Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Chương 7


Chương 7
Hàn Phủ tháng giêng lạnh khác thường,

gió biển 0mang theo 2dhơi ẩm eướt quét 6qua những 0dhàng cây 4dtrụi lá 4bên đường. 0 © DiendanLeQuyDon.comTrời u ám, 08 mưa dai dẳng 2 như tiếng 3 trẻ khóc 1 dấm dứt, d4 hông biết lf úc nào bùng f0 lên một d trận, cũng a không biết t81 rận này 35 kéo dài bao 1 lâu.



Năm 38đầu tiên ga iang Tử e khâm và Kha n36 gạn Tịch s0 ống bên n2 hau, cô may f mắn có được c sợi dây b huyền bạch kac im. Kha Ngạn t3 ịch đặt 9 hộp quà f với lớp n8 hung màu 65 trắng bạc 9c vào tay cô, f trịnh trọng f nói với 15 cô, mỗi a cô gái đều 90 nên sở hữu 2 một, hai 9đồ trang sf ức xinh 2 xắn.

Giang t09 ử Khâm t14 rái lại 7 không bận etâm, mặc a1dù món trang 5sức đắt 1giá đó 9rất hợp cdvới làn 8da trắng 4anõn của d4cô, tuy rốt f5cuộc nó 5bcũng chỉ 2alà món đồ 3lạnh giá 8fkhông thể 3tỏa hơi cấm. Nhưng bcô rất 0nâng niu, btrang trọng 18cất vào 3một góc 45bí mật. b © DiendanLeQuyDon.comCô trân ctrọng không dcphải vì bđó là thứ 4kim loại dquý hiếm, bmà vì người 5tặng nó.

Không 4rõ lắm 8về thời 2gian cụ 7thể, nhưng 39hình như 8vào một a1đêm, Kha 7Ngạn Tịch 6ecó thêm 80một thói b7quen mới b- nhai kẹo 43cao su.

Còn b0Giang Tử 47Khâm lúc cđó lại 3thích xem 81tiểu thuyết, cbất kì acuốn nào, dtrên giá esách trên bcăn phòng 5này, rút 3ccuốn nào 1thì xem cuốn 29ấy. Nhưng c6đa số là 65không hiểu, 1chỉ hiểu ceđại khái, 49vui buồn 7theo tâm betrạng các fenhân vật 59xa lạ trong 83sách, lát 17sau có mùi 6ehương bạc 3ehà thoảng etới. Lúc 15đầu cô 48thường angẩng lên, ebắt gặp akhuôn mặt 9tươi rói c9của Kha 0Ngạn Tịch, bcòn anh  nhẹ cnhàng giễu 66cô: “Lại 43mất tập c9trung rồi.”

Lần b1sau cô giả 9vờ không 6biết anh fđến, vẫn 29lật từng 29trang, giả f8bộ say sưa 28đọc. Cho 0đến khi 6aanh không akiên nhẫn 6dđược nữa, elấy tay 0che sách 99của cô, 6ađầu lắc alư ngân anga đọc: 6“Gia sự b3quốc sự 5thiên hạ 98sự, sự bsự quan 4tâm.”

Anh 31rất thích e9trêu Giang e5Tử Khâm, 8bcô cũng 1aphớt lờ, 00không chấp, 5chỉ là 9khi nhìn ccơ hàm anh 2xê dịch, abiết anh 5dđang nhai 0kẹo cao 6bsu, lại fcảm thấy 5hơi ghen d7tỵ với c0cái vật 1được anh 3angậm mãi aetrong miệng, akhông thể bnào tan ra d4kia.

“Sao 6anh lại 1nhai kẹo 4cao su?” 7thỉnh thoảng ebcô hỏi, 84mặt ỉu exìu.

“Vi 10000 ệc f9đó em cũng bbận tâm bhảo?” feAnh cười, 52giễu cô.

aađành im 2miệng.

Sau 24khi biết 1dnguyên nhân, d6Giang Tử 5fKhâm cũng 94rèn được e4thói quen a8giống anh. 25 © DiendanLeQuyDon.comChỉ khác 9alà, cô không f5dùng hương akẹo cao 6su để che 2egiấu bản 2ethân.

Khi 42hương bạc 1hà phả 0ctới, Giang cTử Khâm 7đang ngồi 0xếp bằng etròn trên dtấm thảm 0lông dài, cthầm nghĩ, aekhông biết 6nên ngước clên cười e4với anh 8hay tiếp fetục đọc...còn echưa kịp 6nghĩ ra, 81Kha Ngạn 6Tịch đã cdngồi phịch 9xuống sô dbpha đối ediện, sắc fmặt mệt 6mỏi, đầu 2hơi ngửa a6ra sau.

Tâm 2trạng anh 4ekhông tốt, aGiang Tử 3Khâm rất bnhanh nhận 4ra, vội 29vàng gập 8sách, đi 3fđến, nhẹ enhàng gục 8vào đầu egối anh. 9c © DiendanLeQuyDon.comMột lúc calâu sau, fanh mới c0ngồi thẳng cdậy, nhè 32nhẹ vuốt 87mái tóc adài của 05cô.

“Đang dfxem sách 1gì?” Anh 8bthay chiếc cakẹo cao 76su khác, 9tiếp tục enhai một 7cách kiên 8fnhẫn.

“À, cfkhông có 2bgì.” Giang 6Tử Khâm a1đưa cuốn dasách cho fanh, tay chống 75cằm, mắt eđỏ hoe 76nhìn anh, 9a“Ngạn 2Tịch, tại 46sao lại 99có những dbà mẹ không 4quan tâm f6đến hạnh b9phúc của bcon?”

77đang xem e“Kim Tỏa 81ký” (*) 9vô cùng b9kinh ngạc 2trước những 7bviệc làm 0của Tào 32Thất Xảo, 8không thể 7btưởng tượng 4nổi trên 1dời lại 1acó người 4dđàn bà c4vừa đáng abthương vừa bfđáng ghét cnhư vậy. 7 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử beKhâm thậm 4achí phẫn 0cnộ nghĩ, ađáng đời b3bà ta phải dflấy một 8bngười tàn 5tật, trở 6thành góa 3phụ, suốt 3đời làm 4lũ, không 8ecó một 3niềm vui.

(*) d3Kim Tỏa eký: tiểu 6thuyết của 3Trương Ái 4Linh (TQ), b6kể về 1dbi kịch b2của người d7phụ nữ 30tên Tào 42Thất Xảo bdo không 49lấy được 90người mình cyêu, bị 90lừa gả d6cho người 3đàn ông 8khác, trở 5bthành người 8ađàn bà 8ađộc ác, f7điên cuồng 46phá phách, 1bóp nghẹn a4cuộc sống e2của những 7người thân 7trong gia c2đình, phá bhoại hạnh 96phúc của f3con cái.

Câu echuyện khiến 5Giang Tử cKhâm ít 8nhiều suy 8nghĩ về 53hoàn cảnh 8của mình, aecô cũng ddcó người d9thân, họ 56sống ở 6nơi khác, 9akhông bao bcgiờ thăm 92hỏi cô. 8 © DiendanLeQuyDon.comBây giờ, 9cô chỉ 79có một cmình Kha 3dNgạn Tịch. e5 © DiendanLeQuyDon.comNhưng cảm 94giác có 5mẹ và không 7có mẹ khác 2hẳn nhau. a5 © DiendanLeQuyDon.comMẹ là một dtừ vĩ đại dfvà hàm súc.

Tào fThất Xảo atrong truyện 48cũng là 5một người emẹ, nhưng ađiên điên 9khùng khùng, 25giống như bamột chiếc 6hộp chứa 7đồ, xấu 6atốt đều eavơ, moi rỗng 6tất cả 0của người ckhác để 4lấp đầy 4sự thiếu 09hụt trong blòng. Do 1sự phá 5aphách của c1bà ta, cả 0bgia đình 5như những 83con cá vàng 18thoi thóp atrong chiếc 7dbể thủy a5tinh. Khi 02đọc đến 4đoạn Khương 4aTrường 7An lòng đã 1ehoàn toàn 7lạnh giá, 20đau khổ 53kết thúc emọi lưu 44luyến của 29mình, trong 6ađầu Giang 6Tử Khâm c1luôn hiện 86lên câu 74thoại trong 88đó: “Một 8bchút kỉ e5niệm, sau 41này sẽ 5đạt vào 4bchiếc bình ethủy tinh, 65bê trên atay mà ngắm f5- tình yêu 5fđầu tiên fcũng là btình yêu dccuối cùng bcủa cô.”

Kha eNgạn Tịch 2ađón cuốn f6sách, anh 7acó thể 55nhận biết 50hầu hết 70chữ trong a5đó, nhưng b9lúc này 61chỉ lướt e0qua, xem được 66vài ba trang cđã liên ftục lắc cđầu.

“Không 1eđược, a1Tiểu Man, 1hiện nay 2em vẫn chưa 9dthể xem 88những cuốn csách này, dtất cả 42sách trong bthư phòng 92này không c6hợp với 8em, anh chưa 9kiểm duyệt, ceđều do dngười ta c3mang đến, 8cuốn này 94không hợp c2với em, 6hoàn toàn 49không hợp b6với em.” 69Nhưng anh d0không nói bakhông hợp 9ở chỗ anào.

Giang 50Tử Khâm 5ngoan ngoãn 92cúi đầu, 1Kha Ngạn e0Tịch nâng 2bổng cô, 28bằng cánh 0tay rắn 9chắc của fmình, đặt blên ghế 6sô pha.

Anh fdcó phần 6xúc động, 1nói rất fnhanh: “Tiểu 7Man, thế bagiới này btoàn những 1người như 2dvậy, họ 9không hạnh 71phúc, nên 46muốn tất acả mọi 5người cũng 0bkhông hạnh cphúc như dhọ. Chút aánh sáng 36trong lòng 3họ đã 0tắt ngấm, dehọ liền 7dùng mọi 7thủ đoạn fđẩy người 7khác vào 8nơi tăm 1tối, điều 40này hoàn 5dtoàn sai ftrái.”

“Vậy c0chúng ta aphải làm bfgì?”

“Sống facuộc sống 2dcủa mình, cđi con đường 5của mình, 66việc gì 1phải nghe 21theo lệnh dcủa người f8khác. Em chãy nhớ, 9thế giới 5này tuy còn 0quá nhiều 1những điều abất đắc 55ý, nhưng 1không có 7enghĩa chúng 8ta không 9thể lựa 20chọn.” eAnh nói rất 9hào hứng, 6hai tay nắm 4chặt, trên 31làn da gần 3như trong 9asuốt, nổi 63những đường 03gân xanh.

Giang d5Tử Khâm efđầu gật 4gật như chiểu như 5không.

Lúc d7đó, cô d3không biết 16tại sao 23anh lại 7có phản c5ứng như 1dvậy, cho 06đến hai 64ngày sau, 9cô đích 83thân đón 76tại nhà c1một “Tào 0Thất Xảo” 4bằng xương 0bằng thịt.

Hôm 8ấy là một 63ngày đẹp e4trời hiếm 78hoi, Kha Ngạn dfTịch đã cdậy từ 99sớm cùng 64Giang Tử dfKhâm chuẩn 4bị cho kì aehọc mới.

Anh e1đem tất bcả các 66vật dụng 33cần thiết: f1vở bài d9tập của fkì nghỉ 6đông, hộp e3bút, sỏ 0liên lạc dđã kí cẩn 4thận bỏ 30từng thứ cbvào cặp 4sách mới 2acho cô. Trước 9đó anh đã 15hỏi cô 6dmột lô acvấn đề, 4nào bài d3tập đã alàm hết fbchưa, nào 1kế hoạch 0cho học b4kì mới 9blà gì, đều 50không nhận cđược câu 22trả lời. 75 © DiendanLeQuyDon.comCô ngồi 76dưới ánh 87nắng hắt 0qua cửa 30sổ, chăm 8chú tập 8đàn.

Giang dbTử Khâm b6rất thích 0mở rèm abcửa sổ, 21ngồi tập 3đàn dưới 54nắng, còn 95Kha Ngạn 88Tịch lại 8cthích kéo arèm, để 1có cảm edgiác căn 2dphòng tối 69om.

Chuông 3cửa vang ablên, Giang a3Tử Khâm c8đứng bật 14dậy, chạy athình thịch 47ra ngoài: 2“Để em 19mở cửa!” aCô cố tình ddtránh né 1Kha Ngạn 5Tịch thời 99gian này 05bỗng dưng 6trở nên dlắm điều.

Kha 2cNgạn Tịch d8hơi băn 3khoăn, anh fkhông nghĩ 01sẽ có ai 39đến căn 2dhộ này. 5b © DiendanLeQuyDon.comMột ý nghĩ 6chợt lóe, 5khiến anh cehoảng hốt, 8vội để 70đồ trong 9tay xuống, bcũng chạy era.

“Bà 36là ai?”

Ngoài 46cửa là 42một phụ 0nũ trung c9niên, vô 10cùng tao 2bnhã quý 38phái, khoác fdchiếc măng 3tô da báo 5màu đen, 5dài đến 7đầu gối, eebên dưới 6flộ đôi 5chân mảnh 20dẻ thẳng b1tắp rất fcân đối, b0bàn chân 4flẩn trong 0đôi giày 7da có những evết rạn f8như da rắn. d © DiendanLeQuyDon.comBà trang 4điểm rất fđậm, nhất 64là đôi cmôi tô son 47quá đỏ, bmười ngón 4tay cũng 8được chăm fsóc kĩ càng, dmóng sơn a9đậm đến cbmức cảm eagiác như anhỏ móng 87tươi lên 4đó.

Giang 2Tử Khâm bfđột nhiên 88nhớ đến b5một tình 50tiết trong bcuốn tiểu athuyết nào 4đó, không e7nhớ cuốn 6nào, chỉ e2nhớ láng bmáng là, 8người đó 1chấm tay 60vào nước 86rồi ấn 1một điểm 7trên mặt 88bàn, bên 22dưới lại 7bấn mười 4điểm, tượng 8trưng cho 20đội môi 0đỏ và 64mười ngón 4btay đỏ e7chót, vậy 70là đã hoàn 4bthành bức cchân dung 9amột người 9nào đó. fa © DiendanLeQuyDon.comNgười phụ 56nữ trước e7mặt thật csự gây 29cho cô cảm b3giác như dvậy.

Vị 25khách đang alấy ra chiếc b7gương trong 05chiếc ví 15bạch kim ffmàu tím 59trên tay, a3đột nhiên 9nghe thấy 8dgiọng con 6gái trong catrẻo, bỗng 65ngây ra, 6khi nhìn 1thấy Giang 78Tử Khâm, fbèn lui sau d6một bước, 4rồi ngước 7lên, nhìn 85lại biển asố trên 1cửa.

“Đây 0fcó phải 3fnhà của 1Kha Ngạn eTịch?” 7fBà hỏi.

Giang bTử Khâm 7gật đầu: 8“Vâng, 5fnhà của 00anh ấy.”

“Ồ...” cvị khách bcất chiếc 7gương vào 1ví, đặt 9một ngón 9dtay móng 1sơn đỏ c4dưới cằm, enghiêng đầu 90ngắm kĩ dcô,”Cô flà ai?”

“Tôi 6là Giang 4Tử Khâm.” 05Cô trả 8lời rất 45khẽ, có dlẽ do người dphụ nữ 5ftrước mặt eaquá cao ngạo, eelúc không c4cười, đuôi 7mắt xệ 3xuống, có 47một vẻ 8uy nghiêm eđáng sợ.

Kha 2Ngạn Tịch bcũng vừa a1chạy tới 51cửa, nhưng b4không có 17phản ứng arõ ràng. 5c © DiendanLeQuyDon.comAnh đặt a6tay lên vai 9Giang Tử cKhâm, ấn 2nhẹ, làm 7cô chú ý.

“Tiểu fMan, em về fphòng tập fcđàn đi, e0anh không 6cgọi, em 4không được 2ra.”

Giang 68Tử Khâm fquay lại enhìn anh, 32nhưng không emuốn đi, e2tuy nhiên 4nhìn vẻ 14mặt u ám d3của anh, f0biết không 3thể kháng dlệnh, đành bavỗ nhẹ 1dlên tay anh, cdrồ chạy aanhư bay vào batrong.

Kha cNgạn Tịch flúc này amới có f7thời gian fchú ý tới cavị khách 4ftrước cửa, ceanh khoanh 2atay trước 7ngực, nghiêng 52người dựa 1bvào một 1bên tường, 9alạnh nhạt d9nói: “Là abà ư?”

Người c9phụ nữ 43lúc này 0mới rời dmắt khỏi 2cô gái tóc 0ddài vừa cfchạy đi, anhìn lướt 73qua mặt bKha Ngạn 69Tịch, đoạn 9bước thẳng 5vào trong, 9bcất giọng 37châm biếm: 2“Làm khó 00cho con rồi, 8acon trai ngoan, 4ở cái nơi 10rách mướp 1ày mà vẫn a7có thể 2béo lên fbđược, bakhẩu vị 7cũng thay bđổi rồi, 4cđẹp thì 8cực đẹp, 7nhưng còn aquá non.”

Kha 04Ngạn Tịch 4nghiến răng, a0vội đi 6theo bà. 52 © DiendanLeQuyDon.comTrong không 63khí sực 7nức mùi 3mỹ phẩm, a6xen vị cay 8nồng - giống bnhư mỗi 28lười bà fnói ra.

Kha e5Ngạn Tịch acảnh giác 07nhìn về c3phía Giang 89Tử Khâm, dđúng lúc 4cô vừa 2fđống cửa. c © DiendanLeQuyDon.comMay mà cô 7không nghe a4thấy những 99lời bà 6vừa nói, cnhất là d3mấy câu 63cuối.

Giang 9Tử Khâm f0áp chặt 6lưng vào 18cánh cửa 8phòng, tim ađập thình 1athịch. Không 80hiểu sao, b9cô cảm 2giác ngừoi 3đàn bà 1kia không ephải là 3người tốt, 44bà ta đứng 0đô như 1thể lực 9áp bức.

dta có thể 1là gì của 6Kha Ngạn aTịch? Một bphụ nữ, emột phụ 25nữ trung cniên, vẻ bcay nghiệt, 44lại còn 3chiếc cằm 0xẻ hiếm 63thấy, cằm d3Kha Ngạn a9Tịch cũng c9vậy - cô 9bchợt vỡ ablẽ, đó fchính là bmẹ của 04Kha Ngạn bTịch!

b0ta đến e8đây làm aegì, đinh 58đưa kha 0ngạn tịch bađi sao? Đi 14đến cái 0nơi xa lắc dấy, gọi 3là nhỉ? bcNa uy. Phải, 9một nước 14nhỏ ở 3fBắc Âu, ecó nguồn 63dầu mỏ c8dồi dào 3và rừng dnúi mênh 2mông, là anơi Kha Ngạn 4bTịch lớn 6elên.

4vội áp cetai vào cửa, 6nhưng không 9nghe thấy egì, cho đến 3dkhi có tiếng 6fcánh cửa 1khác đóng a3sập lại. a0 © DiendanLeQuyDon.comCô vội 18vàng mở 97cửa, trong 3ephòng khách 9quả nhiên 7không cso f3người, enhưng cửa 41phòng sách 37lại đóng. 19 © DiendanLeQuyDon.comCô rón rén e6chạy đến, 9áp tai vào 1cửa.

“Tôi 1ađến đay 02vì chuyện 5di sản, 8acha anh không 74để lại 8cho tôi một 11xu.” Tiếng 0người phụ 1nữ hét d4lên, bà ephẫn nộ b7cực điểm.

“Đương banhiên không 9để lại 2cho bà, hai 0người ly 4hôn đã clâu, hơn 8fnữa ngày 28trước bà eđã lấy dmột nửa 4rồi.”

“Vô 51lý, ta nuôi 5con cho ông 1ấy bằng 61ấy năm, dta có thêm 6lấy thêm e7nửa nữa 4, cũng là 6ehợp lẽ!”

Tiếng d9nói trong b7pohngf nhỏ afdần, cuộc ftrao đổi 6dbị ngắt agiữa chừng, 54khiến Giang 1Tử Khâm b9tưởng là a4hai người 16bên trong 6đã lặng flẽ đi sang 0dphòng khác. 9 © DiendanLeQuyDon.comCho đnế dbkhi có âm 8thanh rất f4lạ thoáng a0vọng ra, 7đó là âm d8thanh thê 7lương tựa 26gió lạnh e6rít qua rừng 51trúc, khiến c5cho người 2ta bất giác f9hoài nghi, 11phải chăng 6dcó một 3con thú hấp 4hối đang 3rên rỉ, 2giãy giụa dtrong phòng.

Giọng 89người phụ 11nữ một clần nữa eavang lên: 3“Con nên 4theo mẹ faquay về, 3bcon phải bhoàn tất 4chương trình 3học tập. 46 © DiendanLeQuyDon.comMẹ đã 4gọi điện 7cho ông viện 6trưởng, 3ông ta vẫn 4bảo lưu 1akết quả 39học tập 6của con, 5chính là e6chờ con 0quay về 3học tiếp. c © DiendanLeQuyDon.comKhông phải 50con muốn 33trở thành cMunch sao? aỞ lại 54đây sao b6có thể 9thực hiện dmơ ước bcủa con. 46 © DiendanLeQuyDon.comHay là con 6đột nhiên 7thay đổi fchí hướng, 7muốn làm 17một thương 88nhân người fbsặc mùi 5atiền?”

Lần 75này Kha Ngạn 76Tịch không 9btrả lời.

Ngoài e7của Giang 17Tử Khâm b0kinh hãi c1run rẩy, 4thấy tim 7quặn đau. e © DiendanLeQuyDon.comHai tay ấn bmạnh lồng 05ngực, ngón atay như búp e0măng bóc banõn, không 3biết gãy 3lúc nào.

e1biết, mình 1nhất định 9đã xảy ara chuyện, 2trong tim dnhư có một 2quả cân, 1dđang từ 0từ rơi, 8từ từ arơi, khiến b8cả người 95sụp đổ, famông chạm 2eđất, đầu 5đập vào 5fcửa, đờ fđãn ngây 11ngây, hồn dvía bay đâu 0mất.

Lát 75sau, Kha Ngạn f1Tịch mở 2cửa, liền dđó hcna 4va vào vật fgì đó đau 5đau, cúi 0nhìn, thấy 6Giang Tử bKhâm hai famắt đỏ 16hoe.

Anh a7vội vàng 5cúi xuống 9kéo cô lên, b0khẽ hỏi: 36“Tiểu fMan, sao lại f0ngồi dưới dđất?”

Giang 64Tử Khâm 9đờ đẫn anhư không 3nghe thấy, emắt trân ftrân nhìn evề một aphía. Cô edựa vào aanh, qua lần b6áo len mỏng, facảm nhận ehơi ấm 5từ cơ thể 98anh, từ ctừ lan tỏa, 6ngấm vào e1mạch máu dcô, rồi 8cuộn chảy, bdồn về 04tim. Nhưng ebmùi hương baquen thuộc c4không còn alà hương 2bạc hà 06thoang thoảng, 1mà là mùi 53thuốc là, bgióng nư 9mùi mạt a3cưa cháy, desộc vào bmũi. Cô 1bật ho.

Người d5phụ nữ 6ấy thong 1thả bước 57lại. đôi 1cgiày dưới 90chân mũi 8fnhọn đến 88chướng amắt, giống 4như hai lưỡi e7dao găm, echực đâm 3thẳng vào 7người cô. f4 © DiendanLeQuyDon.comCô thật f6sự hoảng 2sợ.

“Con fdbé này mồ 1côi hả? 4Nhỏ tý fathế, mấy 7atuổi rồi?” a3Không ai cetrả lời, 1ebà ta lẩm abẩm, “Ta fthấy có 4lẽ chưa 85quá mười btuổi. Ngạn 43Tịch, vì 1dnó con nhất 99định đòi 18ở lại 48sao?”

 

Giang Tử Khâm bất ngờ, ngẩng đầu nhìn bà ta.  Đôi 98mắt mang bmi giả của 5người đàn fcbà ấy đã 9hơi đỏ, acnhưng vẫn 2đầy ngạo 90ạn.

Bị fđôi mắt acrong veo kia 8hìn chằm dbhằm, bà fa bỗng tức diận vô b2ớ: “Đừng 08ó nhìn ta 95hư vậy! 17gạn Tịch, fẹ đến cdđây là a3để cho don một lối fdhoát, con ahải nghĩ aĩ, đừng 11gu xuẩn 90àm con rối 11rong tay ông a3a. Có hai con đường, 2oặc là 92ùng me về 4aauy, hoặc...”

fa bắt đầu bười gằn, 9hông nói 3aữa, quay cgười bỏ 2đi. Đột cdhiên, quay 98ại, giơ 2àn tay mang 7ăng da vuốt 16ặt Giang 80ử Khâm, bbđể lại fột vết fài đo đỏ f2trên má decô.

“Lolita 4f(*) hả?” d7Bà ta liếc 38nhìn con e1trai, sắc 2môi càng bđỏ, “Đáng 75tiếc là accon bé không 9có bà mẹ 4để cho ccon cưới, 0con cũng bkhông cần 8dlãng phí 7thời gian 23đi đường f5vòng như e6vậy.”

(*) 7flolita: nhân 1vật trong e4cuốn truyện a6cùng tên acủa nhà 3văn Mĩ gốc cNga Vladimir 29Nabokov (1899-1977), dmột cô  bé 89gái tám 91tuổi. Một 2người đàn 17ông say mê e0cô bé, đã c1kết hôn 1với mẹ 7cô để atìm cách 8tiếp cận 1bcô.

Giang 8Tử Khâm f5không hiểu, 6dngẩng đầu 2nhìn Kha 2fNgạn Tịch, 7đôi mắt 2to, đen láy 0dlong lanh, 87“Lolita...là 5cgì?”

Cặp 4mày Kha Ngạn 6Tịch càng accau có, lần dnày anh đã d5nhẫn nhịn fbđến giới fahạn cuối 9cùng, giọng athô bạo eđuổi khách: f“Xin bà 58đi cho, không 64tiễn!”

Mấy 0hôm nay, efKha Ngạn 6Tịch và 9Giang Tử 9Khâm đều 6không muốn 5ăn, bà giúp 80việc làm 03một bàn 4đầy thức căn, nhưng 3chẳng ai 5ăn nổi 9một hạt 3cơm. Mỗi c7người ở blì trong 8phòng riêng, bdkhông ai enói với 4ai.

Giang 9Tử Khâm cnằm thẳng f8đơ trên 9agiường 7lặng lẽ 63nhìn lên 8trần nhà, 7trên giấy 57dán tường 8màu be là e5những chùm choa erica 9cphớt hồng crất đẹp. 3c © DiendanLeQuyDon.comLoài hoa 9này tượng 96trưng cho 3tình yêu acđơn độc.

Tuy bnhiên, cô 7cũng không 1cbiết rốt 86cuộc mình 66đang nhìn 9cái gì, 7và rốt 6fcuộc nhìn 9bao lâu. 93 © DiendanLeQuyDon.comCho đến 88khi bóng 1tối nặng 6nề buông, ekhi đầu 52óc rơi vào 5cơn mơ, ffmới tưởng 71rằng cơn 31mơ chính delà đường bbvề.

Ai 8cngờ đường 83vê, càng e1nhiều trắc 98trở.

Nửa eađêm, Kha 3cNgạn Tịch ccngồi ở 7đầu giường chút thuốc, 4bỗng có 2etiếng khóc, angẩng đầu c9nhìn, một a5bóng người 7bé nhỏ 6hiện ra. 10 © DiendanLeQuyDon.comAnh vội 69vàng dập 2điếu thuốc, cenhét gạt 2btàn vào bctủ, cao dđã lao đến, 2đôi cánh 4tay mảnh dbdẻ ôm chặt 3anh.

Anh 38kéo cô cùng cbngồi xuống 4mép giường, 4cố gắng 6nói thật 6fnhẹ nhàng, enhưng vẫn 6giọng thuốc 05lá khàn 3khàn: “Tiểu 2Man,” Anh fahắng giọng: 9“Gặp ác 1cmộng hả?”

Giang a9Tử Khâm 5vùi đầu aavào lòng canh, gật 9lia lịa, cfnhưng lập 7tức lại balắc. Cô cnói: “Ngạn 1dTịch, anh eđừng hút 7thuốc.”

Kha 1Ngạn Tịch 1với gói 8kẹo cao 4su ở đầu c0giường, 51lấy một 3bchiếc xé cgiấy bọc, 2fcho kẹo 7vào miệng, 70rồi kéo 17f3d 4chăn đắp echo cô, lúc b3này trên 8dngười cô bchỉ có 6bộ đồ 42ngủ mỏng 3manh.

“Tiểu 34Man, chân aem lạnh aquá.” Anh 54giữ hai 4bàn chân c9đó trong e7tay mình, f4sưởi cho 91chúng nóng 7blên một c7chút, rồi 2đặt vào 8etrong chăn, 7tăng nhiệt 12độ điều 7hòa.

Giang 0Tử Khâm 0fsụt sịt, anước mắt aetuôn như 3mưa. Kha a0Ngạn Tịch 42lấy khăn 3giấy lau 7khuôn mặt 69nhỏ bé a1của cô, 75nhưng lau 2mãi vẫn akhông khô.

Anh 9cbiết, cô 17bé không dchịu thừa 4nhận mình 3yếu đuối, bbèn mỉm 6cười hỏi cvui: “Em 10mơ thấy 33anh hả?”

Lúc 8này, Giang 1cTử Khâm 22mới ngẩng 09đầu nhìn danh, cái 79cằm có fchân râu 62của anh 4ftỳ lên cbtrán cô, dhơi ngưa 1ngứa, “Ngạn 5Tịch, anh f6sắp đi a0Nauy phải ekhông?”

Phải 6hay không, 2cnói ra chỉ afmất một edgiây, nhưng cKha Ngạn 37Tịch không 5nói. Đáng 7sợ nhất alà anh không 8dnói gì, 39chờ đến 9mất hết 86kiên nhẫn, 3từ sợ 48hãi chuyển 8thành hốt 09hoảng, cô bdquyết làm 3eầm ĩ một 4btrận. Giang f1Tử Khâm 4không kiềm d7chế được, 81khóc thảm ethiết.

“Bà fấy là mẹ 4anh à?” cCô nức e1nở, khó 6nhọc hỏi.

Rốt ccuộc anh b6cũng mở 3emiệng, “Ừ.”

“Bà 9ấy muốn 8anh cùng 30trửo về d2Nauy sao?”

“Không, b9bà ấy chỉ 60cần tiền 82của anh 7acùng trở 4về Nauy.”

Giang a6Tử Khâm d6không hiểu, 20“Nhưng dbà ấy là 92mẹ anh.”

Kha c6Ngạn Tịch banheo mắt, 0anhìn cô, 5ánh mắt athâm trầm, eb“Nhưng 70với điều 6kiện, nuôi dcon cũng 54cần tiền.”

Giang 9Tử Khâm 5bỗng nhớ d9lại ngày 79mình đem 6bán, cô 91vừa từ 8chuồng gà dđi ra, hai 0tay cầm f9hai quả fatrứng gà 3còn ấm, 33cậu em chạy 1cđến cướp 0một quả, 25gõ một 5nhát, quả 6trứng vỡ, anó đưa clên mồm b2hút sống. b © DiendanLeQuyDon.comSau đó nó dđắc ý cequẳng vỏ 5trứng đi, f5lau bàn tay 4cbẩn thỉu 08vào áo cô, 7dphởn phơ 36nói: “Mẹ ftao đang dfbán mày 0đấy, đồ 24con hoang, 4ccũng đến 5lúc mày 0phải đi 7rồi, hô, ahô, hô...”

edvừa vỗ b7tay, vừa fkêu hô hố. 3 © DiendanLeQuyDon.comBà cô ruột 1bnghe thấy a3nhét ngay 7cmón tiền 2vừa đếm exong vào 97túi áo, 42rồi lôi 54Giang Tử 29Khâm đang a7đứng ngây 7như con gà 56gỗ, đên 40bên cạnh. a4 © DiendanLeQuyDon.comCười tươi 7hết cỡ, bnói với 5ông khách, b“Đây là 8con gái Tiểu 7Man nhà tôi, e4ông nhìn 1xem cháu 2enó kháu fkhỉnh chưa, 42chỉ hai bnăm nữa, 0nhất định 8sẽ là đại 4fmĩ nhân!”

Ông eckhách còn 4chê lên 8cchê xuống, a“Gầy quá, anuôi nấng 58thế nào ecvậy, da 7thịt đi 84đâu hết 22rồi.”

Giang 3Tử Khâm f8đột nhiên e9lùi lại, 0quả trứng 84trên tay 2rơi xuống. 04 © DiendanLeQuyDon.comchất lỏng 2nhơn nhớt 76xanh xanh 52hòa vào 04lòng đỏ 6dvỡ nát, 43lẫn với 1đất nhão 2dnhoẹt - 37một sinh a2mệnh chauw 3fra đời 8đã tan nát.

Giang 8Tử Khâm 7lắc lắc fđầu, không 0được nhớ 7lại những 5bngày đó. 67 © DiendanLeQuyDon.comCô mong mình 0bmắc bệnh 1fđãng trí, cchỉ giữ d6lại trong 3eđầu từng 26ngày từng 1tháng sống 18bên Kha Ngạn 3Tịch. Trong 5athế đời 2phức tạp, 6fcó ai muốn 73nhớ những 28hồi ức eđau buồn?  Chỉ 8ahận trên 0đời có 8quá nhiều afTào Thất aXảo!

Nhưng 9ccô không 2dthể không 2anghĩ, nếu 0Kha Ngạn 8Tịch đi dNauy, liệu 2có đưa cecô đi cùng? 8Hay là để 7fcô ở lại 4một mình, bđể cô c4phải quay 2về cuộc 4asống trước 4kia?

3đã quen 2với cuộc 9csống với 4ccuộc sống e9hiện tại, 23quên có fKha Ngạn 07Tịch, quen 4với chiếc 7xe đợi 98sau mỗi 4cbuổi tan 59trường, 0cũng quen d4những ngày 6tháng êm 1đềm, dưới bcánh mắng d4vàng hoe 6ấm áp, danh kiên 1nhẫn chỉ 67cho cô cách 14đặt từng 9dngón tay 1trên phím 9đan...cô 4ađã quen 05với cuộc 09sống đầy efđủ như 3thế, làm 1esao đành f8lòng từ 6bỏ, cô 6vẫn còn anhỏ, cho f6dù ham hư acvinh cũng e0là lẽ thường.

Huống 8hồ cô không fdnhư vậy, ecô còn biết eđiều hơn fkhối người 86khác.

Ôm 96chặt Kha aNgạn Tịch, c7sợ run người, 9“Ngạn a1Tịch, anh 06nói anh thích 1bnghe em đàn.” 5fMặc kệ dcái bà Tào 5Thất Xảo dckia của 6anh, cô chỉ f5cần một fdmình anh.

Kha 5Ngạn Tịch 9nghiến răng, anhẹ nhàng fxoa vai cô, bbđể cô dbớt sợ. 72 © DiendanLeQuyDon.comNhất định ccô bé lo f9đến mất 79ngủ, giống c4như đứa 0trẻ bị acha mẹ dọa 69bỏ rơi.

Nhưng 87cô không 5dám nhắc 73đến, sợ banh nhớ 6ra, chỉ 69nhắc lại 9brằng anh 1đã hứa dsẽ nghe c4cô đàn. b3 © DiendanLeQuyDon.comCó lẽ Giang 8Tử Khâm 5fcảm thấy a0lời hứa 0bnho nhỏ 6ấy sẽ a0dễ thực 5hiên, nhưng 1ckhi câu nói e1đó lọt d1vào tai Kha c3Ngạn Tịch, 6anh chỉ 8thấy xót 6xa vô cùng.

Đem 1đó, Giang 2Tử Khâm ectúm chạt ecánh tay bKha Ngạn aTịch mà f2ngủ. Mỗi 5lần anh fđộng đậy, 2là cô mở bmắt nhìn d6anh cảnh 62giác hỏi: 5b“Ngạn 0eTịch, anh 8đi đâu?” eThấy anh c1nằm yên, 08mới từ 1từ thiếp fđi.

Đối 1với Kha 65Ngạn Tịch, d6học tập d2và ước cmơ là tử 10huyệt của a3anh. Nó giống anhư ma túy, aanh cố giam bmình trong d5cái lồng 4kính kín 8dmít, nhưng 30bên ngoài d5lớp kính, 9có người 3bài binh fbố trận cdđiểm hỏa. 7e © DiendanLeQuyDon.comMa túy trong 3thuốc súng 1phát tán, abay vào mắt ecanh, nhanh 5chóng thâm 7nhập vào 63tim anh.

Mẹ 37anh chính 1dngười là cthông sẵn 4thuốc súng 6vẫy anh 6đến, đứng 4ftrên bờ dvực rõ 2ràng biết fkhi anh chạy 7đến, cũng 02là lúc anh 5rơi xuống 0vực thẳm, 9enhưng thế 0thì sao? 7Anh và tham 44vọng của 1anh mãi mãi 6tồn tại.

Phía 6sau luôn ccó đôi 1mắt theo 8dõi anh giống 9như hai nút 72thừng bền 9dchắc, thắt 7bchặt anh, atreo lơ lửng 7trên sườn 17núi, chưa d5thấy anh 48rơi xuống 3vực thì f7chưa hả 3lòng.

Kha 4Ngạn Tịch 6phân vân 0một hồi, 9mùi bạc 68hà càng 8đậm. Thổi 59một làn bhơi mỏng 6lên kính dcửa sổ, 75anh dùng 6đầu ngón 0tay có một 6phần ám 8khói thuốc b4là vàng 81khè, bắt 5đầu vẽ. 2 © DiendanLeQuyDon.comTrong tâm 7trí hiện 7blên vô số 9hình ảnh, a2tất cả 49đều là ekhuôn mặt a6biến dạng 7của người f5đàn ông btrong bức 51họa “Tiếng cethét”. a © DiendanLeQuyDon.comAnh chu đôi 9môi khô dnẻ, có 9lẽ là muốn 6thét, nhưng 9đất trời dnghiêng ngả, dthế giới cbắt đầu 63sụp đổ, a4những mảng 1màu vàng 5cuộn trào, fbbiến thành d9vòng xoáy 9sâu hút, enuốt chửng 4mọi phẫn denộ, tiếng afthét, lý btrí và tư datưởng của 9anh,...

Cho cđến khi f4- tất cả 00chìm trong 4bim lặng.

08một đôi 7mắt rất 8hồn nhiên anhô ra ở 4phía trên 5làn hơi cvừa phả dtrên kính, d8nhìn anh. f3 © DiendanLeQuyDon.comTrong lòng 7anh vẽ ra a6một bức 6họa, có 2màu trắng 53nhạt, đó blà thỏ 2con của canh, là Tiểu bMan của b3anh - nếu a0bạn hiểu 2hàm ý cụm 1từ “Của aanh” thì 1sẽ hiểu e1sự tỉnh engộ tuyệt eđối sau bcthời khắc 9vã mồ hôi 2đó.

Lúc 0Kha Ngạn 4Tịch nhấc dcđiện thoại dgọi cho 97giáo viên 79hướng dẫn fluận văn 7cửa mình, f6anh đã hoàn 26toàn bình 9thản như 59mặt hồ 29lặng sóng. 1 © DiendanLeQuyDon.comAnh từ chối 63trở về 11caqsi nơi 9fanh mơ ước 2ra khơi, 16triệt để 6từ bỏ 4học vị, fđoạn tuyệt dmọi vấn 7avương.

Anh 3quyết định 43ở lại 7Hàn Phủ, 7nối nghiệp c6cha, giữ 0gìn lãnh a7địa tổ 5tiên. Vì bvậy mẹ d5anh nổi 9ađiên, lập d2tức kiện 97anh về tài 8bsản, đồng bthời người 8tình của a5cha anh lúc 6anh chưa 1được một 27xu, cũng bquáy rầy 82anh. Vậy 1là hai người 4đàn bà 94vốn không 5ađội trời 4dchung, lại 4eđứng cùng cchiến tuyến.

Vụ 56kiện cực fekì gian nan 73và dai dẳng, e9nhưng cuối 7cùng anh 7vẫn thắng. 1 © DiendanLeQuyDon.comHôm thắng afkiện, anh 4đứng trước b9tổ hương 6thở dài, 2dtháo cà 7vạt xuống, f3Giang Tử 4Khâm đứng 77ở phòng 8fnhìn trộm f3anh. Anh rất 3vui chạy 4cđến ôm bacô, như 6etrút được aghánh nặng: 27“Tiểu 94Man, cuối fccùng anh deđã trở 0bvề.”

Giang 7Tử Khâm 2fngơ ngác, e2sau đó ngoan 91ngoãn vòng 86tay ôm cổ e0anh, hai khuôn emặt áp 5vào nhau. 89 © DiendanLeQuyDon.comCô cười 2enói: “Ngạn c9Tịch, ngày 4anào anh cũng 1sẽ trở fvề mà.”

“Đúng, ebngày nào 4anh cũng 1sẽ trở bfvề.” Anh celà cậu 8dhọc trò 83ngoan có 3lỗi, biết 3hối cải, 39anh hua ngón atay trở c5trước trán, 07hào phóng fexin lỗi 75cô.

“Ngày 28nào em cũng 4sẽ đợi b1anh ở nhà.”

Hai 5người nhìn 0fnhau cười.


Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/89989


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận