Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 30


Chương 30
Ba ngày sau Triệu Doãn Phu mới bình tâm suy nghĩ lại về chuyện giữa anh và Giang Tử Khâm.

1 © DiendanLeQuyDon.comBa ngày vừa b1qua cậu cf quả thật 0 quá bận.

Cậu 8f ngồi trên bb ghế liên t02 ục hút 89 thuốc, đầu a mẩu thuốc 8d lá chật 8đầy chiếc 6c gạt tàn f bên cạnh. 67 © DiendanLeQuyDon.com quạt thông gf ió kêu ù 5ù. Giang t69 ử Khâm 98đã buột me4 iệng goi cf ậu là “Ngạn c tịch”, a cậu có thể e bỏ qua, cho 7c là cô lỡ 1 miệng, suy c6 ho cùng cô b8ấy đã sd ống với d kha Ngạn c3 tịch nhiều na ăm. Nhưng a câu nói sau 3đó nên 3 lý giải 18 thế nào. 94 © DiendanLeQuyDon.com một cô gái 1 thậm chí kc3 hông muốn 20 cậu cầm te ay, làm sao 3 tin cô ta bcó thể 33nói với bcậu một calời sâu 20nặng như 3vậy?



Cậu e6hiểu Giang bTử Khâm ayêu cậu 38chưa đủ, d1thậm chí c5chưa phải b9là yêu. b © DiendanLeQuyDon.comTrước nay 45chỉ có c4cậu khổ esở theo d3đuổi cô, 24không phải a7sao? Ngay e9từ khi còn alà gã trai 3mới lớn, 0cậu đã 9si mê cô 82thiếu nữ 5eđó. Còn 2cô, dù đã 7mất người ecmình yêu, 51vẫn không fbđộng lòng etrước cậu.

Lòng 43đau khổ b4vô chừng, e1gió thổi 3tung mái 5tóc. Cậu dnghĩ cần 9gọi điện 13cho Giang 09Tử Khâm, 73nói rõ quan 5hệ giữa 9họ, kết 0quả dù dthảm hại 2đến đâu 4cũng còn 13hơn tình 2trạng mập 78mờ thế enày. Nhưng 0không ngờ, 6lúc nghe 3dđiện thoại a5Giang Tử c5Khâm bỗng 1òa khóc dbrất to.

Ngày 8thứ ba, 7sau hôm gặp 0Phương Thái, 35Giang Tử 3Khâm phát c0hiện viên 9bkim cương cxanh không eecòn ở chỗ 2dcũ nữa. 4e © DiendanLeQuyDon.comMấy ngày bvừa rồi, 17hầu như d2ngày nào ccô cũng 9cqua đó một 43lần, dù ckhông mua fnổi, nhưng 3angắm một fchút lòng 06cũng vui 9vui. Hình 9dung lại cchiếc nhẫn c9anh phác ehọa hôm 80nào, một 34đường 5tròn mềm dmại tựa 8nhành hoa afmảnh mai 3khép lại, 7viên kim cacương bên 1ctrên giống 6đóa Enchanter 54xanh biếc 3bhé nở, 46đẹp mê 03hồn.

Nhưng 7viên kim 17cương xanh 6đã không 8còn trong 8tủ kính, d0cô cũng dkhông còn 6có thể aahình dung 6nó như nụ fhồng xanh 9nở trên angón tay 0cnữa. Cô 8cbước vào 4cửa hiêu ehỏi thăm, bngười bán fehàng trả clời: “Xin 6lỗi, tiểu d9thư, tôi 58cũng không 12biết ai dđã mau nó, 08lúc đó a7tôi không dcó ở đây.”

Giang 44Tử Khâm 63thẫn thờ ebước ra. 4a © DiendanLeQuyDon.comBỗng nhớ afđến cảnh 38anh đưa ccvề nhà, 73nhớ đến 0bài hát 9f“vỏ trứng 9nhỏ” anh 59hát khi cô a8buồn khóc, 90nhớ đến 17lần chảy bmáu đầu dtiên lúc 2ddậ 8000 y thì, 48anh chạy 7đi mua băng 2vệ sinh 62cho cô, nhớ dbtừng lần 9abị anh từ 2chối. Chắc 9fchắn không 2phải anh 0anh yêu, cmà từ chối f3chỉ vì 5muốn cô 7dcó thể 5esống tốt cahơn.

Anh 9elà vậy, dfđi vào tim edcô, tác 1bđộng đến f6cuộc sống ccủa cô, f9nhưng luôn 8luôn chỉ bmuốn là 7kẻ đứng 9angoài nhìn bcô hạnh 6phúc. Sự 19phản kháng fduy nhất 1ecũng bị 8bàn tay của 5số phận 4quật ngã 1tả tơi.

ebước mỗi clúc một 2nhanh, mỗi 6lúc một b3nhanh, như 93chạy đua 8với thời 3gian. Vô detình đi 36đến bệnh 14viện của bTriệu Doãn 1Phu.

Triệu aDoãn Phu 19gọi điện, cdbiết cô 9đang ở fdưới lầu cbliền vội 5xuống đón.

Giang fTử Khâm 8ngồi bên 5cvườn hoa, 66vừa lau 4nước mắt, 9vừa ngơ 71ngẩn nhìn fmấy cậy 8dErica trong 5evườn. Những e9chiếc lá 4dài mảnh, 1đung đưa 4ctrong gió 4fxuân muộn. 2a © DiendanLeQuyDon.comChúng nở 7rộ ở xứ e2Bắc Âu bbăng tuyết. f © DiendanLeQuyDon.comCô vẫn 7nhơ ngôn 3ngữ của 4loài hoa 5này – tình 04yêu cô đơn.

Triệu bcDoãn Phu dtừ một 1cửa lớn bdchạy ra, 1enhìn thấy 7fGiang Tử 37Khâm mắt 5ngơ ngác, 15buồn tê 90tái. Anh 5khụy xuống, 9nhẹ nhàng 54lau nước 1mắt cho 59cô, hỏi: dc“Sao vậy? 16Khóc ghê athế, em 6luôn là 98cô bé kiên 4cường cơ 4mà?”

89nhìn anh, 19hai mắt 72thẫn thờ. 9 © DiendanLeQuyDon.comKhó khăn 71mới nhếch bmiệng cười, 9fnói như d9hụt hơi: 91“Em gục fngã rồi.”

Triệu a3Doãn Phu avéo mũi e7cô, âu yếm: ac“Đồ ngốc, 0dchuyện vặt b4mà cũng bkhóc như 4cthế? Ngã 47ở đâu, b1tôi xem nào!”

Giang 27Tử Khâm 0lắc đầu, 60“Không 96sao, em không 1còn đau enữa.”

Triệu 14Doãn Phu dvuốt tóc 7cô, nói: 6“Để tôi 85đưa em về.”

“Không, 86em tự về 3cũng được.”

“Đừng 61lúc nào 9cũng từ 8cchối tôi 8như thế.” 2eAnh thờ 8edài nhè cnhẹ, muốn chôn cô, dlúc sắp 90chạm vào c7môi cô, 5Giang Tử 2Khâm bỗng falùi lại, 7nụ hôn e5rơi vào 2khoảng không. 0f © DiendanLeQuyDon.comLòng anh 90lại run 60lên.

Triệu 7Doãn Phu 4ecố tỏ 7ra bình thường, 8nhẹ nhàng enắm tay b7cô, đưa c0về nhà.

Lúc 7fqua đường, 7do người e5quá đông, 11chen lấn, 27có một dthoáng, anh 0dtuột tay 6cô. Sau đó 49lại vội 3vàng nắm 50chặt, nói 2đùa: “Sao a2tôi có cảm agiác đang adắt một 21con chó nhỏ, 2chỉ cần 5hơi lỏng 77tay là nó elập tức 0cchạy mất. 1 © DiendanLeQuyDon.comEm có thể 28nắm tay etôi như 5tôi nắm 4tay em không?”

Giang 5dTử Khâm b3trầm ngâm 44không nói, 87chỉ nhìn 29những quán 6dăn bên đường. 4 © DiendanLeQuyDon.comTsp tưởng bcô đói, 48vội hỏi: 30“Tôi mời 4bem vào quán 4nhé, cao 81lưỡng mỹ 58vị của 7engười Hán, bngười Mãn, fmình không 31đủ tiền 1sài, nhưng a0các quán 3ở đây, 49tùy em chọn.”

1uể oải, c“Em muốn 0ăn sủi e8cảo.”

“Vậy dcchúng ta 5dđi mau nguyên 10liệu, về a3nhà, tôi aphụ giúp c4em, tôi rất bmuốn ăn 2sủi cảo 83em làm.”

Giang 0Tử Khâm f3lặng thinh d5một lát, 32cuối cùng ađồng ý.

Dọc 5đường, 37Triệu Doãn 2Phu luôn 9tìm chuyện bcđể nói, 3fhết chuyện dnày sang achuyện khác, 5bđôi môi 2mỏng hé 1mở liên 8tục. Anh 2dsợ nếu emình dừng celại, cô 40gái này 96lại tìm e9ra những f3lời tàn c9nhẫn làm 60cô nghẹn engào, anh 1thầm nghĩ 74mình đúng 9là kẻ nhát 1dgan.

Giang 5Tử Khâm 4vừa gói 6fsủi cảo 2vừa ngước 08mi, nhìn eaanh, hỏi crất dịu 0dàng: “Em 9erất thích 3em phải b6không, Doãn 4Phu?”

Triệu 6cDoãn Phu 9vừa đảo 5nhân bánh, 5vừa trả 1lời chắc 60nịch: “Không fphải thích emà tôi yêu 5em, từ ngày a1đầu tiên 7em bước 8dvào lớp, bfvới mái fatóc dài, 0atôi đã eyêu em. Tuy c1bây giờ 0cem đã cắt dtóc ngắn bnhưng tình beyêu tôi 88dành cho eem vẫn không 3bsuy giảm 0một ly.” 7Thanh Phàm 41lè lưỡi, 8“Hôm nay, 7tôi rất 97khác thường.”

Giang 4Tử Khâm 8nhìn anh 2ta cười, b0lát sau mới anói nhỏ: db“Doãn Phu, dem muốn bdvề Hàn b8Phủ.”

Triệu 8Doãn Phu 7giật mình, ađôi đũa afchạm cạch 1một tiếng 8cxuống khay. e © DiendanLeQuyDon.comAnh cố nén 6nỗi sợ 1chãi, cười bnói: “Vậy 3tôi sẽ a0đi cùng cvới em, 9đằng nào 7tôi cũng dmuốn về dthăm nhà.”

“Không, daem muốn 6về một 9mình.” 2Giang Tử 32Khâm ngập 8ngừng, lại a8tiếp: “Có 7lẽ em không 7bao giờ 4rời Hàn 62Phủ nữa.”

“Cạch”, 6Đôi đũa d9rơi xuống 52sàn. Triệu 96doãn phu fcúi nhặt, 4crồi như e4không nhìn dthấy cô, 39cầm đôi 6bđũa đi a7qua cô đến f2rửa ở 75cái ao bên 49ngoài. Người crun bắn, 9không cầm 6nổi, tay crun lẩy bbẩy, cuối 1cùng nó fcrơi xuống a3nước.

Giang cTử Khâm 4bước đến 27phía sau, bbáp mặt 2vào lưng 0anh, nước 76mắt chảy fdài làm e4ướt áo 42sơ mi của d7anh. Triệu cDoãn Phu 8cảm thấy 6ahơi lạnh ctừ sống 3elưng truyền e9ra.

“Xin e9lỗi, em ađã nhiều 6lần tự bnhủ, phải e4quên thành 8phố đó b5đi, quên ccon người eđó đi, 1nhưng em f6không làm 75được. a6 © DiendanLeQuyDon.comEm trốn c2ở đây dlâu như 3fvậy mà 9vẫn không a1làm được. e5 © DiendanLeQuyDon.comCảm giác cnày giống 1như có một 9hạt giống dđã nằm 59sẵn trong c6tim em, dù 1cố gắng 3thế nào 03cũng không dlấy ra được, 7mỗi khi dmùa xuân dđến nó 6lại bừng 37dậy, đâm achồi. Em fđã bất 7flực hoàn e0toàn.”

Triệu 92Doãn Phu a9cúi đầu, 46giọng ngàn 8ngạt: “Vậy batôi thì 19sao? Em nói 7cho tôi biết, 2dtôi thì 70sao? Tôi 4đã yêu 19em bao nhiêu 21năm, nhưng 0etrong lòng 50em không 00hề có bóng 4tôi.”

“Không, bbkhông, không 0phải như 5vậy.” 8Giang Tử 4cKhâm đứng d9bên cạnh, c7nhìn anh, 95“Chính 8vì nghĩ 9đến anh, c0tôn trọng 0fanh, em mới e2không thể 5tiếp tục 1ở bên anh. 1 © DiendanLeQuyDon.comEm không 2bthể quên 01Kha Ngạn 6cTịch, cũng 57không thể c0yêu người bđàn ông 99khác. Em 9nghĩ chúng d5mình chỉ 8có thể b1là bạn ebcủa nhau, a7như thế f3sẽ tốt bcho cả hai.”

“Được, c8cứ cho là 30tôi để 7em đi, thì 8liệu em 3có thể 83trở về evới anh 9ta được 5không? Anh 5ta đã không 0còn là Kha c8Ngạn Tịch cngày xưa anữa. Anh 73ta lăn lộn 9trên thương dtrường eenhiều năm, 14đã quen d2lừa gạt 6blẫn nhau. 7 © DiendanLeQuyDon.comĐịa vị 7bcủa anh 24ta, xuất 04thân của 50anh ta, lại 53thêm lòng 38tự trọng bchết tiệt 7của anh 7ta, chắc 0chắn anh 57ta không 8dthể chấp 9nhận em. 32 © DiendanLeQuyDon.comRốt cuộc 1đến bao 6giờ em mới 6chịu tỉnh a6ngộ?”

“Vậy 26thì, em sẽ 40chúc anh 3eấy hạnh 4phúc, dù 97trong lòng eem ghen ghét 4dvới người bphụ nữ 88có thể emang lại dhạnh phúc 3cho anh ấy.”

Triệu 45Doãn Phu 0cười buồn. 5b © DiendanLeQuyDon.comAnh quay đầu e5lại, nhìn 5cô từ đầu fđến chân, dmắt đỏ 14hoe. Giang 22Tử Khâm bnói: “Em 2đi chuẩn 2dbị đồ 53đạc”, 7rồi quay 6đi.

Anh danói với fatheo, “Hai 7người không 3cthể sống b7được với 1nhau đâu. 27 © DiendanLeQuyDon.comTử Khâm, 3đừng đi, 53hãy lấy 55tôi, được 7không?”

Triệu 9Doãn Phu 7enghĩ, suốt 6cả đời 3anh sẽ không aquên được 9cánh trăng 1đêm nay. 3 © DiendanLeQuyDon.comĐó là thứ dánh sáng 5màu bạc, 9lấp lánh anhư bạch 31lụa, dưới 23ánh đèn 0vàng đục 87vẫn vằng cvặc sáng. d © DiendanLeQuyDon.comCô thiếu 8bnữ anh yêu edda diết 4ngần ấy cnăm, chỉ 6để lại 7cho anh hình 7dbóng hao 9gầy khuất 4dần dưới 9eanh trăng 68như thế.

Ngoài 6cửa sổ, egió rung acành xây 49xao xác, a2lá lẫn 3vào màn 36đêm, bức 9tường bao 31thấp tè, 10sân bóng btrống trải...nơi 6enày không dthuộc về 32cô. Trong 00một thoáng, 49hình như ekhoảng cách adgiữa cô 9fvà Triệu bDoãn Phu ackhông phải 1clà mấy eviên gạch alát, mà elà giữa 8trời và 5đất, giữa 0biển cả 39và đại 8elục. Con 6người biến dthành hạt ecát bé xíu, 7lơ lửng 0dưới ánh 3trăng.

Giang 5Tử Khâm 3quay lưng d2về phía 6anh, khe khẽ ckhóc, mái detóc ngắn 0echấm tai, 3âm thanh 6se sẽ như 0tiếng gió 5dchạm vào 16rìa tờ 0dgiấy tháng b6năm mỏng 70manh. Cô 3nói: “Xin 3lỗi, Doãn 3dPhu!”

Tình dyêu nếu 2đã đi đến d8tận cùng, 3chỉ hai b9tiếng “xin 2lỗi” là e5đủ. Triệu 5Doãn Phu 0bước ra cdkhỏi căn dphòng chật chẹp, đóng 2cửa lại, 0hít được fdkhông khí fđêm lành 6elạnh, cổ aehọng khô 75chát của 9anh phát 39ra mấy tiếng 9khàn khàn 16như tiếng 0nấc.

Sáng 0sớm hôm esau, Giang fdTử Khâm blên đường. 8 © DiendanLeQuyDon.comtrước khi c8đi, cô chỉ aetạm biệt eduy nhất 2Triệu Doãn 66Phu, thậm 70chí cũng 8không xin 5cthôi việc.

Nhưng 4khi gió lùa 19vào trong e6tóc, cô 1thở một 1hơi nhẹ 41nhõm, đi 41thì đi, 3không có e0ai thật 8sự quan 9tâm đến emình. Nếu 6fquá đắn 38đo về những 0cràng buộc, 5làm sao thanh 3thản ra abđi?

Giang 29Tử Khâm dvề đến 52Hàn Phủ, 6đúng lúc b9có cơn mưa dnhỏ. Hàn baPhủ là bthành phố dven biển, 2một cơn 6gió thoảng dbqua để 7lại hơi abbiển mặn emòi. Đối bvới cô, 9quê hương 97chính là 5nơi có Kha 9Ngạn Tịch.

d4vẫy chiếc c1taxi, bảo 3cđịa chỉ 3biệt thự fanhà họ 44Kha. Đó 49là nơi cô 62từng sống dhơn mười 0fnăm. Cô 6dhân hoan, eháo hức, 66tim đập 56rộn ràng.

Xuống 3xe, bỗng 27lại rụt 14rè. Cuộc betrốn chạy 0những ngày fqua như một 13màn hài e2kịch, nay 39cô lại atrở về. 72 © DiendanLeQuyDon.comĐiều này 6có phải bmọi kiên ctrì trước eđây đều 08đã trở dbthành số 6bkhông? Cuối bcùng cô 7bvẫn bị b5hút về efphía anh, 6mặc cho c3trước đó fđã hạ 14quyết tâm 33như thế 32nào.

Nhưng 93cô yêu anh, 1cô không 5bthể không d0có anh.

Lấy fhết can 0đảm, bấm 5chuông. Thở 51dốc, như cvừa chạy 19bộ mấy e2vạn dặm, eecuối cùng 69đến đích. c © DiendanLeQuyDon.comKhóe miệng dhơi nhếch, 6fkhông biết alúc nhìn fthấy cô 95anh sẽ thế 9nào? Vui 23mừng hay 5kinh ngạc...Thời fbgian từng agiây từng 2phút trôi 87qua, bên ftrong vẫn bim ắng, 8ckhông một 0tiếng động.

Kha 1eNgạn Tịch 9đã lập 96tức đi 8thị trấn 8fKiền Đường bngay buổi 5tối nhận 02được điện ethoại của 01Phương Thái. a © DiendanLeQuyDon.comNhưng Hàn 42Phủ, mấy 2ngày liền amưa rất aato, nhiều acchuyến bay 69bị hoãn, bchuyến sớm enhất cũng 3phải đến 9sáng hôm fsau mới ccó. Nhưng canh quá sốt 33ruột không fđợi được, cbảo lái 5xe phóng dthẳng đến aĐinh Châu, 2cđến đó 0dsẽ bay tiếp cđi Vân Nam.

Trên fđường d9mưa như dtrút. Nước 45mưa đập 5evào kính 9axe, rào rào. a © DiendanLeQuyDon.comGặp những 7dngày trời 2âm u, có fmưa, chân 5canh thường 8bị đau, d5đôi khi 83không chịu 4bnổi, anh cphải uống 13một viên 76giảm đau 17và một 69viên an thần, 68mới ngủ 5được chút eít. Suốt 47khoảng hơn anửa năm ffsau khi Giang a5Tử Khâm 5abỏ đi, 4anh luôn detùy tiện 4với bản 5thân như advậy.

Không 31phải anh 8chưa từng 5đến miền dđất xa axôi này 77tìm cô. 07 © DiendanLeQuyDon.comShangrila alà chốn 6đào nguyên dtrong lòng fGiang Tử fKhâm. Tuần fthứ hai 4sau khi cô cra đi, anh 9bđã đến 7đó tìm, 69tìm khắp 0hang cùng d2ngõ hẻm, 2nhìn dòng 36người qua 2lại, thầm 7tưởng tượng a5nơi này 8có lẽ từng e5lưu giữ 9hơi thở dcủa cô, 5dvậy là 60dừng lại, cquan sát 4btừng khuôn 4mặt trong bdòng người fvội vã.

Một 5ahôm, sau 4clưng bỗng 2có tiếng c7ồn ào, btiếng còi 94xe rú gấp 3đập vào btai. Lúc eđó anh vừa brẽ sang ccon ngõ khác, 6nhưng mơ 70hồ cảm 4giác có f2gì sau lưng 8níu mình c3lại, anh fdsững người, 4lập tức 3lùi sau, 5chỉ thấy 8chai cô gái 9khiêng một 90cô gái lên 72xe taxi, sau 93đó xe rú 4ga, nháy 5mắt đã 7abỏ lại 7anh rất 99xa phía sau.

Lúc 3đó, gió dthổi vù 86vù bên tai, danh gần f4như tuyệt 4vọng thầm dnghĩ, có 6phải không 6bao giờ f1tìm được 75cô không. 0 © DiendanLeQuyDon.comCô đã cố 6tình trốn 3đi, không dgặp anh 35để phản f9đối sự 3bất công 3anh đã bắt 22cô chịu 8đựng. Sự 3nhút nhát 55của tuổi ebmười tám, abốn năm 3sau, cuối 54cùng trở f6nên thành 9elũy kiên 5cường.

Việc 1đầu tiên 4Kha Ngạn 26Tịch làm dkhi đến 8fthị trấn d7Kiền Đường 73là đi tìm 8dPhương Thái. 6 © DiendanLeQuyDon.comPhương Thái fađấm anh 9một cái, dphàn nàn bdđang tuần f1trăng mật 3ngọt ngào 25lại phải 0làm bà mối bbất đắc adĩ. Hứa 7Hy ôm vai 9vợ, lạnh 3lùng nhìn 7Kha Ngạn 11Tịch.

“Cô cấy làm 0giáo viên cdở trường ftiểu học, 5trông hơi c8ngơ ngác, bem rất bái 67phục, tại 92sao cô ấy bcó thể 7trụ đến ebây giờ. 21 © DiendanLeQuyDon.comTuy Giang ecTử Khâm 4ekhông nói, dnhưng em 4biết cô aấy sống 29rất mệt 9mỏi.” 6Phương Thái akhoanh tay 2trước ngực, fegiọng buồn 0buồn, “Cô 0ấy nói, 12đã có bạn 6trai, người ebđó hình 83như là gã cdtrai năm 06xưa anh ghen dtỵ. Giang fTử Khâm 5còn khẳng bđịnh với fem, cô ấy 7không còn 3ayêu anh nữa.”

Kha b2Ngạn Tịch 25nhíu mày, 3không nói 20gì, lát d5sau cười bfnhạt: “Tôi 03sẽ không 3để mất 75cô ấy.”

Phương eThái lườm f9anh một 8cái, “Anh f4đúng là f1đồ khốn!”

Kha 64Ngạn Tịch etự nhủ, 2sáng sớm 99mai sẽ đi ftìm cô. a7 © DiendanLeQuyDon.comMột mình flang thang 9ftrên phố, 8tưởng tượng fcó cô ở bbên. Bỗng 8nhiên một etấm áp dphích phía 7xa làm anh 3chú ý, thì 69ra người cta quảng 2ccáo viên d1kim cương 4xanh. Anh 87vào cửa 3hiệu trang 7sức mua 86viên kim bcương đó.

Tuy 4bnhiên, khoảng 19ba mươi 29giây sau 2bkhi anh ra fkhỏi cửa 8hiệu, một ethiếu nữ 7mảnh mai 4bước vào bfcửa hiệu 18đó, cái 1bóng mảnh fdmai đs ngơ f9ngẩn gục e3trước tủ b2kính, vì 83không còn 3enhìn thấy 2ánh sáng 0của viên 7kim cương 83xanh.

Cuộc 31đời quả 1thực luôn 9là sự tiếp c7nối giữa dhội ngộ bvà lỡ làng. f5 © DiendanLeQuyDon.comLúc anh đến 2ftrường e5tiểu học, 7thì được 4biết Giang 04Tử Khâm 01không ở 8kí túc xá, bkhông ai 4cbiết được ecô đi đâu. da © DiendanLeQuyDon.comNgười ta 9dẫn anh 1tới căn 1phòng nhỏ e0của cô. 5 © DiendanLeQuyDon.comCăn phòng 9cchauw đầy bmười lăm d0mét vuông, 9chỉ đủ d2kê một 07chiếc giường, bfmột chiếc f6bàn. Trên 5cbệ cửa 69sổ có một 0achậu hoa 1Erica, lá cđã hơi d2héo, thi 74thoảng có 6fmấy con 3ong vù vù 8bay tới, 9thoáng dừng 3lại một 5blát rồi alại bay 27đi.

Một 8cô giáo chình như ckhá thân 7với Giang 3dTử Khâm chỏi anh: 2“Anh là 0gì của 04cô Giang? 7dAnh trai hay 76là...chú?”

Kha 7Ngạn Tịch 9nhìn cô 86cười nhạt, 41giọng hơi 9ehài hước: 72“Trông etôi già 0dlắm ư?”

“Ồ, 27không, không, 06chỉ vì cbcô giáo bGiang quá 4trẻ.”

“Theo a2tôi biết, ccô ấy có 56bạn trai 63rồi, có cphải đang 0làm việc 9fở bệnh 6viện thị 8trấn không?”

“Đúng, 17anh ấy thường ađến đón 7cô Giang 25đi ăn cơm.” 9cMột cô 6giáo khác 8xen vào, ecgiọng có 3vẻ không 4hài lòng, b“Nhưng ctôi không cưa anh ta 6lắm, cảm 9agiác anh 4ta rất chểnh 9cmảng. Cô 5cgiáo Giang 1có thai, 3cũng không dchăm sóc 9ftử tế, 2vẫn bắt ccô ấy làm 22việc vất 77vả, đứa ebé không 3giữ được, 24đứa bé ckhông giữ 3bđược, c2anh ta phải 3fchịu trách 7nhiệm đầu 0tiên. May cchôm đó 8etôi và mấy f7thầy cô fckhác cũng 9có mặt, 2thấy cô 3Giang bị 7exe quệt, 5đã đưa b3cô ấy vào 78bệnh viện.”

Kha aNgạn Tịch 7kinh ngạc 8enhìn cô 83gái, vội 1chộp cánh a4tay cô, giọng brun run: “Cô bdvừa nói 7gì? Làm acơn nói lại dđi! Cô ấy dcó thai, 1fchuyện xảy ara khi nào?”

75giáo bị 89túm chặt c8cánh tay 5eđau quá, c2kêu ầm 5lên, “Ái 91ôi, đau 57quá, anh 9làm sao thế? 2Tôi nói bcrồi đó 0thôi! Đứa 7ebé không 7giữ được! dỐi, anh 43buông ra.”

Kha a5Ngạn Tịch 9buông tay, 7fvội vàng 0xin lỗi. d4 © DiendanLeQuyDon.comSau đó không bđợi trả c0lời, quay bbngười bỏ 54đi.

Kha c8Ngạn Tịch 1lao đến c5bệnh viện 8tìm Triệu dDoãn Phu. 5e © DiendanLeQuyDon.comVừa nhìn 1thấy anh, fbTriệu Doãn a7Phu đã nói 8ngay: “Cô dấy đi rồi, danh đừng eđến làm 43phiền tôi 6cnữa.”

“Đi brồi? Cô 2dấy lại 1eđi đâu?” 3cKha Ngạn 6Tịch đứng ađối diện 47với chàng 1trai trẻ, 9anh gầm 5blên, ngực f1nặng như dđá đè.

Triệu 52Doãn Phu 63tựa lưng 22vào tường, 8châm điếu bbthuốc, rít fhai hơi dài: d9“Cô ấy 48có thể a1đi miền 73tây, cũng 4dcó thể 8ađi miền f0đông, hoặc d7miền nam, d4miềm bắc, 6bđâu cũng 6có thể. ff © DiendanLeQuyDon.comAi biết 6cuối cùng 2cô ấy đi 2đâu!”

Kha cNgạn Tịch f3bước tới, catúm cổ 14áo Triệu eaDoãn Phu, c2gằn giọng: 0“Cô ấy 61bị xảy cthai, đúng 9không? Đứa fbé không fphải con 6cậu sao?”

Triệu cDoãn Phu 5gỡ tay anh 5cra, “Đồ 4dthần kinh, fdám làm 0mà không b9dám nhận 8hả? Nếu a8có con thật, chồi đó canh đã không 7eđá Tử dKhâm, khiến 4cô ấy phải a8chạy tới 65tận đây 0dtrốn anh d6chứ gì?” cdTriệu Doãn 42Phu vứt 9điếu thuốc, f8chỉ mặt 2eKha Ngạn 23Tịch, tiếp 6etục: “Tôi d1nói cho anh 8biết, Kha eNgạn Tịch 94đừng tưởng 3có vài đồng ccbạc thối 15mà huênh c6hoang, trong 49mắt tôi, danh chẳng d2là cái thá egì hết.”

“Ý 08cậu là, 46đứa bé clà của ctôi?”

“Anh 13có bị bệnh 79không, cô abấy yêu 0anh như thế, 4eanh còn chạy dđến hỏi etôi, đứa 9bé là của aai? Anh muốn b2giễu tôi fthì cứ 41nói thẳng! 4dTôi thực 1lòng thấy f9tiếc cho 4Tử Khâm. b6 © DiendanLeQuyDon.comNếu cô 8ấy yêu 63tôi, nhất 93định tôi asẽ trân dtrọng cô 0ấy gấp f8ngàn vạn 9clần anh, 6càng không cđể cho 0bcô ấy tuyệt 0vọng, mang 0đứa con b9trong bụng 4echạy đến 90cái xứ 38heo hút này...anh 9eđã làm 8gì hả?” d9Kha Ngạn dTịch tát 0Triệu Doãn fbPhu một 6cái giáng a3trời. Còn 8Triệu Doãn e8Phu khinh e6bỉ nhìn 0gã đàn dông kỳ 6quặc, cười 77khẩy: “Bây 5giờ đã 2hối hận 4brồi chứ? 24Còn không 73biến đi!” adNói xong 27đi thẳng 86về phòng 4làm việc.

Kha 57Ngạn Tịch 8cố hỏi: 3d“Cô ấy 57đi đâu?” dTriệu Doãn 98Phu khinh 7khỉnh “hừ” 5một tiếng, 6ađi vào phòng 6làm việc, 00đóng sập 57cửa.

Nếu 08số mệnh 8bđã định e0hai người dbthuộc về 72nhau, thì 9cuối cùng 8họ cũng 2có cách 2tìm thấy cnhau. Kha cdNgạn Tịch 6lên chuyến e4bay quay lại 83Hàn Phủ. 0 © DiendanLeQuyDon.comMột cảm 9giác mãnh 4fliệt mách 9bảo anh, bdường như 4dcô đang 6ở một dgóc nào 0đó, đợi danh đến 9đón về.

Em 21đi, anh không 63tiễn. Em 7về, dù e2mưa to gió 1lớn thế 8nào anh cũng 6đi đón 1em. Kha Ngạn 0Tịch gập acuốn sách, 60thì thầm 63mãi câu 74đó. Sự 0kiên địn 1của cô 47càng cho 9thấy anh a4là kẻ nhu 76nhược. 51 © DiendanLeQuyDon.comCô vẫn ccòn non nớt 61đã đánh 9bại anh, 7bngười đàn faông đầy 66bản lĩnh.

Kể betừ hôm 0quyết định 6đi tìm cô, 56Giang Tử 8Khâm đã e6trờ thành 5người chiến 7fthắng lớn 7nhất trong 29cuộc chiến flâu dài 1giữa họ. d © DiendanLeQuyDon.comChính cô, 5bằng sự fdứt bỏ b8can đảm e8và quyết 67liệt đã fgiúp anh 04tìm ra câu atrả lời bcho trái btim. Tất 50cả đều celà ngụy 4tạo, chỉ f5có trái dtim yêu cô 0là thật.

Xe 7dừng trước 6biệt thự 69quen thuộc. b9 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 8bTịch xuống cxe, ngẩng cđầu nhìn, 3ngôi nhà 7mờ mịt d5trong mưa. 6 © DiendanLeQuyDon.comLái xe mở 3ô cho anh, 1anh từ từ dbước.

Đột enhiên chân 8khựng lại. ce © DiendanLeQuyDon.comNgoài cửa 10có bóng 13người run 23rẩy, Giang 81Tử Khâm! fCậu lái cxe tay cũng 59run, chiếc 5ô chệch 8sang bên, 3cnước mưa 5trút vào engười Kha ecNgạn Tịch. 9b © DiendanLeQuyDon.comAnh đẩy 66cậu ta ra, ebước nhanh flên bậc 5thềm, khó 9nhọc khụy cmột chân. 9 © DiendanLeQuyDon.comNgười đó bco rúm, hai ebtay bó gối, f8ngồi bất dfđộng. Anh 6giơ tay ghì 5đầu cô 22vào ngực abmình, cổ 1chọng khô cchát.

Ông 8trời quả 9thích đùa cagiỡn con 1người, 31cũng thời e4tiết như 8nhau, cũng 02những con 7người trở 1evề ngôi anhà của 6mình, trong 9emột không fgian và thời 91gian khác 2enhau, lại 2diễn những 3tiết mục 4giống nhau. c4 © DiendanLeQuyDon.comDù khá vất 3vả, anh 70bế cô, 7bước từng 55bước kiên 7dđịnh.

Do 4ngấm mưa, 0eGiang Tử 4Khâm bị fcsốt cao. 49 © DiendanLeQuyDon.comAnh bế lên dgiường, 0bđắp chăn 0cho cô. Lát csau cô ngủ 24thiếp đi. 3 © DiendanLeQuyDon.comAnh dùng 4fbông tẩm 1cồn lau fckhắp người 00cô. Anh còn eđặt vào c1tay cô viên 84kim cương 6xanh, anh emua ở Shangrila 8– chốn cđào nguyên 3trong lòng 47cô, nếu f1Giang Tử 8Khâm mở 31mắt, sẽ 2nhìn thấy 64chiếc nhẫn bfcô tặng b2trên ngón 89tay trỏ ccủa anh. 7 © DiendanLeQuyDon.com“Nếu anh 64phạm tôi, aem chỉ cần 9niệm chú, alà chiếc fnhẫn sẽ esì sì thít 86chặt ngón etay anh.” deTừng lời dcủa cô, 4banh đều 2rất nhớ.

Giang baTử Khâm ebỗng giở 7mình, miệng blẩm bẩm b3nói gì. 48 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn fTịch ghé e3tai sát miệng 2acô, chỉ 2nghe thấy 5mấy âm cthanh lúng b7búng rời frạc. Anh d1hỏi: “Tiểu 4Man ngoan clắm, đau f8chỗ nào 22phải không?”

2nhắm mắt, 8tay ôm bụng, afkhóc i ỉ 31như con mèo, b1giọng mê d0sảng: “Chỗ 31này, chỗ 62này...”

Anh 9nghĩ ngay b3đến đứa fcon chưa ekịp chào bđời đã 6chết của ddhọ, lòng 37quặn xót aexa. Anh xoa 8bụng cho 05cô, thì 8thầm: “Không 8đau, Tiểu 53Man, anh ở e5đây rồi, aanh sẽ không 5để cho dem rời xa 1anh nữa...”

Hương 08thơm thân 8bthuộc từ 62cơ thể dcô ập vào 3bkhứu giác 3acủa anh, cdanh lại 2được ôm bacô vào lòng. bc © DiendanLeQuyDon.comGhé gần dchút nữa, b8đôi môi 4lạnh giá 2của anh 99có thể 8chạm vào 3da thịt 4ấm nóng fcủa cô. de © DiendanLeQuyDon.comHôn lên 31cái cằm 3nhỏ nhắn bđó, anh 88bàng hoàng 07nhớ tới 6blần cô a9bỏ nhà 2đi năm mười dtám tuổi. 7 © DiendanLeQuyDon.comĐếm đầu 84tiên khi 96cô quay về, a2anh đã thầm 89thi không 4biết bao 61nhiêu lần: aAnh yêu em, 5anh yêu em...

Hóa 81ra tình yêu 4đã bén crễ nảy 6mầm trong 25lòng anh 2ctừ rất 2lâu.

Anh fmuốn nói 74với cô, 3Tiểu Man, 48hãy ở lại 2bên anh như 8thế nhé, acho đến 0dkhi hai ta 7đều già, 8cho đến 1khi chúng b7ta chết.

Em ctrở về, 89dù mưa gió 9bão giông 6anh cũng e8đi đón 6em.

Anh 2bnghĩ, lần 0này anh đã elàm được e8điều đó.


Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91202


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận