Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 4


Chương 4
Kha Ngạn Tịch còn nhớ rất rõ lần đầu tiên khi anh gặp Giang Tử Khâm,

 đó 6là thứ chai ngày e25 tháng e8 năm 2003, 7emột ngày 8 hè nóng nực 85 khác thường.



Hôm f2đó, nhiệt 2độ ở h0 àn Phủ 3 cao kỷ lục, 21 hời điểm g08 iữa trưa 48 lên tới 6239 độ 9, c2 cũng chính h4 ôm đó anh te ròn hăm h1 ai tuổi, 1a chính thức 3 bước vào t71 uổi pháp 9 luật cho b hép kết 19 hôn.

Sinh d ra ở Hàn 36 phủ, nhưng 4 chưa đầy 2e một tuổi 09anh bị đưa 3 sang Bắc 55Âu, anh có 28đôi mắt nf âu, mũi t0d hẳng, và 3 cũng như xd ứ Bắc 4Âu quanh 0 năm giá lạnh, danh sở hữu 80 một tính 66 cách đặc bd iệt lạnh d0 lùng nhưng t2 inh tế.

Anh c không thể 9lập tức fthích nghi 33với khí 0hậu Hàn 0Phủ, mùa 57hè nóng aẩm kéo cdài như 62nhốt anh 6trong cái 37bình thủy 51tinh đậy f7kín, mọi fthứ đều 9mốc meo, 98còn anh giống dnhư bị 6trói chân, 6trói tay, 6không cách a2nào thoát 4ra.

Anh a7lái chiếc 20xe sang trọng cbđầu tiên 2bcủa mình, 0từ một fđiểm sáng cnhảy sang 5cđiểm sáng 33khác. Điều 1hòa để 6chế độ 0thấp, khiến 9bđầu óc 4hoàn toàn 9tỉnh táo. 74 © DiendanLeQuyDon.comGió vù vù engoài cửa ackính, há 6cái miệng d0vô hình 4đỏ như 1máu, nuốt 8bcả ngườ fanh vào bụng f5nó.

Anh 9len lỏi atrong cái 1bụng của 4gió, phóng bmột mạch bnhư bay. 8 © DiendanLeQuyDon.comKhi đến 9cầu lớn 7vượt biển, 59nhìn thấy 8chiếc taxi f6phía trước f3bỗng nhiên 6phóng loạng 7choạng như 36mất phanh, 7anh nhấn 4ga định 48vượt, chợt c5thấy một 43bóng hình fnhỏ bé 1ctừ chiếc atãi nhảy 4xuống, vội 22cuống quýt 7ađạp phanh.

Bóng c5người nhỏ 2bé giật acửa xe, 62bất chấp 19tất cả fcứ thế 30lao xuống, f7sau khi ngã 2lăn mấy evòng trên c8đất, mắt 7btrợn tròn 1nhìn chiếc c9xe hơiddang eblao đến 81ngay phía 10sau.

Kha 6Ngạn Tịch 07kịp thời cbđạp chân d9phanh, ngặt c1tay lái, fkhi chiếc 7cxe sắp chạm 7vào cô bé, ethì đầu 65xe lệch 6sang một dbên,đâm 78sầm vào 7dcột đèn dđường.

Khi bcô bé đứng 9ngay trước a5xe của anh, 3định mở decửa, Kha a5Ngạn Tịch 8đầu óc 9cchoáng váng, 7bđành gục axuống vô d0lăng. Bốn 2bề tĩnh 1lặng, hình 1như anh nghe 2thấy cả 9tiếng máu 5chảy rần arật dưới 8huyệt thái 5dương. Anh 5hít thở 3fkhó khăn, 7enhưng một 79câu hỏi fcứ quanh 8quẩn mãi 61trong đầu: 9Nếu mình d3chết, sẽ 62thế nào?

Đến 0lúc cô bé 2fđạp ầm  vào 13cửa xe, 59anh mới 3eliếc sang, b5đập vào 50mắt là d4một thân b8hình bé e9nhỏ, đầu a7tóc rối 8ebù. Cô vừa f2đập cửa 2vừa gào akhóc, đôi 1mắt mở fto tuyệt 44vọng nhìn 9anh, như 8đang giãy 7giụa giữa 15dòng nước 59xiết mà 2aanh là cái 34phao duy nhất.

Kha cNgạn Tịch fcố nén 8đau, từ 9từ nhước 2alưng, đẩy 4acánh cửa 2xe. Hơi bực f1mình hỏi: b“Có chuyện d8gì?”

Ngay 8dlập tức, 1cô bé như 9con chim nhỏ 6vừa thoát 3khỏi lồng, clao vào lòng 70anh, giọng fkhản đặc, 0evừa khóc evừa kêu: 53“Cứu em, 2exin an hãy 5ecứu em...”

Khi 8tiếng nước 36ào ào từ 2dphòng tắm 2vọng ra, 2dKha Ngạn 58Tịch vừa 32thay chiếc 9áo phông 81trắng đứng abên ngoài. ba © DiendanLeQuyDon.comMọi chuyện f5xảy ra như 98một giấc fmơ câm lặng, danhưng sao blại rõ 81ràng và 07thật đến fthế, cho cđến khi atiếng bước 8bchân dội avào tai, efmới nặng 1nề sực b2tỉnh.

Sao 8aanh lại efđưa cô 9bé tầm 5thường 4đó về anhà!

Suốt ddọc đường, 07anh cố chịu ecơn đau adnhức ở a3sống lưng, 57lái chiếc 76xe bị móp 2đầu, xung 1quanh luôn d7có những bánh mắt edlạ liếc bnhìn. Còn banh đã không 0dkịp để a2ý tới thể 56diện, chỉ 8biết thần a4kinh mình d1đã bị d8dao động 5ebởi tiếng 4khóc đó, 61từ giọng 3nói nhão anhẹt trẻ 6con của 7đứa trẻ, 22biết một bechút về 3elai lịch 0của nó.

Đứa 6bé ở một 7bản miền 02núi xa xăm, edmồ côi b5bố mẹ 6từ nhỏ, efđược bà 85cô ruột 6dduy nhất 66cưu mang. 0 © DiendanLeQuyDon.comNhưgn thân 3phận ăn 3bnhờ ở 9đậu, có 7nhiều nỗi 2fkhổ, cô 9bé yếu eaớt trở cthành cái 7gai trong 6mắt họ, 6Không cha 95mẹ, không 6của cải, 5không chỗ 2cdựa, sống btrong nơm anớp lo âu, bbrôi cũng 8nhọc nhằn 6lớn dần.

Cuộc 9sống tuy a4vất vả, bnhưng cô bnghĩ chỉ 0cần chăm 9bchỉ chịu d8khó, có 24thể vẫn 7bđược sống a7trong căn d2nhà không 5tình thương 5fấy cho đến 6flúc trưởng 26thành. Nhưng cmấy hôm 8trước, e0một người 5từ vùng bkhác đến 9bxem mặt, 8fbà cô ruột 38vừa cười b3nhạt, vừa 0đếm tiền f3ngay trước eemặt cô, dathế là f6cô bị bán 0đi.

Cũng 12trên chiếc 77taxi hôm d1đó còn ecó mấy deđứa bé 4gái nữa. c8 © DiendanLeQuyDon.comở những 9vúng miền 6núi hẻo 58lánh, các bbé gái bị 0coi như đồ avật, bán 9rẻ như b8chó mèo. d3 © DiendanLeQuyDon.comBị rẻ 4rúng ngay 5từ lúc 1dlọt lòng. df © DiendanLeQuyDon.comỞ đây esinh mệnh 45non trẻ cnóng bỏng 2sức sống 9erất nhiều, cbchỉ thiếu eđồng tiền dô bẩn. e3 © DiendanLeQuyDon.comĐặt lên 3bbàn cân, bđàu nào cnặng, đầu 72nào nhẹ, 4ai chả biết.

Chỉ 99vài câu crời rạc, dangắn ngủi, aKha Ngạn 96Tịch đã 1bhiểu, xe 83cugnx vừa bđến vừa ebđến trước 6một tòa 86nhà lớn. 7d © DiendanLeQuyDon.comTòa nhà e9đã có tuổi eđời mấy 57chục năm, 5trong bóng e6đêm càng 9âm u bí 8ehiểm. những 4edây hổ 7fcuốn rậm crì bò kín 21tường, 6hòn toàn 01che lấp 3cmàu tường, 79vô cùng 2ảm đạm, 1dhóa thành 0những đám 59đen hung 3fdữ chằng d3chịt. Mấy ccửa sổ 8có ánh đèn fmàu trắng dgiống như 9những con 32mắt không 16biết chớp, 9lạnh lùng fnhìn họ.

6bé có vẻ 2dsợ, ngồi 8fco ro trong 6xe, bàn tay 5bé nhỏ 56bấu chặt 5tay anh, khẽ 9hỏi: “Đây 37là đâu?”

Kha 29Ngạn Tịch dthoáng rùng dfmình, bàn cbtay cô giá 6lạnh, nhưng 6bám anh rất 05chặt, móng b8tay hơi dài, 08đâm vào fbda thịt eanh, có cảm ccgiác ấn 3mạnh hơn fchút nữa 73là làm anh 56chảy máu.

1bé vẫn 7dbám chặt danh, miệng dlắp bắp 8như cái 78máy, “Cứu 0em, xin anh e6cứu em...”

2không muốn fbị đưa 9trả về, 3ecũng không d6nói rõ nhà bcở đâu, b7Trong bàng 18hoàng, Kha 69Ngạn Tịch fcảm giác 8cô bé này 3achính là danh hồi bnhỏ, điều cdkhác duy 8nhất là, 48anh buộc 79phải bước 93vào chiếc b7lồng son 0đẹp đẽ, 4dcòn cô vẫn a4còn một f0người cứu 0fvớt là acanh.

“Vậy 4em định efthế nào, 24ở cùng 51tôi ư?” 6Anh cảm 75thấy đầu d0óc mình 6bắt đầu 0thiếu tỉnh c2táo.

bbé trân 3trân nhìn danh, đôi 2emắt to tròn, 4ánh mắt 5vụt sáng, 7“Anh đúng 4là người 2tốt!” 25Cô không 24trả lời 0dđúng câu 5anh hỏi.

Kha 06Ngạn Tịch 6thở dài, 10cô bé thính f1tai đã nghe 0dthấy. Đặt btay lên tay aanh, giọng 23mếu máo, 6ekhàn đặc: b“”Em đã e4làm hỏng 26xe anh, sau enày em nhất 6định sẽ 49kiếm tiền 0đền anh”.

Nhưng 70trước khi a8kiếm được aetiền, cô d0phải ở fbên anh. 4 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 9aTịch hiểu crõ ngụ 25ý của cô. e1 © DiendanLeQuyDon.comCó thể 9cô kiêu c4hãnh và 1nhạy cảm, anên mới 28nhấn mạnh 9mình sẽ 2không nợ 4eanh gì cả. 64 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 6bTịch không 63biết có 7phải mình e6đã cười, b3nhưng quả 15thực sống 4fmũi cay cay. 0 © DiendanLeQuyDon.comCứ đưa fcô bé về 2nhà tắm brửa đã, 2anh nghĩ 03vậy.

Cuối 4bcùng, chiếc 81xe chở hai engười rời e4khỏi sở 28công an, d6phóng thẳng a3về nhà. 61 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 97Tịch dắt d6cô bé toàn 8thân lem 7luốc đi 9vào căn dhộ riêng 4bmới tinh, 46sang trọng 47của mình, 06đưa quần 1áo của 3anh cho cô, ehướng dẫn 2cách sử 85dụng bồn 86tắm rồi 83đi ra.

Một 63lát sau, 0ftiếng nước 6echảy vọng fbđến khiến 32anh bừng c1tỉnh.

Quá 5bồng bột, 3axúc động! eMặc dù 7hai mươi 2hai tuổi, 5canh đã có ftư cách 2bồng bột a6xúc động. 4 © DiendanLeQuyDon.comnhưng ở 46độ tuổi 3quá trẻ 6này, không fthể không b7hoài nghi, 62liệu mình 9có thể 5chăm sóc 70cô bé hay 24không, khi cachính anh 9vẫn còn 3là đứa 2trẻ, nhưng c4đã phải 2chịu quá 5nhiều áp 1lực như 8dvậy. Sợi 7day trong dlòng căng 27như dây 3ađàn, không 84biết lúc bnào đứt c5tung, cùng 6với tiếng 5nổ vang 4atrời có 7alẽ lúc fđó bản 3thân anh 7cùng sẽ 4thành tro cbụi. Vậy 0emà giờ 2đây sợi fetơ đàn 6đó lại 5eđeo thêm emột trái 75núi lớn.

Trong c6đầu luôn 4ahiện lên c9cảnh lúc 2đưa cô 9dtrở về 60nhà, cô 1bé rách 9brưới, không 7dám chạm evào bất 6cứ thứ dgì. Cảm athấy lạc 1lõng giữa cnhững đồ dvật sang cbtrọng, sạch 9bóng quanh 10mình, hoàng a9mang ngước 47nhìn anh e2thở dài, a9khẽ hỏi: c“Đây là d5nhà anh à?”

Mặc b6dù người f5nhem nhuốc, f5nhưng đôi 0fmắt trong d7veo sáng 42rỡ đó, 1ekhiến Kha ddNgạn Tịch 8liên tưởng 6đến bầu c3trời sao bxa vút mênh acmang của 52xứ Bắc d2Âu, mà anh dthường 2lặng lẽ 5cđếm từng 0vì sao trong 23vô tận 8ecô đơn. a4 © DiendanLeQuyDon.comKẻ đếm 1sao là kẻ dcô đơn 3đáng thương, 86bao nhiêu flần anh 26tự nói evới mình 14như vậy.

“Sau 4này, đây 2ecũng là dnhà của b6em.” Anh 5cúi xuống 51bế cô lên, aacô bé nhẹ a1tênh như bchiếc lá 6rụng. lúc 18đó anh không 7bthể ngờ, e9chiếc lá 73nhỏ này 3cmột ngày 17nào đó 9lại đậu 6xuống đời 2anh, lại 0tương hợp 9khăng khít 45và hoàn 58mĩ đến 75thế.

Tất 1cả, dường 9bnhư là số 1cphận.

Kha 19Ngạn Tịch 5đi dép lê 2ra cửa, 00thay đôi 2agiày thể 32thao. Anh 49định đi bmua bao thuóc 7hút, không 5phải để 9cthần kinh 02tê liệt d4mà vì cần c4kiến việc 1agì đó để 1làm.

Hiệu 6tạp hóa 3amở cửa 0bsuốt đêm, 5người ra 5vào vẫn 27tấp nập. 88 © DiendanLeQuyDon.comAnh mua một aabao đầu 92lọc nội 75địa, nhanh 9chóng hút 8một điếu. e4 © DiendanLeQuyDon.comĐây là cdloại thuốc 31ngon, vỏ e3bao màu đỏ ccthẫm, chỉ 0nghe tên 0đã thấy 8hấp dẫn. 8f © DiendanLeQuyDon.comCó điều 25quả thực canh đã xa 5nơi này dquá lâu, 9nói vẫn 2thạo nhưng fchữ không a9rành, khi cnhìn hai 4chữ trên avỏ bao bỗng cfthấy một 31thoáng nỗi 64buồn vô acớ.

Trước e5khi về nhà, danh mua một 47hộp bánh a1ga tô, các 16cô bé không bbao giờ ccưỡng nổi 5món đồ engọt hấp 6dẫn này.

Một 0csự mở dđầu rất atốt, anh 7mỉm cười 7với mình.

Vừa 7mở cửa, 8đã nghe 76thấy tiếng akhóc hu hu 8từ phòng ekhách truyền 95ra. Anh vội fvứt điếu 53thuốc, xỏ 11dép lê di 5vào, đến 7bên vỗ cnhẹ lên evai cô bé 65nhỏ thó 8atrong chiếc eáo phông 3rộng thùng, 4hỏi: “Khóc 6gì thế?”

1bé quay phắt 9lại, chiếc 43áo phông 5fcủa anh 3quá dài, fchùm đến cdđầu gối. 1b © DiendanLeQuyDon.comCô bé có dmái tóc 8cđen dài, 4mắt mũi 82đỏ hoe. c © DiendanLeQuyDon.comNhìn thấy b1anh, đầu 56tiên là 2mừng cuống, 8nhoẻn cười, 28sau đó lại e6nhệch mồm dòa khóc.

Rồi c9như con chim 1nhỏ, lại 87lao vào lòng 22anh, khóc b6to: “Em 2atưởng anh 6không cần 3em nữa, 00tưởng anh 3fbỏ rơi 6dem...”

Nghe fbcô nói vậy, cKha Ngạn 1eTịch lập adtức yên 6tâm. Anh dquàng tay e4ôm chặt fcô bằng a0cả sức c7mạnh của 3mình. Cô 73yếu ớt 2liên tục f5thổn thức 52trong tay 3anh như không 6achịu nổi 3csức mạnh 19của anh, e8dường như 0chỉ cần 4anh xiết 6mạnh chút 8nữa là dxương cô ecsẽ vỡ 2vụn.

Anh 2avẫn ôm 5cô, vẫn akhe khẽ a9nói bên 8dtai: “Tôi e8sẽ không 2bỏ em, đâu ealà nhà của 7atôi, sao adtôi có thể 1để em lại fmột mình.”

Kha 52Ngạn Tịch 64bắt đầu 8tin rằng, 4giống như 2atình mẫu c6tử, tình fphụ tử 7bcũng là 8phẩm chất 1dtự nhiên 09của con cngười. b6 © DiendanLeQuyDon.comNếu không, 3asao anh có 85thể thương 50xót cô bé 3như thế, dnếu không asao anh có e9thể xúc 19động đến 68nỗi đưa 8cô về nhà? 4aLà thương fxót cô hay 5anh điên 12rồ? Anh 91là người dcó tiền, 39có sức dkhỏe, trong econ mắt 11thế tục, 5anh có mọi 6tư cách fđể có 5ethể làm 6bừa, nhưng d2anh không 57phải là e8người bừa abãi.

Rất enhiều năm 6csau, anh mới 83lý giải f5được tâm c1trạng của 0dmình lúc 99đó. Thực bra là tâm 9ý muốn 5che chở, 83bảo vệ dngừoi khác, bnhưng đó f3chỉ là cekhát vọng 6dsâu sa trong 0flòng bấy 5lâu, anh 45căm ghét 2bcô đơn, 25khao khát 5muốn cứu arỗi, mà 5lúc đó, 37có một esức mệnh dkiên cường 30như cỏ afdại bước evào đời 65anh, dựa 42vào anh, detin tưởng b8anh, coi anh 7elà duy nhất.

Tuy bnhiên, lúc fđó, anh 3bkhông thừa f0nhận sự 2chiếm hữu 0cích kỉ, ccmà lại equy tất 7cả cho số 31phận. Điều ađó đủ acháy lên 5trong lòng 9banh ngọn 6lửa của canhững vì 4sao, bắt 83đầu phấn 9khởi tự 1tán dương 6bản thân, ftrước khi 14tắt, ngọn 64lửa đó 9dvẫn còn c5cháy một dthời gian.

Phải 25rất râu 1cô bé mới 2cbình tĩnh, a7ngồi trên edsofa cắn 1từng miếng b2bánh mỳ a5bơ thơm fphức, Cô 2fquá đói, 2ăn ngấu 10nghiến, bKha Ngạn 57Tịch nhẹ e0nhàng vỗ 2lưng cô, bân cần feđua cho ly 8esữa.

fEm bao nhiêu 77tuổi rồi, cfsinh nhật 1flà ngày 59nào?” Đợi 0cô ăn xong, f9Kha Ngạn f5Tịch mới 1fhỏi.

0chúm môi 0hút từng 9tý thứ 6chất lỏng b2màu trắng etrong ly, brất thơm, afrất ngậy, bđây nhất 26định chính 7alà sũa bò 5emà ti vi 30hay nói, 3lần đầu 87tiên cô 4được uống.

edEm mười 39ba tuổi, 9sinh năm 201991, ngày 567 tháng 7 a9âm lịch.” 8Cô vốn drất vui, achẳng có bdđứa trẻ bnào không 9vui khi được 15người khác 9hỏi về bbsinh nhật bcủa mình, fnhưng lát d0sau lại 16cúi đầu 42nói, “ 4Cô đã bán 72em vào đúng bngày sinh 2nhật em.”

Rồi acúi gằm,cái ffcằm nhọn 8dgần chạm 2evào cổ 66áo. Kha Ngạn 0bTịch vuốt 9ctóc cô, 8may là cô 7ekhông khóc fnữa. Cô 62tuổi âm 7mười ba, a1tuổi dương dlà mười 4hai, kém fanh đúng dfmười tuổi. b © DiendanLeQuyDon.comNhưng người 6thấp nhỏ, b8trông như 9lên mười, bchoàn toàn 6ekhông giống aenhững đứa btrẻ thành cphố, ở 7tuổi này 4eđã rất baphổng phao. f5 © DiendanLeQuyDon.comTrong chiếc 3áo phông 5rộng thùng, 1không áo 72lót, cơ 8thể đó 7phẳng lỳ 2như con trai, 7dưới ánh bđèn,qua blần áo 11lót mỏng, 60không nhìn d8thấy có 9fchút ngực e9nào.

Nhìn dđi chỗ d6khác, anh dethầm nghĩ, 79mình quá 5nực cười, 19kỳ thực eecô bé vẫn 2ecòn là đứa a8trẻ.

Được 3tắm rửa, 1trông cô 2rất sạch bsẽ, da trắng 8ngần, mắt, 0bmũi hoen b6đỏ vì dkhóc, giống anhư một 7fcon thỏ fnghĩnh, anh anhìn con b6thỏ hỏi, 79“ Thế a7em tên gì?”

bMọi người 6chọi em là 78Tiểu Man, 8dcó lẽ tại 1hồi bé d6tính em quá 44bướng.” aCô ngước 8emi, nhìn 1anh cười, 32“ Cô em 4bảo, em 0họ Giang, bgiang nghĩa 42là con sông 7ấy.”

Kha aNgạn Tịch 7ngầm hiểu c“ Man” 6echẳng có 48nghĩa tốt fđẹp gì, canh nhíu 1bmày: “ 01tên này 95không dược, 3dsau này em b4còn phải bđi học, 35đi làm. 6 © DiendanLeQuyDon.comTiểu Man achỉ là d4tên gọi fở nhà, etôi đặt ccho em tên 2ckhác, được 2không.”

e8Vâng, anh b0gọi thế fcnào cũng 9cđược.” 2Cô hớn ahở cười 5tươi.

Kha e6Ngạn Tịch 98gật đầu, cvô số cái 1tên lóe 9lên trong bđầu nhưng eđều không 0fổn. Một 76cô bé xinh 2như búp 7bê, mái 1tóc dài 02hoe vàng, ckhuôn mặt 8trái xoan athanh thấu, 1đôi mắt 8sáng, nhất 3định phải b3có một bcái tên 7phù hợp. d1 © DiendanLeQuyDon.comBỗng anh 9nhớ đến 5một câu cthơ cổ f5trong “Kinh dThi” mẹ 51anh đọc f6ngày nào 1“ Thanh 9thanh tử cckhâm, du 9du ngã tâm”(*)

(*) eNghĩa là: 36cổ áo chàng dxanh xanh, b3làm cho thiếp 8vấn vương.

Hồi 5fđoánh không 14hiểu lắm 73ý nghĩa 2dcủa nó, cchỉ cảm dthấy đó 06là tám chữ 5hay nhất 2trên đời, 2anên nghe cqua một blần, đã bnhớ như 6in.

6Tên là Tử c5Khâm, được 5không? Giang 9Tử Khâm d9.” Anh nhắc 1clại mấy 2lần, cảm 46thấy rất cchay.

6hớn hở 4vỗ tay: bf“ Vâng, 42Giang Tử 31Khâm!” 4Hình như 3thấy mình 5vui quá mức, 97lại đột dnhiên im 8lặng, dụt 27dè nhìn 35Kha Ngạn 33Tịch, cho 9đến khi aanh ngước 2lên, vui 00vẻ cười 0với mình, 73cô mới abcó thể 0eyên tâm.

“Anh b6có biết 9aviết không?”

Kha 75Ngạn Tịch 3hơi ngớ 8ra, ngượng 9enghịu gãi 13đầu, “Làm 9sao bây giờ, 06tôi không 7biết viết. b © DiendanLeQuyDon.comNên giải 6thích với cem thế nào 1nhỉ, về 8khía cạnh f3nào đó, 99tôi cũng fmù chữ 74như em.”

Hai engười trố fmắt, cùng acười phá 5lên.

Nhiều 43năm sau, 41khi Giang 3Tử Khâm 9biết Tử 6dKhâm chỉ 3có nghĩa 0flà cái cổ 0áo, cô đã 8làm ầm 6ĩ một trận cvới anh.

“Em fmuốn đổi 6ctên!” Cô 88thấp hơn 8danh một 7cái đầu, fđứng trên a8sofa, hai dctay chắp f3eo, hét toáng 37lên: “Sao dlại là 9dcái cổ 0áo, tên cgì kinh thế!”

Kha 5Ngạn Tịch 7cphớt lờ, 4lặng lặng 30bê máy tính 20trốn sau 0bức rèm, 71làm công 6aviệc của fmình. Giang 3Tử Khâm 5anhảy tới, d5kéo tung 85rèm, ánh f9nắng mặt 0dtrời đột 3ngột ùa 4vào.

Kha feNgạn Tịch bdvòng tay 18che màn hình 7vi tính, 90chau mày 6nhìn cô, 3“Em lại ebướng rồi, 7đừng làm 71loạn nữa bdđược không?”

“Vậy 4anh phải e9đổi tên 49cho em, mọi cngười đều 27cười em, 89gọi em là 6cổ áo.” 5Giang Tử 1Khâm đứng 1sát anh, 2trừng mắt.

“Vậy 4em thích 39gọi là 43gì? Giang dThanh Thanh, d5Giang Du Du dhay Giang ccNgã Tâm?” 0eCặp lông 5mày của acô chau lại, 89cong như 87hai con sâu. 6 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 98Tịch buồn 2fcười, dùng 3ngón tay 7vuốt lên eđó, để 27sao dịu 4cô, “Cho anên, em xem, 8eTiểu Man, dchẳng có 8ctên hay hơn 4Tử Khâm, 1em cần phải 22cảm ơn 6sự uyên d8bác của 31anh mới 3phải”.

Giang 88Tử Khâm 2se sẽ thở cdài, cào ddnhẹ lòng b0bàn tay anh, 33, “Ngạn 76Tịch, tại 9sao bao nhiêu benăm rồi cdmà trình e2độ văn 8học của 19anh vẫn 6chỉ dừng 46lại ở 5tám chữ 87đó?”

.........

Với eKha Ngạn b5Tịch, cô 7aluôn gọi 0thẳng tên, 93dù trong 4fbuổi tối 95gặp gỡ c6đầu tiên b0hay rất 5nhiều năm 5sau này khi 1hai người 43đã chung fsống.

Những 06suy nghĩ 2dban đầu fcủa Kha 0Ngạn Tịch 5hoàn toàn 77không như 7vậy, anh cđắn đo 2khá lâu 2trong xưng 27hô, gọi 6dchú thì 73già quá, agọi cậu dthì quá 6tầm thường, 1gọi là 3ba thì quá 93lạ lùng, 24suy đi nghĩ dlại chỉ 75có thể 4egọi là 2anh.

“Không fađược, 6em muốn 3gọi anh 10là Ngạn 7Tịch.” 4Giọng Tử f6Khâm không 08to nhưng 6fkiên quyết.

“Vì 0sao?”

“Anh 2chẳng phải 6anh trai em, aem cũng chẳng 84phải em 8gái anh.” 57Cô cắn cmôi, lát 60sau, lấy 2ahết can adđảm nói 20tiếp: “Sau 8này em muốn 0lấy anh, cdlàm vợ 2anh.”

Kha a2Ngạn Tịch 02quá đỗi f0khinh ngạc, 7f“Em nói 5gì vậy?”

“Em 9nói, em muốn 7blấy anh fbvà mãi mãi aở bên anh.”

“Cô 8bé ngốc,tôi b9hơn em những cmười tuổi!” 8cKha Ngạn 9Tịch không a2thể hiểu 0nổi. Chẳng 21lẽ đó flà suy nghĩ 4của một 38cô bé mười 35tuổi? “Sao 0em lại nghĩ 9bnhư vậy?”


“Vì 0anh đã cứu e9em, đưa a1em về nhà.” 6Giang Tử e8Khâm nói 77rõ từng 4fchữ, dường fnhư là một achuyện hết asức nghiêm cftúc, ngay 4sau đó cô blại cẩn 9thận bổ 7esung một e2câu - “Người 8mua em còn blớn tuổi achơn anh, 8nhưng ông 4ấy vẫn 3muốn cưới d2em làm vợ.”     

Ý 4cô muốn f2nói, chuyện 19cô lấy danh là chuyện e5hết sức 9hợp tình 1hợp lý.

Kha e5Ngạn Tịch 62không trả dlời, chỉ 1lắc đầu 4cười nhạt, 84quay người 79lấy chiếc 14khăn tắm, 7lau tóc cho cfcô, một cmùi hương 72dịu nhẹ 4thoảng qua, frất giống 4mùi cơ thể 8aanh, nhưng dalại tỏa 7ra hơi ấm 6fnồng nàn. e © DiendanLeQuyDon.comCô quả a1là một ccô bé tràn 9đầy sinh 1lực.

“Tiểu 1Man, em đúng ealà rất b4man dại.”

Anh 7khẽ cười, fđây là elần đầu atiên anh 6gọi cô eflà Tiểu 46Man.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/89961


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận