Đêm Định Mệnh Chương 4

Chương 4

- Tôi tìm ông chủ nhà. Nhà điêu khắc Lê Long, chẳng hay đã...

Người đàn ông hơi lưỡng lự:

- Ông chủ tôi... không...

Có lẽ ông ta muốn nói là không có ở nhà, nhưng lúc đó có tiếng người vọng ra từ trong:

- Mời các ông ấy vào. Họ là khách đến mua nhà đó mà!

Thái giật mình, nhìn vào trong thì bắt gặp một người đàn ông tuổi trên dưới năm mươi, cao gầy, có gương mặt khắc khổ. Người quản gia nói khẽ:

- Ông chủ đó. Mấy ông là ngoại lệ, chứ từ hơn một năm nay ông ấy không tiếp ai ở nhà cả.

Thái và Phong được chủ nhà tiếp tuy không niềm nở lắm, nhưng cũng khá lịch sự, Phong phải lên tiếng nói rõ:

- Tôi là Phong, còn bạn tôi là Thái. Tôi là người ở tỉnh này, đã từng biết ông đôi lần ở các cuộc triển lãm. Cách đây khoảng sáu tháng, tôi có nghe người bạn nói rằng ông có ý muốn bán ngôi nhà này, nên hôm nay dẫn người bạn tới xem.

Giọng chủ nhà buồn hiu:

- Tôi là Lê Long, như anh biết rồi đó. Đúng là tôi có ý bán ngôi nhà này, mặc dù khi xây dựng nó thì tôi tính sẽ mãi mãi cùng với nó...

Phong muốn nói, nhưng biết nói ra sẽ khiến chủ nhà không vui, nên anh kịp ngừng lại. Nhưng hình như đọc được ý nghĩ của anh, chủ nhà lên tiếng:

- Từ khi nhà tôi mất thì tôi không còn thiết gì nữa! Bởi còn sống trong ngôi nhà này ngày nào thì tôi sẽ nhớ... nàng đến... đi theo cô ấy thôi.

Thái đề nghị:

- Xin phép ông, tôi đốt cho bà nén nhang được không ạ?

Ông ta gật đầu:

- Anh cứ tự nhiên. Cám ơn anh.

Thái bước tới chỗ bàn thờ, nhìn vào bức chân dung trên đó, anh thảng thốt kêu lên:

- Cô ấy!

Chủ nhà ngạc nhiên:

- Anh vừa kêu gì?

Thái ấp úng:

- Dạ... dạ...

Thái ngập ngừng cũng phải, bởi người trong di ảnh với cô gái lái xe mà anh gặp sáng nay giống nhau như hai giọt nước!

- Đây là... bà nhà? Xin lỗi, bà nhà tên là... là...

- Quỳnh Như!

- Trời ơi!

Tiếng kêu thảng thốt của Thái khiến cho nhà điêu khắc Lê Long kinh ngạc:

- Cậu sao vậy?

- Quỳnh Như! Tôi mới gặp bà ấy sáng nay!

Ông chủ nhà bật đứng dậy, sự kích động khiến cho ông ta run rẩy:

- Cậu... cậu nói... cậu nói...

- Tôi mới gặp cô ấy sáng nay. Cô ấy lái chiếc xe màu vàng, mặc chiếc áo màu hồng nhạt và...

Lê Long chặn ngay lại:

- Đúng là cô ấy, nhưng cậu mới gặp sáng nay là nói dối! Cậu nói dối!

Không ngờ ông ta lại kích động dữ dội như vậy, nên Phong phải nói chen vào:

- Bạn tôi đi xe lửa từ Sài Gòn ra, khi xuống xe thì gặp một phụ nữ lái chiếc xe như mô tả, người đó... không biết có phải là bà nhà không, nhưng bạn tôi thấy giống với người trong ảnh này lắm...

Thái nói:

- Cô ấy còn xưng tên là Quỳnh Như nữa!

Lê Long vùng thét lên vừa xua tay:

- Các anh đi ngay khỏi nhà tôi! Đi ngay!

Cơn kích động làm cho ông ta co quắp người lại, run lên từng hồi... Thái nháy mắt cho Phong rồi nhẹ nhàng rút lui...

Suốt mấy ngày ở lại nhà Phong, thú tiêu khiển duy nhất của Thái là uống rượu và đi lang thang quanh phố. Phong bận một số việc riêng nên không thường đi với bạn đây đó như đã hứa. Thái tính trở về Sài Gòn, nhưng do cái giỏ xách của bà cụ, nên anh nấn ná lại để mong được gặp khi bà trở lại lấy món

đồ bỏ quên đó. Nhưng đã ba ngày rồi mà chẳng hề thấy bóng dáng bà ta đâu. Sáng sớm nay, Thái bảo Phong:

- Trưa nay có lẽ mình về đây.

Phong bàn:

- Sao cậu không chờ vài hôm nữa để mình tiếp xúc lại với tay điêu khắc đó thử xem. Lần này mình có cách...

Thái chán nản:

- Mình mất hứng thú với tay đó. Vả lại, chuyện cô nàng đã làm cho mình choáng váng. Mình không thể nào tỉnh táo lại mỗi khi nhớ tới cuộc gặp gỡ với nàng ta. Rồi mình lại nghĩ tới lão chồng gàn dở ấy nữa...

Phong động viên:

- Mình có người chú, ông ấy chơi thân với tay điêu khắc gia ấy, để mình nhờ chú ấy nói chuyện...

Nguồn: truyen8.mobi/t100300-dem-dinh-menh-chuong-4.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận