Đàn cổ cầm khỏa thân Chương 6


Chương 6
Năm 581, nhà Trần

Một con gà gáy đinh tai. Chuỗi tiếng gáy hoan hỉ của nó lôi Thấm Phong ra khỏi giấc ngủ. Chàng quay lại lắng tai nghe. Căn nhà im lìm. Chàng không còn nghe tiếng ngáy của người thợ đàn già. Lúc đó chàng nhớ ra sư phụ đã bỏ đi. Thẩm Phong thở dài rồi thức dậy. Để tiết kiệm nên, chàng đã quen mò mẫm trong bóng tối. Đôi tay chàng tìm chiếc áo đã mặc đêm qua. Dù chàng đã giặt dưới sông, nó vẫn còn mùi ngôi mộ: một mùi hương ngọt và nồng hòa vào bụi không mùi vị. xỏ tay áo vào, chàng nắm lây sợi dây mảnh bên trong thắt lại. Chàng với tay lây dợi dây lưng bị ném dưới đất rồi siết lại cho chặt. Chàng rút cái lược gỗ dưới gối ra. Tóc chàng phủ lên vai thô ráp như những cọng cỏ khô cùng vô số nút thắt làm cho cây lược bị vướng lại. Cuối cùng, chàng dùng những ngón tay vuốt chúng ra phía sau đầu, thắt thành búi, rồi lây một que gỗ xỏ qua giữ lại. Ngón chân chàng mò mẫm chạm vào đôi ủng rồi xỏ vào. Trong bếp, lửa đã tắt nhưng than vẫn ưng ửng hồng. Chàng tìm được cái lọ kế bên rồi lấy một muôi nước. Chàng uống một ngụm. Đó là bữa sáng của chàng.

Chàng ra khỏi nhà. Các vì sao khảm trên nền trời xanh tối đang nhập nhầy, sao Bắc Đẩu cho biết trời sắp sáng. Chàng khép cửa lại. Sư phụ và chàng không bao giờ khóa cửa. Thường thường, họ thây những con vật lang thang vào lục lọi trong nhà. Họ chưa từng thây trộm. Những người hàng xóm luôn giúp đỡ họ và canh chừng đồ đạc cho nhau. Nhưng ngồi làng nghèo đến mức những tên trộm cũng né tránh vì sợ cái nghèo sẽ bám vào chúng. Thấm Phong chớm đi ra vườn rồi bỗng ngập ngừng. Chàng quay trở vào nhà. Tay chàng sờ vào tấm gỗ nắp quan tài mà chàng đã đặt dưới giường để làm nó sống lại. Chàng đẩy nó chạm vào tường rồi phủ rơm lên nó. An tâm rồi chàng lại đi ra, đi vài bước, ngừng lại, rồi lại đi vào. Chàng ném những đông cỏ khô vào bếp rồi thổi than hổng. Những tia lửa dợm cháy lên. Chàng lôi tâm gỗ ra rồi vuôt ve bằng đầu ngón tay. Sợ nó bị chuột gặm khi chàng đi vắng, chàng mang nó vào góc. Chàng leo lên cối xay, kéo nó qua xà rồi giấu nó trong đống lá tre làm mái nhà.

Bên ngoài, trời đã sáng báo hiệu một ngày đầy nắng. Thẩm Phong chạy men theo sườn núi xuống làng. Mặt trời chói lòa che cả đường chân trời, quét qua những cánh đồng và cây cối, bắt được chàng giữa con đường mòn và chìa tay ra với chàng.truyen8.mobi

Những tia sáng âm áp của nó đè lên vai người thợ đàn làm chàng bất động. Thẩm Phong ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu bầu không khí buổi sớm. Mặt trời chui vào hô'c mũi chàng rồi nhân chìm tim phổi chàng. Đến khi ánh sáng tràn ngập khắp tay chân, chàng lại đi tiếp.

Khi vào sâu trong rừng, con đường mòn tẽ ra thành nhiều nhánh rồi biến mất. Một vài con đường không dẫn đến đâu cả, một số khác chạy về phía hồ, một số khác quanh co lên núi và số khác nữa khúc khuỷu chạy vòng vòng trong cánh rừng đến vô tận. Chỉ một nhánh duy nhất đến được sông Dương Tử và thành Kinh Châu.

Từ khi nào người ta đã vẽ nên cái mê cung khổng lồ bằng đôi chân trần của họ? Cánh rừng, với những thảm cỏ rậm rạp và những cây cối um tùm làm nên một tường thành bảo vệ những ngôi làng rải rác trong núi Bắc. Vì đường sá quanh co ngăn trở và sợ bị lạc đường nên các quan lại thu thuếkhông dám vào. Tuy nhiên, dọc theo bờ sông, chúng là nỗi ám ảnh của các ngôi làng và không tha cho các nông dân. Dan theo binh lính, chúng đột nhập vằo những xóm thôn nhỏ nhất rồi cướp lấy ngũ cốc và những cuộn vải dệt theo đúng châ't lượng mà luật lệ quy định. Tàn nhẫn và hung tợn, chúng cướp đi nhiều hơn những gì chúng phải lây, vì tất cả các cấp bậc triều đình đều phải giữ lại chút gì đó làm của riêng. Những năm được mùa bội thu thì chúng để lại cho nông dân vừa đủ ăn thôi. Còn những năm mất mùa, ngoài việc trả sưu thuế họ còn bị bắt và biến thành nô lệ cho những xưởng trong cung. Trong sô' họ, vài người trốn thoát và từ đó sống trên những mỏm núi cao chót vót, không ai tới được.

Thẩm Phong nhớ đường đi nhờ vài cây cối mà chàng biết đến từng thay đổi nhỏ. Chàng gắn cho mỗi cây một nốt nhạc và nhớ con đường dẫn về kinh thành như thể nó là một khúc nhạc cổ cẩm dài. Chàng chia cây cối thành nhóm rồi chơi các hợp âm tùy hứng. Chàng thay đổi bản nhạc của mình bằng cách đi đường vòng. Hài lòng khi thây chàng đến chào mình, cây cối rung rung lá.

Đây đó những dấu chân hươu nai và chim trĩ bỗng nổi bật giữa những lớp rêu và hoa cỏ mùa xuân. Mặt trời đi theo sau Thẩm Phong vào sâu trong rừng. Mặt trời nhìn chàng qua kẽ lá và chuyền từ cành này sang cành khác để chạy trước hay theo sau chàng. Khi Thẩm Phong ngừng lại rồi ngước mắt nhìn, mặt trời ân cần đổ xuống chàng những mảnh vàng. Qua đôi mi mắt nheo lại, Thẩm Phong thây hàng nghìn chấm đen bập bùng và xoay tít trong sương mờ đỏ chót. Khi thì chúng giống như những đồng tiền đống hứa hẹn giàu sang và hạnh phúc, khi thì chúng tản ra rơi lả tả như những đổng tiền tang ma bằng giấy mà người sống đốt dâng lên người chết.

Hàng nghìn mảnh vàng! Ai đã tạo ra những đồng tiền có lỗ vuông ở giữa để xâu chỉ qua? Những người giàu xâu chúng vào sợi dây da và đặt trên bàn tính của những thương nhân làm chúng kêu lách cách. Còn người nghèo tích góp chúng trong một cái túi dài và phẳng, chỉ lấv từng xu ra sau khi đã đếm kĩ lưỡng và vuốt ve chúng. Trước khi trả, họ đếm lại một lần nữa như thể khi bị vùi trong túi, chúng có thể sinh ra con đàn cháu đống.

Khi sư phụ có tiền, ông gói chúng lại trong chiếc khăn mà ông vụng về thắt bốn góc lại. Ông đến gần Thẩm Phong, khuôn mặt rạng ngời, đôi mắt lấp lánh vui như trẻ con. Ông tháo nút ra làm những đồng tiền rơi xuống.

-   Cầm lây! - Ông nói với Thẩm Phong. - Chúng ta sẽ trả một bữa ăn thật ngon!

Một bữa ăn thật ngon! Với Thẩm Phong, vốn quen rỗng ruột, điều đó có nghĩa là một cái đĩa đang bốc khói đầy thịt, cơm trắng ăn tùy thích và rượu chảy dọc theo cuống họng làm đầu óc quay cuồng. Bạc có mùi của những món đầy gia vị, cái nóng của canh đang sôi, vị bánh mì nhân thịt, bánh bao chiên trong dầu và trên hết là miệng ngoạm vào đùi cừu, sườn heo làm quên đi tất cả những buồn bực trong quá khứ và những nỗi lo toan cho ngày mai đến gần.

Với tâm gỗ nắp quan tài, chàng sẽ làm giả một cây đàn cổ cầm của nàng Sái Văn Cơ. Cùng với nó, tiền sẽ từ trên trời rớt xuống như mưa mặt trời hoặc như một thác tiền tang ma. Tay che đầu, Thẩm Phong nhảy múa. Quanh chàng, những cây trẩu, cây đông, cây tần bì, cây dẻ, cây thích, cây keo ngắm nhìn. Khu rừng giống như một cuộc hội họp của những con người không biết tên tuổi, không biết số phận ra sao. Tựa như những bóng tối và những chiếc lá đan xen, hạnh phúc và buồn khổ, giàu sang, phú quý và cùng cực, khôn đôn chỉ là một giấc mơ trôi.

-   Quyết định rổi hả? - Lưu Bé Bự giả vờ ngạc nhiên hỏi. - Khi nào thì cậu mang đến cho ta?

Thẩm Phong nhâp miếng trà. Chàng muôn đòi thêm tiền nhưng không biết phải nói thê' nào. Chàng tiếc đã đến tiệm của tay buôn đồ cổ mà không báo cho Chu Bảo. Chu Bảo mà những người buôn bán bên đường ai cũng e ngại có thể biết cách moi thêm ở Lưu Bé Bự khoản tiền mà nó cần. Thẩm Phong húng hắng ho rồi ấp úng một chuyện bịa đặt:

-  Đế làm đàn cổ cầm của nàng Sái Văn Cơ, tôi cần mua những vật liệu tốt nhất. Chẳng hạn như một thân gỗ nghìn tuổi để làm hộp hòa âm... Thật là… khó tìm và... rất đắt... Tôi phải tìm ở chợ đen những xà nhà của các cung điện hoàng triều thời Tống và thời Tấn...truyen8.mobi

Lưu Bé Bự ngước mắt nhìn chàng. Tim Thẩm Phong đập liên hồi. Chàng có cảm giác tay buôn đồ cổ chuyên bán đổ giả với giá thật cao có thể đọc được trong mắt chàng điều dối trá và sự thật. Y khom lưng rồi hạ cằm xuống.

-  Cậu muốn bao nhiêu?

Chàng đỏ mặt.

-  Tôi không biết. Ông nghĩ xem bao nhiêu... Ba nghìn đồng?

Môi Lưu Bé Bự kéo ra, vểnh lên để lộ hàm răng bằng vàng. Y cười phá lên.

-  Ta có ý hay hơn!

Y vỗ vai Thẩm Phong, cặp cằm chẻ đung đưa.

-   Hai cây đàn! Ta muốn hai cây đàn của nàng Sái Văn Cơ!

Thẩm Phong bối rối không biết phải cười hay cúi lạy.

Lưu Bé Bự đứng lên rồi biến mất sau bức rèm gió làm những chiếc vòng ngọc thạch móc trên thắt lưng kêu leng keng. Y trở lại rồi ném vào tay Thẩm Phong một túi nhỏ nhưng nặng trịch.

-  Mở ra, mở ra! - Y thúc giục.

Những tia lửa tối tăm cháy lên trong mắt y.

Thẩm Phong kéo sợi dây thắt rồi đổ ra lòng bàn tay: tám mẩu vàng. Lưu Bé Bự hét lên:

-   Thù lao đó, Thẩm Phong! Hãy đi mua một thân cây to rồi chẻ làm đôi. Ta muốn hai cây đàn giông hệt nhau, cậu nghe không? Hai cây đàn của nàng Sái Văn Cơ!

Thẩm Phong đưa những mẩu kim loại lên nhìn, không tin vào mắt mình nữa. Đó là vàng hả? Cổ chàng nghẹn lại. Tai chàng lùng bùng. Cả đời chàng chưa bao giờ đụng vào vàng. Chàng chưa bao giờ dám tưởng tượng mình có thê cầm chúng trong tay. Một cảm giác khoan khoái lẫn sợ hãi bắt lấy chàng. Những ý nghĩ, giống như một tổ chim bị kinh hãi, lướt qua đầu óc chàng. Nắp quan tài đủ để làm một cây đàn, nhưng để làm hai cây phải quay trở lại hầm mộ và dỡ cỗ quan tài ra. Dù nghĩa địa là nơi vắng vẻ nhất trong chùa nhưng nó luôn luôn là nơi nguy hiểm... Ngược lại, với vàng của Lưu Bé Bự, chàng có thể tìm được một tấm gỗ đủ tuổi ở chợ... Nhưng Chu Bảo cần tiền để thoát khỏi vương quôc cùng với người nữ tu càng nhanh càng tô't. Nếu chàng đưa cho nó những đổng vàng, chàng sẽ không còn đủ để mua chỗ gỗ cần thiết... Mà nếu không có gỗ thì không thể làm hai cây đàn cổ cầm mà Lưu Bé Bự đòi... Vậy là chàng phải quay lại nghĩa địa, với nguy cơ bị bắt... Hoặc trả lại Lưu Bé Bự một nửa tiền thù lao, tức là bốn đồng vàng, rồi nói thật với y là chàng chỉ có thể làm được một cây...

Thẩm Phong khựng người. Tại sao phải trả những đổng vàng này? Với số vàng này, sư phụ chàng có thể có một ngôi nhà, những bữa ăn ngon, một người vợ, hoặc có thể hai...

-  Không có gì hết! - Giọng sấm rền của Lưu Bé Bự chen ngang những suy tính của Thẩm Phong. - Chúng ta sẽ cùng nhau làm nên gia tài!

Lưu Bé Bự hớn hở như đứa trẻ. Y đưa bàn tay trái mũm mĩm lên rồi huơ huơ trước mặt Thẩm Phong, nhấc bàn tay phải lên, úp lên lật xuống.

-   Nhìn này, đây là hai bàn tay ta, chúng gần như giống nhau, có phải không?

Thẩm Phong nhíu mày, chẳng hiểu trò này của y là muôn nói gì. Lưu Bé Bự nắm hai tay lại, vỗ bộp bộp.

-  Thây không! - Y vừa nói vừa cười hô hố. - Ta là thương nhân tốt bụng nhât mọi thời đại!...

Nụ cười của gã buôn đồ cổ làm Thẩm Phong nổi da gà, nắm chặt những đồng vàng trong tay. Chúng không phát sáng như lời đồn đại. Thẩm Phong không biết nên bỏ chúng vào túi hay cứ cầm nguyên chúng đó, trong lòng bàn tay. Chàng không biết chúng có thật sự thuộc về chàng không. Có thể chàng đã hiểu lầm và Lưu Bé Bự sẽ lây lại vàng? Rồi một nỗi lo vụt lóe lên trong đầu chàng, làm chàng rùng mình: nếu vàng của Lưu Bé Bự là đồ giả thì sao?

Giọng của tay buôn đồ cổ vang lên:

-   Đừng có làm mặt đó, Thẩm Phong! Ta giải thích cho cậu nghe!

Lưu Bé Bự hạ giọng.

-    Nhìn đây, tay trái này, đây là bờ Bắc. Ở phương Bắc, tướng quân Dương Kiên đã soán ngôi, tiêu diệt các hoàng tử, lật đổ nhà Chu, lập nhà Tùy. Hắn ta tham vọng chiếm phương Nam. Nhưng vị Thiên tử vốn là chiến binh hung tợn nắm giữ triều chính bằng bàn tay giết chóc này lại sợ một người...

Lưu Bé Bự đằng hắng ho rồi cười. Y nói tiếp:

-   Vợ hắn! Bà Hoàng hậu sinh ra ở tộc Độc Cô. Cha bà, có lẽ cậu đã từng nghe tới, là Độc Cô Tín lừng danh, vị tướng tài ba có khuôn mặt thanh tú nổi bật từ xa trên chiến trường với bộ áo giáp sáng bóng. Hai trăm năm chiên tranh Nam Bắc đã sinh ra hằng hà sa số anh hùng và Độc Cô Tín là một trong số đó. Tộc Độc Cô gốc người Hung Nô, nhưng con cháu lại sống cùng với những người Tiên Ti. Nhờ tính gan dạ nổi tiếng của mình, họ liên kết vói tộc Thác Bạt tộc người đã lập nên nhà Ngụy. Những người phụ nữ Độc Cô đã sinh ra nhiều hoàng đế. Không có người Độc Cô giúp sức, Dương Kiên, một người Hán, chắc không thê phế truất nhà Chu của người Tiên Ti để lập ra nhà Tùy. Làm vợ của Dương Kiên từ năm mười bốn tuổi, bà Hoàng hậu Độc Cô là người có ăn học và tận tụy. Một người phụ nữ, khi nàng ta xem tham vọng của chồng mình là một nghĩa vụ hôn nhân thì sẽ cần mẫn và dứt khoát hơn cả chồng! Ngày nào, lúc sáng sớm Hoàng hậu cũng đi theo chổng tói tận cửa chầu triều đình. Nàng chờ lão ây trong xe và chỉ đi với lão ây về khi nàng cho là chồng đã xong việc... Ha ha...

Lưu Bé Bự cười. Gò má của y rung rung và mắt trở thành hai cái khe ti hí.

-   Nếu ta mà có vợ như vậy, chắc ta đã chùn chân mỏi gối từ lâu! Nhưng Dương Kiên, Hoàng đế của triều đình độc ác nhà Tùy, sợ bà ta. Hắn đã thề không bao giờ có con với một người phụ nữ khác. Tự phụ và ghen tuông, Độc Cô Hoàng hậu ra lệnh trong nội cung cấm tât cả những con hầu trang điếm và mặc váy màu. Đứa nào tìm cách được Hoàng đế sủng ái sẽ bị xử tội chết. Và Hoàng đếbạo ngược đã châ'p thuận sự bạo ngược của bà hoàng!...

Lưu Bẻ Bự hạ bàn tay trái xuống rồi nhấc tay phải lên. Những đường chỉ nhỏ chạy dọc trong lòng bàn tay rồi biến mất trong những kẽ nứt ở đầu ngón tay của y. Chúng giông như vô số con đường được thêu bởi những cánh đổng lúa.

-  Còn đây, bây giờ là Nam triều chúng ta, vương quốc xanh rờn của những linh hồn bị đày ải... Khi Hoàng đế nhà Trần của chúng ta băng hà, đứa con cả trong sô' bốn mươi hai hoàng tử trở thành hoàng đế. Trong lễ tang, một trong số bốn mươi mô't người anh em đã nhảy bổ vào Hoàng đế mới rồi cắt cổ hắn bằng một lưỡi dao giấu trong tay áo. May mắn thay là hắn sống sót. Nhưng, nhưng...

-   Tay buôn đồ cổ lắc đầu

-   Ở phương Bắc, có Hoàng hậu hỗ trợ, Dương Kiên khuyến nông, cách tân quân đội, tập hợp người giỏi chuẩn bị gây chiến với phần còn lại của thế gian. Ở miền Nam, Hoàng đế của chúng ta, từ ngày bình phục thoát khỏi cuộc huynh đệ tương tàn, đã bỏ bê cả việc triều chính. Ở phương Bắc ra lệnh sông thanh đạm và tiết kiệm, ớ phương Nam, triều đình chi tiêu không nháy mắt. Ba ngọn tháp bằng gỗ hương cao chót vót đã được dựng lên cho ba nàng thiếp yêu và được nổi với nhau bằng những cây cầu trên trời. Ở Kiến Khang, khi trời đẹp ta có thế thây chúng trong mây. Phủ đầy đồ trang sức và mặc váy lụa đuôi dài, ba nàng thiếp yêu có cuộc sông vô tư lự như những người bất tử. Người được sủng ái nhất trong sô' đó là Trương Lệ Hoa mới có mười sáu tuổi, còn hai người kia lớn tuổi gấp đôi nàng. Nhưng tóc nàng đã dài đến mức nó vần còn nguyên trên giường khi nàng đã ra khỏi phòng. Hoàng đế chi tin cần cô gái này, kẻ từng làm hầu gái trước khi được tôn lên thành thiếp trong hoàng cung. Khi hắn tiếp các quan bộ lại, hắn ôm nàng ta trên đùi và cũng chính nàng là người đọc các giây tờ, chính nàng đối thoại với các quan lại và lũng đoạn triều chính! ờ miền Nam cũng như miền Bắc, phụ nữ đang nắm quyền!

Lưu Bé Bự khoa tay chán nản.

-    Cậu và ta, chúng ta là hạng thường dân, những hạt sỏi bên đường, cỏ dại trên đổng mà thôi! Chúng ta chẳng biết gì là hoan lạc cả! Nhắm mắt lại và hãy tưởng tượng một khoảnh khắc trong đời các ông hoàng đi. Ngay khi chúng thức dậy, những nàng hầu trẻ đẹp đã mang đến cho chúng những chiếc áo may từ lụa mịn màng và những chiếc áo thêu. Trên bàn của chúng, những món ăn lũ lượt kéo ra và chúng thậm chí chỉ nêm một nửa trong số đó. Mùa hè, những quan thái giám phe phẩy quạt lông công; mùa đông, những lò than trong cung đốt cháy những bó trầm hương. Đàn bà lớn bé, mập ôm, da trắng, da thẫm, lưng ong, thơm tho, ánh mắt trìu mến, môi ngọt mọng, vô số những bàn tay trắng trẻo và nhẹ nhàng biết vuồt ve chiều chuộng. Nê'u ta bán hai cây đàn cổ cầm này, ta sẽ có ba nàng thiếp nữa. Tô't hơn là mây tay quản gia của ta nên tiết kiệm thời gian và la đuổi những vị khách ít tiền đi chỗ khác. Tỳ thiếp sẽ ở trong những căn phòng. Chúng ta sẽ chơi đùa với chúng nếu chúng ta muốn... Thẩm Phong à, đừng có đỏ mặt!

Lưu Bé Bự dừng lại, uổng cạn tách trà rồi cười khẩy:

-    Hai cây đàn quý cho hai bà chủ của thiên hạ! Nếu cây này là giả thì cây kia đích thị là thật! Người mua được cây thật sẽ tin chắc người kia mua phải cây giả. Nếu không có cây giả thì người ta đã không bán cây thật! Đi đi, Thẩm Phong, đi tìm thân gỗ của cậu đi. Chúng ta sẽ trở nên giàu có, râ't giàu có...

Con đường mở ra, uốn cong đến tận mặt trời. Con đường là một dòng sông đầy những tia nắng, nơi những thương nhân lươn lẹo đang tìm bắt con mồi. Giữa trưa trời không có mây. Tiếng xì xào của đám đông tạo thành một thứ âm nhạc hỗn độn hòa lẫn cả nỗi lo âu, ham muôn, vội vã, ân sủng và thất vọng. Thẩm Phong đi giữa đường, siết chặt những đồng vàng tròng áo. Bị ép vào lồng ngực, chúng nhảy múa theo từng nhịp thở, nhắc nhở chàng chúng đang tồn tại trong từng bước chân. Quanh chàng, mọi người đang bàn tán, cãi cọ rồi giải hòa, ham muôn tột cùng mình được giàu lên. Nêu họ biết Thẩm Phong mang theo vàng trong người, chắc họ sẽ bóp cổ chàng để lây túi vàng mat.

Chàng chán nản nghĩ tới tất cả những thứ chàng có thể tự thưởng cho mình ngay lập tức.

Những bộ quần áo mới? Quần áo của chàng đã râ't thoải mái và dễ mặc. Một bữa ngon? Lạ thay, cơ thể chàng chẳng phản ứng với thứ hấp dẫn này. Cổ họng chàng thắt lại, chàng không đói. Nếu người thợ đàn già đang đi với chàng, chắc họ sẽ ăn mừng và uông đến tận khi trời sáng. Thẩm Phong thở dài rồi vội vã bước đi. Chàng lao nhanh đến quán Vượng Phong sang trọng, chắc Chu Bảo đang ăn trưa với băng đảng ở đó.

Từ xa, tiếng cồng đánh tiếng dài và chậm báo hiệu kẻ tử tù đang bị giễu qua phố. Ớ Kinh Châu, hành hình là một màn thu hút cả kinh thành. Những cánh cửa sổ mở ra, lũ trẻ con chạy theo, đám đông bu lại bên đường chờ đợi đoàn người. Thẩm Phong luồn vào trong mái che của một cửa tiệm. Kê'bên chàng, một người bẫy chim đã bỏ hết lổng chim xuống đâ't. Lũ chim đập cánh hô't hoảng. Thẩm Phong ngồi xổm, vừa chọc phá chúng vừa huýt sáo. Bất thình lình, chàng nghe tiếng một đứa trẻ la lên: "Nữ tu! Nhìn nữ tu kìa!" Tiếng la của nó dẫn theo một đợt sóng tiếng xì xào: "Một nữ tu phạm tội, thật là nhục nhã!..." Thẩm Phong đứng phắt dậy, đi một mạch xuyên qua đám đông. Ớ giữa đường, một toán lính mặc đồ màu sặc sỡ, biểu tượng của lính bộ hình, diễu qua phô' trong tiếng binh khí chạm vào nhau. Họ dắt theo một người đàn ông và một người đàn bà lưng dựa vào nhau. Cả hai bị nhét giẻ vào miệng và mang trên đầu tấm biển ghi chữ "tử tù". Thẩm Phong nhận ra Chu Bảo và vị nữ tu trẻ tuổi. Quần áo của họ bê bết máu, bùn đất và khuôn mặt họ lem luốc, bụi bặm. Chuyện gì đã xảy ra chứ? Họ đã quay lại ngôi mộ hòng tìm thây châu báu bị giấu ở đâu đó hay sao? Làm sao người ta bắt được họ? Người ta đã hỏi cung, tra tấn họ hay sao?

Bụng nhộn nhạo, Thẩm Phong vội lấy tay bịt miệng. Chàng muốn theo đám đông nhưng cơ bắp co rút và dạ dày xoắn lại. Không xa đó, một người đàn ông trạc sáu mươi nói lớn:

-... Tổng đốc muốn nêu gương. Ông ta đã lệnh xử chém chúng ngay lập tức!

Rồi những kẻ hiếu kỳ liền vây lây ông hỏi dồn.

-      Chúng đã bị bắt hôm qua trong hầm mộ! - Một người có vẻ biết tất cả nói xen vào.

-      Nhìn con mụ kia, nó có đôi mắt cáo, - một người hiếu kỳ khác xen vào. - Ê, người đẹp, ta ở đây kia mà!

-     Có vẻ các nữ tu chi nghĩ tới chuyện đó thôi! - Một người khác cười. - Nghe đồn các nữ tu làm chuyện đó giỏi nhất đó.

-    Đồ ngu. Để làm tình thì nấp trong mộ làm quái gì, - người lên tiếng đầu tiên lại xen vào. - Chúng đã tính cướp mộ một hoàng hậu nha Tống.truyen8.mobi

-  Ở đâu?

Một người mói đên tham gia vào cuộc tranh luận:

-  Chắc không? Hoàng hậu nào chứ?

-     Phu nhân Hoàng đê' họ Lưu, người chinh phạt các vương triều phương Bắc, tổng đốc thành Kinh Châu. Người ta đoán bà chết sau khi con trai là Nghĩa Phù bị mâ't ngôi báu. Thật sự thì bà đã xuất gia thành nữ tu trên chùa Đại Bi trong núi Bắc đó.

-  Ê, mày nghe tin đó ở đâu?

-   Anh họ tao là lính gác cổng cho dinh thự của tổng đốc. Tối qua ông ta đang đúng canh thì các nữ tu nổi giận đập cửa ầm ẩm đòi tiếp kiến ngay lập tức. Hắn tên là Chu Bảo. Còn cô ả, ả là nữ tu ở

chùa Đại Bi đó.

-  Á à, kho báu à? Bao nhiêu đổng tiền vàng?

-    Hiện tại thì không gì hết! - Người đàn ông hạ giọng. - Tổng đốc đã ra lệnh đóng cửa chùa và cách ly toàn bộ khu vực. Ông ta sẽ phái một toán quân đến đào.

-  Quân?

-   Thời này ai mà chẳng hám tiền. Tổng đôc là sô' một... Thằng có tiền có thể mua thêm lính và ngựa để binh hùng tướng mạnh. Có vẻ như vẫn còn một tên đổng bọn nữa... Người ta đang tìm hắn...

Thẩm Phong lùi lại rồi lẩn vào đám đông. Chàng đi chậm lại và cô' tỏ vẻ mặt bình thường. Đám đông đi xuống phô', mọi người giẫm đạp lên

 

nhau đi theo. Nhịp chậm rãi và từng cú rời rạc của những chiếc cổng làm máu đập trong tai chàng. Thẩm Phong định chạy ngược lại. Nhưng đàn ông và đàn bà đứng chặn cả bôn góc thành để xem hành hình. Như một làn sóng dâng lên, đám đông khép chặt lại trước mặt Thẩm Phong, ép chàng vào giữa rồi cuốn chàng đi theo.

Giàn hành hình đã dựng lên giữa chợ. Dù ở trong khu đông đúc nhất của đô thành nhưng nơi hành hình vẫn không một bóng người và đầy tang tóc, chỉ có chó và mèo hoang qua lại. Thậm chí, vào những đêm trăng tròn, không ai dám đi qua đó, sợ rằng những hồn ma sẽ xuất hiện sau những lan can nhuốm đầy máu và những mẩu sọ người. Binh lính xua đuổi lũ chó mèo đang phơi nắng. Lũ súc vật gầm gừ rồi đi ra xa nằm. Bị kéo về phía trước, cặp trai gái khập khiễng đi tới giàn hành hình. Bất ngờChu Bảo ngã khuỵu xuống, làm người nữ tu cũng bị lăn ra đất la lên dù miệng đang bị nhét giẻ. Binh lính lây giáo đâm họ. Họ co rút người lại. Chân họ giãy đành đạch. Mặt họ đầy nước mắt và mồ hôi rực sáng lên như hai tấm gương. Vừa gượng đứng lên họ đã khuỵu xuống lần nữa. Binh lính nắm sợi dây siết cổ lôi họ đi về phía giàn hành hình. Họ để lại sau lưng một vệt dài màu đỏ thẫm.

Những tiếng cười cất lên.

-  Lũ nhát gan... chúng tè ra quần rồi...

Một giọng như sấm át hết tiếng xì xầm:

-  Tránh ra! Đao phủ tới!

Thẩm Phong quay lại. Hai người đàn ông, cha và con, mặc đồ đen, tay áo dài, đang chen qua bức tường chật cứng người hiếu kỳ.

-   Cho qua! Cho qua! - Người già hơn vừa la vừa đẩy đám đông trước mặt.

Ai đó hét vào ông ta:

-  Sư phụ Tân, ông đến trễ đó!

Ông ta trả lời:

-  Không phải ta! Chỉ vì chúng muốn chết sớm quá thôi. Hôm nay ta gả con gái mà.

Một người reo lên:

-    Phải nâ'u rượu thôi! Sư phụ Tân là nhanh nhất! Từ khi ta theo xem những vụ ông làm, chưa bao giờ thây phải dùng hai nhát! Một nhát là đủ.

-   Đa tạ quá khen! Lát nữa đến làm một chén nhé huynh.

Một người khác cũng la lên:

-  Sư phụ Tân, hôm nay có một nữ tu. Ông chặt thế nào? Từ phía sau hay từ phía trước?

-  Ta để ả cho con trai ta. Phải dạy nó lạnh lùng vói vẻ quyến rũ của đàn bà!

Đám đông phá lên cười rồi ai đó lại nói thêm:

-  Cậu bé, hãy tập trung vào lưỡi đao! Lần trước cậu đã để cái đầu bay ra văng vào mặt một quan lớn đây nhé!

Đứa con trả lời:

-  Cú này tôi sẽ cho cái đầu bay tói ngoạm ông đâỳ!

Những tràng cười lại phá lên lần nữa. Xương sông Thấm Phong gập lại, chân bủn rủn, tay run lẩy bẩy, cổ họng khô khốc. Chàng muôn buông bỏ hết đống tiền vàng, nhưng chẳng còn chút sức lực nào. Bất ngờ, ai đó đập vào vai chàng, làm chàng giật thót. Đó là tay đao phủ cha dẫn đứa con đi ngang qua chàng. Khi Thẩm Phong định thần lại, đôi mắt chàng chợt nhìn vào lưỡi đao mà người trẻ tuổi vác trên vai. Lưỡi đao buộc chặt trong cái bao da cá mập. Cán dài của nó có thắt dây tím tía vòng quanh dính những châm đen bắn vào. Nhìn vào nó, Thẩm Phong bất thình lình điều khiển được chân mình. Chàng dùng tay dạt những người đàn ông ra rồi chạy qua đám đông như một mũi kim thêu.

Chàng đi. Chàng chạy. Những con đường dường như không bao giờ dứt. Đường dài, đường trắng xóa, đường làm lâp lánh ánh mặt trời đang đuổi theo chàng. Có thật ít bóng tôi trong đô thành! Thẩm Phong ép vào tường, luồn dưới mái che, vụt đi ngay khi có ai đó nhìn thây mình. Khi gặp ánh mắt dữ tợn của binh lính, chàng cúi đầu, bịt miệng lại và vọt ra cổng Bắc. Vừa ngoảnh lại để xem có ai theo sau mình không, chàng vừa băng qua những ngọn đồi và những cánh đổng lúa. Cuôì cùng núi Bắc cũng hiện ra trên trời.

Chàng chui vào mê cung trong rùng.

Chàng chạy vòng quanh cây cối.

Chàng chạy về phía hồ nước mà làng của chàng dựa lưng vào.

Chàng lặn xuông.

Nước lạnh quân lây cơ thể nóng hầm hập của chàng. Nước giội vào vầng trán đang sốt của chàng và xoa lên gáy chàng đang nặng nề lo sợ. Nước vuốt ve ngực chàng, trôi tuột qua chân chàng, xoa bóp đùi chàng, áp vào những sợi gân cho đến khi đôi chân duỗi thẳng. Chàng mở mắt dưới nước.

Những con đường sáng sủa, đám đông người và binh lính đội nón giáp, lũ chim trong lồng biến mất như thể chàng vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Quanh một cột ánh sáng chói lòa, từng lớp tảo mỏng như lông vũ dập dềnh ùn tới. Những con cá bạc bơi như thể đang bay trong không trung. Lũ tôm giật bắn mình lùi lại. Một con ếch xăm hai vằn màu vàng trên lưng bung chân ra rồi lại khép chân vào, bơi qua cột ánh sáng. Thẩm Phong ló đầu lên khỏi mặt nước rồi bơi vào bờ. Chàng lắc người rồi nằm trên cỏ, mặt phơi dưới bầu trời.truyen8.mobi

Những chiếc lá tròn, bầu, răng cưa làm thành một bức tranh trên nền trời xanh thẫm. Chàng nháy mắt cho tới lúc cảm thây đau để đón nhận cái nhìn yên bình này. Đâụ đó có tiếng chim đang ca hót. Đó là một tiếng láy đơn độc giữa niềm vui và nỗi buồn. Một con bọ rùa bò lên thái dương chàng. Chàng đưa tay lên bắt nó rồi nhận ra đó hóa ra là nước mắt. Chàng ngạc nhiên há miệng to rồi nghiến răng lại để dập tắt tiếng nức nở đang giày vò mình. Một con bướm cánh đen vện hai vòng đỏ chót lả lơi trên chàng. Chàng giơ tay ra với nó. Con bướm đậu lên ngón tay chàng một chút rồi vỗ cánh biến mất. Chàng buông tay rơi xuông rồi khép mi mắt lại.

Một con chim cu đang gáy. Lũ côn trùng xào xạo. Tiếng nước vỗ ì oạp đánh lên một khúc đàn trong chàng. Lúc đầu nó yê'u ớt và không rõ, sau thì dâng lên rồi thành dữ dội. Chàng run rẩy và cắn rứt. Nhưng bằng những âm rung động, thứ âm nhạc đó ghì chặt lây chàng. Giọng một người phụ nữ át hết những nốt giữa quãng rồi thì thầm:

-  Thế gian tôì tăm nhưng ầm nhạc là ánh sáng... Những người tìm đến âm nhạc sẽ được sủng ái... Âm nhạc đánh bại những quái vật gặm nhâm trong tim, làm xương tê lạnh và làm đôi chân nặng trĩu...

Giọng nói xoay vòng trong không khí rồi mang lại cho Thẩm Phong một cảm giác sảng khoái. Sợ rằng giọng nói đó sẽ biến mất nên chàng nằm im và nín thở.

-   Cuối dòng Dương Tử, ở giữa đại dương có những hòn đảo trôi nổi. Chim chóc có cánh trong veo đến đậu trên những rặng san hô màu tía. Những cánh hoa mảnh khảnh và dợn sóng bừng nở, còn quả của chúng màu đỏ, vàng, xanh, lục, nuôi dưỡng những sinh vật nhẹ hơn lông hổng. Chúng bay qua bay lại như vô hình. Đó là những tia sáng óng ánh, sáng loáng lên, vụt tắt, rồi lại bừng lên. Tinh nghịch và tự do, chúng là những ảo vọng của con người...

Thẩm Phong nghe tiếng rì rầm của sóng và tiếng kêu sắc lảnh của chim mòng. Nhưng giọng nói bỗng nhỏ hơn:

-   Đến với ta. Đến với ta... Chúng mình sẽ là gió, là ánh sáng, là sương mù, là những khúc nhạc buông... rồi chúng mình sẽ đi theo những con người không cần nghỉ ngơi và không bao giờ dừng lại... chúng mình sẽ khiêu vũ quay tròn bay lên châp chới...

Những giọt nước mắt như từng bầy kiêh bò trên thái dương Thẩm Phong rồi rớt xuông đất. Chàng nhấc cánh tay chùi phắt đi. Bất thình lình, chàng nhảy dựng lên rồi lục tìm trong túi áo. Túi bạc đầy tám đổng vàng đã biến mất. Chúng hẳn đã rơi mất khi chàng lặn qua hổ! Chàng lao đến bên bờ. Trước mặt chàng, nước hồ nhảy nhót ném ra hàng nghìn những ngọn lửa mù lòa.

Chàng cởi hết đồ rồi lại lặn xuống.

Những tiếng cười của một cô bé vang lại. Cô bé đang bập bẹ tập đếm. Cô bé đếm nhầm, ấp úng rồi đếm lại từ đầu. Giọng cô bé như chim oanh líu lo, lúng liêhg. Thẩm Phong nhô đầu lên khỏi mặt nước. Đêm đang đổ xuông thung lũng. Trên mặt hổ một ngôi sao sáng rực. Mong ước ôm chặt được đêm, cánh rùng run rẩy thì thầm bứt rứt. Thẩm Phong vào bờ, vội vã mặc đồ rồi chạy không ngoảnh lại. Thấy chàng chạy qua, cây cối cười khẩy đồng thanh: "Vàng của thiên trả địa, vàng của thiên trả địa..

Về đến cổng làng, chàng ngồi xuống tìm các dâu chân trên con đường mòn để chắc rằng binh lính của tổng đôc không đên bắt mình. Chàng lắng tai nghe. Sự im lặng chiêm ngự không gian. Lũ chó đánh hoi thây chàng liền vẫy đuôi chạy ra. Chàng leo lên sườn núi rổi đẩy cửa vào vườn. Không một tiếng động trong ngôi nhà. Sư phụ không về. Không có người thợ đàn già, căn nhà tranh lạnh lẽo như hầm mộ.

Chàng thắt chặt dây lưng. Tay chàng tìm thấy trong bóng tối một hũ đồ ăn còn dư, chàng tìm vài cọng rau muối rồi uống ực một muôi nước. Một chút đồ ăn để làm cho cái bụng cồn cào của chàng bình Ổn. Chàng ngồi xuống bên thềm nhà. Đêm phủ lấy núi Bắc, mang yên bình cho con người và sự bồn chồn cho lũ cọp. Cây cối cắt vào vô số các vì sao, những cây đinh mà thần Nữ Oa đã dùng để vá lại bầu trời bị đổ. Hơi nóng nhẹ nhàng của đất xông lên. Nhiệt độ đã lên cao bất thường từ trưa, ai cũng nghĩ đã là mùa hè. Đêm nay, nếu người thợ đàn già ngủ dưới trời sao, Thẩm Phong nghĩ, chắc ông sẽ không bị lạnh.

Chàng đứng dậy, trở vào nhà. Tay chàng tìm thây hòn đá lửa, ánh lửa lại phát ra. Chàng thêm một bó rơm vào bếp. Trong ánh sáng của bếp, chàng đem tấm gỗ mà chàng đã giấu giữa mái xà và cánh cửa xuống tấm nệm rơm của mình. Những mảnh vụn của quan tài thở ra một luồng gió lạnh từ vương quốc của những người đã chết. Nhưng tâm gỗ này lại rất thơm. Lây tay vuốt ve nó, chàng có cảm giác gỗ âm lên và vẫn còn đang thở chầm chậm. Gõ gõ vào nó, chàng lại nghe được tiếng trong trẻo. Điều đó cho thây quan tài đã chống lại được tất cả hơi ẩm và tấm gỗ được đốn cách đây một nghìn năm khô như than. Tâm gỗ lóe sáng theo nhịp lửa rồi bất thình lình, chàng thây khuôn mặt trắng trẻo của người chết hiện ra. Chàng để nó lên giường rồi bước lùi lại. Sư phụ đã dạy rằng gỗ có một trí nhớ, rằng chúng lưu trong những đường vân dâu ân của những thời đại mà chúng đã chứng kiến. Rằng âm nhạc của đàn cố cầm là âm nhạc của Thời gian.

Chàng đến gần rồi chẩm chậm cúi xuống. Được phủ một lớp sơn chất lượng tuyệt hảo, tấm gỗ bừng sáng như một tấm gương. Chàng thây ở đó khuôn mặt của mình. Trong làng, chiếc gương là vật xa xỉ của phụ nữ. Họ dành dụm cả đời để được một túi đầy tiền đồng, đi vào thành và đổi lây một tấm gương đổng tráng bạc. Tròn vành vạnh như cái đĩa, chiếc gương được truyền từ mẹ sang con gái cho đến ngày nó vỡ thì thôi. Thẩm Phong chải lại mái tóc đang rối bù rồi quấn lên. Tấm gỗ phản chiếu đôi môi mỏng, cái hàm tròn trĩnh và một vầng trán mịn màng. Chàng không biết phụ nữ có thích mình hay không. Phụ nữ? Chàng lắc đầu rồi ngáp.

Chàng nằm lên tấm gỗ rồi ép má lên nó. Khi nhắm mắt, chàng thây một hang động hai bên vách vẽ đầy tranh. Những con ngựa được thắng yên tuyệt đẹp kéo những chiếc xe có đèn đỏ và rèm bằng tơ. Lính bộ binh cầm vũ khí theo sau lũ chó vện đi theo hàng ngũ. Những thái giám huơ quạt lông công và những chiếc dù thêu, dẫn theo những nàng hầu thon thả tóc vân hoa. Một sô' cầm chai, hũ, lọ, chậu vàng, sô' khác mang theo mèo, chó đuôi xoăn, lổng chim. Cơn gió thổi luồn dưới váy đủ màu sắc của họ rồi vén những nếp gấp có thêu bướm đang bay giữa ngàn hoa. Họ là ai? Các nàng đi đâu?

Thế giới vô tư, không bệnh tật đói khát này, thế giới xuân thì vĩnh cửu này, thế giới đang ca ngợi vẻ đẹp không phai tàn này là thế giới nào vậy?

Bỗng giọng nói một phụ nữ thổi vào:

-    Sau những bức rèm ngọc trai là tiếng gầm thét của những kẻ mưu phản và những kẻ giết người đang huơ mũi kiếm... Những nụ cười, lụa là, vu khống, ta đã thoát khỏi chúng mãi mãi...

Thẩm Phong run rẩy mở mắt. Lửa trong bếp đã tắt. Một bóng trắng đi lại trong đêm, làm chàng nhớ tới những hạt bụi nháy múa trong hầm mộ. Dần dần, cái bóng có hình thù một phụ nữ rồi dạo quanh chàng. Chàng đưa tay để chạm vào. Nàng vội lùi lại. Chàng chạy theo nàng, tay chới với. Nàng bắt chước hành động của chàng rồi dang tay ra. Nhưng chỉ có những chiếc cánh sáng rực tung ra ở nơi cánh tay. Nàng bay lên rồi hạ xuống gần chàng khi chàng đã dừng lại, rồi lại lẩn trốn khi chàng đến gần. Thẩm Phong thây ngực thắt lại, đôi môi nhoẻn ra và một tràng âm thanh thoát ra từ cổ họng chàng. Chàng phá lên cười. Bị bất ngờ, cái bóng cúi xuống để nhìn chàng và nhảy thót ra sau, đôi cánh run rẩy. Thích thú với trò chơi làm người trong gương của mình, nàng cũng cười. Thẩm Phong nhảy vào không khí để bắt nàng, nàng cuộn người lại rồi biến thành một con mèo trèo lên tới mái nhà. Chàng vội vã huơ tay chạy theo. Nàng nhảy ra phía trước, quay lại nhìn chàng nhăn mặt. Trong một nỗ lực cuối cùng, chàng lao về phía nàng. Nàng biến ra phía cửa rồi biên mất trong ánh sáng ban ngày. Thẩm Phong quay lại giường, lượm chiếc áo mặc vào để đi ra ngoài. Một ánh sáng mờ mờ thắp. lên. Cái bóng lại hiện ra dưới hình dạng một phụ nữ. Nàng bắt chước các hành động của chàng. Chàng làm ra vé không hề biết rồi ngồi xu ông bãi rơm, nàng cũng vậy. Chàng quay đầu sang nhìn nàng, nàng cũng làm y vậy nhìn chàng. Chàng nhìn nàng. Nàng quan sát chàng. Bỗng nàng tung cánh. Chàng đi vào một màn sương có những hoa tuyết cuộn tròn rồi lấp lánh. Giọng một phụ nữ vang lên:

-  Chàng đã đến tìm em, em là của chàng!

-  Nàng là ai?

Người thợ đàn trẻ quên mâ't rằng không được nói chuyện với hồn ma.

-  Em không phải là Bổ Tát Quan Âm nghìn tay cầm roi và bánh xe lừa, mang bình nước trường sinh và nhành liễu. Em không phải là con rồng đại dương, thần của những cơn giận dữ làm bão tố và sấm sét. Em không phải là tiên nữ canh gác vườn đào của Tây Vương Mầu. Em không phải là người phụ nữ bình thường mang những xúc cảm phàm trần. Em xuôhg mặt đâ't theo dâu trăng. Em thì thầm với rừng rậm. Em ở trong giẩc mơ của những chú chim, trong hơi thở của thú hoang bắt mồi. Chàng, chàng làm em vui, và vì chàng, em muôn làm những điều kỳ diệu. Chàng, đứa trẻ bị bỏ rod, em sẽ cho chàng mùa xuân vĩnh cửu...

Khi nghe sinh vật lạ lùng này nói, nỗi buồn bao phủ lây Thẩm Phong. Chàng hỏi nàng:

-   Nàng có thấy sư phụ của ta không? Ông ấy đi đâu rồi?

-  Sư phụ chàng đã đi vào mùa đông vì em đến vào mùa xuân. Ông biết em đến, ông đê lại cho chàng ngôi nhà mà chúng ta yêu mến.

Cái bóng quân lây Thẩm Phong. Tay nàng tựa như dòng nước nóng. Bị ngạt, chàng muôn vùng vẫy nhưng tay chân đã mất hết sức lực. Chàng há miệng để thở. Cái bóng lao vào đó như một chùm ánh sáng.

Một cảm giác run rẩy chưa từng biết đô't cháy bụng dưới của chàng.

Thẩm Phong rùng mình sung sướng rồi giật thót mình dậy. Ngày đã lên cao. Mặt trời chiếu qua khe cửa, vẽ lên tường những vệt dài, những đường xoắn ốc, những từ ngữ không thể giải mã.

Chàng đã dựng lên một cái khung gỗ trước nhà. Mặt trời chiếu vào nó chằm chặp qua những tàn cây và ném những mũi lao vào thân thể trần trụi của nó.

Cầm dao nạo trong tay, chàng sửng sốt với khám phá của mình. Khi lóp sơn bị nạo đi, tâm gỗ trở thành một phụ nữ khỏa thân. Không còn quần áo điểm trang hay trang sức, nàng hé lộ nét đẹp tự nhiên lộng lẫy. Trước đây, khi lắng nghe âm thanh nàng phát ra lúc chàng gõ tay vào, chàng đã cho đó là một phiến gỗ thông cổ. Bây giờ, chàng lại đứng trước một loại gỗ chàng chưa hề biết đến có màu vàng nâu và những đường vân tinh tế. Vì nhiệt độ lên cao bất thường vào đầu xuân, tâm gỗ phả ra một mùi thơm lạ lùng.

Sư phụ xưa kia có nói tới một loại cây thần mọc trên những hòn đảo trôi nổi ngoài đại dương ở phía đông. Rễ của chúng trồi lên khỏi mặt đất và che đỡ cho những loài thú hoang. Thân của chúng đâm vào bầu trời. Lá của chúng uống mây và tái sinh trong ánh mặt trời. Từng đàn chim đến đó làm tổ vào buổi chiều tà rồi ra đi vào lúc bình minh. Mỗi sáng mỗi tôi, chúng đều gõ vào đó, tạo ra những tiếng động mà ngư dân ngoài bờ biển còn nghe được. Người thợ đàn già nói rằng những cây thần không bao giờ chết và không sợ sâm sét. Ngược lại, những ngày mưa bão, khi những tiếng sét xé toạc những đám mây và làm nổi sóng, bóng của chúng, có hình những bông hoa khổng lồ, nghiêng vào bức rèm mưa và cuồn cuộn trên trời như bầy sứa. Mỗi một nghìn năm, chúng lại trổ cành. Những cành cây khô còn to hơn cả cành một cây tùng trăm tuổi sẽ rụng xuống biển và không bao giờ tan rã. Những ngư phủ vớt được đem bán ở chợ đắt như vàng, chỉ có những hoàng đê' mới được dâng tặng để làm giường tủ, bức bình phong hay những xà nhà sơn thếp làm cho cung điện ngập một mùi hương quý phái gợi lại những hòn đảo thần tiên.

Nếu sư phụ đang ở đó, ông sẽ đi quanh tấm gỗ, sung sướng và kiêu hãnh lắm.

Thẩm Phong thở dài. Chàng đặt cái dao cạo xuống rồi ra khỏi vườn. Trong một đêm, khu làng đã thay hình đổi dạng vì cây cối đã trổ hoa. Những cây đào, cây ngâu, cây lê và cây táo, những bông hoa tú cầu và cây giáng nụ tuyết đã tô điểm cho sườn núi, nơi mọc lên những mái nhà tranh chạy dọc đến tận thung lũng. Lũ trẻ sung sướng với những gì đang thây trước mắt, lăn tròn trên cỏ rồi chạy nhảy thả diều, những con diều theo gió lên đến tận trời cao.

Gần giếng nước, Thẩm Phong gặp một người hàng xóm đang lây nước. Chàng vội đến giúp bà.

-   Lần cuối cùng mà trời nóng như thế này đã cách đây hai mươi lăm năm, - bà lầm bầm. - Đợt đại hạn lúc đó đêh làm người ta phải chờ mưa suốt hai năm. Sau đó, đã gặp phải nạn cào cào, nạn quân nổi loạn, nạn man di phương Bắc, rồi những kẻ sưu thuế... Sư phụ cậu biết thuật chiêm tinh, ông lão mà ở đây chắc báo được cho chúng ta xem có bị cạn nước không nhỉ?

Thẩm Phong tránh né:

-  Con gánh xô nước về nhà bà luôn nhé?

-   Cầm lấy cái bánh, ăn đi khi còn nóng, - bà nói với chàng. - Còn cái bánh này đem cho sư phụ nhé!

Cơ thể chàng lại hoạt bát nhờ hai cái bánh, Thẩm Phong cầm lây cái rìu đến trước tâm gỗ. Chàng giạng chân, hóp bụng, lắc lắc hông, hít thở thật sâu rồi nhấc tay lên.

Chàng chưa bao giờ bị xây xẩm vì những nhát rìu. Cái rìu lao xuống, không run rẩy. Khúc gỗ rung lên nhưng không bật nảy. Lưỡi rìu gãy gọn và sắc ngọt cắm vào ba phần tư tâm gỗ.

Lúc nhỏ, Thẩm Phong chẻ củi mỗi ngày mà không biết người thợ đàn già đang rèn luyện chàng. Sau đó, sư phụ mới nói cho chàng biết:

"Sức mạnh của người làm đàn không phải là sự hung tàn của chiến binh. Người làm đàn phải cầm chặt công cụ của mình như một chiến binh không bao giờ buông gươm giữa trận chiến. Nhưng một chiến binh chặt đứt, đâm vào và lấy đi sự sống, còn người làm đàn cắt, giũa và đem lại sự sông. Sức mạnh của chiên binh là lòng gan dạ, ông ta làm quận địch hoảng sợ trước khi giết chóc. Còn sức mạnh của người làm đàn là sự chính xác, người làm đàn phải làm chủ hoàn toàn đường đi của lưỡi rìu."

Thẩm Phong nhẹ nhàng rút lưỡi rìu ra - sư phụ đã dạy chàng nhát chém hơi nghiêng, một động tác khó thực hiện. Chàng lại nhấc tay lên. Lưỡi rìu lấp lánh trong không khí rồi lại lao xuống. Một phoi xoắn chạy dọc theo tấm gỗ.

"Con chưa tập trung! Hãy bịt tai lại!" Người thợ đàn già gầm gừ. "Khi con đối diện với gỗ, con không được nghe những tiếng động quanh con! Khi con điều khiển lưỡi rìu, con phải lắng nghe tiếng trái tim con đang đập. Vì động tác phải hòa nhịp với nhịp dồn máu. Phải luôn luôn tập trung, mất tập trung là mất chính bản thân mình."

Bị Thẩm Phong nện, nắp quan tài chuyên động.

Chàng nhấc chân lên rồi chặn đẩu gối xuống mép tấm gỗ. Chàng giữ nó bất động bằng tay và đầu gối, rồi đưa lưỡi rìu chạy dọc kẽ nứt mà chàng mói tạo ra. Tấm gỗ thở ra rồi một loạt rung động truyền lên nắm tay chàng. Lưỡi rìu chạy tới đâu, tấm gỗ run rẩy, than vãn, tạo ra những âm nhỏ xíu tới đó. Nó lượn sóng rồi thở phì phì trong từng thớ gỗ bị lớp sơn tang ma triều Tống làm cứng sượng.

Ngồi xổm bên thềm, tay cầm bát, miệng đây ngũ cốc, Thẩm Phong vừa nhai vừa nghe tiếng chim hô't hoảng lúc chiều về và nhìn ngắm những đám mây đang thay hình đổi dạng trên trời. Chàng nhớ khuôn mặt người chết mà chàng thoáng thấy trong ngôi mộ trước khi khuôn mặt này lại biên thành tro bụi.

Bà ta là ai? Đó có phải là phu nhân họ Lưu hay chỉ là một trong số những nàng hầu của bà?

Hoàng đế Lưu đã gây chiên với man di phương Bắc rồi lập ra triều Tông. Đó là một anh hùng được ngợi ca ở phương Nam. Khắp nơi, trong các điếm trà, những người ca sĩ mù hát vang những cuộc viễn chinh của ông ây. Nhưng người ta không biết gì về cuộc đời những bà vợ của ông. Người ta chi biết những đứa con ông chém giết lẫn nhau rồi vương triều chỉ kéo dài vài thập kỷ. Nêu người thợ đàn già ở đó, chắc ông đã kể cho chàng nghe nhiều thứ.

Thẩm Phong đứng dậy rồi tới gần cái khung gô. Bị chẻ làm đôi, đặt cạnh nhau, tâm gỗ giông như hai chân một người phụ nữ.

Xâm hại ngôi mộ hoàng hậu của một anh hùng có phải là một hành động đáng nguyền rủa không? Bằng chứng là, Chu Bảo và nữ tu đã bị hành hình và binh lính đang tìm kiếm kẻ đổng phạm. Phải chăng họ sẽ băng rừng tìm bắt chàng? Hay là họ chờ chàng ở trong thành, chỗ Lưu Bé Bự? Nếu chàng không thể quay lại gặp tay buôn đồ cổ thì tại sao lại phai lam cây đàn này? Ngay ca vàng mà hắn đưa cho chàng đế trả thù lao cũng đã mâ't. Bây giờ, chàng trờ thành tội phạm. Chàng có nên trôn đi không? Nhưng làm sao chàng trốn đi mà không báo cho sư phụ biết?

Đêm, ngọn sóng khổng lồ, ập xuống ngôi làng. Trong những tàn cây, chim im bặt. Những vì sao thắp lên.

Thẩm Phong nhồm nhoàm cố nuốt một miếng ngũ cốc. Các hạt cạ vào cổ họng mà không chịu trôi. Chàng toan vào nhà uống một ngụm nước thì chợt thây người phụ nữ trong mộ đứng dựa vào khung cửa chắn lối chàng vào nhà. Chiếc áo của nàng bay trong gió còn tóc nàng buông loi, màu nâu bạc, cuộn từ lung nàng dài xuôhg tận mặt đất. Nàng liếc nhìn Thẩm Phong bằng đôi mắt màu hạt dẻ.

Chàng đứng khựng lại vì kinh hãi.

Nàng mỉm cười rồi né ra.

-  Chàng vào đi.

Chàng vội vã đến gần hũ nước, uống nhiều ngụm liên tiếp.

Khi chàng ngẩng lên, người phụ nữ đã biên mâ't.

Chàng đến đóng cừa lại thì nàng lại xuât hiện trong vườn.

-  Đàn cổ cầm được Phục Hy tạo ra để cho con người có đạo đức và sông đúng đắn. Ở xa thê'gian, giông như loài khỉ vượn, sao chàng dám mong trở thành thợ đàn?

Thẩm Phong im lặng. Chàng nhớ rằng nê'u một hồn ma nói chuyện với người sống và nêu người sông trả lời, tính mạng người đó sẽ trở thành tù nhân của người chết.

-  Ta không có đàn cổ cầm, - người phụ nữ ticp tục. - Nhưng ta soạn nhạc bằng sức mạnh linh hổn ta. Những luồng gió là những sợi dây đàn bằng lụa và ta làm cho tiếng thú vật vang lên. Nghe này...

Người phụ nữ nhấc tay lên. Tay áo của nàng gợn sóng rồi để lộ ra một bàn tay màu xà cừ.

Một sự im lặng bao trùm lây thung lũng.

Cỏ và nhũng bụi rậm khẽ xao động, tiếp theo là tiếng rì rào càng lúc càng lớn của cây cốỉ oằn mình trong gió. Sau nhà Thẩm Phong, một con cú đang rúc. Gió bỗng dứt rồi chia thành nhiều luồng khí băng qua rừng theo nhiều hướng. Cây cối rung lên, bập bùng, càu nhàu. Tùy theo độ lớn thân cây và độ rộng của tán lá mà chúng thì thầm hay rít lên rồi đáp lời nhau, âm trầm âm bổng. Dàn đồng ca lúc thì giận dữ, lúc lại nhã nhặn, được hòa cùng tiếng trống cùa những cành cây gãy đập vào nhau.

-  Thẩm Phong! Thẩm Phong!

Một đứa trẻ trong làng chạy theo đường mòn lên núi. Nó dừng lại trước hàng rào khu vườn, thở hổn hển:

-  Mẹ cháu sắp sinh. Ông thợ đàn có ở đó không ạ?

-  Ông đi rồi, - Thẩm Phong trả lời.

Đứa bé thất vọng bỏ đi rồi quay trơ lại.

-  Ông có thế ghé qua khi ông trở về không ạ?

-ừ.

Đứa trẻ nháy lên rồi biên mất. Có vẻ nó không thấy có gì bất thường.

Gió ngừng thổi. Thẩm Phong tìm người phụ nữ và thây nàng đang ngồi trên cây đào. Dưới những lớp váy áo, đôi chân nàng đung đưa. Nàng ra hiệu cho Thẩm Phong rồi bất thình lình thổi vào đám hoa.

Một con chim rồi hai, ba, mười, một trăm con bắt đầu ca hót. Ngược với cây cối làm thành những âm thanh gợn sóng từng đợt một, lũ chim cùng lúc gào lên như hàng nghìn chiếc chuông leng keng không nghỉ. Tiếng hót hỗn độn làm đầu óc Thẩm Phong quay cuồng. Chàng không còn cảm nhận được sức nặng của đôi chân lẫn những cử động của cánh tay.

Chàng ngồi bệt xuống thềm.

Người phụ nữ ở trước mặt chàng. Nhưng chàng có cảm giác nàng cũng đang ở sau lưng chàng. Trước mặt chàng, nàng dang tay ra. Sau lung, nàng đã quân lây chàng. Giọng nàng băng qua tiếng chim lọt vào tai chàng:

-   Những chiến trận đã thành đổng lúa, những đường hành quân giờ thành đường cho xe chở hàng. Nơi thân xác binh lính lăn lộn giờ đã mọc lên vố số cây chè, nơi những anh hùng ngã xuôVig giờ người ta xây lên các ngôi làng. Chi có dòng Dương Tử nhớ tới những cái tên, nhớ những chiên công, nó chảy về đông mang theo mùa màng và những tuần trăng.

Nàng ngừng lại rồi nói với Thẩm Phong:

-  Chàng chưa từng sông, chưa từng thây, chưa từng nghe, sao chàng dám chạm vào âm nhạc?

Thẩm Phong quyết định để mặc bóng ma có lẽ đã bị điên vì cô độc.

Mặt trăng từ từ lên trên ngọn cây. Bâì; ngờ, trăng lao xuống rồi cuốn một tấm thảm xanh trên bầu trời. Những tia sáng như sữa tuôn ra, tràn qua cây cỏ. Thẩm Phong bày xung quanh mình các công cụ, chàng để một trong hai tâm gỗ lên đùi rồi đánh bóng nó.

Người phụ nữ ngồi trên ghế đá. Nàng lây tấm gô còn lại rồi bắt chước những động tác của người thợ đàn trẻ. Tay nàng nhỏ nhắn, năm ngón mảnh khảnh, không giống tay những cô gái trong làng, đỏ hồng và to bản. Vì nàng đang tập trung l 28ba àm gỗ nên chàng dám nhìn nàng: gương mặt nàng như trẻ con đang chơi đồ hàng; khi nàng hạ cằm xuông, khuôn mặt lại thành khuôn mặt của một bà mẹ trẻ; khi nang ngước nhìn lên, trẻ thơ và người lớn hòa trộn trong nàng, nhìn chàng e thẹn lẫn bạo dạn. Bơi trong ánh trăng, mái tóc nàng bồng bềnh dợn sóng. Chàng nhận ra nó không phải màu nâu mà gồm vô số búi tóc màu sáng lấp lánh hổng, cam, màu hoa cà, xanh và đen.

Thẩm Phong lấy cái đục. Nàng cũng vậy.truyen8.mobi

Ở trong làng, khi ai đó qua đời, tất cả mọi người đều đến dự đám tang, khiêng áo quan đến nghĩa địa. Người ta khóc than người quá cố, người ta kể lại chuyện đời người đó, ca tụng và an ủi người đó. Vì người ta nói rằng nếu ai đó chết trong buồn rầu, người đó sẽ trở lại dương gian để hù dọa khi đêm đến, cướp đi sinh khí người sống. Những người trở về là những tử thi quỷ dữ tóc xanh, răng nhuộm máu, mắt to như đèn lồng. Cách Thẩm Phong hai bước chân, người phụ nữ không giông tí gì những điều đó. Dù cho da nàng hơi nhợt nhạt, đôi má nàng vẫn hổng và đôi môi đỏ. Bờ mi nàng rung rung còn mắt nàng sáng như mắt những phụ nữ bình thường khác. Váy nàng/ gồm nhiều lóp tinh tế, tôn lên một nét người duyên dáng, yêu kiều.

Mặt trăng dịch chuyển bóng những tàn cây. Những nét cong gãy của chúng nhanh chóng đổ lên bàn đá. Được ở cùng một người phụ nữ quả là một cảm giác khác lạ! Thẩm Phong nghĩ. Một người phụ nữ, đó không phải là sư phụ kể chuyện thế gian, đó không phai là tay buôn đổ cổ tự phụ, cũng không phải người bán nhạc cụ Lỗ Tứ giỏi nói năng, cũng không phải Chu Bảo thâ't vọng vì không kiếm được bạc vàng. Nàng duyên dáng như một con nai, với những tiếng mời gọi chàng trong im lặng làm chàng thích thú. Thẩm Phong nuô't nước miếng rồi căng tai. Nàng có vẻ như đang nói với chàng: "Em không giống với những cô gái trong làng chạy chân trần, em là tiên nữ từ trên trời. Hãy nhìn em đi, hãy nhìn em đắm đuôi..

Thẩm Phong nháy nháy mắt. Cái đục trượt qua tay chàng rớt xuôhg.

Da nàng trắng muốt như trăng. Dáng người mảnh khảnh và ngực đầy đặn. Tại sao nàng lại đến với chàng, một thợ đàn nghèo chưa thấy nhiều, chưa sông nhiều?

Nàng quay về phía chàng rồi nhấn chìm ánh mắt chàng trong ánh mắt nàng. Bị khựng người, chàng đỏ mặt đến tận mang tai, đằng hắng ho rồi gãi đầu. Hai lúm đồng tiền hiện trên má người phụ nữ. Nàng bắt đầu cười. Không để chàng kịp né tránh, nàng đã xích đến gần chàng, nắm tay chàng rồi đặt lên người mình. Những ngón tay của chàng chạm vào da thịt. Tim Thẩm Phong đập thình thịch. Chàng run lẩy bẩy.

Người phụ nữ quấn lấy chàng, giọng nàng lọt vào tai chàng mặc cho tiếng trái tim đập thình thịch:

-   Đến đây, Thẩm Phong, đến vói em. Hãy vào trong em. Em là thế gian. Em là sự sống.

Chàng hít mạnh. Vừa sợ hãi vừa biết ơn, chàng nhấc nàng dậy rồi bế vào giường.

Tim chàng đập mạnh. Tim chàng thả lỏng. Tim chàng nhịp nhanh đến mức chàng không còn nghe thây gì khác ngoài nó. Cơ thể chàng nóng lên. Da chàng bôc cháy. Cổ chàng khô lại. Hơi thở dồn đến mức làm mũi chàng bị đau. Tay chàng vổh chưa từng buông lỏng một con dao, một lưỡi rìu lại đang run rẩy đến mức không thể vuốt ve làn da mịn màng của người phụ nữ. Chàng đẩy nàng ra để tránh nàng. Bất ngờ, chàng bị xô ngã, bị ép, bị nàng giữ chặt. Chàng há miệng để thở, rồi nàng đặt lên lưỡi chàng cái gì đó ngọt ngào và trơn ướt. Nàng mút vào rồi thổi vào cơ thể chàng một luồng hơi nóng. Chàng hoảng sợ. Chàng chưa bao giờ chạm vào phụ nữ. Rồi nàng thở hổn hển. Nàng có bị đau ở đâu đó không? Nhưng sao càng lúc những cái ghì siết của nàng càng nóng bỏng? Nàng đợi chàng và chàng không thể làm nàng thất vọng. Nhưng nàng đợi gì từ chàng? Vừa thoáng nghĩ tới đây, chàng nghe một giọng nói nài ni vang lên trong đầu:

-  Âm nhạc! Hãy biến em thành âm nhạc!...

Chàng vụng về để nàng , nằm dưới mình như một cây đàn cổ cầm rồi tay chàng lướt qua làn da của nàng. Nàng run rẩy rồi lặp lại:

-  Âm nhạc, âm nhạc, em xin chàng. Em đã phải chịu đựng im lặng quá nhiều!

Chàng gục đầu vào tóc nàng, chàng ngửi mùi hương rồi cắn vào gáy nàng.

-   Hãy siết em chặt hơn, - nàng run lẩy bẩy nài nỉ. - Em là của chàng. Em là âm nhạc của chàng. truyen8.mobi

Chàng áp người vào nàng. Nàng rên rỉ. Theo nhịp càng lúc càng nhanh lặp đi lặp lại, chàng đổ vào nàng như đang lặn xuống hồ tìm những sợi dây đàn trong da thịt người phụ nữ. Nàng thở hổn hển rồi nấc lên.

Chàng đi vào trong một nơi chật hẹp đêh mức chàng thây đau. Một đợt run rẩy chạy từ đầu đến chân chàng. Những ngọn sóng trắng nôi đuôi nhau, những bóng tối xoay tròn. Hồ nước là một chiếc lọ mà người ta đi vào để lớn lên, trốn tránh, làm đầy mình. Chàng không còn nghe được nhịp đập của tim nữa. Chàng quên cảm giác đau. Sự khác biệt giữa người sống và người chết biến mất. Chàng nghe tất thảy mọi thanh âm xì xào. Đó là tiếng thì thầm của hai con người. Một người đàn ông và một người đàn bà song tấu cùng nhau. Tựa như tiếng chim sơn ca trong đêm, họ ứng biến với nhau, điều chỉnh cao độ, tìm cách tạo thành hợp âm. Người này nhanh thì người kia chậm lại, họ đan xen niềm vui và nỗi buồn. Giọng họ lướt đi lên đỉnh hy vọng, xoay tròn rồi ném mình vào buồn khổ. Người này lượn sóng băng qua người kia. Họ rời xa nhau để rồi lại về với nhau. Mặt đối mặt, họ ôm nhau thật chặt. Họ tìm những ngọn sóng run rẩy của chung, đầu họ, chân họ, ngực họ và chân họ bám vào nhau, lổng khớp vào nhau, hợp thành một.

Bất ngờ, Thẩm Phong nghĩ tới Chu Bảo và người nữ tu. Chàng hiểu vì sao họ nôn nóng rời thành, hiếu quyết tâm đào trộm mộ, hiểu ước nguyện được cùng nhau đêrt mức phải chết vì điều đó. Chàng, Thẩm Phong, chưa bao giờ biết thứ âm nhạc nàỵ. lại tưởng đã biêí: tất cả về đàn cổ cầm.

Thây chàng lơ là, nàng nằm lên chàng. Nhịp thay đổi của nàng làm chàng run rẩy và rên rỉ liên hồi. Chàng cũng có thể phát ra những nô't nhạc. Đàn ông và phụ nữ phải chăng là hai mảnh gỗ làm nên mặt đàn và đáy đàn cổ cầm? Thẩm Phong nghĩ. Duyên tiền định sẵn cho nhau, họ phải gặp nhau, quấn lấy nhau, để phát ra một điệu nhạc duy nhất.

Họ trườn qua chiếc chiếu rơm, lăn trên mặt đâ't rồi cùng thở ra rã rời. Bâ't ngờ, má Thẩm Phong đập vào một vật cứng và nhọn. Chàng sờ chiếc áo mình đang nằm trên đó. Ngón tay chàng chạm vào cái túi trong đó có tám đồng vàng.

Ai đó gõ mạnh vào cửa. Một người hàng xóm thì thầm hoảng hốt:

-  Thẩm Phong, dậy đi con! Binh lính! Binh lính tới! Trốn đi con...

Chàng nhảy dựng dậy. Một con rồng xanh đã vào làng. Nơi nó đi qua, những hàng rào và mái nhà lung lay, những ngôi nhà tranh bị đốt cháy, tiếng la hét và tiếng khóc vang lên. Những chiếc bóng lảo đảo rồi xô nhào nhau. Dân làng bị đánh thức đang đổ về phía giếng nước. Binh lính huơ đuôc hét lớn:

-  Châu báu trong mộ cổ đâu?

-  Các người chôn châu báu ở đâu?

-  Bắt hết chúng!

-  Tên Thẩm Phong sông ở đâu?

Chàng quay phắt lại. Người phụ nữ vẫn không biến mất. Đó không phải là một giấc mơ. truyen8.mobi

Nàng đứng sau lưng chàng. Nàng trắng nõn và bừng sáng như ánh trăng. Nàng nhìn vào mắt chàng rồi nhoẻn miệng. Nàng mỉm cười.

-  Em là châu báu của chàng. Đi thôi.

Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/21677


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận