Không khí quỷ dị ở trong hang động tràn ngập ra. Kiếm trong tay Lạc Lạc từng chút một tiến sát gần khuôn mặt tuấn tú không rỗi của ngân diện mỹ nam kia. “Soái ca ca, ngươi có biết là ta ghét nhất người ta uy hiếp ta hay không, lúc nãy ngươi chính là dùng thanh kiếm này khiến ta ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng một chút, hiện tại…….ta nên trả thù ngươi như thế nào đây?” Nàng cắn ngón tay, giả bộ suy tư mà đem mặt của hắn cẩn thận quan sát một lần. Ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe, giọng nói của nàng có chút hưng phấn: “Ngươi là nam nhân, bộ dạng hoa dung nguyệt mạo thế này thật khiến cho nữ nhân nhìn thấy chướng mắt, chi bằng ta vẽ hoa trên khuôn mặt của ngươi, khiến ngươi biến thành ma lem………Có sợ không? Có sợ không a? Thanh kiếm, đã dán sát vào mặt hắn, hàn ý thấm vào da thịt, tràn đầy uy hiếp. Hắn híp híp mắt, giọng nói vẫn như cũ hờ hững không phập phồng: “Tiểu Oa Nhi, ta vừa nãy có dùng kiếm làm tổn hại ngươi một phần một chút nào sao?” Lạc Lạc nặng nề gật đầu, cố giả bộ nghiêm túc nói: “Ngươi tổn thương tâm hồn trẻ thơ của ta, tổn thất tinh thần có thể so với xúc phạm nhục thể càng tàn nhẫn hơn. Hơn nữa, con người của ta luôn là ai khi dễ ta hai lần, ta liền trả lại gấp mười lần, người khác đụng đến một cọng tóc của ta, ta liền nhổ hết tóc trên người của hắn! Vì thế……” Lời của nàng vẫn còn chưa nói xong, đột nhiên-------- Hắn vận khí đầu ngón tay bắn về phía thanh kiếm, “Keng------” Một tiếng kiếm chói tai đâm thẳng vào màng nhĩ của Lạc Lạc. Cùng lúc đó, tay của nàng cảm giác tê rần, kiếm trong tay tựa hồ chuyển động, tỏa ra vầng sáng không thấy rõ. Trong chớp mắt, kiếm bạc liền trở về trong tay hắn. “A?” Lạc Lạc chấn kinh sợ hãi mà kêu, trong nháy mắt mồm há to, hắn liền đem một viên thuốc bắn vào cổ họng trong miệng nàng. “Ừng ực…….Khụ khụ khụ……..Ngươi ngươi ngươi……ngươi cho ta ăn cái gì?” Ngân diện mỹ nam dùng kiếm chống đỡ trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, bình thản nói: “ Chỉ là một viên độc dược khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.” Độc dược mà thôi?! Lạc Lạc liều mạng mà trừng mắt nhìn hắn, hàm răng nhỏ cắn “khanh khách” vang lên. Hắn không nhìn phẫn nộ của nàng, từ trong lòng móc ra hộp quẹt vung tới một hướng khác, nơi đó lập tức bùng lên một đống lửa, đem hang chiếu sáng hơn. Sau đó hắn trầm ngâm mà nhìn nàng, xuyên thấu qua ánh lửa, con ngươi đen thâm thúy lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy sắc bén. Thuận theo, hắn không biết từ nơi nào ném ra một tờ giấy bay đến trên tay Lạc Lạc: “Ngươi đi ra bên ngoài tìm những thứ thảo dược này cho ta, trong vòng nửa canh giờ sau nếu ngươi không trở lại sẽ bị phát độc.” Lạc Lạc không cam lòng bắt lấy tờ giấy cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, bĩu môi giận dỗi: “Ta không biết.” “Ngươi không biết sao?” Hắn nheo đôi mắt lại, con ngươi đen mơ hồ toát ra hàn quang nhìn thấu linh hồn của nàng. Hai người cứ giằng co như vậy, hắn lạnh lùng không gợn sóng, nàng phồng má tức giận. Dõi theo ánh mắt của hắn nhìn một hồi lâu, Lạc Lạc rốt cuộc biết cái gì gọi là khối băng rồi. Nàng nhụt chí bả vai rũ xuống, cắn cái môi nhỏ nhắn không cam tâm tình nguyện mà đi ra ngoài. “Người lớn đầu năm nay đều bụng dạ độc ác, ngay cả đứa bé cũng khi dễ, thiên lôi đánh chết bọn họ đi!” Câu nói cuối cùng, nàng hướng về bầu trời sao sáng mà rống to.