Chương 59 Hiểu lầm càng thêm sâu Trước mặt tôi, Trọng Thủy đã hoàn toàn lột bỏ mọi lớp mặt nạ. Đây mới chính là con người thật của anh ta? Tàn nhẫn, ích kỷ, nham hiểm… Sự dịu dàng, kể cả là yêu chiều, thỏa hiệp với tôi vừa mới đây… tất cả chỉ là giả tạo, là anh ta cố tình sắp xếp.
Trọng Thủy buông gương mặt còn bàng hoàng của tôi ra, và lại trở nên bình tĩnh. Con người này có thể thay đổi thái độ trên gương mặt quá nhanh, không thể lường trước.
- Bây giờ ta nên quay lại chỗ công chúa, tránh để nàng sinh nghi… – Trọng Thủy hiểm ác cười – Còn ngươi, có thể ngoan ngoãn ở đây đợi ta, hoặc có thể thử thách bản thân mình chạy trốn xem, bỏ đi tìm hắn xem… Ta chỉ muốn nhắc nhở với ngươi. Dù ngươi chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, cả đời này sẽ không! – Anh ta đầy tự tin mà nói – Tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị tinh thần, phần đời còn lại chỉ có thể giam mình trong biệt uyển đó, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy nam nhân duy nhất là ta, cả đời chịu dày vò, thống khổ…
- Không bao giờ! – Tôi lùi ra sau, kiên quyết nói.
- Không bao giờ sao? – Anh ta tiếp tục ngạo nghễ cười, túm lấy vai tôi kéo lên – Là như vậy, vĩnh viễn. Chỉ bao giờ ta thực sự xuống địa ngục, lôi ngươi đi theo… ngươi mới thoát khỏi kiếp này…
- Bản thân anh không phải cũng đang đứng dưới địa ngục nhìn lên sao? – Tôi căm ghét, đả kích anh ta. Anh ta đang sống với địa ngục anh ta tạo ra, còn muốn hãm hại người khác cùng trầm luân với mình.
Trọng Thủy tức giận, đến giờ phút này, đối với tôi, anh ta không hề ôn nhu, không hề kiềm chế nữa. Anh ta cúi xuống cưỡng đoạt môi tôi, miệng lưỡi kĩ năng điêu luyện mang theo oán hận, luồn lách xâm chiếm. Tôi kinh tởm anh ta đến muốn buồn nôn, liều mạng lắc đầu giãy dụa. Anh ta không hôn lâu, chỉ đơn thuần là cảnh cáo, ánh mắt đục ngầu, giọng nói nguy hiểm kề sát bên tai, âm điệu đe dọa nhưng không hề vội vã:
- Đừng chọc giận ta, nếu không trước khi xé ngươi thành ngàn mảnh, ta sẽ để cho ngươi chịu dẫm đạp dày vò kinh khủng nhất. Hãy tự biết rằng, sẽ không bao giờ có thể nhận lại từ ta chân tình nữa, bởi ngươi cũng từng muốn dẫm đạp lên nó không chỉ một lần….
Anh ta rút xuống từ mái tóc cái kẹp tóc đã cài cho tôi, bóp nó nát vụn trong tay, mặc cho mảnh vụn đâm vào da thịt, máu từng giọt nhỏ xuống. Máu chảy không thê lương bằng ánh mắt:
- Kể từ lúc bàn tay ngươi tìm đến chuôi dao… Hoài vọng cuối cùng của ta đã dập tắt, và màn kịch ta dự phòng cũng chính thức có hiệu lực. Ngươi rốt cuộc cũng không một chút lưu tình hay đắn đo, vẫn có thể xuống tay với ta…
- Chính anh đã dựng lên màn kịch đó, chẳng phải muốn tôi vào bẫy sao? Bản thân anh cũng biết tôi căm ghét anh, không tin tưởng anh, muốn thoát khỏi anh… cho nên bất cứ cái gì cũng có thể làm! – Tôi nói xong, kịch liệt chùi miệng.
Trọng Thủy không còn muốn dông dài, là anh ta không muốn phá vỡ kế hoạch với công chúa. Ánh mắt khinh bạc trước hành động tôi cố gắng xóa dấu vết của anh ta. Trước khi rời đi, anh ta tàn nhẫn cảnh báo:
- Hà cớ phí công, bởi còn đêm nay, những ngày tháng về sau… ta sẽ không nhẫn nhịn với ngươi nữa…
Thân ảnh anh ta như gió lướt đi, còn mình tôi đứng giữa khoảng sân lớn trống trải. Tôi sẽ không bao giờ an phận đợi chết ở đây, dù biết anh ta không đơn thuần đe dọa, dù anh ta đã trải sẵn lưới nhện, dù có chạy đi đâu cũng không có khả năng trốn khỏi thì tôi vẫn phải thử. Tôi không muốn suốt đời làm nô lệ bị anh ta giam cầm, không muốn bàn tay ghê tởm đó chạm vào tôi, không muốn!
Chưa kể đến, tôi nhất định phải gặp Cao Lỗ, nói rõ tất cả, giải quyết hiểu lầm. Có lẽ hắn vẫn chưa rời khỏi trấn này…
Thực kì lạ, tôi một mình dễ dàng tìm đường ra khỏi biệt viện này, không hề có một ai ngăn cản. Vậy còn đám gia nhân, thuộc hạ thiện chiến lúc nãy của anh ta đâu? Họ cũng rút đi không dấu vết, tưởng như những con dơi núp mình trong bóng tối, đợi hiệu lệnh của anh ta mới đồng loạt lao ra. Phải chăng anh ta sai họ đi gây khó dễ cho Cao Lỗ? Anh ta nói không giết hắn ngay, nhưng không biết sẽ làm ra trò gì phía sau? Nếu anh ta ngầm bắt Cao Lỗ, rồi tra tấn hắn khai ra những bí mật quân sự? Không thể được!!!…
Anh ta không ngại nếu tôi tìm Cao Lỗ giải thích? Anh ta hẳn đã có tính toán, và nắm chắc thế chủ động đến đâu? Tôi phải làm thế nào? Liệu tôi mò đi tìm hắn bây giờ, lại rơi vào một cái bẫy khác không? Kể từ lúc nãy, tôi cảm thấy rất kinh sợ con người đó.
Nhưng, trong lòng tôi vẫn day dứt khát vọng tìm hắn, nếu tôi không đi tìm hắn, liệu cả đời sẽ vĩnh viễn mất cơ hội? Gặp lại nhau chỉ chốc lát mà hiểu lầm chồng chất, tôi không cam tâm…
Tôi rời khỏi biệt viện, không thể đi bộ nên tìm chuồng ngựa. Vừa vặn thấy một đám thuộc hạ khác của Trọng Thủy dắt trong chuồng ngựa đi, kẻ nào cũng mang binh khí, cung tên, có vẻ rất khẩn cấp phục mệnh làm gì đó. Vây bắt Cao Lỗ sao?
Chúng phi ngựa ra khỏi biệt viện. Tôi trong lòng tự dưng thấy sợ hãi, vội muốn đuổi theo.
Ngựa của Trọng Thủy vẫn còn ở đây, hẳn anh ta vẫn đang ở một góc nào đó trong biệt viện, bên công chúa, giả vờ yêu thương lừa gạt nàng. Không nghĩ nhiều, dù sao ở đây cũng chỉ còn một con ngựa, tôi nhảy lên lưng nó phi đi, đuổi theo dấu vết đám người kia.
Đám người kia đều là cao thủ giang hồ, họ cưỡi ngựa phi nhanh như gió bão, kị thuật của tôi không giỏi như vậy, đuổi theo vô cùng chật vật. Nếu không phải con bạch mã này của Trọng Thủy là cực phẩm ưu việt, có lẽ tôi đã để mất dấu.
Bọn chúng lao vào thành trấn, bắt gặp một toán thuộc hạ khác đang giao đấu với một đám người lạ giữa đường lớn. Tôi nhận ra đó là đám người của Cao Lỗ. Toán quân này đến tiếp viện, hẳn là đám người Cao Lỗ không thể ứng phó được nữa.
Thấy địch đông thêm, hắn liền lập tức chọn cách mở đường máu thoát thân, gắng cướp một vài con ngựa của địch hay dân thường trên đường mà vội vàng rút khỏi. Hắn bận rộn giao đấu, ánh mắt lúc đó chỉ có sát khí lẫn phẫn nộ, lúc tôi vừa đuổi kịp, mới muốn cất giọng gọi hắn, đám người của hắn đã lên ngựa nhằm hướng cổng thành trấn mà đào thoát.
Lại một màn rượt đuổi, đám thuộc hạ của Trọng Thủy rút mũi tên truy kích, phía Cao Lỗ hai người phải cưỡi chung một ngựa, người ngồi sau cố gắng dùng kiếm gạt mũi tên. Trong lòng tôi như nhảy dựng lên khi thấy những mũi tên cứ tua tủa bắn về phía hắn.
Cuối cùng, một vài người của Cao Lỗ bị mũi tên gim trúng vào vai hay cánh tay khi họ đến được cổng thành, nhưng binh lính trấn giữ cổng khi thấy họ đã lập tức đóng cổng, hàng loạt xạ thủ từ trên phía lầu gác lại gương cung, chĩa xuống phía họ. Tôi cũng vừa đuổi kịp đến nơi.
Cao Lỗ trong lúc tức thời nhìn xung quanh đánh giá tình hình đã nhìn thấy tôi. Khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm với ánh mắt tôi, tôi lập tức lên tiếng gọi, cũng tiến ngựa lên một chút, nhưng ánh mắt của hắn vẫn như vậy, dường như còn lạnh lẽo hà khắc hơn. Không chần chừ, đột nhiên hắn phi thân về phía tôi, kẻ địch thấy hắn có động tĩnh liền bắn tên.
Tôi hốt hoảng lo cho hắn, nhưng thân thủ hắn không quá tệ, vừa phi thân vừa tránh né mũi tên, cho đến khi lao được đến gần tôi, trong phút chốc, tôi đã rất hi vọng…
Chỉ là, tên vẫn vô tình bắn, và trong lúc hắn tiếp cận tôi, những mũi tên cũng lao đến phía này. Hắn nhảy lên phía sau ngựa mạnh mẽ túm lấy tôi. Tôi giật mình hiểu ra, thì ra hắn vẫn muốn lấy tôi làm con tin, dù sao đó cũng là phương kế tốt nhất lúc này.
Vừa vặn có một mũi tên lao đến, mắt tôi trợn ngược kinh hoàng. Hắn xoay ngựa tránh né, mũi tên chỉ kịp xoẹt qua vai tôi nhưng lại gim vào vai hắn chảy máu. Hắn chỉ nhíu mày một chút, không hề chậm chễ mà hét lớn, đồng thời đưa kiếm kề vào cổ tôi:
- DỪNG TAY! CÁC NGƯƠI MUỐN NỮ NHÂN CỦA TRỌNG THỦY NÀY CHẾT SAO?
Đám thuộc hạ của Trọng Thủy có lẽ nhiều kẻ không biết tôi, chỉ là khi chúng đình chỉ động tác quay về phía này, đồng loạt kinh hoảng khi thấy tôi cưỡi con bạch mã của anh ta, có kẻ bất ngờ kêu lên:
- Ngựa Phong Sương Toái Ảnh của thế tử! Ngoài thế tử, bất cứ ai cũng không thể chạm vào nó, cũng không cưỡi được nó, nữ nhân này là ai?
Đôi đồng tử của Cao Lỗ thẫm lại. Không biết hắn đang ngầm bình tĩnh lại khi thấy việc uy hiếp có hiệu lực hay là lại để ý đến chuyện con ngựa này, hiểu lầm tôi càng thêm sâu. Chính tôi cũng không ngờ rằng Trọng Thủy lại để tôi cưỡi con ngựa này, hay đây cũng chỉ là một bước tính toán phù hợp của anh ta?
Vào lúc cấp bách, không kịp nghĩ nhiều, cũng không thể kịp giải thích hết được, trước mắt phải phối hợp làm sao khiến Cao Lỗ có thể chạy thoát, kể cả hắn có tạm thời hiểu lầm, khinh ghét tôi thêm thì an nguy của hắn đối với tôi vẫn là quan trọng nhất. Hắn không thể chết, không thể bị bắt.
Cánh tay hắn còn đang chảy máu, trong lòng tôi thầm nghĩ, lúc nãy hắn có thể nhẫn tâm lấy tôi làm lá chắn phía trước, nhưng hắn đã không làm thế. Trái lại trong tiềm thức, giữa lúc nguy cấp vẫn bảo vệ tôi, khiến bản thân hắn bị thương…
Điều đó chứng tỏ sâu thẳm trong lòng hắn vẫn còn có tôi, chỉ là vì hiểu lầm…
Còn tôi, bây giờ cũng kịp ngộ ra, như thế là quá đủ, quan trọng không còn là giải thích được bao nhiêu, mà là bảo vệ được hắn…
…
Đám thuộc hạ của Trọng Thủy ngơ ngác nhìn nhau, chờ lệnh của tên thủ lĩnh cầm đầu. Hắn nhìn tôi dò xét. Tôi trong lòng đau đớn nhưng vẫn phải hét lên:
- Các người không thấy sao? Hắn đang uy hiếp tính mạng của ta! Không phải như lúc nãy trước mặt công chúa có thế tử khôn khéo thay đổi tình huống, lần này cam chắc hắn sẽ giết thật!
Tôi nghe thấy cả thanh âm nghiến răng của Cao Lỗ ở rất gần:
- Hừ, ván vừa rồi Trọng Thủy kia đắc ý nhờ dựng vở kịch trước mặt công chúa, nhưng ta không tin hắn hoàn toàn không một chút xem trọng tính mạng nữ nhân này!
- Các ngươi mở cửa cho hắn đi! Nếu ta chết, cam chắc mười cái mạng của các ngươi cũng không đền nổi! – tôi giả tạo nói, trong lòng rất đau, rất đau.
Tên thủ lĩnh đám thuộc hạ kia có gương mặt đanh thép, đúng là phong thái của kẻ cầm đầu – tay chân chính của Trọng Thủy, hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Cuối cùng, hắn lại lạnh giọng tuyên bố:
- Ta biết thế tử vốn không coi trọng nữ nhân nào, ta chỉ phục mệnh thế tử đã giao, ngày hôm nay bắt sống tướng Cao Lỗ của Âu Lạc, còn lại mọi thủ hạ của y giết không tha!
Đám người của Trọng Thủy lại giương cung, kiếm. Nếu không bảo vệ được Cao Lỗ, tôi thà cùng hắn chết ở đây. Trong tay tôi chí ít còn một con dao nhỏ, cũng sẽ liều mạng chiến đấu…
Chí ít lúc đó, dù cả hai cùng chết, hiểu lầm sẽ được sáng tỏ…