Ôm Tài Nữ Về Chương 9.2


Chương 9.2
Trên trang giấy hồng viết dòng chữ đen

Bổn điếm vừa mới qua tay kinh doanh (đổi chủ), cần thuê một số người làm chăm chỉ chịu khó, phản ứng linh mẫn chạy bàn, ngũ quan đoan đoan chính chính, mồm miệng rõ ràng, tốt nhất tuổi từ ba mươi đổ xuống. Nếu muốn, thỉnh đến bổn điếm nói chuyện.

Tờ thông cáo to lớn dán ở trên tường đương nhiên thu hút sự chú ý của đông đảo dân chúng cả nam lẫn nữ. Một khoảng thời gian trước đây, nghe nói khách điếm này bị vương gia nhìn trúng, dùng mọi thủ đoạn bắt ép trưởng điếm phải chuyển nhượng, kết quả lại bị người khác mua mất rồi? Ai lớn mật dám tranh giành cùng hoàng thân quốc thích như vậy?

Chuyện tốt từ xưa đến nay đều có, cho nên vây quanh thông cáo trước cửa điếm không ít, nhưng người có ý nhận làm lại không nhiều.

Rốt cục ba ngày sau, “Y Viên” Thuận lợi khai trương, hơn nữa rất đông khách.

Diệp tam thiếu Phú Quý sơn trang trấn thủ ở trong này, cho dù Vương gia có ý truy cứu cùng phải cân nhắc lại, dù sao Diệp gia giao du rộng, cho dù bên trong hoàng tộc hay bên ngoài hoàng cung cũng đều có giao tình rất tốt.

Buồn bực nhìn trong viện hoa quế thụ, Ôn Nhu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Diệp Thế Đào dám giam cầm tự do thân thể của nàng.

Cửa phòng mở ra, thân ảnh Diệp Thế Đào tuấn mỹ ngoan trưởng xuất hiện.

“Nhu nhi, nàng vẫn còn tức giận a?”

“Ta đương nhiên tức giận, vì sao ta không thể đi ra ngoài?” Khai trương đại cát a! Thật muốn nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, tốt xấu gì nàng cũng là lão bản, đây quả thực chính là không có nhân quyền.

“Nàng thân thể không thoải mái không được chạy loạn, phía trước rất hỗn loạn,  nàng hảo hảo nghỉ ngơi, đã có ta cùng Lí Thanh quán xuyến rồi.” Diệp Thế Đào mâu quang xẹt qua bất đắc dĩ. Hắn cũng không muốn như vậy, chính là tình hình hiện tại ổn thoả như vậy là do có hắn ra mặt đối phó, hắn luyến tiếc không muốn cho nàng chịu bất cứ ủy khuất nào.

Nàng hờn dỗi đem mặt chuyển đi chỗ khác, không để ý tới hắn, bàn chân oán hận di trên mặt đất.

“Nhu nhi, khách điếm này vốn bị Hoài Nam vương nhìn trúng, cái tên kia là một tên háo sắc, cả thiên hạ đều biết.” Không ngoài sở liệu, cái tên kia hôm nay quả nhiên có đến, nhưng là nhìn đến hắn trấn thủ nơi này, hơn nữa khách điếm từ trên xuống dưới đều là nam nhân liền mất hứng mà về.

“Háo sắc?” Nàng nhíu mày,“Hắn dám háo sắc với ta, ta liền đánh hắn thành tam đầu heo.”

Diệp Thế Đào cười khẽ,“Ân, ta tin tưởng nàng có thể nghĩ tới chuyện này, nhưng là không dám cam đoan nàng nhất định có thể làm được.”

“Ngươi xem thường ta.” Ôn Nhu bất mãn gầm nhẹ, đá đá chân. Xong rồi, nàng hiện tại càng ngày càng bạo lực, quả thực giống người điên, đây hết thảy đều do Diệp lưu manh mà ra, cả ngày không có việc gì làm , toàn đến chọc nàng tức giận, khiến cho nàng hiện tại thật giống một trái bom không ổn định.

Dễ dàng né tránh, không có hảo ý ôm nàng vào lòng,“Ta làm việc giúp nàng cả một ngày ở phía trước, nàng nghĩ xem nên thưởng cái gì cho ta a!”

Nàng dùng sức giãy dụa, tức giận nói:“Cũng không phải ta nhờ ngươi đi hỗ trợ, ngươi cái này gọi là tự tìm đến, có mệt đến chết cũng đừng nghĩ ta sẽ thương xót ngươi. Còn dám tới đòi ta khen thưởng, ngươi cho ta là mở thiện đường(chắc là viện từ thiện) à! Tiếc quá , cô nương ta là một ác nhân nha.”

“Làm ác nhân có cái gì tốt?” Hắn cảm thấy hứng thú muốn biết, ác nhân ở trong mắt nàng có chỗ nào tốt có thể lấy.

“Ác nhân không ai dám bắt nạt, có thể tùy thời tùy chỗ bắt nạt người, dễ dàng thoải mái a!” Nàng hướng tới vô hạn nói. Đời này không có mục tiêu gì rộng lớn, nếu không làm được người tốt nhất trên thế giới, thì làm một người xấu cũng không tệ, bất quá, chỉ tới trước mắt thôi, một mục tiêu nàng đều chưa thực hiện.

Diệp Thế Đào khóe miệng run rẩy vài cái, thực nhẫn nại áp chế lãnh ý. Một nữ hài tử lại có cái tư duy rành mạch như vậy, thật sự là làm cho hắn phi thường giật mình cùng sợ hãi.

“Thực tiếc nuối ngươi không đạt tới lý tưởng này.” Nhiều may mắn a, hắn là gặp nàng trước khi nàng trở thành cực đoan như vậy.

“Uy, Diệp lưu manh, ngươi không nên hơi một tí liền bám lấy ta như mỡ được không? Tốt xấu gì ta cũng là cô nương chưa xuất giá, ngươi phá hư khuê dự (Danh dự khuê nữ ) của ta như vậy, vạn nhất tương lai ngươi không cần ta, ta chẳng phải rất khó gả ra ngoài sao.” Nàng oán giận, dùng sức véo chặt lấy cánh tay như gọng kìm của hắn.

Diệp Thế Đào nhanh chóng xiết chặt vòng tay, u ám nhăn mặt, hắn lạnh lùng nói: “Nàng không có cơ hội gả cho người khác .” Hắn còn chưa thú nàng, nàng lại đi lo việc sau này gả cho người khác, là hắn quá dung túng nàng rồi chăng.

“Ngươi ôm ta chặt quá, ta thở không nổi.” Ôn Nhu nhất thời mặt đỏ lên.

Diệp Thế Đào thế này mới phát giác lực đạo chính mình quá mạnh,liền chậm rãi buông ra.

Nàng từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, thầm oán xem xét hắn, nhưng không thấy sự áy náy trong mắt hắn.

“Diệp lưu manh, ngươi tức giận cũng không thể như vậy a, đừng quên ngươi có võ, ta không có. Ngươi giận dữ một chút là có thể làm cho ta nhanh chóng đi gặp diêm vương, nhưng khi ta sinh khí, cũng không thể động đến ngươi dù chỉ mảy may, đây thật không công bằng, ta kháng nghị.”

Bị cách nói của nàng chọc cười,“Như vậy nàng đang theo ta đòi lại công bằng? Này chỉ sợ không dễ dàng đạt được ý nguyện đi, chẳng lẽ nàng hiện tại muốn đi bái sư học nghệ?”

“Vì sao không được? Chỉ cần có người muốn thu, ta sẽ đi học, đến ngày học xong ta sẽ biến ngươi trở thành bao cát.” Đây là lý tưởng vĩ đại nhất hiện tại của nàng.

Lý tưởng là theo hoàn cảnh và tuổi tác của con người mà thay đổi, từ khi đến cổ đại, lý tưởng của nàng từ từ rõ ràng, chính là lấy quyết tâm áp đảo Diệp Thế Đào làm mục tiêu phấn đấu.

“Thật là lý tưởng vĩ đại.” Hắn buồn cười nói. Nàng quả thực rất đáng yêu, nếu nói cho nàng trước mắt trên giang hồ tìm không ra người có thể địch nổi hắn, nàng có thể liền bái hắn làm sư phụ luôn hay không?

“Vĩ đại chứ! Mục tiêu này, ta nghĩ người trong Diệp gia sẽ trợ giúp ta.”

Hắn bĩu môi. Những người đó quả thực làm như Ôn Nhu mới là người có cùng quan hệ huyết thống với họ, điên cuồng nghiêng về phía nàng.

“Có tin tức này nói cho nàng.”

Nàng lập tức vểnh tai nghe.

“Khúc Du Nhiên qua vài ngày nữa sẽ đến kinh thành .”

“Phong Nhã tới.” Ôn Nhu cao hứng nhảy dựng lên.“Bọn họ có đến tìm chúng ta không?”

Diệp Thế Đào mỉm cười,“Khúc Du Nhiên tham gia hỷ sự của một bằng hữu, đến lúc đó chúng ta cũng đi.”

“Ai nha?” Mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho một người có khuôn mặt lạnh lùng như xác chết như Khúc Du Nhiên tự mình trình diện chúc mừng.

“Kinh thành thủ phủ,  hai vị công tử của Tư Đồ gia.”

“Hai người thành thân cùng ngày sao?”

“Là nha, bọn họ là một đôi song sinh, ta rất ngạc nhiên tân nương của bọn họ  làm thế nào để không nhận nhầm?” Cái miệng của hắn mang theo ý cười xấu xa.

Nàng ngắt lời hắn,“Ngươi vui sướng khi người gặp họa như vậy làm gì? Nếu ngay cả trượng phu chính mình đều không nhận ra, còn gả làm chi?”

“Kia cũng đúng.” Bất quá, hắn thực phi thường muốn đi nhìn một chút có phải thật sự hay không liếc mắt một cái liền nhận ra.

Nhìn bộ dáng bất lương lưu manh  cười như không cười của hắn, Ôn Nhu cũng đoán được tâm tư của hắn. Chính là, nàng cũng thật sự hiếu kỳ, cho nên không cần Diệp Thế Đào bức nàng, nàng cũng nhất định phải đi xem náo nhiệt.

Tư Đồ gia trang hoàng sa hoa lộng lẫy, giàu có khắp một vùng.

Giăng đèn kết hoa không khí vui mừng, bên trong bên ngoài người làm bận bịu  đến quay cuồng. Hai vị thiếu gia thành thân tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cũng vì thế mà lượng công việc cần làm tăng lên tương đối nhiều.

Càng tới gần Tư Đồ phủ, Ôn Nhu càng hoài nghi,“Diệp lưu manh, người ta vội vàng làm tân lang thú thê tử, không có thời gian gặp ngươi đâu, ta nghĩ chúng ta vẫn là nên để lần khác tới đi!”

Diệp Thế Đào giữ chặt nàng,“Hắn thành thân nhưng lại không hề phải chuẩn bị gì hết, khẳng định là đang nhàn nhã ở trong thư phòng đập muỗi.” ( =]] )

“Ngươi nói cứ như ngươi tận mắt thấy vậy.” Nàng nhịn không được lẩm bẩm.

“Không có sai, chưa ăn qua thịt heo không có nghĩa là không biết heo chạy như thế nào? Ta đã tham dự rất nhiều hỷ sự rồi.” Hắn ung dung khẳng định.

Nàng khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cố ý làm trái lại,“Có muốn cược với ta không?” ( Vịt : Em chém hộ bạn Lik =.= )

Không biết nên nói trời xanh để cho Diệp Thế Đào thất bại, hay là Ôn Nhu đích thực là khắc tinh của hắn, bọn họ phải trải qua mấy cái thông báo, trải qua trăm đắng nghìn cay mới có thể lôi kéo được hai vị tân lang rời khỏi hai vị tân nương.

Khụ! Thực sự cảm giác mình đã vô tình đánh gãy đôi chim uyên ương, Ôn Nhu dùng ba giây mặc niệm để sám hối.

Tướng mạo giống nhau như đúc, biểu tình giống nhau như đúc.

Ôn Nhu vụng trộm huých nhẹ người đứng bên cạnh,“Chúng ta tựa hồ đã làm gián đoạn chuyện tốt của người ta.” Loại vẻ mặt này nếu không thể lĩnh hội, bị mắng là ngu ngốc cũng thực xứng đáng .

Diệp Thế Đào cũng nhỏ giọng trả lời,“Tựa như lần đó Tiểu Nam xen ngang chuyện của chúng ta.” Hai vị hảo bằng hữu đều có dấu vết vội vàng mặc quần áo.

Câu nói này khiến cho Ôn Nhu mặt đỏ lên, không chút do dự đá hắn một cước.

Hai huynh đệ nhà Tư Đồ tức giận nhìn hai người trước mặt không coi họ ra gì đang liếc mắt đưa tình, cảm giác muốn đánh người càng lúc càng mãnh liệt.

“Tam thiếu, ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?”

“Muốn đến ra mắt hai vị tẩu tẩu mà thôi.” Diệp Thế Đào một bên tươi cười trả lời, một bên cố gắng ngăn cản Ôn Nhu khoa chân múa tay.

“Ra mắt cái rắm.” Tư Đồ huynh đệ trăm miệng một lời bác bỏ.

Ôn Nhu đương nhiên không hề khách khí tuôn ra tiếng cười khoái trá.

“Uy, Nhu nhi, là nàng muốn gặp người ta mà, không phải ta, nàng phải nói gì đi chứ.”

“Ta…… Ha ha…… Chờ ta…… Cười…… xong đã……”

Rốt cục sau khi ngừng cười, Ôn Nhu thanh thanh yết hầu, bày ra một biểu tình hiếu kỳ,“Ta có thể hỏi một chút hai vị phu nhân quê quán ở đâu không?”

Tư Đồ huynh đệ liếc nhau, từ lão đại mở miệng,“Cô nương vì sao lại muốn biết?”

“Ta hoài nghi các nàng và ta cùng đến từ một nơi.”

“Ngươi muốn dẫn nàng đi?!” Hai huynh đệ lại trăm miệng một lời.

Cái này, Ôn Nhu có thể nắm chắc 70% mình đã đi đúng hướng,“Ta không mang các nàng đi, trên thực tế ta cũng không biết phải quay trở về như thế nào, ta chỉ là muốn tìm bằng hữu cố hương mà thôi. Có thể cho ta biết các nàng tên gọi là gì không?” Nàng rõ ràng nhìn thấy biểu tình hai người thả lỏng. Xem ra hai người này cực kỳ yêu hai vị thê tử của mình.

“Vân Mộng Điệp.”

“Nạp Lan Tuệ Trung.”

“Quả nhiên, chính là các nàng.” Ôn Nhu không nói hai lời liền nhảy dựng lên   chạy ra bên ngoài, hưng phấn hô lớn,“Nạp Lan, Mộng Điệp, ta là Ôn Nhu a! Mau ra đây a……”

Tư Đồ huynh đệ ngạc nhiên nhìn người không thể kiềm chế nổi kích động lao ra khỏi thư phòng, chậm rãi đem ánh mắt chuyển qua người Diệp Thế Đào đang mang vẻ mặt buồn bực .

Vừa mừng vừa lo, bọn hắn bây giờ nên làm gì đây?

Rầu rĩ liếc mắt nhìn hai người kia một cái, Diệp Thế Đào uể oải nói:“Ta hối hận khi nói cho nàng tin tức này, như vậy nàng sẽ càng không đếm xỉa tới ta.” Thật sự là ai oán a! Nhu nhi xem hắn còn không bằng hai vị bằng hữu kia, nói cái gì mà các nàng là xa cách đã lâu ngày giờ đây mới có thể gặp lại, hắn và nàng về sau còn có rất nhiều cơ hội, không quan trọng.

Tất nhiên có rất nhiều cơ hội , nhưng ai nói không quan trọng chứ .

Hết chương 9.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/82740


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận