Đô Thị Long Tôn
Tác giả : Lục Đạo
Quyển 1: Bàn Long Chi Mê
Chương 9 : Chạy trốn
Dịch: bobovn
Biên: Huyền Vũ
Nguồn: 4vn
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
-Quản gia! Bây giờ chúng ta nên đi đâu?
Ngồi trên xe, Thu nguyệt ôm Viêm Long trong lòng ,khuôn mặt đau khổ nói
Lúc này trên người Tào quan gia đã sớm bị thương nặng, máu trên ngưởi đã ra quá nhiều, nhiều lần suýt ngất đi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến nhị phu nhân và tiểu thiếu gia ,vô luận thế nào cũng phải đem họ tới nơi an toàn,nhưng bây giờ nơi nào là nơi an toàn nhất đây? Trong lòng thầm nói
Tào quản gia từ lúc chay thoát khỏi ngôi biệt thự Đô gia, không nói lời nào,bời vì bây giờ lão cũng không biết phải đi đâu, khung cảnh bên ngoài tối đen, nên cũng không quan sat được hiện tại đang ở chổ nào, chỉ biết men theo con đường chạy thẳng, kiên trì tinh thần lực cố gắng lái xe, nghe Thu Nguyệ hỏi, yếu ớt trả lời:
-Thiếu phu nhân! Không nên lo lắng, cho dù tôi có liều cái mạng già này,cũng nhất quyết bảo vệ phu nhân và tiểu thiếu gia an toàn
Tào kiềm nói xong, tiếp tục lái xe, cánh tay bị thương máu rơi ra từng giọt ướt đẫm vạt áo
Không ngừng chạy ,Vị quản gia chợt thấy một trạm xăng phía trước, thì sực nhớ ra là xe đã gần hết nhiên liệu và phải cần mua một ít thực phẩm cho hai me con đằng sau
Tào quản gia cho xe chạy tới vạch quy định tại trạm xăng qua đầu nói với Thu Nguyệt:
-Thiếu phu nhân, người đi xuống xe đỗ xăng,nhớ là phải cho thật đầy, ta giờ bị thương,màu dính khắp thân mình, nêu như xuống xe có người thấy nhất định sẽ báo động
Thu Nguyệt sau khi nghe, liền vội vội vàng vàng,đem Viêm Long giao cho Tào Kiếm, mở cữa bước xuống xe
-Hồng gia,tên Diêu Tông đã được đem xuống hầm, người xem …..
Triệu Hồng lúc này đã thay bộ đồ ngủ, ngồi trên salon ở đại sảnh nghe nói ngẫng đầu lên nhìn tên trung niên nam tử nói:
-Người là Ngô Bảo Hĩ phải không? Theo ta được bao lâu rồi?
Nam tử sao khi nghe liền đáp:
-Đúng là thuộc hạ,thuộc hạ theo Hồng gia cũng đã rất lâu rồi.
Triệu Hồng nhìn nam tử nói:
-Sau này người ở cạnh bên ta , làm quản gia của Triệu gia, yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi !
Ngô Bảo Hĩ nghe xong không khỏi mừng rỡ,trên mặt tràn đầy hưng phấn liền nói:
-Thuộc hạ nguyện sinh tử với Hồng gia! Vì Hồng gia mà ra sức!
Triều Hồng trên mặt hình như không quan tâm đến lời nói của tên họ Ngô, nhìn hắn nói:
- Người đi xem tình hình ra sao rồi? Trước sáng mai, phải đem cho được mẹ con con mụ Thu Nguyệt về đây, không được để bọn họ chạy thoát
Ngô Bảo Hĩ nghe xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài,Triệu Hồng suy nghĩ một lúc rồi bước lên lầu
Thu Nguyệt nhanh chóng bơm xăng cho chiếc xe, sau đó tiện tay đi mua một chút thực phẩm,Thu Nguyệt có thề không ăn nhưng nghĩ tới Viêm Long trong lòng mình khóc mãi, nghĩ chắc là nó đang đói bụng. Viên Long vừa sinh được vài ngày,chắc chặn phải cần sữa,lướt nhanh trong siêu thị nhỏ tại trạm xăng nhanh chóng mua vài bình sữa,vội trả tiền rồi nhanh chóng lên xe
-Quản gia, chúng ta đi thôi,để ta cho Viêm Long uống sữa chắc nó đói lắm rồi
Sau khi nói xong liền ôm Viêm Long từ tay quản gia,Tào quản gia liên khởi động xe,nhập vào dòng xe trên đường tiếp tục tăng tốc chạy trốn
Sau khi uống sữa ,Viêm Long ngủ thiếp đi, Thu Nguyệt nhìn cảnh quan hai bên đường trong lòng suy tư nhớ đến tình cảnh Đỗ gia,lão công sinh tử chưa biết,Đỗ gia gia tộc tan rã liền không khỏi chảy nước mắt
Thu Nguyệt nghĩ tới Cha me mình liền vội vàng bấm số điện thoại,nghe được giọng cha liền nói lớn:
-Cha ! người cùng mụ mụ nhanh chóng trốn đi chỗ khác vài ngày,Đỗ gia đã bị người khác ra tay hại đang trong tình trạng nguy cấp, con lo lắng bọn chúng sẽ gây bất lợi cho gia đình mình
-Ngươi nữa đêm ,nên nói mớ àh?
Đầu bên kia điện thoại ,phụ thân Thu Nguyêt vừa nói vừa mắng
-Cha! Nhanh lên một chút,không chừng không kip nữa rồi!, bất kệ Cha me đi đâu,chỉ cần rời khỏi Tây An là đươc
Thu Nguyệt vừa khóc vừa nói
Phụ Thân của Thu Nguyệt ,Địch Tài Trung sững sốt khẩn trương hỏi:
-Hài tử! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Con nhanh chóng nói cho ta biết .
Thu Nguyệt vừa khóc vừa nói:
-Đỗ gia bị người khác ám hại! Đỗ Lão gia cùng phu nhân đã bị giết chết, Chồng con cũng không biết sinh tử, con và cháu cùng lão quản gia đang trên đường chạy trốn, bây giờ cũng không biết đang ở đâu, Cha cùng mụ mụ nhanh chóng di chuyển khỏi Tây An,Tây An bây giờ không phải là nơi an toàn
Địch Tài Trung sau khi nghe liền vội vàng nói:
-Hài tử ! Con không phải sợ,hiên giờ con đang ở đâu,để cha đi tới đó.
Thu Nguyệt khóc càng lúc càng lớn:
-Cha! Không còn thơi gian đâu,cha nhanh nhanh mang mụ mụ rời đi,sau này con sẽ tìm mọi người
Địch Tài Trung lúc này đã biết tình hình vô cùng nghiêm trọng liền nghiêm túc nói:
-Bất kể như thế nào! Con cũng phải chăm sóc cháu của ta thật tốt,bây giờ cha sẽ đem mẹ con rời đi
Sau khi nói xong liền cúp điện thoại,Địch Tài Trung đánh thức Vương Nhã Ly đang ngủ say liền nói :
-Nhanh lên một chút,thu dọn đồ đạc ,chúng ta phải rời đi ngay bây giờ
Vương Nhã Ly mở mắt nhìn chồng mình nói:
-Bệnh thần kinh! Hơn nữa đêm,không đi ngủ lại làm cái gì đó?
Địch Tài Trung vừa nói vừa mở ngăn kéo đầu giường lấy chi phiếu cùng sổ tiết kiệm lấy số tiền mà cả đời hai vợ chồng tích lũy được
Nhìn vợ mình vẫn nằm ỳ trên gường,Địch lão gia mắng lớn:
-Nhanh chóng thu dọn đồ đạc,bằng không là không kịp
Địch Phu nhân nhìn gương mặt nghiêm túc của chồng mình liền nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo cất giọng hỏi:
-Bây giờ đừng có hỏi nhiều,nhanh chóng thu dọn đồ đạc,rồi rời nhanh khỏi chổ này,đến lúc đó sẽ biết
Nghe xong lời đó,Địch Phu Nhân liền đi thu dọn đồ đạc,xong khóa trái cửa hướng chổ đậu xe đi tới
Vừa đi Địch lão vừa nói:
-Chúng ta không thể ở Tây An,giờ phải đi tới một bằng hữu bên ngoài
Cho tới bây giờ, trong đầu Địch phu nhân đầy mê hoặc, không biết chuyện gì xảy ra ,đang ngủ liền bị đánh thức vào giữa khuya,thu dọn đồ đạc trốn chạy khỏi thành phố
Địch lão nhanh chóng khởi động xe,chạy nhanh về hướng trung tâm thành phố,thời tiết ban đêm ở Tây An không lạnh lắm,nhưng lão lại cảm thấy rét run
Sau đó chiếc xe nhanh chóng quẹo ra quốc lộ rời Tây An tăng tốc
Thu Nguyệt sai khi cúp điện thoại liền hướng Tào quản gia nói:
-Quản gia! Nếu ta có chuyện gì xảy ra,ngươi nhất định phải bảo vệ Viên Long an toàn, ta không muốn hắn biết chuyện gì đã xảy ra, ta không muốn nó đi trả thù,ta muốn nó lớn lên một cách bình thường
Quản gia nghe xong, qua đầu nhìn nói:
-Thiếu Phu nhân yên tâm! Ta nhất đinh đem người cùng tiểu thiếu gia đến nơi an toàn, ở bên ngoài ngoại ô ,ta có một bằng hữu. Bây giờ chúng ta đi đến đó, hắn ngụ tại một cái thôn nhỏ,chắc chắn Triệu Hồng không khi nào nghĩ tới chổ này
Sau khi nói xong,Tào Kiếm đạp ga ,chiếc xe tăng tốc nhằm phía trước chạy tới, ngay khi quay đầu lại ,nhìn vào kiếng chiếu hậu của xe. Trong nháy mắt liền thấy mấy chiếc xe ở đằng sau,xe chạy với tốc độ nhanh trên quốc lộ là việc thường,nhưng những chiếc xe này đều là xe cao cấp,trên xe đều có rèm che
Trong lòng Tào kiếm sợ hãi,nhanh chóng đạp ga tăng tốc,tính loại bỏ những chiếc xe này