Âm Thanh Của Ác ma Chương 37


Chương 37
Anh thích Trình Duyệt.

Diệp Kính Huy kinh ngạc há hốc mồm, trong ấn tượng của hắn, ông anh mình vẫn luôn là một tên cuồng công việc, chỉ lo làm ăn, thủ đoạn trên thương trường vô cùng tàn nhẫn, lúc nào cũng mang cái dáng vẻ lạnh lẽo như băng không cho người ta tới gần, còn tưởng rằng anh là cái loại đàn ông chỉ để ý tới sự nghiệp chứ chẳng thèm quan tâm tới tình yêu, không nghĩ tới, anh cư nhiên cũng có một tâm sự ẩn sâu như vậy.

Có lẽ là do ẩn sâu như thế, cho nên bây giờ nói ra, cái loại tình tự bị kiềm nén lâu ngày này càng khiến cho một người hay cười đùa cợt nhả như Diệp Kính Huy cũng không khỏi bị cảm hóa, nói không nên lời một câu trêu đùa nào, chỉ có thể trầm mặc nghe anh thuật lại chuyện cũ mà thôi.

“Khoảng thời gian bị ba đưa về nước học tập một mình, tâm tình của anh vẫn luôn không tốt. Từ nhỏ ở New York lớn lên, đối với các phương diện trong nước không quá hiểu rõ, một mình một người ở đây quả thật rất không quen. Trình Duyệt là đàn anh của anh, lúc đi báo danh mới quen được, sau đó đã giúp đỡ anh rất nhiều.”

“Ở chung với Trình Duyệt thoải mái dễ chịu vô cùng, tụi anh rất nhanh đã trở thành bạn bè tốt. Sau này, ba Trình Duyệt mang bệnh nặng, anh nhất thời xung động mà chạy tới nhà tìm người ta, cùng Trình Duyệt trải qua Tết âm lịch. Ngày đó khi cha Trình Duyệt qua đời, anh ấy ôm anh khóc cả một đêm, cũng là vào lúc ấy, anh mới phát hiện, cảm nhận mà anh dành cho Trình Duyệt không còn đơn giản là bạn bè nữa rồi.”

“Anh thích Trình Duyệt.”

Như là đang hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó, Diệp Kính Hy hơi dừng lại trong chốc lát.

Diệp Kính Huy hiếu kỳ nói: “Sau đó thì sao? Với tính cách của anh, thích người ta rồi hẳn sẽ tìm cách theo đuổi tới cùng, đúng không?”

Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, hơi nhếch nhếch khóe môi nói: “Chính xác là như vậy.”

“Quá trình theo đuổi rất khó sao?”

Diệp Kính Hy lắc đầu, “May là người ta cũng thích anh, cho nên, quá trình tụi anh đến bên nhau cũng cực kỳ tự nhiên thuận lợi. Anh và Trình Duyệt ra ngoài trường thuê một căn nhà ở chung, khoảng thời gian ấy, vô cùng hạnh phúc.”

“Chỉ là…” Diệp Kính Hy dừng một chút, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, “Chuyện tụi anh sống chung rất nhanh đã bị ba mẹ phát hiện.”

“Ba tìm bạn bè trong nước của mình phái người theo dõi tụi anh, còn chụp được rất nhiều ảnh.”

“Về sau… Chú cũng biết đấy, trong nhà gặp khủng hoảng, Thiên Vũ đối mặt với nguy cơ phá sản, ba thì nhập viện, mẹ thì bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, ba anh em chúng ta đều bị gọi về nhà để thương lượng đối sách.”

Diệp Kính Huy cũng nhớ lại chuyện khi đó, tiếp lời anh nói: “Khi đó chúng ta cùng đường mạt lộ, Tang gia là hy vọng duy nhất, bọn họ đồng ý hỗ trợ, thế nhưng lại muốn làm thông gia với nhà mình, đồng thời chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Thiên Vũ. Anh vẫn luôn không đồng ý, nguyên nhân là bởi vì Trình Duyệt sao?”

Diệp Kính Hy gật đầu, “Anh yêu Trình Duyệt, muốn cùng người mình yêu ở bên nhau, thậm chí đã hứa hẹn với người ta sau này sẽ ra nước ngoài kết hôn, nhẫn cũng đã mua tặng luôn rồi. Chuyện thành thân với Tang Du đương nhiên anh không đồng ý.”

Cho nên đoạn thời gian đó mới chịu đựng thống khổ nhiều như vậy, đi khắp nơi tìm người cầu xin, vì Thiên Vũ mà bỏ cả tự tôn của mình, cho dù chỉ là một hy vọng nho nhỏ cũng không muốn buông tha. Bởi vì Diệp Kính Hy biết, nếu như anh buông tay rồi, cũng có nghĩa là tình yêu của anh và Trình Duyệt sẽ đi tới kết thúc.

Ngay khi anh rốt cuộc cũng tìm được một chút hy vọng, có thể dùng phương thức khác để giúp Thiên Vũ vượt qua cửa ải khó khăn này thì…

“Trình Duyệt… Đột nhiên nói chia tay với anh. Lý do là vì mẹ Trình đã phát hiện, không đồng ý cho cả hai ở bên nhau.

Diệp Kính Hy ấn ấn huyệt thái dương có chút đau nhức của mình, đoạn thời gian ấy đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng mỗi khi nhớ tới vẫn khiến cho anh đau khổ không thôi.

“Anh cả đêm chạy về nước, thậm chí còn ở trước mặt mẹ Trình quỳ xuống…”

“Kết quả vẫn là Trình Duyệt cố chấp, muốn chia tay với anh…”

Kỳ thực, Diệp Kính Hy vẫn chưa nói với bất kỳ ai, anh rốt cuộc là vì Trình Duyệt mà làm ra chuyện nông nỗi như thế nào. Anh vì không muốn cùng Tang Du kết hôn, đến cùng đường tuyệt lộ mà thậm chí còn liên hệ với tổ chức mafia ngầm ở New York, thiếu chút nữa đã bước vào vực sâu không thể qua đầu lại được. Lý trí, đạo đức, tình yêu, gia đình, nhiều trọng trách mâu thuẫn như vậy gánh ở trên người khiến Diệp Kính Hy lao tâm quá độ. Nếu không phải vì tin tưởng vào tình yêu của Trình Duyệt mà chống đỡ, anh đã sớm sụp đổ mất rồi.

Cuối cùng, vào cái lúc mà anh thật vất vả mới tìm được một đường sống sót, Trình Duyệt lại chủ động nói ra lời chia tay, đối với Diệp Kính Hy mà nói, hai chữ chia tay đơn giản ấy quả thật là một sự đả kích rất lớn, thậm chí gần như hủy diệt anh.

Anh có thể vì đối phương làm được tới cùng rồi, vậy mà người kia chỉ bởi vì một câu không đồng ý của mẹ, lại kiên quyết nói chia tay với anh.

Nhớ tới tình cảnh lúc trước anh bỏ cả tự tôn mà quỳ gối trước mặt mẹ Trình Duyệt khẩn cầu, còn Trình Duyệt lại dứt khoát chọn người nhà của mình, ngay cả một chút xíu nỗ lực cũng không có, còn nói cái gì tôi thích anh nhưng không thích đến độ phải vì anh mà thay đổi cuộc sống, ở bên anh chỉ là nhất thời xung động.

Những lời này tựa như một lưỡi dao cực kỳ dao sắc bén, ở trong trái tim đã mệt mỏi của Diệp Kính Hy không ngừng cắt ra những vết rách kinh người.

Diệp Kính Hy thậm chí còn nghĩ rằng, tim mình như là một chiếc ly thủy tinh đã bị rạn nứt, dòng máu đỏ thẫm ở bên trong cứ chậm rãi rỉ ra, đến cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống không lạnh lẽo.

Không còn cách nào khác mới chấp nhận chia tay, chống đỡ thân thể mệt mỏi của mình trở lại New York, về tới nơi thì trực tiếp nhập viện.

Sau khi xuất viện rồi, tâm đã tàn mà ý cũng đã lạnh, không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa. Đồng ý cùng Tang Du kết hôn với anh mà nói, bất quá chỉ là thực hiện nghĩa vụ làm ăn mà thôi.

Qua vài năm, tập đoàn Thiên Vũ dưới sự phối hợp của hai cha con Diệp Kính Hy mà dần dần khôi phục lại uy thế vốn có. Mà Diệp Kính Hy cũng đã thở thành đứa con trai mà ba mình hài lòng và tự hào nhất. Diệp gia ổn định lại nền móng của mình, cậu ba Diệp Kính Huy tốt nghiệp đại học, mà đứa cậu út nhỏ nhất Diệp Kính Văn cũng đã được như ý nguyện mà về nước học cao trung, chuẩn bị ghi danh vào học viện Y học.

Hy sinh của Diệp Kính Hy, dường như đã thật sự đổi lấy sự an ổn của toàn bộ Diệp gia.

Chỉ là sau khi kết hôn với Tang Du cảm tình vẫn không hợp, hai vợ chồng thậm chí còn chẳng hề nói chuyện với nhau. Cuối cùng ba mẹ hai bên mới tác hợp lại, âm thầm bỏ một chút thuốc vào trong rượu để ở nhà, phá vỡ ngăn cách giữa hai người họ lúc đó. Diệp Kính Hy tuy rằng vô cùng phẫn nộ với chuyện này, thế nhưng vào khoảng thời gian Tang Du mang thai, anh vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chồng, dốc lòng chăm sóc cô một năm.

Lúc Diệp Khiêm chào đời, toàn bộ Diệp gia lẫn Tang gia dường như đều được phủ một bầu không khí ấm áp. Diệp Khiêm khi còn bé rất đáng yêu, thịt thịt mềm mềm, hai bàn tay nhỏ bé cứ nhào vào lòng Diệp Kính Hy mà vỗ vỗ. Trong lòng Diệp Kính Hy quả thật rất thích nhóc Diệp Khiêm, tuy rằng nó là nhờ vào thuốc mới được sinh ra trong cái gia đình đầy bi kịch này, còn cha mẹ nó thì chẳng có chút tình cảm gì với nhau cả, thế nhưng dù sao, trên người nó vẫn mang dòng máu của anh, máu mủ tình thâm chính là bản tính nguyên thủy nhất của con người mà.

Khi đó ôm Diệp Khiêm trong lòng, Diệp Kính Hy thậm chí còn cho rằng, có đứa con trai này rồi, cả đời cứ sống bình bình thản thản như vậy cũng không đến nỗi tệ. Mỗi ngày đều ở công ty xử lý tài liệu mà bận đến sứt đầu mẻ trán, về nhà lại phải đối mặt với cô vợ lạnh như khối băng kia, cuộc sống như thế tuy rằng rất thống khổ, thế nhưng chí ít còn có thằng nhóc đáng yêu này làm anh cảm thấy có chút ấm áp của một gia đình.

Đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm với Trình Duyệt kia, chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, để nó chậm rãi thối rữa mà thôi.

Diệp Trí Viễn cũng vào lúc này đưa ra tuyên bố, đem quyền thừa kế của tập đoàn Thiên Vũ giao cho con trưởng Diệp Kính Hy.

Thế nhưng, ngay khi Diệp Kính Hy cho rằng tất cả mọi chuyện đã lắng đọng xuống như hạt bụi trần, chuẩn bị tiếp nhận quyền thừa kế của Thiên Vũ, thì Tang Du đột nhiên mất tích.

Bỏ lại đứa con trai còn chưa tới một tuổi, cô ta bỏ đi dứt khoát vô cùng.

Diệp Kính Hy khi đó vẫn còn trẻ, một người cha trẻ tuổi như vậy làm sao biết chăm sóc con nhỏ chứ? Anh thậm chí còn không dám ôm thằng nhỏ vào lòng, sợ mình chỉ hơi dùng lực một chút thôi sẽ làm bị thương tới nhóc con be bé ấy. Lúc Diệp Khiêm khóc anh lại càng không biết nên làm thế nào cho tốt, ban ngày tìm bảo mẫu tới dỗ nó, thế nhưng có đôi khi Diệp Khiêm cũng sẽ lớn tiếng khóc vào nửa đêm, Diệp Kính Hy bị tiếng khóc của thằng nhỏ đánh thức, bế nó mà vụng về dỗ dành, nghe nhóc con vẫn không ngừng khóc kêu liên tục, trong lòng Diệp Kính Hy càng thêm chua xót khổ sở, ngay cả một người để nói chuyện tâm sự cũng không có ở bên.

Tang Du bỏ con nhỏ lại mà biến mất không thấy tung tích, Diệp Kính Hy một mình đem Diệp Khiêm nuôi lớn, có bao nhiêu vất vả quả thật khó nói nên lời.

Những ngày tháng thống khổ ấy, bây giờ cũng chẳng muốn nhớ lại nữa.

Nhưng cũng vào lúc này, sự ra đi của Tang Du quả thật như một cái gõ vang dội làm cảnh tỉnh Diệp Kính Hy. Anh bắt đầu hoài nghi nguyên nhân Trình Duyệt chia tay mình năm đó, thậm chí còn hoài nghi cả tin tức phá sản của tập đoàn Thiên Vũ trước đây. Tra tới tra lui, cư nhiên tra ra được một ít sự thật đáng sợ.

Diệp Kính Huy biết được không ít nội tình trong đó, cũng dần dần để ý ra được vài manh mối trong câu chuyện của Diệp Kính Hy, hơi nhíu nhíu mày nói: “Khoảng thời gian đó ba vẫn luôn nằm viện không phải sao? Theo lý mà nói, hẳn phải không có thời gian mà để ý xem anh ở bên ai mới đúng, làm thế nào có thể phái người theo dõi chụp ảnh được?”

Diệp Kính Hy gật đầu, “Đó cũng là chỗ mà anh thấy không thích hợp nhất.”

Diệp Kính Huy hít sau một hơi, “Chẳng lẽ là… Mẹ?”

Diệp Kính Hy không có trực tiếp trả lời, trầm giọng xuống, “Tang Du đi rồi, anh mới hoài nghi mà điều tra hồ sơ xuất nhập cảnh của mẹ, thì ra cùng ngày anh quay về New York hôm đó, mẹ đã lên máy bay về nước một chuyến. Nếu như anh đoán không sai thì… Mẹ hẳn là đi tìm Trình Duyệt.”

“Cho nên, Trình Duyệt mới nói chia tay với anh kiên quyết như vậy.”

Nói đến đây, Diệp Kính Hy gắt gao nhíu mày. Không biết mẹ đã nói với Trình Duyệt những gì, có thể tưởng tượng được trong lòng Trình Duyệt đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có thể làm ra được quyết định đau đớn ấy, Diệp Kính Hy chỉ thấy đau lòng không thôi. Trình Duyệt đơn thuần như thế, vì mình mà nói ra những lời quyết tuyệt kia, trong lòng hẳn là không dễ chịu chút nào. Cho nên qua nhiều năm như vậy rồi, tên ngốc ấy vẫn luôn mang theo đau khổ cùng hối hận mà chờ chờ đợi đợi.

Diệp Kính Huy nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: “Đó cũng là nguyên nhân vì sao anh dứt khoát rời khỏi Diệp gia, cự tuyệt quyền thừa kế Thiên Vũ mà trở về nước gây dựng sự nghiệp sao? Bởi vì… Mẹ đã làm chuyện có lỗi với anh? Cho nên anh mới hoàn toàn thất vọng với cái nhà họ Diệp này?”

Diệp Kính Hy không trả lời, xem như là chấp nhận.

“Xem ra năm đó hai anh chia tay nhau cũng rất không cam lòng a, qua nhiều năm như vậy rồi, trong lòng vẫn còn nhớ tới đối phương…” Diệp Kính Huy trầm mặc một chút, “Vậy hiện tại thì sao, anh định làm thế nào? Tìm mẹ giải thích rõ ràng sao?”

“Không.” Diệp Kính Hy dừng một chút, “Ba đã mất, để mẹ an hưởng tuổi già đi thôi. Mẹ mấy năm nay đã rất khổ cực rồi, anh không muốn mang cái chuyện cũ rích này ra kích thích mẹ nữa. Chuyện giữa anh và Trình Duyệt, anh sẽ tự mình giải quyết.”

Diệp Kính Huy gật đầu. Đây mới đúng là ông anh trong ấn tượng của mình, lúc nào cũng một mình đảm đương mọi việc, lãnh tĩnh xử lý tốt tất cả vấn đề, đem tất cả mọi thứ đều gánh trên vai, nhưng anh cũng đã quên rằng, bờ vai của mình muốn gánh hết bao nhiêu là cân nặng đó kỳ thực rất có hạn.

Anh hai mấy năm nay quả thật đã chịu khổ nhiều rồi.

Để một thằng con trai mới hai mươi tuổi đầu nuôi lớn nhóc con còn chưa tới một tuổi, cái ả Tang Du đó nghĩ như thế nào vậy chứ? Không muốn có con vậy thì sinh nó ra làm gì? Lẽ nào thực sự là vì trả thù?*

(*) Để biết thêm nguồn gốc mọi chuyện của Diệp gia, mọi người chịu khó đọc bộ của Diệp nhị – Công bình đích báo thù nhé. Nhưng đại khái thì Tang Du vốn chỉ là con nuôi của Tang gia thôi, cưới Diệp đại chỉ vì muốn trả thù Diệp gia vì Diệp Trí Viễn trước đây đã bức cha mẹ ruột của cô phải tự tử.

Đối với anh hai mà nói, vì an nguy của Diệp gia mà phải xa người mình thương yêu nhất đã rất đau khổ rồi, kết quả kết hôn xong lại bị vợ mình ruồng bỏ, còn biết được người mẹ mà mình kính trọng nhất lại làm cái chuyện xấu xa ấy sau lưng mình, trong lòng anh có bao nhiêu thống khổ tuyệt vọng mới có thể dứt khoát cự tuyệt thừa kế Diệp gia, một mình mang con trai về nước như vậy chứ?

Ở trong nước gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vài năm sau sáng lập ra tập đoàn Long Hoa nổi danh, còn nuôi lớn Diệp Khiêm đến bây giờ, anh hai có bao nhiêu vất vả… Quả thật không thể tưởng tượng được!

Mà nói đến cùng, cũng chỉ vì Diệp gia mà thôi.

Cả đời này của anh hai đều đã được cha an bài sẵn rồi, anh một mực đi cái con đường mà người khác đã bày ra đó, trải qua cuộc tình thảm liệt, bi kịch của hôn nhân, dưới nhiều đả kích trầm trọng như vậy, rốt cuộc cũng tâm tàn ý nguội mà rời khỏi Diệp gia. Thế nhưng khoảng thời gian trước khi Diệp gia lại gặp chuyện không may, anh vẫn không nhịn được mà trở về hỗ trợ một chuyến, thậm chí còn vận dụng thế lực dưới tay mình để giúp đỡ… Xét cho cùng, cũng là vì cảm tình trong lòng vẫn còn quá nặng a.

Anh có lẽ là chán ghét cái nhà này, thế nhưng cũng rất thương yêu những người thân đã cho anh bao nhiêu thống khổ đó.

Cũng giống như mình vậy, cảm tình dành cho ba vừa là hận vừa là yêu.

Cái gia đình phiền phức này Diệp Kính Huy đã từng gánh vác chăm nom nó một khoảng thời gian, cho nên trong lòng anh hai có bao nhiêu khổ hắn đều hiểu được. Tuy rằng ba hiện giờ đã qua đời, thế nhưng không thể không nói, cái loại giáo dục biến thái của ông quả thật đã hại cả ba anh em đều thê thảm.

Nghĩ tới đây, Diệp Kính Huy gắt gao nhíu mày: “Như vậy, chuyện của Tang Du, anh định làm thế nào?”

“Mạng lưới tình báo dưới tay anh cư nhiên không tra ra được chút xíu tin tức nào của cô ấy. Anh cũng rất ngạc nhiên, không biết cô ta trốn ở đâu đây.” Nhắc tới cái tên này, ánh mắt của Diệp Kính Hy chợt trở nên băng lãnh.

Diệp Kính Huy suy nghĩ một chút, nói: “Về chuyện này em có thể hỗ trợ anh, em sẽ tới chỗ Tiêu Dật hỏi thăm tin tức, nói thế nào thì Tiêu Dật cũng là anh trai cô ấy, trong tay của hắn hẳn phải có tin tức của em gái mình mới đúng.”

Diệp Kính Hy gật đầu: “Đó cũng là nguyên nhân anh nói cho cậu biết rõ chân tướng. Anh và Trình Duyệt đã xa nhau lâu lắm rồi, anh không hy vọng có bất kỳ kẻ nào trở lại quấy nhiễu tụi anh nữa. Cho nên anh mới muốn biết tin tức xác thực của Tang Du.”

“Được. Tin tức của Tang Du em sẽ giúp anh chú ý tới. Bên phía mẹ cũng khoan hãy nói đã. Kính Văn thì sao? Nói cho nó không?”

“Nói cho nó làm gì?”

“Haiz~ biết anh đã tìm lại được người yêu xa cách lâu năm như vậy, Kính Văn sẽ rất vui nha. Dù sao thì em với nó cũng đã hạnh phúc mỹ mãn rồi, nhìn anh suốt ngày một mình một người, tụi em cũng không đành lòng a…” Đứng đắn nói xong chuyện rồi, Diệp Kính Huy lại bắt đầu trêu đùa.

Diệp Kính Hy nhíu nhíu mày: “Đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho nó biết.” Dừng một chút, “Còn có, anh cảnh cáo cậu…”

“Hả?”

“Trình Duyệt là người anh yêu nhất, anh hy vọng chú tôn trọng người ta một chút. Ở trước mặt Trình Duyệt thì bớt cà chớn lại đi, chị dâu gì gì đó anh không muốn nghe lần nữa! Trình Duyệt da mặt mỏng, không phải tùy tiện để chú đùa bỡn đâu.” Mặt lạnh xuống, hạ giọng, “Rõ chưa?”

Diệp Kính Huy sờ sờ mũi: “Ừm… Rõ rồi.”

Diệp Kính Hy thỏa mãn gật đầu, “Tốt, anh trở về phòng đây.”

“Nè, anh hai…”

Giọng nói phía sau đột nhiên vang lên khiến Diệp Kính Hy cứng đờ tại chỗ, anh còn tưởng đâu tai mình bị ù rồi chứ. Từ nhỏ tới lớn, Diệp Kính Huy hình như chưa bao giờ ngay mặt gọi anh là anh hai cả. Nó hôm nay làm sao vậy? Lẽ nào lương tâm cuối cùng cũng xuất hiện rồi à?

Vô cùng kinh ngạc mà quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện trên mặt Diệp Kính Huy mang theo nụ cười, ngữ khí cũng trở nên thành khẩn hơn trước: “Anh có thể gặp được người mình yêu sâu đậm như Trình Duyệt, em thật sự vui mừng cho anh a.” Dừng một chút, nhẹ nhàng nhún nhún vai nói, “Kỳ thực em biết, dưới cái loai giáo dục theo kiểu quân chủ chuyên chế đáng sợ của ba, làm anh hai phải gánh vác trách nhiệm nhiều lắm. Nếu như năm đó em sinh ra sớm hơn anh hai phút, người cưới Tang Du, chịu đựng những thống khổ này có lẽ là em rồi. Hy sinh của anh, em và Kính Văn đều biết. Cho nên anh cứ việc yên tâm theo đuổi Trình Duyệt đi, chút chuyện nhỏ này tụi em có thể thay anh làm được mà.”

Diệp Kính Hy thật sự là không tin được thằng em này của mình cư nhiên sẽ nói ra những lời cảm động như vậy…

Nó không phải luôn là kẻ vô tâm vô phế sao?

“Này, vẻ mặt anh đừng có khiếp sợ như thế được không hả? Em cũng có thời gian phát ra lương tâm chứ bộ! Nói mấy cái lời sến súa khiến răng đều ê lên thế này thật sự là tởm chết đi được, anh phải chừa cho chút mặt mũi chứ… Còn dám cười?!”

Diệp Kính Hy ngưng người, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm thằng em cá tính kỳ quặc của mình một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cảm ơn em.”

Diệp Kính Huy hừ một tiếng, tiện tay ôm lại anh hai mình.

Từ khi ra đời tới nay, hai anh em song sinh bị cha mình ép phải xa nhau, tuy rằng ngoài miệng chưa bao giờ gọi anh một tiếng anh hai, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới người anh ở phương xa đã cùng nhau chào đời với mình. Dù sao thì thân tình máu mủ không thể bị chút khoảng cách này làm mờ nhạt đi được, trên người cả hai suy cho cùng vẫn đang chảy chung một dòng máu mà.

Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ ôm nhau thân thiết thế này, bây giờ chỉ một cái ôm đơn giản thôi cũng đã làm cho tình cảm anh em giữa hai người họ nhích lại gần hơn không ít…

Diệp Kính Huy nhếch miệng cười cười, cố sức vỗ vỗ vai lão đại nhà mình, “Thôi anh quay lại với Trình Duyệt đi, có cần cái gì thì cứ nói. Đừng nói là cung cấp giường miễn phí cho anh, tất cả đạo cụ trong phòng cũng cho anh mặc sức chọn đó.”

Diệp Kính Hy buông hắn ra, nhíu mày nhíu mặt nói: “Chỉ biết cậu chỉ nói được vài câu tiếng người thôi mà.” Xoay người đi vào trong phòng, lúc đi tới cửa còn quay đầu lại nói, “Khoan hãy nói cho Kính Văn đã nhé.”

Diệp Kính Huy “Ừ” một tiếng, chờ anh vào trong phòng đóng cửa lại rồi liền vội vàng lấy di động ra gọi cho Diệp Kính Văn một cú điện thoại.

“A lô, Kính Văn hả, anh nói cho chú biết một chuyện cực kỳ kinh khủng nha, chú trước tiên phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đó…”

Diệp Kính Văn đầu dây bên kia tựa hồ như vừa mới rời giường, đang đánh răng, lười biếng nói: “Nói mau đi, anh nhiều lời vô ích như vậy làm gì.”

“Anh nói cho chú nghe, lão đại nguyên lai vẫn luôn thích một người, còn là nam nữa, thâm tình đến độ yêu hơn mười năm luôn đó nha… Người nọ chú cũng gặp qua rồi đó, chính là Trình Duyệt mà lần trước anh đụng vào, mang tới chỗ chú khám đó. Thật không nghĩ tới nha, lão đại của chúng ta còn có một chuyện tình bi thảm thương tâm khiến người nghe phải rơi đầy nước mắt như vậy. Nè, có đang nghe không đó? Sao không nói gì hết vậy?”

Diệp Kính Văn trầm mặc trong chốc lát mới hỏi: “Lão đại anh nói… Là ai?”

“Anh hai chú chứ ai a.”

“……”

Bên tai đột nhiên vang lên một trận tiếng lộp bộp lộp bộp, Diệp Kính Huy tà ác giương khóe môi lên, “Thế nào? Mới nghe tí xíu thôi đã kinh hãi rồi hả?”

Diệp Kính Văn trầm mặc một chút, bình tĩnh nói: “Cũng không đến nỗi kinh hãi cho lắm, ngón tay hơi run thôi, bàn chải đánh răng với ly xúc miệng bị rơi vào bồn cầu ấy mà.”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/72686


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận