Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng Chương 160: Mập Mờ Sáng Sớm

Nhìn con ngươi Lãnh Tiếu Tiếu tràn đầy mong đợi này, Hàn Trạch Vũ lại một lần do dự.

Điều này xem ra. Suy nghĩ hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng mở miệng nói, "Anh không biết đây là không phải yêu, nhưng anh chỉ biết em đối với anh mà nói rất quan trọng, em và người phụ nữ khác không giống nhau. Anh sẽ muốn đem em giữ ở bên người, dù là dùng hết tất cả thủ đoạn."

Mặc dù không nghe được cái chữ kia chính mình kỳ vọng, nhưng Hàn Trạch Vũ trả lời vẫn là khiến cho trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu có một tia vui vẻ nho nhỏ.

Mình và người phụ nữ khác không giống nhau, mình đối với anh mà nói rất quan trọng? Có chút này là đủ rồi.

Lãnh Tiếu Tiếu thỏa mãn đầu tựa vào trước ngực của anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ này, cảm giác thế giới của cô đột nhiên một mảnh trong sáng.

Có lẽ anh bây giờ còn không biết như thế nào đi yêu một người, nhưng là, từ từ một ngày nào đó, anh sẽ nói với mình ba cái chữ kia hay sao?

"Trạch Vũ, em hiểu? Như vậy là đủ rồi?" Lãnh Tiếu Tiếu thỏa mãn nói xong, hạnh phúc đầy tràn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô.

Hàn Trạch Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng run sợ một hồi, anh lật người đem cô đè xuống lần nữa, giọng nói tà tứ thật thấp tràn ra.

"Đủ rồi? Như vậy liền thỏa mãn? Nhưng anh vẫn còn muốn muốn đây?"

"Không được á..., em không chịu nổi? Bỏ qua cho em đi?"

Nhiệt tình của anh khiến Lãnh Tiếu Tiếu thật sự có chút không chịu nổi, cô không biết người đàn ông này tại sao tinh lực có thể sung mãn như vậy. Ban ngày công việc nặng nề như vậy, buổi tối anh còn có thể mạnh như rồng hổ đối với mình đòi lấy không ngừng nghỉ, mỗi lần đều là mình không chịu được cầu xin tha thứ anh mới bỏ qua ình.

"Ai cho em tự mình rời đi, mấy ngày qua nín hỏng tiểu huynh đệ của anh, hôm nay đương nhiên là muốn thỏa mãn nó thật tốt một phen." Hàn Trạch Vũ tà khí mười phần, vừa nói vừa bắt đầu tiến công vòng thứ hai.

"Trạch Vũ, em. . . . . ."

"Ưmh. . . . . . . . ." Hàn Trạch Vũ dùng cuồng dã hôn ngăn chặn miệng của cô.

"Em chính là bỏ bớt hơi sức, giữ lại ở lại sẽ dùng đi?"

Hàn Trạch Vũ tà mị cười xấu xa, lần nữa tiến vào cấm địa của cô.

Một đêm này, hai người vận động kịch liệt trên giường mệt muốn chết rồi.

Mãi cho đến mặt trời lên à hai người vẫn không có dấu vết tỉnh lại.

Giang Lâm đi tới lầu dưới của Lãnh Tiếu Tiếu, một chiếc xe thể thao hài hoa chiếu vào mi mắt anh. Anh hơi sững sờ, trong chung cư này còn giống như không có ai lái nổi xe tốt như vậy đi?

Anh gọi điện thoại cho Lãnh Tiếu Tiếu, nhưng điện thoại di động còn ở vào trạng thái tắt máy.

Anh ngẩng đầu nhìn phòng ngủ Lãnh Tiếu Tiếu đóng chặt rèm cửa sổ, nở nụ cười ấm áp.

Nhất định là ngày hôm qua làm sợ hãi, hiện tại đoán chừng vẫn chưa đứng lên đi? Còn nói muốn đi đón Tần viện trưởng xuất viện, không đứng dậy, có thể đuổi không vội.

Nghĩ đến chỗ này, anh thoải mái vào đại lâu, đi tới thang máy.

Anh có thể không nghĩ tới, người phụ nữ nhỏ trong lòng anh nhớ, không phải dọa sợ, mà là mệt muốn chết rồi?

Một hồi tiếng chuông cửa chói tai đánh thức hai người trên giường.

Lãnh Tiếu Tiếu mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa cặp mắt mông lung buồn ngủ.

"Người nào nha? Sớm như vậy?" Bị đánh thức Hàn Trạch Vũ có chút không vui báo oán .

"Nguy rồi?" T7sh.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên nhảy xuống giường, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo.

"Thế nào? Dâm phu của em tới? Sợ hãi bị anh ta nhìn thấy sao?"

Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu hốt hoảng, làm cho anh cũng khẩn trương như vậy, giống như bị người bắt gian tại giường một dạng, anh hết sức ghét loại cảm giác này.

"Anh ở đây nói nhăng gì đó nha? Nhanh lên một chút mặc quần áo." Lãnh Tiếu Tiếu không vui trừng mắt liếc anh một cái.

Hàn Trạch Vũ bĩu môi, miễn cưỡng đứng dậy, thân thể anh trần truồng ở trước mặt Lãnh Tiếu Tiếu lúc ẩn lúc hiện, chọc cho Lãnh Tiếu Tiếu một hồi đỏ mặt.

"Cái người này cuồng lộ ra ngoài, không thể nhanh lên một chút mặc quần áo vào sao?" Lãnh Tiếu Tiếu trong lòng thầm mắng một tiếng, người đàn ông yêu nghiệt, đây không phải là rõ ràng làm cho người ta phạm tội sao?

Hàn Trạch Vũ nhìn mặt của Lãnh Tiếu Tiếu đỏ bừng, khóe miệng buồn cười nâng lên, "Cũng không phải là chưa từng thấy qua, em tối hôm qua còn dùng qua đây, làm như tiểu cô nương chưa biết mùi đời một dạng."

"Đáng ghét?" Lãnh Tiếu Tiếu liếc anh một cái, bắt đầu chải tóc của mình.

Hàn Trạch Vũ cười khẽ một tiếng, trùm lên áo ngủ của Lãnh Tiếu Tiếu liền đi về phía phòng khách.

"Này, anh làm gì thế nha?" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn hành động của Hàn Trạch Vũ, vội vàng kêu lên.

"Anh đi mở cửa nha, để cho Giang đại ca của em chờ lâu cũng không phải là chuyện tốt." Hàn Trạch Vũ xấu xa nói xong, anh đột nhiên hết sức mong đợi người đàn ông kia nhìn đến bản thân nét mặt kinh ngạc kia.

Ở trước mặt người đàn ông khác tuyên bố quyền sở hữu mình đối với cô, loại cảm giác đó mang tới khoái cảm im lặng lạ thường, anh làm sao lại bỏ qua cho cơ hội như vậy?

"Hàn Trạch Vũ, anh. . . . . ." Lời nói Lãnh Tiếu Tiếu vẫn chưa nói hết, anh liền thoải mái đi tới cạnh cửa.

Người đàn ông đáng chết, anh vừa xuất hiện, cũng chưa có chuyện tốt, mỗi lần luôn luôn để ình khó chịu?

Giang Lâm chờ ở bên ngoài một lúc cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng anh đột nhiên sợ hãi, anh sợ tối hôm qua những người đó lại quay trở lại rồi, nghĩ tới đây, anh vội vàng vỗ mạnh cửa, lớn tiếng kêu lên.

"Tiếu Tiếu, em có ở đây không? Tiếu. . . . . ."

Cửa được mở ra, tâm Giang Lâm trong vui mừng, nhưng một giây kế tiếp, khi anh thấy bên trong xuất hiện người đàn ông kia, nét mặt vui sướng cứng ở trên mặt.

Hàn Trạch Vũ xuất hiện bây giờ là anh vạn lần không ngờ, anh không nghĩ đến người đàn ông này hành động nhanh như vậy.

"Cảnh sát Giang, chào buổi sáng nha? Sớm như vậy tới gõ cửa nhà chúng tôi, có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Hàn Trạch Vũ hung ác tức giận nghiêng người dựa vào cạnh cửa, trong con ngươi thâm trầm, tràn đầy địch ý.

Hàn Trạch Vũ mặc áo ngủ của Lãnh Tiếu Tiếu vào, quần áo ngắn ngủn căn bản không giấu được thân thể tráng kiện kia. Mặc dù một đại nam nhân mặc một áo ngủ màu hồng hết sức quái dị, nhưng vào buổi sớm hôm nay, quái dị như vậy lại tràn đầy mập mờ.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dem-mua-chc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/chuong-158/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận