Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng Chương 190: Yêu Càng Sâu, Càng Tổn Thương

Cảm giác sợ hãi theo Hàn Trạch Vũ đến càng gần, càng ngày càng mãnh liệt, Lãnh Tiếu Tiếu theo bản năng nắm chặt c áo ngủ của mình rồi lui về phái đầu giường, cho đến khi tựa vào đầu giường.

Đôi mắt diều hâu của Hàn Trạch Vũ lộ ra ánh sáng sắc bén, anh tựa con sư tử đang giận dữ chỉ muốn uống máu, hận không thể đem Lãnh Tiếu Tiếu xé nát.

Vì người tên đàn ông kia, chuyện gì cô cũng nguyện ý làm?

Nếu như hôm nay người cô cầu xin cho Tần Phi không phải là mình, mà là một người đàn ông khác, như vậy cô cũng có thể dùng mình làm vì lợi thế đi cầu xin cho anh ta sao?

"Em nói cái gì? Nói? Cái gì gọi là chỉ cần bỏ qua cho anh ta, cái gì em cũng nguyện ý làm?"

Hàn Trạch Vũ đi tới bên giường, chân sau quỳ gối trên giường, cúi người xuống lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu, âm thanh gầm thét oanh tạc bên tai Tiếu Tiếu.

"Trạch Vũ, anh đừng như vậy, ý em không phải như anh nghĩ đâu, Trạch Vũ, anh phải tin tưởng em, có một số việc em cũng có nỗi khổ tâm của mình, hiện tại em không thể nói, nhưng mà điểm xuất phát thật sự là không hoàn toàn vì Tần Phi." Tiếu Tiếu mỉm cười không thành thật nói, trong đôi mắt này ngoại trừ hoảng sợ, còn có nước mắt trong suốt.

"Em nói xem, em nguyện ý làm những gì vì cậu ta?" giọng nói của Hàn Trạch Vũ âm trầm đang cười lạnh bên tai Tiếu Tiếu.

Tay của anh siết chặt đôi vai gầy yếu của cô, móng tay dường như khảm vào trong làn da của cô, vẻ mặt lạnh lẽo kinh người.

"Không, Trạch Vũ. . . . . ."

"Hình như hiện tại em chỉ dùng được thân thể này thôi.Em tới đây, cởi quần áo xuống?" giọng nói lanhk băng của Hàn Trạch Vũ lại vang lên.

Anh khinh miệt nhìn chằm chằm mặt Tiếu Tiếu, anh muốn nhìn xem, cô vì người đàn ông kia, nguyện ý làm những gì.

"Trạch Vũ?" Tiếu Tiếu không muốn tin, trước mặt người đàn ông lạnh lùng này, đêm hôm qua luôn miệng nói yêu cô.

"Thế nào? Không muốn? Nếu muốn lấy được những gì mình cần, nhất định phải bỏ ra thứ gì đó, nhưng hiện tại, em cảm thấy em còn có thể có cái gì có thể hấp dẫn anh?" trong mắt Hàn Trạch Vũ tràn đầy sự mỉa mai.

Trong miệng của anh nói ra đều là lời nói vô tình nhất, nhưng trong lòng của anh cũng hết sức khó chịu?

Coi như anh tự thuyết phục mình, ở trước mặt cô thổ lộ tình cảm chân thật nhất của anh, nhưng mà cô lại một lòng xem trọng tên đàn ông kia hơn anh?

Cái đó đêm mưa đó, mặc dù cô trao thân thể cho anh, nhưng mà lúc đó anh cũng mơ hồ nhớ, cô khóc, khóc đến tuyệt vọng, rất tuyệt vọng. . . . . .

Cô đau lòng, cô khổ sở, đều bởi vì Tần Phi sao?

Vừa nghĩ tới cái tên Tần Phi này, trong lòng Hàn Trạch Vũ giống như bị kim châm, rất đau?

Nhưng mà Hàn Trạch Vũ vẫn dùng ngôn ngữ vũ nhục để nói với Tiếu Tiếu, để cho cô cảm thấy thất vọng đau khổ.

So với nỗi khổ của Tần Phi, thì kế hoạch trả thù này chưa thành công, lại coi thành cái gì? Miệng anh nói nhiều tiếng yêu mình, nhưng mà tại sao anh ấy không thể nể mặt mình, để cho Tần Phi một con đường sống đây?

Rối loạn như vậy, Ân Ân Oán Oán rốt cuộc muốn đến bao giờ mới có thể chấm dứt?

"Hàn Trạch Vũ, anh thật là quá đáng, rõ ràng là nhà họ Hàn có lỗi, Tần Phi chỉ nghĩ muốn trả thù chuyện này rất bình thường, hiện tại anh ấy nguyện ý để xuống thù hận, bỏ xuống tất cả rời đi, chẳng lẽ anh không thể cho anh ấy một con đường sống? Làm sao anh máu lạnh như vậy?"

Tiếu Tiếu vừa nghĩ tới tình cảnh bi thảm của Tần Phi, cũng chính là do một tay mẹ Hàn Trạch Vũ tạo thành , cô liền cảm thấy đồng tình cùng áy náy với Tần Phi, cho nên cô càng khẩn cấp muốn giúp anh ấy.

Nhưng việc làm này đã vô tình làm tổn thương thật sâu Hàn Trạch Vũ.

Máu lạnh?

Cậu ta đối phó với anh với mưu ý đồ muốn thương tổn anh và người nhà họ Hàn, anh đây cũng chỉ là tự bảo vệ mình cùng lúc đánh trả lại thôi, bây giờ ở trong mắt của cô mình trở thành máu lạnh?

Chẳng lẽ chỉ là bởi vì người đàn ông kia là Tần Phi?

"Lãnh Tiếu Tiếu, hôm nay, em phải vì những lời nói của mình mà trả cái giá thật lớn."

Đôi mắt âm trầm của Hàn Trạch Vũ tức giận bắn ra bốn phía, anh từ từ tháo dây lưng, cởi quần áo vừa mới mặc xuống. Một tay anh mạnh mẽ kéo chăn ra, xe rách áo ngủ cản trở trên người Tiếu Tiếu, lực độ to lớn, không mang theo chút thương yêu nào. T7sh.

"Không, Hàn Trạch Vũ, không nên đối xử với em như vậy, anh tỉnh táo lại một chút, bình tĩnh một chút, không nên tổn thương em...em van anh?"

Thấy đáy mắt của Hàn Trạch Vũ hiện ra sự cuồng nộ quen thuộc, Tiếu Tiếu nghĩ đến lần trước anh hành hạ cô, cả đêm khổ sở hiện rõ mồn một trước mắt, cô thật sự không dám tưởng tượng, mình lại lần nữa chịu đựng những thứ kia.

Cô sợ hãi rơi nước mắt, giọt nước chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt?

Nhìn bộ dáng sợ hãi của Tiếu Tiếu, ở trong lòng Hàn Trạch Vũ thoáng qua một tia đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới trong lòng của cô còn có người đàn ông kia, anh lại cứng rắn kiềm chế.

Đáy mắt hiện lên sự không đành lòng trong nháy mắt biến mất?

Anh mạnh mẽ đâm vào thân thể cô.

# đã che giấu #.

# đã che giấu #

"A. . . . . . Trạch Vũ, không cần?"

Hàn Trạch Vũ không có để cô nghỉ ngơi, cứ rong ruổi ở bên trong thân thể của cô, giống như chỉ có không ngừng muốn cô, anh mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thật có được cô.

Thân thể gượng gạo, tinh thần bị đả kích khiến Hàn Trạch Vũ càn rỡ muốn cô, các loại tư thế, các loại tư khác nhau . . . . .

Anh không ngừng hành hạ Tiếu Tiếu, lúc anh hành hạ thân thể cô cũng đồng thời đả kích tinh thần của cô, ác hơn là đạp đổ tự ái của cô . . . . .

Mãi cho đến khi lửa giận cùng lửa dục trong người Hàn Trạch Vũ hoàn toàn buông thả, anh mới buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, vốn trong mắt khô khốc, lại dâng trào những giọt nước mắt khổ sở.

Cô hơi hoạt động thân thể một chút, hạ thân liền lập tức truyền những cơn đau rát khó chịu. Đau đớn khiến những uất ức cùng khổ sở của Tiếu Tiếu trong nháy mắt buông thả, cô dùng chăn che đầu mình lại , khóc thút thít.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dem-mua-chc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/chuong-188/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận