Hơn nữa nàng thật giống như đợi đã lâu rồi, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn yêu thương.
- Thần tiểu thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã tới.
Mắt thấy Thần Dạ đi ra, Thường Vị Nhiên mừng rỡ kêu lên.
Xung quanh đông người, bọn họ cũng có chút ít ánh mắt tham lam lập tức thu hồi trở về, nói giỡn, nữ tử này dĩ nhiên là đang đợi Thần Dạ, bọn họ làm sao còn dám càn rỡ.
- Như thế nào, ngươi là sợ ta không đến?
Thần Dạ cười, khoác vào chiếc xe lăn nói:
- Gọi ta là Thần Dạ đi, chung quy cũng là gặp mặt lần thứ ba rồi, gọi tên liền thoải mái một chút.
Thường Vị Nhiên quay đầu lại cười ngọt ngào:
- Ta thật sợ ngươi không đến, ngày đó ngươi còn không đáp ứng. Đúng rồi, người kia đi đến nhà ngươi tìm ngươi phiền toái không có gì đi?
- Hắn à?
Thần Dạ cười khổ:
- Không có chuyện gì, đuổi đi rồi!
Huyền Vũ kẻ điên kia quả nhiên trở lại hoàng cung đại náo một trận, sau đó lại la hết muốn tới Thần gia hạ sính lễ, náo loạn đến sôi sùng sục, cuối cùng cũng không biết như thế nào liền an tĩnh lại.
Nghĩ đến lại là Huyền Lăng công chúa mới có thể để cho Huyền Vũ an tĩnh đi?
Ra khỏi hoàng thành, môt mực hướng tây, sau khi đi ước chừng mười hai dặm liền thấy sơn cốc theo lời Thường Vị Nhiên.
Sơn cốc sâu thẳm, mà kỳ hoa nụ hoa còn chưa có nở ra, nhưng xác thật như Thường Vị Nhiên nói là có chút kỳ quái!
Thế gian tất cả nụ hoa đều là sinh trưởng ở trên cành hoa, nhưng nụ hoa này không có cành, nó giống như là trực tiếp từ trong vách núi chui ra.
Nụ hoa không nở nhưng lại có một cỗ thanh u hương vị nhàn nhạt truyền ra.
- Hoa nở rồi, hoa nở rồi, Thần Dạ, ngươi mau nhìn!
Ước chừng đợi hơn mười phút sau, nụ hoa rốt cuộc nở ra, Thường Vị Nhiên vui vẻ kêu to, nếu không phải hai chân của nàng bất tiện sợ là liền muốn trực tiếp lên vách núi, đến khoảng cách gần để nhìn.
Nụ hoa từ từ mở ra, không lâu lắm, cánh hoa từ trong đó chậm rãi hiện ra, một cỗ sinh cơ bừng bừng bắt đầu theo gió tung bay...
Ánh mắt của Thần Dạ cùng Thường Vị Nhiên chợt như ngừng lại ở trên kỳ hoa, lại không cách nào di động rồi.
Khi nụ hoa hoàn toàn nở ra, hóa thành tiên hoa chói mắt, kinh ngạc mà nhìn thấy ở một bên kỳ hoa thế nhưng lần nữa diễn sinh ra một cái nụ hoa, sau đó nhanh chóng nở ra...
Một cái nụ hoa nhưng lại nở ra hai đóa tiên hoa...
- Hoa khai tịnh đế!
Hai đóa tiên hoa lấy ngạo nhiên chi thế mà tận tình triển hiện ở trong thiên địa!
Tiên hoa thành thục, mùi thơm nhanh chóng tản ra, không đến một hồi cả cái sơn cốc này đều tràn ngập mùi thơm này, mà giờ khắc này rõ ràng nhìn thấy ở dưới mùi thơm, mỗi một nơi trong sơn cốc phàm là có thực vật tồn tại, những thực vật này đều lấy tốc độ nahnh chóng trở thành, nở hoa rồi lại kết quả!
Trong lúc nhất thời, cái sơn cốc này phảng phất như tới mùa xuân, vạn vật hồi phục...
Hai đóa tiên hoa tuy là nở ra độc lập nhưng giữa bọn nó lại có gắn bó thật chặt, một đóa hơi lớn hơn một chút, cánh hoa hơi kéo dài ra một chút, đem một đóa tiên hoa khác kéo vào.
Nhìn qua giống như là nam tử đưa bàn tay nhẹ nhàng ôm người yêu sâu đậm.
- Thật kỳ diệu a!
Thân là nữ tử, đối mặt với cảnh như thế tự nhiên là so với nam nhân càng thêm xúc động!
Thần Dạ kìm lòng không được mà gật đầu, kỳ hoa như thế quả thật là hiếm thấy.
- Thần Dạ, có thể giúp ta đem chúng nó mang tới không?
Thần Dạ khẽ ngẩn người ra, liền nghĩ cũng không nghĩ nhiều mà tung người nhảy ra lướt hướng vách núi.
Kỳ hoa như thế, tịnh đế thịnh kahi, nếu như lấy đi không khỏi có chút phá hư phong cảnh, chỉ là để ở chỗ này tóm lại là sẽ có người đem nó mang đi, cái yêu cầu này của Thường Vị Nhiên cũng là hợp tình hợp lý!
Càng là đi tới gần kỳ hoa, cỗ mùi thơm này càng thêm nồng nặc khiến cho Thần Dạ đang ở chỗ vách núi có kỳ hoa cơ hồ khiến cho hắn đều có chút chịu không nổi.
Cũng không phải là có độc, mà là vô luận cái gì một khi quá mức đều sẽ khiến cho người ta khó chịu.
Đứng ở gần nhìn tiên hoa, hoa nhìn kiều diễm nhưng đồng thời cũng vì vậy mà cấp cho Thần Dạ một loại cảm giác quỷ dị, phảng phất hoa này không nên xuất hiện ở trong thế gian.
Đưa tay đem hoa hái đi, Thần Dạ phiêu thân mà xuống.
Ở chỗ sinh trưởng mà hoa bị hái đi, thực vật trong cả sơn cốc cũng theo phương hướng của Thần Dạ rời đi mà thân thể cong xuống, bộ dáng kia phảng phất như bọn chúng đang cung tiễn kỳ hoa rời đi...
- Thường cô nương, cho cô!
Thường Vị Nhiên từ từ nhận lấy hoa, sau đó... Cực kỳ cẩn thận mà đem chúng nó tách ra.
Đuôi lông mày của Thần Dạ nhảy lên, rõ ràng phát hiện lúc đem hoa tách ra, thực vật khắp sơn cốc đều có một cỗ cảm xúc bi thương từ trong cơ thể bọn nó phát tán ra, hơn nữa tiên hoa kiều diễm trng nháy mắt màu sắc mất đi rất nhiều...
- Thần Dạ, ngươi có cảm thấy ta làm như vậy rất tàn nhẫn hay không,hơn nữa, quá không biết yêu rồi?
Thường Vị Nhiên không nhìn Thần Dạ, nhưng phảng phất biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
Thần Dạ mân mân cái miệng cũng không có nói gì.
Thường Vị Nhiên thanh lãnh cười một cái, thanh âm đột nhiên đề cao mấy phần mà quát lên:
- Cái sơn cốc này chính là một thế giới, hoặc là nơi này chính là một cái gia tộc.
- Tất cả thực vật đều là thành viên trong gia tộc, hoa này, chính là gia trưởng của bọn nó. Gia trưởng có việc, thành viên trong nhà tự nhiên là bi thương, điểm này ta rất đồng ý, song...
Nhìn thực vậ trong cái sơn cốc này, Thường Vị Nhiên hờ hững nói:
- Các ngươi chỉ biết là chính mình bi thương nhưng có nghĩ tới hay không, hoa này tồn tại ở đây sẽ để cho người hoặc vật khác mang tới thương tổn?
Thần sắc của Thần Dạ hơi kinh hãi!
- Thế gian vạn vật đều có sinh tử định luật, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có gia quyến của người chết bi thương thống khổ, nếu nói tàn nhẫn bất quá là thủ đoạn sinh tồn của mỗi một người. Các ngươi nói ta tàn nhẫn, ha hả, đó chỉ là các ngươi còn chưa đủ cường đại, nếu là các ngươi đủ cường đại, người khác làm sao có thể xúc phạm tới các ngươi được?
Lời này nghe rất chói tai nhưng không thể phủ nhận là rất có đạo lý!
Thế gian này, nhược nhục cường thực!
Mỗi người tu luyện cũng chính là vì chính mình càng thêm cường đại, sau khi cường đại thì có ích lợi gì? Vinh hoa phú quý tất nhiên không cần phải nhiều lời, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể không bị những người khác tùy ý khi dễ.
Thường Vị Nhiên nói không sai, nếu như kỳ hoa trong tay nàng, hoặc những thực vật khác trong sơn cốc so với Thường Vị Nhiên cùng Thần Dạ càng thêm cường đại hơn, như vậy kỳ hoa làm sao có thể bị hái xuống, sau đó lại bị tách ra đây?
Tàn nhẫn, cố nhiên là tàn nhẫn, nhưng cũng là sự thật!
Nhưng là từ một loại phương diện khác cũng có thể nói ra được, trong lòng Thường Vị Nhiên đã có chỗ hơi bất đồng với những người khác, Thần Dạ đã có thể nhìn thấy được méo mó ở trong lòng nàng.