Lúc Trình Duyệt ở trong bếp làm cơm, tinh thần cũng không lúc nào được yên.
Hình ảnh Diệp Kính Hy ôm anh đánh tennis chiều nay không ngừng xuất hiện ở trước mắt, mặc dù đã tận lực bảo trì khoảng cách, thế nhưng tim Trình Duyệt vẫn đập một cách kịch liệt. Cẩn thận nghĩ lại, bất quá chỉ là động tác huấn luyện viên dạy học trò đánh bóng thôi, vậy mà lại làm cho Trình Duyệt khẩn trương đến nỗi hầu như hít thở không thông như vậy, cũng không phải ngốc tới nỗi liên tục phát bóng sáu lần không qua lưới, mà là bởi vì lực chú ý có đặt ở việc đánh tennis đâu.
Thế nhưng, trên mặt Diệp Kính Hy từ đầu tới đuôi vẫn không có gì khác thường cả.
Trình Duyệt nghĩ thầm, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì anh sẽ bị người ta bức điên mất. Nếu đã hạ quyết tâm, không bằng sớm chết sớm siêu sinh, đêm nay cứ nói thẳng với người ta cho rồi. (Trình Duyệt anh tỏ tình mà cứ như sắp chết í :)))
Trình Duyệt làm mấy món đơn giản rồi bưng lên, đúng lúc Diệp Kính Hy vừa tắm xong đi ra.
Trình Duyệt kêu Diệp Kính Hy tới, hai người ngồi ăn đối diện với nhau. Thấy đối phương đang nghiêm túc ăn cơm, lời vừa tới bên môi Trình Duyệt đều bị nghẹn trở lại. Thôi quên đi, thổ lộ ở trên bàn cơm lỡ như làm người ta hãi quá bị sặc cơm không chừng, cơm mà lọt vào phổi là toi đời ấy chứ.
Thế là Trình Duyệt đành kìm nén ăn xong bữa cơm tối, đợi đến khi dọn dẹp bếp núc xong xuôi, Trình Duyệt lúc này mới rửa tay rồi trở lại phòng khách.
Diệp Kính Hy lại không có ở đó, Trình Duyệt đành phải tới phòng đọc sách ở kế bên tìm người.
Diệp Kính Hy quả nhiên ở trong này, trên tay đang cầm một quyển sách nước ngoài dày cộm, đọc rất chăm chú. Trình Duyệt chậm rãi đi tới bên cạnh ngồi xuống, có chút do dự mở miệng nói: “Cậu có rảnh không? Tôi muốn tâm sự với cậu một chút.”
Diệp Kính Hy ngẩng đầu nhìn Trình Duyệt, sau một lúc lâu mới bỏ sách xuống, nói: “Được thôi.”
Trình Duyệt cúi đầu, lo lắng không biết nên nói từ đâu đây. Mấy cái vụ thổ lộ này, muốn có dũng khí còn không được, khả năng biểu đạt ngôn ngữ cũng là một vấn đề lớn a. Tài ăn nói của Trình Duyệt bình thường cũng không tệ, vậy mà đến lúc phải thổ lộ với người ta mới phát hiện ra đầu óc mình đã sớm loạn thành một đống, còn đầu lưỡi thì cũng xoắn hết cả lên. Có nên bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, khéo léo biểu đạt cảm xúc của mình không? Hay là cứ gọn gàng dứt khoát một câu tôi thích cậu, sau đó chờ phản ứng bị dọa cho chết khiếp của người ta đây?
Trình Duyệt ngây người nửa ngày cũng không nói được lời nào, càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Kính Hy đột nhiên nói: “Tôi có lời muốn nói với anh.”
Trình Duyệt như tìm được lối thoát, vội vàng ngẩng đầu nói: “Cậu nói đi.”
Diệp Kính Hy nhìn Trình Duyệt, nhãn thần dần dần trở nên nhu hòa, ngữ khí cũng đặc biệt nghiêm túc.
“Trình Duyệt, kỳ thực, tôi không phải là chính nhân quân tử gì như bề ngoài thể hiện đâu.”
“Tôi cũng không chỉ đơn giản xem anh là bằng hữu. Để anh đến chỗ tôi ở, thật ra là vì tôi thích cùng anh một chỗ đấy.”
“Nói đúng hơn thì là, bởi vì, tôi rất thích anh.”
Ặc?! Đây là tình huống gì vậy…
Sự tình phát triển hoàn toàn ngoài ý muốn!
Trình Duyệt kinh ngạc há hốc mồm, hai mắt thì mở to thật to trừng Diệp Kính Hy, cũng không kịp suy nghĩ xem biểu tình này của mình có bao nhiêu buồn cười.
Diệp Kính Hy khẽ cười cười, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, thấp giọng nói: “Anh trước tiên đừng hoảng hốt, hãy nghe tôi nói hết đã. Đừng sợ, tôi sẽ không ép anh đâu.”
Nhìn ánh mắt ôn nhu của đối phương, gương mặt Trình Duyệt thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng cúi đầu dùng sức chăm chăm nhìn sàn nhà, ngón tay tuy đã siết chặt nhưng vẫn không khống chế được tình tự đang kích động trong lòng.
Trong đầu Trình Duyệt đã hoàn toàn loạn thành một bãi keo đặc, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp mà chân thật của đối phương khiến lồng ngực anh run lên từng hồi, ngay cả lông mi cũng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Mấy ngày hôm trước vừa được Giang Tử Đông thổ lộ, kích động lớn ấy khiến Trình Duyệt phải mất mấy ngày mới bình tâm lại được. Lần này lại được Diệp Kính Hy người mình thích đã lâu thổ lộ, Trình Duyệt thật muốn nghẹt thở ngay tại chỗ luôn rồi. Vốn đang chuẩn bị tỏ tình với người ta, kết quả lại bị phản quân lại, đây quả thật là ngoài khả năng chịu đựng của trái tim anh mà.
“Anh là người đầu tiên tôi thật sự xem là bằng hữu, vốn không nên có những ý nghĩ như vậy với anh, thế nhưng, tôi thật sự rất thích cùng anh một chỗ. Mỗi khi ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy vô cùng bình yên. Tôi yêu nhất cái loại không khí ấm áp như thế. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có khát vọng nào mãnh liệt như vậy. Tôi thậm chí còn muốn, mỗi giờ mỗi phút đều có thể nhìn thấy anh.”
Trình Duyệt hoàn toàn ngây ngốc, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng hết cả lên, toàn bộ thế giới đều nghiêng nghiêng ngả ngả.
Thanh âm của Diệp Kính Hy rất bình tĩnh, chẳng thấy có chút nào khẩn trương hay mất tự nhiên của một người đang thổ lộ với người mình thích cả. Tựa như đang nhẹ nhàng trần thuật một việc gì đó, dùng ngữ khí bình tĩnh để nói chuyện, thanh âm như vậy thậm chí còn khiến người ta cảm thấy đặc biệt an tâm.
“Ngày trước anh nổi giận với tôi, sau đó tạm nghỉ học mà trở về nhà, tâm tình của tôi khoảng thời gian ấy thật sự rất không tốt. Cha kêu tôi về nhà ăn Tết tôi cũng từ chối, vừa thi xong đã chạy tới nhà anh tìm anh. Hành động điên cuồng như vậy hoàn toàn không giống với phong cách của tôi. Thế nhưng vào cái khoảnh khắc khi anh lao tới ôm lấy tôi ấy, tôi đã cảm thấy tất cả những gì tôi làm đều đáng giá cả.”
“Trình Duyệt, tôi thích nắm tay anh cùng đi trên đường, thích cùng anh đối mặt nhau ăn bữa cơm, chỉ cần cùng anh một chỗ, tôi đều cảm thấy thật ấm áp. Chúng ta cùng nhau ở nơi này, tôi thậm chí còn nghĩ, so với căn nhà quạnh quẽ ở New York kia, ở đây càng giống ‘nhà’ của tôi hơn.”
“Vốn vẫn muốn mượn cái cớ bằng hữu để giữ anh ở bên người, thế nhưng làm như vậy thật sự quá ích kỷ, chỉ biết lo cho mình mà không lo tới cảm giác của anh. Dù sao chúng ta cũng đều là con trai, anh không nhất định có thể chấp nhận tôi. Cho nên, tôi nghĩ, nên nói cho anh biết rõ ràng thì hơn.”
“Tôi thích anh, Trình Duyệt.”
Tỏ tình rốt cuộc cũng kết thúc.
Trình Duyệt vẫn cúi thấp đầu không dám nói lời nào, Diệp Kính Hy nhếch môi cười một chút, vỗ vỗ vai anh, trêu chọc nói: “Lần đầu tiên tôi nói nhiều như vậy, miệng đều khô hết cả rồi, anh không thể có chút phản ứng nào sao?”
Trình Duyệt lập tức phản ứng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Kính Hy một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt ôn nhu đang chăm chú nhìn mình, lại vội vàng đỏ mặt cúi đầu.
Diệp Kính Hy nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi biết đột nhiên bị đồng tính tỏ tình nhất thời khó có thể tiếp thu. Bất quá, anh đừng khẩn trương như vậy, tôi sẽ không ép anh. Cứ từ từ suy nghĩ rồi cho tôi đáp án. Được không?”
Thanh âm của Diệp Kính Hy quá mức ôn nhu, ngữ khí quá mức bình thản, từng câu từng chữ đều rất thành khẩn, còn vì đối phương mà suy nghĩ lo lắng, không để người ta phải khó xử.
Tỏ tình như vậy, lực sát thương thật sự quá mạnh.
Cánh mũi Trình Duyệt bỗng thấy cay cay, vội vàng kéo lại Diệp Kính Hy đang tính xoay người bỏ đi, ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy thần sắc cảm động.
“Không cần suy nghĩ đâu, bây giờ tôi nói cho cậu đáp án luôn.” Trình Duyệt đứng lên, đỏ mặt, nhẹ nhàng hôn lên má Diệp Kính Hy nói, “Kỳ thực, tôi cũng thích cậu a. Mới vừa rồi còn dự định thổ lộ với cậu chứ đâu.”
Nói xong, lập tức thấy mắc cỡ mà cúi đầu.
Diệp Kính Hy vươn tay đặt lên vai Trình Duyệt, ép anh ngẩng đầu lên, hạ giọng hỏi: “Anh nói cái gì?”
Trình Duyệt nhìn đôi mắt thâm trầm của đối phương, không tự chủ được mà nhẹ giọng nói: “Tôi nói… Tôi… Thích cậu.”
Gương mặt của Diệp Kính Hy càng ngày càng gần, đến lúc cách Trình Duyệt được khoảng năm centimet mới dừng lại.
Ánh mắt kia mang theo tiếu ý, khóe miệng cũng hơi giương lên, hơi thở ấm áp đều phả trên mặt Trình Duyệt, khoảng cách ái muội như vậy khiến Trình Duyệt khẩn trương tới nỗi quên cả thở.
“Để ép anh nói ra lời thật lòng quả đúng là khó a.” Diệp Kính Hy đột nhiên nói.
Trình Duyệt giật mình, trực giác nói cho anh biết, Diệp Kính Hy bất ngờ tỏ tình như vậy hình như cũng không có đơn giản thế đâu.
“Cậu có ý…”
Chữ “gì” còn chưa nói ra khỏi miệng, khuôn mặt kia đột nhiên lại tiến gần thêm chút nữa, Trình Duyệt chỉ cảm thấy trên môi ấm áp, cánh môi bị đầu lưỡi của đối phương nhẹ nhàng liếm qua, cảm giác tê tê khiến toàn thân Trình Duyệt đều cứng đờ.
Đây là… Đây…
Trong đầu Trình Duyệt lại bắt đầu rối loạn, hoàn toàn không biến nên phản ứng như thế nào.
Khớp hàm rất nhanh bị mở ra, đầu lưỡi theo đó xông vào, như là đang tuyên cáo quyền sở hữu của người nọ vậy, từng tấc từng tấc, thong thả mà lại cường thế lướt qua những nơi mẫn cảm trong khoang miệng anh, mỗi lần lướt qua đều khiến Trình Duyệt không ngừng run rẩy.
Trình Duyệt không khỏi đưa tay nắm lấy áo Diệp Kính Hy để chống đỡ chính mình, theo mỗi bước đi sâu vào của nụ hôn kia, đầu ngón tay anh lại càng siết chặt lại —
“A…Ưm…”
Bên môi không kìm được mà thoát ra những tiếng rên rỉ, đầu lưỡi cứng ngắc bị đối phương linh hoạt quấn vào, lôi kéo trong khoang miệng, sau đó lại bị mút vào một lần rồi lại một lần nữa.
Hôn môi giằng co thật lâu, đầu lưỡi Trình Duyệt bị mút đến tê dại, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi, tiếp xúc thân mật như vậy khiến thân thể Trình Duyệt nhịn không được mà run lên.
Hô hấp của Trình Duyệt có chút trắc trở, gương mặt đỏ bừng. Diệp Kính Hy thì vẫn cường thế như trước, hai tay nâng mặt Trình Duyệt lên, chuyển đổi góc độ tiếp tục hôn. Đầu lưỡi ở trong khoang miệng của Trình Duyệt chậm rãi đảo quanh, như là đang trấn an đối phương vậy, mang theo vô vàn yêu thương luyến tiếc, cực kỳ dịu dàng.
Hôn sâu một trận, lúc này mới thỏa mãn mà lui ra, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hãy còn đang run rẩy của Trình Duyệt, chậm rãi từng chút từng chút một, kéo lại khoảng cách giữa hai người.
Nụ hôn dài đằng đẵng này rốt cuộc cũng kết thúc. Trình Duyệt hít sâu một hơi, lại hít thêm hơi nữa, rồi lại hít nữa, nhưng mà làm thế nào cũng không làm cho nhịp tim đang đập kịch liệt của mình bình tĩnh lại được.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của anh, hơn nữa, lại còn là… french kiss nữa.
“Cậu…”
Trình Duyệt khẩn trương đến mức không biết nên làm cái dạng biểu tình gì, chỉ nghẹn ra một chữ, không biết tiếp theo nên nói cái gì, mặt đỏ như sắp xuất huyết, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người ta.
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Kỳ thật, đã sớm muốn hôn em rồi.”
“…”
“Trình Duyệt, anh không phải là do thiếu tình thương. Biết không?”
“…Ừm.”
Diệp Kính Hy lại nhẹ giọng nói: “Tính cách em quá trầm tĩnh, hay lo lắng nhiều, da mặt lại mỏng, kỳ thực lúc em đỏ mặt len lén nắm tay anh, anh đã rõ rồi. Em trước khi khai giảng phải thi cử nhiều, anh không muốn để em phân tâm cho nên mới kéo dài tới bây giờ. Nếu em đã nói không nên lời, vậy cứ để anh nói đi. Dù sao thì chúng ta đều thích nhau, ai tỏ tình với ai không phải đều như nhau sao?”
“…Ừm.”
“Đáp án của em là nguyện ý theo anh cùng một chỗ, anh thật sự rất vui, thật đấy. Cho dù tương lai có trắc trở như thế nào đi nữa, em cũng không phải sợ, sau này có chuyện gì, đều có anh chịu trách nhiệm cùng em.”
Diệp Kính Hy khẽ buông xuống một nụ hôn lên vành tai Trình Duyệt, sau đó, dán sát vào tai anh nhẹ giọng nói —
“Anh yêu em.”
Trình Duyệt vùi đầu vào lòng Diệp Kính Hy, ôm chặt lấy người nọ, liều mạng mà gật đầu.
Thời khắc hạnh phúc như thế này, cư nhiên lại xúc động đến muốn khóc.
Diệp Kính Hy người này a, nhìn qua thì lạnh lùng vô tình như thế đấy, nhưng mà phần dịu dàng chôn sâu dưới đáy lòng kia lại có thể khiến người phải tan chảy. Cường thế của đối phương, còn có phần cẩn thận, chu đáo, quan tâm, chân thành, lại thỉnh thoảng dịu dàng kia nữa, cứ từng giọt từng giọt làm cho người ta phải yêu thích, làm cho người ta phải mê muội, làm cho người ta cam tâm tình nguyện sa vào, vĩnh viễn không nỡ buông tay.
Trình Duyệt thậm chí còn cảm thấy rằng, chỉ vì mấy câu nói đó của Diệp Kính Hy thôi, tất cả những nỗ lực của anh đều đáng giá cả. Cùng người mình yêu gắt gao ôm nhau, hạnh phúc như nở to ra trong lồng ngực, trong lòng cũng đều là cảm giác ấm áp.