Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 26


Chương 26
Quãng thời gian nằm viện,do Kha Ngạn Tịch có nhiều thời gian dành cho cô,

 

cuối 2cùng lại c6trở thành fnhững ngày etuyệt vời 4trong đời 0 giang Tử k9 hâm. Tuy n5 ói vậy, a là không 2 công bằng 3 với anh, a nhưng rốt c2 uộc cô 06 chỉ là một 89 phụ nữ bbd ình thường 09 cần được 22 chút hạnh 27 phúc đã tf hấy mãn 6 nguyện. Cô 8 không có 7 hoài bão 6d lớn lao, 87 hay chí hướng 9b xa vời, đối v83 ới cô, 0 sự quan trọng f chỉ là Kha n0 gạn Tịch 4 mà thôi. fb © DiendanLeQuyDon.com họ hoàn 38 toàn không de sống vì eb yêu, nhưng 5 nếu không 5f có tình yêu, bd cuộc sống a sẽ khô khan 8 vô vị biết 3 mấy. Con n7 gười là 9a một sinh e5 vật quá f5tham.



Kha b6Ngạn Tịch 63thường b2nói: “Giang f8Tử Khâm 3người phụ 06nữ bé nhỏ.” 9Cô rất 9thích nghe 9từ “Người 1phụ nữ 0bé nhỏ” 1nhất là 8lại được fnói ra từ 0bmiệng Kha 7bNgạn Tịch. 3 © DiendanLeQuyDon.comCô thực 3sự cảm 33thấy mình ccó tư cách b4yêu anh, 6cô ao ước 7dlớn thạt 53nhanh, ao cước có f2ngày sánh 63vai với eaanh.

Ngày 29đầu tiên 3của năm 5mới, Hàn fPhủ thời 7tiết vốn fcấm áp bỗng 6có tuyết elớn. Tối dba mươi ctết, ông 38viện trưởng 1mang sủi f2cảo đến dcho Kha Ngạn 56Tịch, nhưng f0Giang Tử 13Khâm không 2hài lòng, fcô muốn btự tay làm 60cho anh. Sáng csớm hôm bđó, không 8biết cô cckiếm đâu 2cra rau cải 6và thịt 6tươi bọc 74trong túi 3lạnh, mang 0vào phòng 98cho anh.

Kha 2Ngạn Tịch ahết sức ffbất ngờ, 6cái đụn f1bông đẩy e3cửa vào 8lại là aGiang Tử 60Khâm của aeanh. Bên 5ddưới là 0chiếc quần afdài bằng dvải bông 0fdày, chân bcđút trong a7đôi bốt 12mũi tròn bướt mèm cvì tuyết. 1 © DiendanLeQuyDon.comBên trên 5flà chiếc 07áo nhung 9dngắn tay emàu đen ebóng, sau 1ckhi cởi 5ra bên trong 59còn chiếc báo bông fbó sát người, blại cởi 9dtiếp, mới alộ ra chiếc 6áo lông 17màu hồng abnhạt bó 75sát người, blộ những bđường 04cong quyến 0rũ. Khi anh dcòn kinh angạc, cổ eahọng như c5mắc tóc 2chưa thể b0lên tiếng, 2cô đã khiêu 5akhích: “Thế 6nào?”

“Sao 4ckhông được!” ebKha Ngạn bTịch nuốt cnước bọt.

Những a9ngày tết, 67Giang Tử 9Khâm sung 66sướng vô ecùng, ra fsức tận 2hưởng không 2egian chỉ 25có cô và 7anh.

Dường 43như cả fthế giới 4echỉ có 3bhai người 8ở trong b3quả cầu ddthủy tinh c6trong suốt. 3 © DiendanLeQuyDon.comBên ngoài 1bhoa tuyết 6bay trắng ftrời, chỉ f5cần xoay 0nút là âm 2nhạc tuyệt cdiệu, êm efđềm tuôn 4như nước.

bđể túi ethực phẩm 68sang một 79bên, đỡ 6Kha Ngạn eTịch vào e1phòng vệ asinh. Bình 32thường 2anh không 2dcho cô làm c6việc này. 2 © DiendanLeQuyDon.comNhưng bây 9giwof chỉ 89có mình 9cô. Giang 0cTử Khâm 3aghi nhớ 2mọi chi 0tiết sinh 5ahoạt của danh, thậm 5chí lén 82học cách elắp chân 7giả.

Anh 4không chịu 44để cô 5giúp, nhất f0định đòi 5etự làm, 76nhưng nghĩ dđến cái b7chân của 2mình, đành 70nhượng 8bộ, nói 1esẽ tự 4lắp chân begiả, nhưng b5với điều 6dkiện, Giang 1Tử Khâm 21phải rời d9khỏi phòng.

0dchẳng buồn 0chấp, lập 18tức đỡ 96anh xuống 0giường. e3 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn dbTịch hoảng 72hốt toát 13mồ hôi, 3xem chừng c7sắp nổi b1đóa. Cô a1nói thẳng: 1a“Hay anh amuốn em 56mang bô tới d5để anh 4tự giải aquyết?”

“Em...” 72Kha Ngạn 69Tịch đỏ 7mặt.

Anh 24nặng gần c9gấp đôi 1cô, dìu 8đi không 4dđơn giản, f4mấy lần a8loạng choạng asuýt ngã. 22 © DiendanLeQuyDon.comCô cắn 7chặt răng d5cuối cùng 0dcũng làm fđược.

Quẹt 0kem đánh 04răng vào 6fbàn chải, a5đưa tận eftay anh, mặt 63buồn buồn: 1b“Nếu anh a2còn thấy 6engại trước b0mặt em, athì em buộc ffphải nghĩ banh là người 68hẹp hòi.” 5Cô nhoẻn 91cười nhìn 81anh qua gương, d“Hay anh 3cảm thấy dem không ebđáng tin 49không bằng...”

Kha 5bNgạn Tịch 6bđang đánh 6crăng, miệng 27đầy bọt, 2nhìn vào dgương, sững 2ra khi thấy 26mắt cô aahơi đỏ, elúng túng 9nói: “Không fphải vậy, bem biết 4rõ mà.”

Giang cTử Khâm ctươi cười: b5“Không 7cbiết đâu.” f9Rồi vòng 5tay qua thắt 9lưng anh.

enấu ăn a9ở gian xép btrong phòng 97bệnh, Kha fNgạn Tịch 6ngồi ở etrên giường 6xem lại f5chương trình b3đón xuân ftrên truyền 6dhình, đến 29bữa ăn, 7bộ dạng 4kiêu kiêu, 1anh hỏi: 86“Xem ra fcũng được, ebtại sao 3dem lại đột 02nhiên biết 70nấu ăn?”

Giang bTử Khâm cđang mải 0chia sủi 3cảo, cô 20dồn phần 8nhiều vào 4bát anh, athủng thẳng 4đáp: “Đúng 8erồi, đột 24nhiên biết 76nấu ăn, 9và có thể 07đến một 37ngày còn acđột nhiên cbkhông yêu 0anh nữa.”

Mặt 5anh biến 3săc, cắm 13cúi ăn ngầu 8nghiến, 77không nói 0gì thêm. cd © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử 7Khâm phải adỗ dành 44mãi, mới dmiễn cưỡng 1mỉm cười. d © DiendanLeQuyDon.comCô đắc e6ý nghĩ thầm, athật ra 1chàng vẫn 7luôn để atâm đến 57mình.

Sau 8dtết, Kha e5Ngạn Tịch 2dvề nhà 6tiếp tục 4điều dưỡng, 1điều này 54trúng ý 65Giang Tử 6Khâm. Cô adứt khoát 0cdọn về anhà ở để bfcô có nhiều 9cthời gian 8bên anh. 29 © DiendanLeQuyDon.comĐã thuê 2cho anh một 4hộ lý cao 24cấp, nhưng fanh ta chỉ a7xuất hiện 76những lúc 9cô vắng enhà, dù a9phải làm 09việc nhiều, b5nhưng cô evui vẻ, 5etình nguyện.

Thời 8gian này, a4Kha Ngạn dTịch càng f7phụ thuộc 5vào cô, 8có lúc anh 7hệt như 29đứa trẻ. f0 © DiendanLeQuyDon.comCô thường d8ôm đầu 1anh, vừa 5vuốt tóc, evừa thủ 44thỉ: “Anh 44sao thế, 1sao lại 0quấn người 49ta như trẻ 3dcon quấn 10mẹ vậy?”

Nhưng e7nhiều lúc ctình nóng 7nảy của f6anh khiến 10cô không a3chịu nổi. 1c © DiendanLeQuyDon.comNhất là asau khi lắp b6chân giả, c5do chân giả 3tỳ vào f7vết thương c9đau nhức, b4anh đi lại a1rất khó 6khăn, khổ esở,luôn fdbị mặc a2cảm giày 8vò. Chỉ 2tay ra cửa 5bảo cô 3cút, không 0phải hiếm 1hoi, mặc 5dù sau đó alại dỗ dddành, có elần thậm a7chí anh phải 93ra ngoài bmua một 06cái ví đựng dtiền lẻ f1có hình 7tai thỏ brõ ràng, fđền cho f5cô, nhưng 5cô vẫn 97ấm ức.

Giang 4Tử Khâm 7nghĩ ra một 7phương thuốc ccho Kha Ngạn 4Tịch. Cô e8mang tất 6cả đồ dvẽ mà anh 7cđã giấu 6đi, đem cbày trước 2amặt anh, 1khuyến khích 0anh cầm 5ccọ trở 68lại. Sau 9danh bực 4bội hất aetất cả cxuống đất.

c6vẫn nhỏ 4cnhje thuyết ephục, “Vẽ aetranh chẳng 36có gì mâu cethuẫn với 1công việc, 0chẳng nhẽ 5eanh lựa 8chọn ăn 1cơm thì 0không ăn arau nữa.”

Kha d7Ngạn Tịch dim lặng, 1quay mặt b4ra cửa sổ 4ftrầm, cô dhiểu gì 5achứ, nếu flại cầm cecọ, e là 64anh không 3đủ nghị 2clực để 7dừng lại. 6 © DiendanLeQuyDon.comTuy nhiên, 5trong ánh 5sáng cuối 8ngày sắp 8tắt, Giang 45Tử Khâm 1cvừa thu 34dọn giá b7vẽ, dường 3như nhìn ethấu tâm ctư anh, vẫn bnhỏ nhẹ: a3“Ước 3mơ và trách a8nhiệm là 4hai việc bkhác nhau, catrách nhiệm b8hầu như 9không làm 81cho người 04ta vui, cho c7nên mới 9càng không cdthể từ cbỏ ước 21mơ.”

“Vậy dước mơ 8của em là egì?”

“Là 9anh”. Rồi 72cô nói liền 4một hơi, 45“Nhưng 41anh không 04đặt được 17gánh nặng 1trong lòng, eluôn từ 31chối em. 1 © DiendanLeQuyDon.comTrước đây 9anh sợ người e2ta đàm tiếu, 6fbây giờ afanh lại fkhông thể 7vượt qua 84mặc cảm. b © DiendanLeQuyDon.comNgạn Tịch, 6em cũng sẽ 8mệt mỏi, 7bcũng sẽ 86chán nản, bem không 4phải là 4chiếc thẻ 99tín dụng cavô hạn 68ngạch, em 2sắp kiệt c5sức rồi.”

Trong 05đầu anh 11như có tiếng 65nổ, anh fngồi trên 4ghế, cô 5đứng trước 8mặt, cái 11nhìn trực ddiện, thúc cfép đó làm c9anh bối carối.

“Cho cnên anh chính clà trách fnhiệm của 71em, một ectrách nhiệm dkhiến em 32không vui.” cAnh buồn cbã, nhưng 6khẩu khí cvẫn ứng 0arắn: “Em 5ra ngoài 0đi, bây dgiờ anh b2không muốn anhìn thấy 19em.” Giang 9Tử Khâm ckhông nói 6cgì, cũng 51không khóc, 38đi thẳng d3ra ngoài 4không ngoái d4lại.

Nằm cdtrên giường 98cả buổi fchiều, sau 54đó dậy 8nấu cơm. 98 © DiendanLeQuyDon.comCô nấu fbcháo kiều 8cmạch, làm 0thêm vài fđĩa rau, 23đặt vào bkhay bưng clên cho anh, dánh nắng achiều tãi 56lên người, danhư dát b3một lớp avàng mỏng, a9trông hơi 05hư ảo, 54giống như amột giấc 6mơ triền.

Giang 7Tử Khâm 69ngồi ở 8chân cầu fthang hút 2thuốc, giống cnhư mấy 30tháng trước, ckhi cô đợi 44anh trở d0về nhà. 9 © DiendanLeQuyDon.comCô luôn 78chờ đợi, a3anh luôn eeđi vắng.

Gửi btin nhắn f8cho anh, mặc 9ddù có thể aenghe thấy 2tín hiệu 51báo từ 2di động 18của anh bở một 5nơi nào e9đó trong 76nhà, nhưng 86cô vẫn fcảm thấy erất xa.

“Ngạn f4Tịch, bây e2giờ em không 92muốn nói bchuyện với 06anh, nhưng 0canh vẫn f2phải ăn 1bữa tối.”

Kha aNgạn Tịch cbkhông thihcs bnhắn tin, dcông việc 79đòi hỏi f7cường độ, cavà hiệu 1bsuất cao, 2acho nên lúc 0nào tiện 7canh thường 4ctrực tiếp 55gọi điện. 8 © DiendanLeQuyDon.comCô dài cổ 30đợi điện 4thoại của aanh, không dngờ lại 0nhận được dtin nhắn.

“Anh 3không muốn băn.”

9nhìn màn dhình di động, 54bỗng tức 8run người, enghiến răng eebấm từng 23chữ, “Vậy acem đi đây.”

Lần enày anh trả flời rất 2nhanh: “Em 69đi đi.”

1quá tức, ecười khẩy, 33ngón tay 7fthoăn thoắt 0fbấm các 85dòng chữ 4etrên bàn a8phím: “Tiểu 83Man: Em đến 8tòa án tố 58cáo anh!” 7đợi một a8lát không dthấy hồi 3âm, cô tức ctối giậm 0chân, “Tiểu 5Man: Em đi 5đây, em 88đi đây!”

Bước 7từng bước 3ra phía cửa, 6lòng tức 39tối, vừa a4đi vừa 9đợi anh achạy ra 2ngăn lại. 69 © DiendanLeQuyDon.comNhưng đợi 5emãi cũng 5bằng không, ecô dứt 6khoát mở 1cửa chính, 6bước ra, fđóng sập 09lại.

Kha 8aNgạn Tịch 7ngồi trong d1phòng khách, 7lắng nghe 54động tĩnh 0etừ bên 3ngoài, tiếng 4mở cửa, 4arồi đóng, cnhư tiếng 0đất rung, 4bdù lãng ftai cũng fnghe thấy. c9 © DiendanLeQuyDon.comMấy phút 2yên tĩnh 7trôi qua, 2bỗng hốt 1hoảng. Giang 66Tử Khâm 4đi thật 6sao, bởi cvì anh vừa 06nổi khùng 1cvới cô? 4Nhưng mọi 78lần anh 2còn nóng 62nảy hơn, 5fthậm chí 7kinh khủng 9dhơn hôm 5nay...

Anh 4lo lắng 2thật sự. 2 © DiendanLeQuyDon.comVừa rồi 7eTử Khâm 73nói cô mệt 8erồi, kiệt 07sức rồi, ffvậy cô 2fấy đi...đi 67thật sao? dQuên phắt bmình đnag bedùng chân 9agiả, đứng 9bật dậy a6mà không ađiều chỉnh 29chân, chân 98giả nghiến 6vào da thịt 75đau điếng, 7tệ hơn 7nữa là, ddchân phải 5chân xê edịch chân 0atrái đã 76bước, cơ 3thể  mất 17thăng bằng, ebcả người 8angã lăn 5ra.

Không 4đầy năm a9giây sau, d4ngoài cửa fevang lên dfbước chân 9vội, khi 09anh toàn 52thân đau c4nhức, ngẩng 4đầu, Giang bTử Khâm 4bđã đẩy 1fcửa xộc 08vào, như acon bướm 2dđậu bên 07anh. Cô sợ btái mặt, 63cố gắng 65đỡ anh c4dậy, “Ngạn afTịch, có 2sao không? 1Đau lắm 8ahả? Để eem đỡ, 03sao bất fcẩn thế!”\

Anh 2thở dốc 8một hồi, 4gạt tay 2dcô, “Tự 6anh có thể 13đứng lên.”

e8luống cuống dtoát mồ 49hôi, “Anh 32đã thế 63này còn flàm bộ f8gì nữa, eđể em đỡ!”

Kha 6cNgạn Tịch 8sững người, eánh mắt 11bỗng lạnh 66như băng. 24 © DiendanLeQuyDon.comDù biết bcô muốn etốt cho 9anh, nhưng 95sự tận e9tâm đó, bbgiống như 9cthương hại. a6 © DiendanLeQuyDon.comCòn anh ghét enhất là asự thương 12hại của 0bngười khác! 93Anh ngoái 0cđầu, trừng 00mắt: “Tự 2anh có thể 40đứng lên!”

Giang 1Tử Khâm 0sững sờ, bdường như d7hiểu ra 9bđiều gì, acô nói sát 3tai anh, giọng a9cứng rắn, 21“Nếu em 55ngã, anh 6có đỡ cfem dậy không?”

Kha dNgạn Tịch cbnhìn vào 60mắt cô, 38đếm nhẩm 1trong đầu, c2“5 4 3 2 411” cuối 5ccùng gật bfđầu rất 0nhẹ đồng eý để cô a1đỡ dậy.

Hai e8người liên 8tục cãi 69vã như vậy, 3anhuiwng do 81kiên trì 46của Giang d4Tử Khâm, 5fcuối cùng 8Kha Ngạn 43Tịch bắt 1đầu cầm 2fbút vẽ, 4thỉnh thoảng b1lúc rảnh earỗi lại blặng lẽ dbngồi trước bgiá vẽ. d © DiendanLeQuyDon.comĐây có bthể coi 4là một 75thắng lợi b9vĩ đại fmang tính 5bước ngoặt, 8mặc dù 5dần dần c0do anh suốt 92ngày mải 6mê vẽ, 8ethời gian c6nói chuyện 31với cô d6ít hẳn, e2nhưng cô dvẫn vui, 2đồng thời 0cũng nhận abra, con người e1anh trở 3cnên trầm 6alặng hơn.

Tiết 3tháng tư, 9trời nóng fdần. Kha 2Ngạn Tịch b5ban ngày 1đi làm, 40chiều tối 18qua trường 65đón Giang cfTử Khâm. 1 © DiendanLeQuyDon.comTài xế emới là cmột tay 8clái lão 6luyện với abmấy chục bnăm trong 87nghề, do 30khả năng cfcầm lái f4siêu hạng, dvượt đèn 42đỏ, hoặc 7đánh võng 6vượt qua 59các xe khác 5trong dòng 86xe nườm 4nượp đa 44thành chuyện 54thường f3tình. Giang 12Tử Khâm 63sợ toát 94mồ hôi, 3acảm thấy 5ngồi xe a4ông ta không 64an toàn, 3nhất định 1muốn học 3lái xe, để bđích thân dđưa Kha fNgạn Tịch bđi làm.

1bdưa ra ý 51kiến này 0một cách cehết sức 5uyển chuyển, 5Kha Ngạn 6Tịch lơ b2đãng liếc f8cô một 3cái, nói fckhông cần, 1tự anh lái 7cxe không eccó vấn eeđề gì. 2 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử d9Khâm hốt 49hoảng, nhưng dkhông thể 2nói, chân caanh như thế 2làm sao tự 2lái, đành 8lẳng lặng 3lên kế dhoạch cho cmình.

Một e6tối, họ 3cùng đi 49siêu thị, 1Giang Tử 5Khâm muốn 0amua cá tươi, bbảo anh 9đứng đợi, 2một mình 2chạy đến 6khu hàng 1tươi sống. b © DiendanLeQuyDon.comCô vừa 9cchọn cá, 88thỉnh thoảng elại đưa 8bmắt về 6phía Kha 1Ngạn Tịch. 8 © DiendanLeQuyDon.comTuy hàng 5ngày anh 3drất chăm 6chỉ luyện 7etập phục e3hồi chức 7năng, theo ddsự hướng 5dẫn của bbác sĩ, 59nhưng anh 5vẫn chưa 1thể đứng 0clâu được.

Bỗng 3có ai đó 5đứng chắn 4tầm mắt 5dGiang Tử 22Khâm, cô 99không nhìn athấy Kha 1Ngạn Tịch. 1d © DiendanLeQuyDon.comNghiêng đầu, 8ngó anh, 5banh chàng 4ecũng xê 37dịch theo, ecmột, hai, fdba lần như 95thế, cô dbực mình, cvừa ngẩng 46đầu, đã b3há miệng 60ngạc nhiên: 0“Ồ, là dcậu hả?”

Triệu eDoãn Phu fdcười phơ flớ: “Giang 4fTử Khâm, c9lâu lắm 1dkhông gặp.”

7gật gật bdđầu, nhìn 56cậu từ 1đầu xuống 2chân. Triệu bbDoãn Phu e7mặc áo bphông trắng 4ctinh, quần dcbò giản f6dị. Áo 5fphông trắng 8tinh, nụ d1cười bẽn 2dlẽn, vẫn d9hoàn toàn 1là Triệu 3Doãn Phu 3trong trí 4nhớ.

Sau 7khi cá được 5làm sạch 2sẽ, Triệu 4Doãn Phu 60nhanh tay 12đón lấy, 61bỏ vào 4chiếc túi eni lon Giang 26Tử Khâm dđang cầm, ecậu ái 8ngại hỏi: 72“Sao lại 35phải tự 78đi mua thức 29ăn?”

Giang dTử Khâm a5lắc đầu, 23“Mình đi avới Kha f8Ngạn Tịch. d9 © DiendanLeQuyDon.comAnh ấy không 15được khỏe, emình phải ddviện cớ 9ra đây mau eccá, để c8anh ấy nghỉ 54một lát.”

Triệu 31Doãn Phu 6quay đầu, 84nhìn thấy 71Kha Ngạn 85Tịch đứng adcách đó fkhông xa, 86bỗng thấy fchụt hẫng. 34 © DiendanLeQuyDon.comCậu nói: d“Tôi biết 6eanh ấy bị 21tai nạn f9xe hơi rất 9nghiêm trọng, 54báo chí cđưa tin 68trang nhất 9fsuốt cả aftuần, bây 1giờ anh 07ấy đỡ 2anhiều rồi 0dchứ?”

“Đỡ dcnhiều rồi, f0hồi phục 5fkhá tốt, cchỉ có 03điều không fbđi nhanh dđược, ađi một 4đoạn tốt 1nhất nên abnghỉ ngơi.” b4Cô nhìn c0Triệu Doãn b8Phu cười 7bcười, “Đừng 8nói chuyện 05này nữa, 4anh ấy ghét 4nhất bị f0người khác bnhắc đến 7bệnh tật 9của mình. b © DiendanLeQuyDon.comDạo này 3cậu làm dagì? Tốt 3nghiệp xong 9là biến emất, mọi 6người nói dcậu ohcj 91y, nhưng 7chẳng ai 74biết cậu d2học trường 8nào.”

Triệu cDoãn Phu 9liếc trộm e8cô, thở cadài rất 1enhẹ, đáp: e“Tôi đành fbchăm chỉ 72cày cuốc fcthôi. Vào 1cđược đại 48học là 5tốt rồi, 47hoàn cảnh f2nhà tôi, cdcậu cũng 72biết.”

Giang 76Tử Khâm 98thoáng ngẩn c3người, 3dbỗng nhiên 5ecảm thấy aTriệu Doãn 4Phu trở 5nên xa lạ. 9a © DiendanLeQuyDon.comChợt có 3ai vỗ nhẹ 5vào vai, a1chưa kịp 1quay lại, 34đã nghe 91thấy tiếng ddTriệu Doãn 1aPhu chào: e2“Kha tiên 4sinh”.

Sắc 4emặt Kha 73Ngạn Tịch ahơi xấu. c7 © DiendanLeQuyDon.comTưởng anh 1mệt do đi d8bộ nhiều, anhưng khi d7thấy anh blạnh lùng 4bliếc qua 9Triệu Doãn 3Phu, mới c0vỡ lẽ, 00biết anh 67lại giở 7chứng. Mỗi 78lần cô b4tiếp xúc bvới những bbngười đàn e2ông khác, 7anh luôn 34căng thẳng, b1nhất là 66sau vụ tai 6nạn.

Triệu 4bDoãn Phu 3cảm nhận cđược thái 1độ của 5Kha Ngạn 8dTịch đối 2với mình, 7liền cáo btừ. Giang 7aTử Khâm 5cũng không 9giữ lại, 95vẫy tay 6chào cậu.

Triệu 72Doãn Phu 0đi khỏi, 5dchứng bệnh f7của Kha 4fNgạn Tịch 7emới phát 4tác. Anh alạnh lùng 90trợn mắt 0nhìn cô, 0giọng giễu 5cợt: “Đi 6đến đâu 4bcũng gặp ddcậu ta.”

Giang dTử Khâm 1ephớt lờ, 4khoác tay 6anh đến ddbàn thanh 1toán, “Em 5bảo anh dđợi ở bđó cơ mà, dsao lại bbđến đây?”

Kha dNgạn Tịch 91“hừ” a3một tiếng, 8“Lúc cậu ata còn ở eđây, sao 8em không 4khoác tay 4anh?” Cô c5quả thực 57không hiểu, a“Anh đừng ddvô cớ gây 97sự được e7không? Làm esao em biết e6sẽ gặp fcậu ta, 81với lại 9bcũng chỉ 0nói mấy fe âu thôi 9e à.”

“Vậy 4 ần sau em b ớt nói 74 ấy câu 0được không?”

Thấy b ặt anh càng ca a sầm, cảm 54 iác sắp 6 guy, cô vội 0 ật đầu, 9 iọng bình 5 hường: 3“Hôm nay b8 m đang vui, 87đừng làm 7 m bực, nếu 3f hông em không 3d ấu món 6 gon cho mà 2ăn đâu. 93 © DiendanLeQuyDon.com ốt cuộc fe ao giờ thói 1 hen tuông 0 ủa anh mới 4e ửa được 8đây?”

“Ai 0d hèm ghen?” c7Anh nói to.

e ở to mắt 2 hìn anh, 3“Đủ rồi, 7 ếu anh cứ 6 iếp tục f hư thế, 0f hì em mặc ff ệ.” Nói f7 ong, đưa d3 úi cho anh, 2b“Cầm lấy.” 7 ừa trừng 73phạt, vừa ccan ủi.

Về afsau Giang 98Tử Khâm 8và Triệu 7aDoãn Phu 7còn gặp fnhau một 87lần nữa, b6vẫn là c3Triệu Doãn 6Phu chủ 5động hẹn fgặp, cậu a6nói muốn 7gặp cô 1trước khi dđi. Địa 7điểm

Hôm 6đó, đúng a9lúc Kha Ngạn 1Tịch có eecuộc họp cở tòa nhà 99đối diện 21quán cafe. aa © DiendanLeQuyDon.comHội nghị a8kết thúc, 9trợ lý 6đề nghị 5sang quán 6bcafe đối 5diện ngồi c4một lát. 8 © DiendanLeQuyDon.comChưa vào 79trong quán, 6một bóng 1người quen c3thuộc ngồi esau cửa 7esổ lọt dvào tầm 8mắt, khỏi ecần nhìn akĩ, anh cũng 6dnhận ra ecđích thị 5elà Giang a2Tử Khâm. 0 © DiendanLeQuyDon.comCậu trợ clý ucngx afbuột miệng d7hỏi nhỏ: 78“Kia chẳng 4phải Giang btiểu thư 2sao?”

Kha aNgạn Tịch ef“hừ” 38mũi, ánh 5bmắt lạnh abăng của dfanh khiến 5cậu trợ d7lý im bặt. 6d © DiendanLeQuyDon.comChàng trai 09ngồi đối 5ddiện Giang 9Tử Khâm, 2anh nhận 50ra ngay, đáng fngạc nhiên 5alà, rõ ràng 3dTriệu Doãn 3fPhu đã rời 12khỏi Hàn a9Phủ, tại 0sao đột 4nhiên lại adxuất hiện 0fở đây?

3muốn theo 5đuổi Giang 4Tử Khâm 3chăng? Kha fNgạn Tịch 75khinh thị bthầm nghĩ.

Vừa fbước vào 6quán, Kha deNgạn Tịch 8liền đi 4avề phía 9đó. Gtkbaats 9chợt nhìn 0thấy anh, e4quá bất 6ngờ, dụi 6mắt, tưởng 0nhìn nhầm. bc © DiendanLeQuyDon.comĐến khi 5anh đi thẳng 4eđến, ngồi 4xuống bên ecạnh, cô 46mới tin 1elà thật, 6cvui vẻ dựa 0vào anh, 3hỏi nhỏ: 58“Sao anh 5tìm được eem?” lại 5nhìn Triệu 1bDoãn Phu 46ngượng 6nghịu, cười: 52“Mình không 49biết anh 6ấy đến, 2cậu không 35để bụng 5chứ?”

“Sao fem phải bquan tâm ccậu ta để febụng hay 5dkhông?” cKha Ngạn f4Tịch thô d8bạo nói, ahai người bkia ucngf 10tái mặt, fanh càng 0bbực, “Theo 3anh biết, b7hôm nay em 94có giờ 1học.”

Giang eTử Khâm 6thầm rên, 5cầu mong 9anh đừng 12nổi khùng 69vào lúc danày. Cô 70lo lắng 0nói: “Ngạn 74Tịch, em cxin nghỉ 0rồi, vì 5fTriệu Doãn ePhu sắp 4bđi, em đến 3tiễn cậu aấy.”

Triệu 4cDoãn Phu 32vội vàng 1nói: “Đúng, 9chiều nay 0tôi đi, 4bmuốn gặp 6bạn cũ, enên đã 4hẹn Giang 29Tử Khâm. 2 © DiendanLeQuyDon.comThế nào, c7Kha tiên fsinh, một c7chút tình fngười như 2athế anh acũng tiếc afsao?”

Kha 88Ngạn Tịch ecười khẩy 42một tiếng: 86“Tôi không b6hiểu những 2cviệc như 1thê này fcó thể egọi là 60tình người 30hay không. 2b © DiendanLeQuyDon.comTôi càng 1không hiểu, 4có phải 8ngoài Giang aTử Khâm, 1ecậu không 17còn người 4ebạn học 3nào nữa?” 11Anh tựa fvào thành aghế, ngón a1tay trở e9gõ nhẹ cmặt bàn. a © DiendanLeQuyDon.comTuy không 86trách cứ, 55nhưng vẫn ekhiến người bnghe khó 7chịu, “Tôi 9tin là cậu ebvẫn nhớ afthỏa thuận 05đó, nếu 2cậu đơn 2cphương hủy 4dbỏ, tôi eecó thể cchấm (Đoạn 3này tác fgiả chỉ 78ghi đến 7đó, không a7phải do 7etớ đâu 31nhé!!!)

Triệu 94Doãn Phu 63cúi đầu, 0không dám 60nhìn anh. 8 © DiendanLeQuyDon.comSắc mặt 4từ trắng 68chuyển sang 7đỏ, rồi e5lại từ eeđỏ chuyển dsang trắng, csau mấy 53lần như 8vậy, khí 7thế con 1người cũng edgiảm sút.

Kha 0Ngạn Tịch 03không vui, e2nhưng cũng 6coi như hài 5lòng với 3kết quả ađó, anh 71kéo Giang 5aTử Khâm c8đứng lên, 64đi ra. Thấy a2Kha Ngạn 72Tịch lặng 60thinh, cô b1vội tạm aabiệt Triệu 6eDoãn Phu: 2“Xin lỗi, ađi trước f2nhé, anh 5ấy có việc, 6flần sau f3gặp lại.”

Không b7nói được a8gì, Triệu 82Doãn Phu acnhìn hai 2engười rời axa, thở 56dài.

Hôm bnay, Kha Ngạn 4Tịch đi 8drất nhanh, alầm lũi a9bước, không 5bnói gì với 8cô.Giang 44Tử Khâm 6chạy gần 2theo anh trán 2atoát mồ e4hôi vất 9vả mới 70đuổi kịp, 18túm tay anh, 8bảo đi 9chậm lại.

Kha fNgạn Tịch 0đứng khựng 2lại, thô 1bạo giật ctay ra, “Thế enào, em thấy cdtôi tàn 63phế, sợ a2tôi không 4đi được 76chăng?”

Giang 5Tử Khâm 2cứng người, 2xưa nay anh 4cchưa bao 3giờ nói ednhững lời 3như vậy c4với cô, 0ahai người 4fcũng chưa 6bao giờ b1nhắc đến 9vết thương 2sau vụ tai 51nạn kia. 8 © DiendanLeQuyDon.comVậy mà 7hôm nay, banh gay gắt 4nói ra điều 1dđó, có 2bphải do 04quá giận 3không?

Kha 1fNgạn Tịch 74nói tiếp: e“Im lặng, 9tức là 6cthừa nhận, fthôi được,em 5đã chê d8tôi tàn aphế, vậy f4cứ việc 51đi tìm Triệu bDoãn Phu!”

Giang 7Tử Khâm 2xám mặt,lại 03bíu lấy ccánh tay danh, “Anh 13nổi khùng 48như vậy 1dlà thế c7nào, em đã falàm gì không baphải với 5anh, đừng eđuổi em 0đi, được 6dkhông?”

Kha cNgạn Tịch 9elạnh lùng: f“Tôi không 4giận, chỉ anói ra sự abthật. Để e8em ngày ngày e0nhọc lòng a2chăm sóc a7tôi, thà 3dtác thành 1echo hai người. 02 © DiendanLeQuyDon.comNhìn thái 77độ, xem fchừng là c8em cũng không aghét cậu bta.”

Giang 2bTử Khâm a7bắt đầu adsụt sịt, 8cmếu máo: 8d“Sao anh bcó thế 4enói như 6fthế!” 19Cô cắn 6môi, dằn f4từng tiếng, 1“Anh muốn dem đi vậy f0sao? Em hỏi banh, nếu aem đi thật, a2em quay lại 9quán cafe e0tìm cậu 4bấy như 5aanh nói. e © DiendanLeQuyDon.comLẽ nào 5anh không 33đau lòng, 42không buồn 4chút nào a4sao?”

Kha bfNgạn Tịch cbtức run 4người, 84nhưng trước 8cánh mắt btruy bức, 5nóng bỏng 3của cô ehướng vào 26mình, lòng ebỗng hoang 37mang, vội elảng tránh 5không dám 3nhìn, lát 3sau mới cfbuông một 0dcâu: “Anh 2không nói 11muốn em 5đi.”

“Nhưng aanh có ý a2đó.”

“Em 5đừng lúc ecnào cũng 16bóp méo 4ý anh.”

“Chẳng 1dphải anh 6lúc nào d5cũng bóp c4méo ý em?”

Khi adhai người blên xe quay bavề, Kha 0Ngạn Tịch fđã bình 54tĩnh đôi 18chút. Giang 7Tử Khâm 8cnhắm mắt, 70dường như 35rất mệt 75mỏi. Anh e1biết mình 1có phần 7trách nhiệm, dbản thân ecanh cũng ehiểu cô, 4bnhưng cứ 0dthấy cô ađi với 85người đàn công khác, bnhất là bcvới những 8chàng trai cdkhỏe mạnh, 2bthể lực 59hơn hẳn 1anh, là anh eckhông sao 0ddập tắt cđược ngọn elửa bùng 4trong lòng.

Anh anhạy cảm, 7tự ti về 5khiếm khuyết 4ecủa cơ ethể, có 2blúc tự egiễu mình: 8Giang Tử 43Khâm, quả acnhiên em 6đã thành 3dcông, em 6đã thành f7công biến 3anh tành fnô lệ của

Tinh cthần Kha 06Ngạn Tịch 5arất xấu, fgần đây 0thường axuyên nổi 07nóng, nhiều 6lúc rõ ràng 8không cần athiết, nhưng 0vẫn không fthể kiềm 1chế. Với 4vẻ mặt acầu hòa, aanh giwo tay 1đẩy vai 5cô, nói 03một câu bdrất vu vơ d5để phá avõ bầu dkhông khí: 7“sắp về 6đến nhà 11rồi, đừng 1ngủ nhé!”

Giang 6Tử Khâm atừ từ b0mở mắt, acliếc anh 65một cái, 7akhẽ “ờ” 10một tiếng. d © DiendanLeQuyDon.comLúc xuống 2xe, cô hỏi d8nhỏ: “Còn d6giận không?”

Không 4enhắc thì ethôi, vừa 5nhắc là ddcó bao nhiêu 53phần tử c7tức giận datrong lòng 9lại nhảy 6múa loạn dxạ. Anh adcắn răng, 72dùng bộ 8mặt sa sầm 12nặng trịch ctrả lwofi 6ecô. Giang 5bTử Khâm 9cbật cười, a“Em chỉ 4egặp cậu bfta một lát, 37cậu ta sắp cđi, muốn 7gặp em, 3em không 97nỡ từ c5chối.”

“Em 1nên nói 18trước với 5anh một ftiếng!” 2fCâu nói 4enén mãi 8atrong lòng 72cuối cùng 91cũng đã f5bật ra, e“Để anh 2vô tình 2bbắt gặp, 20cảnh tượng feđó đáng fghét thế 12nào, biết abkhông?”

“Xin f0lỗi em đã 5không nói 9nói với 80anh, nhưng 7vì em nghĩ, b7đó là chuyện 7anhỏ, em ađi gặp 4bạn cũ, e8có gì đáng 2phiền anh, 2trong khi aanh bận 7rộn như 7vậy.”

Ánh e1mắt thâm 42trầm dường d0như nhìn 7thấu cô, 81Giang Tử 1eKhâm càng 6dcuống, “Hơn fnữa, hơn fnữa...em 42biết...”

Anh 57cười nhạt, 29“Hơn nữa 8em biết, eanh nhất 3định không 2đồng ý e6cho em đi 6gặp cậu 66ta, nên mới 4giấu anh, d6đúng không?”

Anh 48đột nhiên 9esầm mặt, 64chỉ tay 1bvào trán 2cô, chỗ 4hai hàng 46lông mày 9giao nhau, f5nghiêm giọng 0nói: “Biết 62cậu ta có 72tình cảm 45với em, d9mà vẫn 1giấu anh 4eđi gặp 13cậu ta. 7 © DiendanLeQuyDon.comNói xem, 1có đúng 15là chuyện 9nhỏ không?”

Kha 24Ngạn Tịch 0quay người a8bỏ đi, d3để lại ebGiang Tử 69Khâm hồn bsiêu phách 7lạc. Anh 69vừa đi 1một bước, 9nước mắt 8atrong cô 5hư bị chạm 9mạch, lập 0tức tràn b3ra, tuôn a0như mưa.

Đêm 0đó, sau c0trận cãi 7nhau ban chiều, 2hai người 0đều quyết 56cố thủ 24trong phòng 27riêng. Cô egiúp việc fbưng cơm edvào phòng 36khách. Kha 31Ngạn Tịch 88húp một e5ngụm cháo, f7cảm thấy 0không ổn, cchỏi có 6ephải Giang 41Tử Khâm 5nấu không.

“Không 3phải, Kha 52tiên sinh. 73 © DiendanLeQuyDon.comGiang tiểu 6thư nói, fhôm nay cô a0ấy mệt, 0không xuống 0bbếp, bảo b3tôi nấu bmang lên echo ông.”

Kha eNgạn Tịch 2hơi thất 5vọng, đã bquen với 64món ăn cô 4enấu, người 63khác làm, aanh không 7ăn được. ee © DiendanLeQuyDon.comAnh hỏi: c“Cô ấy bfăn chưa?”

“Chưa, 2Giang tiểu fthư nói, 0nửa người 15tỉnh thoảng clại đau 6nhói, nhất 8là tim, cứ 45như bị d7dao đâm, 08không thể 54ăn được 30gì.” Cô 80giúp việc f2lo lắng, 2nhăn mặt, 5a“Không abiết bị 73bệnh gì, fnằm không 04được, cngồi cugnx 6không yên, 8đã uống 19thuốc giảm 5đau, vẫn 86không thấy dđỡ.”

Kha baNgạn Tịch bgật đầu, e2“Chị đi 02ra.”

Do 3không ăn atối, bụng bađói cồn ccào, muốn 18uống tách 14cafe, lại 2nhớ Giang 90Tử Khâm 5không cho 9anh dùng fađồ uống 2ecó cafein, a6liền bảo 1cô giúp 25việc pha 0ccho cốc 8esữa. Tối cđó thật a3khó chịu, 78bụng đói 6dkhỏi nói, 46nhưng không 9anhìn thấy 84Giang Tử aKhâm, người bcứ chơi 32vơi, đọc dtài liệu fkhông vào, 7dcugnx không 4vẽ được, efanh ngồi c5một mình 4trong phòng 9bsách đến 3cnửa đêm.

Thầm 2nghĩ, chắc flúc này fGiang Tử 56Khâm cũng 1đã ngủ, 5liền đi 5đến phòng bcô, định ecnhìn một 5cái, rồi a6về phòng bmình ngủ. 35 © DiendanLeQuyDon.comAnh vừa 73mở cửa, 2đã nghe 14thấy tiếng 6rên rỉ.

Sau ađó là tiếng 0nói rất 61nhẹ: “Ngạn 4Tịch phải c1không?”

Không 5tiện lùi a6lại, anh deđành đi avào, ngồi 40xuống mép 9fgiường. b7 © DiendanLeQuyDon.comCô xoay lưng d2về phía 0anh, thở ddốc từng 59hơi, tiếng 8rên khe khẽ dtrong cổ e9nghe rất f2rõ. Anh vuốt 40vai cô, đặt betay lên người 6cô, hỏi: b7“Ốm thật 4à?”

cliếm đôi admôi khô f9nẻ, khó enhọc nói: 1“Đau tim.”

Người dcô run từng 92cơn, lúc 63này anh mới 45biết cô 63ốm thật. c © DiendanLeQuyDon.comLúc cô giúp 0eviệc nói, aanh chỉ 1nghĩ Giang dTử Khâm 0vẫn giận 2banh, mới 8nói mình 0đau tim.

Kha bNgạn Tịch 20cúi xuống, 5một tay 6bchống giường, ccmôi áp tai 5acô, dịu 2dàng hỏi: e1“Có cần 5đi bệnh edviện không?”

2yếu ớt 16nói: “Không 4cần, chỉ fdđau tim, 08đau cả ebên ngực. 96 © DiendanLeQuyDon.comNgủ một 98giấc, mai dsẽ khỏi.”

Kha 1Ngạn Tịch 4nghi ngờ: 5a“Tim bình 47thường 1làm sao mà fđau, có ehpari do quá 3giận không?”

Co 2im lặng. 6b © DiendanLeQuyDon.comLát sau nghe 3tiếng nức 6nở. Anh 55xót xa, áy 4náy, thầm 3dthì: “Đừng 54khóc, đừng 6khóc, thôi, d6đừng giận 9nữa. Anh b8xin lỗi, ftại anh, 87hôm đúng 2là anh hơi 31quá đáng.”

8alắc đầu, f6“Không, 65em cũng sai.”

“Đừng 1khóc nữa, engủ đi, 28sáng mai 2sẽ hết 74đau.”

ccàng khóc 9dữ, hỏi 9gì cũng 97không nói, 5vậy là, c1một bên 0alà đêm 01đen tĩnh 56mịch, một 5bbên là tiếng 3khóc tấm d4tức. Cuối 94cùng, tiếng 4khóc cũng c9yếu đi, 1nhưng ngực ccàng đua fehơn. Anh 32áp môi lên bfmặt cô, 35Giang Tử bKhâm giọng 7run run nói: b“Ngạn e0Tịch, em cxin lỗi.”

Anh 9dhơi sững 3ra: “Sao 35phải xin a8lỗi.”

39lại òa 88khóc, sau cbmỗi tiếng 4anấc, ngực 4lại như bbị dao đâm. 1 © DiendanLeQuyDon.comCô thấy 54mình sắp dtắt thở, 0csắp chết fdđến nơi, b9chính anh 4luôn đứng 5ở lối fbvào địa cngục giữ b0cô lại.

“Họ 6đòi cưa c6chân anh, dem kí tên 7đồng ý. be © DiendanLeQuyDon.comNhưng em b2không biết alàm thế cnào, em không 09còn cách 09nào khác...” 1Cô không fdnói được aanữa, miệng 0dđã đầy 63nước mắt. 43 © DiendanLeQuyDon.comCuối cùng 0banh xuống 21giường, 7bước chân 5chậm rãi 02giẫm lên c1sàn gỗ, 9dtiếng nặng ctiếng nhẹ, 1mỗi âm 7thanh đều 8làm tim cô 8run lên. e © DiendanLeQuyDon.comRồi anh 69quay lại, cblên giường, 2chui vào 5chăn, hai 1fngười nằm 4đối mặt, 8anh ôm cô 1vào lòng.

“Tiểu 76Man, anh còn 4có thể a9ôm em, còn 2được nhìn 6thấy em, 7được nghe 79tiếng em enói, được 58ngửi mùi d9hương của b1em...thế elà đủ 5rồi,. thật cmà, thế blà đủ 58rồi.”



35gật đầu 5lia lịa, 0“Em biết, aem biết, 35nhưng anh 1không được 5nói là anh cbtàn phế. da © DiendanLeQuyDon.comAnh biết 2cem sẽ buồn 39thế nào, 11em không 1muốn thấy bbanh bi quan, 5cem muốn 0thấy anh 0fnhư ngày ctrước. d © DiendanLeQuyDon.comAnh nói đi, 8ecó được 98không?”

“Được, 99được, 9anh nghe em.” c3Kha Ngạn 57Tịch gật 15đầu lia 2lịa, “...nghe 86em mọi chuyện.”

“Vậy 2chúng mình 2kết hôn b8đi, được 35không? Có 48thể chưa 1cần tổ 9chức hôn elễ, chỉ fcần mua 4một đôi e5nhẫn cưới, a6nhất định 59phải là 6nhẫn kim 0cương xanh, 2giống như cchiếc nhẫn acngày trước 6anh vẽ cho cdem ấy. Rồi 09bỏ ra chín a9đồng mua f0một quyển ebsổ nhỏ 8màu hồng, 9sau đó anh 49là của fem, em là 2của anh, 79anh sẽ không 4phải bực 46tức vì 00người đàn 1ông khác bnữa.”Cô 5ddùng ngón 7tay, đánh fdấu lên cáo anh, lòng 8evô cùng fhồi hộp.

Kha 1dNgạn Tịch 41quá bất 5ngờ, quả btình không 5nghĩ cô clại nói 3như vậy. 2f © DiendanLeQuyDon.comCô nằm etrong lòng c4anh, bắt 22đầu khóc, fdhỏi dồn: 0“Được 0không, được 8không...”

Anh 6đành trả 1clời, “Được, 3ađương nhiên 4là được, 0em tốt nghiệp d3là chúng 5mình lập 8etức làm bđám cưới.”

Lúc 90này cô mới a0nhoẻn cười, c“Chỉ có 08Ngạn Tịch flà tốt 6nhất trên 1đời, vậy 02chúng mình 5ađi hưởng ctuần trăng 8mật trước 2bnha? Đi đâu bnhỉ, Sangrila bđược không...”

Kha 1Ngạn Tịch 1vuốt tóc dcô, “Ngốc 6ạ, chuyện 9này từ 11từ tính.”

Không 3gian yên 16tĩnh trở 50lại, Giang bfTử Khâm 3fvùi đầu 85vào lòng banh, hôn, acdùng môi 1mơn trớn 4ccằm anh. d6 © DiendanLeQuyDon.comAnh từ từ bcúi xuống, cđón trúng 1môi cô, a0dán môi 7mình vào 3cđó.

Anh 2rất mê 7đôi môi 3Giang Tử bKhâm, mềm c1mại như 8hai phiến fmây, căng 9mọng ngọt 6ngào, phảng bdphất hơi 93sữa như bbmôi trẻ acon.

1thể anh fđang thay 6đổi. Anh 75vén váy 59ngủ trên d9người cô, 50nhẹ nhàng 3vuốt ve aetấm thân 8đó.

6fvội tránh 42môi anh, 9engần ngại 2nói: “Ngạn 02Tịch, người fem hơi đau, 7hôm may không 3làm được 1fkhông?”

Anh 76kìm nến fmấy giây, drồi hôn ctrán cô, adgiọng hơi 7khàn, “Anh abiết, anh echỉ xoa 7thôi.”

52yên tâm, 3chúi đầu 2evào ngực 1anh, thở e4chầm chậm. a © DiendanLeQuyDon.comkhi tay anh 9ấp lên 9eo cô, cô d4khẽ nhắc: 8“Chỗ đó, 7chỗ đó ebđau lắm, eở ngực 7dnữa, như 0fbị kim đâm 8vậy, ngoài dda cũng đau. 9 © DiendanLeQuyDon.comNgạn Tịch, 14hay là tim cem bị làm f4sao?”

“Nói 9vớ vẩn, 48sáng mai dnếu không 5bđỡ, anh 2sẽ đưa f1em đi bệnh 6fviện.” 11Anh nhè nhẹ 6vuốt ve, 1chỉ sợ 68cô đau. a © DiendanLeQuyDon.comCảm giác ccở bàn tay 53có gì không bổn, thì 4ra ở lưng 91cô nổi 1lên rất dnhiều nốt, edở ngực 4cũng có.

Kha 7dNgạn Tịch b6định bật 2đèn xem bthế nào, 8nhưng cô 0không chịu. e © DiendanLeQuyDon.comAnh nghiêm 75mặt, “Yên banào, để 3anh xem.”

Co dtừ chối: 8“Không 7cần.”

“Trẻ 97con quá, fkhắp người a1em có chỗ 1nào anh chưa 9cnhìn?” 7dDù nói vậy, 2nhưng mặt 52anh cũng eđỏ lên. bb © DiendanLeQuyDon.comAnh lừ mắt, 5bcô ngoan c9ngoãn đầu dhàng, anh d8cởi váy 02ngủ của ecô, quả bdnhiên nửa cngười Giang 6Tử Khâm 9enổi đầy 2nốt đỏ.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91180


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận