Âm Dương Miện
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Tập 12: Bạo Quân Phát Uy
Chương 294: Cây rụng tiền? Khất cái? *
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Bàn Long Hội + Lương Sơn Bạc
Báo...
Ngay khi Cơ Động và Phất Thụy còn đang nghiền ngẫm về cái tên mới của khôi giáp, đột nhiên bên ngoài trướng truyền tới thanh âm của lính liên lạc.
- Chuyện gì?
Phất Thụy hướng ngoài trướng, quát lớn.
- Khởi bẩm Phất Thụy đại nhân, bên ngoài đại doanh có ba người xin cầu kiến đại nhân cùng Cơ Động đại nhân.
- Cầu kiến chúng ta?
Phất Thụy nghi hoặc liếc nhìn Cơ Động, Cơ Động cũng thoáng ngẩn người một lúc nhưng ngay lập tức hướng lính liên lạc hỏi:
- Tướng mạo ba người kia ra sao?
“Chẳng lẽ là Minh chủ Ma Minh - Miểu Miểu tới? Nàng còn dẫn theo những người khác?”
Cơ Động thầm nghĩ trong đầu nhưng câu trả lời của lính liên lạc lại hoàn toàn khác so với suy nghĩ của hắn.
- Ba người kia hình như không đi cùng nhau, bọn họ đều còn rất trẻ. Trong đó có hai người tướng mạo hao hao giống nhau, khoảng hai mươi tuổi, có lẽ là huynh muội. Người còn lại có phần hơi nhỏ con, quần áo tả tơi, bộ dáng giống như một tên khất cái.
Tên lính liên lạc kính cẩn đáp.
Vẻ mặt Phất Thụy thoáng hòa hảo xuống, liếc Cơ Động hỏi:
- Đệ biết người nào như vậy không?
Cơ Động lắc lắc đầu nói:
- Có thể nêu ra tên của sư huynh cũng không có gì kỳ quái, nhưng có thể biết tên đệ thì chỉ có thể là người quen. Chúng ta nên đi ra gặp hay là cho người dẫn bọn họ tới đây?
Phất Thụy nói:
- Cũng chỉ có ba người mà thôi. Lính liên lạc, dẫn ba người kia lại đây.
- Vâng!
Lính liên lạc lui xuống thi hành mệnh lệnh của Phất Thuỵ. Phất Thụy cùng Cơ Động liếc mắt nhìn nhau, trong đầu hai người không hẹn mà cùng suy nghĩ xem ba người đó là ai. Đột nhiên, trong đầu Cơ Động linh quang chợt lóe lên:
“Huynh muội? Chẳng lẽ là hai huynh muội kia sao? Lúc trước, mình đã cấm tuyệt bọn họ tới nơi này rồi mà!”
Vừa nghĩ, Cơ Động vừa bước tới phía trước Thần Hỏa Thánh Vương Khải, tay phải nâng lên đặt tại vị trí giáp ngực, trong mắt bạch quang chợt lóe, Tinh Thần Lực mạnh mẽ dung nhập vào khôi giáp trong nháy mắt. Theo đó, từ trên bộ khôi giáp đột nhiên truyền ra một tràng tiếng leng keng, cả bộ khôi giáp nguyên vẹn trong nháy mắt đã tách rời ra, hóa thành từng khối kết cấu tổ hợp. Dưới sự dẫn dắt của Tinh Thần Lực, tất cả đều gắn lên trên người Cơ Động.
Điều kỳ dị chính là khi bộ khôi giáp tiếp xúc với cơ thể hắn lại không một tiếng động mà dung nhập vào bên trong cơ thể, biến mất không thấy bóng dáng.
Hiện tại, Cơ Động đã lĩnh ngộ hoàn toàn về Đồng Hoá pháp trận và Dung Hợp Thần Thuật. Tinh Thần Lực của hắn sau lần thuế biến cũng đã đạt tới đại thành. Tuy nhiên sau khi hắn dung hợp Hỏa Thần song kiếm, gần như đã không thể dung hợp thêm bất cứ thứ gì nữa ngoại trừ Thần Hỏa Thánh Vương Khải. Đó cũng là cực hạn trong việc dung hợp của Cơ Động.
Không lâu sau, ba người kia đã được dẫn tới. Ngay tức khắc, Phất Thụy cùng Cơ Động liền bước ra khỏi đại trướng. Vừa nhìn thấy bọn họ, cả hai đều ngẩn người, lắp bắp kinh hãi nói:
- Đỗ Minh, Hinh Nhi, hai người các ngươi sao lại tới đây?
Ngay lúc này, trước mặt Phất Thụy không phải là hai huynh muội hậu nhân của Tửu Thần Đỗ Tư Khang sao? Điều này khiến hắn toát mồ hôi không ít. Hắn và Đỗ Tư Khang quan hệ cá nhân cũng coi như rất tốt, như thế nào lại không nhận ra chứ!
Đỗ Minh cười hắc hắc, cùng muội muội liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới hướng về Phất Thụy cung kính nói:
- Bái kiến Phất Thụy thúc thúc, bái kiến lão sư. Huynh muội điệt nhi là vì Thánh Tà Chiến mà tới a!
- Lão sư?
Phất Thụy nghi hoặc quay sang Cơ Động hỏi.
Cơ Động nói:
- Đỗ Minh trong phương diện điều tửu có lý niệm giống với đệ, nên đệ đã đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, truyền tri thức điều tửu cho hắn. Đỗ Minh, ta không cho phép ngươi tham gia Thánh Tà Chiến, sao ngươi lại còn mang Hinh Nhi tới đây?
Đỗ Hinh Nhi cướp lời nói:
- Thưa lão sư, là do ta tự ý theo ca ca tới đây. Trong nửa năm gần đây, ta tiến bộ cũng không nhỏ đâu. Ma lực chỉ còn một bước nhỏ nữa sẽ đột phá năm mươi cấp. Ta nghe nói áp lực càng lớn thì việc tu luyện của Ma sư càng có lợi. Thánh Tà Chiến hay ho như vậy, ta làm sao có thể không tham dự chứ? Lão sư nhất định phải cho chúng ta tham gia a.
- Khá lắm!
Cơ Động tức giận hừ lạnh, lớn tiếng quát:
- Các ngươi đứng sang một bên cho ta, chuyện của các ngươi ta sẽ bàn tới sau. Vị bằng hữu này, chúng ta tựa hồ không biết ngươi. Ngươi tìm đến ta và sư huynh là có sự tình gì không?
Cơ Động phất tay, quát cho huynh muội Đỗ Minh đứng dẹp sang một bên, sau đó đưa ánh mắt nhìn người còn lại kia. Dùng hai chữ lam lũ để hình dung người này cũng không sai. Chẳng những y phục toàn thân rách nát, bộ dạng cực kỳ bẩn thỉu, tóc tai rối bù, ngay cả tướng mạo ra sao cũng không rõ ràng, chẳng khác nào một tên khất cái. Nhưng từ trên người đối phương, Cơ Động lại có thể cảm nhận được vài phần nguy hiểm. Người này tuyệt đối không phải người thường!
Phất Thuỵ cũng cảm thấy kỳ quái, hắn không nhớ rõ bản thân đã từng gặp qua vị khất cái này bao giờ!
Tên khất cái kia buông tiếng cười khổ rồi nói:
- Phất Thuỵ đại ca, Cơ Động, các ngươi không nhận ra ta sao?
Tên này vừa mở miệng, Cơ Động cùng Phất Thuỵ đều sợ ngây người. Cơ Động giật mình nói:
- Ngươi, ngươi… Ngươi là Diêu Khiêm Thư! Đường đường là Thiên Can Giáp Mộc Thánh Đồ, sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?
Tuy không nhìn ra được gương mặt của hắn nhưng thanh âm kia tuyệt đối không phải là giả, đây không phải là Diêu Khiêm Thư thì còn ai nữa?
Diêu Khiêm Thư tiến lên phía trước vài bước, tới trước mặt Cơ Động. Đột nhiên hắn lớn tiếng khóc:
- Cơ Động, ngươi phải cứu… cứu ta a! Ta thật sự là chịu không nổi rồi. Năm năm qua, ta sớm đã bị hành hạ chết lên chết xuống.
Cơ Động vội vàng dùng tay vịn lấy hắn, nói:
- Ngươi như thế nào mà thành ra bộ dạng này? Lúc trước ngươi vốn nổi danh là cây rụng tiền, thần y đòi tiền người chết, tặng người hữu duyên. Gia tài ngươi tích luỹ chắc chắn là không ít, sao bây giờ lại chẳng khác nào tên khất cái thế này?
Sau khi khóc lóc một hồi, Diêu Khiêm Thư nói:
- Ta cũng đâu có muốn như vậy chứ! Đây là ta bị ép buộc! Ta bị con heo mập chết tiệt kia ép buộc a! Trên người ta có thứ gì có thể bán được đều bị nó lột sạch. Tất cả đều đổi thành thức ăn cho nó. Ta cũng sớm nghĩ tới việc giải trừ khế ước với nó nhưng lại không được. Bụng nó không no thì ta cũng không được ăn cơm. Mấy năm nay ta bị nó hành hạ tới gần chết rồi a!
Cơ Động nói:
- Ngươi nói là đầu Hoa Thánh Trư đó hả? Sức ăn của nó khiến ngươi khánh kiệt ư?
Diêu Khiêm Thư nói:
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Còn không phải thế sao? Mỗi bữa nó ăn gần cả tấn thức ăn, mặc dù nó không kén ăn nhưng chính là một ngày ba bữa đều đều. Ngày nào cũng như thế, cho dù ta ngồi trên núi vàng cũng sớm bị nó ăn sạch rồi! Ngay cả y phục, trữ tồn ma khí cũng phải đem đổi thành thức ăn cho nó. Năm năm này, ngươi không biết ta thảm tới mức nào đâu. Nếu không phải ta có chút y thuật có thể kiếm tiền, sợ rằng ngay cả ta cũng bị nó ăn luôn rồi a!
- Thế cái đầu heo kia đâu rồi?
Phất Thuỵ ở một bên hỏi xen vào.
Diêu Khiêm Thư cười khổ nói:
- Ta thực sự không biết nó ở nơi nào, dù sao chỉ cần đến giờ cơm, nó lập tức sẽ xuất hiện ngay trước mặt ta! Phất Thuỵ lão đại, lần này ngươi nhất định phải thu nạp ta a! Các ngươi bảo ta làm gì cũng được, chỉ cần cho đầu heo kia ăn no, đừng cho nó quấn lấy ta, về sau ta chính là người của các ngươi a!
Phất Thụy ha ha cười, nói:
- Đừng có nói mập mờ như thế chứ. Ta không có chút hứng thú nào với ngươi cả. Như vậy đi, trước tiên ngươi hãy lui xuống sửa sang lại đi, đổi một bộ y phục khác cho đàng hoàng. Không biết bộ dáng này của ngươi nên gọi là gì nữa! Yên tâm đi, lương thảo trong quân doanh không hề thiếu, việc này tạm thời không phải là vấn đề gì lớn.
Đúng lúc này, Vân Thiên Ky từ bên trong đại trướng đi ra, nhìn thấy Diêu Khiêm Thư nhưng hắn lại không hề có chút bất ngờ nào, ngược lại còn mỉm cười nói:
- Giáp Mộc thánh đồ, đã lâu không gặp, ta xin chúc mừng ngươi a!
Diêu Khiêm Thư lặng đi một chút mới nói:
- Chúc mừng ta? Có cái gì mà chúc mừng? Ngươi cũng đừng có cười nhạo ta chứ!
Vân Thiên Ky lắc lắc đầu, nói:
- Ta không hề cười nhạo. Ta thật sự chúc mừng ngươi đó. Năm năm qua mặc dù ngươi bị hành hạ không ít nhưng ngươi lại chân chính chiếm được tình hữu nghị của Thánh Trư. Mặc dù cái giá ngươi phải bỏ ra lớn hơn nhiều so với lợi ích mà nó mang đến. Cố gắng mà chăm sóc nó cho tốt đi a!
Diêu Khiêm Thư trợn mắt nói:
- Vân huynh đệ, đây là ý gì?
Vân Thiên Ky khẽ mỉm cười:
- Thiên cơ bất khả lộ, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ hiểu.
Diêu Khiêm Thư gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ta đi tắm thay đổi y phục rồi nói sau. Bộ dáng hiện tại của ta thật sự là quá mất mặt. Đúng rồi, Thiên Cơ có khỏe không?
Vân Thiên Ky thở dài đáp:
- Ta chính là Thiên Cơ.
Diêu Khiêm Thư nghe được lời này, thân thể nhất thời chấn động. Hắn đương nhiên hiểu những lời này của Vân Thiên Ky là có ý gì. Ánh mắt hắn khẽ chuyển hướng về phía Cơ Động, Cơ Động thấy hắn nhìn mình liền khẽ gật gật đầu. Nhất thời, trong lòng hắn bi ý tuôn ra ào ạt, hắn vốn dĩ bị đầu heo kia khủng bố tinh thần đến gần phát điên, giờ đây lại càng thêm suy sụp, bèn thất thanh khóc rống lên:
- Thiên Cơ đại nhân, ông ấy… ông ấy cứ như vậy mà đi rồi sao? Chuyện này… là thật?
Đỗ Hinh Nhi đứng một bên ghé vào tai ca ca thấp giọng nói:
- Ca, người kia đang gặp phải vấn đề gì thế? Tại sao lại khóc sướt mướt giống như nữ nhân vậy?
Không đợi Đỗ Minh kịp mở miệng, Diêu Khiêm Thư bỗng ngẩng phắt đầu lên, quát Đỗ Hinh Nhi:
- Ngươi mới là nữ nhân thì có! Nga, không đúng, ngươi vốn là nữ nhân mà. Dám nói ta giống nữ nhân ư? Ngươi thử trải qua cảm giác năm năm liên tục bị tra tấn là sẽ hiểu tại sao. Vân huynh, à.., không! Thiên Cơ, nén bi thương đi. Lão Thiên Cơ là vì đại lục mà hiến dâng cả cuộc đời ông ấy. Ông ấy vĩnh viễn sống mãi trong lòng chúng ta.
Đỗ Minh trừng mắt với Hinh Nhi, Đỗ Hinh Nhi le lưỡi, thầm nghĩ trong lòng “Tai của tên khất cái này thật là linh mẫn a!”
Sau đó, Phất Thuỵ cho người dẫn Diêu Khiêm Thư lui xuống tắm rửa, thay đổi y phục. Vân Thiên Ky ngửa đầu nhìn về phía thiên không xa xa, trong miệng thì thào nói:
- Lão sư, ngài nói rất đúng, cho dù có nguy hiểm hơn nữa thì sinh cơ vẫn tồn tại.
Đúng lúc này, một thanh âm dương dương tự đắc đột nhiên từ bên ngoài vang lên:
- Tên tiểu tử Diêu Khiêm Thư kia đâu rồi! Ha ha, đây không phải là Cơ Động cùng Phất Thuỵ sao? Được gặp lại các ngươi thật sự là quá tốt a. Mấy năm nay, ta mấy lần suýt bị tiểu tử Diêu Khiêm Thư kia làm cho chết đói, thật sự là khổ a!
Theo hướng thanh âm truyền đến, mọi người nhất tề quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đầu heo màu vàng tròn vo, thân dài không quá một thước, bộ dáng đắc ý đi tới. Trên lưng nó còn có một đồ án hình hoa cúc đặc biệt rõ ràng, toả ra ánh kim quang nhàn nhạt dưới ánh nắng mặt trời. Đây không phải là đầu Hoa Thánh Trư kia sao?
Trong mắt Cơ Động và Phất Thuỵ đều toát ra một tia kinh dị, phải biết rằng Cẩu Hoa Thánh Trư này vốn không cùng Diêu Khiêm Thư tới đây. Thánh Tà Chiến sắp bắt đầu nên quân doanh được phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt. Cho dù phi thiên độn địa cũng không cách nào dễ dàng xâm nhập vào được. Vậy mà đầu heo này lại ung dung mà đến như vậy.
- Oa, tiểu Trư này thật đáng yêu a!
Đỗ Hinh Nhi vừa mới thấy Cẩu Hoa Trư đã sáng rực mắt. Nàng vội vã chạy tới vài bước, đem đầu heo kia ôm vào ngực.
Cúc Hoa Trư thuận thế rúc sâu vào ngực Đỗ Hinh Nhi cọ cọ mấy cái, bộ dáng vô cùng khả ái. Chỉ có Cơ Động và Phất Thuỵ mới nhìn thấy sự hèn mọn trong ánh mắt của nó.
- Tên khất cái vừa rồi nói cái bụng của ngươi khiến hắn sạt nghiệp thật sao? Thật đáng yêu a! Mềm mại quá, ôm thật là thoải mái. Tên khất cái kia nhất định là gạt người, thân hình ngươi nhỏ như vậy, làm sao có thể ăn nhiều đến mức khiến hắn tán gia bại sản được chứ?
Ôm Hoa Thánh Trư vào lòng, Đỗ Hinh Nhi bị vẻ ngoài đáng yêu của nó chinh phục đến mức không nỡ rời tay, miệng cười khúc khích liên tục, tỏ vẻ yêu thương vô hạn.
Cúc Hoa Trư bày ra vẻ mặt đầy căm phẫn, nói:
- Đúng đấy, tên tiểu tử Diêu Khiêm Thư này không có chút lương tâm nào. Ta nhỏ nhắn như vậy làm sao có thể ăn tới mức khiến cho hắn nghèo mạt rệp được? Tất cả đều là do bản thân hắn tiêu xài phung phí. Ai, ta thật hối hận a! Nếu ta có thể gặp được ngươi trước khi gặp hắn thì thật tốt quá. Ta nhất định lập tức cùng ngươi ký kết khế ước a!
Cơ Động bất đắc dĩ lắc lắc đầu, còn ánh mắt Vân Thiên Ky vẫn mang theo một tia thâm ý dừng ở trên người Cẩu Hoa Trư không rời.
Đỗ Hinh Nhi trợn mắt nói:
- Cái khế ước này có thể sửa lại hay không? Ta rất thích ngươi! Ngươi thật sự là quá đáng yêu mà!
Cúc Hoa Trư bày ra vẻ mặt dúm dó đau khổ. Mắt, mũi, miệng tựa hồ nhíu lại thành một đống, lắc lắc đầu nói:
- Không được a! Khế ước kia không dễ giải trừ như vậy đâu. Hơn nữa ta cũng không có năng lực công kích hay phòng ngự nào cả. Nếu có ý định dùng ta làm ma thú, ngươi không thấy tên Diêu Khiêm Thư kia hối hận đến mức nào sao?
Đỗ Hinh Nhi nói:
- Ta không cần, sau này ta mà có được ma thú, ta nhất định không cho nó đi chiến đấu đâu. Ta với nó sẽ là bằng hữu tốt của nhau, ta bảo hộ nó còn không kịp huống chi là cho nó ra chiến đấu! Con heo nhỏ, ngươi thật đáng yêu a! Cái tên khất cái kia nhất định là đã ngược đãi ngươi. Ngươi xem, ngươi gầy như vậy chắc cũng là do hắn a!
Nghe Đỗ Hinh Nhi nói vậy, Cơ Động chỉ biết vỗ vỗ trán mình rồi cùng Phất Thuỵ xoay người rời đi. Đỗ Minh mặc dù không biết vị Hoa Thánh Trư này có thân phận gì, nhưng thấy thân hình của nó chẳng khác nào một quả cầu, vậy mà muội muội của mình vẫn còn nói nó gầy? Đã biết trước là muội muội mình vốn “háo sắc” rồi mà…
Người khác chắc chắc sẽ không cho là đúng, nhưng rõ ràng ánh mắt Cúc Hoa Trư nhìn Hinh Nhi tựa hồ có vài phần mờ ám. Bộ dáng cũng ra vẻ không thể nào xa cách Hinh Nhi, liên tục cọ cọ trên bộ ngực nhỏ bé của nàng, miệng không ngừng liến thoắng với Hinh Nhi. Nhìn qua rất giống một đôi hảo tỷ muội lâu năm mới gặp lại.
Lúc Diêu Khiêm Thư trở lại, nhìn thấy Cúc Hoa Trư nhu thuận nằm trong lồng ngực của Hinh Nhi, tròng mắt hắn thiếu chút nữa là rớt ra ngoài. Đây chính là đầu heo đã bóc lột hắn suốt năm năm ư? Đây chính là đầu heo hèn mọn gần như đem hắn nuốt sống ư?
Cúc Hoa Thánh Trư tự nhiên cũng nhìn thấy hắn đi ra nhưng chỉ trừng mắt liếc hắn, rồi sau đó lại tiếp tục rúc đầu vào lồng ngực của Hinh Nhi cọ cọ thêm mấy cái nữa. Nó bày ra bộ dáng uỷ khuất nói:
- Hinh Nhi, chủ nhân của ta đã trở lại. Ta phải đi với hắn rồi. Nếu không, hắn sẽ đánh ta chết mất!
Hinh Nhi dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm về phía Diêu Khiêm Thư, bộ dáng dường như chỉ cần một lời không hợp lập tức động thủ.
- Ta…!
Diêu Khiêm Thư thiếu chút nữa là phun ra một búng máu:
- Ta đánh nó? Ta dám sao? Con heo mập này trông vậy nhưng không đơn giản như bộ dáng đáng yêu bên ngoài đâu. Thân hình tàn tạ lúc trước của ta chính là nó cấp cho đó! Các ngươi cứ tán gẫu đi, ta đi trước.
Đêm đó, thẳng cho tới lúc ăn cơm, Hinh Nhi mới thực sự minh bạch nỗi thống khổ của Diêu Khiêm Thư. Hoa Thánh Trư hình thể tuy không lớn nhưng khi nó bắt đầu ăn thoải mái, sự rung động mà nó mang lại cho mọi người chỉ có thể hình dung bằng hai từ kinh khủng.
Cơ hồ chỉ một mình nó đã ăn hết suất ăn tối của hơn trăm người. Hơn nữa, thân thể của nó cũng không có bất kỳ biến hoá nào dù nhỏ. Khi ăn xong nó lập tức rúc vào lồng ngực Hinh Nhi, ngửa bụng lên trời ngủ say như chết.
Diêu Khiêm Thư run rẩy một lúc lâu. Hồi tưởng lại khoảng thời gian năm năm bị hành hạ, hắn thực sự chỉ muốn xông tới bóp chết con heo mập này ngay lập tức. Tuy hắn là kẻ yêu tiền nhưng cũng không phải là hạng người lấy oán trả ơn. Dù sao Cúc Hoa Thánh Trư cũng đã từng cứu hắn một mạng. Hắn vẫn mong sao đầu Cúc Hoa Thánh Trư này có thể tiếp tục phát triển, bộc lộ thực lực thần thú thập giai. Chỉ có điều sự thật lại không như hắn mong muốn, trong suốt năm năm, ngoại trừ việc nó ăn cho mập thây ra, hắn chưa từng thấy nó có năng lực gì khác.
- Hình như là nó ăn có chút hơi nhiều a!
Hinh Nhi vuốt vuốt cái bụng tròn vo của nó, thì thào nói.
Diêu Khiêm Thư trợn mắt:
- Chỉ một chút thôi sao!
-----------
* Cây rụng tiền là cách Cơ Động đọc trại tên của Diêu Khiêm Thư (Xem lại chương 102: Thần y đòi tiền người sống, tặng người có duyên)
.