Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 6


Chương 6
Kha Ngạn Tịch chưa bao giờ nghĩ anh sẽ ở lại thật, ở lại một nơi xa lạ, tiếp nhận một công việc không hề yêu thích.

Suốt ngày bc ù đầu 7e vởi đống gdb iấy tờ 8 và những 51 mối quan cb hệ xã hội p4 hức tạp, k02 hi mình đang a4ở vào những 9 năm tháng 9 rực rỡ 82 nhất cuộc fđời.



Bước f ngoặt mới 0 này quá khác d với tự db7 o sáng tác 16 mà anh khao e khát, thiếu hb ẳn bầu k9 hông khí aa khoáng đạt 0 và nhgười la àm nghệ  c thuật mơ d5ước. Bởi 44 vậy, khi pd hải ném c27 hiếc vé b khứ hồi vb ào sọt 4 ác, anh thực 7 sự hoài da nghi, phải e0 chăng mình 0a uống nhầm 3f thuốc.

Duy dc nhất có tab hể mang alại an ủi dbcho anh là 8ccô bé anh canhặt về. 1 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử a8Khâm giống d5như chiếc d6roi da hiếu ađộng, liên 9tục quất 71vào anh, 4khiến anh f0đang như bcon ốc vít 8lười biếng, 08mệt mỏi, 30buộc phải 8không nghừng 0chuyển động.

Càng 3bngày anh fcàng muốn 8dtrò chuyện d0với cô. a2 © DiendanLeQuyDon.comSau khi Giang cTử Khâm dđi học, 9anh luôn 5nhắc nhở 4fcô chăm 0chú nghe 8egiảng, nhưng bflại thường 62nhắn tin f5cho cô. Buổi 9chiều, anh b9lái xe đến 61đợi ở 5cổng trường 0từ rất 9sớm. Đôi b4tất trắng 6đến đầu 9hối của a3cô luôn 68sạch sẽ 5nhất, nên 2rất dễ 0nhận ra, arồi trong 70bộ đồng 10phục kiểu 2Anh quốc 6cô hớn b2hở, tung 57tăng chạy bblại.

Nhưng c8Giang Tử aeKhâm không choàn toàn 5vui sướng 66như vẻ 92bề ngoài. 23 © DiendanLeQuyDon.comBiết mình 1chỉ là 82đứa trẻ 46tầm thường, e4đến từ favùng núi 2xa xôi, sau 81khi liều 7blĩnh nhảy 4ra khỏi 5chiếc xe 51đưa cô 3fđi bán, 03không ngờ 9cgặp được ccngười đồng dý cưu mang c4mình.

Không 92chỉ vậy, 1fanh còn cho 3cô một facuộc sống 2vật chất c1tốt nhất, 4canh cũng blà người 5đỡ đầu 6tốt nhất. 5 © DiendanLeQuyDon.comNhưng như 2cthế lại 0càng khiến 2cô lo lắng. f © DiendanLeQuyDon.comCô rất esợ bị fanh bỏ rơi, d6nếu ngày 66trước, ecô đã ở 4dưới đáy efvực rồi, 7cũng không 6đến nỗi 2fquá đau. af © DiendanLeQuyDon.comCòn giờ cđây, cô ceđang đi d0trên miệng 7vực, một 1khi rơi xuống 49là vực c5thẳm ngàn 9trượng, 44sẽ tan xương fanát thịt.

Giang bTử Khâm 51vô cùng 9sợ hãi, 2cố hết d1sức bày 5tỏ ra ngoan bngoãn, được ddviệc, chuẩn 9dbị dày, c9rót nước, 9bóp vai, 1đấm lưng eecho anh, lúc 5nào cũng 2làm một 6việc gì 6đó. Tuy f3vậy cô 0vẫn rất flo, càng 7không dám 32đối diện, 7càng nóng 17lòng muốn d0biết câu f7trả lời, 8bhỏi đi 69hỏi lại, 7cho đến 1khi chính 04cô cũng 7không chịu 8nổi.

“Ngạn 90Tịch, anh d6rất giàu aphải không?” eCô không e0thể nói 7bthẳng ra, dnhưng luôn ebâm thầm 7etin rằng, 0chỉ cần aaanh giàu 2có, cô sẽ 0akhông bị d9đuổi.
Kha 9Ngạn Tịch 9đặt tờ dbáo trong betay xuống, 2anh vẫn 6nhớ đây 0là lần 7thứ năm b1trong ngày 6cô joir câu 1enày, nhưng 0fvẫn nhẫn 4nại, mỉm 0cười đáp:

21Có thể 5là như vậy.”

3Thế anh asẽ có tiền 4emãi chứ?” 0Mắt cô 3asáng bừng.

1Điều này 8thì không 69hẳn, sự 0đời thay b5đổi khó 08lường, bfai dám chắc 3ngày mai d1sẽ xảy 68ra chuyện 0gì.”

“...”

Kha 03Ngạn Tịch 6vẫn muốn btrêu cô, 95nhưng liếc cbthấy mắt dcô tối 0sầm, nên 4clại nói 87đại lần eenữa: “ 2Tuy nhiên 43tạm sẽ 42duy trì như 96hiện nay.”

09Tạm thời 98à! Là bao 2lâu?”

cRất lâu, 9anh đảm 8bảo với ddem.”

5fThế thì 8tốt quá!” 89Cô vỗ tay, 5sung sướng.

Kha 2Ngạn Tịch 0hiểu ý 9cô, cũng 7biết nỗi 63sợ hãi 7ngấm ngầm 0dcủa cô, 23nhưng anh 1không bộc 7blộ, hình 2như đây dlà thỏa 5ngầm giữa 0fhọ.

Họ 9ađều nói 2dnhững điều a2vu vơ, nhưng 45đều hiểu 0nhau qua những 2dđiều vu cvơ ấy, 4fhai người efđang chạy c6đua. Trên 51đường deđua không 7cần phân 2thắng bại, 81mục đích 08duy nhất 18chỉ là ddhiểu tâm 6tư của dfnhau nhanh chơn người 0ekia.

Thói bquen này 97kéo dài amãi đến fnhững năm 4sau này. 0c © DiendanLeQuyDon.comNhững lời cbnói vu vơ, 2bnhững cử aachỉ, việc 6làm nào 0ađó, họ 5dtạo nên cmột khế 0ước ngầm ecgiữa hai 6người. ca © DiendanLeQuyDon.comĐó là điểm 6khác duy f6nhất giữa 6ahọ với b3mọi người 5etrong cuộc b6sống thường 7thật.

Sau akhi từ nhà ctang lễ 7etrở về, 9fKha Ngạn aTịch thu f5dọn tất 1cả giá d2vẽ, bút, 49màu, cất 8và khóa echặt ở 0emột ngăn bkín trong 2phòng sách 8rộng thênh 6thang. Đã c3lực chonhj fcuộc sống b4này thì aanh không a1thể nào eflà Kha Ngạn a5Tịch ngày cxưa nữa, ckiên quyết 7ddứt bỏ 43tất cả. 0a © DiendanLeQuyDon.comquên hết, 15bắt đầu dmột hành b7trình mới.

Con a8người ta 2sở dĩ lựa 0chọn chạy ctrốn, là 1ađể có 7athể sống 93tốt hơn.

Thỉnh 42thoảng, 6anh vô tình 82truyền lại dkiến thức 1dcho Giang 10Tử Khâm, ckhuyến khích bcô thử 5sức trong 7flĩnh vực dnghệ thuật, 7cđặc biệt 9flà bồi 8dưỡng sở athích hội 9họa cho 47cô. Nhung 4Giang Tử 0Khâm không 9amấy hứng 55thú, cô ethích âm 11nhạc hơn. 31 © DiendanLeQuyDon.comHôm mua dương d3cầm, cô a6sung sướng b9ngơ ngẩn, 41cứ ngồi atrên ghế dtrước cây 87đàn, mãi 2về sau không f6chịu xuống.

Kha d1Ngạn Tịch 9cvô tình e3lật tập 86bản nhạc ecủa cô, anhìn thấy 05bức tranh 93“ Sen ngủ” d1nổi tiếng dcủa Claude 51Monet(*), ecùng với 12những hợp 62âm linh hoạt 9vang lên 7dưới bàn c9tay của 1cô, anh bắt 3đầu nói.

“Đây 8dlà tranh 2của Monet, 86anh đã nói devới em rồi, ecòn nhớ 17không?”

Giang bTử Khâm fmê mải 0chơi đàn, 6những đơn a7âm vô nghĩa aavang lên. c © DiendanLeQuyDon.comCô không dmấy chú 1dý đến 41câu hỏi 3của anh, eacũng chẳng 28nghĩ phải 7trả lời. 6a © DiendanLeQuyDon.comDù cô trả dlời hay cdkhông, anh b6vẫn cứ 7nói, cô 8rất hiểu.

c3Bức “Sen cngủ” này 2là một betrong mười 6aba bức họa 7Monet vẽ 8những năm bcuối đời. eb © DiendanLeQuyDon.comAnh đã kể 3với em, 7ông họa esĩ rất 2athích vẽ ctranh dưới e7nắng, cuối 77cùng mắt fbị hỏng, 1khi vẽ những ebức tranh 4này mắt bông gần 5bnhư mù hẳn. 1 © DiendanLeQuyDon.comNhưng điều 6đó hoàn dtoàn không 37ảnh hưởng 6dđến sáng 13tác của eông. Em nhìn exem, màu 1sắc xao f7động, nét bbcọ run rảy, 5như bóng dsen soi đáy anước, lại enhư bồng 9abềnh tânh 0cuối trời, cđơn giản ecmà đẹp 29dến hư a2ảo...”

(*) d1Claude Monet 0e(1840-1926) 0Họa sĩ 1vĩ đại 9engười Pháp.

Ngón btay Giang 4Tử Khâm a9vẫn nhấn 1từng phím 7đen trắng, bevẫn không 62trả lời, dnhìn có 11vẻ lơ đãng, 5thực ra 1nghe hết dtừng lời 73anh nói. 8 © DiendanLeQuyDon.comCho nên, 1ckhi Kha Ngạn 2Tịch ngồi 10xuống bên fcạch, cô 1dliền ngoan 95ngoãn dừng 3tay, ngoảnh casang nhoẻn 3cười với aanh.

“Em 7không có 0ecảm giác 6bgì sao?” 04Kha Ngạn 7cTịch thonh 8thả chơi dmột đoản 3ekhúc rất 3êm đềm.

Giang dTử Khâm angồi bên, bngón tay 9dài mảnh 2bđể thao fsát ngón 90tay anh, anh bnhấn phím 9anào cô liền 05nhấn theo, desau đó trả fclời anh, 1“Có chứ, 4aanh đàn 4rất hay.”

“Không, 3không, ý 97anh nói Monet 5cơ.”

“Monet 81hả...” 9Giang Tử eKhâm lắc e6đầu, “ bChẳng có dfcảm giác 36gì.”

Kha 25ngạn tịch d4dừng tay, dthoáng sầm aamặt. Giang 01Tử Khâm 3dbiết, như 6thế anh 73không vui, 4fvội kéo fcánh tay 4aanh lắc 2mạnh.

2bThôi được, e8Ngạn Tịch, 34em bỗng enhiên phát 3hiện, em e8cảm giác 01rồi.”

Lúc 5này Kha Ngạn 37Tịch mới 34nhìn cô, 63nở nụ e2cười mãn 6fnguyện, e1“ Vậy 6nói đi, fđể anh 2fxem em có 8atrực cảm 0nghệ thuật dkhông.”

“Oa, 3đượ thôi,” 60Giang Tử 67Khâm nói 78ngay ý nghĩ 94trong đầu, d4“ Cảm 9giác của 9em là, Ngạn 0Tịch, để c4bảo vệ fdđôi mắt 9của mình, f1chúng ta 6ctuyệt đối 23không nên bđọc sách, evẽ tranh 31dưới nắng.”



“...”

Giang d7Tử Khâm eđược giử dvào trường 7etốt nhất 4ở Hàn Phủ. 0 © DiendanLeQuyDon.comTrước đây, 5ở quê nhà, 6cô chua bao a3giờ được 76chính thức 4ađến lớp 36học, mọi 0kiến thức d9cô biết bđều do 3nghe lỏm 9hoặc tự b9học. Học fbkỳ đàu 9tiên vô bdcùng khó 66khăn, cô 6thường f0từ cổng e7trường ađi ra với 5bbộ mặt 61thiểu não, c3vừa lên bbxe đã gục cmặt vào 9cánh tay 8khóc.

Kha dNgạn Tịch 4đặt tay b2lên lưng 4cô, cào 7như gãi 95ngứa, “ aThôi, Tiểu 6Man, mau nín 3eđi, cười 7dvói anh một 2cái nào.”

f2gạt tay fanh, có vẻ 7acang tủi 6cthân, mặt 8càng chúi 0avào cánh 3tay, gần 88như hét 73lên: “ 58Ngạn Tịch, een đần fđộn quá!”

Mấy 5lần như 6vậy, Kha fNgạn Tịch 0aliền hiểu 81tính cô, 8chỉ nhè e0nhẹ cỗ 2lưng, không 48an ủi nữa. e6 © DiendanLeQuyDon.comThế Giang acTử Khâm 9lập tức 5nín khóc, d8ghé nhìn 3anh, “ Ngạn 03Tịch, sao fdanh không e9nói gì?”

Anh fnhìn cô eecười cười, 5“ Cô bé 8ehay khóc 1cnhè, chỉ a1mấy môn ffhọc chưa etốt đã fhạ gục eaem rồi.”

Giang adTử Khâm 9lập tức 00ngồi thẳng 53lưng, lau 0nước mắt ftrên mặt, 0“ Không d3được, 0em phải 43chiến đấu eđến cùng e8với chúng!”

Kha 1Ngạn Tịch d5vốn không 0thạo tiếng dHoa, mà ciêc chọc tập 9của Giang aTử Khâm fquả thực a8có vấn ađề, nên 9anh bảo 2trợ ký 6mời giúp d0một gia 98sư đến adnhà dạy 5thêm cho 4cô vào những 13ngày cuối ctuần.

Vậy 39là, thế 27giới riêng 81của hai d0người giờ 8lại thêm 9một người 3enữa. Trong 2những ngày 29cuối tuần dđẹp trời 6cthường 65thấy Kha 0Ngạn Tịch 9cùng ngồi 68nghe giảng 7với Giang f4Tử Khâm, d0cũng ê a c8đọc những ddchữ cái ađầu tiên. 2 © DiendanLeQuyDon.comCả hai đua b4nhau học, 02không ai 28chịu nhường baai.

Lúc 2đầu, anh 26viết không 24đẹp. Giang 4Tử Khâm 2liền gọi 9anh là “ 9Hoàng đế 8vương quốc 3dgiun”, có 37ý chê chữ 98anh xấu 5như giun 8bò. Con Kha bNgạn Tịch 4dlại chê 2cô dốt 4toán, chỉ acó 3 cộng aa4 hoặc 2 ccộng 7 cũng d9tính toán d3một hồi d8mới ra.

Gia 5fsư là một 6cô gái đang e1học tiến 98sĩ, nhan 6sắc bình 3thường, 4nhưng gây 2cấn tượng earất dễ 8echịu, ấm 7áp như gió 7xuân. Cô 2dcó khuôn 56mặt thuôn cbthuôn, nước 9da trắng, 1thích mặc 4aváy màu 29anh nhạt. 74 © DiendanLeQuyDon.comCô hay bị c1hai học 0trò làm 8cho cười 71phá lên, 73có lần 8cười qua esđà, ngã 09vào người 64Kha Ngạn 0eTịch, tựa 85vào vai anh, 9bcó lẽ quá 5vui, nên dcô quên 8tất cả.




Giang 7Tử Khâm 24sững sờ, 5fhằm hằm dnhìn hai 7người, 6btrong lòng 96đột nhiên 8như mọc 9ra dây leo, 9dvươn dài, 4nỗi tuyệt cevọng làm 4cô nghẹt dthở. Vội 9dđứng vụt 3bdậy, va bvào bàn, 25làm cốc f7chén đổ 5loảng soảng, f3khiến hai 91người kia 6giật mình.

“Tiểu 8Man, sao thế?” aKha Ngạn 7fTịch đứng 31lên, đi eđến.

46gia sư đã 2trở lại ebình thường, cbhỏi: “ cCó phải 16Tử Khâm damệt rồi 10không?”

Giang cfTử Khâm 3gật gật eđầu, nói 2sông sượng, 9“ Em muốn bfđi ngủ!” 8Dứt lời, 73bỏ mặc fhai người, cbước vội 7ra ngoài.

Kha 81Ngạn Tịch f 1e454 ra hiệu 3cho cô giáo, 19rồi chạy 4atheo Giang 1fTử Khâm, akhi cô quay clưng định a0đóng cửa, 1danh liền 9dlẻn luôn acvào phòng, dbnắm tay dfcô, kéo 46đến bên dgiường.

“Tiểu 8Man, em khó cechịu chỗ 17nào, trông 8mặt em khó 1dcoi lắm.” aAnh lo lắng 81đặt tay 9elên trán fcô.

3aliền kéo 55tay anh xuống, fchúi vào 1lòng anh: 3e“ Ngạn 89Tịch, em drất khó dchịu.”

Quả enhiên cô 5bé khó chịu. 79 © DiendanLeQuyDon.comAnh bắt fđầu lo 6dlắng: “ d7Khó chịu 7ở đâu?”

Giang 1Tử Khâm f4cầm tay 1anh đặt 6blên ngực 8mình: “ d7Ở đây” 6cTim đang drối loạn, f1cô muốn 73bàn tay ấm 1cáp của 2banh cỗ về 1nó.

Kha 27Ngạn Tịch 58thoáng nín 3thở. Mấy 5ctháng nay 05cô ăn uống 2rất tốt, 86có lẽ hơi c9thừa dinh 19dưỡng, 3người cao bbvổng lên, afrồi bắt 6đầu béo 8ra.

Dưới 2bàn tay anh d0là mọt bkhoảng cồng anho nhỏ, 9phập phồng, 07mềm mại, 8áp vào ngón e9tay hơi lạnh 7của anh 2bqua lớp 8vải áo. ff © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn 1Tịch biết 52cô vẫn 71còn là một 3dđứa trẻ, fcũng biết 4mình không 49thể mượn bfcớ xúc e5động để 0dxúc phạm 2cô, song 2vẫn cảm 0thấy cử cchỉ này akhông ổn.

Anh 9alẳng lặng 40rút tay về, 7đứng dậy atrải ga 15giường 3cho cô, “ 6Em ngủ một 7alát đi, 4tý nữa danh gọi c9dậy ăn abcơm.”

Lúc 8dGiang Tử f1Khâm ngủ, 0aanh nhẹ e8nhàng xoa 8chán cô, 8vuốt mấy a0sợi tóc 02xõa trên 9khuôn mặt 5nhỏ nhắn 1đó. Cô e5mím môi, 5ché mắt 4dnhìn trộm 11anh.

45Ngạn Tịch, caem không a6cần gia 51sư nữa.” aCô bỗng 91trở mình, 5quay lưng 6về phía 7anh, “ Em 08sẽ cố bgắng học 5cgiỏi, rồi 7về nhà fddạy anh.”



Kha d4Ngạn Tịch 6không nói 8gì, chỉ ccvỗ nhẹ 5lưng cô, 62rồi bước fthật nhẹ, 6khép của 41đi ra.

Ngày d7hôm sau, 0Giang Tử 7bKhâm không 7còn gặp dcô gia sư 8đó nữa.

Trong 25những ngày 8tháng êm cađềm như e4nước của e7hai người, abchỉ có 7cmột chút csự cố 7bđó, giống enhư lật 6qua một 1ctrang sách, 99nhanh chóng e4bị lãng 09quên.

Trong 5đợt thi 5cuối kỳ, 53Giang Tử 5Khâm thi becũng không 08đến nỗi 6quá tệ, 0btuy chỉ 1đứng trong 0ctop cuối 9lớp, nhưng etrong mắt 7cKha Ngạn 3Tịch, như 61thế cũng 29tiến bộ alắm rồi. 83 © DiendanLeQuyDon.comCòn anh, cđược cô 6phụ đạo, 3cũng dần 1dần biết c4được nhiều fchữ, ít 22nhất khi cđi ăn ở 67Đào Nhiên deXuân không 9bcòn bị 6lạc vì 12không đọc abra chữ nữa.

Quan 66hệ giữa 6ehai người a9này ngày 1càng thân 3thiết. Ở f3công ty dù 5bận ngật 56đầu, hàng 4ngày Kha dNgạn Tịch 3đều về cđúng giờ 1aăn cơm cùng 33cô. Nếu 0hôm nào d6bà giúp 40việc bận 1không đến, 4anh đích 2bthân vào 20bếp nấu 7ăn. Có lúc 85nhỡ tay, d4món thịt cbò bít tết 06làm quá bdai. Giang 5Tử Khâm e8vừa lẩm e0bẩm chê adai, làm cfcô mắc 09răng, vừa căn hết 1sạch cả 40đĩa.

Anh eluôn tự 9nhắc mình bphải đối 9xử tốt 6với cô 2bé. Một 43sinh linh 2yếu ớt, 2không nơi enương tựa, dlại tin dftưởng anh 1hết mực. 9f © DiendanLeQuyDon.comAnh không 8thể để fcô thất 8vọng, cành 34không thể 58để mình 5thất vọng.

Còn 9Giang Tử 38Khâm cuối 84cùng cũng 7dđã yên atâm, không a8còn suốt 3dngày bám 16lấy anh 3vặn hỏi 2anh có tiền 6không. Khi dhọc dương 59cầm ở 93trường 1dvới cô 89giáo, thỉnh fethoảng cô 8fcũng ngẩng d3đầu nhìn c6ánh mặt 2trời, lại enghĩ về 3fcâu chuyện fKha Ngạn bTịch đã b4kể.

6ecũng không 8còn nịnh 5bợ, răm cfrắp nghe c9lời anh 4nữa. Khi 1anh gọi, d“Tiểu 4Man, rót b4cho anh cốc fanước”. 2e © DiendanLeQuyDon.comcô cự lại dngay, “Ngạn e6Tịch, cô 4giáo em bảo, 6việc của 3mình, phải a6tự mình 4làm”.

Kỳ 55nghỉ đông 8năm đó, d3các đài 5truyền hình 3clớn đều 5phát sóng 9bộ phim 48“Gia tộc 0eKim Phấn”, 7bộ phim 3truyền hình b3đang rất 6nổi. Khi dbGiang Tử 9dKhâm nằm 64cuộn tròn 7trên sofa addán mắt 0vào màn a7ảnh nhỏ, ethì nhân bavật nữ 52chính có dkhuôn mặt btròn xoe 4trong phim 48nũng nịu 4dgọi: “Yến 8eTây!”

Kha 2eNgạn Tịch fquần áo a7chỉnh tề dtừ phòng etắm bước 0ra, tưởng 1Giang Tử eKhâm gọi 8fmình, liền 2trả lời: 15“Ờ, gì 7thế?” 5ngẩng lên a3thấy cô 9bnhìn mình 71ngoác miệng 7cười tinh aquái. Tì dcằm vào d5sofa mềm 1mại, mắt 9dchớp chớp, a6mủm mỉm 95cười, bắt achước giọng bcô diễn 60viên nũng 6nịu, cô e7kéo dài aagiọng nói b4“Ngạn...Tịch...”

0diễn viên e3trên TV cũng enửa trách abnửa giận 7gọi Yến c0Tây. Khi ehai giọng 8nói xen nhau, b1anh mới 61biết mình 7nhầm, đỏ 0mặt, ngượng fnghịu cười, 89“Bé ngoan, 50đừng đùa 0anh thế!”

Giang 5dTử Khâm akhông thèm 9bỏ vào d5tai, cứng 4cđầu hét a1toáng lên: 5“Ngạn 1Tịch, Ngạn 3Tịch...”

Kha 38Ngạn Tịch 8tay bịt 71chặt hai adtai, đi đi 7elại lại 7trong phòng f6khách, nhăn 7nhó cười: 67“Đừng chét nữa, 98Tiểu Man, 8em phải 2biết giọng 4em không 9ehay như cô 4diễn viên 7cđâu.”

Lúc 84đó, Giang 9Tử Khâm cmới chịu aim, ấm ức 17ngoảnh mặt 2eđi, giả 30bộ chăm 1chú xem phim. 98 © DiendanLeQuyDon.comKha Ngạn dTịch ngồi 5xuống sofa dbtrêu chọc, 0nhưng mặt 04cô vẫn eflầm lì, b6nhất định a3không thèm 6nhìn anh.

Đêm fđó, Giang 0Tử Khâm 58dường như 5không ngủ, 43xem xong  một c5tập cảm 8thấy như 1bị trúng 0độc, lại d5mở vi tính dxem lướt bcác tập 1sau.

Hai 6người rõ bbràng yêu 8nhau, lúc 4yêu nồng 7nàn, náo 83nhiệt đến 2thế, ai 40ngờ sau aakhi cưới bdlại thay fđổi nhanh 9như vậy, 9cuối cùng ccchia tay, 6cuối cùng 64mỗi người bemỗi ngả, acuối cùng 98đứt gánh 5giữa đường.

Kim 03Yến Tây 88đứng trên 5cầu vượt, cbhôn chiếc 3nhẫn cưới 2trên tay, 46giây phút feđó dù hối c6hận, đau 5khổ, có 60lẽ đều ekhông quan 83trọng nữa. a © DiendanLeQuyDon.comDưới bầu 83trời xám d8mang mang, 6một đoàn 1tàu hỏa 41màu xanh 8chầm chậm 0cchuyển bánh, b5đưa cô 0fthiếu nữ etên Thanh bThu người 3anh từng eyêu rất 5mực đi 3exa.

Giang fTử Khâm d5ngồi bất 45động rất 42lâu trước fcmàn hình 7cmắt lướt 4nhìn căn d8phòng ngủ 6chìm trong 87ánh đèn 0vàng đục, e7cố quên 62những hình fảnh buồn bethảm đó. a0 © DiendanLeQuyDon.comSong không 01biết cuối 3cùng nhìn 1fthấy vật e9gì, trái 23tim chống d0chếch của 8ecô bỗng 3alại càng 82chơi vơi.

Nỗi bcô đơn 67kinh khủng 7ập đến, 45cô đẩu 09ghế, hoảng 0dhốt chạy fkhỏi phòng.

Kha d0Ngạn Tịch bfbiết cô fsợ bóng 9tối, nên bphòng ngủ acủa anh 1luôn để 4ngỏ cửa. c6 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử fKhâm lảo 4ađảo chạy 32vào. Không banghĩ ngợi 6bgì nhảy fphắt lên 6giường, 82vén chăn, 6ôm chặt 18lưng anh, 21đến khi dhơi ấm 17của anh 7truyền sang 2cơ thể 7cô một 0cách trực 7tiếp nhất, c4mới sực 6bnhớ ra, 3òa khóc.

Kha 2Ngạn Tịch 66vốn thính 93ngủ, lúc enày giường 9ehơi rung, 9lại có 9ai dán vào a4anh run bần 5bbật, anh 3blập tức 0tỉnh dậy. 8 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử acKhâm đang 1khóc sau 4lưng, chất f9lỏng nóng 90ấm thấm 4ướt chiếc c7áo sơ mi 3amỏng dán 6bvào lưng 4anh. Anh muốn 9quay lại, 78nhưng bị 11cô ghì chặt, b5hỏi có 3fchuyện gì, aacô chỉ 62khóc.

Trong dđêm tối, 2chỉ có 1một dải 7ánh trắng d2lọt qua ccửa sổ, 1rọi lên 5agiường 2để lại 5một hình b4bóng lờ 4mờ trên 06tấm ga trắng 83muốt. Anh 40mở to mắt anhìn vào 9bức tươgnf 9trước mặt, 7dphải chờ crất lâu, 8khi giọng ackhàn đặc ccủa cô 33cất lên, ftâm trí 3canh đã phiêu 3bbạt tận 7dnơi nào.

“Ngạn d4Tịch, Thanh fThu đi rồi, d1Yến Tây c8cũng đi 1rồi, họ 3mãi mãi dkhông ở 6bên nhau 96nữa.”

Kha 05Ngạn Tịch 2trấn tĩnh 9blại, không dhiểu lắm 44ý cô, nhớ 9lại cái 1ftên trong dbộ phim fbtruyền hình 8buổi tối, 76đoán là ecô nói về 1bộ phim 9đó.

“Tiểu 9Man, đó bdchỉ là 91truyện hư efcấu, em 43đừng coi alà thật.” 64Anh nói, 0rồi thử f1di chuyển 5chú ý của 7cô, “Muộn bcthế này, b4em còn chưa 7cngủ.”

Giang dTử Khâm d7lau nước 51mắt vào 1áo anh, nức 2nở: “Ngạn e5Tịch, tại 9sao hai ngừoi 0yêu nhau 8không thể 56mãi mãi 48bên nhau? fThà làm 8bạn bè e4hoặc người 5xa lạ, thì csẽ không 90phải đau 5khổ như ethế.”

fnói với 38thái độ eevô cùng 7bnghiêm túc, 6Kha Ngạn d9Tịch lại 6chỉ thấy dbuồn cười. 1a © DiendanLeQuyDon.comĐúng là esuy nghĩ 5của trẻ 38con, nếu 50có dự đoán 1mọi sự, a7hoặc có 1thể ngăn 9bđược những 5frắc rối 4ftrước khi 2atình yêu 5đến, thì 6thế giới cdnày đâu 9còn vẻ 2đẹp của 9sự khiếm dakhuyết, 1dang dở 68nữa.

Cuối 61cùng anh eđã có thể 7quay người 55lại rút dkhăn giấy 3trên nóc 2btủ đầu 8giường belau mặt 0cho cô. Dưới 78ánh trăng, afmặt cô 3càng trăng 2như sữa, 72ánh sáng 3lóng lánh 4chầm chậm eblưu chuyển c5trong đôi eđồng tử 9đen láy, 23khuôn mặt 9nhỏ nhắn 6với cái 41mũi đỏ 15ửng, hai bmắt đỏ 2hoe đã đi dfvào tâm 2trí anh.

Con 3thỏ bé a2bỏng của banh lại 7trở về.

Những 9eđiều cô 8nói, thâm 3ftâm anh cũng 5thấy khá 37thú vị, 3nhưng lại 4fkhuyên cô 00với khẩu 6khí của f0bậc phụ ehuynh, “Tiểu 93Man, nhiệm bbvụ chính a4của em bậy 06giờ là 15học tập, e4còn vấn eđề tình 27yêu để esau này lớn 7hẵng hay.”

Ai 6ngờ cô a9lập tức 53trở giọng, b6thô bạo cdnói: “Ngạn 52Tịch, bây 04giờ em không 27muốn nói 7chuyện với 6eanh nữa.”

“Tại 4sao?” Chỉ advì anh khuyên ecô tập 3trung học ftập ư?

“Tại 0vì tên anh 12nghe rất cbgiống “Yến e5Tây”!”

“...” 0Kha Ngạn 4Tịch bó 2atay, không 2biết làm 4gì với fecô, “Tiểu 57Man, em không c7thể ngang 05ngược như abvậy.”

Giang 3Tử Khâm 4cuối cùng acũng thở 8một hơi brõ dài, 3dquắc ngón 6tay út của amình vào engón tay 8út của e9anh, ra sức 09lắc, miệng cflẩm bẩm, 84không biết 8nói gì.

Anh flặng lẽ dnằm bên 8dcô, hít 69thở đều 98đều, trong f8nhịp điệu 5yên ả đó, 17cô lập c6tức thấy dyên lòng, 0fgiống như 2đứa trẻ d8lang thang b7cuối cùng 9dtrở về 2lòng mẹ, 9dtrong vòng 9ctay ấm áp eđã tìm dđược chốn 2bình yên f4bấy lâu cdvất vả 50đi tìm.

Đây d0là lần ddđầu tiên a8giữa họ 7có cuộc 94thảo luận fsơ khai về adchủ đề 57tình yêu. 3f © DiendanLeQuyDon.comSau đó, 2ehọ còn 0atrao đổi, 6btranh cãi 9rất nhiều, 3anhưng không aflần nào 7như lần 9này, cô f7quắc tay f8anh, thầm cthì gọi 4tên anh.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/89988


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận