Ngày hôm sau, Trình Duyệt tới trường làm thủ tục tạm nghỉ học.
Bây giờ, cha thì bệnh nặng, mẹ thì mệt nhọc quá độ, còn có Trình Nhạc vẫn còn nhỏ tuổi, ai cũng cần mình chăm sóc. Cho nên Trình Duyệt sau khi suy nghĩ cẩn thận xong, đã nộp giấy xin tạm nghỉ học nửa năm cho trường.
Anh cầm đơn tới chỗ giáo vụ xin chữ ký, trên đường trở về, từ xa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Trình Duyệt muốn tránh người nọ, thế nhưng con đường thẳng tắp không lối rẽ này căn bản không thể tránh được, huống hồ Diệp Kính Hy cũng đã thấy anh, đang chậm rãi đi về phía này.
“Trình Duyệt, đã lâu không gặp.” Diệp Kính Hy nhẹ giọng chào hỏi, mặt nở nụ cười.
Trình Duyệt trầm mặc gật đầu.
“Anh làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế.” Diệp Kính Hy cảm thấy có gì đó không ổn, không khỏi quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, chắc là do trời nóng quá. Tôi về ký túc xá trước đây.” Trình Duyệt thuận miệng viện một cái cớ, xoay người bỏ đi, lại bị Diệp Kính Hy nhẹ nhàng kéo tay lại —
“Ký túc xá đâu phải đi bên này.” Diệp Kính Hy nhìn anh, trầm giọng nói, “Trong tay anh đang cầm cái gì thế?”
Ngón tay Trình Duyệt bỗng dưng siết chặt lại, thế nhưng sức của Diệp Kính Hy rất lớn, bá đạo mà gỡ từng ngón tay anh ra, sau đó đoạt lấy tờ giấy trong tay.
“Tạm nghỉ học?” Diệp Kính Hy kinh ngạc nói, “Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh đột nhiên tạm nghỉ học?”
“Không liên quan tới cậu.” Trình Duyệt cứng nhắc nói.
Diệp Kính Hy giật mình, lập tức dịu dàng nói: “Chúng ta không phải là bạn bè sao? Anh có chuyện gì khó xử, có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh mà.”
Trình Duyệt nhìn vẻ mặt chân thật của đối phương, chỉ cảm thấy trong lòng là một mảnh lạnh lẽo.
Bạn bè? Vì sao bọn họ luôn luôn xem mình là bạn bè?
Luôn miệng nói là bạn bè, nhưng lại không chút do dự mà chém một nhát dao vào ngực anh.
Giống như Giang Tử Đông vậy, vừa nói chúng ta là bạn bè tốt nhất, có tâm sự cứ nói ra, chờ đến khi anh nhịn không được mà nói cho hắn biết rồi, hắn lại lập tức thay đổi sắc mặt, chẳng thèm liên lạc. Diệp Kính Hy cũng vậy, anh thích Diệp Kính Hy như thế, vậy mà người ta cứ hết lần này nới lần khác dùng hai chữ “bạn bè” này trát muối lên vết thương anh…
Trong miệng bọn họ, cái chữ bạn bè này rẻ mạt đến thế sao?
“Đủ rồi.” Trình Duyệt lạnh mặt xuống, dùng hết toàn lực hất tay Diệp Kính Hy ra, quay đầu lại gằn từng chữ một: “Diệp Kính Hy, cậu nghe cho kỹ đây, tôi không ưa gì loại bạn bè như cậu cả. Sau này chuyện của tôi, cũng xin cậu không cần xen vào.”
Nói ra một câu này như đã dùng hết khí lực toàn thân, nói xong rồi cũng cảm thấy đầu có chút choáng váng, Trình Duyệt thậm chí còn không biết mình trở về gian phòng cũ nát kia bằng cách nào.
Ngồi trên giường ngây ngốc một hồi, mới phát hiện trên mặt là hai hàng nước mắt còn chưa khô. Trình Duyệt một bên khinh bỉ chính mình không có tiền đồ, một bên dùng ống tay áo vội vàng lau mặt, sau đó gọi điện thoại cho trạm xe lửa đặt vé.
Như vậy cũng tốt, một mình tạm nghỉ học, một mình về nhà, trở lại bên cạnh cha mẹ, đem thứ cảm tình không dám nói ra khỏi miệng này vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng. Đám bạn bè chết tiệt này, cứ quẳng ra sau đầu hết thôi. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là người nhà.
Trình Duyệt cứ y như là chạy nạn mà trốn khỏi thành phố này.
Ngồi xe lửa một ngày một đêm, trở lại ngôi nhà quen thuộc của mình. Mở cửa ra, đập vào mắt chính là bức tường màu vàng nhạt, sàn nhà sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng của mình vẫn là rèm cửa màu xanh nhạt, trong phòng em trai là bộ đồ chơi xếp gỗ, còn có ảnh chụp hình cưới đầy hạnh phúc và vui vẻ trong phòng ngủ của cha mẹ nữa.
Đó chính là ngôi nhà mà anh đã lớn lên, khắp nơi đều quen thuộc như vậy. Hôm nay, ngoại trừ khí tức của người ra thì cái gì cũng không thiếu.
Trình Duyệt bỏ hành lý xuống, đi tắm nước lạnh để gột đi cái uể oải sau chuyến đi dài của mình, sau đó mới thay một bộ đồ mới, đi vào bệnh viện.
Anh rốt cuộc cũng gặp được cha, thế nhưng anh cũng không dám thừa nhận rằng người đàn ông đang nằm trên giường bệnh đó chính là cha của mình.
Viền mắt của người đàn ông nọ hóp vào thật sâu, đôi môi trắng nhợt không chút huyết sắc, hai bàn tay đẹp đẽ vốn để đánh đàn dương cầm, bây giờ cũng không còn linh hoạt mượt mà như trước nữa, nổi lên các khớp xương xấu xí. Trên mu bàn tay là một ống tiêm, dịch dinh dưỡng màu trắng chậm rãi theo ống tiêm chuyển vào trong cơ thể, từng giọt từng giọt một, duy trì tính mạng của ông.
Trình Duyệt hoàn toàn không cảm thấy người trên giường kia cùng với cha của mình có liên hệ gì hết, anh thậm chí còn không gọi nổi một tiếng “cha” nữa.
Anh chỉ biết ra sức ôm lấy đầu mình, ngã ngồi trên ghế ngoài hành lang. Nhìn người đang nằm trong phòng bệnh, lồng ngực Trình Duyệt như bị một tảng đá lớn đè nén, nặng nề đến mức hầu như không thở nổi.
Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói ôn nhu.
“Đã về sao không gọi điện nói mẹ một tiếng? Để mẹ đi đón con.” Tay mẹ nhẹ nhàng đặt lên vai anh vỗ vỗ, dịu dàng hỏi, “Ăn cơm chưa?”
“Dạ rồi ạ.” Trình Duyệt nhẹ giọng đáp.
Thực tế, ở trên xe lửa một ngày một đêm, Trình Duyệt không tài nào chợp mắt được, trong đầu đều là những lời nói nghẹn ngào của mẹ, ung thư thực quản, giai đoạn cuối, gặp mặt lần cuối cùng, những tin tức hỗn độn này khiến đầu óc anh hoàn toàn bị đảo loạn, căn bản không có tâm tình gì để ăn nữa.
Trình Duyệt ngẩng đầu nhìn mẹ mình, bà gần đây mệt nhọc quá độ, cả người đều gầy hẳn đi. Cánh mũi Trình Duyệt chua xót, nắm chặt lấy tay mẹ, sau đó đứng lên, “Để con vào chăm sóc cha. Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi chút đi.”
Tinh thần cha thật không tốt, khi Trình Duyệt vừa ngồi xuống bên giường, ông mới miễn cưỡng mở mắt ra.
Ông vừa nhìn thấy Trình Duyệt, khóe miệng liền nở một nụ cười, vươn tay muốn nắm lấy tay anh, nhưng ngón tay hoàn toàn không có chút lực, Trình Duyệt vội vàng nắm chặt tay ông ấy, nhẹ giọng nói, “Cha, con tới thăm cha đây.”
Ngón tay cầm ở trong tay, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
Trình Duyệt vẫn còn nhớ rõ, trước đây khi cha dạy anh đàn dương cầm, ngón tay cha rất đẹp. Khi còn bé, anh rất thích gối đầu lên đùi cha mình, đếm từng ngón từng ngón tay của cha, còn khen ngón tay cha sao mà vừa đẹp vừa nhanh nhẹn như vậy, mỗi khi đánh đàn tựa như đang khiêu vũ trên phím đàn vậy.
Nhưng mà hôm nay, hai tay của ông đều gồ lên khớp xương, lớp da ngoài vừa vàng vừa nhăn, trên mu bàn tay là những vết ứ xanh tím. Những dấu vết chướng mắt như vậy, Trình Duyệt vừa nhìn tới, trong lòng lại là một mảnh đau xót.
Trình Duyệt nắm chặt lấy tay ông, dường như rất sợ nếu nắm không chặt một chút thôi, tính mạng của ông sẽ bị trôi đi mất.
“Cha, cha nghỉ ngơi thật tốt đi… Chuyện trong nhà, con sẽ chăm nom thật tốt. Cha an tâm, rất nhanh là có thể khỏe rồi. Con chờ cha về nhà, khúc Lyphard Melody lần trước cha dạy con, con còn chưa có luyện a.”
Trình Duyệt cố nở một nụ cười, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Anh nói cái lời dễ nghe này, chỉ là đang an ủi mình mà thôi. Đã tới tình trạng này rồi, trong lòng anh rất rõ, thời gian của cha không còn nhiều nữa, mỗi một ngày, đều rất vất vả để chịu đựng sống tiếp.
Nghe xong lời Trình Duyệt, cha chỉ là khẽ cười cười, vươn tay kia ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Trình Duyệt.
Ông hiện tại đã suy yếu tới mức không nói nên lời rồi.
***
Bệnh tình của cha càng ngày càng nghiêm trọng, đã hoàn toàn không thể ăn uống được, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để bổ sung tiêu hao duy trì thân thể.
Trình Duyệt cả ngày canh ở bệnh viện, một tấc cũng không rời, giúp ông rửa chân, lau người, về sau ngay cả đại tiện tiểu tiện cũng phải giải quyết ở trên giường, Trình Duyệt đều tự mình xử lý những thứ uế vật đó, thân làm con, anh bây giờ cũng chỉ có thể làm những việc này cho cha mình mà thôi.
Trơ mắt nhìn cha càng ngày càng suy yếu, nhìn dịch dinh dưỡng màu trắng cứ từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể ông, nhưng bệnh tình lại chẳng hề khởi sắc, nhìn mí mắt ông càng ngày càng nặng nề, thậm chí cả ngày không mở mắt ra nổi, cảm giác bất lực khiến tâm tình Trình Duyệt càng trầm trọng hơn.
Cho tới hôm nay mới phát hiện, sự quan tâm của mình dành cho cha mẹ thật sự là quá ít. Sau khi lên đại học, nói chuyện với họ cũng ngày càng ít đi, lúc đầu thì mỗi tuần gọi về một lần, về sau dần dần thành nửa tháng một lần, rồi lại một tháng một lần, mỗi lần gọi đều chỉ báo cáo tình hình gần đây một cách máy móc, căn bản không có nói thêm gì cả.
Thế nhưng bây giờ, muốn cùng cha trò chuyện vài câu, vậy mà cha lại nằm ở trên giường, nói không ra lời nữa.
Con người lúc nào cũng thế này, lúc có thời gian để yêu thương thì không biết quý trọng, tới bây giờ bệnh tình của cha đã đến hồi nguy kịch, mới biết bản thân mình đã đánh mất đi nhiều thứ lắm, làm gì cũng không thể bù đắp được.
Chớp mắt đã hết một tháng, các học sinh đều được nghỉ đông, qua mấy ngày nữa sẽ là lễ mừng năm mới.
Trình Duyệt trở về nhà, cũng đón em trai về theo.
Trước đây mỗi lần tới năm mới, mẹ còn đang bận công tác, vì thế đồ Tết đều do cha chuẩn bị. Ông sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cũng sẽ dạy Trình Duyệt làm như thế nào, còn mang theo hai anh em Trình Duyệt Trình Nhạc cùng hấp rất nhiều bánh bao nữa. Giờ đây ông đã nằm trên giường bệnh, lễ mừng năm mới năm nay lại càng thêm quạnh quẽ.
Tòa bộ khu phố đều chìm trong bầu không khí vui mừng đón năm mới, ai nấy đều mặc đồ mới, cầm trong tay đủ loại pháo hoa, nhà nhà cũng đều dọn dẹp sạch sẽ, dán câu đối trước cửa.
Chỉ có gia đình nhà Trình Duyệt là không có chút không khí đón năm mới nào mà thôi.
Trình Nhạc sau khi biết cha bị bệnh cũng rất ít ra ngoài chơi, cả ngày đi theo Trình Duyệt vào bệnh viện để chăm sóc cha.
Nó cho tới giờ cũng chưa có khóc, còn kiên định cho rằng, cha rất nhanh sẽ hết bệnh. Nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu nhóc, Trình Duyệt cũng không đành lòng nói thật.
Chiều ba mươi tháng chạp hôm đó, Trình Duyệt một mình ở trong bếp hầm canh, thầm nghĩ mẹ gần đây cũng đã mệt mỏi, vì vậy mới hầm chút canh gà để bồi bổ.
Mở nắp nồi ra, nhiệt khí liền phả vào mặt, Trình Duyệt vừa mới bỏ hành vào, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hơi nước dày đặc khiến cho Trình Duyệt nhìn không rõ lắm, chưa xem ai gọi đã trực tiếp bắt máy luôn.
“Trình Duyệt, khỏe không?”
Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp, khiến Trình Duyệt bỗng nhiên đứng im tại chỗ.
Lâu lắm rồi không thấy người nọ liên lạc, thậm chí còn tưởng rằng câu nói “không ưa gì loại bằng hữu như cậu” đã vô tình chấm dứt mối quan hệ này luôn rồi. Vậy mà hôm nay lại nghe được thanh âm ấm áp nọ văng vẳng bên tai, ngay cả chữ “khỏe” cũng đã bị nghẹn ở trong họng, không nói nên lời nữa.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Đột nhiên tới thăm anh, biết là có chút mạo muội, nhưng mà thấy tình trạng của anh như vậy, tôi thật sự không yên lòng. Hiện giờ tôi đang ở dưới lầu nhà anh, có thể vào trong không?”
Trình Duyệt vội vàng chạy ra phòng khách, kéo rèm cửa sổ ra —
Diệp Kính Hy quả nhiên đang đứng ở dưới lầu, thân hình cao ngất bị đèn đường kéo thành một cái bóng thật dài.
Không biết có phải do hơi nước từ nồi canh gà xông vào mắt lâu quá hay không, trong khoảnh khắc ấy, Trình Duyệt cảm thấy viền mắt trở nên đau xót, hầu như muốn chảy cả nước mắt.
Trình Duyệt bước nhanh xuống lầu, sau đó, chạy đến trước mặt người nọ, gắt gao ôm chầm lấy.
— Vì sao lại tới tìm tôi, vào lúc tôi sắp dứt bỏ được cậu, cậu lại đến cho tôi hy vọng là thế nào?
Trình Duyệt chôn mặt trước ngực người nọ.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, Trình Duyệt càng siết chặt hai tay, cũng chẳng muốn buông ra.
Không muốn quản nữa, cái gì cũng không muốn quản, anh chỉ biết vào khoảnh khắc này, anh chỉ muốn an tĩnh ở trong lòng người nọ mà thôi.
Anh thật sự quá mệt mỏi rồi, hơn một tháng qua, chuyện trong nhà đều lộn xộn cả lên khiến cho anh mệt mỏi đến kiệt sức. Bây giờ để anh ích kỷ một chút vậy, an tâm ở trong lòng người mình thích vài phút đồng hồ.
Đối với biểu hiện khác thường của Trình Duyệt, Diệp Kính Hy chỉ hơi giật mình, liền nhẹ nhàng đón lấy cái ôm ấm áp ấy, dùng cả áo khoác của mình ôm lấy cả người Trình Duyệt.
Đêm mùa đông, gió rất lớn, lạnh đến thấu xương.
Nhưng mà cái ôm tha thiết này, lại chẳng thấy lạnh chút nào cả.
Không biết tại sao, nhìn thấy Trình Duyệt nhào vào lòng mình nhẹ nhàng run rẩy lại khiến Diệp Kính Hy hết sức đau lòng. Thậm chí còn muốn dùng hết mọi phương pháp bảo hộ anh, không cho anh chịu chút thương tổn nào cả.
Lại không nghĩ rằng, cái loại tham vọng nhất thời xung động này, đã làm cho hai người họ sa vào một loại vướng mắc khác.