Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 5


Chương 5
Ngày đầu tiên Giang Tử Khâm đến ở nhà anh, Kha Ngạn Tịch dẫn cô đi ăn sáng tai tiệm Đào nhiên Xuân.

Đây là 2 iệm ăn 9 ángngon nhất 0ở Hàn Phủ, f4 ột nhà b àng có lịch e ử trăm c ăm nức 79 iếng gần 4c a.



Với 5 ọ, timd 7được nhà a àng trứ 0 anh này không 7 ễ. Kha Ngạn 5 ịch biết 6f hắc nó 82ở con phố 6đó, nhưng c6 hính xác 2ở đâu dd hì lại e8 hịu. Anh f5 hực sự 0 ó tay trước 5 han nhản 9 hững tấm 8 iển hiệu. 3b © DiendanLeQuyDon.com uối cùng f4 hính Giang 39 ử Khâm 2 hỉ vào f ột tòa 9 iến trúc 7c ổ kính, 8 ói nhỏ: be“ Ngạn f ịch, nhất cđịnh là a hà hàng 5 ày.”

3b hân thiết 1gọi anh 3fbằng tên. 30 © DiendanLeQuyDon.comMột cô 6bé hơn mười btuổi thản 7cnhiên gọi 5anh là Ngạn 3aTịch, không 93những thế, ethâm tâm 0còn muốn amột ngày 83nào đó 44lấy anh 0clàm chồng. e © DiendanLeQuyDon.comĐiều này 2làm anh thấy dngượng, 4ngượng 4vô cùng, d9nhưng cô f4quá bướng, 1dnhất định 11không chịu c3gọi bằng f0anh, kể 6cả cái ftên Na uy 2của anh f4mà anh cũng fcnhược bộ 39cho phép 2ccô gọi a2- Max.

Trong 2giọng nói 2ngọt ngào b6đó, Kha cdNgạn Tịch 8dừng xe, 78bên tai vẫn 9còn âm vang a5tiếng cô 6bé gọi 49tên mình. f0 © DiendanLeQuyDon.comMãi đến 0khi rút chìa dkhóa xe, 8mới nghiêng bđầu nhìn 5cô hỏi: 52“ Sao em 94biết?”

“À, bem nhận bdra chữ Xuân.” aMiệng Giang bTử Khâm 8rất nhỏ, 8chỉ những 7lúc cười 3to mới để 1lộ hàm frăng trắng amuốt, cho 4nên lúc anày lộ 3ra hai cái axoáy độc 50đáo ở 2khóe miệng, 51đầy ngạc cnhiên: “Anh ehoàn toàn 7không biết, 51nhưng lại 27tin em?!”

“Đương 6nhiên rồi, 1anh nên tin bcai?” Anh b8cúi xuống 5cởi dây 06an toàn cho 0cô. Buổi csáng, anh 9đã bảo cngười đưa b5quần áo a9đến nhưng c3không biết 5số đo, fcho nên cô 0mặc rộng 6fthùng thình. 3 © DiendanLeQuyDon.comLúc mở 3cửa xe, f5anh bảo: c“ Lát nữa 5băn xong, e2anh đưa fem đi mua dquần áo.”

Giang fTử Khâm e9sung sướng 1enhảy lên: 6“Thật dcà? Em lớn 01ngần này cemà chưa dbao giờ 3có quần 0áo của 7emình, toàn 7đồ cũ e1của cô 3đã sửa 9lại, đầu ctiên là acho con cô 0mặc, sau fđó đến 0lượt em. bc © DiendanLeQuyDon.comAnh sẽ mua dquần áo 6mới cho 1em thật fachứ? Oa, 36cảm ơn d5anh, Ngạn ceTịch!”

Tiếng 3reo lảnh clót đó, 9làm trái ectim bọc 40trong băng 88giá bấy felâu của eanh, một blần nữa 6rung lên. 0 © DiendanLeQuyDon.comNgười ta 63bảo, khi 8atham vọng 1không được 8thỏa mãn, 38hoặc chán 3bghét cuộc 8sống bạn 5hãy nghĩ fđến những 5người tàn d7tật bị d9mất chân, 0dtay. Trước 57đây anh 5hoàn toàn edkhông có 7dý niệm 2dgì về câu fbnói đó, 8dcho đến bkhi chứng 76kiến cô d6bé trước fmặt nhảy bfquớ reo 5vui, chỉ 57vì một fcbộ quần 3áo.

Vậy fthì, cớ f6sao suốt 2ngày anh f0u uất? Đột cnhiên, cảm 9ethấy, mình 97thật ấu edtrĩ đến 1thế, những dccảm xúc 56nảy nở b4đủ đầy, egiờ nhìn aalại chẳng d5khác nào 2không có 9bệnh mà carên.
Lần 7đầu tiên 0Giang Tử e6Khâm có bcbộ váy, 9atất, giày dccủa riêng 2dmình, hớn 59hở đứng 7trước gương f0xoay mấy evòng.

Kha 5Ngạn Tịch dfmột tay 30đeo lỉnh 5dkỉnh túi flớn, túi fcnhỏ, một cctay nắm 4bàn tay mềm d7bé nhỏ 76của Giang 5Tử Khâm. d5 © DiendanLeQuyDon.comAnh còn muốn cmua nữa, enhưng cô akhông chịu. 07 © DiendanLeQuyDon.comCô hăm hở, becúi đầu 44kéo anh đi, 4mồ hôi 6alấm tấm 8trên trán.

“Anh a3cảm thấy cnhư đang fđi dạo avới một 9con chó nhỏ.” dLần đầu d9tiên Kha 70Ngạn Tịch 0cnói đùa.

Giang c5Tử Khâm 5đột nhiên 99dừng lại, 44quay nhìn banh, lại 4clập tức 9dcụp mắt, f4hỏi: “ f3Ngạn Tịch, 16anh ghét cem rồi hả?” 03Cô đi đến, dđịnh xách a4bớt đồ 02cho anh.

Kha 75Ngạn Tịch cxua tay, cười 27ha hả: “Không, 93Tiểu Man, 30em nên biết 2anh là người cbảo vệ 49động vật.”

Giang 50Tử Khâm 7ngẩng đầu, 1alo lắng: 7“Vậy phải 88làm sao? 6Em không fphải là 9chó con.”

“Anh ekhông nói 1thích chó, 8anh thích f3thỏ cơ.” eAnh cảm cbthấy trêu 64cô rất 9vui,nháy 87mắt với 8cô, “Em ebchính là athỏ con fcủa anh!”

“Ngạn 47Tịch!” b6Giang Tử ceKhâm gãi 16đầu, mặt b9mũi nhăn a5nhó, lo lắng: 83“Vậy anh 55định cho e0em ăn cỏ eà?”

Nhìn cabộ dạng 5khổ sở 16của cô fbé, anh không 9nhịn được 1cười, ôm 1bụng cười a3ngặt nghẽo, 8mấy cái etúi trong dtay rơi xuống, f3đồ đạc 88đổ tung 3ftrên đất. d5 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử 9Khâm càng cnhăn nhó, 82cảm thấy 7rất tủi bbthân, rõ beràng mình 6có ăn nhiều 91đâu, chỉ b9lo sau này...càng 4ephải ăn 0ít hơn.

Hai 3người về 5nhà, mang 5đồ vào 5ephòng, Kha fNgạn Tịch 4cúi xuống abhỏi cô: 1“Bây giừo 3anh có việc 0bphải ra 7ngoài một 0lát, em ngoan bngoãn ở 50nhà đợi a8anh, được 0không?”

Giang 8Tử Khâm clắc đầu 9nguầy nguậy, 87có vẻ hơi ahoảng, nhưng 47ngay sau đó 6mắt chợt 5blóe lại 87khẽ gật 8ađầu.

Từ cbé phải 71sống nương fnhờ người dkhác, là d5đứa trẻ enhạy cảm, 9cô đã sớm 28biết quan fasát sắc 9dmặt người akhác, không 1được theo 0ý mình, etất cả 4bđều phải 6cnhìn sắc 8mặt người 16khác mà 4alàm. Hồi ecsống ở b9nhà bà cô, aeGiang Tử c5Khâm rất 4ít nói, 4bảo gì 7dlàm đấy, bfdù thâm cdtâm không e1thích. Cô 1lờ mờ b1hiểu, nếu 7ekhông nghe e8lời sẽ ebị đuổi, 1bởi cô 10không phải e0là con đẻ 3của họ, 7mồ côi, 37bơ vơ lạc 5bđến đây, 87thấp kém 44hơn bất ccứ ai.

0lần cậu 4fem họ năn 9nỉ đòi fđưa ra ngoài 4chơi, Giang 11Tử Khâm 8không dám 6đưa nó 4đi vì sợ 4bị cô chú 0mắng, thằng babé dỗi, ebgào khóc, 4đập vỡ amột cái 6bát. Mặc a9dù bà cô 9dứng ngoài 2cửa bếp 07nhìn thấy ehết, nhưng 76vẫn nhảy f9vào tát 3cô một 61cái nảy 4dđom đóm b1mắt.

Còn ccô chỉ e7biết co 7rúm chui 1vào một 04xó, không 12dám nói 7lại, không cdám ngẩng bđầu. Cô 3druột còn 69như thế, 2huống hồ 07Kha Ngạn 73Tịch không 2dphải thân 6thích gì, 7chỉ thương dchại nhặt c3cô ở ngoài 15đường feđem vê. ed © DiendanLeQuyDon.comCô biết c4mình không dthể đòi ehỏi quá 3nhiều, dù 6flòng đau 94như cào 10như xé, fvẫn phải 13tỏ ra ngoan 5ngoãn, biết 5điều, khé 28ngước đôi bmắt long 9clanh nhìn 68anh rụt a4rè nói: 2“Anh có 67thể về 9csớm được ckhông?”

Kha 0Ngạn Tịch 0nhận ra a8sự bất 59thường cbtrong thái d8độ của 4dcô, nghĩ fmột lát, 1giơ tay vuốt 81mái tóc 99mềm của 0cô, “Thế 80này vậy, fmuốn anh b2đưa đi 1fcùng cũng fđược nhưng aem phải 4ehứa không f5được khóc, 7không được 56làm ồn, 3đồng ý bckhông?”

Tim a5nảy lên, 8Giang Tử dKhâm ngảng 40phắt đầu, 5ekhuôn mặt 4nhỏ nhắn eửng hồng, 3“Thật 5chứ, anh fcó thể 55đưa em đi fcùng hả? dfTốt quá 9em sẽ nghe bdlời anh!”

“Chúng 4eta thỏa 2fthuận thế enhé! Chuyện b8coi như bàn 04xong, nếu cbtrên đưognf 3đi em lại e1gây sự, 1anh sẽ phạt.” 0Anh nhíu edmắt, cau cfmày nhìn b2cô, giả 27bộ dữ 4tợn, nhưng 87khóe miệng 3lại nhênh dnhếch như d7cười.

Giang 1Tử Khâm efhốt hoảng, 1ctrợn mắt, 3bhỏi: “Anh 44định vứt 2em đi hay bcsao?”

Anh 6ckhông giữ b0được bộ 5mặt nghiêm f4nghị nữa, 5dbật cười, aa“Không 70bao giờ, 20nhưng anh dsẽ bắt 9dem nhịn c8bữa tối, 1một mẩu 7bánh cũng cfkhông cho a5ăn.”

“Thế 44thì được!” eGiang Tử f3Khâm vỗ c9vỗ ngực 98mình. Chỉ 2cần anh 4không vứt 0bỏ cô, 04dù phải 44nhịn đến 8dmười bữa b7tối cũng 6không hề 3gì. Cô nép dvào anh, 6fanh bế bổng 6cô lên, chai người eccụm trán 8nhau, cười 58khúc khích.

Giang 0Tử Khâm 4không ngờ anơi Kha Ngạn 5fTịch đưa acô đến 07lại là 0nhà tang 3lễ. Một b6căn phòng 0rất rộng 2chất đầy 1những vòng dhoa, mọi bngười đứng dbvây quanh 8echiếc quan 7etài bằng 0gỗ hồng bmộc, một fcngười đàn ceông tóc fdbạc trắng, e3mặt cứng 1đơ, mắt fenhắm nghiền 85nằm giữa 66thảm hoa.

Đó alà người bchết, Giang 16Tử Khâm e1đương nhiên 0biết điều 7bnày. Cô 3eđứng sát 0vào Kha Ngạn bTịch, hai 2tay bám chặt d9đùi anh, 1khuôn mặt 58nhỏ bé 8báp vào chiếc 8quần bó bcủa anh, 10môi trắng 6bệch, run 6arun.

Kha cNgạn Tịch c9thấy vậy, abcúi xuống 1bế cô lên, dthì thầm: 7“Tiểu d2Man, đừng 1bsợ!”

bavòng tay 30ôm chặt bcổ anh, 10chúi mặt 5vào vai anh, 5“Ngạn 3Tịch, em 7ekhông sợ!”

“Tốt, 3Tiểu Man bfdũng cảm 36lắm, lát 60nữa xong 94anh đưa cđi ăn món fgì thật cngon nha.”

“Vâng,” 56Cơ thể 0ấm áp của 49anh như một 4tấm khăn 5choàng vừa e7bọc kín acô, vừa 97ngăn cách 6bcô với 8thế giới abên ngoài. c © DiendanLeQuyDon.comCô đã yên 35tâm trở ealại, áp 0má vào mặt cdanh, lát 7fsau mới aehỏi: “Ngạn 4Tịch, đó 5là ai vậy?”

Lần 5này Kha Ngạn edTịch không 14trả lời.

Lễ 3truy điệu 6cũng nhanh a0chóng kết 3cthúc. Nhân f7viên nhà d1tang lễ ctiến ra clàm nhiệm 8dvụ, đưa 3bquan tài 6đi. Kha Ngạn 9dTịch biết, c3họ đưa cđến đài 18hóa thân. 2 © DiendanLeQuyDon.comAnh bế Giang 7Tử Khâm 4đi theo mọi c8người. 2 © DiendanLeQuyDon.comĐến nghĩa dtrang, khi 65phiến đá enắp huyệt dđược đậy b5lại, anh cđể cô f9bé xuống, d9lặng lẽ eđứng sau 4eđám đông, fcúi gập ecngười hành elễ.

Dưới 6bóng tùng 6xanh ngắt, f7cha anh sẽ 8yên giấc 2ngàn thu.

Suốt 84hai mươi enăm lưu 2elạc, anh 2chỉ có ethể nhìn 43khuôn mặt 89của cha 49qua tấm 1bảnh, những 4lần chơi 1với bạn, bbkhi chúng ecbạn vẫy 26tay hớn 4hở gọi 6ba, thì anh 1achỉ có 4thể kéo atay vú nuôi 9cchạy thật 33nhanh về 70nhà. Mẹ 78chia tay với 4ba ngay trong 73tháng đầu c9tiên sau 4akhi sinh anh, 50mang theo 87đứa con 2trai và một 00nửa gia b3tài, vượt 82trùng khơi 64sang đất 8nước Nauy d2lạnh giá.

Anh 01từng oán 9trách, từng 6ckhông hiểu, 3bđắm mình btrong thế 2giới hội 6họa, cũng 7chỉ khi 6ở giữa 23những mảng 9fmàu sáng etối hư fhư thực 6thực đó, 4trái tim 9chơi vơi 8của anh 7mới tìm 4được bến 2đậu cuối 3cùng.

Trước 8đêm hôm 4tình cờ cgặp Giang fTử Khâm, 04anh bị mẹ fđuổi khỏi 8Nauy, mang ffmột đống f6hành lý 16trở về cnước. Ba dcanh ốm nặng, 05đang hấp 5fhối. Lúc 31anh đến bđược bệnh fviện thì 7echỉ còn 0bnhìn thấy 0một thi 52thể phủ cvải trắng, fdkhuôn mặt 3suốt hai 53mươi năm 2anh luôn dmong được cdgặp, vậy 7là vĩnh 7aviễn đóng bfkhung trong 5bức họa 3như vậy.

Chưa 32kịp đau 50buồn, anh b1đã phải 4đối mặt a8với bước 8ngoặt lớn b7nhất trong a1đời, anh 9không muốn 0từ bỏ fađam mê yêu 7hội họa 7dấn thân b2vào thương e7trường, 5dnhưng người 25mẹ cứng efrắn tiếp 4tục dùng d8cái chết bđể ép bbuộc anh, 26bà nói, 3dhoặc là 55đoạt lại 92cơ nghiệp 1họ Kha, 7dhoặc là 1giương mắt 64nhìn bà 2csầu héo 47mà chết. 3a © DiendanLeQuyDon.comBà buông 8những lời a4khắc nghiệt a9như vậy 25chỉ vì 5không muốn 2thua người ctình sau 7này của dba anh.

Kha aNgạn Tịch fthấy buồn 0cười, cảm 8egiác mình dchẳng khác dgì con rối, 69luôn bị 7giật dây 1alàm theo a3ý ngừoi 0khác, diễn enhững màn 20kịch không 88thuộc về 3emình. Có 7thể nhu 1vậy cũng cchẳng có 0gì không 88tốt, có 3thể anh 3dsẽ có rất 35nhiều tiền, 8có thể 1mua tất 2cả những 1thứ gì efanh cần 6hoặc không ecần. Nhưng ecđó có phải 9là điều 3anh mong muốn 26không? Chính aaanh cũng 9không biết.

Giang 83Tử Khâm b2mặc chiếc bváy liền 4bmàu đen, fdđội mũ d9nhỏ cũng 22màu đen, 5mang găng 78tay bằng ddtơ, khẽ 6kéo tay anh: 38“Ngạn dTịch, chúng 9cta đi được cdchưa?”

Kha 41Ngạn Tịch 4lòng nặng 8trĩu, bỗng 3sực tỉnh d,cúi nhìn, dfthấy khuôn 0fmặt đỏ 5ửng của 9Giang Tử 9Khâm, anh 1lại ngồi dxuống, nhìn 88thẳng vào 0cô. Giang 4fTử Khâm brất nóng, e8mồ hôi etúa trên f0mép, anh dcởi mũ, ddùng găng 6tay, lau mồ f8hôi cho cô, 89“Đi thôi!”

“Ngạn 3Tịch, người eđó rốt c3cuộc là 92ai?” Cô 9bé vẫn 6không quên 2câu hỏi 58lúc trước.

Kha dfNgạn Tịch 1ngập ngừng 20một chút, 5cmới trả 6alời, “Là 1ba anh.”

Giang 94Tử Khâm eanhìn anh 1ckhông chớp, 8crồi khe fkhẽ thở c2dài. Khi c1anh đang d5chuẩn bị bnghe cô an 0ủi thì 7cô nhào 6tới, ôm b3chặt anh.

“Ngạn 3Tịch, anh 02không có 3dba, em cũng 3không có 8ba.” Cô 4dnói nhẹ 9nhàng như 3tình cờ 07gặp người a6quen trên 86đường, 2c“Nhưng fanh có em, a4em cũng có 4anh, cho nên dđừng đau dbuồn.”

Kha 4Ngạn Tịch b9ngẩn người, 76rồi dặt ftay lên vai 2cô, mỉm 10cười, giọng bhơi cao vẻ cdchâm biếm, e“Tiểu 7Man, em nhầm 4rồi, anh dkhông hề 0buồn.”

“Thật dkhông? Nhưng 6mắt anh d0rất đỏ.”

Ai 2bảo lời 6con trẻ 5không vô 0tư? Hôm 2qua, cô là acon thỏ 93bé của 97anh, bây egiờ anh 6biến thành abcon thỏ elớn của 28cô. Thế 5egiới này, dxem chừng cfcó vẻ bất a0công, thực f0ra rất công 54bằng.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/89987


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận