- Người của Tà Đế Điện làm việc đều quỷ dị khó lường, ra tay không chút lưu tình, hơn nữa đều có kế hoạch. Cho nên lúc ở Bắc Vọng sơn bọn hắn không lấy mạng của chủ nhân, có lẽ điều này sẽ làm bọn hắn vô cùng hối hận.
Thanh âm Đao Linh lạnh lùng, sát ý lẫm nhiên.
- Căn cơ đã bị phế, ở trong mắt bọn hắn ta cùng người chết chẳng có gì khác nhau. Cũng do mẫu thân tận lực cầu xin mới được, còn hối hận sao…
Tiếng cười của Thần Dạ thật âm lãnh.
- Tà Đế Điện, những gì các ngươi gây ra trước kia, bây giờ còn nhớ tới ta, muốn lợi dụng ta uy hiếp mẫu thân ta giao đồ vật cho các ngươi đi. Ha ha, tốt lắm! Các ngươi yên tâm, sẽ có một ngày ta đến Tà Đế Điện, không để các ngươi chờ quá lâu!
- Linh nhi khỏe không?
Trên sườn núi, nhìn tử y nữ tử xinh đẹp ưu tú, trong lòng Phong Tam Nương giờ phút này không nhịn được ghen tỵ cùng thương tiếc.
- Có Thiên Nhàn tiền bối chiếu cố, Linh nhi tốt lắm, cảm ơn mọi người!
Tử Huyên nhẹ giọng đáp.
Phong Tam Nương không khỏi cười khổ, nói:
- Cảm tạ cái gì, chúng ta đều là bằng hữu. Hơn nữa chúng ta đều vì Thần Dạ.
- Phải, chúng ta đều vì Thần Dạ.
Tử Huyên nhìn nàng, nói:
- Phong cô nương đặc biệt chờ ta lâu như vậy, có chuyện gì không?
- Không có gì, chỉ là có chút tò mò đối với ngươi, chúng ta đều là nữ nhân, hẳn sẽ có chung đề tài.
Tử Huyên cười cười, nói:
- Vậy không biết cô nương muốn nói gì với ta?
Phong Tam Nương trầm mặc, hình như cũng không tìm thấy được chuyện gì để nói.
Thấy vậy Tử Huyên nói:
- Kỳ thật nếu ngươi không tìm ta, ta cũng tới tìm ngươi.
- Tìm ta, chuyện gì?
Nữ nhân trời sinh mẫn cảm, Phong Tam Nương dù không hiểu biết Tử Huyên, nhưng cũng biết nàng là một nữ tử tĩnh lặng, không có chuyện tuyệt không vô cớ tìm người khác.
- Ngươi không cần khẩn trương.
Tử Huyên nhẹ giọng cười nói.
Tử Huyên không nhìn thần sắc có chút khẩn trương của Phong Tam Nương, lên tiếng nói:
- Ta mới biết các ngươi không lâu, nhưng ta biết các ngươi đều đáng được tin tưởng, cho nên ta thật yên tâm.
- Yên tâm cái gì?
Trong lòng Phong Tam Nương lộp bộp, vội hỏi.
- Yên tâm đem Thần Dạ giao cho các ngươi!
Phong Tam Nương kinh hãi:
- Ngươi muốn rời khỏi Thần Dạ?
- Lòng ta sẽ vĩnh viễn làm bạn bên cạnh hắn!
Tử Huyên cười khẽ, đưa tay đặt lên ngực mình.
- Vì sao vậy, chẳng lẽ ngươi không biết Thần Dạ không muốn rời khỏi ngươi, đối với nhiều người mà nói đây là vô cùng trân quý sao?
Phong Tam Nương nhịn không được hỏi, trong thanh âm mang theo vài phần ghen tuông.
- Ta biết! Ta nhìn ra được, La Linh cô nương, Niệm Thần cô nương, thậm chí Tiểu Nha muội muội đều có tình tố với Thần Dạ…Phong cô nương, ngươi không phải cũng như vậy sao?
Tử Huyên xoay người nhìn Phong Tam Nương, cười nói:
- Nhưng ngươi cho rằng ta thích hợp ở lại bên người Thần Dạ sao?
- Ta không giống như ngươi tưởng tượng, ngươi không cần làm như vậy, các nàng tuy sẽ hâm mộ, nhưng tuyệt sẽ không ghen tỵ.
Phong Tam Nương lạnh nhạt nói, không hề có chút thẹn thùng e ngại.
Phong Tam Nương biện giải cho mình cũng biện giải cho những nữ tử khác, nhìn thấy Tử Huyên kiên quyết, ôn nhu nói:
- Việc cảm tình phải do song phương tình nguyện, không có gì là thích hợp hay không. Thần Dạ một lòng với ngươi, ngươi đành lòng làm hắn tổn thương sao?
Tử Huyên nói:
- Sau này hắn còn rất nhiều sự tình phải đi làm, không có nhiều thời gian sầu não chuyện ta rời đi. Mà làm bạn hắn cho tới cuối cùng, không phải là ta!
- Tử Huyên…
Phong Tam Nương không phải giật mình mà bị chấn kinh.
Tử Huyên cười lắc đầu:
- Sau này ta không thể bồi bên người Thần Dạ, ít nhất trong đoạn thời gian thật dài ta không thể xuất hiện bên cạnh hắn, Phong cô nương, giúp ta chiếu cố hắn, được không?
- Tại sao là ta?
Phong Tam Nương không hiểu.
Tử Huyên nhìn ra xa xa, im lặng một lúc mới chậm rãi nói:
- Sau khi sự tình nơi này kết thúc, Thần Dạ phải đi Bắc Vực, so sánh với Đông Vực nơi đó càng thêm hỗn loạn, càng không có trật tự.
- Trong hoàn cảnh như vậy sẽ giúp Thần Dạ phát triển nhanh hơn, nhưng nhìn hắn tuy thật bình tĩnh, nhưng trên thực tế thích nhất làm việc mạo hiểm. Nhưng chúng ta đều biết thế sự không tuyệt đối!
Nhìn Phong Tam Nương, Tử Huyên nhẹ giọng nói:
- Ta tin tưởng Phong cô nương có thể chiếu cố tốt cho hắn, cho nên nhờ ngươi!
Nghe vậy Phong Tam Nương miễn cưỡng cười nói:
- Nhưng có lẽ ngươi không biết, ta sẽ không bồi bên cạnh hắn.
Tử Huyên cười nói:
- Có lẽ ngươi sẽ không ở cùng Thần Dạ, nhưng ngươi sẽ đem lời này chuyển cáo cho những người khác hiểu được, đúng không?
Nhìn vẻ giảo hoạt của nàng, Phong Tam Nương bật cười nói:
- Ngươi yên tâm, mỗi người đều không ai muốn nhìn thấy hắn bị tổn thương, cho nên là ai đều sẽ chiếu cố tốt cho hắn.
Phong Tam Nương chợt nghiêm mặt:
- Nếu Thần Dạ đã không để ý, ngươi cần gì phải nghĩ nhiều đây? Còn nữa, trạng huống hiện tại của Linh nhi không tốt, ngươi tội gì làm hắn lo lắng đây?
- Thần Dạ đối đãi thật tình với ta, vì ta cùng Linh nhi mà trả giá thật nhiều, ta cần phải để ý nhiều hơn!
Tử Huyên cười nói:
- Thiên Nhàn tiền bối sẽ đi cùng chúng ta, hắn không cần lo lắng.
Phong Tam Nương thở dài, nói:
- Tử Huyên, ngươi là nữ tử tốt. Gặp được ngươi là hắn có phúc, làm bằng hữu cũng là phúc phần của chúng ta. Ta cam đoan khi ngươi gặp lại hắn, hắn vẫn là hắn, chưa bao giờ thay đổi.
- Ta hi vọng hắn có thể vì mình mà sống!
Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, ba thân ảnh như u linh rời khỏi Thiên Nhất sơn mạch.
Trên đám mây, Linh nhi nhìn xuống dãy núi ngày càng xa, nhịn không được hỏi:
- Mẹ, chúng ta chào hỏi đại ca ca rồi hãy đi cũng không được sao?
Sau một lúc Tử Huyên nhìn nữ nhi, ôn nhu an ủi:
- Chúng ta chỉ là tạm thời rời đi, chờ sau khi con cường đại, có thể trợ giúp hắn, con có thể đi gặp đại ca ca của con.
- Thật sự?
Linh nhi vội ngẩng đầu hỏi.
- Đương nhiên, mẹ cần gì lừa con.
Tử Huyên chợt giảm thấp thanh âm hỏi:
- Linh nhi, con hẳn chưa gặp qua Thiên Nhàn tiền bối, sao con lại quen thuộc tiền bối như vậy?
- Mẹ, mẹ đã quên sao? Lúc ở Hiên Quang thành không phải con từng gặp qua một vị lão khất cái sao?
Sau khi chia tay với Tử Huyên, Phong Tam Nương đi tìm Thần Dạ, nhìn sắc mặt của hắn lời vừa đến bên miệng đành nuốt trở vào.
- Ta không sao, rất tốt!
Vẻ dữ tợn trên mặt biến mất, Thần Dạ hờ hững cười.
- Thần Dạ, kế tiếp có phải ngươi muốn đi Bắc Vực hay không!
Một lát sau Phong Tam Nương hỏi.
Thần Dạ gật gật đầu, nói:
- Không thể không đi Bắc Vực, đúng rồi, còn chưa kịp cảm ơn ngươi đặc biệt chạy tới giúp ta, còn chưa hỏi ngươi truyền thừa của Quỷ chân nhân ngươi đã dung hợp rồi hay chưa.
Phong Tam Nương cười nói:
- Cảm tạ cái gì? Năm đó nếu không có ngươi, muốn nhận những gì sư phụ lưu lại phải dùng thật nhiều năm, nha đầu La Linh cũng sẽ không thoát được ma chưởng, làm sao có cơ hội chưởng quản phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh Thanh Dương trấn!
- Nha đầu kia xem như có tài năng thôi!