Niệm Thần hừ nói, còn vung nắm tay.
Thần Dạ cười khổ, lý do này bị Niệm Thần nói thật đúng lý hợp tình, trầm mặc một lúc Thần Dạ nhìn về phương xa, nghiêm nghị nói:
- Niệm Thần cô nương, ngươi có biết mục đích chủ yếu lần này ta đến Bắc Vực là vì sao không?
- Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, đừng nghĩ đi một mình!
Hiểu được ý tứ của Thần Dạ, Niệm Thần thản nhiên nói.
Thần Dạ khẽ lắc đầu, nói:
- Niệm Thần cô nương, ta nghe nói trong Bắc Vực có một đại hạp cốc, một bên băng sương, một bên nóng rực, khe sâu kia ngươi biết không?
Niệm Thần buột miệng nói ra:
- Là Cấm Kỵ hạp cốc!
Dứt lời sắc mặt nàng đại biến:
- Thần Dạ, ngươi muốn đi Cấm Kỵ hạp cốc!
Thần Dạ chậm rãi gật đầu.
- Không thể!
Niệm Thần khiếp sợ, vội nói:
- Cấm Kỵ hạp cốc, danh như ý nghĩa, là một phương cấm địa, nghe đồn vô luận cao thủ cảnh giới nào nếu muốn tiến vào hạp cốc, phải trả đại giới thật lớn, dù là như vậy cũng không thể lưu lại quá lâu!
- Bởi vì tính độc đáo của Cấm Kỵ hạp cốc, suốt phạm vi mấy ngàn dặm không một ngọn cỏ, dù là không gian cũng không tồn tại linh khí, nơi đó là tuyệt địa, dù có thể vào cũng không ai nguyện ý đi!
- Hạp cốc kia không chỉ là tử địa, Thần Dạ, mặc kệ lý do vì sao, ngươi đừng đi được không?
Niệm Thần thật hiểu rõ Thần Dạ, nhịn không được cầu xin.
Thần Dạ lắc đầu, tuy hạp cốc vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu đã xuất hiện, đương nhiên phải có nguyên nhân.
Nhưng hiện tại Thần Dạ đã không còn lựa chọn nào khác.
Tà Đế Điện đã xuất hiện, khi Tà Tứu không truyền về tin tức, bọn hắn sẽ biết nhiệm vụ của Tà Thứu đã thất bại, tiếp theo sẽ có càng nhiều cao thủ cường đại hơn đi tìm Thần Dạ.
Với thực lực hiện tại của Thần Dạ, căn bản không thể ứng phó cao thủ hoàng huyền, như vậy việc khôi phục cho Thiên Đao càng thêm trọng yếu.
Có lẽ Cấm Kỵ hạp cốc càng khủng bố hơn Tà Đế Điện, nhưng Thần Dạ tình nguyện xông vào một lần.
- Niệm Thần cô nương, ngươi quay về Kiếm Tông đi! Thuận tiện giúp ta chuyển lời cho Lăng nhi, ta sẽ giữ mạng mình đợi nàng đến tìm ta!
Nói xong Thần Dạ bay đi.
- Ngươi chờ ta một chút!
Niệm Thần vội vàng đuổi theo, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Bỏ đi, ai bảo ta đáp ứng Tiểu Nha, biết rõ đi chịu chết ta cũng phải liều mạng bồi quân tử!
- Niệm Thần cô nương, không cần như vậy!
- Ta cảm thấy cần làm, đừng nói nhiều, hạp cốc kia còn rất xa, nhanh chóng lên đường!
Nói xong nàng vội vàng đi trước.
Biết rõ không cách nào, Thần Dạ đành nói:
- Nếu ngươi muốn cùng ta đi Cấm Kỵ hạp cốc cũng được, nhưng đầu tiên phải đáp ứng một điều kiện, bằng không chúng ta mỗi người mỗi ngả!
- Ngươi không ném bỏ được ta!
Niệm Thần cười cười, nói:
- Chỉ cần cho ta đi theo, đừng nói một điều kiện, một trăm điều kiện cũng được!
- Đi tới hạp cốc, ngươi ở ngoài chờ ta, không được đi vào!
Thần Dạ nói.
- Không được!
Niệm Thần không đồng ý.
- Vậy hiện tại ngươi đừng đi theo!
Sắc mặt Thần Dạ trầm xuống.
- Ngươi…
Ánh mắt Niệm Thần vừa chuyển, nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi bên ngoài hạp cốc!
Trong lòng nàng thầm tự nhủ, bất kể thế nào cũng tuyệt đối không cho Thần Dạ một mình đi mạo hiểm.
Hai đạo thân ảnh xuyên phá trường không, nhanh chóng bay về hướng Cấm Kỵ hạp cốc, dọc đường rất ít dừng lại, Niệm Thần biết trong lòng Thần Dạ sốt ruột nên cũng không nói những chuyện làm hắn phiền lòng.
Đột nhiên, Thần Dạ cau mày, tốc độ giảm chậm xuống.
Cách đó không xa một cỗ vị đạo huyết tinh nồng nặc lơ lửng trên không trung như một tầng mây đỏ, thanh âm chém giết bên dưới đứt quãng truyền đến.
Mới tiến vào Bắc Vực chưa bao lâu, vẫn chưa đầy một ngày thời gian mà Thần Dạ đã gặp được cảnh tượng này lần thứ ba, Bắc Vực hỗn loạn thế nào hắn cũng lĩnh giáo rõ ràng.
- Muốn xuống xem một chút không?
Niệm Thần nhỏ giọng hỏi, trong lòng thật chờ mong Thần Dạ có thể đi xuống xem một chút, như vậy có thể hóa giải một ít cảm xúc sốt ruột trong lòng hắn.
Thần Dạ chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không cần phải xen vào, ta không phải thánh nhân!
Nghe vậy Niệm Thần bất đắc dĩ nói:
- Dù sao phải đi Cấm Kỵ hạp cốc, nhưng Thần Dạ, trước khi vào chúng ta nên chuẩn bị một chút, giảm thấp tính nguy hiểm khi vào trong.
Thần Dạ chỉ cười, tuy Cấm Kỵ hạp cốc nguy hiểm, nhưng có Thiên Đao cũng sẽ không đến nỗi nào, chuẩn bị ra sao cũng không sánh nổi uy lực của Thiên Đao.
- Đi thôi!
Thần Dạ nói, vừa tăng tốc độ định đi tiếp.
- Hưu!
Khi thân ảnh hai người sắp xuyên qua mảnh huyết tinh kia, mấy đạo thân ảnh từ bên dưới bắn vọt lên như tia chớp, ngăn chặn đường đi của hai người.
- Thiên Kiếm Môn làm việc ở nơi này, người không phận sự thỉnh lập tức rời đi!
Mấy thân ảnh hiện thân, người dẫn đầu là một trung niên, nhìn thấy Thần Dạ cùng Niệm Thần, trong thanh âm mang theo vẻ uy hiếp mơ hồ dù không rõ ràng.
Có lẽ vì Thần Dạ cùng Niệm Thần có tu vi cảnh giới lực huyền, nếu không hắn nói chuyện sẽ không khách khí như thế.
Nhìn chằm chằm mấy người kia, Thần Dạ híp mắt, hắn không muốn xen vào, không muốn gây phiền toái, nhưng không nghĩ tới phiền toái chủ động tìm tới hắn.
Ánh mắt Niệm Thần lóe lên vui vẻ, phiền toái tới cửa liền có ý nghĩa giải sầu, về phần Thiên Kiếm Môn là thần thánh phương nào, thật ngại ngùng, Niệm Thần cô nương chưa từng nghe qua, gánh vác chiêu bài của Kiếm Tông, trong địa giới Bắc Vực cũng không cần băn khoăn quá nhiều người.
Không đợi Thần Dạ nói gì, Niệm Thần đã mở miệng trước:
- Thiên Kiếm Môn sao, ngượng ngùng, chưa từng nghe qua, chúng ta cần đi gắp, hảo cẩu không cản đường, mau tránh ra, bằng không bổn cô nương muốn đại khai sát giới!
Thần Dạ hết lời để nói, nhìn điệu bộ của nàng rõ ràng muốn gây chuyện, nhưng trong lòng hắn lại cảm kích, hắn biết nàng là vì muốn tốt cho hắn.
Thiên Kiếm Môn là thế lực nào hắn còn không biết, nhưng bọn hắn dám ngăn chặn người có tu vi lực huyền hẳn là sẽ không kém chút nào.
Trung niên cầm đầu ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Tại hạ Thiên Kiếm Môn Lâm Viễn, không biết cô nương làm sao xưng hô!
Ánh mắt của Lâm Viễn cũng không tệ, bị người mắng thành cẩu vẫn có thể chịu đựng.
- Hãy bớt nói nhảm đi, bổn cô nương còn cần đi gấp, đều tránh ra cho ta!
Đáng tiếc Niệm Thần không nhận tình của hắn, rõ ràng muốn gây sự, chẳng những lời nói không khách khí, làm việc càng thêm bá đạo.
Nàng xông tới trước, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí sắc bén đã bắn ra ngoài.
Có thể lăng không mà đứng đều là tu vi lực huyền, mà Lâm Viễn đã sắp bước vào cảnh giới địa huyền vô số người mơ ước.
Bởi vậy bọn họ nhìn một kiếm như tùy ý của nữ tử che mặt kia lại cảm nhận được trong công kích ẩn hàm lực lượng cường đại.
- Nữ tử này không dễ chọc!
Nếu không dễ chọc vậy đừng gây tới.
Bọn họ thoạt nhìn chỉ đi ngang qua, thời khắc trước mắt đôi nam nữ này còn chưa biết việc gì ở đây, sẽ không phá hư đại sự của nhóm người mình, cho nên không cần phải đi trêu chọc bọn họ.
Ý niệm vừa nảy sinh trong lòng, nhóm người Lâm Viễn liền tản nhanh ra, để cho Niệm Thần dễ dàng xông ra ngoài.