Đào Hoa Tiên Chương 7

Chương 7
Ta cầm túi gấm trong tay, đang suy nghĩ miên man thì hắn đã lặng lẽ đi tới sau lưng ta. Tuy là yêu nhưng hắn chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn thấy bảo vật trong túi gấm.

Hắn kéo ống tay áo của ta. Hắn nhìn ta, vẻ mặt hết sức cổ quái: “Nàng phải đi ư?!”

Ta không dám nhìn mặt hắn, lòng thấy do dự bất an. Vì sao ta lại có cảm giác mình đang phản bội hắn? Ta không hề có chút can hệ gì với hắn, hắn là yêu còn ta là một đạo cô, vốn chẳng nói tới phản bội gì. Ta đáp: “Chỉ cần ăn trái bàn đào này, ta sẽ phi thăng.”

Tuy không nhìn mặt hắn nhưng ta vẫn cảm nhận được sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi: “Phi thăng? Nàng muốn làm thần tiên sao?”

Ta cắn môi, ý nghĩa tồn tại của ta chính là vì đợi tới ngày hôm nay.

Hắn nghiêm túc xoay người ta lại, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu nàng đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?”

Ta ngẩn ngơ, cái này cũng tính là một vấn đề sao? Ta đi rồi, hắn vẫn có thể tiếp tục tu hành. Hắn hình như hiểu được lòng ta nghĩ gì: “Vì sao lại phải tu hành? Vì sao cứ nhất định phải tu hành? Lẽ nào chúng ta ở chung một chỗ còn chưa đủ vui vẻ? Tại sao cứ nhất định phải đi làm thần tiên sống cô đơn, tịch mịch?”

Tại sao ư? Hắn hỏi ta, nhưng ta cũng không cách nào biết được. Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào chỉ vì từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cha mẹ đã không ngừng nói với ta: “Song Thành, con là hậu duệ có cốt tiên nhất trong các thế hệ của Đổng gia, con nhất định phải đắc đạo thành tiên!”

“Song Thành, những thứ yêu hận tình thù trên đời này đều là vô nghĩa, chỉ có tu đạo, phi thăng thành tiên mới là kết quả sau cùng.”

“Song Thành, con nhất định phải thành tiên.”

Thành… tiên…!

Cho dù ta chọn không ăn quả bàn đào ấy, ở lại thế gian này sẽ thế nào? Hắn là yêu, ngàn năm cũng không chết, tuổi trẻ kéo dài mãi mãi. Còn ta chỉ con người bình thường, ta sẽ già và rồi sẽ chết đi. Bây giờ hắn làm bạn với ta là vì ta còn trẻ, đến lúc ta già đi, hắn vẫn là nam tử anh tuấn, trẻ tuổi như hiện tại, vậy phải làm sao để đối mặt với một bà lão tóc bạch da mồi đây?

Hơn nữa, hẳn vẫn chỉ là yêu quái! Ta là người tu đạo, sao có thể vọng tưởng ở bên một con yêu quái? Kể cả mới chỉ nảy sinh ra ý nghĩ như vậy cũng đã rất hèn hạ trơ tráo rồi.

Ta cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Đừng cản trở ta thành tiên, ngươi không cản được đâu. Nếu ngươi còn muốn gặp lại ta thì hãy tiếp tục tu hành. Có lẽ một ngày nào đó, ngươi cũng có thể trở thành tiên.”

Hai tròng mắt đen của hắn dần ảm đạm, rõ ràng ta đã nhìn thấy trong mắt hắn có một tia tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất. Ta biết lời ta rất quyết tuyệt nhưng nếu không làm vậy, ta sao có thể chặt đứt ý niệm trong đầu hắn?

Hắn cắn răng, khóe miệng lại lần nữa mang nụ cười trào phúng. Nụ cười như vậy, từ lúc hắn ở chung với ta đã biến mất không thấy nữa, “Nàng muốn thành tiên đến vậy sao?”

Ta cố gắng gật đầu, chỉ cảm thấy trong cơ thể đang có một người điều khiển những hành động của ta, suy nghĩ và cơ thể đối chọi nhau, nhưng ta làm bộ như không thấy. Ta nhất định phải làm vậy, ta không muốn ở lại nhân gian, để bị già đi, xấu đi. Chí ít, ta không thể để hắn nhìn thấy ngày nào đó ta sẽ già đi, xấu đi.

Hắn ngửa mặt lên trời, cười dài: “Được! Được! Được lắm!” Hắn nói liên tục ba chữ “được”. “Ta không cho phép nàng thành tiên, ta cứ muốn khiến nàng phải ở lại nhân gian đấy.”

Ta cười nhạt: “Ngươi định thế nào để giữ ta lại?”

Lần đầu tiên trong mắt hắn lộ ra tia hung ác: “Ta muốn hủy quả bàn đào đó.”

Ta cười khinh thường: “Ngươi không phải là đối thủ của ta!”

Sắc mặt của hắn dần chuyển xanh: “Vậy thử lại lần nữa xem!”

Yêu khí trên người hắn nhanh chóng tăng thêm, ta giật mình phát hiện, thì ra hắn vẫn tận sức che giấu yêu pháp của mình. Vậy thì lần đó, hắn đã cố ý nhường ta sao?

Yêu khí nặng nề, ta bắt đầu thấy rõ diện mạo ban đầu của hắn. Thì ra hắn là yêu quái thạch sùng(thủ cung). Loại thú này từ lúc sinh ra đã có linh dị, chẳng trách ta còn cảm thấy trong yêu khí kia có chứa ánh sáng tốt lành.

Ta vung kiếm, tập trung tinh thần đợi chiêu. Khí thế của hắn sắc bén như bậy, có lẽ đã thật sự nổi giận rồi. Rồi sẽ ra sao đây? Ra tay khó tránh khỏi thương vong, hắn sẽ giết ta sao?

Ý nghĩ trong đầu vừa động, hắn đã giành lượt ra tay trước. Mười ngón tay sắc nhọn đâm về phía ta. Ta lắc mình tránh khỏi, khua kiếm phản công. Không giống như lần trước, lúc này hắn chỉ công mà không thủ, nói là muốn hủy bàn đào nhưng lại giống như muốn giết chết ta, giải mối hận vừa rồi.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra hắn dù sao cũng chỉ là yêu quái. Nói trở mặt liền trở mặt luôn, chẳng còn chút dịu dàng nào lúc dưới trắng trước hoa.

Ta cắn răng, sử dụng toàn bộ đạo pháp, nếu không làm vậy, có lẽ chỉ trong tức khắc ta sẽ chết dưới móng vuốt của hắn. Đánh nhau một lúc lâu, ta dần suy yếu. Dù sao ta cũng chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi còn hắn thì không biết đã tu hành bao nhiêu năm nữa.

Hắn lại cười châm biếm: “Đưa quả bàn đào đó cho ta.”

Ta ngoan cố lắc đầu, nếu hắn vẫn nhẹ giọng yêu cầu thì có lẽ ta sẽ không kìm được mà mềm lòng, nhưng hắn lại chọn phương thức như vậy. Tuy ta tu đạo đã lâu nhưng vẫn không bỏ được cái tính bướng bỉnh, hắn càng bức ta thì ta càng không muốn làm theo ý hắn.

Hắn nhíu mày, nghiến răng nói: “Trở thành tiên quan trọng đến vậy sao?”

Ta cũng nghiến răng đáp: “Đúng là rất quan trọng, chí ít thì nó quan trọng hơn ngươi nhiều lắm.”

Hắn ngây người, ánh mắt tuyệt vọng muốn chết, thấp giọng nói: “Thì ra trong lòng nàng, ta chẳng có chút quan trọng nào.”

Cuối cùng hắn cùng vận hết toàn lực, hoa trong rừng đào rơi như mưa, rất nhiều cành đào vì bọn ta tranh đấu mà rụng xuống đất, bị giẫm đạp thành bụi, không còn chút hương thơm.

Thế này cũng tốt, cùng đi vào chỗ chết, không cần lựa chọn, khổ não cũng ít đi nhiều.

Vuốt của hắn khó khăn lắm mới đâm vào cơ thể ta nhưng đột nhiên dừng lại. Hắn vừa dừng lại là ngừng luôn, không di động thêm chút nào. Mà kiếm của ta cũng đâm vào giữa lồng ngực hắn, ta có thể thu phát như thường, vừa cảm thấy hắn ngừng lại, chớp mắt trong đầu lại đưa ra lựa chọn. Ta có thể ngừng lại không tổn thương hắn cũng có thể tiếp tục đâm xuống. Nếu ta dừng lại thì sau đó nên làm gì đây? Ta sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, tình nguyện làm một người phụ nữ tầm thường bên yêu quái, rồi từ từ già đi sao. Ta không thể làm vậy, tuyệt đối không thể làm như vậy. Ta cắn răng, kiếm vẫn đâm tiếp, đâm vào lồng ngực của hắn.

Đúng là kiếm tốt, cho dù đâm vào máu thịt cũng không bị trở ngại chút nào, thành thạo, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh trái tim. Dù sao ta cũng không muốn hắn chết, nhưng hắn vẫn sẽ bị thương.

Hai người chúng ta bất động tại chỗ, hắn nhìn ta chằm chằm, cười buồn bã: “Nàng ghét ta đến vậy ư?”

Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng hắn. Đầu ta trống rỗng, không hiểu sao lại nghĩ tới một vấn đề. Người ta vẫn nói thạch sùng là một loại động vật lạnh lùng, ngay cả máu cũng có màu lục, thật ra cũng không phải như vậy, thì ra máu của thạch sùng cũng màu đỏ, ấm áp, sánh đặc hệt như máu của bất cứ con người nào.

Kiếm đâm vào người hắn cũng không sâu, ta chỉ muốn khiến hắn tuyệt vọng.

Nhưng hắn lại dùng sức xô người về phía kiếm, ta kinh ngạc định thu tay thì không kịp. Kiếm đã đâm thấu qua cơ thể hắn, mà khoảng cách giữa ta và hắn bỗng chỉ còn trong gang tấc.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, thấp giọng nói: “Nàng đã ghét ta như vậy thì ta thà chọn chết đi. Thành tiên thì thế nào? Trường sinh bất lão thì sao? Nếu phải sống cô đơn ngàn vạn năm không bằng sống sung sướng một ngày.”

Khóe mắt ta bắt đầu ươn ướt, ta kinh hãi, ta đang khóc sao? Không thể, ta tuyệt đối không thể rơi lệ. Ta là người tu đạo, tuyệt đối không thể rơi lệ vì bất cứ nam nhân nào vả lại hắn cũng đâu phải nam nhân, chẳng qua chỉ là yêu mà thôi.

Ta gắng sức cắn chặt răng, rút kiếm ra. Tuy một kiếm này đâm vào rất sâu nhưng cũng không đâm trúng tim hắn, có lẽ hắn sẽ cần an dưỡng rất lâu, nhưng hắn vẫn có thể sống tiếp. Bởi vì hắn là yêu, sức sống vượt xa con người.

Ta lạnh lùng quay đầu đi, không để cho nước mắt chảy ra. “Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Lát sau, một tiếng thở dài yếu ớt từ phía sau truyền tới, lại một lúc nữa, rừng đào yên tĩnh như đã chết, chỉ còn sót lại tiếng gió xào xạc.

Lúc ta quay đầu lại thì chẳng biết hắn đã đi đâu, trên mặt đất vẫn còn một vũng máu đỏ sẫm.

Ta chậm rãi quỳ xuống trước vũng máu. Dẫu sao ta vẫn chưa rơi lệ, trong lòng vừa đau đớn vừa vui sướng, cho đến cuối cùng ta vẫn chưa từng rơi lệ.

Ngày hôm sau, ta tắm rửa thay y phục, đem quả bàn đào kia ra. Thanh Điểu bay vào rừng lần thứ hai, nó mở miệng nói: “Ăn bàn đào sẽ quên hết mọi tình ái trên thế gian.”

Ta cười, ta vốn không có tình ái cũng chưa từng yêu nam nhân nào. Chính xác mà nói, ta chỉ từng ở chung với một yêu quái một khoảng thời gian. Hai sinh linh cô độc đã từng cùng nhau vượt qua những ngày trong kiếp phù du tịch mịch này. Có lẽ bởi vậy nên ta mới dần bận lòng vì hắn còn hắn cũng không muốn rời khỏi ta mà thôi.

Ta ăn bàn đào xong thân thể càng lúc càng nhẹ, nhẹ như đóa hoa rơi chưa biết tiền đồ, lòng cũng càng ngày càng nhẹ, nhẹ như hạt bụi trần bé nhỏ giữa nhân gian. Ta thổi một khúc khèn lần cuối, trong bản nhạc, ta chậm rãi bay lên không trung. Quay đầu lại nhìn, phía dưới là rừng hoa đào ta đã sống nhiều năm. Ta đi rồi, rừng đào khó tránh khỏi cô quạnh.

Hắn có còn trở lại không?

Suy nghĩ của ta dừng lại trong đám mây của Côn Luân. Khuôn mặt của hắn dần dần mờ nhạt không rõ, không còn lưu lại chút vết tích nào.

Ta bắt đầu cuộc sống của tiên tử, hết thảy những gì ở trần thế đều chẳng liên quan đến ta nữa. Người cũng được, yêu cũng tốt, tất cả đều đã rời xa ta, suốt đời cũng không gặp lại nữa.

Nguồn: truyen8.mobi/t119553-dao-hoa-tien-chuong-7.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận