Ân Thù Kiếm Lục Chương 3


Chương 3
Giai Nhân Xuất Hiện

Giọng nói đó lạnh như giá băng, từng tiếng lọt vào tai Phương Bửu Nhi như những hạt tuyết rơi. Hắn cảm thấy rợn người, hai hàm răng chạm vào nhau cầm cập.

Rồi một tràng cười vang lên, âm thanh rang rảng song cũng lạnh lùng như câu nói. Tràng cười dứt, một câu nói tiếp liền, lần này có phần nào ấm dịu:

- Tiểu tử tên Phương Bửu Nhi kia, đừng nghe lão, lão là người vô sỉ nhất đời, ác độc nhất đời...

Mộc Lang Quân hét lớn một tiếng, tung mình bay qua cửa sổ, thoát ra ngoài. Thân pháp của lão nhanh quá, cơ hồ Phương Bửu Nhi không nhận định kịp. Nhưng lão vọt nhanh, có người còn nhanh hơn lão, nhanh gấp mấy lần, người đó lao ngược chiều từ bên ngoài, cũng ngang qua cửa đó, vào trong phòng.

Thân pháp người đó nhanh đến độ chính Mộc Lang Quân không trông thấy, và Hồ Bất Sầu đã chú mắt theo dõi mọi diễn biến, mà cũng chẳng nhận định rõ ràng diện mạo hình vóc thế nào.

Khi bóng đó chạm chân xuống nền, Hồ Bất Sầu đứng lên quát khẽ:

- Bằng...

Nhưng với thân pháp tuyệt diệu như vậy, khi nào người vừa xuất hiện lại để cho họ Hồ nói gì? Cái chạm chân vừa rồi bất quá chỉ để lấy đà, thay vì đứng lại, người đó lại vọt tới sát Hồ Bất Sầu. Sau khi y thốt lên tiếng “Bằng”, thì người đó đã đưa tay điểm nhanh vào ba yếu huyệt của y nơi trước ngực, y chưa ngã xuống, người đó đã đảo bộ sang qua Phương Bửu Nhi, điểm luôn mấy huyệt nơi hông hắn, rồi bế xốc hắn nên, tung mình qua một khung cửa sổ khác ra bên ngoài.

Khi Hồ Bất Sầu ngã xuống nền thì người đó đã mang Phương Bửu Nhi đi mất dạng.

Bình sanh Hồ Bất Sầu chưa gặp mộc nhân vật nào có động tác cực kỳ nhanh nhẹn như người bí mật xuất hiện cướp Phương Bửu Nhi mang đi, động tác nhanh, thuật khinh công cũng tuyệt diệu. Y không tự vệ nổi, để người đó chế ngự dễ dàng, thì còn làm sao chiếu cố đến Phương Bửu Nhi kịp lúc?

Thoát ra bên ngoài cửa sổ rồi, người đó khẽ vung bàn tay bắn ra một điểm ngân quang, rồi lập tức nhún chân nhảy vút lên mái nhà, nằm sát xuống bất động.

Phương Bửu Nhi dù bị bắt đi như thế không chút sợ hãi, thầm nghĩ:

- Quái thật! Tại sao y chưa chịu chạy đi, còn nằm lại đây, định làm gì?

Nếu lão Mộc Lang Quân bắt gặp thì sao?

Từ trong một gian phòng gần đó, Mộc Lang Quân lại hét lên, lao vút ra ngoài, nhảy lên mái lướt qua đầu cả hai, đuổi theo điểm ngân quang.

Tuyệt nhiên lão không nhìn xuống, nên chẳng thấy người bí mật và Phương Bửu Nhi.

Khi Mộc Lang Quân lao vút đi xa rồi, người đó lại bế Phương Bửu Nhi đứng lên, đến lúc ấy Phương Bửu Nhi mới biết là người ấy vừa bắn ngân quang để dụ cho Mộc Lang Quân chạy xa, nhưng Mộc Lang quân đã chạy quá xa rồi, y cũng chẳng chịu rời khỏi nơi này, trái lại còn nhảy trở xuống bên dưới, vào một gian phòng.

Y rỉ bên tai Phương Bửu Nhi:

- Tiểu tử! Ngươi có thấy bổn cô nương gạt Mộc Lang Quân bỏ mồi bắt bóng chứ?

Âm thanh của người đó ngọc dịu dàng quá, êm ái hơn giọng oanh vàng trỗi lúc bình minh. Âm thanh đó phải là của một nữ nhân, mà nữ nhân phải là trang tuyệt sắc! Âm thanh có sức quyến rũ lạ thường, Phương Bửu Nhi dù chưa được bao nhiêu buổi đầu, vẫn nghe niềm rạo rực sôi động trong huyết quản. Hắn giương tròn mắt nhìn y, nhận ra chính là Ngọc Quan Nhân, con người xấu xí trông phát tởm, con người mà Mộc Lang Quân đã nhận qua âm thanh là Thủy Thiên Cơ.

Nhìn gương mặt xấu xí ghê tởm đó, bất giác Phương Bửu Nhi rùng mình, niềm rạo rực lắng dịu ngay, hắn nhắm mắt lại.

Bị Ngọc Quan Nhân Thủy Thiên Cơ điểm huyệt, hắn chẳag còn cử động được nữa, luôn cả lưỡi cũng cứng lại, hắn không thốt được lời nào.

Hắn nhận ra so với lần bị Mộc Lang Quân điểm huyệt, cảm giác khác hẳn.

Bỗng, một tiếng hú vọng ngân dài từ xa vang đến, tiếng hú càng lúc nghe càng gần, Phương Bửu Nhi biết ngay Mộc Lang Quân lùng gian tế không gặp đã trở lại.

Lão trở lại, bắt đầu từ gian phòng thứ nhất, lão tung chưởng đẩy bật cửa vọt vào trong lục soát một chút rồi trở ra, tiếp tục lục soát gian thứ hai, sang gian thứ ba và những gian kế tiếp...

Chưởng tung vù vù cửa bật ầm ầm, ngôi nhà chuyển động lên tưởng chừng sẽ ngã xuống bất cứ phút giây nào.

Để khích nộ lão, Thúy Thiên Cơ chốc chốc lại gọi to một tiếng, lão chạy sang hướng Đông thì tiếng gọi vang lên hướng Tây, lão chạy sang hướng Nam tiếng gọi vang lên hướng Bắc lão lùng khắp nơi quần khấp chốn, nhưng chẳng bắt gặp bóng người nào cả.

Không gặp người, không thể phát tiết phẫn nộ, lão đập phá đồ vật vỡ ầm ầm.

Mặc cho Mộc Lang Quân lùng kiếm đập phá, Ngọc Quan Nhân Thủy Thiên Cơ ung dung bế Phương Bửu Nhi nhảy xuống đất thong thả bước đi, chẳng hề sợ hãi.

Phương Bửu Nhi lấy làm lạ, tìm hiểu mãi tại sao bà ta không chịu bước gấp để mau rời khỏi tòa nhà này. Còn quanh quẩn tại đây là còn bị Mộc Lang Quân theo đuổi. Nhưng rồi, hắn vỡ lẽ biết ngay bà ta sở dĩ chậm, là để tránh gây tiếng động, có bước chậm, tiếng chân mới nhẹ nhàng. Huống chi bà ta lại mang hắn dưới nách, hắn dù còn nhỏ tuổi, cũng là một sức nặng đáng kể.

Độ chừng đã cách ngôi nhà khá xa. Thủy Thiên Cơ gia tăng tốc độ bước nhanh và dài hơn...

Tốc độ càng phút càng tăng, Phương Bửu Nhi nghe gió thổi ngược vù vù bên tai, hắn có cảm tưởng là bà đang cưỡi mây lướt di.

Một lát sau, Thủy Thiên Cơ dừng chân lại.

Phương Bửu Nhi nhìn quanh, nơi đó một vùng núi non hiểm tuấn, bên dưới là ven biển, sóng vỗ bọt trào trắng xóa.

Thủy Thiên Cơ vừa giải huyệt đạo cho Phương Bửu Nhi, vừa thốt:

- Ta với ngươi thỏa ước một điều kiện, nếu ngươi không toan tìm cách chạy đi thì ta chẳng điểm huyệt ngươi nữa.

Phương Bửu Nhi cười khổ:

- Chạy đâu cho thoát khỏi tay bà mà tìm cách chạy?

Thủy Thiên Cơ vuốt sau lưng hắn dịu giọng tiếp:

- Khá đấy! Tiểu tử thông minh thế là được lắm, ta rất thích những đứa bé thông minh như ngươi!

Rồi bà nói:

- Ta bắt ngươi rời xa sư phụ ngươi như vậy ngươi có thấy khó chịu chăng?

Phường Bửu Nhi bĩu môi:

- Tại sao lại khó chịu? Nếu được rời xa lão ấy vĩnh viễn thì đúng là một đại hạnh cho tôi chứ làm gì lại khó chịu?

Bỗng hắn nhớ lại Hồ Bất Sầu còn kẹt trong tay Mộc Lang Quân, có lẽ vị thúc thúc đó đang nghĩ đến hắn rất nhiều mà cũng lo nghĩ cho số phận của y không ít.

Hắn dự đoán, Thủy Thiên Cơ bắt hắn mang đi như vậy chắc không phải do một hảo ý gì. Rất có thể bà ta quản thúc hắn vĩnh viễn. Đã xa Hồ Bất Sầu lại còn bị quản thúc, làm thế nào trở về. nhà sống bên ngoại công?

Hắn nhớ lại câu nói của Mộc Lang Quân vừa rồi:

- Ngươi mà rơi vô tay bà ấy, dù có muốn chết cũng chẳng chết được với bà tạ..

Hắn rùng minh tưởng đến viễn ảnh đầy bất ngờ của ngày mai.

Còn nhỏ tuổi quá chưa hề tiếp xúc với đời, tâm tính còn thuần phác quá, nghĩ làm sao thần sắc hiện ra làm vậy, hiện tại hắn lộ vẻ ưu tư ra mặt.

Thủy Thiên Cơ nhìn hắn bật cười khanh khách:

- Ngươi đừng dối ta, ta biết miệng thì nói thế chứ lòng lại khó chịu lắm, có phải vậy chăng?

Phương Bửu Nhi không thích nói chuyện với bà ta, vội nhắm mắt lại day mặt qua hướng khác.

Thủy Thiên Cơ không ngừng rờ rẫm khắp mình hắn, xem chừng bà ta nâng niu, trìu mến hắn vô cùng, giả sử tuổi tác song phương không quá chênh lệch thì đúng là tình nhân ve vuốt mơn trớn người yêu. Cảnh trạng âu yếm rạt rào, như quá nhớ nhung khát vọng sau bao ngày xa cách...

Bàn tay của bà ta như có phép lạ, sờ mó đến đâu là Phương Bửu Nhi nghe khoan khoái đến đó, dù hắn chưa đến tuổi bộc phát tinh cảm cũng nghe niềm đam mê chuyền khắp người..... Thủy Thiên Cơ nói giọng hết sức dịu dàng trầm ấm:

- Đừng sợ! Chẳng có gì đáng sợ cả. Mà cũng đừng lo nghĩ gì cả. Cứ yên trí ở đây với ta mấy hôm, rồi ta sẽ đưa ngươi về...

Hai tay ôm hắn, đặt hắn ngồi trọn trong lòng bà, hơi ấm từ người bà truyền sang hắn làm cho máu huyết hắn càng rạo rực hơn. Hắn không còn tìm cách rời xa bà ta được nữa, toàn thân bà như có sức hút mãnh liệt quá, dù hắn không muốn vẫn bị áp sát vào người bà.

Hắn quên mất gương mặt bà xấu xí, kinh tởm, hắn nhắm mắt lại nghe niềm đê mê dâng trào, đưa hồn hắn phiêu phưởng, chơi vơi.

Bỗng Thủy Thiên Cơ buột miệng thở dài:

- Ta muốn cái lão Mộc xuẩn ngốc kia đáp ứng cho ta một điều kiện.

Nếu không thì.....Ngươi thông minh thế kia, ta nỡ nào hạ thủ sát hại cho đành?

Phương Bửu Nhi bừng tỉnh đê mê, vụt đứng lên, cao giọng hối gấp:

- Bà dùng tôi làm con tin, tạo áp lực buộc lão ấy chấp nhận điều kiện của bà?

Thủy Thiên Cơ mỉm cười dịu giọng:

- Thông minh thật! Ngươi đoán đúng ý ta.

Phương Bửu Nhi bật cười lớn:

- Nếu vậy bà lầm to! Bà làm một việc hết sức sai lầm. Dù bà có chặt tôi ra làm trăm mảnh, Mộc Lang Quân cũng chẳng hề nao núng.

Thủy Thiên Cơ trố mắt:

- Thật vậy?

Phương Bửu Nhi xì một tiếng:

- Lão với tôi đâu phải là thân thích gì? Lão bắt tôi, mang từ xa về đó, dọc đường tôi làm đủ mọi cách chọc tức lão. Lão đang căm hận tôi, làm gì lão lại vì tôi mà đáp ứng điều kiện của bà? Nếu bà không tin, cứ làm thử xem lão có nao núng chăng! Tôi chỉ sợ bà phí công vô ích!

Dù đã đứng lên, dù đang thốt với Thủy Thiên Cơ, hắn vẫn nhắm mắt, không thấy gương mặt bà.

Thúy Thiên Cơ mỉm cười:

- Tiểu tử! Lần này thì ngươi không thông minh rồi. Giả sử việc đó có thật như vậy, ngươi cũng chẳng nên nói ra cho ta hiểu. Bởi nếu ta biết được ngươi vô dụng, thì ta giết quách ngươi cho ta khỏi bận giữ gìn.

Phương Bửu Nhi giật mình thầm nghĩ:

- Bà ta nói đúng. Tại sao ta nói ra như thế. Đáng lẽ ta chỉ nghĩ trong lòng thôi đừng nói ra là hơn, ta đã không ưa bà. tại sao ta lại nói lên những điều ta nghĩ? Bà có đáng cho ta giãi bày tâm sự đâu?

Hắn vụt mở mắt ra, nhìn thấy thần sắc của bà, nhưng thấy gương mặt đáng tởm quá, hắn nhắm mắt lại liền.

Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:

- Ngươi không dám nhìn ta? Mặt ta xấu lắm phải không?

Phương Bửu Nhi đáp gọn:

- Nếu chỉ có xấu thôi còn nói làm gì? Đã xấu lại còn ghê tởm lạ!

Thấy mặt bà là có chết đi được, chết gấp!

Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách, một lúc sau gọi hắn:

- Bây giờ, ngươi thử mở mắt ra nhìn lại xem nào! Phương Bửu Nhi lắc đầu quầy quậy:

- Không không nhìn đâu? Tôi không có can đảm nhìn mặt bà nữa!

Tuy nhiên hắn hi hí mí mất, nhìn qua khe hở, hắn giật mình chẳng những không khép mi mắt lại mà còn mở rộng hơn.

Trước mặt hắn, hiện tại không phải là một nữ dạ xoa nữa, đối tượng có đầy đủ những nét của một giai nhân, chỉ nội một nụ cười của giai nhân thôi, cũng thừa ma lực khuất phục một đạo quân hùng mạnh mọp mình sát đất, sẵn sàng nhận mọi sự dày vò...

Phương Bửu Nhi từng đọc sách sử, người xưa ghi lại bao nhiêu hình ảnh yêu kiều, hắn từng hình dung những mỹ nhân đó qua tưởng tượng, nhưng hắn phải nhìn nhận sự tưởng tượng của hắn quá nghèo nàn trước một con người bằng thịt, có nhiều nét quyến rũ mỹ lệ mà trí tưởng lượng của hắn chưa hề phác họa.

Một con người đẹp trên chỗ tưởng tượng, có những nét ngoại sự tưởng tượng. Trời, hóa công quá ưu đãi một người như thế sao?

Cái đẹp của Thủy Thiên Cơ, dù hắn đã đọc hàng muôn, hàng vạn chữ, qua bao nhiêu năm rộng tháng dài, hắn vẫn thấy không đủ chữ để mô tả.

Trước đó hắn chết khiếp vì vẻ xấu xí ghê tởm, thì giờ đây hắn lại chết si chết mê, hắn thừ người ra đó, mắt giương tròn mồm há hốc.

Thủy Thiên Cơ đưa tay ngoắc :

- Lại đây!

truyen8.mobi

Phương Bửu Nhi như mảnh sắt bị viên đã nam châm hút mạnh, hắn không còn tự chủ được nữa, bước tới. Đúng ra là hắn nhào tới hơn là bước, vì sức hút quá mạnh.

Thủy Thiên Cơ cất giọng hết sức dịu dàng:

- Tiểu tử xem ta có đẹp không?

Phương Bữu Nhi thở dài:

- Tôi đã đọc qua rất nhiều sách sử, có sách ca tụng sắc đẹp, có sách ghi rằng sắc đẹp là nguồn gốc của mọi tội lỗi, sắc đẹp là mối hoạn họa của người đời. Tôi chẳng hiểu thế nào là nguồn gốc tội lỗi, thế nào là mối hoạn họa. Giờ đây trông thấy bà tôi thức ngộ ngay!

Thủy Thiên Cơ đảo ánh mắt thu ba đầy tình tứ nhoẻn miệng cười duyên:

- Tại sao là nguồn gốc của mọi tội lỗi? Tại sao là mối hoạn họa của người đời?

Phương Bữu Nhi lại thở dài:

- Tôi là một đứa bé tuổi non, trông thấy bà tâm thần tán loạn, bà đưa tay ngoắc tôi chạy đến ngay. Giả sử một thanh niên nào gặp bà, thì cái độ si mê cuồng nhiệt sẽ bốc cao đến đâu. Bà sai khiến họ giết người họ vẫn cúi đầu ngoan ngoãn vâng theo. Bà bảo họ lên trời, xuống đất, nhảy vào lửa, lặn trong nước sôi, họ chẳng từ nan. Bà có thấy chăng, những tội họ làm, những hoạn họa họ tạo cho đời đều có vẻ quyến rũ của bà sai khiến họ. Tất cả đều bắt nguồn từ nơi bà.

Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách:

- Ngươi tuổi thì nhỏ, sự hiểu biết rất rộng ta thích những tiểu tử như ngươi, ngồi mà nói chuyện với ngươi liền một đôi ngày vẫn không thấy chán.

Đột nhiên bà rú lên một tiếng khủng khiếp, chụp tay Phương Bửu Nhi nắm chặt, mắt bà dán xuống đất Phương Bửu Nhi lấy làm lạ nhìn theo.

Một con chuột to, một con chuột dài độ bốn năm tấc đang nhìn bà, bà sợ quá líu lưỡi, lí nhí:

- Chuột... chuột Bà dù có võ công cao tuyệt vẫn là một nữ nhân, mà nữ nhân nào lại chẳng gớm chuột?

Phương Bửu Nhi dù chẳng có võ công, dù còn nhỏ tuổi, vẫn là nam nhân. Đã là nam nhân thì chẳng sợ chuột. Hắn giậm chân miệng dọa hù hù, đuổi con chuột, nhưng nó chẳng chịu chạy đi cứ thu hình tại đó, giương mắt nhìn Thủy Thiên Cơ làm bà càng sợ hơn.

Phương Bửu Nhi cúi xuống cởi một chiếc giầy quăng tới. Chuột hoảng sợ, quay mình chạy mất.

Thủy Thiên Cơ thở phào mấy tiếng, đưa tay vuốt ngực:

- Ghê quá! Ghê quá? Con chuột ác ôn làm ta suýt chết khiếp. May cho ta là có ngươi, ngươi chẳng sợ chuột?

Phương Bửu Nhi bước tới nhặt chiếc giày xỏ vào chân rồi thốt lên:

- Thật ra tôi cũng sợ chuột như bà!

Thủy Thiên Cơ trố mắt:

- Ngươi sợ chuội sao ngươi lại..... Phương Bửu Nhi nghiêm giọng chặn câu nói của bà:

- Trời sanh nam nhân trên cõi đời này là để bảo vệ nữ nhân. Tôi thấy bà sợ chuột, nên quên mất là mình cũng sợ chuột cấp tốc đuổi chuột cho bà hết sợ.

Thủy Thiên Cơ sáng mắt lên:

- Tiểu tử đáng yêu quá...

Bất thình lình bà lướt tới ôm Phương Bửu Nhi vào lòng, hôn vào má vào miệng hắn.

Phương Bửu Nhi thẹn đỏ mặt, kêu to:

- Bà buông tôi ra bà đừng làm thế chớ, nam nữ thọ bất thân mà.

Bà không biết câu đó.

Thủy Thiên Cơ vừa hôn, vừa cưới hắc hắc, rồi thốt:

- Ta làm vậy đã sao. Ngươi chỉ là một đứa bé con, ta có muốn đi xa hơn nữa cũng chẳng được!

Phương Bửu Nhi chỉnh sắc mặt:

- Đành rằng hai cái tuổi chênh lệch rất xa, song tôi là nam bà là nữ. Thánh nhân có dạy, nam nữ là phải phân biệt, trừ khi nào thành vợ chồng mới được phép gần gũi nhau.

Thủy Thiên Cơ cười tíu tít:

- Thì ngươi hãy làm chồng ta, một người chồng nhỏ xíu, ngươi đã đuổi chuột cứu ta, ta có thể làm vợ ngươi để trả ơn cũng được chứ! Phải không ông chồng tí hon của ta?

Phương Bửu Nhi bị bà ôm chặt quá, không vùng vẫy nổi, bà ta lại cứ ghì hắn tìm mặt mà hôn càng hôn càng ghì, làm hắn đỏ mặt lên như gấc chín. hắn thầm nghĩ:

- Bà đã cố tình đùa cợt ta, tại sao ta chẳng đùa cợt lại bà?

Thay vì vùng vẫy nửa hắn vòng tay ôm ngang hông bà, ngẩng mặt lên chờ bà ta ghé sát mũi xuống, đột nhiên hắn há miệng cắn chót mũi bà.

Đau quá Thủy Thiên Cơ đưa tay vò vò chiếc mũi càu nhàu:

- Ngươi... ngươi dám..:

Phương Bửu Nhi cười hì hì:

- Đã là vợ chồng với nhau cắn chót mũi một chút cũng không được sao? Thời Tuyên đế nhà Tây Hán, có quan Kinh Triệu Doãn là Thương Sưởng từng ca ngợi cái việc kẻ lông mày cho mỹ nhân là một trong những lạc thú khuê phòng kia mà?

Thủy Thiên Cơ trố mắt nhìn sững hắn, không tưởng nổi một tiểu tử chưa ráo máu đầu lại biết những cái thú buồng the. Một lúc lâu, bà bật cười lớn nói:

- Ngươi đúng là một đứa bé tinh quái! Rất đáng là chồng tí hon của Thủy Thiên Cơ này.

Phương Bửu Nhi gật đầu đùa tiếp:

- Xin mời hiền thê theo hạ quan!

Hắn đã đọc những câu xưng hô như thế trên nhiều sách, ngày xưa hàng quan lại thường dùng đối với những mệnh phụ phu nhân. Hắn nghĩ là chẳng bao giờ có dịp sử dụng, ngờ đâu, hôm nay sử dụng rất đúng lúc, đúng việc.

Nghe hắn xưng hô như thế. Thủy Thiên Cơ khoái trá cười híp mắt.

Cười một lúc, bà ta hỏi:

- Thượng quan định đưa tiện thiếp đi đâu đây?

Phương Bửu Nhi đã đóng kịch. cứ đóng luôn:

- Người xưa có nói gả cho gà, con gái phải theo gà, gả cho chó phải theo chó, chồng đi đâu vợ phải theo đó, còn hỏi đến nơi nào để làm gì?

Thủy Thiên Cơ đột nhiên chỉnh sắc mặt nghiêm giọng thốt:

- Ngươi đọc sách khá nhiều lại quên mất một câu của cổ nhân?

Phương Bửu Nhi trố mắt:

- Câu gì?

Thủy Thiên Cơ tiếp:

- Cưới vợ gà, phải tùy gà, cưới vợ chó, phải tùy chó!

Phương Bửu Nhi lắc đầu:

- Làm gì có câu đó lưu truyền đến nay?

Thủy Thiên Cơ điềm nhiên:

- Có chứ! Có ghi trong sách rõ ràng, tại ngươi hoặc chẳng đọc, hoặc có đọc song quên mất rồi!

Phương, Bửu Nhi sửng sốt:

- Sách nào? Ai làm ra sách đó?

Thủy Thiên Cơ buông gọn:

- Vợ Khổng Phu Tử!

Buông xong bà gập người lại mà cười, Phương Bửu Nhi cũng ôm bụng mà cười, cả hai bò lăn ra mà cười. Họ cười lâu lắm, sau cùng Thủy Thiên Cơ ngưng cười, thốt:

- Đã lâu lắm rồi ta không có dịp nào cười bằng thích như lần này.

Rất tiếc là ta có việc cần phải làm gấp, nếu không thì chẳng rõ ta sẽ cười đến bao giờ mới hả. Ngươi cứ ở đây chờ ta nhé!

Phương Bửu Nhi nói:

- Bà định đi tìm Mộc Lang Quân để gây sự à?

Thủy Thiên Cơ gật đầu:

- Phải! Ta khuyên ngươi đừng bỏ đi đâu nhé.

Phương Bửu Nhi chớp mắt:

- Chưa biết được! Nếu thấy hứng ta có thể đi bâng quợ..

Thủy Thiên Cơ dịu giọng:

- Đi đâu làm chi! Cứ ở đây ngủ yên một giấc ngon lành để khi ta trở về, ta đánh thức.

Bà đưa tay điểm vào huyệt ngủ của hắn, rồi tìm chỗ kín rồi đặt hắn nằm xuống, gài khuy áo cho hắn, vừa làm cái việc đó bà vừa lẩm bẩm:

- Ngủ ngon nhé! Ông chồng tí hon của ta. Ta đi một chốc trở lại ngay!

Nhìn gương mặt hồng hồng của hắn, bà không dằn lòng nổi lại cúi xuống hôn hắn mấy lượt rồi mang chiếc mặt nạ xấu xí như trước, dùng thuật khinh công lao mình vút đi như tên bắn.

Thấy Thiên Cơ đi chưa được bao lâu, từ trong một cái động bí mật nằm khuất sau mấy tảng đá hình quá dị, hai thiếu nữ xuất hiện.

Một nàng vận áo đỏ, nàng kia mặc áo trắng, nàng trước cao ốm, nàng sau lùn mập, nhưng cả hai có làn da trắng như tuyết, đôi mắt chớp ngời ánh thu ba.

Cả hai độ mười bảy mười tám.

Thiếu nữ áo đỏ điểm một nụ cười:

- Võ công bà ấy cũng có hạng lắm chứ. Thú thật ta phải một phen khiếp vía với bà ta rồi đấy, nếu chẳng dè dặt tất phải bị bà ta phát hiện ra mình rồi?

Nàng áo trắng bật cười khanh khách:

- May là thơ thơ chộp đầu được một con chuột, buông ra đúng lúc dọa hãi bà ta, thành bà ta hoảng lên, quên lưu ý đến bọn mình?

Thiếu nữ áo đỏ cười híp mắt:

- Không ngờ bà ấy lại sợ chuột đến thế. Cái sợ của bà ấy cứu chúng ta thoát nạn!

Cả hai trước khi nói một câu gì đều cười, nụ cười họ tươi quá, hấp dẫn quá, giọng cười ấm áp quá, trông thấy nụ cười đó, nghe giọng cười đó, còn ai giữ vững lòng đừng xiêu?

Chừng như họ sanh ra trên đời này, chi để cười vui, sầu khổ đừng mong xâm chiếm tâm hồn họ?

Thiếu nữ áo đỏ cúi mình xuống đưa tay xoa đầu Phương Bửu Nhi thốt:

- Tiểu tử này có vẻ thông minh khác thường, lại ăn nói lanh lợi hoạt bát đáng yêu quá!

Thíếu nữ áo trắng cười nhẹ:

- Chắc thơ thơ có ý chọn hắn làm trượng phu?

Nàng áo đỏ gắt:

- Nói nhảm! Liễu đầu liệu hồn đấy nhé. Coi chừng chết với ta bây giờ?

Nàng áo trắng nói tiếp:

- Thơ thơ chẳng có ý đó sao chứ? Chính tôi, tôi cũng muốn mang hắn về với chúng ta Nàng áo đỏ vỗ tay:

- Ta nói có sai đâu? Ngươi muốn chọn hắn l 6a86 m tiểu trượng phu, lại đổ cho ta.

Nàng bật cười khoái trá, vừa cười vừa xoa đầu Phương Bửu Nhi tỏ vẻ âu yếm lạ.

Đến lượt nàng áo trắng gắt:

- Tôi có giống thơ thơ đâu? Luôn luôn thơ thơ chỉ nghĩ đến mình thôi. Tôi thì khác, thấy tiểu tử thông minh, thơ thơ có ý chiếm hắn liền để tận hưởng khoái lạc với hắn. Chứ còn tôi thì không, tôi định mang hắn về, hiến cho tiểu công chúa của chúng ta đó!

Nàng áo đỏ chớp chớp mắt reo lên:

- Ý kiến hay! Hay lắm! Hắn với tiểu công chúa của chúng ta đúng là một đôi cân xứng. Trời sanh ra người này là dành để cho người kia, cả hai hiệp nhau đúng là giai ngẫu tự nhiên thành.

Nàng áo trắng cười tít:

- Dĩ nhiên rồi, đợi gì thơ thơ phải nói ra tôi mới hiểu. Nếu chẳng hiểu, có khi nào tôi nói ý kiến đó đâu? Tiểu công chúa của chúng ta ngày nào cũng như ngày nào, không có ai bầu bạn cả. Công chúa khoái trá, chúng ta được yên tịnh, khỏi nghe càu nhàu, hằn học, khỏi bị quấy nhiễu thường xuyên.

Nàng áo đỏ bỗng trầm giọng:

- Nhưng... nhưng chúng ta lén lút bắt ngay người chồng tí hon của bà ấy. Bà trở về đây thấy vắng chồng sẽ oán hận chúng ta đến đâu!

Nàng áo trắng điềm nhiên:

- Đến khi nào chúng ta thi hành công tác xong xuôi, âm thầm bế hắn đi, bà ấy làm gì biết được chúng ta phỗng tay trên mà oán hận?

Chừng như thích thú với cái việc bắt cóc Phương Bửu Nhi mang về cho tiểu công chúa, nàng áo trắng bật cười ha hả, cười một lúc, rồi thốt:

- Hai chị em ta hễ hiệp chung một chỗ thì làm được rất nhiều điều khoái trá. Cái lão ấy gần đây hay nổi tánh khí bất ngờ, không ai chịu nổi, nếu trông thấy tiểu tử, chắc chắn phải cởi mở không còn làm khổ chúng ta nữa!

Cả hai mỗi người một câu, câu qua câu lại càng nói càng thích thú, càng cười vang cả hai cao hứng tột độ.

Nàng áo đỏ gật đầu:

- Vậy là kể như chúng ta đồng ý với nhau rồi, cứ như thế thi hành!

Rồi nàng lòn tay dưới lưng Phương Bửu Nhi, bế xốc hắn lên.

Nàng áo trắng hỏi:

- Có nên giải huyệt trước cho hắn không?

Nàng áo đỏ lắc đầu:

- Không nên? Hắn tỉnh lại, hắn thấy mình sắp lên thiên đàng, biết đâu hắn chẳng đòi hỏi khoái lạc ngay, chúng ta mới làm sao? Vâng theo ý muốn của hắn, tiểu công chúa hay được quở trách chúng ta thì sao?

Nàng lại bật cười lớn.

Nàng áo trắng cũng cười to:

- Thơ thơ lúc nào cũng nghĩ đến điều đó. Rõ thật là bị ám ảnh!

Phải gấp lấy chồng đi, chứ không thì loạn óc mất!

Cả hai thoát đi liền. Từ nơi mô đá họ lao mình xuống phía dưới, nhẹ nhàng như hai cánh yến.

Bên dưới là ven biển, có một chiếc thuyền con, chế tạo hết sức tinh xảo, thuyền đang chao chao theo nhịp sóng nhồi, ngoài khơi là trời nước mênh mông, sóng cuộn chập chùng, gió gào ầm ĩ...

Khi tỉnh lại, Phương Bửu Nhi đầu tiên cảm thấy cái lạnh của phiến đá, nơi Thủy Thiên Cơ đặt hắn đã tan biến mất, và hiện tại hắn nghe lưng êm dịu ấm áp lạ.

Một mùi hương nhẹ thoang thoảng trong không khí. Hít phải, tâm hồn thư thái vô cùng.

Hắn lấy làm lạ, đảo mắt nhìn quanh, quanh hắn toàn là màn gấm phủ giăng, bên ngoài màn thấp thoáng có sáu bảy thiếu nữ, nàng nào cũng xinh đẹp tuyệt trần, phảng phất thiên tiên trong các bộ y phục đủ màu. Màu sắc chớp ngời tăng thêm về huy hoàng rực rỡ của khung cảnh.

Những tiên nữ đó nàng nào cũng gắn nụ cười tươi nơi miệng. Nếu sắc đẹp của họ có khuyết điểm, nụ cười đó cũng sẽ điểm xuyết cho toàn vẹn ngay, biến họ thành quyến rũ lạ lùng.

Hắn nghĩ mình đang nằm mộng, nhưng hắn đưa tay sờ soạng quanh chỗ nằm. Hắn cắn môi, xem cảm giác thế nào và hắn ý thức ngay là đang sống với thực cảnh.

Hắn nhảy xuống giường, mở mắt to, nhìn quanh rồi nhìn ra ngoài.

Bọn thiếu nữ bên ngoài thấy bộ tịch hắn thì gập lưng lại cười, cười mãi.

Phương Bửu Nhi trố mắt hỏi:

- Đây.. đây là đâu?

Trong bọn thiếu nữ, nàng mặc áo trắng chừng như cao hứng tội độ, chớp chớp mắt hỏi lại:

- Ngươi xem đây giống nơi nào?

Nàng có đeo đôi vòng, lủng lẳng nơi vành tai, cười lớn, đầu lắc lắc, đôi vòng cũng lắc lắc theo. Vòng bằng vàng, chiếu lấp lánh tạo cho nàng một sắc thái tân kỳ.

Phương Bửu Nhi lại đảo mắt quan sát quanh mình lượt nữa. Thấy giường ngà, rèm gấm, màn nhung, đúng là một gian phòng, song không rộng lớn lắm. Gian phòng trang trí cực kỳ hoa lệ.

Ngoại tổ của hắn lâ Thanh Bình Kiếm Khách Bạch Tam Không lãnh tụ trọn vùng Tề Lỗ, sản nghiệp to lớn chẳng thiếu món gì. Phương Bửu Nhi từ thủa ấu thơ sống trong khung cảnh giàu sang đó, hưởng dụng thừa thãi, từng quen với những kỳ trân bửu vật, nhưng nếu đem gia đình ngoại tổ so với địa điểm này thì còn sai biệt quá nhiều, nếu chẳng nói ngoa, thì đúng là trời với vực.

Càng quan sát, Phương Bửu Nhi càng nhận thấy vẻ tráng lệ huy hoàng của gian phòng.

Một gian phòng như thế này thì trọn khu gia cư sẽ còn ra sao nữa.

Hắn thừ người đứng lặng, không còn biết ức đoán như thế nào cho đúng. Hoàng cung? Đế khuyết? Thâm khuê của hạng thiên kim?

Thiếu nữ áo trắng cười duyên, giọng cười hết sức ấm dịu :

- Sao? Ngươi đã đoán ra đây là đâu chưa?

Phương Bửu Nhi thở dài:

- Ta là Lưu Linh? Ta là Nguyễn Tịch? Ta lạc vào tiên cảnh, ta đang sống giữa quần tiên.

Tất cả bọn thiếu nữ bật cười khanh khách:

- Bọn ta đẹp như các nàng tiên à?

Phương Bửu Nhi chỉnh sắc:

- Đành rằng tôi chưa hề trông thấy tiên nữ lần nào. Đành rằng các vị thơ thơ đều là những trang tuyệt thế giai nhân, song nghĩ cho cùng người trần có đẹp đến đâu, cũng chẳng so sánh được tiên nữ là hạng vô ưu vô tự, vô tục niệm, vô dục tình. Thiết tưởng là một cuộc so sánh giữa hai giới đều là điều cuồng vọng.

Bọn thiếu nữ thấy tiểu tử chưa ráo máu đầu đã có lập luận trang nghiêm thì không khỏi buồn cười, tuy nhiên chúng cũng đắc ý phần nào vì ít nhất cũng được hắn tán là đẹp.

Thiếu nữ áo trắng đảo ánh thu ba, mỉm cười hỏi:

- Người xem, bọn ta với cái bà vợ sồn sồn của ngươi ai đẹp hơn ai?

Bà vợ sồn sồn với ông chồng tí hon!

Những danh từ đó gợi thích thú cho chúng, tất cả lại bật cười lên, gập lưng mà cười, cười đến chảy nước mắt.

Phương Bửu Nhi trừng mắt gằn giọng:

- Các vị thơ thơ, làm sao biết được chuyện đó?

Nàng áo trắng vừa cười vừa thốt :

- Bọn ta là tiên nữ, tiên thì việc gì lại chẳng biết?

Một nàng khác vận áo xanh, giục:

- Nói mau đi! Ngươi thấy sao?

Phương Bửu Nhi đảo mắt qua lại mấy lượt, bỗng thở dài:

- Hoa lan mùa xuân hoa cúc mùa thu, hoa nào chẳng đẹp? Mỗi loại một vẻ, vẻ đẹp hợp với mùa, thật sự mà nói, không thể so sánh được?

Nàng áo xanh cười nhẹ, tiếp:

- Linh muội nói đúng quá? Tiểu tử này chẳng những tuấn tú khôi ngô mà khí chất thanh khiết, thần tình tao nhã, mở miệng là nhả ngọc phun châu!

Bỗng có tiếng gọi từ phòng bên cạnh vọng đến:

- Tiểu Linh Đang đâu? Vào đây mài mực hộ ta, đừng để ta chờ lâu đấy!

Nàng áo trắng điểm một nụ cười thốt:

- Tiểu công chúa đúng là chúa phiền nhiễu người ta. Bất cứ lúc nào cũng bắt người ta quanh quẩn bên mình. May mà ta tìm được gã này mang về đây, có người bầu bạn cho, vừa đỡ cho chúng ta, vừa làm cho công chúa thích thú.

Nghe nàng nói, thấy đôi vòng bằng vàng lắc lắc dưới vành tai.

Phương Bửu Nhi biết ngay nàng chính là Tiểu Linh Đang. Có lẽ do vật đó mà thành tên, hắn không khỏi cười thầm.

Rồi nàng bước tới, nắm tay hắn, dịu giọng tiếp:

- Ta đưa ngươi đến gặp tiểu công chúa của ta nhé! Tiểu công chúa còn xinh đẹp hơn tiên nữ đây. Ngươi bầu bạn với tiểu công chúa hay ngược lại cũng có thế, ngươi có thấy khoái chăng?

Phương Bửu Nhi lắc đầu:

- Tại đây là một tiên cảnh rồi, tuy vậy tôi chẳng muốn ở, tôi chỉ muốn về thôi. Các vị thơ thơ hãy đưa tôi về chỗ cũ đi, tôi chẳng muốn gặp tiểu công chúa nào cả, dù tiểu công chúa xinh đẹp hơn tiên.

Linh nhi, nàng áo trắng cười nhẹ:

- Thế ra ngươi không muốn xa bà vợ sồn sồn của ngươi à?

Phương Bửu Nhi thẹn đỏ mặt:

- Ai... ai muốn gặp mụ ấy? Cách xa mụ ấy càng lâu càng hay, chỉ vì tôi...

Linh nhi dịu giọng chận lời hắn:

- Nếu không muốn gặp mặt mụ ấy nữa, thì nên ở lại đây. Ta cam đoan nếu ngươi trông thấy tiểu công chúa của ta rồi, dù có đuổi ngươi cũng chẳng chịu đi?

Phương Bửu Nhi nóng nảy:

- Tôi... tôi...

Bọn thiếu nữ nào để cho hắn nói được gì nữa, chúng cười lên ầm ĩ, nàng thì đẩy, nàng thì lôi hắn đi, hắn dù là nam nhân song có khác nào nữ nhân, vẫn bất lực trước áp lực của một đoàn nữ quái.

Chúng đưa hắn đi thco con đường hành lang, dọc theo hành lang có bảy tám vọng cửa, mỗi ba bốn vọng, nàng áo xanh vỗ nhẹ lên đầu hắn, thốt:

- Nghe lời bọn ta đi, vào bầu bạn với tiểu công chúa, nếu bất tuân chúng ta đưa ngươi trở lại mụ ấy đấy. Hoặc giả chúng ta đưa ngươi tới tận chân trời, cho ngươi chẳng bao giờ còn tìm về nhà được!

Phương Bửu Nhi giật mình thầm nghĩ :

- Bọn này xem thì đẹp đẽ, thùy mị ăn nói dịu dàng, nhưng hung dữ quá, chừng như chúng thuộc thành phần ác độc trong giang hồ thì phải.

Ta còn lạ gì chúng định đưa ta đến chỗ tiểu công chúa của chúng, để làm một tên hầu hạ tùy sai trong các việc vặt vãnh, đỡ lụy phiền cho chúng. Chúng tưởng đâu ta không biết việc đó!

Bị Thủy Thiên Cơ bắt đi, tuy hắn bất mãn nhiều, song ít nhất ở trong tay Thủy Thiên Cơ hắn còn hy vọng trốn đi, tìm đường trở về nhà ngoại tổ, nhưng kẹt ở trong tay bọn này thì mong mỏi gì thấy trời thấy đất nữa? Nơi đây theo cảm nghĩ đầu tiên của hắn, đúng là một nơi thần bí, một địa phương cổ quái biết đến bao giờ có dịp trở về? Rồi còn sự việc tìm tay đệ nhất kiếm khách đương thời, là thuyền chủ Ngũ Sắc Phàm, làm sao thực hiện công việc đó đúng lúc. Rồi còn Hồ thúc thúc?

Hiện tại thúc thúc ra sao, bên cạnh Mộc Lang Quân?

Tưởng tới tưởng lui, hắn chẳng tìm thấy một ánh sáng nào mang lại cho hắn chút hy vọng nhỏ mọn, rồi hắn đành lờ đi mặc cho số phận đưa đẩy thế nào phải chịu thế ấy.

Cuối cùng hắn thấy hoàn cảnh hết sức trớ trêu đáng buồn cười quá, hắn lại nghĩ:

- Người xưa nói, ngũ thập nhi tri thiên mạng, ta nay mới mười lăm, sao lại có ý phó mặc cho định mạng? Như vậy sao được gọi là con người có chí quật cường?

Hắn thật sự chưa đầy mười lăm tuổi nhưng đã có những tư tưởng siêu việt hơn trang lứa của hắn nhiều, hắn lại còn có lối suy diễn chín chắn, không kém những người cao niên, nhờ đó hắn không đến nỗi quá tiêu cực để giòng đời lôi cuốn đắm chìm, hắn không thụ động, nếu có bất động là để tìm lối thoát thôi.

Cho nên, hắn tự tạo cho mình được cái dửng dưng trước mọi nghịch cảnh, và hiện tại hắn yên lặng chờ xem bọn thiếu nữ còn giở trò gì nữa.

Bọn thiếu nữ đã đưa hắn đến trước vọng cửa thứ nhất, nàng áo xanh mở ra, Linh Nhi đứng sau lưng hắn đầy hắn tới, hắn không gượng lại được bước trở vào trong phòng.

Gian phòng đó, bày trí có phần hoa lệ hơn gian phòng hắn. Chính giữa, có một chiếc bàn cẩn ngọc xanh, trên bàn có bình ngọc, trong bình có cắm hoa bên cạnh bình có xấp giấy loại thượng hảo hạng, có nghiên mực, có giá bút, lại có một chiếc bát to cũng bằng ngọc, đựng nước xanh, có lẽ nước dùng để rửa bút.

Ngồi bên cạnh chiếc bàn là một thiếu nữ tác độ mười hai, mười ba tuổi, vận y phục toàn trắng, màu trắng tinh khiết như tuyết, hai tay chõi má, chỏ tỳ lên bàn, đưa mắt nhìn bình hoa, nhìn chăm chú đến xuất thần.

truyen8.mobi

Trán rộng, mày thanh, mắt sáng, dĩ nhiên thiếu nữ phải xinh đẹp vô cùng, có xinh đẹp mới làm chủ tể một đàn tiên nữ đang quây quanh Phương Bửu Nhi ủng hộ hắn vào đây.

Nàng nhìn hoa, hoa gần nàng, hoa thuộc loài quý kề bên mặt nàng như mất hẳn vẻ tươi.

Thoáng nhìn qua Phương Bửu Nhi vốn tính cao ngạo, vốn giữ lễ độ, đạo đức, vẫn không tránh khỏi dao động thần hồn.

Trời! Khung cảnh đó, giai nhân đó, trên thế gian này lại có một bức tranh sống như thế sao Bất giác hắn thu hình, thu ý, không còn cao ngạo nữa, không còn nghênh ngang nữa, hắn dè dặt đặt từng bước nhẹ tiến vào sợ làm kinh động nàng.

Hắn vào đến bàn, không đợi ai mời, rón rén kéo nhẹ một chiếc ghế, rồi ngồi xuống đối diện với nàng. Hắn không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, hắn nhìn hoa chăm chú, nhìn một lúc rồi cũng xuất thần luôn.

Một lúc sau, hắn bừng tỉnh nhận ra hoa cắm tượng hình không theo một phương thức nào cả, hắn cười thầm, con người không có khiếu thẩm mỹ thì chơi hoa làm gì?

Nhưng nhìn kỹ, hắn giật mình, nhận ra lối cắm hoa hỗn tạp đó, hẳn chẳng phải vì người chơi hoa không có khiếu thẩm mỹ, mà đúng là một lối kỳ diệu, trên thế gian này chưa nhấc có mấy tay sành cắm hoa như chủ nhân trong phòng.

Khoảng cách từng đóa, màu sắc phối hợp, chồi thấp chồi cao, cách sắp xếp hết sức tinh xảo, dù ai khó tính đến đâu, dù ai không thích chơi hoa, ngắm bình hoa cũng chẳng tìm được điểm nào đáng chỉ trích cả, và thấy thích liền.

Hoa đã đẹp, đó là lẽ dĩ nhiên rồi, sắp xếp khéo léo, hoa như tăng phần diễm ảo hơn, gặp tay chơi hoa như thế này, hoa sẽ tăng giá trị vô cùng.

Bình sanh, Phương Bửu Nhi cũng thích chơi hoa, yêu hoa, cũng cắm hoa vào lọ, nhưng hắn có tưởng tượng đâu trên thế gian lại có nghệ thuật cắm hoa? Hắn chỉ cho là cắm hoa bất quá là một trò tiêu khiển, giờ đây hắn mới có nhận thức là có người nâng cái trò tiêu khiển đó lên thành một nghệ thuật.

Hắn mê hoa, hắn suy tưởng về nghệ thuật cắm hoa, bất giác hắn quên hiện cảnh, buột miệng thở dài:

- Trông thấy bình hoa này rồi mới biết, tất cả những bình hoa khác đều do tục tử phàm phu trang trí. Có lẽ ta cũng là một trong số ngốc tử đó đòi học chơi hoa.

Hắn thốt rất khẽ, song ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa nhau là mặt bàn, tức nhiên không lớn lắm, tiếng nói của hắn phải vang mạnh vào tai thiếu nữ, nàng giật mình bừng tỉnh ngẩng mặt lên, giương tròn mắt nhìn sững hắn một lúc lâu, đoạn kêu lên:

- Ngươi..... ngươi à quái vật từ đâu tới?

Phương Bửu Nhi điềm nhiên dáp:

- Tôi là người, chẳng phải là quái vật. Tôi từ nơi vô định mà đến, và không do ý định mà đến.

Thiếu nữ chính là tiểu công chúa, nàng lại nhìn sững Phương Bửu Nhi một lúc nữa rồi mới hỏi:

- Ngươi là người sao ngươi chẳng giống ta? Ăn mặc như thế đó mà là người?

Phương Bửu Nhi vừa bực, vừa tức cười:

:

- Tôi là nam nhân! Phải ăn mặc khác hơn cô nương, nam nhân giống nữ nhân thế nào được?

Thoạt tiên trông thấy tiểu công chúa đẹp, Phương Bửu Nhi nghĩ rằng hẳn nàng phải thông minh lắm, rồi nhìn lối cắm hoa, hắn lại cũng tin chắc là mình nghĩ đúng.

Nhưng giờ đây qua hai câu nàng hỏi, hắn phát hiện ra nàng ngây ngô như kẻ si dại, hắn hết sức thương hại cho nàng và cũng có phần nào tiếc rẻ.

Tiểu công chúa lại mở to đôi mắt nhìn hắn một lúc lâu, rồi lắc đầu thốt:

- Không! Không phải vậy đâu! Là nam nhân sao ngươi không có râu?

Phương Bửu Nhi hết còn cười nổi, hắn lắc đầu tỏ vẻ chán nản:

- Tôi còn nhỏ tuổi làm gì có râu? Cô nương lại chẳng hiểu được một việc như thế sao?

Tiểu công chúa lại nhìn hắn, bỗng bật cười:

- Ạ! Ta biết rồi! Thì ra nam nhân còn nhỏ tuổi là không có râu!

Muốn có râu dài phải chờ đến lúc cao tuổi. Cũng như những đứa bé con, lúc mới sanh không có răng, lớn lên răng mới mọc!

Nàng thốt với giọng hết sức trịnh trọng, như người vừa phát minh ra một sự kiện lạ, như cho rằng sự kiện đó trên thế gian này không có ai nghĩ ra nổi.

Thốt xong nàng lại cười cười khoái trá, tự tán thưởng mình bằng tiếng cười đó.

Phương Bửu Nhi dù thương hại nàng đến đâu cũng không thể dằn lòng được nữa, bật cười to, hắn cười ngiêng ngửa, hắn đưa tay chỉ tiểu công chúa, cánh tay vươn ra quá dài suốt chạm vào bình hoa, hắn kêu lên:

- Cô nương... cô nương...

Thấy hắn bật cười, tiểu công chúa phẫn nộ, gằn giọng:

- Tại sao ngươi cười? Có cái gì đáng cười đâu? Vì ta thấy gia gia có râu, ta cứ tưởng hễ là nam nhân tất phải có râu, do đó ta mới hỏi ngươi chứ!

Phương Bửu Nhi sửng sốt, ngưng bặt tràng cười ngay, nhìn nàng hỏi:

- Thế ra, từ bao lâu nay, cô nương chi trông thấy một mình lệnh tôn là nam nhân thôi à?

Tiểu công chúa cau mặt:

- Gia gia ta là người thông minh bậc nhất trên đời, anh tuấn bậc nhất trên đời mà cũng là người giàu bậc nhất trên đời. Ta chỉ nhìn người thôi, ta chẳng cần trông thấy một nam nhân nào khác!

Có thật là sự nàng chỉ thích một nam nhân thần tượng đó chăng?

Không ai hiểu được tâm tự nàng, có điều trong vẻ cao ngạo quật cường của nàng có ẩn ước niềm oán, do tịch mịch gây nên..... Phương Bửu Nhi thở dài hỏi tiếp:

- Tuy nhiên từ trước đến nay, chẳng có ai giải thích cho cô nương sự đó sao?

Tiểu công chúa lắc đầu:

- Gia gia không nói gì cả, ta cũng chẳng muốn nghe.

Bỗng như chợt nghĩ ra điều gì, nàng mở tròn đôi mắt tiếp:

- Nơi đây chẳng hề có bóng nam nhân, ta quên hỏi ngươi làm sao ngươi đến được nơi này?

Phương Bửu Nhi cười khổ:

- Tôi đã nói rồi, cô nương quên lãng hay không lưu ý? Cô nương hỏi tôi như thế, rồi tôi phải hỏi lại ai? Khi tôi tỉnh lại bất phát giác hiện ra mình ở tại đây!

Tiểu công chúa chớp chớp đôi mắt, thốt :

- Ta đã hiểu rồi! Hẳn là Tiểu Linh Đang nhân xuất ngoại thi hành công tác gặp ngươi rồi mang ngươi về đây!

Đối với quan hệ bình thường giữa nam và nữ nàng hoàn toàn mờ tịt, nhưng luận về tình lý, nàng suy diễn rất xác đáng, khôn

--------Hết chương 3---------

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/1552


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận