Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 27


Chương 27
Sáng sớm hôm sau, Kha Ngạn Tịch tức tốc đưa cô tới bệnh viện.

Suốt dọc cđường 72cô thiêm 66thiếp ngả 2vào lòng 57anh. Do đau 0đớn, suốt dđêm không ne4 gủ, bây f giờ cô đã 8 hoàn toàn 6 kiệt sức.



Bác s8 ĩ vừa kê 1dđơn thuốc cf vừa nói: d5“Truyền 5 mấy chai nf ước, một 18 tuần sau 2 sẽ khỏi.”

Giang a9 tử Khâm cc ngờ vực bc hỏi: “Không p4 hải tim 6 bị hỏng b chứ?”

“Tim a2 làm sao mà hdc ỏng?” cÔng bác 8b sĩ phì cười, ff“Không 9 việc gì, c4e ô còn trẻ, ea sẽ bình pa hục rất d hanh.”

“Là 38 bệnh ngoài a da phải không, f0 nhưng sao tb6 im cháu rất 22đau?” Giang 8 tử Khâm 80 vẫn lo ngại, 97“Bác sĩ c4 hắc chắn b9 không cần bp8 phải làm 0điện tâm dđồ chứ?”

Đơn 17thuốc đã 36in xong, ông fbác sĩ đưa 9cho cô: “Đừng 4elo, chỉ 30là nổi 2fmề đay, 24đau dây 5thần kinh, 3triệu chứng drất điển 49hình.”

Kha eNgạn Tịch e3lườm cô, ca“Không 4có bệnh f4gì, em cố ftìm ra bệnh 2hay sao?”

“Không, 67nhưng nếu 67có bệnh, 9anh sẽ ở 7nhà với bfem, em muốn 3như vậy.” 5aCô cười atít mắt.

Ông 81bác sĩ cũng fbật cười. 1 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 0Tịch lại csầm mặt. 7 © DiendanLeQuyDon.comBây giờ 41cô còn làm a7nũng anh 2ctrước mặt fngười khác, b8lát nữa cphải chấn b3chỉnh cho edmột trận 81mới được.

Anh bdngồi trong 37phòng theo 4cdõi cô truyền 6dịch.

Những 6bngày Giang 1Tử Khâm f9bị bệnh, 78Kha Ngạn aTịch rất 3ít khi đến 1công ty. 7c © DiendanLeQuyDon.comBỏ ngoài 0tai những 9lời xầm 7xì của 3thiên hạ, danh sống f5cuộc sống fccủa mình, dmặc cho 08họ chê ecười, bàn 7tán. Lolita acủa anh, 42dù mười 13hai tuổi, a9hai hai tuổi 2bhay ba hai 26tuổi...anh dvẫn sẽ 8eyêu.

Giang 1eTử Khâm dđịnh mua e2mấy bộ 4quần áo. 93 © DiendanLeQuyDon.comTheo phong 8tục Hàn 9Phủ, các 5cô gái chuản 8bị lấy dchồng, bố 98mẹ thường a0bỏ tiền 3sắm cho 7vài bộ 6quần áo 45đẹp. Cô 4dkhông còn 9bố mẹ, bđành phải 44xin tiền daKha Ngạn c4Tịch.

“Gia f9đình cũng 2coi là có, 5nhưng cô 1em nghèo bblắm, bà 2ấy không 1cho em tiền 1đâu.” 1Giang Tử 2Khâm vẫn 97để trong 69lòng chuyện 7năm xưa 91mình bị 89đem bán, ecô ngả 7vào vai anh, dfthan thở.

Anh evuốt ve femặt cô, ed“Được, 1anh bỏ tiền, fem cứ việc bchọn, chịu 8không?”

Giang 0bTử Khâm e0không trả 81lời. Ti f0vi đang phát 5achương trình 25thời sự, 9đưa tin eevùng núi 79nào đó a2ở phía 1nam xảy era bão lũ, 68đá lở 1cuốn trôi 6cả một 46ngôi làng, 2đã có mười 79bảy người 48thiệt mạng.

Trên f8màn hình, 97một người 9phụ nữ c9trung niên, 11mặt khắc e7khổ, níu 5tay phóng bviên, khóc 7thảm thiết, 2cgiọng khản fđặc van 6dxin: “Xin 6acác anh cứu abchồng tôi, 2con tôi. 26 © DiendanLeQuyDon.comTôi không cthể sống 4thiếu họ. f © DiendanLeQuyDon.comhọ chết 75rồi, tôi 5cũng không 6muốn sống a5nữa...”

Thiên 6tai, nhân 79họa đều 32là những 2tai nạn fbất ngờ, 8không tránh deđược. 7d © DiendanLeQuyDon.comThấy Giang 1Tử Khâm 6mặt bỗng 01tái nhợt, a6anh nghi ngại, 0hỏi:

“Tiểu 1Man, sao thế?”

2chộp tay fanh, ánh 9mắt kinh ahoàng, sợ 0dhãi, giọng 32run run: “Đó, b6đó...đó 83là cô em.”

Sau ekhi ra viện, eGiang Tử e2Khâm và 8Kha Ngạn 2Tịch đáp dmáy bay về 5quê cô. f © DiendanLeQuyDon.comTrước đó, 9cô  vật 1vã khóc 2rất nhiều, bvừa oán b6giận, không 1tha thứ 54cho bà cô 4eruột đã cbán cô, dvừa thấy 6ethương bà 2cta. Nếu ceđó là sự 95trừng phạt, 1athì quả 6clà bà cô dđã phải 77trả giá 74quá đắt.

Kha 68Ngạn Tịch bđeo kính 49cho cô, bảo 24cô cố gắng 3ngủ một 6blát. Nhưng 5cô đẩy fkính ra, 40mắt hoảng aloạn nhìn e1anh. Anh xoa dbđầu cô, 3can ủi: “Đừng b6sợ, anh 77ở đây, 3cmau ngủ 71đi.”

cgật đầu, 14nắm tay fanh, khẩn akhoản: “Sau a1khi quay về, 4chúng mình 8ecùng đi 40Na uy, được ddkhông?”

Anh d9nhìn cô 1cười, “Được, bađược, 7Tiểu Man, 2em muốn 4gì cũng 5được.”

“Ý, 65nhưng chưa 7kịp lấy 0eđăng kí a1kết hôn.” 50Cô dẩu 5fmôi, mặt 9dỉu xìu, d“Quay về cclà mình 6dđi đăng 7dkí kết 9fhôn luôn e6nha?”

Anh 3véo mũi 2acô, cười: 9“Nhìn em 25kìa, sao 9dnôn nóng 5đòi cưới b5thế, anh dcòn chưa 32cầu hôn aeem mà.”

f4thè lưỡi, c9bất bình: f“Ngạn eTịch là 25người xấu.”

Cuộc d9hành trình c0mấy tiếng b7đồng hồ 6cnhanh chóng 7kết thúc, 02xuống máy 3bay, hai người 5lên chiếc 5xe hơi đã 0bđặt trước, clại mấy 99tiếng đồng 2hồ lắc a3lư trên f5những con eđường 60xóc nảy, 9fcuối cùng 3fcũng đến dnơi.

Sự ctàn phá 11cảu bão elũ làm cô c4hoàn toàn ekhông thể c1tìm ra nơi 2mình đã e8sống lúc 1nhỏ, phải dchỏi thăm 5rất nhiều 94người, 35mới tìm cađược bà 5dcô ruột 4ở khu lều 9dựng tạm. 5 © DiendanLeQuyDon.comphút đầu 9atiên gặp a9lại, cảm 57giác thực bkhó tả, ckhuôn mặt 0ấy vô cùng 90quen thuộc, bnhưng quang 3cảnh xung f9quanh đã 7hoàn toàn cxa lạ. Khi 5bà cô òa 1khóc chạy b6lại ôm 7đứa cháu, aatình ruột 66thịt đã 7chiến thắng bbtất cả, dbcô nghẹn 8ngào lao 2dvào lòng 66bà. Giang 9Tử Khâm amồ côi 3dcha mẹ, 32bà cô tuy b7không tốt 32nhưng cũng 86đã nuôi ecô hơn mười 3cnăm.

Giang 00Tử Khâm 7về thăm 0bà rất evui. Bà cô cecũng nhận bngay ra quan f6hệ thân c5thiết giữa 5hai người. b © DiendanLeQuyDon.comKhông ngờ, bđứa gái 4năm xưa a0bị bà đem e0bán, không 5hề thù 6boán, còn ctrở về e2thăm bà. 5 © DiendanLeQuyDon.comCòn nhớ, flúc bị 8lôi đi, 2con bé gào 2khóc thảm 9thiết, hai 1tay bám chặt e3khung cửa c9nhất định 34không chịu 79đi. Bà cũng 7thật nhẫn 11tâm đem cbán nó. d5 © DiendanLeQuyDon.comTất cả fchỉ vì 6fđứa con 5ftrai của 37bà, trong bnhà, miếng aăn qua ngày f4cũng  không 3có, đành 1phải bán 7nó. Nhờ 9trời xem 6ra bây giờ 9nó sống 6cũng đàng cehoàng, người 9đàn ông d9kia cũng b3có vẻ rất 20chăm lo cho fnó, ăn mặc elại đàng 7ahoàng lịch 0sự. Bà 66đoán người 50này nhất 4định thuộc 5tầng lớp afthượng 28lưu, nhìn ecử chỉ, bcnói năng 7tuyệt đối 9không phải fhạng tầm 67thường. a © DiendanLeQuyDon.comBà lại dđau đớn 72nghĩ đến ccchồng và fđứa con fbtrai đã 3mất. “Đây d6là quả 6báo ư?” abà lẩm 6bnhẩm: “Nhất 15định là fquả báo.”

Cơm e2xóng, hai d7cô cháu 6engồi rửa bbát trong fchậu nước 9đục lờ bmờ, bà f9cô sụt 2dsùi khóc, anước mắt b6lã chã vừa 3khóc vừa 08nói: “Tiểu 9Man, chú evà em cháu 6đều đi 3dcả rồi, dđể lại 76mình cô 8cbơ vơ làm 8egì, thà ecô chết 2fđi cùng 9dcòn hơn! 92Hôm nay thấy dbcháu trở 0về thế 23này cô cừa amừng vừa 1giận mình, atất cả 99đều là fcsố mệnh, fđều là asố mệnh.”

Giang 0Tử Khâm f5vỗ vai bà, 2thở dài, e“Năm đó 50cháu không 2bị bán 3đi, giữa 4bđường 6cháu tự c9nhảy xuống 5xe, chính aanh ấy đã c7cứu cháu. c © DiendanLeQuyDon.comNhững năm fqua, có lúc dcháu cũng 0rất khổ 2sở nhưng 4dđều đã 6qua, bây agiờ cháu 40rất hạnh 7ephúc.”

5ccô vẫn 6sụt sùi 9cho đến 2bkhi Giang 3Tử Khâm 8thu dọn 0bxong bát 9đĩa, mấy 7người hàng c3xó, cùng 2cảnh họa 16nạn đi 1qua, thấy abà khóc 3liền an aủi, “Bà dđừng khóc enữa, có 7người bà 6con tốt e8như thế fbà đi với e1cô ấy sau anày không f5khổ nữa.”

Mỗi dfngười một b7câu khuyên cnhủ, sắc 3mặt bà 2đã tươi etỉnh chút 6ít, lòng 2cũng nguôi 4bnguôi. Bà 8kéo Giang 4Tử Khâm eclại, vỗ 79vỗ vào 9btay cô, tự 1ehào giới bthiệu với 8mọi người: a2“Đây là fcon gái Tiểu 8Man nhà tôi, 9mọi người ekhông nhận 2ra chứ gì, 4bây giờ 0bnó còn xinh dfhơn hồi 3bé.”

Mọi 98người nghe atên “Tiểu aMan” cũng 0láng máng fnhớ ra cô dbé có bím 75tóc dài, 8fgiọng nói a5rất ngọt cngày nào, 6emới đó e8đã gần 0chục năm 18trôi qua, b5đứa bé 00bị bán f0đi dạo eấy giờ 9clại áo 5gấm hồi d7hương. Mọi a3người đều bồ lên phấn 91khởi, cười 63cười chỉ 3ctrỏ, “Tiểu 7Man trở avề hả? 2Đugns là fcon bé tốt 5bụng, nghe 2ctin cô gặp 7ạn là về cthăm, tốt equá, tốt 4bquá. Chồng a1con gì chưa, 7để bác dlàm mối echo!”

1lắc đầu 95nguầy nguậy. cc © DiendanLeQuyDon.comChợt thấy 6bóng người fcao lớn c4đứng bên 49ngoài, cô 0vội chạy 24ra, dẫn d4anh vào, anói với 4mọi người: 3b“Đây là achồng sắp 4dcưới của 4cháu.”

Mọi 4người đều 7ckhen Kha Ngạn 1Tịch điểm aetrai, phong 48độ, khiến 9eGiang Tử aKhâm xấu dbhổ đỏ 32mặt, lát 6sau họ lần 7lượt giải eetán. Bà acô bảo 9hai người 3dvào trong f3nhà ngồi, cbà đi lấy 17nước. Nhưng 4cô vừa 78quay vào 83liền bị 8bà gọi 3lại.

68nói: “Tiểu 5Man, bạn 95cháu có 58phải đi fđường 6vất vả 3fmệt quá 1akhông, sao 8chân đi 71cà nhắc f2vậy?”

1liếc nhanh aKha Ngạn 7cTịch, cúi 8dđầu, gượng 9cười, đợi e1anh đi vào 18trong lán.

Đến 1tối hai 2acô cháu aangồi nói ddchuyện trên fechiếc ghế 5gỗ ngoài acửa. Giang 0Tử Khâm 6nói khẽ: f“Chân anh 8ấy không b7được khỏe, 1sau này cô cđừng nhắc cchuyện này 43nữa nhé, a4kẻo anh 29ấy không 9vui.”

5cô vội f0nói, “Cháu 0cbảo cậu a8ấy đừng 97nghĩ nhiều! 2Ầy, mà d6chân cẳng 8alàm sao àm 8fkhông khỏe, dhồi bé 6bị chứng abại liệt dhay sao?”

Giang 7Tử Khâm 38thở dài, 93“Anh ấy abị tai nạn 5exe hơi, chân b1bị cưa, bbây giờ 8phải dùng bchân giả.”

“A, ethế thì 4làm sao được! 44Ý cô là 91bây giờ 35xe cộ đông 6lắm, không 1an toàn, 2cháu thấy 4eđấy, lại 2có chuyện 98đấy à! 4Vậy giờ ecậu ta thành bbngười tàn 5phế rồi 75còn gì.”

“Cô 53nói bé thôi 0kẻo anh dbấy nghe e4thấy!” bKhi chắn dfchắn bên 4ftrong không 6có động b3tĩnh gì 9Giang Tử fbKhâm mới 1nói tiếp, 1“Cho dù 3anh ấy tàn 2phế cháu bvẫn theo 1anh ấy. 90 © DiendanLeQuyDon.comCô không 12biết anh 3ấy tốt 3với cháu cthế nào 0eđâu, năm beđó chính danh ấy đã 6cứu sống becháu, hơn 0fthế còn 51chăm sóc cbcháu bao 87nhiêu năm, 9cháu tình 9nguyện chăm esóc anh suốt edquãng đời f0còn lại.”

8fta kéo tay a2cô, giọng echân tình: 6“Ngốc 7cquá, cậu 0fta bị tàn 17phế không 2fphải do ccháu gây bra thì tội cgì phải 31chịu thiệt 0thòi như 51vậy, cô e0thấy cậu 40ta cũng nhiều 9ctuổi, chắc fflà hơn cháu 1kha khá.”

“Anh c1ấy hơn 3cháu mười atuổi.”

“Hả, ahơn mười 71tuổi, khi 87cậu ta có cthể lấy 5bvợ sinh 73con cháu 93vẫn là 6fcon nít. fc © DiendanLeQuyDon.comTiểu Man, 5nghe cô đi 49không thể 4vì cậu 9ta cứu cháu, 4ctốt với 5cháu mà bdcháu cam echịu theo 2cậu ta. d9 © DiendanLeQuyDon.comHơn nữa 7bây giờ a4cháu còn 1trẻ, còn facó thể 82chăm sóc 99cậu ta mấy 7fnăm, nhưng akhi cháu 1có tuổi, 53bản thân efcháu ucngx 4không khỏe, 0làm sao chăm 16sóc cậu bta, đến 4blúc đó, 1cháu sẽ 3thấy đấy flà một c3gánh nặng 9một món 59nợ cả bđời không 6btrả hết.”

Giang a9Tử Khâm bngồi nghe f6tức run 7người. b0 © DiendanLeQuyDon.comCô giận b8d 10000 nói: 9“Cháu muốn 56lấy anh 0ấy không e0phải chỉ 5avì những 1cái đó, f7cháu yêu fanh ấy, 59suốt đời fchỉ yêu 88anh ấy, 1ngoài anh 1ấy cháu d7sẽ không dlấy ai. 6 © DiendanLeQuyDon.comCháu cũng c3không thấy 2vất vả. c © DiendanLeQuyDon.comAnh ấy hcir 4mất một 8bchân, không 5bị liệt. 77 © DiendanLeQuyDon.comHơn nữa 5chúng cháu d2có tiền, ddcháu có 4thể thuê 1người chăm f0sóc anh ấy.”

ccô tỏ vẻ 52lo lắng, 53“Tiểu 22Man, cháu fđừng nóng 1nảy. Cô 9acũng chỉ 78muốn tốt 7cho cháu! cdNhưng cháu d4thử nghĩ 3xem, nếu 82cháu tàn b9phế, cháu 5ecòn muốn 4sống với 75cậu ta không?” 8Giang Tử eKhâm ngớ 4người, amãi không ednói được 54gì. Bà cô elại tiếp, 2“Nhất ađịnh cháu 9không muốn, cđúng không? 15Vhasu trẻ bđẹp lại 12đang là 1sinh viên, ctương lai 16rộng mở. ba © DiendanLeQuyDon.comNếu cậu 2ta cứ ràng 29buộc cháu, 3lại còn eeđịnh cưới ccháu, chẳng 1phải quá 1ích kỉ 5à? Chắc 8cậu ta nghĩ 14mình tàn 65phế phải 1enắm lấy emột người dđể dựa 6dẫm, còn dccháu muốn ara sao thì d5ra.”

Giang bTử Khâm 8không nói alại được, 42mặc dù f1biết lời 0bà cô chẳng fbcó lời 1cnào đúng. 7 © DiendanLeQuyDon.comCô bực abbội đứng 7dậy, lòng 8fnặng trĩu dnhư nuốt e6phải một 5cục đá 2lớn, dậm 1cchân, bực d4bội: “Cô fthì hiểu 8cái gì” feNói xong fechạy thẳng 6avào lán. 4d © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 3Tịch đã 40vệ sinh b3xong từ 35lâu. Giang 1Tử Khâm 12thấy sắc cmặt anh e9vẫn bình d6thường, btưởng anh 5không nghe ethấy những egì vừa 49nói nên 2cũng yên 0btâm.

Đêm 7cđó, cô 0và anh chen benhau trên dchiếc giường 7nhỏ, bà 04cô đã chạy 2bsang lán 88bên xin ngủ 0enhờ. Giang 0Tử Khâm 3không ngủ 6được, alại không 10dám cựa d8mình, đành 1co ro trong 59lòng Kha 0Ngạn Tịch, 9dngắm chiếc ccằm rất bđẹp của 1anh. Cuối 30cùng, lòng 4thổn thức, 99không kìm bđược những 1lời yêu fthương từ b8trong tim, 90dùng đầu b7ngón tay 8viết lên 2ngực anh. e © DiendanLeQuyDon.comVừa viết 3xong chứ 0“Em”, 0eđang viết b8nét đầu 1ftiên của fchữ “yêu” dthì bàn d1tay đã bị 6anh nắm 7blấy. “Hứ, canh giả 1vờ ngủ cà?” Cô 23ngẩng đầu, chôn anh một ccái.

“Anh angủ rồi.” 50Anh ậm ừ.

“Ngủ 6rồi sao 5còn nói 5được?”

“Nói 44mơ!”

19 ười rúc 3 ích, tay 7 oa ngực d1anh, “Ngạn 3 ịch, ngày 2 ai chúng 3 ình về cf hé.”

Anh 35 iết chặt 2 ay cô, cô 7b húi đầu b ào ngực 3anh, “Tại 61 ao, lúc đi f m đã nói, 0 uốn ở 17 ại mấy d1 gày cơ mà?”

d ắc đầu 0 guầy nguậy, 35“Em muốn 3 ề, ở đây 0a uồn lắm, 0 m không quen, 69 húng mình 16để lại f ho cô ít c iền là 6được.”

“Ừ!”

“Vậy f ớm mai chúng 2 ình đi luôn, ađến chợ 00 húng mình 4 ẽ vào quán, da m sẽ chiêu bđãi anh 2 ột bữa f2 a trò, chịu e hông?”

“Chịu.”

Giang 0 ử Khâm 3 hấy lòng c6nhẹ nhõm, 2dôm anh nói: 8“Em ngủ 7đây, Ngạn 8eTịch, chúc 7engủ ngon.”

Không fđầy năm bphút xong, 10hơi thở 11đều, rất e7êm của 73cô đã lặng f0lẽ vang atrong đêm 2vắng. Nhưng ftrong đêm c9tối, có 3cmột đôi 6bmắt khác, 8lóng lánh 0như sao, 5đầy ưu etư vẫn 3thức. Kha 0eNgạn Tịch 9nghiêng đầu dtìm trán f7cô khẽ 6chôn lên 2ađó.

Những fđiều bà 1cô nói với 18Giang Tử 4Khâm, ở b8trong lán, b9anh cũng c6nghe đại 5khái. Lạ ekì là, nó 59rất chói 8tai, nhưng 7anh vẫn ebình tĩnh canghe hết.

58cô của 1Giang Tử 9Khâm có 2lý, anh quá cích kỉ, 47nên mới 1evội vàng a8giữ chặt bcô.

Giang b2Tử Khâm 70trẻ đẹp, 74luôn tràn 40đầy mơ 69ước, chính 1tay anh đã 7dtạo nên eccô, những ecũng khiến f8anh ngày 92ngày quẩn 81quanh trong 8cái “Tôi” d7đày mâu 9thuẫn, muốn 1sống cùng 1cô, lại 6không dám, bachia tay thì 2dquá đau 94khổ. Cô 4ưu tú hơn eanh nghĩ, 0cho nên anh d6không muốn 9cô giao thiệp 8rộng. Toan 8tính ích a5kỉ của 22đàn ông 61luôn dữ 5bdội hơn a0phụ nữ.

Anh 5yêu, nhưng 6đã không 7dthể chăm 2sóc cô được dnữa. Nếu dmột ngày 3cnào đó, 1Tử Khâm 71chán ngán, 7muốn vứt abỏ tất 9cả, muốn 3bỏ anh ra 1dđi, giống 8như năm 6mười tám datuổi, anh 5sẽ ra sao? aRõ ràng 8cô đã nói, c4cô mệt emỏi, sắp 0kiệt sức f5rồi. Một fbkhi cô bỏ cđi, anh chỉ bfcòn biết 03đứng nhìn 9bóng cô 4mất hút fatrong biển 07đời mà 98thôi.

Đã 5vậy, chi 6bằng anh 3ra đi trước.

Sáng 28hôm sau, 66Giang Tử 4Khâm dậy 86sớm chuẩn 27bị. Khi 62anh thức 6dậy, cô cbbưng lên 8cho anh một 8cbát cháo ctrắng, tươi abcười nói: 26“Ngoan ngoãn bdùng tạm 6đi, về cnhà em nấu 30cháo bí 8bđỏ gạo 16nếp, cháo 7bì đơn 7b(*) thịt 9nạc, cháo dsữa yến 5emạch cho 0emà ăn...ôi, 61mới nói emà đã thèm 8dỏ dãi 0rồi.”

(*)bì eđơn: dùng fhỗn hợp 6vôi, đất, 75muối, bộ 9gạo với d1nước bọc 3abên ngoaiftruwngs egà, trứng cvịt.

Kha dNgạn Tịch 66đặt bát 90cháo sang 98bên, cúi 11đầu sửa 72lại cổ 6tay áo, lạnh a4lùng nói: d2“Anh không cđói!”

Giang 9Tử Khâm eblo lắng a9nghĩ, mình e2có làm gì 16khiến anh 2không vui a5đâu, vừa brồi anh 8blắp chân 9dgiả, mình dđã ý tứ 8lánh đi, 8bsao bây giờ d7mặt đã 88lạnh như 2tiền, thế elà thế 64nào?

Thấy fnói, họ dasắp đi, 9ebà cô lại 18khóc, muốn 5giữ Giang 48Tử Khâm 6cở lại 0eăn trưa: 54“Mãi cháu 03mới về, 19ở lại 60với cô 3thêm lát 58nữa.”

Giang bTử Khâm 78đã quyết, 98rút trong b1túi một cexấp tiền 6fđể lên 2bàn, nói 4với bà: 1a“Đây là dnăm mươi e0ngàn Kha cbNgạn Tịch 6biếu cô, 25cô cầm 68lấy để 2ctrang trải 0cuộc sống, besau này găp a2khó khăn 56gì cứ đến 05tìm cháu, 8enếu giúp 2cđược cháu e5nhất định 1dgiúp. Hôm 4anay chúng 1cháu không aở lại 5ăn trưa 91được, 5anh ấy rất 7bận, bao 0enhiêu người 4đang trông dvào anh ấy, 65thực sự ckhông thể 1ở lại.”

fcô nghe nói 9vậy, biết cfkhông thể 1giữ được 07họ. Bà 5btiễn ra eđến đầu 1fthôn, nhìn 6chọ lên 7fxe mới quay 3về.

Vừa 20lên xe, Kha 13Ngạn Tịch 38đã giằng 1khỏi tay 6cô, dựa 3dvào thành 1fghế, nhắm 6mắt. Giang f4Tử Khâm a6kinh ngạc, cfgục vào aavai anh, giọng 67dịu dàng: 6“Anh sao fvậy, không fvui à?”

Anh 1im lặng.

Sau 62chặng đường adài, cuối 3cùng cũng 39về đến bnhà, Giang 4Tử Khâm 36mệt lử, 5gân cốt brã rời. e © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn eTịch không ebchịu nghỉ, fdgọi ngay echo lái xe, 6chuẩn bị eđến công 6dti. Cô túm 7vạt áo 2anh, nũng 68nịu: “Muộn d5rồi, anh ecòn đến ccông ti làm 7gì, ở nhà f2với em. b1 © DiendanLeQuyDon.comTối nay e6em sẽ nấu abcho anh một 0bữa thật engon, được fkhông?”

Kha 4fNgạn Tịch 80mặt nặng 74như chì, bccứ như fcai mắc nợ danh, “Không, ctối nay 3aanh bận ebtiếp khách.”

“Đừng 6eđi, ở nhà 6thôi, em dnấu món angon cho anh 9mà!”

“Em 85tưởng em a3nấu ăn bngon hơn dđầu bếp 39à?” Anh ccười khẩy, 20“Đừng 3bđánh giá 71mình quá fdcao”.

Giang 01Tử Khâm cthấy cay dcay sống 37mũi, suýt 0bật khóc. c © DiendanLeQuyDon.comAnh không 7hay nói những ablời quái 38gở như 04vậy, cô fkhông thể 1nghĩ ra, 4mình đã bđắc tội 0gì với 8eanh. Lẽ 1fnào anh nghe 06được những d6gì bà cô 3nói? Nhưng, fkhông thể, 66làm sao anh f9nghe được?

Còn bđang mải fcnghĩ, Kha 7Ngạn Tịch d7đã tập 9tễnh đi d0khỏi.

Suốt 1hai tuần 9fliền tình 4hình không 33hề cải fthiện. Giang 1Tử Khâm 03về nhà cnấu cơm, 60đợi anh, 9fnhưng Kha 4dNgạn Tịch bbbận tiếp 28khách triền fmiên, liên c1tục từ 8chối về 3nhà ăn cơm. 7 © DiendanLeQuyDon.comMấy tuần 2btiếp theo 8anh còn không 0về nhà.

15không chịu e0được nữa, 7elên lớp cđầu óc 1không sao 4ctập trung bđược, ccũng bỏ 02luôn khóa 25học lái 2xe. Một 6hôm, không ephải đến 1lớp, cô a4lập tức dgọi taxi 5bđến công dti anh. Có 3eđiều kì 8quặc là, 7cô lập ctức nhận 06ra, những 1người quen 84biết đều 2cnhìn mình 06bằng ánh 1emắt khác 2thường.

Lòng 3eđầu băn ckhoăn, đi ffthẳng đến 9trước phòng e3làm việc 8của Kha e3Ngạn Tịch, ebđịnh đẩy 90cửa vào 4thì cậu 0trợ lý 7avội chạy 07tới ngăn clại. Cậu 60ta bối rối, 0bcười ngượng d4ngịu: “Giang 0tiểu thư, b6để tôi 7gọi điện 70thoại giúp 0cô.”

“Không 5ecần.” 83Cô lườm 4cậu ta, 0f“Gọi điện 0thoại thì 34còn gì là 13bất ngờ, b1tôi muốn eanh ấy ngạc cnhiên.” c7Nói xong, c1mặc cậu 11ta ngăn cản, 83vẫn mở 2cửa bước 72vào. Cảnh 4tượng trước 5fmắt làm 4cô chết 2đứng.

Một 37cô gái trẻ 8mặc váy 4đỏ bó 2sát người, 99cổ khoét b8rất sâu, dđang ghé 9bsát người ceKha Ngạn dTịch, cơ aathể đầy 5fđặn áp 8vào người 5anh, khi cười, d7trên má 2lộ rõ hai clúm đồng 1tiền rất 0dsâu, mỗi bkhi ngước cnhìn Kha a2Ngạn Tịch, 43ánh mắt b0mơn trớn 1một cách 13lộ liễu. b © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử 9Khâm cứng 1người, 4akhông thể 9tin nổi.

Nghe 6tiếng cửa c2mở, cô cgái vội cdđứng thẳng cadậy, nhìn 3dkhuôn mặt cphẫn nộ 3dcủa Giang 67Tử Khâm 9e thẹn mỉm 35cười. Kha 23Ngạn Tịch 81vỗ lưng ccô ta, bảo adra ngoài. e © DiendanLeQuyDon.comCô ta cười bcỏn ẻn, 90giọng âu 5byếm ngọt 3lịm, “Có 6agì gọi 2em nha.” 2Nó xong quay dngười, 8đi ra.

Giang 32Tử Khâm ecảm giác c4như bị 4đâm vào a6mắt, anh b2lại ngang 32nhiên vỗ 0vào lưng 21người phụ 70nữ lạ, 61thậm chí 9fđộng tác 9rất tự 0dnhiên như 06đã làm 6đi làm lại dnhiều lần. 6 © DiendanLeQuyDon.comCòn cô gái, 67lúc đi ngang 7bqua cô, vẻ emặt gần enhư hãnh 6diện, còn 2btrên chiếc 36cổ thon, 6trắng ngần 7ekia lại f1rành rành bnhững dấu 10hôn.

Cánh acủa khép 7lại, Giang a2Tử Khâm 5đập túi 65xách trong 6tay xuống 6bàn, phẫn anộ hét celên: “Cô 81ta là ai?”

Kha 6bNgạn Tịch 0dnhíu mày, cquẳng chiếc 55túi xuống 5đất, giọng e8dửng dưng, 0“Em sao 1thế, tùy f7tiện xông 34vào phòng angười khác, d2còn làm 9ầm ĩ lên, c0không nói 8năng bình 0tĩnh được f8à?” Ồ, bthái độ 5gì vậy!

Giang baTử Khâm e1tức sôi angười, 09môi tím cngắt, chỉ ftay vào mặt 70anh, người 6run bần c6bật, “Anh akhông veefnhaf 2là vì cô 9ata?”

Kha b9Ngạn Tịch 2phớt lờ f3cô. Nhấc cfmáy gọi 76trợ lý, 32giọng nghiêm 9khắc đáng 90sợ: “Cậu 4làm việc 1akiểu gì 4thế, có 1angười vào 4phòng tôi 58cũng không 1hỏi có 08hẹn trước ehay không, 1tôi không fcó thời dcgian!”

Đầy aedây bên 7kia, trợ 3lý xin lỗi 9rối rít. 11 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn aaTịch gác 25máy, nhìn aGiang Tử e1Khâm sắc cmặt trắng ebệch, lạnh 1clùng nói: 2“Bây giờ 9anh đang 78bận, em 4cứ về 6dtrước, 1chuyện gì 0để anh evề nhà 3hẵng hay.”

Giang fTử Khâm fvẫn đứng dyên chỗ 85cũ,  thở edốc, anh cdám hạ aenhục cô. 3 © DiendanLeQuyDon.comCoi nữ chủ 0fnhân này 99là người 08ngoài ngay 7trước mặt 10nhân viên 3của mình.

bngồi xuống 51chiếc ghế 24đối diện, 96giọng cương 24quyết: “Anh 55nói đi, d9cô ta là 3ai? Hôm nay 9nếu anh 2không nói cerõ, em sẽ 5bkhông đi.”

Kha dNgạn Tịch athở dài, 3“Cô ấy 3là thư kí 8dcủa anh.”

“Thư 1kí? Anh đã 5bcó cả tá f3trợ lý, 56thư kí, bvẫn cần a9thêm một 4thư kí nữa 0sao?” rồi bphẫn nộ d2cười khẩy, b1“Cô ta a6trẻ quá 41nhỉ, đến 36hai mươi 5chưa? Thư 9kí! Ha ha, 9canh tưởng afem ngốc 8chắc? Có dbphải anh 0đã làm 6chuyện gì 9với cô 07ta, không 0ethoái thác 4được, 94nên buộc dbphải nhận edcô ta vào dcông ti làm cviệc?”

Trong 9tay Kha Ngạn 6Tịch cầm 98chiếc bút, a4vừa nghe a4vừa bật 0lên bất 8xuống, cuối 6cùng đập 99xuống bàn, 0“Trí tưởng a7tượng ucar dem phong phú 2thật! Về ađi, bây f5giờ anh 39không muốn 9nhìn thấy 1em.”

Trong 60lòng một ecục khí dcuộn lên, e3muốn nhả aemà không 7được, cmuốn khóc c0lại sợ 1bị coi thường, 0Giang Tử cKhâm cúi 4cnhặt túi 00xách, ôm 27lòng tự d7trọng tan 7nát chạy 5bkhỏi phòng 4làm việc dcủa Kha 4Ngạn Tịch.

Một 20mình ở 08nhà, đứng e2ngồi không 7yên, sau d0khi biết 7Kha Ngạn 4bTịch sẽ f3không về benhà, cô eđi vào phòng 48anh, tìm 81số di động bcủa trợ 46lý, phải c2hỏi cho 9ra nhẽ, 5cô gái kia efrốt cuộc 7có phải 59là người 60tình của ddanh.

Trợ 7lý trả 6lời, “Cô 4fta là thư 4dkí Kha tiên asinh mới atuyển dụng, eahai mươi 69tuổi, chưa 28có hồ sơ 34gì cả đã 27vào làm. e © DiendanLeQuyDon.comMọi người dđều nói...nói...nói dGiang tiểu cthư, Kha 9tiên sinh e7rất có 0sức hấp 46dẫn, cô e2phải quản fanh ấy thật 2chặt, chúng bdtôi đều 9mong cô làm 44bà chủ.”

Mồ bhôi vã khắp c8người như 0tắm, cố 52tỏ ra bình 0tĩnh, nhưng 3giọng nói bvẫn run 1run, lắp 2bắp hỏi: 7“Dạo này...dạo bnày anh ấy cbận lắm dfhả? Phải a9liên tục f1tiếp khách 8asao?”

“Đâu 3ccó, bây 93giờ là 13mùa vắng 31khách, công fti không dnhiều việc, 66Kha tổng 2ngày nào 6cũng rời 6acông tình dyêu rất 3sớm, nhưng___” 7Đầu bên 3kia, trợ 4lý ngập 5bngừng, nói 9nhỏ, “Giang 4tiểu thư, ecó chuyện 34này không 7biết có 03nên nói 01với cô 10không, nhiều f9nhân viên 72của công dti mình nhìn 2bthấy Kha 3etổng đưa 1cô thư kí d4mới vào 02khách sạn.”

Điện 6thoại trong 5ctya Giang ccTử Khâm 84rơi xuống 39tấm thảm 7dày, “Bịch” amột tiếng dnặng nề, fâm thanh 16đó như 04đâm vào 4tim cô, rạch amột vết 79thương sâu 3hoắm.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91188


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận