Đường Hai Ngả Người Thương Thành Lạ Truyện 1


Truyện 1
Những ngón tay không còn đan chặt nữa

Thật ra tất cả chúng ta đều chỉ có một mình và cái nắm tay bền chặt nhất không sợ buông rời là tự nắm lấy tay mình. Không bao giờ là quá muộn để học cách tay trái cưu mang tay phải, còn hơn cả hai tay đều chỏng chơ vì níu kéo sai một bàn tay không thể thuộc về.

Nhớ cho rằng, gặp nhau ở một thời điểm sai lầm, nên điều đúng đắn duy nhất có thể làm là lãng quên. Đừng để yêu thương đến cùng đường lại trở ngược thành vết thương!


“Biển sóng biển sóng đừng xô tôi

Đừng cho tôi thấy hết tim người…”

(Sóng về đâu – Trịnh Công Sơn)

 

Nắng lóa mắt. Nước biển hắt lên một màu chói gắt đến ong ong cả đầu. An lê từng bước uể oải trên mặt nước lấp xấp ngang mắt cá, để mặc cho cát và nước biển trôi tuột qua kẽ chân, như xoa dịu gót Achilles đã mệt nhoài của mình. Chiếc headphone vẫn lởn vởn những giai điệu khắc khoải của bản nhạc quen thuộc. Mà thật sự cô cũng chẳng phân biệt được giữa không gian này đâu là tiếng nhạc, tiếng sóng hay tiếng lòng?

Điện thoại vang lên, cắt ngang mọi tiếng động thừa thãi. An thở dài, vì biết chắc là anh đang gọi.

- Em đi dọc bãi biển một chút. Từ lúc tời đây chưa bước xuống biển nữa… – Cô vội nói trước khi đầu dây kia lên tiếng, cố giữ giọng mình bình thản nhất.

- Giữa trưa nắng chang chang, em coi chừng cảm đó! – Anh nhẹ giọng dặn dò, vì đủ hiểu cá tính của An, lúc này có nói gì cũng chẳng thể bắt cô trở lại phòng.

 

An cúp máy, buông thõng người xuống làn nước xanh ngắt, thảng hoặc thấy mình thuộc về một nơi nào đó xa lắc lơ. Cứ ngồi thế này sẽ say nắng rồi bệnh cho coi, cô tự nhủ, xong bật cười. Cơn say nắng khiến cô chếnh choáng nhất hiện tại đang chờ cô trên phòng, sá gì chút nắng biển ngoài đây. Thật ra, An cũng chẳng phải tuýp người lãng mạn để thả bộ dọc bờ biển giữa cái nắng hầm hập này, chỉ là cô không muốn cả hai gần nhau khi điện thoại anh đang bận bịu với số máy quen thuộc. Thấy anh ngại ngùng khiên cưỡng, còn bản thân mình cũng rối bời, An lẳng lặng rời phòng, lê từng bước nặng nhọc xuống những bậc thang đá dẫn lối ra biển. Dù gì cũng đang ở một nơi được gọi là “Thiên đường nghỉ dưỡng” – tội gì không tận hưởng. Ừ thì, thiên đường – An tặc lưỡi mỉa mai.

Cô và anh đang ở đâu đó trên một hòn đảo nằm trong lòng vịnh Vân Phong, cách Nha Trang chừng trăm cây số. Biển một bên và núi một bên, chỉ con người tự thấy mình bé mọn. Làn nước trong vắt như nước mắt của lần yêu thứ nhất cứ làm An mê mẩn đưa tay vốc từng ngụm mát lạnh phả lên mặt để tỉnh trí. Đang mải miết khỏa nước, bỗng một bàn tay từ sau níu lấy tay cô, xốc ngược cô đứng dậy khỏi mặt biển sóng sánh trầm tư kia.

- Nghịch nước đủ rồi cô nương, lát nữa cảm lạnh là từ du lịch nghỉ dưỡng thành dưỡng thương luôn đó. Đợi chiều tắt nắng rồi xuống tắm tiếp… – Vừa nói anh vừa nắm chặt tay An, kéo cô trở ngược về phòng, Những ngón tay rắn rỏi của anh đan lấy bàn tay gầy mảnh mai của An như một sự bảo bọc thân thương. Nhưng rồi bất giác cô nhận ra, đan tay là thế nhưng chẳng khít vừa bao giờ, vì ngay trên ngón tay áp út của anh là chiếc nhẫn cưới đã choáng hết chỗ cho ngón út nhỏ nhoi của cô có thể nép vào.

Ngay từ khi bắt đầu, cả hai đều hiểu sự gặp gỡ của họ là một sai lầm của duyên phận. Anh đã có gia đình – một chốn bình yên êm ấm và hoàn chỉnh, một ngôi nhà không có bất kỳ sai số nào trong bản vẽ công trình – ngoại trừ sự xuất hiện của cô.

Lần đầu tiên gặp anh, An đã bật cười khi thấy vị khách trẻ vào shop hoa tươi để tìm mua hoa hồng tím. Sao sến dữ vậy trời, An thầm nghĩ, xong cố lấy lại vẻ chuyên nghiệp của một cô chủ, cô bảo:

- Hồng tím thường dùng cắm hoa trang trí hơn là bó lại để tặng cho người yêu anh à.

- Vậy mà mấy cô bạn đồng nghiệp cứ dặn nhớ chọn hồng tím cho hợp với kỷ niệm ngày cưới. Kiểu như tím mới là màu chung thủy. Mà ở đâu ra người ta cứ hay gán ghép ý nghĩa cho màu sắc vậy ha? – Anh nhe răng cười rồi nhún vai.

Sau vài câu trò chuyện xã giao về gia đình đang có và đứa con nhỏ xinh xắn anh luôn mang theo hình bên mình, anh nhờ cô chọn giúp hoa cho ngày kỷ niệm tặng vợ. An tròn xoe mắt lắng nghe câu chuyện rồi mỉm cười cho hạnh phúc của một người xa lạ lần đầu gặp mặt, xong không hề chần chừ, cô chọn ngay cẩm chướng và huệ chuông. Đây đều là những loại hoa mà các cặp vợ chồng trẻ thường tặng nhau những năm đầu sau khi cưới, có lẽ vì sự khắng khít của những cánh hoa chuông li ti cạnh nhau và màu hồng lẫn đều trong sắc trắng của cẩm chướng nói lên được sự hòa hợp đến viên mãn. Anh không quên nở một nụ cười cảm kích khi ôm bó hoa ra về và lịch sự hẹn ngày gặp lại để thỉnh giáo thêm kiến thức hoa cỏ cùng cô chủ.

Cũng từ ngày đó, vợ anh bắt đầu nhận được những bó hoa đều đặn như một thói quen mỗi khi anh đi làm về. Và An, có thêm một khách quen luôn đến shop chọn hoa để nghe cô thao thao bất tuyệt về ý nghĩa trong từng màu sắc, hương thơm của mỗi loại “thực vật có nhan sắc” này – như một cách anh ví von.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, hoa thì quanh đi quẩn lại chỉ có chừng ấy loại, anh và cô bắt đầu hết bàn chuyện hoa lá, mà chuyển sáng kể nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống hằng ngày. Nhờ vậy An mới biết anh chàng lịch thiệp nhưng không kém phần hài hước kia hóa ra lại là một đồng môn trường Luật trước cô vài niên khóa, hiện đang phụ trách pháp lý cho một quỹ đầu tư phi chính phủ. Còn anh, cũng biết cô chủ shop hoa tươi quyết định mở cửa tiệm vì bất đắc chí với giấy tờ kiện tụng đau đầu, muốn thực hiện ước mơ đi khắp châu Âu thời con gái mà bất khả chi phí nên đành nhìn những loài hoa để tưởng tượng ra phong vị đặc trưng của những đất nước chưa một lần đặt chân đến…

- Hoa bách hợp kìa em! – Anh hào hứng nắm tay cô chạy đến khóm hoa ngay cạnh bậc thềm đá. Hèn chi nãy giờ đi dạo biển đêm cùng anh, cô cứ nghe thoang thoảng một mùi hương quen lắm mà chẳng gọi nổi tên, chắc bởi những suy nghĩ đang mông lung trong lòng.

- Anh vẫn còn nhớ em thích bách hợp à? – An khẽ cười khi đưa tay vuốt nhẹ những cánh hoa trắng còn lấm tấm vài hạt cát mà gió biển vương lại.

- Sao không nhớ cho được! Ngày xưa nói mãi bác bảo vệ mới chịu cho anh mượn chìa khóa để vô “làm loạn” trong tiệm mà… – Anh vừa cười vừa nhắc lại chuyện cũ, cái lần anh gọi cô hối hả giữa khuya chạy đến shop hoa, mở cửa ra thì thấy toàn hoa bách hợp giăng kín không gian đang tỏa hương nồng nực. Cả hai đứa được một phen “nín thở” bởi hàng trăm đóa hoa chen đầy trên kệ, chiếm hết ôxy trong căn shop nhỏ. Mà chắc cũng bởi khoảng cách rất gần của nhau lúc ấy khiến anh và cô cũng không muốn một tiếng động khẽ nào – dẫu chỉ một nhịp thở – làm tan mất. Mặc dù không ngừng cằn nhằn anh đã gây ô nhiễm trầm trọng cửa tiệm của mình nhưng lòng cô xốn xang vô chừng. Hóa ra những câu chuyện vô thưởng vô phạt hai đứa kể cho nhau nghe, anh để ý từng chi tiết. An nhớ ngày xưa, khi còn là cô học trò mê mẩn lịch sử của các nền văn minh xưa cũ, cô từng rất thích bách hợp vì những truyền thuyết được thêu dệt từ các vương triều suy thịnh của nước Pháp. Từ huy hiệu đến ấn tín hoàng gia đầu thế kỷ XIII đều đã chạm khắc hình hoa bách hợp và trên tranh vẽ thời bấy giờ cũng kể lại câu chuyện các thiên sứ xuống trần dâng loài hoa này cho bậc đế vương. Một lý do nữa khiến cô thích bách hợp là vì sự lặng lẽ của nó, chỉ tỏa hương về đêm và chỉ những ai lắng lòng nhất chờ đến thời khắc ấy mới nghe được hết mùi hoa vừa nồng vừa dịu, vừa thanh vừa gắt này.

 

- Chắc là tâm trí đang lơ lửng bên trời Âu với hoa cỏ rồi phải không? – Anh cắt ngang suy nghĩ của cô bằng câu nói đùa như đoán hết tâm ý.

- Phải mà trí tưởng tượng thành sự thật thì chắc em đã mở hãng hàng không xuyên Thái dương hệ. Cứ suốt ngày toàn mơ mộng đâu đâu, anh ha! – An cười lém lỉnh, cố lảng tránh câu hỏi của anh.

Anh xoa hai bàn tay mình vào tay cô, nheo mắt bảo:

- Nếu có mơ mộng thì sẵn tiện mơ giùm anh củi lửa để sưởi ấm ngoài này còn có lý hơn. Tay em lạnh ngắt rồi nè.

An để tay mình nhỏ bé trong lòng bàn tay anh, cảm nhận rõ hơi ấm từ những ngón tay len lỏi qua cánh tay, lan đến bờ vai gầy rồi chạy thẳng vào lồng ngực. Thấy lòng nhẹ tênh và cảm giác được bao bọc, cô nhắm mắt để mặc gió đêm xõa tung từng lọn tóc mình bay về phía biển. Hơi mát lẫn vị mặn của miền duyên hải phớt nhẹ trên môi. Chợt, cô quay sang nhìn anh hỏi:

- Anh biết cách tốt nhất để bớt lạnh là sao không?

Chưa đợi anh kịp trả lời, An đã vùng tay khỏi anh, chạy òa vào mặt biển đêm trước mặt.

- Cứ xuống biển để quen dần với nơi lạnh nhất thì sẽ không còn thấy những cơn lạnh trên bờ thấm thía gì nữa… – Cô trầm người vào lòng nước đêm lặng như tờ, thấy hơi lạnh phả qua chiếc áo mỏng tang, thấm vào từng thớ thịt, buốt đến từng tế bào tri giác. Những mơ hồ mông lung trong An dần được tỉnh táo lại.

Vuốt tóc đang phủ ướt hai bên gò má, cô thấy anh đang vội vã băng xuống nước. Hành động đầu tiên anh làm khi biển đêm bao quanh lấy mình là tìm nắm tay cô kéo sát vào lòng. Anh lắc đầu: “Lâu lâu em lại nghĩ ra những trò hết nói nổi!”

Hai thân thể ướt nhẹp quần áo ghì chặt vào nhau, vai sát vai, môi sát môi. Đúng thật là chẳng còn thấy lạnh nữa vì thân nhiệt hai đứa lúc này chắc đủ khiến cả vùng biển Vân Phong thành suối nước nóng. Đêm giăng kín quanh người. Vừa hay là tối này không trăng, cô khẽ đón nhận nụ hôn từ anh không một chút ngại ngần hay lo sợ thứ ánh sáng mê mị trên cao vạch trần sự vụng trộm của mình.

 

- Coi như nhờ em mà anh làm giàu thêm cho tiệm bán điện thoại – Anh vừa nói vừa cầm máy sấy tóc hong khô chiếc phone đã nằm trơ không tín hiệu. Thấy cô buồn hiu như thể biết mình vừa kéo anh vào một rắc rối không đáng có, anh tiếp tục trêu đùa: “Lưu ý cần nhớ khi đi biển cùng em. Thứ nhất: luôn mặc sẵn đồ bơi. Thứ hai: nhớ để điện thoại trên bờ.” Nhìn thì ra vẻ bông đùa bất cần, nhưng An đủ hiểu người đàn ông đầy trách nhiệm gia đình trong anh đang nghĩ gì.

- Anh lắp sim-card vào phone của em xài tạm đi, dì gì cũng chẳng ai gọi em trong những ngày này! – An đưa điện thoại của mình cho anh, xong lơ đễnh cuộn mình trong chăn, cố khép chặt mắt để không một nỗi tủi thân nào kịp chực trào ra. Cô đã quá quen với cảnh sống một mình, nhiều khi cả tuần điện thoại chẳng buồn reo. Gia đình ở quá xa, bạn bè cũng chẳng có bởi cô không phải tuýp người của giao thiệp xã hội, chỉ suốt ngày quanh quẩn bên hoa cỏ. Nếu không có sự xuất hiện của anh chắc tuổi xuân của cô cũng chỉ đem trưng cho đẹp tiệm rồi héo rũ theo thời gian. Nhưng hết thảy, An yêu anh không phải vì cần một người bên cạnh cho bớt tủi thân – bởi ở lâu một mình, cô cũng đã quen với những trống trải thường nhật. Chỉ là người đàn ông này mang đến cho An cảm giác được là một người phụ nữ trọn vẹn, dù cho tình yêu anh dành cho cô tất yếu đã phải san sẻ. Nhưng trong cuộc tình này, cô không cần đến danh phận thì cần chi so đo được mất ít nhiều, chỉ cần lòng mình thấy đủ đầy với yêu thương này là sẽ chấp nhận thứ hạnh phúc lưng chừng chẳng mảy may mặc cả. Có điều, ngay từ khi bắt đầu, anh và cô đều hiểu họ đã chọn một con đường quá ngắn để có thể đi cùng nhau đến lâu dài.

Gió biển len vào phòng chẳng hiểu bằng ngõ nào. An co mình vô thức trong vòng tay rộng của chồng-người-ta. Đôi lúc An nghĩ giá mà những yêu thương này là có lý do, để cô thôi tự giăng mắc mình trong mớ hỗn độn nỗi buồn của kẻ mua dây buộc mình – mà chưa chắc là dây tơ hồng cho cam. Thứ bình yên khi cô và anh ở bên nhau lúc này, thật ra lí trí đủ hiểu chỉ là tạm bợ, dựa vào chỉ thêm lung lay chứ chẳng tựa vững được lâu dài. Vậy mà trái tim cứ cố chấp với tới gần nhau, để bây giờ trước mặt là đoạn đường hun hút của những nỗi đau cho một người đến sau đã muộn. Ngả vào bờ vai, ai ngờ bờ vực… Bờ vai và Bờ vực, nhiều chỉ khác mỗi từ “ai”. Ừ thì ai mới là ai của ai trong mối quan hệ mà cô đã tự thấy mình quá thừa thãi này?

Sân bay Cam Ranh nhỏ xíu, vậy mà anh cứ nắm chặt tay An như sợ chỉ cần lơi tay một chút là sẽ lạc mất nhau. Cô đã quen với việc để mặc cho anh dẫn dắt mình đến đâu thì tới, riết rồi thành quen, bất giác nghĩ mình như tầm gửi vậy, chỉ còn biết nương nhờ vào đâu đó, đến cả cảm xúc cũng chưa chắc là của riêng mình. Thế nên lúc anh bảo cô ngồi lại phòng chờ trong khi anh chạy đi mua vài thứ linh tinh bỏ bụng vì chuyến bay bị dời lại cả tiếng đồng hồ, cô cũng lơ đễnh ậm ừ. Nhìn qua cửa kính ra đường băng, thấy ngoài kia mây đen phủ kín như chỉ chờ đúng thời khắc để trút hết trận nước đang nặng trĩu bầu trời. Cứ cái đà này còn lâu máy bay mới cất cánh. Áp tay vào cửa kính, An thấy rõ hơi thở của mình đọng thành một màn sương mờ trên kính, cô vội lau vết loang ấy đi, nhưng rồi tức khắc một lớp mờ khác lại xuất hiện. Cứ thế, cô cứ lau rồi lại thấy, vết mờ rồi lại mất, rồi lại loang…

Chuông điện thoại quen thuộc vang lên, kéo cô khỏi hành động lẩn thẩn. Loay hoay lục tìm trong hành lý và áp vào tai nghe, chưa kịp nói lời nào thì An sực tỉnh cơn mê mị. Điện thoại cô đã đưa anh từ hôm trước, không cần nhìn số người gọi cũng đủ biết ai đang đầu dây bên kia. An bần thần không biết nên làm gì, im lặng hay cúp máy… Giữa hỗn độn suy nghĩ lúc ấy, bỗng giọng trẻ nhỏ bi bô vang lên: “Alô, ba ơi, ba ơi, khi nào ba mới về nhà?”.

Đột nhiên, An buông thõng điện thoại rơi xuống nền đất ngơ ngác. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu hình ảnh lướt qua suy nghĩ của cô, chớp nhoáng như dòng xe băng nhanh trên con đường một chiều giờ tan tầm, không sao kịp giữ. Chỉ thấy rõ nhất ánh mắt của anh luôn nhìn cô đầy dịu dàng lẫn khắc khoải, thấy tiếng cười trong veo của trẻ nhỏ giữa vòng tay gia đình trọn vẹn, thấy cả những cành hoa bách hợp lặng lẽ nơi góc tiệm chỏng chơ. Bất giác, An nghĩ đến việc sang lại cửa tiệm và lên đường thực hiện ước mơ thời con gái đã bị bỏ quên quá lâu trong tất bật cơm áo đời thường. Những cành hoa ở nơi ấy, hẳn sẽ rạng rỡ hơn nhiều vì được trồng trên đất quê và hướng về Mặt trời, chứ không phải chịu cảnh cắt tỉa gọn gàng, nằm im lìm chờ tàn héo trong cửa kính ngột ngạt, thiếu sức sống.

Điện thoại đã vang tiếng tít tít dài đanh tiếng. Cô lặng lẽ nhặt lên rồi cẩn thận cất vào hành lý của anh. Buông tay, An thanh thản quay nhìn ra đường băng chạy ngút mắt tới chân trời. Ngoài kia, mưa rồi…


Truyện ngắn tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/37309


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận