Chương 50 Thâm độc Cô ta khó nhọc mở mắt, nhìn thẳng về phía tôi và anh ta, hơi thở còn không rõ, phải chú ý mới nghe thấy những lời từ miệng cô ta nói. Giọng nói này đúng là Thúy Hương, vẫn là cái giọng căm ghét kinh thường tôi.
- Ha ha… – Cô ta tự cười, cảm tưởng như sức để bật cười cũng không còn mà chỉ cố cười yếu ớt – Ta không ngờ đấy… không ngờ lại đến tình cảnh này, công chúa không những không đưa về được mà ngay cả những người đi cùng đều bị giết… bản thân mình lại trở nên thê thảm dở sống dở chết…
Cái gì? Vậy ra tôi được đưa đến đây nhưng anh ta lại không có ý định thả công chúa? Anh ta đang có tính toán gì vậy?
Tôi nhìn sang anh ta nghi hoặc dè chừng. Gương mặt ấy nở một nụ cười băng giá thâm hiểm, từ từ mà nói:
- Yên tâm đi, công chúa của các người đang sống rất tốt, nàng còn không nghĩ rằng mình bị giam lỏng, thậm chí nàng đã vui vẻ tiếp nhận lời cầu hôn của ta!
Ánh mắt tôi sững sờ… Anh ta còn muốn kết hôn với công chúa? Công chúa hẳn vẫn đang ngây thơ mù quáng tin tưởng anh ta…
Thúy Hương đầy phẫn uất, dường như đã quên luôn cả đau đớn trên thân thể, miệng không ngừng nguyền rủa Trọng Thủy, sau đó không ngờ rằng chị ta lại tiếp tục quay sang nguyền rủa cả tôi:
- Đồ ti tiện, ta không ngờ ngươi lại là con hồ ly gian xảo như vậy, cả tướng quân anh minh cũng bị ngươi mê hoặc rồi… Thì ra ngươi không phải kẻ nông nổi ngu ngốc gì mà là diễn xuất quá đạt…
Chị ta đang nói lung tung gì vậy, tôi hoàn toàn không hiểu, chẳng nhẽ chị ta vì quá đau đớn nên đã hóa điên? Thái độ của chị ta đối với tôi trước nay luôn không tốt đẹp gì khiến tôi cũng chẳng ưa lại gì chị ta, cộng với việc chị ta bắt cóc tôi mà tôi chưa tính toán đã đủ làm tôi căm giận. Thế nhưng, chứng kiến chị ta máu me thảm thương như vậy, tôi cũng không tránh khỏi thương xót ít nhiều… Thành ra tôi vẫn ngẩn ngơ nhìn chị ta trong giây lát, chưa hề có phản ứng gì thêm thì đã nghe chị ta tiếp tục với những lời như kết tội:
- Cái gì mà điều kiện trao đổi, ta nghĩ mãi không ra lý do hắn chọn ngươi làm điều kiện trao đổi để làm gì… ha ha, tất cả chỉ là một màn kịch… ngươi là gián điệp, ngươi là tình nhân của hắn… ngươi đã chia rẽ tướng quân và bệ hạ, ngươi mê hoặc tướng quân… nói xem, kẻ đê tiện ngươi đã ăn cắp được bí mật gì ở chỗ tướng quân?
- Cái gì chứ? – Tôi ngây thơ bối rối hỏi, tự nhiên tâm trạng lại bất ổn – Tại sao chị lại nói như vậy chứ? Cái gì mà…
Ánh mắt tôi hỗn loạn, vô tình chạm phải ánh mắt Trọng Thủy đứng ngay bên cạnh. Thì ra nãy giờ anh ta thản nhiên chứng kiến, thái độ trào phúng như đang xem kịch hay…
Như vậy là sao? Tại sao chị ta lại nói như vậy? Chẳng hay lúc tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Trọng Thủy nhân cơ hội tôi còn ngơ ngác, nhanh nhẹn vươn tay ôm lấy tôi, lập tức giữ lấy cằm tôi, bất ngờ phủ xuống một nụ hôn ngay trước mắt những người ở đây bao gồm Thúy Hương.
Tôi đầy kinh ngạc, phản xạ đầu tiên là muốn vùng vẫy nhưng còn chưa kịp động thủ một chút nào đã thấy ngón tay anh ta luồn qua sau gáy, tưởng chừng như đang giữ lấy đầu đối phương khi hôn nhưng thực ra lại là bấm vào yếu huyệt. Sau cảm giác đau nhói, đầu óc tôi liền choáng váng, nhất thời mất đi phản kháng, gần như tê liệt tay chân…
Anh ta có vẻ như là một kẻ lão luyện trong những việc như này, cách anh ta hôn dễ dàng chi phối cả hơi thở của đối phương… Tôi hoàn toàn như một con búp bê vải trong tay anh ta, sợ hãi, ghê rợn mà không thể kháng cự.
Rốt cuộc đang diễn ra chuyện gì vậy?
Hôn một hồi dài, lúc anh ta ngừng lại, cả người tôi tôi mềm nhũn ẻo lả không một chút sức lực ngả vào mình anh ta, tư thế vô cùng mờ ám. Còn anh ta vẫn một tay ôm lấy mình tôi, một tay chậm rãi vuốt ve như với thứ đồ chơi quen thuộc. Thậm chí anh ta còn khẽ liếm môi như thưởng thức dư vị của nụ hôn, ân cần nói những lời âu yếm:
- Đúng vậy, đây là người con gái ta yêu thương nhất, lần này nàng ấy cũng đã làm rất tốt rồi…
Tôi phát hiện ra cả việc mở miệng nói cũng không được, hoàn toàn tê dại… Chỉ có thể khó khăn mở mắt mà chứng kiến Thúy Hương tự cười đau khổ rồi tiếp tục tuôn ra lời lẽ hàm ý khinh bỉ.
- Con tiện nhân! Hôm nay ta có chết cũng làm ma nguyền rủa ngươi, làm ma báo mộng cho tướng quân! Tướng quân nhất định sẽ không thể mắc bẫy, ngài nhất định không thể lo lắng đi tìm ngươi mà rơi vào âm mưu của các người!
Không phải chứ?!! Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Trọng Thủy, con người xảo quyệt này đã làm gì? Tại sao Thúy Hương lại càng thêm hiểu lầm tôi? Chị ta đang nói những lời gì vậy?
Không được, nhất định có cái gì đó không ổn…
Tôi gắng cử động mong có thể thoát khỏi anh ta, nhưng cựa mình được một chút cả thân thể lại như muốn rớt xuống, thành ra giống như tôi đang cố ý ẻo lả với Trọng Thủy.
Anh ta khẽ cười, một nụ cười thoáng qua nhưng đủ thấy sự đắc ý và thâm hiểm…
- Bảo bối, nàng mệt rồi sao, chắc nơi này nặng mùi quá… để ta đưa nàng về!
Hoàn toàn dễ dàng để bế tôi lên mang ra ngoài, anh ta khi ra đến cửa còn ra hiệu gì đó cho mấy tên thuộc hạ, ánh mắt vô cùng tinh vi khó lường…
Tôi ngước mắt nhìn anh ta nghi kị xen lẫn lo âu, không lẽ anh ta sai thuộc hạ kết liễu Thúy Hương hay tiếp tục nhục hình cô ta? Những việc đã làm không phải đã quá tàn nhẫn mất nhân tính rồi sao?
Tôi vẫn chưa thể hình dung được hết sự tình vừa rồi, cõi lòng hoang mang tột cùng. Trọng Thủy chỉ cần nhìn cũng hiểu được trong đầu tôi đang hỗn loạn…
Bước chậm rãi thư thái theo những lối nhỏ lát đá quanh co qua khu vườn xanh mát, anh ta không vội mà giải thích:
- Kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi, yên tâm đi… Ta sẽ không giết cô ta đâu, ngược lại sẽ “sắp đặt” để cô ta có cơ hội trốn về tìm hắn…
Trong âm điệu của anh ta có chút trào phúng, đối lập với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo tàn nhẫn. Bây giờ thì tôi đã gần hiểu ra ý đồ của của anh ta.
Ác độc thật, chẳng lẽ anh ta muốn ly gián tôi và Cao Lỗ? Thúy Hương trở về sẽ nói gì với Cao Lỗ đây. Cô ta là thân tín của Cao Lỗ, nay bị hành hạ sống dở chết dở trở về, nhớ như in màn kịch Trọng Thủy bày ra trước mắt …
Không được, Cao Lỗ liệu có bao giờ nao núng vì lời nói của cô ta? Hắn vốn rất cẩn thận chuyện gián điệp, khi tôi mới đến không phải chưa từng nghi ngờ tôi… hơn nữa tôi chưa bao giờ làm rõ cho hắn xuất thân của mình, nay cô dâu lại bất ngờ biến mất trong lễ cưới không dấu vết?
Chưa kể đến, Cao Lỗ cũng biết tôi và Trọng Thủy từng gặp nhau từ trước, hắn sẽ nghĩ gì đây?
Chưa kể Trọng Thủy còn đang tính toán điều gì tiếp theo nữa?
- Hắn yêu ngươi, dù thế nào hắn cũng sẽ đến tìm ngươi, nếu như hắn tin tưởng, hắn sẽ đến cứu ngươi, còn nếu hắn có một chút nghi ngờ cũng sẽ đến tìm ngươi làm rõ chân tướng… đương nhiên không thể quá dễ dàng để ly gián các người như vậy… ta vẫn còn rất nhiều trò vui…
Nói rồi anh ta cúi đầu, đôi môi miết nhẹ trên trán tôi. Tôi thực sự muốn lảng tránh, thậm chí la hét, vùng vẫy, trước mặt anh ta bày tỏ thái độ của mình nhưng hoàn toàn không có cơ hội… Anh ta thực sự thủ đoạn thâm hiểm khôn cùng, đã làm gì là sẽ khiến người khác cơ hội phản kháng cũng không có sao?
Trước khi suy tính đến chuyện khác, tôi phải thoát khỏi tình cảnh này đã.
…
…
Chẳng rõ anh ta bế tôi đi đâu, đi lòng vòng càng thấy vào sâu trong khu vườn. Càng đi vào, càng thấy tươi tốt rập rạp cỏ cây, đủ loại, đủ màu sắc… Biệt viện này thực sự thích hợp làm một nơi an dưỡng lý tưởng. Nếu không phải tôi đang ở trong hoàn cảnh bi đát này, có lẽ tôi cũng sẽ có điều kiện thả hồn để tận hưởng thiên nhiên…
Thì ra giữa khu vườn lớn này là một hồ nước nhỏ, xung quanh hồ trồng những hàng dương liễu mềm mại rủ bóng. Nước hồ đầu mùa hạ trong vắt, phản chiếu ánh nắng lấp lánh…
Gần sát bờ hồ có lát đá trắng, trơn mịn sạch sẽ có thể thoải mái ngồi xuống được…
Anh ta lại bên một gốc dương liễu ngả ra phía hồ, đặt tôi xuống rồi nhàn rỗi ngồi xuống bên cạnh. Tôi lúc này vẫn không thể cử động theo ý muốn, cũng không hiểu anh ta muốn làm gì.
Anh ta bỏ mặc những ánh mắt dù là chán ghét, nghi hoặc hay đề phòng từ tôi, thoải mái dựa vào gốc cây . Có lẽ anh ta cho rằng cứ nên mặc kệ, dù sao tôi bây giờ không khác gì một khúc gỗ vô tri…
– Mấy canh giờ nữa ngươi sẽ trở lại bình thường, càng thư giãn, càng tránh suy nghĩ thì sẽ càng nhanh hồi phục…
Anh ta ngồi duỗi một chân, vươn cánh tay đỡ lấy tôi , đặt tôi gối lên chân mình.
Tỏ ra tử tế như vậy, anh ta đang muốn làm gì chứ?
- Ta ghét ánh mắt này !
Một bàn tay anh ta phủ lên mắt tôi, trước mắt thấy tối tăm, chỉ có một vài tia sáng mờ mờ lọt qua kẽ ngón tay của bàn tay lành lạnh. Đây không phải bàn tay ấm áp quen thuộc của Cao Lỗ, cớ gì lại có thể tiếp xúc thân thiết với tôi như vậy?
Im lặng một hồi lâu, không biết anh ta nghĩ gì, không nhìn thấy gương mặt anh ta… Chỉ cảm nhận được gió man mát mơn man qua làn da…
Cảnh quang bình yên như vậy mà cõi lòng tôi lại âu lo như có lửa đốt…