Đế Quân Chương 186: Khôi Lỗi.

Ánh trăng tròn vằng vặc phảng phất là đồ ăn của những Khôi Lỗi này, là chất dinh dưỡng duy trì sự sinh tồn của bọn chúng. Tên nào tên nấy, tất cả đều vô cùng tham lam hấp thu không biết mệt mỏi, càng không có ý định ngừng lại.

Thời gian, trong khi những con Khôi Lỗi này hành động như thế, lặng lẽ trôi qua như dòng nước chảy. Cũng không lâu lắm, trời sắp sửa sáng, vầng trăng tròn cũng bắt đầu từ từ lặn xuống.

Lúc này, đám Khôi Lỗi duy trì đồng dạng tư thế suốt một đêm rốt cục cử động.

Bọn chúng lưu luyến cúi đầu, sau đó nhất tề xoay người đi về hướng vào trong phần mộ, lần thứ hai muốn chui vào đó.

- Động thủ!

Liền vào lúc này, người Thu gia che giấu chờ đợi một đêm từ các chỗ nấp cực kì nhanh chóng xông lên. Bọn họ cũng không hề nghĩ phải lưu lại tất cả Khôi Lỗi, mà là chia làm ba tốp, mấy chục người một tốp, phân biệt đánh về phía ba cỗ Khôi Lỗi cách bọn họ gần nhất!

- Ong ong ông ông! Ông ông! Ông ông!!"

Khi người Thu gia vừa mới xuất hiện thì liền có ba đạo dao động kỳ quái tuôn ra từ trong cơ thể ba cỗ Khôi Lỗi kia. Tức thì, người thiếu niên rõ ràng nhìn thấy, không ngờ Khôi Lỗi lại hiện ra một đạo ánh sáng nhân tính hóa.

Về phần các Khôi Lỗi khác không bị công kích, tựa hồ chúng tịnh không hề phát hiện người Thu gia, bọn chúng vẫn cứ chỉnh tề chậm rãi tiến về hướng đi vào phần mộ.

Sau khi bọn hắn tiến vào phần mộ, mộ bia tự động khép lại, kết giới bên ngoài phần mộ cũng tự động khép trở về. Giống hệt như lúc người thiếu niên phát hiện lúc sau này.

Quả nhiên là cực kỳ quái dị.... Một màn này đã khiến cho người thiếu niên cảm thấy tò mò và kinh ngạc!

Cứ một kết giới bảo vệ một phần mộ, mà thứ được chôn dấu trong phần mộ lại là những khối Khôi Lỗi. Những Khôi Lỗi này, lại cũng phảng phất có được linh tính, hiểu được việc hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa của kiếp sau để tồn tại nữa.

Đẳng cấp mọi thứ đến mức này! Mặc dù đó là một thế giới Huyền Khí thì vẫn có quá nhiều điều khó có thể tin nổi. Nhưng một màn như vậy, cũng đủ để cho người thiếu niên kinh hãi.

Người thiếu niên không nhịn được mà hỏi:

- Đao Linh, ngươi có ý kiến gì không?

Ở trong thân thể, Đao Linh giống như thở ra một hơi dài, hắn trầm giọng nói:

- Chủ nhân, hiện tại trong trí nhớ của ta dường như đã từng có tồn tại loại phương diện này. Đối với ta thật sự không nghĩ ra....

- Rầm rầm!

Mấy chục đạo công kích, không hề nhầm lẫn chút nào công kích ở trên người Khôi Lỗi. Mặc dù trong số những người này chỉ có số ít cao thủ cảnh giới Sơ Huyền. Những người còn lại, chẳng qua vẫn là ở bậc Hậu Thiên. Với đông đảo lực đạo, người thiếu niên cho rằng, đến cao thủ cảnh giới Trung Huyền đỉnh cao cũng không dám lấy thân mình để đối kháng. Tuy nhiên, Khôi Lỗi bị công kích đến không chỉ có thân thể không có chút xíu dấu hiệu vỡ vụn, ngược lại còn lại bộc phát ra một cỗ khí tức hung hãn.

- Khó trách người của Thu gia, không định công kích tất cả Khôi Lỗi.

Người thiếu niên trong lòng đang tự nói một mình.

Sau cơn khí tức hung hãn, hình như có một loại dao động như thủy triều thổi quét lan ra cực kì nhanh chóng. Chỉ thấy được, Khôi Lỗi kia vốn là mờ mịt liền vào giờ khắc này bắt đầu trở nên cực kỳ linh hoạt.

Thân hình Khôi Lỗi vừa động, liền đích thực biến thành một âm hồn U Linh, nhanh như tia chớp xuất hiện ở phía trước một người trong số đó. Một quyền nện ra, người Thu gia này cho dù đã toàn lực phòng ngự, thì vẫn bị một quyền này nện bay đi làm gãy đổ vài cây đại thụ. Sau đó mới nặng nề rơi xuống mặt đất, xem khí tức của hắn thì hiển nhiên là chết chắc rồi.

Đông đảo lực đạo con người công kích vào trên thân Khôi Lỗi, vậy mà đối với nó lại không có chút xíu tổn hại. Còn mỗi một quyền của Khôi Lỗi, nhất định lại lấy đi tính mạng một người. Một màn như thế, nhìn không phải giống như người Thu gia muốn bắt Khôi Lỗi, ngược lại là Khôi Lỗi như sói vào đàn dê, đang tiến hành giết hại tàn nhẫn.

Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng nối liền không dứt. Phiến đất trống này lập tức bị mùi vị máu tươi nồng nặc bao trùm!

Tất nhiên người của Thu gia, ai nấy đều cũng không sợ chết. Tuy nhiên, Khôi Lỗi không sợ chết lại càng không sợ đau. Ba cỗ Khôi Lỗi thật giống như là công cụ giết người, chỉ sau ngắn ngủi mấy phút đồng hồ đã có gần một phần ba người của Thu gia bị giết.

Người Thu gia hiển nhiên đã có chuẩn bị. Bởi vậy, gặp phải tình huống bị giết hại như thế mà trên gương mặt không một ai toát ra nỗi sợ hãi và kinh hoảng. Trên gương mặt mỗi người mang theo vẻ cực kì hung ác, cho dù Khôi Lỗi hung dữ mãnh liệt như thế nào thì sức tiến công của bọn họ, từ đầu đến cuối cũng không từng ngừng lại.

Nếu như Khôi Lỗi thật sự là vô phương bị giết chết, vô phương bị thương tổn. Như vậy, người Thu gia làm như thế liền không có chút xíu tác dụng. Thế nhưng bọn họ vẫn đang tiếp tục, điều đó đã nói lên, bọn họ đã tìm được nhược điểm của Khôi Lỗi, hiện nay tiếp tục như vậy, chẳng qua là lấy tính mạng của bản thân để bức ra nhược điểm của Khôi Lỗi.

Thấy tình cảnh nơi này, trong lòng người thiếu niên bất giác nặng nề thở dài. Thu Chấn này không hổ là một người kiêu hùng. Những người này phía dưới lão biết rõ là phải đi chịu chết, lại không hề lùi bước. Thủ đoạn thế này làm cho người ta không thể không bội phục!

Nếu như có cơ hội, người thiếu niên thật sự muốn học thật tốt phần thủ đoạn này của Thu Chấn. Trong nhà có mang binh, nếu như có thể luyện ra một chi quân đội thấy chết không sờn, vậy thì sức chiến đấu có thể nghĩ!

Nhưng vì tư lợi bản thân mà dùng bừa tính mạng của các thuộc hạ, Thu Chấn kia cũng chỉ là một kẻ kiêu hùng!

Đại chiến vẫn còn tiếp diễn, thời gian đang trôi qua. Cũng không bao lâu sau, những tia nắng mặt trời đầu tiên liền từ trên đường chân trời xa xôi đã chậm rãi xuất hiện. Sau đó chúng xuyên qua vạn trượng không gian, chiếu rọi đến mặt đất chỗ đang đại chiến này.

- Xoẹt!

Ánh mặt trời chiếu đến, mặc dù còn chưa hề rọi xuống trên thân Khôi Lỗi, nhưng từ trong miệng ba cỗ Khôi Lỗi này cũng đã phát ra một tiếng kêu thê lương lớn. Ở trong con ngươi bọn chúng cũng đã có một vẻ sợ hãi nhân tính hóa hiện lên rất nhanh.

- Bọn chúng sợ ánh mặt trời?

Người thiếu niên ngây ra một lúc, rồi bật cười vài giây. Thu Chấn này xem ra là dự mưu rất lâu, cũng lần mò ra nỗi sợ của những Khôi Lỗi này.

Do quá vội vàng, thế công của ba cỗ Khôi Lỗi càng hung dữ mạnh mẽ hơn, thân hình bay như chớp động cũng càng nhanh chóng hơn. Chúng giết người Thu gia, giống như là đang đập vỡ đống dưa hấu.

Tuy nhiên, những người Thu gia còn chưa chết chia nhau ra ở trước ba ngôi phần mộ, dùng thân thể để xây một bức tường thành thật dầy bừng người, cực lực đi ngăn chặn Khôi Lỗi quay về hang ổ!

Nhưng mà thực lực của bọn họ, đối với Khôi Lỗi không tạo ra chút xíu nguy hiểm. Tường thành dẫu dầy nhưng không chắc chắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh tan. Nếu như Thu gia không có cao thủ mạnh hơn chạy lại đây, mặc dù bọn họ xác thật cũng đã làm chậm lại thời điểm Khôi Lỗi quay về hang ổ, khá vậy vẻn vẹn là đẩy lùi lại thời gian mà thôi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/de-quan/chuong-179/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận