Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn Ngoại truyện


Ngoại truyện
Ngày Mới

Giang 4Tử Khâm c7tìm được fcông việc 6cmới ở 0Hàn Phủ.

Cũng bdlà giáo 35viên, cô 66dẫn một 82đám học bsinh vừa f6vào trung ha ọc tham gcf ia huấn 50 luyện quân s8 ự đầu 4 năm.



Tháng c chín, tiếp nc8 ối đợt ned ắng nóng c1 uối cùng c của mùa hè, khí nóng 32 hừng hực 06 từ mặt dđất ngùn n9 gụt bốc 0 lên như sóng 9c áp vào người, 42ai cũng thở 0 ổn hển, v8a ã mồ hôi.

Giang t32 ử Khâm c5 không cao 06 hơn bọn t6 rẻ quá d nhiều, cũng e1 từa tựa a hư một db nữ sinh, 6đứng ở 3 góc thao trướng 0a nghe huấn 7 luyện viên m2 ặt nghiêm 6 khắc, giọng d ắn đanh e8 ô hiệu 6 lệnh, nhìn 1đám trẻ 90 rụt đầu r96 ụt cổ, 49nhăn nhó 55vì nóng.

Mỗi clần lệnh agiải lao 1vừa vang, f9cô là người 21đầu tiên 12chạy ra bđưa nước bvà quạt 8cho chúng.

“Đừng easợ khổ, 4mồ hôi cđổ hôm 40nay chính clà tài sản 27lớn nhất 7ngày mai.” 2bCô tươi 64cười khích 65kệ bọn 7btrẻ, lấy dcùi tay lau 8mồ hôi 0chảy ròng fbròng từ a9cằm xuống.

Bỗng 6ccó bóng acrâm che trên 5đầu, sau 1đó là giọng 36nam trong 9trẻo, cười dnói: “Cô 0giáo Giang 39ngồi nghỉ 3cho mát, 4nếu không, 9trong khi 44học trò b4vẫn khỏe cre thì cô 1đã gục 46rồi.”

Vừa engẩng đầu 8nhìn thấy b4thầy Lý, 1một giáo 18viên trẻ e6được phân 3công tạm cbthời quản 2lý các lớp atập quân 8sự đợt fnày. Anh 22hầu như 0luôn có 66mặt bên 5cạnh, giúp 5đỡ cô eviệc này 3này việc 6kia. Bằng 97trực giác 7phụ nữ, 9Giang Tử 2Khâm biết 1anh có tình ecảm với 0mình, nên 77luôn tìm 45cách né 3ftránh.

8nghiêng đầu 94từ chối 7cái ô của 5anh: “Cảm e2ơn, không f9cần đâu, 1dtôi rất 9khỏe, vả bclại, giáo c6viên chủ 61nhiệm phải eđồng cam 4cộng khổ avới học 63trò chứ.”

Thầy 8giáo trẻ 2vẫn che 3eô cho cô, 2“Cô giáo aGiang không 0asợ rám 4alàn da đẹp banhất trường fư?”

Một 8cậu học 7trò lém flỉnh, khua dbtay múa chân 5xen vào, 13“Tắm nắng 59là bổ sung 1ecanxi, cô deGiang nói cecực chuẩn. 25 © DiendanLeQuyDon.comThầy Lý ethua 1: 0! b1Dù thầy 04Lý thích 2cô Giang efnhưng tỷ d1số vẫn bfthế.” 0fCả lớp bcười ồ, 5evỗ tay.

Giang 3Tử Khâm eđỏ mặt, felườm cậu 9ta: “Không 4bđược nói 7bừa!” 3Đoạn bối 9rối nhìn 1thầy Lý.

Nhưng f5thầy giáo 7btrẻ chẳng engượng aechút nào, 7còn nhún 8vai, lè lưỡi 6với cô.

Một f2cậu khác d1nói: “Cô cfGiang không ethừa nhận, 8fhay là đã 0bcó thầy dgiáo rồi?”

“Hay 7là đã lấy dchồng?”

“Không ephải có 7con rồi 1echứ?”

Bọn 7trẻ nhao 27nhao, càng 2nói càng 10táo tợn. 9 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử 9aKhâm vội dagiơ tay ra 7ehiệu giữ 4trật tự. c5 © DiendanLeQuyDon.comĐang định 94phê bình 6mấy câu, 0fthì có tiếng 09gọi phía d8xa: “Cô fGiang! Cô 59Giang! Có 0chồng đến 29thăm.”

Từ 2xa, thầy f5phụ trách 7adẫn một bangười đàn 5ông phong 98độ ngời 49ngời thong 9fthả đi fbđến.

Giang 55Tử Khâm 22ngẩn người, 8cvội vàng dađứng lên, 8chạy về 1phía đó.

Đám edhọc sinh 7ồ lên, 4“Oa, đugns 4là đã có 1thầy giáo 30rồi. Thầy aLý không 6còn cây 99si mà trồng 3đâu nhá, 3người đàn fông đó dcó vóc dáng f8tuyệt đẹp, 1nụ cười 1crạng rỡ, abđôi mắt 3đặc biệt etrong trẻo 3fvà dịu 1fdàng.”

Kha 7fNgạn Tịch e1thật sựu 9btuấn tú, c6dưới ánh fnắng chói 0echang, khuôn afmặt hoàn 5mỹ nhìn 5nghiêng của aanh như phát 7bsáng, với d1đường dviền rõ 6nét ánh fvàng, cùng 8eđôi mắt 5sáng cơ e2hồ đi thẳng 3vào tim người 1ta.

Giang efTử Khâm a8hơi ngỡ 7dngàng, đến a9khi anh cầm fgiúp túi 74xách, đưa 3cô vào bóng 90cây ngô 19đồng cao 0to, xòe tán 4emới định 1thần, trách 1anh: “Sao 7flại nói cvới họ cbanh là chồng 2aem? Đúng, 0aanh còn chưa bcầu hôn 2bem, em cũng fchưa đồng 4ý lấy anh.”

Kha 0cNgạn Tịch fehình như ekhông nghe, 2đang mải 1anắm tay 3acô, đeo 1nhẫn đính 0kim cương eaxanh vào 4angón tay c5cô.

“Lúc 95đi, em quên 0ađeo cái d5này.” Anh 3ngước nhìn bcô, cười.

Anh 0đội nắng b1gắt đến 27đây chỉ bđể đưa anhẫn cho 7fcô ư?

Sống 6mũi cay cay, 2cô vẫn enói cứng: e“Đeo cái 7fđó người d0ta sẽ tưởng 1em kết hôn 4drồi, không d4được, 0em còn đang 34tính sẽ 2từ từ 3chọn một 35người em 0thích mà 3người đó 0lại dám 9ethích em.”

Kha 3Ngạn Tịch evéo mũi a4cô, “Nếu 35không muốn fdngay bây 0agiờ anh 6bế em ra 7fkhỏi đây, 0tốt nhất cfnên ngoan 09ngoãn một 64chút.”

May f7Kha Ngạn 1Tịch từ 7ađầu chí 94cuối đều 43rất lịch 1thiệp, đứng 6dmột chỗ 8không xa, 38lặng lẽ echờ đợi 9etrong khi 5cô giám c8sát học 51sinh luyện btập.
Cho 7đến khi b4đêm xuống, 22anh quyết 5định nghỉ 59lại đây 42với Giang d0Tử Khâm.

Buổi ftối, đến acgiờ quy 9định, học asinh tập d7trung trên athao trường adnghe huấn cluyện viên fakể chuyện faquân sự. 5 © DiendanLeQuyDon.comGiang Tử a5Khâm và 7bKha Ngạn 5Tịch đứng 23phía sau. ed © DiendanLeQuyDon.comKhi phát 8hiện ra fanh, mấy 8học trò 36tinh quái bcười cười, 4chỉ trỏ, 7ghé tai thì 53thầm với 92nhau, sau cđó đồng cthanh hô: 4f“Chúng a7em chào thầy!”

Giang b9Tử Khâm 7giật mình, 4quay đầu 7bắt gặp e8khuôn mặt 8tươi rói 0của anh, 4Kha Ngạn f1Tịch vẫy ctay chào blại, “Chào dcác bạn!”

Một 49học sinh e7chỉ cô, bnói: “Nhìn akìa, nhẫn! 61oa, một bfviên kim bcương cực 8khủng, thì 5ra chồng 3acô Giang 9fgiàu bự!”

Mặt eGiang Tử 6Khâm đỏ 03lựng đến 8mang tai, 90xấu hổ 9cúi đầu 0chạy một 7mạch về 0sau.

Kha 08Ngạn Tịch 2đuổi theo, 67cười: “Đừng 05xấu hổ, bdlớn thế d0rồi!”

Giang cTử Khâm 4ahai tay bịt 1tai, vẫn 22chạy, đột 71nhiên nghe 7phía sau 0có tiếng 79“ối”, 3vội uay bphắt đầu, 9nhìn thấy cKha Ngạn 7cTịch một 51chân khụy 9xuống, tay 3chống đất, 46như đang acố đứng 0edậy.

Tim 6giật thót, 9vội quay d1lại đỡ 26anh, luống 72cuống hỏi: c“Không e2sao chứ?” 5Nhưng phát 7hiện anh engẩng nhìn 6cô, miệng 2cười ranh 7emãnh, Giang 5Tử Khâm 48thầm rên: 6bMình trúng 61bẫy rồi! 6Đang định 2co chân chạy, 42đã bị 9anh tóm tay 34kéo lại, 8dnửa giây 0fsau đã nằm c2gọn trong ddlòng anh.

Tỳ 5cằm lên 8vai cô, hai 5tay siết echặt cô, 4thở gấp, 8hơi thở 90nóng ấm 1phả vào a3vành tai fdnhạy cảm bfcủa cô, 34anh thì thầm: d2“Tiểu 5Man, ngoan cđi, đừng 8trốn nữa!”

a1im lặng, f5bởi vì e2trái tim eđã tan thành 3nước.

Mặc 13dù anh chưa 81nói, hãy 4lấy anh, 5nhưng cô 98hiểu anh 4trân trọng, 4muốn ở 0bên cô hơn 77bất cứ 0người đàn 8ông nào 1atừng yêu cccô.

Đây a1là cuộc bđơi mới d6sau lần e8chia li lâu 4nhất giữa fhọ. Đêm bkhuya hôm 4đố, cô 1tỉnh lại, 5trong ánh 9đèn ngủ b7màu hông, 0ckhông biết 4bdo mắt chưa 53quen ánh 21sáng cô 8thấy những bchùm hoa a9Erica trên 8giấy dán fbtường chưa ebao giờ a9tươi thắm dđến thế, fcảm giác fdmàu hồng 02của nó a3chiếu lên 3mái đầu bđen nhánh acủa anh 5đang gục 9bên mép b4giường 5còn rực 8fhơn cả 5ánh đèn 6màu. Vừa 7athử rút ctay khỏi dtay anh thì 5eanh tỉnh 6edậy, ngước 71nhìn cô. 5 © DiendanLeQuyDon.comNhìn thấy d4hai giọt cnước mắt dto trên đôi a0má vẫn 4đỏ hồng 4dù đã hết 9fsốt của fGiang Tử 1eKhâm, lóng 75lánh như 0sương lăn 22xuống, nụ 1ecười mới dlóe trong 20mắt anh a1đã vụt 0dtắt, anh b3cuống cuồng 23hốt hoảng: d0“ Tử Khâm, bsao lại e8khóc, có 53đau ở đâu dkhông?”

acười trong 1fnước mắt, 46kéo tay anh 58đặt lên 0ngực mình: 8“Trước athì có, 2bây giờ 46hết rồi.”

Anh 0fsung sướng 00nắm bàn atay ấy đưa 3lên môi 0hôn tới 5tấp. Rồi ddbất thần 7bôm ghì lấy 2cô, vùi 77mặt vào 9ctóc cô, c5thì thầm: cb“Tiểu cMan, có đúng b8em đã trở 46về không?”

Mắt 5bngần nước, d7cô cười 0khúc khích, 6hấp tấp d9tìm môi 5anh, mơn b0trón rồi aebất ngờ 5acắn mạnh.

“Ối!” f1Anh nhăn 3dnhó, rên, 5nhưng môi 6lại chộp e6môi cô, dtham lam khóa 8chặt.

Khi dthở dốc 1rời nhau, 8anh lại 9nhăn nhó dsờ chỗ bbmôi bị 7cắn. Mắt e5lóng lánh 9liếc đảo, ccô dùng 1hai đầu 46ngón tay bkéo môi 1eanh kiểm 8atra. Anh lim 3dim nhắm emắt, hình abnhư rất 11sung sướng 21hưởng thụ desự dày 59vò của acô. Phía 7trong gờ 97môi dày, 68có ấn một 2vết lõm 3nhỏ, hồng 6hồng như 69hạt lựu, ae“Đáng 5ađời, dám cnghi ngờ 37không phải eeem!” Cô f3làm bộ 07giận dỗi, 1dứ dứ c0ngón tay bctrước mặt 8canh: “...không a9phải em dthì vừa drồi anh ehôn ai mà 39tham lam thế!”

“Ôi 24chao, oan 39uổng quá!” 1Anh giả 2fvờ xuýt dexoa rên, fd“Chỉ vì 9sung sướng equá cứ 1etưởng lại 4là giấc 42mơ, vậy 4mà bị hành 7hạ thế 5này! Anh 5đã thành cnô lệ thật 2rồi!” 4Nói xong ecười ha 67hả, mặt 0đỏ hồng a1phấn khích f3chưa từng c2thấy, tóm f7tay kéo cô 9vào lòng, ađang định ahôn, thì acô vùng 9ra.

“Oa! 3bNgạn Tịch, dcó phải fanh không 1nhỉ, anh athay đổi 8từ bao giờ 62vậy?” 1Cô trố c4mắt, giả 2dvờ ngắm 7anh từ đầu 8fxuống chân. 1 © DiendanLeQuyDon.comTừ bao giờ e0anh có thể 3cười thoải a6mái , liên 7tục nói cđùa như 7vậy?

Anh 2kéo cô vào 8lòng, lần 4này chỉ 30hôn nhẹ e5lên trán, 3crồi áp 9đầu cô 38vào ngực fmình.

“Chẳng 2fphải đều avì thỏ bcon mũi đỏ 2bnày sao? 3Nó ma lanh 6cluồn dây 1vào mũi danh lúc nào akhông biết, d2anh ngốc 25nghếch bước 7thấp bước d6cao để emặc nó 1dắt đi.” 0Anh cười ecười, nói 3như than bbvãn.

“Ý, csao lại d5bước thấp 5bước cao? dNghĩa là 67không bằng 6lòng chứ egì!Nghĩa 0alà không ebằng lòng 5chứ gì! 2Hu hu...” bCô ngẩng c6lên, giơ 80tay vỗ má, 3giả và akhóc. Anh 8tóm bàn 9tay ấy, eagiữ trong 3tay mình.

“Thôi, a4thôi, thì 73không bước 6thấp bước 5cao, bước 9ftừng bước 9vững vàng.” 4eAnh bật 0ccười khinh 50khích.

Oa! c8Cời mở 4và hài hước! 3Đây mới 7là Kha Ngạn 2Tịch đúng 8ý cô!



“Ngạn 17Tịch...” 3Co kéo dài 80giọng, sung esướng nhảy 5lên, hai 0chân quắp 3chặt người 8anh. Anh ngủa femặt, cô f1cúi xuống, f8cụng trán 42nhau cùng 8cười phá celên, y như 58mười năm bdtrước.

Cả e8hai đều 76không còn b8buồn bã, 8không còn ddằn vặt, 6trăn trở c9nữa, bởi 6vì họ đã dcó nhau trong 6đời, nỗi dlo lắng 2có thể 9mất nhau 8bất cứ blúc nào 3khiến họ 60càng trân 03trọng mỗi egiây bên 08nhau. Ngày 7mới của 2họ tuyệt 5vời làm esao!

Trên 9cthảm cỏ 71xanh mát edrượi cách 8xa thao trường, dtrước mặt 86là cánh 4đồng đã fathu hoạch, b9gió thoảng 5equa mang hơi 0đất ngai 1ngái, trên 0cao là vòm eetrời chi 72chít sao, fftrong bóng 86tối lờ amờ, hai 97người nằm 43nghiêng, cfép khít cvào nhau, ecnhư hai chiếc 9thuyền úp.

Tay 0sờ soạng dbụng dưới 44cô, giọng canh rất 45nhẹ, như 5dsợ làm dtỉnh giấc 63mơ của 73ai đó: “Tiểu c5Man, chúng e3mình có 51con nhé?”

Mãi 9cô không ddnói gì, 7fkhông khí btĩnh mịch, echỉ có chơi thở 53mỗi lúc ecàng gấp 9của nhau.

“Em dakhông biết facòn có thể fnữa không.” 3Cô tư lự, 7thoáng buồn.

Anh 3xoay mặt 7cô lại, efngồi dậy, 96hai tay chống, fcúi xuống, c4vậy là 6anhìn thấy fkhuôn mặt atrẻ như 4vầng trăng 7emới nhú, 30và hai chấm 38sao nhảy 8nhót trong 35đôi mắt 3đen ăm ắp, dmênh mông.

“Có 8fthể chứ, caTiểu Man?” c0Anh cười, b9bóng tối aeche mất 44nụ cười flấp lóa ftrong mắt, 9“Chỉ cần achúng mình 7cố gắng.”

b8nhoẻn cười, 4vươn đôi 4btay trần amảnh dẻ, 2anh đổ e9xuống. Họ e7ôm cứng 81nhau, khăng 7khít đến edộ da thịt 00lẩn trong 3fnhau. Hai 80đôi môi 0bhấp tấp 9tìm nhau, bfquấn chặt, crất lâu, 8rất lâu, 3cho đến 1khi hai cơ cthể cứng 2căng, run 3rẩy, run 6bần bật e2vì ham muốn.

Anh 4ađi vào cô, 8nóng bỏng 1và dữ dội, ccbên trong 11cô ấm nóng ebao khít f8anh, cầm bbcố anh, e0cả hai cơ 67thể run 0lên thở 4dốc.

Trong 06những đợt 4cxoay, thúc a5vô hồi, 9cả con người 89cô mà anh cđã vẽ 6không biết 0bbao nhiêu 13lần đã fcin trong tâm 5trí anh: a0mắt, mũi, 1đôi môi, 9những đường adcong, da thịt...tất 8ccả hiện 58lên trước admắt, cùng 7với ham 4muốn rừng drực bốc 2elên sau mỗi 1nhịp xoay d1thúc, như 7vòi rồng 84hút chặt ccơ thể danh, thôi 7thúc anh 6lao về miền 4cực lạc.

Ngừng 1lại, để 1bthở và 3để hôn, 87sau một e0trận hôn 7dnhư càn 3quét, anh 9lại lao 03vào vòng exoáy với c3nguồn năng 2lượng chưa 2dtừng có, 5một tích etắc trước 2cơn rung 03chấn bùng d3nổ, kéo fdài, anh ehất lên 5fcao, rồi 8chìm ngỉm 43xuống đại d7dương, giọng 9khàn khàn, 3lúng búng 9eanh hỏi denhỏ: “Em 5muốn con 1trai hay con fgái?” Tiếng 3ai cười b8khẽ, nhẹ 6và vang như b1chuông bạc ckhẽ rung”

“Em 58muốn...cả 19hai.”



The end!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91210


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận