Đường Chuyên Chương 037: Người thật thà nói lời thành thực (2).

Quyển 12: Bừng bừng phấn chấn
Chương 037: Người thật thà nói lời thành thực (2).

 

Tiêu Vũ hổ thẹn chỉ muốn che mặt bỏ chạy, đó là người ông ta tiến cử cho hoàng đế, khi ở Qua châu là một vị nho giả chân chính, cá tính cương trực, thường xuyên cùng thượng quan xung đột, tuy cổ hủ, nhưng lại là người tốt, lần này không biết bị ai xúi bẩy mà nhảy ra chỉ trích tứ tung.

Lý Nhị chỉ Quan Đình Lung nói:
- Chuyện này trẫm biết hết, không cần Quan khanh nhắc, lui đi.

 

Vốn hoàng đế muốn giữ cho lão ta chút thế diện, nhưng Quan Đình Lung không nhận ân tình, quỳ xuống nâng triều vật lên: - Bệ hạ đã biết sao còn để tên đồ tể này đứng ở triều đường, nghe nói năm nay y mới hai mốt tuổi, quá trẻ, khi thần hai mốt tuổi còn chưa hiểu chuyện gì, thiếu niên nắm đại quyền, khó tránh khỏi ngang ngược, cái sai này, một nửa ở y, một nửa ở bệ hạ đó.



- Công khoai tây, thần chính mắt nhìn thấy, sức ngọc mễ, thần cũng tận mắt nhìn thấy, đúng là điềm lành thiên hạ. Toán học sơ giai thần đọc nhiều lần, đọc tới chỗ tinh diệu vỗ đùi khen hay, một kỳ tài thiên hạ như thế, lại bị hủy vì quyền lực, thần mỗi lần nghĩ tới mà tiếc nuối vô cùng. Dục vọng quyền lực bành trướng, cuối cùng dẫn tới thảm cảnh kinh hoàng, bệ hạ sau này dùng thần tử thiếu niên, xin hãy cân nhắc.

Quan Đình Lung nói xong tháo mũ quan đặt xuống mặt đất, lại nói: - Thần là thần tử của bệ hạ, biết nói những lời này không hợp, nhưng thiên tử sai, làm thần tử phải chỉ ra, đó mới là phương thức báo đáp hồng ân của bệ hạ, nay thần đã nói hết, bất kể kết quả ra sao, coi như đã nói ra lời trong lòng, không uống chuyến đi kinh sư.

Sau khi ba quỳ chín lạy với hoàng đế xong liền đứng dậy muốn đi ra ngoài, đúng là người kỳ quái hạnh động kỳ quái, làm toàn bộ đại điện sững sờ, có ai cả đời làm quan vì can gian hoàng đế một lần sau đó không làm nữa không?

- Quan phu tử chậm đã, ta có điều muốn nói.

Thấy chuyện lạ như thế, Vân Diệp rất muốn biết lão già này biết mấy chuyện như sơn thần đánh trống và chuyện Nam Chiếu ở đâu ra, người biết hai chuyện này rất ít, tuyệt đối không phải một quan lục phẩm như Quan Đình Lung có thể biết được.

Quan lão đầu dừng lại nhìn Vân Diệp:
- Ngươi là Vân Diệp chứ gì, quả nhiên trông tuấn tú đường đường, để lại tước vị truyền cho con cháu, từ quan chức đi, làm học vấn hơn đi hơn giết người.

 

- Quan phu tử nói phải lắm, Vân Diệp luôn cho rằng mình nghiên cứu học vấn rất thích hợp, cũng muốn cả đời trốn ở Ngọc Sơn dạy học trò không ra, tiếc rằng ta là thần tử của bệ hạ, bận rộn thế tục là khó tránh khỏi. Vân Diệp bước ra là có vài chuyện muốn hỏi, hẳn với phẩm hạnh của Quan phu tử không tới mức lừa ta.

Quan Đình Lung gật đầu:
- Tốt, ngươi trả lời mấy nghi vấn của ta đã, không được che giấu.

 

Vân Diệp chắp tay mỉm cười, mời Quan lão đầu hỏi.

- Ta hỏi ngươi, thảm cảnh Nam Chiếu có sáu nghìn người chết, còn chưa tính dã nhân sơn lâm, có phải không?

- Khi đó ta bị Đậu Yến Sơn bắt có tới Lĩnh Nam, vì thoát thân, bày ra kế mỏ vàng khiến hắn chui đầu vào rọ, đúng là chết rất nhiều người, nhưng không tán đồng con số sáu nghìn này, hình như còn nhiều hơn, lúc đó hạng vong mệnh tới Nam Chiếu không dưới năm nghìn, đoán chừng chết tám nghìn, chưa tính kẻ về sau tới.

- Ừm, vì tự bảo vệ mình mà trừ quốc tặc, tử thương thảm một chút, chuyện này có thể chấp nhận, lão phu bồi tội với ngươi.

Vân Diệp không ngờ lão già quỳ xuống khấu đầu với mình, chưa kịp phản ứng lão già đã đứng dậy hỏi: - Sơn thần đánh trống là chuyện cực kỳ thần bí, người đương sự không muốn nói nhiều, cả Phùng Áng cũng không chắc, lão phu hỏi ngươi, vì sao mượn danh sơn thần làm chuyện bất pháp?

- Khi đó vãn bối một mình vượt núi non, ở trong tâm tình cực độ bạo ngược, suốt ngày làm bạn với dã thú, nên chỉ biết phép tắc mạnh được yếu thua, mẹ con Thọ Dương công chúa bị người ta ức hiếp, trong lòng ta chỉ có sát khí vô tận, nên dùng đặc tính dễ bị hoàng sợ của dã thú, đem kẻ gọi là sĩ tử ức hiếp mẹ con công chúa vào thú đạo. Kết quả lão phu tử biết rồi, bọn chúng chết hết, khi đó ở châu phủ xa, luật pháp Đại Đường không thích hợp, hiện thì khác, đây là lãnh thổ Đại Đường, không có chuyện sơn thần đánh trống xảy ra.

Vân Diệp nói rất thành thực, trừ thuốc nổ thì nói hết, Lý Nhị yên tâm, hứng thú nhìn già trẻ đối đáp, quan viên triều đường cũng rất hứng thú, chỉ có Uyên Cái Tô Văn mắt âm lanh, Cao Sơn Dương Tử mặt mày sợ hãi.

- Lão phu hiểu, khi ấy ngươi khó tránh khỏi nhiễm tính dã thú, may mà ngươi vượt qua được, nếu không mất hết linh trí, biến thành dã thú, vượt được chướng ngại đúng là đáng mừng, chuyện này bỏ qua, lão phu ... xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Vân Diệp ngăn ông ta lại:
- E là Vân Diệp phải bái lạy lão phu tử rồi, người Đại Thực đúng là do ta hạ lệnh giết chết, đem thi thể đóng lên cọc, bày khắp đảo, ý tứ là lãnh hải nước ta không cho kẻ khác đụng chạm vào, khi hạ lệnh vô cùng tỉnh táo, không liên quan tới dã thú.

 

Nói xong muốn khấu đầu với lão già, người ta tỏ ra dứt khoát như vậy, mình không cần rụt rè, đúng sai lần này không quan trọng, không thể bát nạt người thành thực.

Quan Đình Lung kéo Vân Diệp lên:
- Chuyện này nửa đúng nửa sai, không ai cần xin lỗi ai, ngươi là tướng quân, biết phải lập uy ra sao, lão phu không nhiều lời. Nhưng lửa Chúc Dung ở Cao Ly nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi giải thích thế nào.

 

Nhìn lão già chỉ chính sứ Cao Ly đang khóc lóc, đáp: - Chuyện này đúng là khó nói, khi ấy ta nhận lệnh mang di hài tướng sĩ tiền triều về, hủy kinh quan. Ngài cũng biết, ta chỉ huy thủy quân, muốn tới kinh quan, phải ngược dòng Liêu Thủy, nhưng cách Liêu Thủy không xa có hai chỗ đáng ghét, thành Ti Sa và Tam Sơn Phổ, nếu mặc kệ nó mà vào, một khi bị phong tỏa cửa sông, toàn quân sẽ bị diệt. Thành Ti Sa địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, năm xưa Lai Hộ Nhi đánh thành này, bỏ lại tám vạn cỗ thi thể, ta chỉ có hơn một vạn người không đủ, đành phải dùng hỏa công.

- Về sau cũng thế, ta không muốn bộ hạ mình chết, vậy chỉ đành để người Cao Ly chết, ngài chỉ biết người Cao Ly chết, nhưng không biết thủ hạ của ta thương vong ba thành, vì lấy thi hài, bọn họ suýt nữa bỏ lại thi hài của mình.

- Ta nói với ngài như thế chẳng phải vì ta chột dạ, mà chỉ để mọi người biết, chiến tranh là chuyện vô cùng tàn khốc, không phải ngươi chết thì ta chết, tương lai chư vị có muốn dùng chiến tranh giải quyết vấn đề, vậy xin thương xót bọn ta, Vân Diệp nói xong rồi, nếu lão phu tử cho rằng Vân Diệp sai, xin khấu đầu tạ tội.

Lão già bùi ngùi xúc động một lúc mới nói: - Lang yên nổi lên, vạn dân kinh hoàng, tử thương khó tránh khỏi, mười tám năm mới làm một đứa bé trưởng thành, dưới cơn giận của Chúc Dung tất cả đều biến mất, bệ hạ muốn lấy di hài tướng sĩ tiền triều về không sai, triều ta kế thừa cơ nghiệp Tiền Tùy, tất nhiên phải lấy lại công bằng cho tướng sĩ chiến tử.

- Chư công trong triều không sai, kinh quan là cái gai độc cắm trong lòng chúng ta, không nhổ không được, tất cả đều suy nghĩ từ cơ nghiệp quốc gia, chẳng thể nói là sai.

- Vân hầu hi vọng hoàn thành sứ mệnh, không muốn thủ hạ của mình thương vong, thi hành độc kế này là bất đắc dĩ, lão phu xem bản đồ, trận chiến Liêu Đông đúng là hung hiểm, bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, nên lão phu không có lý do trì chính, cũng không có năng lực chỉ trích.

Nguồn: tunghoanh.com/duong-chuyen/quyen-12-chuong-37-2-MXjbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận