Đêm Định Mệnh Chương 7

Chương 7

- Cậu là người đã tới đây hôm trước phải không?

Người hỏi Thái là anh quản gia mà Thái đã từng gặp. Anh ta rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn Thái trong y phục xốc xếch của một người mới ngủ dậy.

- Cậu... cậu qua đêm ở đây?

Thái lúng túng:

- Tôi... tôi uống rượu với ông chủ, rồi say...

Anh quản gia tròn mắt kinh ngạc:

- Uống với ông chủ nhà này?

- Từ đêm qua...

- Chết rồi!

Nghe anh ta kêu lên thảng thốt, Thái ngạc nhiên:

- Anh sao vậy?

- Câu đó phải để tôi hỏi cậu mới phải! Cậu có sao không chứ?

Thái không muốn thuật lại chuyện mình với Quỳnh Như, anh chỉ nói:

- Tôi mới bàn với ông chủ chuyện mua ngôi nhà này, rồi ông ấy làm tiệc mời tôi nhậu. Lúc ấy không thấy anh...

Anh quản gia nói một câu làm cho Thái lạnh cả người:

- Anh đã nhậu với hồn ma mà không biết!

Thái ngơ ngác:

- Anh nói gì?

Chỉ tay vào bộ hài cốt dưới chân pho tượng, anh ta nói:

- Người mà cậu nói đang quỳ ở đó!

Thái tưởng mình nghe lầm:

- Anh nói gì? Ông ta...

Anh quản gia giọng bình tĩnh:

- Bữa trước thấy cậu nói chuyện với ông ấy tôi định cho cậu biết mà không kịp. Lúc cậu bị ông ấy đuổi thì tôi mừng, bởi nếu không thì cậu và cậu bạn đã không còn mạng! Ông ấy đã chết từ lâu rồi. Người gặp cậu bữa đó chẳng qua chỉ là...

- Hồn ma phải không?

Nhìn pho tượng, Thái hỏi:

- Tại sao ông ta chết bên pho tượng thế này mà chẳng ai chôn cất?

Anh quản gia thở dài:

- Thật ra tôi là người đã mai táng cho ông ấy đàng hoàng, nhưng ông ấy không chịu. Hễ đem hài cốt chôn thì thế nào ông ấy cũng phản ứng, nổi điên hành tôi đến chết lên chết xuống, nên cuối cùng tôi phải đem xương cốt đặt lại đúng chỗ lúc ông ấy chết mới yên!

Ngừng lại một lúc, anh ta kể tiếp:

- Cách đây bốn năm, cô Quỳnh Như là vợ của ông ấy đột ngột ngã bệnh và qua đời thì ông ta như điên như khùng, cứ gào khóc rồi uống rượu, cho đến khi say khước và gục bất cứ đâu. Ông ấy điên vì mất vợ! Nhưng cũng chính vì ông ấy mà cô Quỳnh Như mới chết!

Câu chuyện rối rắm, Thái đang định hỏi thêm thì bất ngờ anh quản gia khựng lại, hai mắt trợn ngược và... máu tươi trào ra hai bên mép anh ta.

- Kìa, anh sao vậy?

Thái chỉ kịp đỡ cho anh ta khỏi bị ngã. Người anh ta mềm nhũn, bất động...

Hiểu ra, Thái lẩm bẩm:

- Là hồn ma!

Tuy đoán việc anh quản gia bị như thế là do động tới hồn ma nhà điêu khắc, nhưng Thái vẫn không nao núng, anh vẫn lên tiếng như nói với người còn sống:

- Người ta chỉ kể lại sự thật, sao lại hại anh ấy!

Đáp lời Thái là những cơn gió rít bên ngoài vườn.

Thái lại càng nói to hơn:

- Tôi muốn cô Quỳnh Như lên tiếng đi, có phải cô để cho ma quỷ trong nhà này lộng hành, giết bất cứ ai nói đến chuyện giữa hai người sao? Nếu cần thì cứ hại tôi đi, chứ đừng giết con người tội nghiệp này!

Thái vừa nói xong thì cảm giác như đang tuyên chiến với hiểm nguy, anh thu hết nghị lực, đứng trân người và chờ đợi... Vài phút trôi qua mà vẫn chưa thấy có hiện tượng gì khác lạ... Cuối cùng, anh thở hắt ra và nói rất rõ ràng, câu nói như dành cho Quỳnh Như:

- Tôi tôn trọng cô và hề có ý gì khác, vậy cô Quỳnh Như hãy tỏ rõ mình không là một hồn ma xấu đi, bằng cách là báo cho tôi biết tôi phải làm gì lúc này. Nếu cô muốn đuổi tôi đi thì cứ làm cho tôi ngã văng ra cửa, nếu không tôi sẽ ở lại đây và hôm nay sẽ làm mâm cơm cúng cô!

Thái chờ đợi bị văng ra khỏi cửa. Nhưng đến hơn một phút sau mà anh vẫn còn đứng vững chỗ đó. Anh nhẹ giọng bảo:

- Cám ơn cô Quỳnh Như. Tôi sẽ làm như đã hứa!

Thái sờ ngực anh quản gia, thấy vẫn còn thở, nên vội kéo anh ta ra ngoài. Trong nhà lúc ấy không có ai khác, Thái phải chạy đi ra phố gần đó tìm mua lọ dầu. Khi anh trở về thì cũng may là anh chàng quản gia cũng vừa tỉnh lại. Anh ta chỉ tay ra ngoài chỗ bờ rào và nói:

- Cậu nên gặp người đó...

Thái ngạc nhiên:

- Gặp ai?

- Bà ta vừa quay đi, người mặc áo nâu đó!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t100303-dem-dinh-menh-chuong-7.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận