Con mắt Lý Thụy chuyển động, trong đầu vận chuyển hàng trăm suy nghĩ, âm thầm lập kế hoạch.
Hắn không biết công phu ám khí của Đỗ Hà có phải thượng thừa hay không, cũng không cần biết rõ. Bởi vì hắn đã xem Đỗ Hà là đối thủ mạnh nhất trên trận hiện giờ, nhất định phải hạ trọng thủ.
Thế cục trước mắt hiện giờ đã vượt xa dự liệu của hắn, chắc chắn bọn hắn đã trúng kế, phục kích không thành, bị phục kích lại. Đỗ Hà từ trên trời giáng xuống, càng khiến bọn hắn lâm vào thế hạ phong, không còn cơ hội giành thắng lợi. Đối mặt với tình cảnh này, Lý Thụy khó tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ chạy trốn, chỉ có điều khinh công mà Đỗ Hà biểu hiện thật sự kinh người, muốn chạy trốn cũng chạy không thoát. Hiện giờ hắn bất chấp có hoàn thành nhiệm vụ hay không, bằng hữu còn sống hay chết, chỉ cần hắn còn sống là được rồi.
Lúc này thấy Đỗ Hà phòng hộ trước người Phòng Di Ái, chính là thời cơ ra tay tốt nhất, lập tức cắn răng trực tiếp bắn ra hơn trăm cây phi châm tuyệt kỹ của mình về phái Đỗ Hà.
Hắn đã rất cực khổ mới luyện được tuyệt kỹ này, có thể một lần ném ra 100 cây phi châm, phong tỏa tất cả con đường có thể né tránh, khiến người ta muốn né tránh cũng không được.
Nhưng Lý Thụy cũng chưa luyện đến mức độ đó, chỉ có thể miễn cưỡng bắn ra hơn 30 cây phi châm, nhưng chiêu này cũng không thể khinh thường, hơn 30 cây phi châm rậm rạp bao phủ toàn thân Đỗ Hà, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Lý Thụy lộ vẻ dữ tợn, nếu Đỗ Hà không tránh, hắn nhất định sẽ chết, nhưng nếu hắn né tránh, Phòng Di Ái chắc chắn sẽ chết.
Công phu ám khí không thể so với quyền cước đao kiếm, quyền cước đao kiếm trọng chữ
"Dũng", loạn quyền đánh chết sư phụ già không phải không có. Còn công phu ám khí lại trọng thủ pháp độ, lực độ và tinh chuẩn của xúc cảm, nếu giận dữ điên cuồng phóng tiêu, mất đi bình tĩnh, sẽ không cách nào phát huy được thực lực thật sự của ám khí.
Phòng Di Ái là huynh đệ của Đỗ Hà, nếu Đỗ Hà né tránh sẽ khiến Phòng Di Ái bỏ mạng, trừ phi là loại người tâm địa sắt đá, bằng không tất nhiên không thể yên lòng, không cách nào phát huy ra uy lực của ám khí. Khi đó Đỗ Hà cũng không có khả năng trở thành địch thủ của hắn.
Đỗ Hà tránh hay không tránh, kết cục đều như nhau.
Đỗ Hà cũng biết được dụng tâm ti tiện của đối phương, nhưng lúc này nguy hiểm cận kề cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
Đối mặt với số phi châm này, Đỗ Hà thấy nguy không loạn, linh quang lóe lên, quyết đoán thi triển thủ pháp trộm cướp, kết mở dây lưng, lấy kính phục ra, không ngừng rót nội lực vào trong nội y, vung vẩy trước mặt, tạo thành một bức tường, bảo vệ hai người bọn họ.
Phi châm bay đến càng nhanh, Đỗ Hà cũng vận chuyển càng nhanh, phi châm đánh vào kính phục
không cách nào xuyên qua, giống như bắn vào sắt thép, cái rơi xuống đất cái bay lệch đi, hoàn toàn không thấy hiệu quả. Lý Thụy nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ thất thanh:
- Làm sao có thể?
Hắn không biết Đỗ Hà rót nội lực vào trong nội y khiến cho quần áo như hút đầy nước sông, nặng vô cùng, lại không ngừng xoay chuyển, giống như cánh quạt, cho dù chỉ lá phiến lá nhỏ cũng hình thành một tấm chắn không thua gì sắt thép.
Hắn còn chưa hết bàng hoàng, đã cảm thấy một đám sát khí lợi hại đập vào mặt, còn chưa kịp phỏng đoán là nguyên nhân gì, hai đạo bạch quang phá không lao thẳng đến hai bờ vai hắn, hắn căn bản không kịp phản ứng, ngửa mặt xuống đất.
Đỗ Hà nhìn thấy một kích của mình đã trúng đích, thở dài một hơi. Lý Thụy vô cùng giảo hoạt, tình thế lúc này không cho hắn thời gian nghĩ nhiều, chỉ dựa vào phản ứng ý niệm hành động.
Nếu không phải đối tượng là hắn, người thường tuyệt đối không tiếp được chiêu này, sau khi đỡ được phi châm của Lý Thụy, Đỗ Hà lập tức cuốn y phục vào trong tay, tay kia dùng thủ pháp độc môn lấy ra hai thanh phi đao trong túi, dùng nội lực kích phát.
Từ sau khi tạo ra phi đao, Đỗ Hà từng khổ luyện thủ pháp kỹ xảo, mặc dù không được như Lý Tầm Hoan, sát nhân vô hình. Nhưng trong khoảng cách 50 bước, thế đi của phi đao vô cùng mãnh liệt, thực sự phảng phất như
"Tiểu Lý phi đao" vô địch thiên hạ, khiến đối phương muốn né tránh cũng không được.
Hai cây đao của hắn bắn vô cùng chuẩn xác, đâm thẳng vào hai bên xương sườn Lý Thụy, khiến cho hai cánh tay của hắn không cách nào nâng lên, càng không cách nào phát lực. Đối với chuyên gia ám khí, cánh tay không khác gì tánh mạng, không cách nào sử dụng cánh tay, chẳng khác nào trở thành phế nhân chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Đỗ Hà lại kêu Phòng Di Ái đưa Hoàng Phủ Hạo Hoa đi trị liệu, còn mình trợ giúp La Thông một tay.
Với lực lượng của La Thông cũng đủ để đối phó với giáp công của Ưng Chính Văn và Pháo Thành, chỉ là trong lúc nhất thời không thể thắng mà thôi. Lúc này Đỗ Hà đến giúp, tinh thần đại chấn, trường thương càng hung hiểm hơn.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.comƯng Chính Văn, Pháo Thành còn chưa làm gì được La Thông, huống chi hiện giờ lại có thêm Đỗ Hà còn có võ nghệ cao cường hơn La Thông?
Đỗ Hà và La Thông phối hợp rất ăn ý, La Thông dùng một chiêu bức lui Ưng Chính Văn, Đỗ Hà thừa thắng xông lên, hai bàn tay hợp lại với nhau, một trước một sau, đồng thời vỗ lên khủy tay và cổ tay của hắn.
Ưng Chính Văn trơ mắt nhìn cánh tay của mình đột nhiên bị đánh vỡ thành ba đoạn.
Hắn còn chưa kịp kêu khóc, Đỗ Hà lại đạp một cước, đá bay hắn ra ngoài.
Thì ra Đỗ Hà thấy chiêu thức của hắn âm độc tàn nhẫn, từng chiêu từng thức, đều công kích vào chỗ hiểm của La Thông, mới đánh trúng hai cánh tay hắn, không chết cũng không phế, phế bỏ cánh tay của hắn, để xem sau này hắn còn có thể hạ độc thủ được không.
La Thông dùng một thương đánh bay Trảm Mã đao của Pháo Thành, trường thương thuận thế xông lên, xuyên qua nách Pháo Thành, đè lên lưng hắn, áp hắn quỳ xuống đất.
Cùng lúc đó Ba Vũ Hưng cũng thi triển thủ pháp tay không đoạt dao sắc, cướp đoạt loan đoan độc môn của Triệu Ngọc, dí loan đao vào cổ họng hắn.
Đỗ Hà lại kêu La Thông, Ba Vũ Hưng áp giải tất cả những kẻ liên quan vào Bách Túy Hiên, trực tiếp dẫn đến gian phòng có Lý Thế Dân.
Khi tiến vào phòng, Đỗ Hà nhìn thấy Lý Thế Dân thịnh nộ ngồi trên ghế, Trưởng Tôn Vô Kỵ quỳ gối bên cạnh, nước mắt lã chã, đang kêu khóc cầu xin.