiường, cecô chỉ 8liếc về ephía đó, 81anh đã hốt 6hoảng, vội fcởi áo 8khoác ngoài 74vứt lên, bache kín nó.

4lại chực 4bkhóc, “Em bđi rót nước echo anh.” fNói xong d3vội chạy f8ra ngoài.

Mấy 6phút sau 7aquay lại, 5mi mắt đã b7sưng mọng, bbđưa cốc b4nước cho 2anh, hai tay 3cô run bần b1bật.

Kha bNgạn Tịch 3đón lấy fcốc nước, 50nhưng không 7uống nổi. 5d © DiendanLeQuyDon.comVừa rồi e1cô hỏi canh: thể 8diện anh 8quan trọng c1hay con người a2cô quan trọng 9– một ccâu hỏi 2thật ngốc,bản 27thân cô dhiểu rõ ehơn ai hết. c © DiendanLeQuyDon.comTrước đây 9dcũng thế, dbản thân adcô hiểu ddrõ, nhưng a2cách nửa actiếng lại fgọi điện ethoại hỏi 5erất ngọt engào, chỉ 8amột câu: 9d“Anh nhớ 02em không?”

Giang a1Tử Khâm ađứng lên 1định đi, 6anh nắm d2tay cô. Ai a5biết một efgiây sau 3sẽ xảy 2ra chuyện 2gì. Anh vốn 6dĩ có thể 6buông tay 86để cô 8đi, cô vốn 9dĩ có thể 86vùng ra, aetrở về ffphòng mình, 04nhưng thực 34sự đến 99lúc lựa aechọn, hai 6người đều 1ekhông nỡ.

Tuy 4enhiên, đàn 6ông luôn 79là người 28dễ tỉnh fngộ, khi 1anh quyết 5định buông 0tay, thì b3cô chúi angười vào 3ngực anh, 40áp đôi 7môi mềm, 65ướt át 4alên môi 86anh.

Ham 38muốn của 0hai kẻ yêu 6đương bùng f6cháy, thiêu 2đốt họ. 0 © DiendanLeQuyDon.comChút lý f6trí nhỏ 4anhoi lập 4tức bị 4dnghiền nát.

Anh dkéo tuột 7edây váy etrên vai 2bcô, miệng bamút từng 7bchút vào 1cổ cô, 1hôn thật 0sâu. Cô e8run dữ dội, 3bàn tay lạnh b4giá phủ 85lên cái 37cương cứng 4cnóng giãy fcủa anh.

7oằn mình 3khao khát bfdưới cơ 82thể anh, ehơi thở 6anh phả fclên mặt d8cô. Hai tấm 2thân quấn 82chặt, không 08gì có thể 2ngăn cản efcuộc giao dhoan.

Mồ 4dhôi trên etrán anh enhỏ vào 8mắt cô, flý trí trở 3alại, cô 14rụt rè fhỏi nhỏ: c6“Cso cần fbem giúp không?”

Trả 8blời cô 9dlà những dđợt công cthúc điên 2cuồng, cái 6cảm giác 14căng đầy 97nóng bỏng f0như vậy, 5ccơ hồ lập 6tức khiến 7cô say lịm.

Sáng 7bsớm hôm 6sau, Giang c6Tử Khâm ftỉnh dậy 2trong vòng adtay anh. Anh 62thở đều, 6ngực phập ephồng, nếu 05chăm chú 2dcó thể 5nghe thấy atiếng nhịp 4tim đập 7emạnh mẽ.

Đêm 51hôm đó, 2Giang Tử 6Khâm hầu 44như không 5ngủ, cô 4cluôn nhắc 1dmình phải athức đến asáng, bởi 5fvì cơ hội 6gặp nhau bkhông dễ, cbphải trân dtrọng từng e0phút. Cô 0để ngón etay dưới 5mũi anh, 1điều chỉnh 68hơi thở 2fcho cùng enhịp với 12anh. Với 76cô, nhịp dbthở của 7anh là bản 2nhạc hay 32nhất trên 1bđời.

Nhưng dacuộc vui dnào rồi dcũng đến 8lúc tàn. a © DiendanLeQuyDon.comCô biết 54mình phải f8ra đi, phải 0chạy trốn fnhân lúc 5anh chưa 7cdậy, nếu akhông cô 8dsẽ không 2athể dằn calòng ra đi.

Mấy egiây trước 0ecơn cực fkhoái, anh 29bỗng ghì 59chặt vai 9ccô, thì 0thào: “Em cđịnh đi fđâu, em bđịnh đi 37đâu?” 7aThực tế 46anh muốn 5nói, đừng 4ađi, em đừng eđi.

Nếu 5danh dám vứt 3bỏ tất ccả nói 3với cô cnhư vậy 9thì có lẽ facô sẽ không 0đi....cũng 5cmay cuối 4cùng anh f6không nói. cc © DiendanLeQuyDon.comSau Đạo 1Y Minh, cô athề không 82qua lại c4với đàn 90ông đã e1có vợ, 8cô đã trịnh 57trọng hứa 23với Chung 1Dịch tuyệt eđối không alàm người 5eđàn bà cxấu phá 7dhoại gia 65đình người 19khác.

Trên 59đời này, engười thực aflòng yêu b4 ô không 61 hiều, những 4 gười có c0 hể nói f5 ời thẳng 0c hắn, chân a ình càng d ên trân 0e rọng.

Kha 6d gạn Tịch be ắp là chồng 9 ảu người 5 hác, có 8 ột cô vợ a ịu dàng a5 inh đẹp, e8 ó một đứa 6 on kháu khỉnh ecđáng yêu. aa © DiendanLeQuyDon.com ương lai 5 ọ sẽ vô f ùng hạnh fe húc, sâu 86 hẳm trong a òng, cô dao ước 6fđược như 1d ọ, thậm 97 hí còn ngưỡng d ộ đứa 4 rẻ còn 65 hauw ra đời 3e ủa họ. dd © DiendanLeQuyDon.com ột đêm c5 hư thế 0 ày cũng 55đã là tội 4 ỗi.

Sẽ f1là lần dbuông thả 4cuối cùng, b6nếu thật 5sự đáng 8trách thì 3phải trách 51cô, trachs b7cô đã quyến 4rũ anh. Từ 9trước đến 74nay, cơ hồ fđều là 8cô quyến f1rũ anh.

Lần 9đầu tiên 8của họ 4exảy ra vào bcái đêm fanh say rượu, akhi cô khóc c9tấm tức 0anói, chính a8cô đã quyến 6rũ anh, người 3dđàn ông 76luôn trốn 81tránh coo 3lại một flần nữa 50lựa chọn b3bỏ đi. 0 © DiendanLeQuyDon.comCô hiểu 5sự giằng 0xé trong 1anh, cũng 7hiểu anh dabất lưc fdthế nào, fanh có địa 9vị, có 2sự nghiệp, bcó tương 0blai sáng a7lạn...chỉ dcó cô là a1ngoại lệ, dgiữa bọn 1fhọ có

Nhưng e4khi cô cúi fđầu thở 3fdài, Kha 9Ngạn Tịch 7cbỗng dừng 12bước, quay aphắt trở elại. Cô 61còn chưa b1kịp ngẩng 9lên, đã ebị anh ôm 6agọn vào 51lòng, lúc 7fấy cô nghe 07thấy tiếng ftim anh.

“Tiểu 5Man, anh biết 32em thích 2anh, nhưng 14giữa chúng 2ta...” Anh 8ekhông nói 2được nữa, 9ethở dài, ffchưa bao 3dgiờ đau b6khổ đến bthế, “...Anh 28cần chút dthời gian 4để suy 17nghĩ về 60chuyện giữa 0chúng ta. 28 © DiendanLeQuyDon.comThôi được frồi, đừng 6dkhóc nữa.”

Sau 42phút kinh afngạc trước b8thay đổi 50của anh, 2clà cảm fgiác an nhiên, 45trái tim 17tức thì 0mềm mại flại. Cô 4thầm phân 5biệt mùi 6bcủa mình 44trên cơ 1athể anh.

Nếu 3anh cần 5thời gian, 2vậy thì e0tốt, cô 4đã quen bchờ đợi.

Nhưng e0một tuần 1trôi qua, f6Kha Ngạn bTịch vẫn fchưa suy cnghĩ xong. 3 © DiendanLeQuyDon.comAnh sợ về 5enahf, sợ 0đối diện aevới cô.

05phải những 87năm tháng 0anh và Giang 7fTử Khâm fbên nhau 8đã đến ahồi kết 6athúc? Vì 8anh đã xa b7rời cái 6quỹ đạo 9ban đầu, f6nên chỉ 61có thể b3thất thểu 98lê bước b3trên con f4đường 0equanh co.

Rất 6nhiều lúc, dcô ngồi 2amột mình 0etrên bậc bthềm lạnh 2lẽo lặng fflẽ hút 7thuốc. Trong a3làn khói 1mỏng, cô 1tự nói 61chuyện với c3mình, lúc 2vui, lúc 38buồn, làn 7khói trắng flươn lờ 1giữa các dngón tay. 2f © DiendanLeQuyDon.comCô không 3hề biết, 3những lúc eđó, anh ađứng cách 2cửa sổ 67không xa, 0nhìn vào 0nhà, ngắm a0trộm một 73vẻ đẹp 30hoàn toàn akhông thuốc 4về anh. 6 © DiendanLeQuyDon.comLúc lúc 86lại nghẹt cbthở vì 4bóng hình ccô đơn, 2u sầu đó.

Anh 36biết cô f7đang nghĩ 3agì, đang e4đợi gì, dfnhưng không 5thể bước 3lên một fabước. Ấn 3dhuyệt thái 7dương nhức 8buốt, biết 24lòng mình 8đang rối, asong lại d4lập tức 98quy cho vấn 4bđề sức d3khỏe, chứ d3không phải aalà tình eyêu gì hết, 2anh thì thầm, 1anh đối fevới

Trong 6acuộc họp 07thường elệ buổi bchiều, Kha f0Ngạn Tịch dbị phân 06tán tư tưởng. 8 © DiendanLeQuyDon.comtrợ lý 9ngồi bên dcạnh lặng 8lẽ quan d8sát, thỉnh 0athoảng lại 5khẽ nhắc 4anh, để 16vị chủ 8tịch hội 7đồng quản 86trị khỏi bbị mất emặt trước 07mọi người.

Khi a6điện thoại abtrong túi 4rung, Kha dNgạn Tịch 82vẫn hơi 43giật mình, f6nhìn thấy chai chữ d2“Tiểu cdMan”, vội 1vàng tắt edmáy. Nhìn 65cử tọa 4xung quanh, 5danh luôn 29cảm giác a3họ nhìn 45thấu lòng 6anh.

Điện 3thoại lại 3crung, lại b0tắt, lại 73rung, Kha a4Ngạn Tịch b9cuối cùng 99lưỡng lự. 26 © DiendanLeQuyDon.comAnh biết, 7emặc dù 11ương bướng, 6nhưng chauw 7bao giờ 8Giang Tử 18Khâm cố dgọi vào 3di động abcủa anh. 48 © DiendanLeQuyDon.comVì biết d1anh rất 6bận, nên cdù xảy era chuyện 2cô cũng 55cố kiềm fchế, không 9edám làm 4phiền.

Khi 9di động drung lần 7thứ năm, b1Kha Ngạn edTịch đành f9cắt ngang 12cuộc thảo 66luận đang 01sôi nổi, dtỏ ý muốn 9ra ngoài 7anghe điện 2thoại.

Vừa 9bấm nút, 1đã nghe d6thấy một 0agiọng nói 75oang oang 86đến chói 3ctai:

“A 8lô, Kha tiên 08sinh phải 5không? Liệu ccó nhầm 8không nhỉ, 73sao bây giờ bdông mới b0nghe máy!”

Phản 8ứng đầu 59tiên của d5anh là nhìn alại màn 32hình, sau 55khi xác nhận ffđúng là 74hai chữ d“Tiểu 82Man” mới c2dịch máy 9ara xa tai 35một chút.

“Là bctôi đây, 12xin hỏi 73ông là...”

“Tôi 9là cảnh 2sát!” Người 47bên kia ho 1mấy tiếng, 5giọng địa f0phương Hàn f2Phủ rất 6nặng, “Ở dđây có 88một cô cgái họ 27Giang bị 8tai nạn cxe hơi, ông emau đến 3đây ngay!”

Vừa 2nghe thấy dmấy chữ 8f“tai nạn 1xe hơi”, 4Kha Ngạn 70Tịch đã aagiật mình. b9 © DiendanLeQuyDon.comTay nắm 6chặt điện 24thoại, bước 4vội về 6phía thang 7máy, vừa 4lo lắng chỏi:

“Cô 22ấy hiện bfở đâu, 7bị thương ebcó nặng b5không, đã ađưa vào 12viện chưa?”

“Vết 48thương không 88nặng lắm, 5chỉ bị 2angã ra đất, 4mãi không dđứng lên 18được, 44không chảy 21nhiều máu, 6enhưng xem dfchừng hình f4như sắp 9ngất!” 05Giọng của dangười ở ađầu bên dkia thoảng 3dqua, lộ 64vẻ sốt druột, “Không 69phải đưa 8fđến bệnh 2fviện, anh 1đến đón bcô ấy về 6là được.”

Sắc fmặt trắng 25bệch, anh c1hỏi: “Ở 55đâu?”

“Ở bkhu vui chơi b9Hàn Phủ, fở ngay cửa 39chính, anh dcứ đến 2là thấy, 9chỗ mọi 3người đang e7xúm vào 0ấy.” Người 5dđàn ông fanói xong 62cúp máy.

Kha f2Ngạn Tịch fvội bước 50vào thang 96máy, nhanh cchóng xuống ctầng một. e © DiendanLeQuyDon.comAnh nới c8lỏng cà c2vạt, dựa 8vào bức eetường kim 38loại thở 73dốc, vết 6cthương có 6vẻ không dnặng, không cmất nhiều emáu, nhưng 1lại không 8đứng lên 0được và d0sắp ngất, c2tình hình 9có vẻ nguy 6kịch, không 5thể xem 94thường! 21Ước gì d0có đôi 6acách để 0bay đến 68với cô.

Không 50phải giờ decao điểm, f9nên đường f6khá vắng. e © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn aaTịch đến 2thẳng của abchnhs khu 5vui chơi, 3xuống xe, 99nhưng không atìm thấy 5Giang Tử 7Khâm.

5người vỗ bvai anh, người 9fđằng sau 50bịt mũi fcgiọng là 82lạ: “Kha 4tiên sinh, ebđang tìm 9gì vậy?”

“Đừng 3dlàm phiền 91tôi, tránh e8ra!” Vừa adứt lời, 9liền cảm 8giác có 8gì không d1ổn, giọng 41nói ấy 1fnghe quen 8quen. Anh 22quay phắt 5lại, thấy 38Giang Tử 2Khâm đang 9fnhìn anh, 0dthe lưỡi, 67chun mũi 4làm xấu.

Tảng dđá đè 9lên người fblập tức 2rơi xuống, 9toàn thân fnhẹ nhõm, b0thở phào 3một hơi, 7anh giang bchai tay, ôm fchoàng, xiết bcô vào lòng.

“Tiểu f8Man, em không 8sao là tốt 5rồi, em 4không sao 51là tốt 07rồi!”

Giang bTử Khâm a3cười khúc 6khích trong 2vòng tay 90anh, cởi 8chiếc cúc 1trên cổ dáo anh, phấn 7khởi nói: 8“Ngạn 0Tịch, anh 8đến anh 7thật đấy!”

Lúc 4này, Kha cNgạn Tịch c1mới định 8dthần lại, e6nhận ra 2đây là btrò đùa 6bdo cô bày 8đặt. Từ dlo lắng dchuyển thành 87tức giận, e8vội buông 0cô ra, quay cbngười định 3bbỏ đi, anhưng bị 1cô túm lấy facổ tay.

“Anh bdđừng đi, 48em xin anh, 1đừng để 8em lại một 4mình!”

Kha 7fNgạn Tịch a1trở lại 4vẻ nghiêm 88khắc trong 7bcông việc, 44chau mày 35lạnh lùng, 5“Tiểu f2Man, trò 38đùa của dem rất quá 28đáng. Có b3biết anh 7bận thế efnào không, a0vừa rồi fanh còn đang f5chủ trì dcuộc họp, dcó mấy fdự án quan atrọng cần 86bàn, một 96cú điện ethoại của beem, làm anh 2ctức tốc dlao tới 0đây, lỡ 3bao nhiêu 7việc biết 33không?”

Anh enói một 6chơi cho hả 5dgiận. Giang 4dTử Khâm edkhông dám 8hé răng, 0đầu cúi 1gằm, cằm 1gần chạm bngực.

Mặt eanh dịu dlại, thở c5dài, giọng dđã nhẹ 7hơn, “Thôi, 5đi, anh đưa 74em về.”

73cười “khạch” c4một tiếng, 8tay cầm ahai cái vé 2khua trước c5mặt anh, 7dhân hoan b,nói to: 0“Ngạn bTịch, em fđã mua hai 36vé, tuân a8thủ nguyên 68tắc chống 6lãng phí, amình vẫn 1nên vào a9đảo một fvòng, được cdkhông?”

Kha 0Ngạn Tịch 16nghiêm mặt, 2hóa ra cô 5lừa anh 28đến đây 1là để 16vào khu vui 13chơi?  Anh 79lanh lùng, 6hừ một 3ftiếng, định 5dmắng mấy f5câu, nhưng 05cô đã chìa 5cngón trỏ, 43dứ dứ e5trước mặt canh lẩm 5bẩm, “Đừng 2mắng, đừng d1mắng, em 31bị xe quệt 52thật mà, 70chiếc xe 5dmáy đó 77phóng quá enhanh, em 5ngã xuống 79đất, mãi 5không đứng 45lên được! 9aAnh xem, đầu 2ngón tay 05em rách đây 89này.”

Quả d6thật, đầu 3ngón tay fcô bị bong 4cda, máu đã 3khô đen, 2móng tay 50cũng có 3mấy vết 63bầm đen 8thẫm như 8vậy. Anh begiơ tay, 8ađịnh chạm 5dvào, nhưng 8rụt lại, 8b“vậy càng d3nên quay 57về.”

Giang a8Tử Khâm 6cau mày, 0ađưa ngón d2tay lên miệng fthổi, lại 65nhét hai 3chiếc vé 7evào tay anh, fmột mực 14lắc đầu. 8 © DiendanLeQuyDon.comSau đó, 3cô khoác detay anh, nhảy fdchân sáo deđi vào khu 9fvui chơi.

Kha d1Ngạn Tịch 18đúng là 3trẻ con, ahết ngồi e3tàu lượn, f5lại nhảy 73lên thuyền 0chơi trò 3cướp biển, 1bchơi xong 6sợ đến 3achảy nước 9dmắt, thề e5không bao 5giờ đến bnơi chết 7tiệt này 69để “hoài 4phí tuổi 2fxuân” nữa, 5nhưng khi a3nhìn thấy 84đu quay, flại nhảy cvào xếp 1hàng cùng 5bọn trẻ 59con chưa 8mọc đủ efrăng.

Kha e4Ngạn Tịch 3đành nhẫn 4fnại đứng c5một bên f3đợi. trò f3chơi bắt dđầu, vòng 1quay chuyển fđộng nhanh 4dần, bọn dtrẻ ngồi 1trên lưng cngựa cười, 6hò hét inh eỏi. Riêng 3Giang Tử c2Khâm mặt e5mũi thiểu 1enão, nhăn ecnhó, lúc d2keeys thúc, ebloạng choạng 8abước xuống. d © DiendanLeQuyDon.comAnh vội 6chạy lại adđỡ. Cô 4fnép vào f7anh, kêu feđau đầu.

“Em 41không thể 52ngồi đu 4quay, biết 1không hả, 0dhồi nhỏ amới ngồi c7nửa vòng eđã đau 35đầu, làm 57anh phát 91hoảng, phải 4byêu cầu 19người ta dbdừng lại. b © DiendanLeQuyDon.comVừa xuống, 42em liền 8bkhóc toáng clên, bắt 7anh đập cvỡ ngựa.”

8ngẩng nhìn 7anh, “Chuyện 76đó xảy aera khi nào, 6sao em chẳng 3enhớ gì?”

“Ngốc 8anhư em thì 3nhớ được egì!” Anh ccxoa đầu 9cô, vẻ f9lo lắng, c“Còn đau d8đầu nữa 58không? Sang 2bên kia ngồi a1nghỉ một 02lát.”

Giang 6Tử Khâm d9tủi thân 5nói: “Em fcnhớ anh b8thôi, biết 5không...” 0Cô thì thầm, 4“Một tuần 8arồi, không fđược gặp 59anh, Ngạn 4Tịch, anh a2đừng tránh baem mãi thế, 2em sẽ rất 1nhớ anh, 6rất nhớ, fbiết không?”

Trong c5đáy lòng e7anh có một 9bcon thỏ 27mềm mại, 1bộ lông 3tơ mềm 83trắng muốt c6chạm vào canh, dựa 60vào anh, 41giống như f2mấy sợi c7tóc của 1cô mà anh 91ngẫu nhiên bphát hiện c1trên giường 79mình, chúng 9dịu dàng eave vuốt 02những góc 8anhọn anh 0dựng lên, 3trong lòng 26mơ hồ có 4tiếng nói: 3cứ để 73thế đi, 9cứ sống fcùng cô 0ấy đi.

Chập ctối, hai bngười cùng 56đến phố 3ẩm thực căn sủi f7cảo. Giang 7Tử Khâm ffvẫn chỉ făn hết c5nửa bát, 5còn lại 7đổ vào 6bát anh, 50năm, sáu 65cái bánh. 0 © DiendanLeQuyDon.comNước trong 9fbát bắn 38cả vào e9bộ comple ehàng hiệu 2của anh, 20Kha Ngạn 5eTịch cũng 68không bực, eanh đã quen 1tính cẩu 6thả của 77cô.

Bàn 8bên cạnh 51có người ehát bài 0đoạn kịch enào đó fcủa địa 3dphương, 0aGiang Tử 6Khâm vừa a7nghe, đầu 64vừa lắc 0blư đánh 9nhịp, khiến daanh phá lên bcười. Lúc 6đó anh nghĩ, 7nếu thiếu 60cô, cuộc 8đời sẽ 2vô vị, e6buồn tẻ 4biết bao!

Cuộc dsống của 9hai người cecứ thế e4bình lặng 2trôi. Trong 6nắng triều 4hoe hoe ấm 3áp, cô ngồi a2trước dương 30cầm, vừa achơi đàn 2vừa chống elại cơn fbuồn ngủ.

Kha 9eNgạn Tịch 99ngồi bên, 6uống cafe, 95xem báo. 9 © DiendanLeQuyDon.comThấy hai 84mắt cô b1sắp díp e3lại, bèn 2giục cô 2đi ngủ. bd © DiendanLeQuyDon.comAi ngờ cô 6blại giở d9thói bướng 87bỉnh, nhất 0cđịnh không achịu về 5phong, một 3mực đòi 53cùng anh 91sưởi nắng 8để bổ 9bsung canxi.

Kết 8fquả cô dgục trên 5nắp dương 18cầm ngủ a2khò khò. 1c © DiendanLeQuyDon.comAanh đànhb f7ế cô vào 9fphòng. Đối 67với anh, cphòng ngủ 3của cô 7như một 1clời nguyền, ccứ bước bvào là lòng d8rối loạn, fđêm nào 9bước nhầm, 6elà đêm 58đó lạc alối, là a0đêm đó 16buông thả...đúng echay sai là csự đã brồi. Dù 3bcả hai không 50bao giờ 7nhắc lại, 0cnhưng dấu avết anh 6eđể lại 0trên người 09cô sẽ không cbao giờ dmất đi. b © DiendanLeQuyDon.comKhi vào đến 7phòng thì 19Giang Tử 24Khâm đột fnhiên tỉnh 0dậy, liền 7ôm chặt 72cổ anh, bemiệng lẩm 3bẩm, rằng 7banh không a6được bán 40cô. Cô cứ c8mơ mãi một cgiấc mơ, 99trong đó 6thấy anh 40định bán 92cô. Anh hứa c8sẽ không 7dbán cô, 2nói thêm: 1“Em tham fdăn, tính 20lại ương bbướng như a5vậy, chi 8ephí cho một 3mình em cũng fđủ nuôi fbcả trung 5đội, ai acmua nổi?”

Thế 20là cô òa a0khóc: “Em 26chẳng ra 7gì, nhưng 6vẫn coi 2anh là thần fftượng, 7acòn anh lại 52coi em như c1bùn, có bthể xéo dđạp thoải 5dmái. Ngạn c5Tịch, em 87đau ở chỗ 31này, đau 7lắm.”

Giang bTử Khâm 9cầm tay e4anh đặt 9lên ngực fmình. Vậy 2alà đầu aóc anh lại 6alập tức 94quay cuồng, 9hàng tỷ eedây thần ebkinh từ 3lòng bàn cbtay kích 0thích đại dnão, vô cbsố âm thanh 1avăng vẳng 89qua tai, cuối 9ucngf biến 6thành thôi 9thúc, cuống 0vội – ccả người a5anh đổ 9fxuống, đè 46lên cô.

Lần 17thứ hai bxảy ra tự 52nhiên như bvậy. Khi 5nắng chiều 7tãi trên 8bờ vai trắng 53sữa đó, canh lại dfbàng hoàng, 0sao lại ftừng bước 1dẫn tới fhôm nay? aCô bé nhút fnhát tự c1ti ngày nào 38đã dần cdần trở fthành một 99thiếu nữ 24xinh đẹp, 2thảm cỏ 67hoàng trong 43lòng anh 63cuối cùng ađã nở 6đầy hoa 75tươi rực 82rỡ.

Nụ ehôn nhẹ 9đậu trên 30môi, khiến 3cô bừng dtỉnh. Nhìn a0thấy anh d2kề sát c0mặt mình, 9cô cười 5bẽn lẽn: 8f“Lần này dakhông phải asay rượu 3chứ?”

Kha 6Ngạn Tịch 5thoáng ngây 9người, d2mặt tức 2thì đỏ 0aửng, sau 0vài giây 79do dự, anh aevẫn nghiêng 0cngười kéo abcô vào lòng. 0 © DiendanLeQuyDon.comNghe thấy 6hơi thở ccủa cô dthoáng ngừng, 8như nín e3lại đợi 0chờ, anh a8nói: “Không, 2hãy để 1anh tiếp 4etục chăm 08sóc em, Tiểu 49Man.”

“xình 4xịch, xình axịch”.

Đêm 4khuya dần, emột đầu 3bkhác của 6ngày, màn afđêm nhàn 84nhạt, mông blung, thoảng 0hoặc có 61mấy bóng f0đen đơn 2độc lướt 3qua, vụt eatrôi rồi fbiến mất. 20 © DiendanLeQuyDon.comChốc chốc, 5đoàn tàu 7cao tốc 5đang lao a4về phía e6trước lại 6hú một 8hồi còi 7quen thuộc. 8 © DiendanLeQuyDon.comTrong toa, chành khách 5uể oải 8đợi trời bsáng, nhẫn 46nại thầm 5đếm một...hai...ba, 3theo tiết f4tấu tiếng bcòi...họ 6cũng chẳng 2biết làm 6gì hơn.

Giang ffTử Khâm b6không nhìn ara ngoài 4nữa, trong etoa nóng 0nực, người 2chen chúc, 1cai nấy đều dmệt mỏi. a © DiendanLeQuyDon.comCô rất 2ít đi xa, 2mấy lần a9gần đây b4đều có 7Kha Ngạn 2Tịch đi c7cùng. Anh 4sẽ đeo 3kính cho 5cô, dắt 3tay cô, nhẹ 8nhàng nhắc ecô điều cnày điều 04nọ, đến 1nơi thì cgọi cô 2dậy. Lúc emáy bay cất bcánh, cô 0rất khó 95chịu, anh 0sẽ nắm ftay cô, để 5cô yên tâm, 5không sợ a5hãi.

Còn 50bây giờ ecô chỉ acó một 8mình, bên 59cạnh từ fblâu dã không fcó Kha Ngạn dTịch nữa. e © DiendanLeQuyDon.comKhông có 9thẻ tín edụng, không athể mua 93vé hạng 02nhất, không 3thể ma được fđồ xa xỉ, c8song chưa 9bao giờ bcô thấy 6yên tâm fnhư bây 4giờ. Tuy 81không có 81tình yêu 93nhưng ít enhất vẫn 6bcòn có tự 6trọng. Có 8bhối hận? 7Có đau khổ 9fkhông? Nếu bđược hỏi 2vậy, cô esẽ cười b5lắc đầu

1gái có khuôn a5mặt tròn 07ngồi ghế 96đối diện 8gọi điện fthoại rất e4lâu, lúc dnày vươn 7vai, vẫn bcó vẻ còn d6luyến tiếc, anói: “Thôi cnhé, em mệt 2rồi, muốn 61ngủ một alát.” Nói a6xong liền detắt máy. a4 © DiendanLeQuyDon.comSau đó, a9để di động 2trên bàn, c3cười ucwofi 01với Giang 66Tử Khâm: f“Chị trông ddhành lý 1bgiúp nhé, 95em phải f0đi vệ sinh, 8esắp không 7nhịn được brồi.”

Giang abTử Khâm 6gật đầu, 77“Ừ, đi 2cđi.”

36gái vừa aađi khỏi, 26chuông điện 15thoại lại 8reo, nhạc 8chuông là dcbài “Bàn f8tay nhỏ aanắm bàn etay lớn” 5của Lương 2fTĩnh Như. 1f © DiendanLeQuyDon.comÂm thanh 1trong trẻo d5vang trong 65toa tàu hỗn b3tạp.

0còn nhớ cánh lửa 1trong đêm 7btrại

d4còn nhớ bmùa thu man 6mác ấy

eacòn nhớ 6dòng người 7bxô đẩy,

86em rời tay c1anh

Khu 7vui chơi ehôm đó adngười đông

Anh e6to cao bao 15dung che chắn

Em ebé nhỏ b2âm thầm 2trao tặng,

Cảm 4cơn hai ta 29sánh bước 21bên nhau,

Lâu 9dnhư vậy, 76quãng đường 11dài như 3vậy

Lại btrở về 89mam mác thùa 1thu.

cfgái mặt 15tròn mới c4đi được enửa đường, 81nghe thấy 1anhạc chuông 20lại vội 0equay về, 3nhấc máy, c0sốt ruột cphàn nàn, c“Lắm chuyện 0quá, sáng 1sớm là btới, anh 0flàm gì mà 49cuống lên 3thế, không 5để em nghỉ fechút nào! fĐược rồi, 3được rồi, cbây giờ 8em phải 71đi vệ sinh, 8mang cả 4điện thoại fđi được 6echưa?”

Giang ffTử Khâm dequay mặt f9ra cửa sổ d5kính, màn 4dđêm khiến 3fnó trở dthành chiếc 1gương tốt 6nhất. Trong 37khoảng sáng 9nhập nhoạng acđó, cô bnhìn thấy 57hai vật 34long lanh 5từ mắt b4mình rơi d6xuống.

Thì e3ra, cô vẫn 2nhớ anh.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/90347


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận