- Hảo, ta cũng không tiễn đưa ngươi, cẩn thận một chút. Con người của Chung Khiếu này, nhe răng tất báo, đâu phải là người làm việc thiện. Hơn nữa ngươi vẫn còn giết con của hắn, nên nếu không hề cần thiết thì đừng tìm hắn lấy cứng đối cứng.
Hổ Lực dặn dò một câu.
- Ngươi yên tâm, nếu có giở trò thì Thần Dạ ta còn không sợ bất cứ người nào.
Thần Dạ cất tiếng cười, hắn quay sang hướng những người khác của tộc Hổ Sa mà ôm quyền. Sau đó liền hướng về chỗ có hai suất khác mà bay vút đi rất nhanh.
Dọc đường này trước đây, phải xuyên hải vực Phong Thành. Thành trì giờ phút này đã không có cảnh náo nhiệt cùng chen chúc trước kia. Bởi cũng không phải đại bộ phận người đều đi tranh đoạt cái chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ kia. Mà là ở trong thành trì giống như bao phủ một cỗ khí tức không sao diễn tả nổi.
Tinh tế cảm ứng, có thể nhận ra một cái gì đó tương tự với vô lực, lại hoặc là bi phẫn.
Kẻ vô lực, hẳn là vì thế lực khác người. Mà bi phẫn, sợ là chỉ có Chung Khiếu thôi?
Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng!
Ở một phía khác của hải vực Phong Thành, trên một vùng đất đại thảo nguyên mênh mang cũng là có đông đảo người. Khi nhìn ra xa xa, hiện nay có một đám vầng sáng trôi nổi giữa không trung.
Vầng sáng này, so cùng cái trước đây lại là có chỗ không giống. Ánh sáng mà nó phát tán ra ngoài cũng không có cảm giác nóng rực, mà là để lộ ra khí tức cực kì lạnh lùng, nó lạnh như băng.
Chính nguyên do bởi vì chùm tia sáng như thế, mà xung quanh chốn thiên địa này đều là giống như bị băng sương bao phủ. Nhìn qua, hoàn toàn trắng xoá, nhiệt độ cũng là vô cùng thấp. Ở trên mặt đất đã sớm ngưng kết thành băng.
Đến khi Thần Dạ chạy tới nơi này mới hiểu được, thì ra mỗi một vầng sáng đại biểu cho cái chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ đều là không giống như nhau. Quả nhiên là vô cùng thần kỳ!
Đông đảo người đều ở trên mặt đất ngắm nhìn được. Những người này, thực lực của mọi người không kém. Bởi vậy, đầy trời lạnh như băng mà lại không khiến cho bọn họ phải lui bước. Tuy nhiên, nhìn thấy vầng sáng giữa không trung mà lại là không người nào đi tới cướp đoạt.
Loại tình hình này, không phải vầng sáng đã lựa chọn chủ nhân xong xuôi, mà là ở trong không gian, ở hai bên vầng sáng giờ phút này đang có hai người mặt đối mặt đứng yên.
- Dương lão gia tử, ba vị đại ca!
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi đã đến rồi.
Đám người Phong Kình cười rồi cùng lên tiếng chào Thần Dạ. Ánh mắt của bọn họ đột nhiên ngưng lại mà vội vàng hỏi:
- Thần Dạ huynh đệ, cái suất kia ở hải vực Phong Thành là bị ngươi cướp sao?
- Chẳng những là bị tiểu huynh đệ cướp được, nhưng lại hoàn toàn luyện hóa. Tiểu huynh đệ này không chỉ có là cảnh giới Thượng Huyền đơn giản như các ngươi nói !
Thần Dạ còn chưa nói gì, thì ở một bên đám người Phong Kình đã có một ông lão mỉm cười mà nói, rồi lại quay sang phía hắn mà hiền lành gật đầu.
- Vị tiền bối này là?
Phong Kình cười nói:
- Giới thiệu cho ngươi một phen, Phong Lăng, chính là Nhị thúc của ta!
- Chào Phong tiền bối !
Thần Dạ ôm quyền khách khí cất tiếng chào. Thực lực của Phong Lăng chỉ sợ vẫn còn ở trên Tông chủ của Khiếu Lôi Tông, Phong gia này đích xác không đơn giản!
Phong Lăng phẩy phẩy tay mà nói:
- Tiểu huynh đệ đừng khách khí, lần này đây là phải đa tạ ngươi. Nếu không phải nhờ có ngươi, Phong Kình bọn họ cũng còn phải lo cho tính mạng, chúng ta cũng không có khả năng liền thu được hai suất dễ dàng như thế.
- Ngươi có thể từ trong đám đông nhiều người như vậy mà cướp được một suất, hơn nữa còn luyện hóa xong xuôi nhanh như vậy. Tiểu huynh đệ, ngươi thật là làm cho người ta kinh ngạc a!
Phong Lăng kêu lên, đám người Phong Kình cũng là kinh ngạc. Mấy người bọn họ đây đều không phải lần đầu tiên tham gia tranh đoạt một suất đến Chúng Thần Chi Mộ.
Nếu như không phải bởi vì hai suất này, Phong Lăng chỉ sợ cũng sẽ không lại đây. Mà ở tại đây có nhiều người như vậy, nhưng giờ phút này đều là hoàn toàn im lặng, không ai dám rục rịch, e rằng cũng chỉ vì thực lực của Phong Lăng.
Ánh mắt của Thần Dạ chợt nhìn về phía Linh Nhi. Chẳng những là nó, mà ngay cả lúc vừa mới nhìn thấy đám người Phong Kình thì trong thần sắc của bọn họ đều cũng có một điệu bộ mất tự nhiên.
Thần Dạ bế Linh Nhi lên, dịu dàng cười cười. Sau đó ánh mắt nhìn về phía giữa không trung, trong hai người giằng co kia, một người là Tử Huyên. Còn một người khác, chính là bạch y thanh niên kia.
- Làm thế nào mà hắn đến đây?
- Không biết!
Phong Kình hơi hơi cười khổ mà nói:
- Thần Dạ huynh đệ, thực sự không phải là chúng ta không chịu tương trợ. Mà là Tử Huyên cô nương nói, không cần chúng ta trợ giúp.
Thần Dạ hỏi:
- Hắn hẳn là chính là Tiêu Vô Yểm sao?
Phong Kình gật đầu!
- Ha hả, quả nhiên là hắn!
Thần Dạ nở nụ cười đặc biệt lạnh lẽo. Hai mẹ con nàng nhiều năm chịu khổ, hôm nay, có nên có một lần chặt đứt hay không?
- Linh Nhi!
- Đại ca ca!
Thần Dạ dịu dàng nói:
- Nhìn thấy hắn, sau khi đã biết hắn là ai, ngươi còn không gọi hắn một câu đi?
Linh Nhi cúi nhìn xuống phía dưới, hạ giọng nói nhỏ:
- Ta không muốn gọi hắn, hắn cũng không xứng!
- Nha đầu ngốc.
Thần Dạ nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu Linh Nhi rồi nói:
- Linh Nhi, hắn không đúng, hắn thậm chí là đáng chết. Ngươi có khả năng oán hắn, hận hắn, càng có khả năng suốt đời không tha thứ hắn. Tuy nhiên, ngươi gọi hắn một tiếng phụ thân, thì lại nhất định phải gọi.
- Đây không phải vì cho hắn một cơ hội chuộc lỗi. Chuyện hắn làm sai thì đã vô phương đền bù. Ngươi gọi hắn một tiếng, chính là muốn ngươi từ đó không bao giờ bởi vì con người như vậy mà làm rối loạn cuộc sống hiện tại của ngươi. Để trong lòng ngươi từ đó bình tĩnh trở lại. Sẽ không bởi vì hắn mà có một chút ít Tâm Ma xuất hiện.
- Linh Nhi, đi!
Thần Dạ ôm Linh Nhi, đi lên phía trước vài bước. Hắn nhìn Tiêu Vô Yểm kia, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Linh Nhi.
Linh Nhi đương nhiên ngẩng đầu, quay sang nhìn Thần Dạ cười một tiếng. Tức thì nó chợt hướng lên giữa không trung mà hô:
- Cha, cha, ta là Linh Nhi, ta là Linh Nhi a!
- Linh Nhi?
Tiêu Vô Yểm kia nghi hoặc nhíu nhíu mày, sau khi nhìn thấy Linh Nhi hắn liền cũng có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ. Khó trách ngày đó, khi cô bé gái này không sao diễn tả nổi lại đi theo chính mình, khó trách lúc hắn mới gặp gỡ nó thì lại có một loại tâm tình kì dị cổ quái. Dường như nó là.. Huyết mạch nối thông!
Thì ra, thì ra nó là con gái của mình!
- Linh Nhi!
Tử Huyên cũng là lập tức xoay người lại mà nhìn. Khi nhìn thấy Thần Dạ đang ôm Linh Nhi thì tâm tình nàng rốt cục thả lỏng. Nàng hướng về phía hắn ngọt ngào cười một tiếng, lúc này mới xoay người lại. Trong thần sắc của nàng có sự kiêu ngạo chưa từng có.
- Nó tên là Linh Nhi, ngụ ý bắt đầu từ linh ( tuôn rơi). Đúng như từ ngày ngươi rời đi, ta đã nói rồi. Ta nhất định phải khiến cho nó đứng lên tốt. Ta làm được, mà ngươi, lại có nghĩ đến điều đó sao?