Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 25


Chương 25
Giang Tử Khâm tỉnh dậy, bbên ngoài trời đang mưa to.

e0hộ lý đẩy ccửa bước 2vào, thấy 7cô đã tỉnh, 6dliền chào, 1a“Giang tiểu 30thư”, sau cđó tháo f hai nước 9đã truyền xe2 ong. Giang 0 ử Khâm rba a hiệu cho cd3 ô ta để m8 ình làm.



“Ấy, gc iang tiểu 76 thư, đừng nd hư vậy. 02 © DiendanLeQuyDon.com tối qua cô be2 ị, ngất, 3 bây giờ b6 người vẫn 6 còn yêu, d cần nghỉ 0 gơi.”

Giang 4 tử Khâm fd mặt xầm 4 xì, ngòi 91 dậy, chấm 72 bông cồn vf ào kim truyền. 2 © DiendanLeQuyDon.com cô y tá đành 9để cô l0 àm, chỉ gb iúp dán 3 băng gạc, 2 rồi dìu c4a ô đứng 5a ậy.

a nóng lòng 0 muốn đi g0 ặp Kha Ngạn 4 tịch, liền 8 heo y tá 69đến phòng 4 CU nơi anh 1đang nằm. 5 © DiendanLeQuyDon.comNhìn qua 6cửa kính, 7thấy anh a7vẫn chưa 6ctỉnh, cô 9tỳ vào 4dbệ cửa 9sổ, tay 4bíu chặt 04chấn song, fcác khớp 1ngón trắng fbệch, như csắc mặt fcô lúc này. 2 © DiendanLeQuyDon.comÔng viện 7dtrưởng 5đứng đằng 7sau cô, nói 46nhỏ: “Tình 5hình đã 0bước đầu 3ổn định, d6bây giờ 0quan trọng 9nhất là 4tránh nhiễm atrùng. Anh 2dấy vẫn 63chưa tỉnh, cđợi thêm amấy ngàu 5nữa.”

Chập eftối hôm 1bđó, có 3mấy cảnh 1esát đến d5bệnh viện 51nắm tình 22hình.Giang dTử Khâm 86đờ đẫn bngồi trên 8bghế, nghe 2họ trao 6đổi một 8số vấn 6đề. Trước 14lúc đi, 6dmột nhân dviên trao dcho cô một cchiếc túi 5ctrong suốt, bnói đó elà những e0thứ của fKha Ngạn 4Tịch lưu clại hiện b8trường.

Giang fTử Khâm 29ngồi một bmình bên e6ngoài phòng 2ICU, dưới dánh đèn 3neon trắng 32đục lạnh 2elẽo của 8bệnh viện, 4lấy ra những 49thứ còn fdính máu dtrong cái btúi. Một cechiếc cúc dáo bằng 63bạch kim, a2quà cô tặng ecanh, chiếc f0di động 53còn mới, 7alà điện bthoại tình 0nhân, họ 24sử dụng 2achưa được 0lâu. Dùng 9vạt áo e8lau sạch e1vết máu, facảm giác 97toàn thân 5tê liệt, 05chỉ thấy 4căm ghét 90cái vật f2sẫm màu 7anày, không emuốn nhìn, enhưng lại a7không để 2ý cái vật 5sẫm màu afđó từng 9sôi trào, 8tuần hoàn 5trong cơ 8ethể Kha 4Ngạn Tịch.

51lau hơi mạnh, cvô tình dchạm phải 3nốt nào 5đó, màn ahình bỗng 2sáng lên. f © DiendanLeQuyDon.comVừa mở 9máy đập 43vào mắt 24là dòng 3tin nhắn 89đantg viết 54dở “Tiểu 3Man, anh wwww...”

Đây 7là tin nhắn 73Kha Ngạn 7eTịch viết 67lúc bị 4tai nạn. 1 © DiendanLeQuyDon.comAnh cố nén 7đau, láy ađiện thoại acra, tay run a8run nhắn atin cho cô, 96nhưng máu 7trong người 8bchảy ra 40giống như 01sinh mạng f9đang đếm 4ngược từng 1dgiây, đầu 0choáng váng, 37ý thức b2hỗn loạn, eatrong một 7fnỗ lực 1cuối anh 27cố viết 8được chữ 4a“anh” dađó. Muốn 07viết tiếp 3nhưng đã cckhông thể fđiều khiển dđược ngón atay. Đàu 66gục xuống, 19không thể d1nhúc nhích b8trong khoảng 4fkhông gian achật hẹp e5đã biens 9dạng, mắt 60mờ dàn 2bất lực fnhìn chuỗi f5chữ w kéo e4dài, lòng 7tuyệt vọng, 7ý thức abiến mất.

Giang eTử Khâm 32thở dốc 31từng cơn,ngực 23phập phồng. 68 © DiendanLeQuyDon.comTay nắm dchặt chiếc 5di động 9lạnh giá, 5aáp nó lên a5ngực, chỗ 0gần tim 7cnhất. Anh 33muốn viết 38gì cho em? 9fAnh

Cuối 0bcùng khóc 6nấc, trong 6nỗi đau 1đớn cào bxé tâm can. f2 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn dTịch ở bengay trước 7mắt nhưng 0cô không dthể ôm 25anh. Giống 1như giơ etay ra là d6có thể 6chạm vào 05nhưng khi echạy thục 8mạng về 7aphía trước, clại phát 8dhiện chỉ 5có thể decó thể 74chạm vào 31bức tường 8clạnh cứng, engười cô 08run bần 3dbật.

Ba 0ngày sau, c1Kha Ngạn 2Tịch tỉnh 16lại. Nhưng 72Giang Tử baKhâm lại f1đổ gục cvì suốt 7mấy ngày bqua không e6một hạt 70cơm vào 11bụng. Cô a1đờ đẫn 1không nói 36năng gì, bsự sống 85được duy 6trì bằng dtrai đường 3gluco truyền 7vào cơ thể.

Khi fdKha Ngạn a6Tịch đã 5tỉnh, đôi fmắt thẫn 8thờ của 8cô chợt 3bùng sáng. 43 © DiendanLeQuyDon.comCô ngồi c3phắt dậy, 04lao xuống 4giường, cchạy ra 88ngoài. Kim atruyền chọc avào da thịt cacũng không 5hề hay biết. 1 © DiendanLeQuyDon.comChạy được avài bước, 8liền bị cftrợ lí 7ngăn lại.

“Tôi 9dmuốn gặp 21anh ấy.” 9eMôi run run, eda đầu 47tê bì, cô 2vừa vui 3cphát điên 5avừa lo lắng., 98vừa hi vọng 30vừa sợ 4hãi.

Trợ 1lí đỡ 4cô thể 2mảnh mai 4enhư tàu c9lá đó, 7bđể cô dnghỉ thêm 3một chút.

“Không 58dược tôi 8fphải gặp 2anh ấy ngay.” 0eGiang Tử 6cKhâm kiên faquyết.

“Đây 43là chú ý d8của Kha 8tiên sinh, 9anh ấy bảo 6tạm thời fchưa muốn 10gặp cô.” dTrợ lí 3clúc này emới nói.

Giang eTử Khâm 7trợn mắt fbnhìn anh 33ta. Do quá 99gầy hai fmá trũng cxuống, đôi c4mắt trông fcàng to. 95 © DiendanLeQuyDon.comCô không btin túm lấy betay anh ta, 23hét, “Không 5phải, không b3phải vậy, aanh lừa 6tôi.”

Giang c5Tử Khâm 1buông tay, bcthẫn thờ a2nói: “Tôi 7biết rồi”

Trợ 6lí thở bdài, đỡ 0ecô ngồi 8cxuống ghế, 2acúi xuống 0nhỏ nhẹ 0nói: “Giang b2tiểu thư, 53cô phải 4phấn chấn 31lên, một 6cngười đàn 5aông yêu 1fcô nhiều 5như vậy, 17điều anh 59ấy sợ cdnhất là deđể cô enhìn thấy c7khiếm khuyết 4bcủa mình. 4 © DiendanLeQuyDon.comHiện nay, 6tâm trạng e6Kha Ngạn c4Tịch không 2tốt lắm, fcô hãy cho fanh ấy chút f0thời gian cđể bình 56tĩnh lại, eebản thân ddcô cũng 70cần bình 4tĩnh lại. f9 © DiendanLeQuyDon.comVới tâm cdtạng của efhai người 3bây giờ, 10gặp nhau 96sẽ càng aabuồn hơn. f © DiendanLeQuyDon.comHãy để 7cho thời 2gian giải cquyết vấn b7đề, tôi f6tin những 9người có etình cuối 0cùng sẽ a8được ở 9bên nhau.

Giang 73Tử Khâm cnhìn ra ngoài 58cửa sổ, 4Vãn lặp 93lại câu 5trước: 55“Tôi biết.”

5có cảm 8bgiác, sau 98một đêm 85mình đã dclớn hẳn, ekhông giả 4làm trẻ 9con nữa, 22không cam 3alòng làm 4dtrẻ con, 78cô buộc 6cphải trở 1anên kiên 2cường.

Suốt 89một thời 3gian dài 3sau đó, cKha Ngạn fbTịch không c8muốn gặp 3cô. Giang aTử Khâm acũng không 56làm ầm eĩ, cô tìm cviệc làm 7để mình 2bluôn bận 95rộn. Sau 1khi ăn ăn 08cơm, đi 9siêu thị adhằng ngày 2etrở thành ecông việc equan trọng 7bnhất của 5fcô. Cô mua acác loại 69rau tươi, 3mang về d0nhà cẩn 7thaanju sào enấu, tận etình làm 7bmột bà cnội trợ emà ngày 9xưa cô rất d5sợ.

Con e1người ta cathường 3khi bắt 3bbuộc sẽ 4alàm được f2những việc 5ctưởng chừng 0không thể. 8a © DiendanLeQuyDon.comTrước đây, 3angay nồi c4cháo cô 1acũng không 4nấu được, ccbây giờ cđã có thể 3tự nấu 37ba bữa cơm. 74 © DiendanLeQuyDon.comKhi làm chưa 9đạt, lại chỏi cô 2giúp viêc, c6làm hỏng f6thì tự 5ăn, cho nên 9mặc dù a5vất vả, 44cô cũng ebkhông gầy 0fđi.

Bữa e4ăn hàng cngày của aKha Ngạn 7Tịch đều dddo cô đích c6thân vào d7bếp. Thỉnh a5thoảng lại 78thấy cô 68nhìn các dtúi thực 24phẩm vừa 17mua, miệng clẩm bẩm, 7cứ như 3alà anh có d8thể nghe 9được. f © DiendanLeQuyDon.comDo nỗ lực 1fcủa cô, d7sức khỏe dcủa Kha 8Ngạn Tịch 4hồi phục f1rất nhanh. 31 © DiendanLeQuyDon.comTrợ lý alén chụp 9ảnh anh e9cho cô xem, 8cô vừa b3căng thẳng 9dvừa xúc 4động. Tuy 06vậy, những 13khi chỉ d8một mình, blại buồn ffnẫu ruột.

Ngày 338 tháng chạp, 8Giang Tử d6Khâm mặc 2áo bông, 4đi mua xương bsườn, rau 4cải, khoai 0môn, đậu, arồi vội 7vã vè nhà c9nấu một 8cnồi cháo aChạp bát 50(*). Kha Ngạn 5Tịch rất 00thích ngày c9này, bởi 26vì anh thích 1ăn cháo 5chạp bát, eđặc biệt 2là thích fcưn những bfhạt đậu 6ninh nhừ. e © DiendanLeQuyDon.comCòn cô lại d1chúa ghét afhạt đậu 0ninh, bỏ 4chết sang 0bát anh, 7“Một hạt adđậu đánh 8ba phát bủm, 3ba hạt đậu 9bhát một 0cbài”.

(*): fNgày 8 tháng 6chạp tương 5truyền là 7ngày đức 9phật Thích 2bca mâu ni atu thành 92phật. Vì 5vậy hằng bnăm vào f9ngày này, 16các chùa b6thường btổ chức f0kỷ niệm 71và nấu 50cháo cúng cphật. Món eacháo này 3gọi là 4cháo chạp ebát gồm: 7gạo, đậu, 6dhạt sen, blạc, vừng, atáo khô, chạt dẻ, b3hạnh nhân. 4e © DiendanLeQuyDon.comVề sau trở 1thành tập 40tục trong fnhân gian.

Kha a1Ngạn Tịch 16chauw bao fbgiờ nghe 5câu vè đó, c3cười ngặt 1nghẽo mãi 9fkhông thôi.

Trong 4gió lạnh ase sắt, eGiang Tử 3fKhâm cười 8ckhúc khích. bb © DiendanLeQuyDon.comKý ức đôi a4khi cũng 99là một 4sức mạnh. 34 © DiendanLeQuyDon.comCô dừng 5chân trước amột cửa 9hiệu, dưới 6btấm quảng acáo cỡ 62lớn, có 6tấm biển 8bằng ngọc 6mà cô rất 8thích. Nghĩ 5đến chiếc eecúc bạch 3bkim dính 52máu, cô

Chọn 0được một fđôi khuy 7tay rất 2tinh xảo, 30cô trả 7atiền rồi 24ra về.

Buổi dtrưa xách 8cái phích 88đến bệnh 0viện, trong 69phích là 4món cháo f4chạp bát. d © DiendanLeQuyDon.comCháo rất 12nhiều, cô bsẻ một 91bát cho cậu 20trợ lý 69vẫn ở 3dbệnh viện fechăm sóc 45anh suốt 6thời gian 7vừa rồi. e © DiendanLeQuyDon.comTrợ lý bphấn khởi, 3făn rất bhào hứng, 41không tiếc 2lời khen 4dngợi tài dnấu nướng ccủa cô.

Trợ 88lý ăn xong, 5lau miệng, f7nói với 5cô: “Giang 1etiểu thư, 44tôi mang echáo vào acho Kha tiên 9dsinh đây!”  Cậu 3ta cầm phích 1acháo bước 5ra, Giang 4Tử Khâm 3cliền gọi 7lại.

“Đưa 47cái này 7cho anh ấy!”. f9 © DiendanLeQuyDon.comCô đưa d8khuy áo cho dbanh ta.

Trợ 5lý  ngắmchiếc 8khuy trong ctay, nhìn f2vẻ mặt 0bđầy hy 2fvọng của 2Giang Tử 9Khâm, có 8clẽ bị b9chinh phục, 7anh ta kéo 1ecô đi về 75phía phòng 1bệnh của e8Kha Ngạn 3Tịch, “Giang 1tiểu thư, 0cô đến 2thăm Kha 57tổng đi, cdù bị mắng, 2tôi cũng 09đưa cô 4ađi. Rõ ràng 85hai người cchỉ nghĩ bđến nhau,  tại 8sao phải d2dựng lên fbức tường afnhư thế.”

Nhưng e5Giang Tử f5Khâm từ echối thiện 0ý của anh 6ata, “Không, eekhông, tôi eekhông đi. 9 © DiendanLeQuyDon.comAnh nói đúng, 0dđàn ông 47rất sợ 40để lộ 21điểm yếu fbtrước mặt engười phụ a9nữ của 0mình. Nếu 0anh ấy chưa f9muốn gặp 9etôi, tôi 4sẽ cho anh abấy thời 5gian, trước 6đây tôi 54luôn ép banh ấy, 2bây giờ 4sẽ không 07thế nữa.”

“Tiểu 27thư...ầy, e6tôi chỉ a9buột miệng 2nói thế 5cô cũng dtin à!”

“Nhưng 03anh nói đúng, 0emặc dù 80sĩ diện bkhông phải ddo người 8khác ban 3dcho, nhưng 0dtôi vẫn 4không muốn fanh ấy thấy d8tôi chứng 4kiến vết 9thương đó. 3 © DiendanLeQuyDon.comHơn nữa...”Giang 92Tử Khâm 6cúi đầu, 2bgiọng trầm 87hẳn: “Hơn bbnữa, chính b9tôi cũng 0không biết f2nên đối fdiện với eNgạn Tịch 3như thế 9nào, tôi 6sợ không b4kiềm chế 4ađược, 3eanh ấy sẽ a8đau lòng.”

Cuối bcùng, một 0mình trợ delý đi vào 77phòng bệnh. 5 © DiendanLeQuyDon.comCậu ta cũng 2ftrạc tuổi aGiang Tử 2Khâm, chưa 3dtừng yêu 17ai, chưa 05có mối 1tình nào, 3thậm chí bavẫn cần 05bố mẹ 38chăm sóc 1như đứa btrẻ. Cho 3bnên cậu 5ta không bthể hiểu 85giữa Kha fNgạn Tịch 5fvà Giang eTử Khâm 0rốt cuộc 9có gì ngăn fbcách, đã cyêu nhau, 3đã nhớ 7nhau, tại 37sao không fbgặp nhau, atại sao 2phải tự 48dày vò, 35ở gần 44nhau như fvậy, tại 6sao phải cbdựng nên 1bức tường 10000 2fkhông thể 64nhìn thấy b0nhau?

Nửa 99tiếng sau, d3trợ lý 2hấp tấp 14chạy lại, 23nắm cánh 2ftay Giang bTử Khâm c3kéo đi. 25 © DiendanLeQuyDon.comCô kêu đau, c8cậu ta mới 4buông ra.

“Anh 22điên à?” eCô ngạc 9nhiên hỏi.

Trợ 93lý lắc 1đầu, nói 04rất nghiêm 0túc: “Không a7phải Giang ftiểu thư, 2flà Kha tổng eamuốn gặp 43cô! Nhân clúc anh ấy achưa đổi 4ý, cô mau 7vào đi.”

Giang 5Tử Khâm fnghe vậy, 0cmừng cuống, 8lập tức 5theo cậu f8đi tới 7phòng bệnh. bf © DiendanLeQuyDon.comNhưng khi 4cđứng trước 4cửa phòng 8lại do dự. fc © DiendanLeQuyDon.comTay đặt e6lên nắm eđấm cửa, 31cảm giác 3lạnh buốt 7từ lòng 77bàn tay lan 0ra, như dòng fđiện xộc fvào trái 0tim cô đang 26nảy liên e7hồi, cả 0người, 99từ trên 6xuống dưới, 6atừ ngoài e1vào trong d0từ từ dđông cứng.

3bỗng thấy bsợ, dường anhư người etrong phòng 11bệnh không 9phải là fKha Ngạn 2dTịch, mà 3là một...một d6quái vật 2khiến cô edkhiếp đảm.

Trợ 9lý đẩy b4nhẹ cánh ecửa.

Kha cNgạn Tịch 8fnằm yên 2lặng trên dgiường, 06hai mắt 8nhắm. Khi 97cô đến 7egần, anh 2cảm nhận 2fđược, btừ từ 3mở mắt.

Giang 6Tử Khâm 6có cảm 2giác bị 71ánh mắt dđó xuyên cthấu, nhưng 6clàm như 3akhông nhận 63ra, bước 0nhanh đến fbên giường, 2cất giọng 29vui vẻ hỏi: 23“Ngạn ebTịch, anh ddđỡ hơn 7chưa?”

Kha 7aNgạn Tịch 3lạnh lùng 0nhìn cô, e2ngay ụ cười f0cũng như 05làn gió 1lướt qua, e“Cũng tạm, 3tóm lại c8không chết 00được.” 3Mà sống 5cũng không 4axong.

Lòng 3cô se sẽ a2đau, cố dbnở nụ ebcười, vội 7quay đi lấy 22nước. Nhân 0dlúc này, b0cố gắng clàm cho cơ amặt cứng 41đờ của 21mình trở blại bình 45thường, 1ekhi quay về bchỗ anh, 3mặt đã 4có một 09sắc thái 32khác hẳn.

“Ngạn dTịch, anh 4uống chú 52nước nhé?” 1Cô ngồi dxuống bên 95anh, ngón 5tay dài, cfmảnh dẻ acđặt lên eđôi môi atrắng nhợt 4ecủa anh, 35xoa nhè nhẹ: 74“Xem này, e9môi anh khô 9hết rồi, bchắc là 3không chịu f5uống nước, 3đúng không?”

Kha 6eNgạn Tịch 5nhíu mày, 20không nói. a © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử 4Khâm đỡ 2cđầu anh alên, cho 0anh uống bnước. Anh 0cay đắng fnghĩ, hồi 0cô còn nhỏ, 08anh đã chăm 8sóc cô như 7ethế, bây c5giờ anh c9lại thành 1người bị 7chăm sóc.

cvẫn là 0Giang Tử 86Khâm ngày d6ấy, , sau 5emỗi lần 3cãi nhau, dhay là chiến a1tranh lạnh 4qua đi, tất c3cả lại 7bình thường. b3 © DiendanLeQuyDon.comCô không 0nhắc một 8chữ tới 9bệnh tật 07của anh, acoi như không 3biết sự 2btàn phế 7của anh. 5 © DiendanLeQuyDon.comTự tay nấu 0echo anh ngày 06ba bữa cơm, 79phụng phịu 5bkêu mệt, 53quay lưng blại đòi 21anh đám 2lưng.

Nhưng ekhông còn 77là Kha Ngạn 5Tịch ngày 5xưa, không 03hiểu sao 06mỗi lần 1nhìn thấy 6bcô, anh đều 24cảm thấy 46lòng đau 72như bị ađâm. Khó 7khăn như cvậy mới f8đến được 24với nhau, 8nhưng một d6lần nữa 5bị số 4phận bỡn c8cợt. Một a3người tàn 1akhuyết như 5anh làm sao 5axứng với 0cô thiếu 8nữ trẻ 4măng, căng 48tràn sức 2dsống như f8thế. Nhìn 8cô chạy e2đi chạy 1lại trước 0mặt, anh ađau khổ 32nghĩ, sau 0này anh không 8còn có thể 8theo kịp 4ebước chân 4fcô nữa.

Vách 68ngăn mỏng 0manh giữa ahai người ccuối cùng fbị xé toang 1bvào cái 59ngày Kha 3eNgạn Tịch d3lắp chân 7giả.Hôm e3đó đến fngày hẹn 0lắp chân 8giả, từ asáng sớm 3anh đã kiếm 5cớ bảo 2cô ra ngoài. bf © DiendanLeQuyDon.comTuy nhiên 51thật tình 12cờ, vừa 4fra tới cổng fbệnh viện a7nhìn thấy 7người bán 0khoai nướng, c6cô liền 4mua mấy 51củ khoai 9vừa mềm 1vừa thơm 6phức, cô 9nghĩ đến 8dnụ cười ecủa anh, 2cô hớn 5hở ôm túi 2khoai chạy camột mạch 2trở lại e4phòng bệnh. Cửa d2phòng khép 19hờ, không 7nghĩ gì, f0đẩy cửa b4bước thẳng dcvào, “Ngạn 3Tịch, nhìn 35này, em mua...” acCô đột 30nhiên im 4bặt. Bốn 1năm bác d ĩ vây quanh da iường, d ột người 4 ầm chiếc ee hân giả d5 àu sắc 9 ì dị. Kha 06 gạn Tịch 8ađược trợ 73 ý đỡ dậy, 6 ột chân d ị cưa cụt 5 gủn, nhìn a ô, sắc c ặt kinh 2 oàng.

Anh 1 ớ chiếc 54điều khiển b V, giận eb ữ ném về 2 hía cô, 3d“Đi ra!”

Giang 11 ử Khâm 65 ặt đầy fe ước mắt. 8e © DiendanLeQuyDon.com ô muốn 0a ao đến 4bôm anh mà 09 hóc, nói cd ới anh, 3 gạn Tịch, 63 m đau, em b2đau lắm, 7banh hãy lấy 6d hân của 45 m đi. Nhưng df rợ lý của 66anh đã bước 8đến, dìu 7c ô ra ngoài.

Trước ae ắt Giang 27Tử Khâm 6eluôn hiện 6dra chiếc 17chân giả 1đó. Nói 3không sợ 3là nói dối, 9cô bị sốc 43hơn bất dcứ người bbnào nhìn 1thấy nó. f0 © DiendanLeQuyDon.comCô yêu anh 5như vậy, 12đau đớn cdcho sự tàn 3tật của d8anh hơn cả 9cbản thân aanh. Cô không 1thể tưởng 1tượng, e0một người c9đàn ông 5đầu đội d0trời chân 8cđạp đất 6như thế, 11mà cuộc 0cđời từ 7nay phải ecdựa vào f5chiếc chân 4giả mới cađứng lên eđược. 7 © DiendanLeQuyDon.comSự dày 6vò đó khủng 5khiếp thế 2nào?

Nhưng 3sựu đã cvậy, còn dbiết làm 7sao. Cô ngồi 8atrên chiếc aghế ngoài 8phòng bệnh. e © DiendanLeQuyDon.comTrợ lý ffngồi bên 75nói rất 46nhiều, có 86cái đúng, 60có cái sai, 3nhưng hầu 3như cô không eđể vào etai.

Tối bbhôm đó, 31Giang Tử 6cKhâm nấu a6cho anh nồi echáo thanh 9đạm, chỉ becó thịt 34gà xé nhỏ 18và vị hoa 6quế. Cô 5liếc nhanh 4dkhắp phòng dbệnh, không dd< 1ed75 span style="font-size: 99.62%; color: #000008;">nhìn thấy
07chiếc chân 23giả. Kha 43Ngạn Tịch 97nhạy cảm 6hiểu ngay 29cô đang 3etìm gì, efanh buông fchiếc thìa cđang cầm, 00nó va vào 3athành bát d“cạch” 13một tiếng 98khô khốc.

“Từ 36nay đừng 1alàm món 5bnày nữa, 8danh không b4thích vị 8hoa quế.” 95Anh đặt eachiếc bát 4csang bàn 02bên cạnh, e7cầm lên 2cuốn tạp d8chí tài dchính.

Anh 9ađâu biết, cecô đã phải bccông phu 7thế nào, 91vất vả 8bao nhiêu. a7 © DiendanLeQuyDon.comHoa quế aphải chọn cekĩ từng b0bông, thịt 3gà phải b2xé từng 72sợ theo athớ, vậy efmà anh nói ekhông thích 9liền bỏ.

Lát 73sau trợ elý bước cvào. Giang 9Tử Khâm a1bảo cậu fta, trong cphích còn cchút cháo, 67hỏi cậu e7có muốn d3ăn không. 27 © DiendanLeQuyDon.comCậu ta đương dnhiên muốn, 85đón bát bcháo húp 9soàn soạt, 6tiếng động ato đến bnỗi làm 59Kha Ngạn 2Tịch chau 9mày.

Sau bkhi trợ 8lý đi khỏi, 8Kha Ngạn 6Tịch nổi e8giận vô fecớ, chỉ b0cô hét: 29“Em cút 73đi cho tôi!”

3ngơ ngác, 1“Đang yên 42ổn, sao 4anh lại a0như thế?”

Kha fNgạn Tịch aném cuốn 6tạp chí, 7ahai tay chống 25giường f7ngồi dậy, 9hất hàm, 0vẻ mặt avô cùng f8đáng sợ: 6“Cút ra e1ngoài!”

Giang 4fTử Khâm 6liếc anh 8một cái, aaòa khóc, 85chạy đi.

Cửa d1phòng bệnh 8nặng nề 32đóng lại. 43 © DiendanLeQuyDon.comSau phút 56nóng nảy, cKha Ngạn 5Tịch dần 7fdần bình 58tĩnh, cơn 3giận vô c2cớ, đối btượng trút 6giận cũng 40vô cớ.Chỉ 38còn lại a4ba ngày nữa c6là đến 5tết âm 94lịch, trong ckhông khí 5fngày tết ahân hoan 17này, anh 8lại mắng 99người yêu 5nhất, mà 54nguyên cớ 46hoàn toàn 55là vì bản 42thân anh.

Nhưng 7chri mấy 84chục giây bsau, Giang 2Tử Khâm 9đã chạy 73như bay trở 6lại, lao devào lòng 6fanh, ôm chặt canh, òa khóc.

Kha 1Ngạn Tịch 67ngạc nhiên, cthở dài 9một tiếng. 5f © DiendanLeQuyDon.comLạnh lùng 0dra lệnh: c“Ra ngoài!”

bvẫn ôm 5chặt cứng, 7vừa khóc 23vừa nói: 9“Em không cra, Ngạn 07Tịch, em 1không ra, 86em muốn 3ở bên anh, 52em không era đâu...”

Anh etựa lưng 78vào tường, 75hai tay cố d9đẩy mặt dcô ra khỏi 69ngực mình, 08giọng chán 1chường, c“Em có 85thể biết aeđiều một 0chút không?”

0đột nhiên 4ngẩng đầu, 4ánh mắt csắc lóng eblánh nhìn banh, không 5kìm được, cehét lên: 4c“Rốt cuộc 0ai là người b5không biết 3fđiều!”

Kha dNgạn Tịch 60thẫn thờ, ekhông nói.

e1cúi đầu, clại ngả 38vào lòng 64anh, lại aatrở về cngoan ngoãn 10như chú dmèo con, 0vừa nấc 68vừa nói: a“Em không 4muốn xa fanh, Ngạn ecTịch, dù 12xảy ra chuyện 74gì, em cũng 89không muốn 08xa anh. Em fbiết em 0không có 6tài, cũng 9ckhông xinh a4đẹp, tiêu 30tiền hoang 40phí, tính clại ương 3ngạnh, cho 93nên anh không 5cần em, acphải không?”

1đột nhiên a3trở nên 61rất ấu atrĩ.

Nhưng dbđã buộc fdKha Ngạn 3aTịch nói 9dra sự thật. 6 © DiendanLeQuyDon.comAnh nâng 1mặt cô 5dlên, dịu 4giọng: “Đừng 2nói vớ 94vẩn!”

d9ngồi thẳng a1người, 98lấy cùi 7tay anh lau 5nước mắt 4cho mình, bf“Vậy vừa 6rồi có afphải anh fghen?”

Mắt f7anh chợt 88lóe, đã f6bị phát 4giác, nhưng 1không chịu dthừa nhận, 35nghiêng đầu, 17nói cứng: 2“Nói vớ e0vẩn gì 2avậy?”

Giang eTử Khâm 0dcầm tay 2anh, áp vào 4ngực anh, 38thì thầm: 6“Ngạn cTịch, chỗ 2này rất 44đau, đau felắm.”

Trong 8đầu anh, c0không hiểu 9sao lại elóe ra cảnh 4tượng buổi dtối đầu 75tiên anh 72đưa cô d4về nhà, 00lúc cô mười ehai tuổi. 12 © DiendanLeQuyDon.comHôm đó, dcô mặc 17chiếc áo 50phông của 7eanh, rộng athùng thình, fngười gầy 4bé, chỉ a9toàn xương da– còn bây bgiờ, đã cnảy nở 9đầy đặn, 2axinh đẹp, 33một thiếu anữ thực 49thụ rồi.

Giang 3Tử Khâm 57cố ý giữ 4tay anh mơn 5trớn trên 3ngực mình. e © DiendanLeQuyDon.comAnh chợt dnín thở, addường như 7đè nén 4những xung f5động đang 2bđiên cuồng 3athôi thúc. d © DiendanLeQuyDon.comCố nghĩ esang những btruyện khác, 33nhưng vô 6ích, đành ccdằn lòng fbgiật tay 0ra,không e0ngờ bất 1dcẩn đạp 4vào má cô, 5chỉ thấy b5“ối” 12một tiếng.

Giang 61Tử Khâm 9dôm mặt, 6kêu thất ccthanh, dù c8chỉ bị 52đập nhẹ 40một cái, fvẫn kêu 2thét như 9bị đánh 8một gậy. 2 © DiendanLeQuyDon.comTiểu yêu d5tinh gục axuống, có 8vẻ như 2xin tha mạng, 57thực ra 9đang tìm f7cách thoát 5thân. Kha 9aNgạn Tịch cbbiết mình 43đã trúng d6kế của 09cô, nhưng dvẫn liếc 5nhìn tiểu dyêu tinh 8quái một 5ccái, quả 9nhiên cô aflại cầm 71tay anh, nhìn eanh cười 3hi hi.

Kha 2Ngạn Tịch 89vẫn nhìn 03cô, ra lệnh: 2“Quay đầu clại!”. 2f © DiendanLeQuyDon.comCô ngoan 7ngoãn nghe 2lệnh. Anh csờ cái 37cằm nhọn 7ccủa cô, 5lúc này 91cô mới 2cchột dạ, d2lấy di động c9ra soi, thấy 5btrên cằm 73lại có bthêm một 7evệt đỏ, 3rõ ràng 0là dấu emóng tay 0cào.

3rên một d4tiếng, tóm 2ngón tay 8anh giơ lên 72nhìn, rồi 72giận dữ, 02nói: “Không 35ai cắt mòng 10tay cho anh b7à? Dài thế 26này, làm 5btổn thương 16nhan sắc akhuynh quốc 11khuynh thành 1của người 19ta, bắt 73đền mau!”

“Vừa 5rồi ai tự cnhận không 8xinh đẹp?” 6Kha Ngạn eTịch bật dcười, “Được 0rồi, lại 5đây anh 2xoa cho.” 70Nhìn bộ fdạng tội 3dnghiêp của 50cô, anh nhếch amép cười.

“Thôi, 6khỏi.” eCô ngoảnh 66mặt đi, 22phụng phịu: 33“Ngượng 62lắm!”

Kha 8Ngạn Tịch 5ngồi thẳng 3người, 7cấp tay vào d5ngực cô, f“Vừa rồi anói, chỗ banày đau 8bphải không? dAnh xoa cho enha.”

“Ấy, aeấy”. Giang 6Tử Khâm 0fcười toét 2emiệng, “Dê 2bự!”

Tay 2fanh nhẹ b4nhàng xê dddịch trên 9fngực cô, 94sau đó lần 09lên cổ, 9crồi cằm. f8 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử 4Khâm lặng 0lẽ nhìn danh.

Cửa d3phòng bất 5ngờ bật amở.

Bác 1sĩ và trợ a9lý của 1cKha Ngạn bTịch xuất 7hiện trước fdcửa, thấy 3cảnh đó, 3ebất giác 8đ mắt nhìn d8nhau.

Hai d5người giật a1mình, vội 6vàng rời 7nhau. Trợ flý vội 4nói: “Xin 0blỗi Kha e5tổng, Kha c2phu nhân, cehai người 09cứ tự b2nhiên, xin 30cứ tự 88nhiên.” bCửa đóng f3sập lại.

Cửa cvừa đóng, 07Giang Tử 8cKhâm mặt 4đỏ ửng, 6giấu vào 1hai tay, nhìn 8anh vẻ tội 2nghiệp, dd“Đáng 48ghét!”

“Đúng 5thế!” cKha Ngạn 01Tịch phụ 0họa, “Đáng fghét!”

“Ý, bfsao lại 12đáng ghét, 7danh nói xem.”

“Dám c3gọi em là 4Kha phu nhân, 47anh vẫn 0chưa có dý định 7cưới em.”

Giang 5Tử Khâm f5cắn môi, 9tức run, 55tay ôm mặt, 5abắt đầu agiả vờ 3khóc.

Kha 8dNgạn Tịch 79thở dài, e5“Đừng 6khóc nữa, b2anh sốt 9ruột lắm.” fCô giả 4bộ không 3nghe thấy, e5chúi cái 63đầu tóc 4rối vào 5lòng anh. 38 © DiendanLeQuyDon.comAnh không 3nói gì, ccô càng 17lấn tới.

Kha eNgạn Tịch 45cuối cùng a8cũng hiểu 6ra sai lầm ccủa mình. 57 © DiendanLeQuyDon.comAnh bóp mạnh ccổ tay cô, bđến khi ccô trợn 5mắt kêu 9đau, mới dthủng thẳng 5nói: “Em 20gầy đi arồi!” 4aMột chút 7etủi thân 6thoáng lộ cftrên gương d3mặt ửng 20đỏ của eecô, chẳng dphải vì d2lo lắng e5cho anh sao? 75Cô nũng 4nịu, “Chẳng 4phải vì dlo lắng 6cho anh sao? 0Xin lỗi 45đi!”

“Được, 0anh xin lỗi!” deAnh xoa cằm acô, “Xin d0lỗi nha, 7má ơi, ta 19làm hỏng 0mi rồi.”

“Còn 6gì nữa?”

“Lại bcòn... còn 1gì nữa?” 1Anh ngơ ngác.

Giang 40Tử Khâm anguýt anh, 1cbưng bát 8cháo bên 7fcạnh, múc eemột thìa d9chạm vào 6dmôi, thấy 61vẫn còn aấm, mới 7bón cho anh. 74 © DiendanLeQuyDon.com“Há miệng cnào, không 8nóng lắm, f4chịu khó 7dăn đi!”

Kha 4eNgạn Tịch fgiơ tay gạt d1ra, “Không 36ăn.” Anh 8cvẫn nhớ 1ethái độ 9thân mật bdcủa cô cvới cậu 1trợ lý.

“Không 9ăn thì thôi.” f6Cô giả fbộ đứng 1dậy. Kha 3Ngạn Tịch dfmở to mắt afnhìn, nhưng 65vẫn không 7hỏi cô 2định đi 0đâu. Giang dTử Khâm dđành tiếp ctục trò cchơi của 89mình, “Em 37đi đây, c0đằng nào efanh cũng 6chê em, không dcần em. 1 © DiendanLeQuyDon.comEm biết, 04anh có người f2mới là 2quên ngay 4người cũ, 5sau lưng 7anh có cả fđám chân 6dài, em chỉ aclà con muỗi, fanh còn muốn 4thay cả 9ánh trăng 8cơ.”

Kha 23Ngạn Tịch 58mím môi, d4nhìn cô fnửa cười 32nửa không. c5 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn aTịch biết 3anh rắn 2elòng, sẽ 8không nói 48ngọt dỗ e7dành cô, 2fđành tự cxuống thang, 2mắt liếc e7thái độ 6của anh, 94càng thấy 37được cổ 7vũ, vậy d8là quay lại 8ngồi xuống 5mép giường.

“Ăn 58đi, không 61ăn, em đi 14tìm chân f6dài đến 88bón cho anh.” 26Giang Tử a9Khâm nháy dmắt, thấy 4anh thở 0dài, càng 0được thể, 3ahả hê nói, 3a“Em cảnh 01cáo anh, adKha Ngạn dTịch, anh dtốt nhất 14nên biết 9điều một 73chút. Vừa 86rồi đuổi e3em đi, em ctạm thời 8bghi sổ nợ, 4đến khi 9anh thực 2sự có mới 9nới cũ, 5em sẽ tính bsổ với 4anh. Chẳng 8phải anh afđịnh chia atay, không 6cần em nữa? dĐược, eecứ làm fthế di, 36lúc đó 65em sẽ lập aftức kiện 3anh tội 0dcưỡng bức 0gái trẻ, e0không chỉ demột lần, dmà nhiều 0lần gian ddâm, thủ 5đoạn bỉ 8ổi, hành e9vi tàn bạo, 2hậu quả 70xấu xa, bakhiến người 59ta ghê sợ!”

Kha ecNgạn Tịch 9váng cả 0đầu, đang bđịnh phản 4bác, thì 8miếng cháo ctrong miệng 06trôi tuột 0xuống cổ 91họng, anh 4ho sặc sụa. e © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử f7Khâm mặt 9vẫn tỉnh 00khô nhìn 2bộ dạng 5akhốn khổ 9acủa anh, 9lai bồi b4thêm một 3câu: “Đáng c9đời!”

Trong 96mơ Kha Ngạn ceTịch nghe 1thấy tiếng 23khóc khe c7khẽ. Dưới 26ánh đèn 8trắng đục, 6Giang Tử fKhâm ngồi 4bên cạnh, c5đau xót e7nhìn anh.

Anh 0arất muốn engồi dậy, bôm lấy 1cô như ngày 2nào, gọi 3cô là Tiểu 21Man. Nhưng fmất một f1chân, anh 8không thể a3ngồi dậy.

Kha 5Ngạn Tịch 4thấy đau, eliền tỉnh 9elại, vẫn 9acòn thở 9hổn hển, 08nhưng lập c8tức nín 35thở - có 8tiếng khóc fakhe khẽ 8của Giang 02Tử Khâm ctruyền tới. b © DiendanLeQuyDon.comCô ngồi 3dcách anh 0chưa đầy 85một mét, 39đầu gục e4vào cánh ftay, khóc.

Anh cnghiêng đầu 17nhìn cô, 2bỗng quên 74cơn đau 4của mình.

Anh 3emất một 42chân, chăm 8sóc bản 8thân cũng b6khó, sao eacó thể 33chăm sóc 1cho cô? Tuy f9Giang Tử 1Khâm chauw 1bao giờ 9nói ra, nhưng dnỗi sợ 5hãi, bất 0can trong lòng fcô, sao anh ckhông biết? aÝ nghĩ này b0làm cho anh cđau đớn e1vô cùng. 5f © DiendanLeQuyDon.comRõ ràng 35biết mình 1đã không ethể gánh avác, nhưng 81vì quá yêu, anên mãi 2fkhông thể d2buong tay___anh 8eluôn đầy 1mâu thuẫn 62như vậy.

Sau 40một hồi 40tự dày 82vò, khi tiếng cekhóc trong 3mơ của 1Giang Tử 3Khâm yếu 67dần, anh 7abỗng lại 5ecảm kích dsố phận 91tró trêu. d © DiendanLeQuyDon.comMặc dù, 1fanh phải 7trả một fcái giá cbnặng nề, fnhưng may fmắn khi 03vẫn còn f8được nhìn 47thấy cô. 73 © DiendanLeQuyDon.comAnh cúi đầu, engồi co 99trong xe, 0fkhi rất 9muốn nói 1avới cô, 7“Anh yêu 8em” mà 0lại không a1thể, ai ebiết anh eeđau khổ cbthế nào.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/90941


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận