Đại Đường Đạo Soái Chương 377 : Lễ vật đến từ phương xa



Kỳ nghỉ đông qua đi trong nháy mắt, Đỗ Hà tranh thủ mấy ngày nghỉ đông nhàn rỗi, sửa sang, chỉnh lý mấy điểm quan trọng trong phương án khai mở Giang Nam, viết một bản tấu chương thật dài, quy hoạch từng ghi chép có trong hồ sơ, để bảo đảm vạn toàn, hắn còn đặc biệt đưa cho lão gia tử Đỗ Như Hối xem trước, để lão giả tử sửa chữa trau chuốt, xem xem có chỗ nào cần chỉnh sửa lại hay không.

Lão gia tử trực tiếp tham dự cải cách năm đầu Trinh Quán, hơn nữa lại chiếm cứ vị trí hết sức quan trọng, rất có kinh nghiệm trong phương diện cải cách, cũng cho rất nhiều đề nghị có ích, để cho kế hoạch khai mở Giang Nam chỉnh thể của Đỗ Hà càng thêm chu đáo. Mặc dù nói không phải không có sơ hở, nhưng vấn đề lớn tuyệt đối không có.

Ngày đầu tiên tảo triều sau năm mới, Đỗ Hà dâng tấu chương khai mở Giang Nam lên Hoàng Đế. Một số phương án cải cách gần như hoàn mỹ lại khiến những đại thần trong triều trước đây vốn xem thường Đỗ Hà chấn động, choáng váng.


Lý Thế Dân dùng người cũng rất có thủ đoạn, văn võ trong triều có lẽ có chính kiến không đồng nhất, cũng sẽ có chút ít mâu thuẫn, nhưng trong triều không có gian nịnh, đều là lương thần vì nước vì dân. Mặc dù cũng có người không đồng ý ý kiến của Đỗ Hà nhưng cũng đều xuất phát từ lợi ích của Đường triều.

Khai mở Giang Nam cuối cùng vẫn là một phương án ích quốc lợi dân, Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối và một số quan viên của Thượng thư tỉnh đều ủng hộ, ngoài ra Tể tướng Ngụy Chinh bất ngờ cũng trở thành người ủng hộ vô cùng tích cực trong cải cách lần này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Ngụy Chinh nói:

- Kinh tế của Đại Đường ta chủ yếu dựa vào con đường tơ lụa, đây chính là ưu điểm lớn nhất và cũng là khuyết điểm lớn nhất của chúng ta, giống như chiến dịch bình định Cao Xương năm trước, một tiểu quốc như Cao Xương lại có thể đơn giản cắt đứt mạch máu kinh tế của vương triều ta, tiền cảnh thật sự đáng lo. Đại Đường quá ỷ lại con đường tơ lụa, khai mở mạch máu kinh tế mới là thế phải làm. Nếu theo Đỗ viên ngoại lang nói, bên ngoài còn có vô số quốc gia, có thể xây dựng quan hệ hợp tác qua lại với bọn họ, xác thực có thể xúc tiến kinh tế Đại Đường ta phát triển. Về phần một năm hai mùa lúa nước, thần quả thật mới nghe lần đầu, nhưng Đỗ viên ngoại lang dám nói chuyện đó, chắc hẳn cũng phải có căn cứ, nếu thành công thì lợi thiên thu, nếu thất bại cũng không tổn thất, không ngại thử một lần.

Từ trước đến nay Đỗ Hà vẫn ôm thành kiến rất lớn với Ngụy Chinh, từ lúc hắn bắt đầu bước vào hoàng cung, người này vẫn liên tục đối đầu với hắn. Đỗ Hà đề nghị tổ chức thi đấu dũng giả, hắn phản đối, đề nghị nghiêm trị người Thổ Phiên hắn phản đối, đề nghị chinh phạt Cao Xương, hắn lại phản đối, giống như thành tâm trở thành đối địch với hắn.

Cho nên cho dù trong lịch sử người này có đại danh lừng lẫy, cũng là danh tướng của Đại Đường, nhưng Đỗ Hà cho tới nay vẫn xì mũi coi thường hắn, nghe hắn toàn lực ủng hộ, cũng nhớ tới lời nói của Đỗ Như Hối:

- Ngụy thúc phụ làm người tuy có chút cũ kỹ, nhưng lòng tận trung với đất nước, vi phụ lại cảm thấy không bằng .... Trên triều đình ngươi và hắn thường có chính kiến không đồng nhất, vi phụ không hỏi đến, nhưng nếu trên triều vô lễ, không biết lớn nhỏ, đừng trách vi phụ gia pháp hầu hạ.

Việc này Lý Thế Dân ngầm đồng ý, ba gã Tể tướng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh đều tán đồng, chỉ có mấy triều thần cá biệt phản đối lại há có thể trở ngại đại thế?

Nhưng người quyết định, ngoại trừ Đỗ Hà, không có người nào có thể tưởng tượng khai mở Giang Nam sẽ mang đến cho Đại Đường biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mặc dù về sau Lý Thế Dân bởi vì tuổi cao sức yếu, sau khi thoái vị, tử tôn hỏi hắn trong cuộc đời đã quyết định mấy hạng mục nào chính xác nhất.

Lý Thế Dân không chút do dự trả lời:

- Trọng dụng Đỗ Hà, khai mở Giang Nam......

Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.

Một số vấn đề không chú ý, khi tiến hành đã theo nhau mà đến.

Xuất hiện đầu tiên chính là vấn đề đội thuyền.

Nếu muốn khai mở mậu dịch trên biển, phải ủng hộ sự nghiệp hàng hải.

Đây hoàn toàn là khuyết điểm của Đường triều, cũng không phải vì kỹ thuật làm thuyền của Đại Đường không tốt, trái lại kỹ thuật tạo thuyền của thời đại Đại Đường đạt trình độ cao nhất thế giới, nhưng chỉ có điều không xuống biển được mà thôi.

Đội thuyền của Đường triều phần lớn là thuỷ chiến, năm đó khi Hà Gian Vương Lý Hiếu Cung bình định phía nam, từng chế tạo chiến hạm, luyện tập thuỷ quân. Lúc ấy một chiếc chiến hạm mà bọn họ tạo ra có thể chứa 2000 binh mã, đại hạm từ boong tàu trở lên cao năm tầng, cao tới mười hai trượng, trên mỗi chiếc chiến hạm đều có các loại vũ khí chiến đấu từ xa uy lực cực lớn như xe ném đá, cường nỏ.

Lý Hiếu Cung mượn nhờ loại chiến hạm này tiêu diệt Tiêu Tiển, trấn áp Phụ Công Thạch, phá Quảng Lăng, Đan Dương, bình định Giang Nam, lập nhiều công huân bất thế.

Nhưng chỉ vì chiến hạm thời kỳ Đường triều coi trọng chiến đấu mà đánh mất khả năng hàng hải.

Chiến hạm 2000 người, một ngày sử dụng không ít lương thực, số lương thực một tháng lại càng khổng lồ, một chuyến hàng hải, ít nhất cũng phải chín mười tháng, số lương thực tiêu hao lại càng nhiều hơn, hai ngàn binh sĩ ngược lại trở thành gánh nặng gánh vác. Cho nên chiến hạm căn bản không cách nào đi xa trên biển, phương tiện chuyên chở duy nhất có thể khai thác mậu dịch trên biển chính là thuyền hàng.

Vấn đề khó khăn này lại khiến người ta đau đầu, cho dù tiêu tốn mười năm, cũng không tạo ra được một chiếc thuyền hàng có thể chạy trên biển.

Nhưng Đỗ Hà thì khác, hắn có tri thức 1500 năm sau này, khi hắn còn trẻ đã từng say mê những trò chơi điện tử hàng hải như "Thời đại đại hàng hải", "Nhà đại hàng hải".

Mặc dù những câu chuyện trò chơi này chỉ là hư cấu, nhưng đội thuyền bên trong đều là mô phỏng chân thật. Quốc gia, thành thị, thuyền, pháo trong trò chơi… thiết lập đầy đủ, tôn trọng sự thật lịch sử.

Đương nhiên vẫn như trước kia, hắn không biết rõ chi tiết, nhưng hắn vẽ lại cấu tạo của đội thuyền, sau đó mời sư phụ chế tạo thuyền nhất lưu nhất của Đại Đường đến nghiên cứu chế tạo.

Có hình dáng có bản đồ, chỉ cần chi tiết thêm một phần lực, thuyền hàng trên biển sẽ có khả năng tạo thành.

Đỗ Hà xử lý xong mọi công việc, trước khi hồi phủ còn đặc biệt đi một vòng dò xét tiến triển chế tạo thuyền, sau khi nhìn thấy thợ thủ công đã dần dần lĩnh ngộ được yếu lĩnh mới thoả mãn giục ngựa hồi phủ.

Khi đi đến đầu phố, bỗng nhiên có một đội dị tộc chắn trước mặt hắn.

Đám người này tựa hồ có địa vị không nhỏ, người nào cũng là chiến sĩ đeo đao kiếm.

Một lão giả diện mục hiền lành từ trong đám người đi ra, xoay người hành lễ nói:

- Phò mã đại nhân tôn kính, chẳng biết có thể chậm trễ một chút thời gian quý giá của ngài không?

Đỗ Hà cảm thấy hắn rất quen mặt, từ lễ tiết, quần áo và ăn mặc của hắn có thể nhận ra người này đến từ Thổ Phiên Tây Tạng, một đạo thân ảnh tú lệ hiện ra trong đầu hắn, nhớ lại thân phận của người đến:

- A...... Ta nhớ ra rồi, ngươi là Đại tướng của Tượng Hùng quốc, tên là Tát….Tát Địch gì đó?

Lão giả hiền lành cười nói:

- Phò mã đại nhân nhớ ra rồi, tại hạ chính là Tát Tang Địch của Tượng Hùng quốc.

Đỗ Hà lại nhìn quét qua đám người, không thấy bóng người hiện hữu trong lòng, thất vọng nói:

- Đại tướng, Dao Trì công chúa không tới sao?

Tát Tang Địch lắc đầu, thở dài nói:

- Cũng không phải công chúa không muốn tới, chỉ là quốc vương gần đây thân thể không khỏe, công chúa là nhi nữ, không thể rời xa được.

Đỗ Hà tiếc nuối, có cảm giác mất mác. Từ khi có Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, tính tình phong lưu của hắn đã thu liễm rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến bóng hình của Dao Trì công chúa, muốn biết nàng hiện giờ sống thế nào, không biết nàng đã quên mình, đã thành thân chưa?

Tát Tang Địch khẽ mĩm cười nói:

- Trước khi ta đi, công chúa có mang đến một phong thơ và một lễ vật, nói là muốn ta tận tay giao cho Phò mã đại nhân.

Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một phong thư, lại phất tay dắt tới một tiểu gia hỏa.

Hai mắt Đỗ Hà nhất thời sáng ngời, nhìn thẳng tiểu gia hỏa kia.

Tiểu gia hỏa là một con chó, là một con chó ngao Tây Tạng đúng chuẩn.

Tát Tang Địch thấy biểu lộ của Đỗ Hà, cười nói:

- Công chúa nói Phò mã đại nhân thích động vật, nhất là chó ngao Tây Tạng, vừa vặn chó ngao Tây Tạng là đặc sản của bộ tộc ta, bất luận như thế nào cũng muốn ta mang đến một con cho đại nhân. Đại nhân cũng đừng xem thường tiểu gia hỏa này, chó ngao Tây Tạng cũng chia làm mấy loại. Tiểu gia hỏa này có thể nói là vua trong dòng chó ngao, bởi vì hình thể của nó giống như sư tử, chúng ta gọi nó là Tàng Sư, là chó ngao uy mãnh nhất trên cao nguyên, vô cùng hung hãn, có thể đấu hổ báo, nhất là loại Tàng Sư lông màu vàng, càng là vương giả bên trong Tàng Sư, trong tộc của ta cũng chỉ còn lại ba con mà thôi. Nếu không phải công chúa một lòng đưa tặng, nếu không phải Phò mã đại nhân có đại ân với Tượng Hùng quốc, bất luận như thế nào cũng không nỡ đưa Tàng Sư này đi.

Đỗ Hà vui mừng quá đỗi, tiến lên ôm con Tàng Sư vào trong lòng.

Nào ngờ con Tàng Sư lại đưa chân lên xé rách ống tay áo của hắn, cắn ống tay áo của hắn kéo xoẹt một cái, xiêm y làm bằng tơ lụa thượng đẳng lại bị tiểu gia hỏa này dễ dàng xé rách.

Đỗ Hà ngây người, điều này cần bao nhiêu khí lực, tiểu gia hỏa này thật sự rất lợi hại.

Hắn đam mê chó ngao Tây Tạng, cho nên rất hiểu rõ loại chó ngao Tây Tạng này, cũng biết Tàng Sư có tính cách còn táo bạo hơn chó ngao Tây Tạng, càng dễ dàng nổi điên, hơn nữa càng có tính công kích. Nhưng Tàng Sư thông minh và dễ dạy hơn chó ngao Tây Tạng.

Tàng Sư trong lòng ngực của hắn nhiều nhất chỉ được mấy tháng, còn chưa trưởng thành, đã có lực lượng như thế, có lẽ thật sự có thể đấu với hổ báo.

Cho dù Đỗ Hà trấn an như thế nào vẫn không thể làm tiểu gia hỏa này đứng yên, ngược lại càng trấn an càng táo bạo, chỉ trong chốc lát, tay áo của hắn đã bị xé nát.
Hắn nhìn Tát Tang Địch cầu xin giúp đỡ.

Tát Tang Địch cũng thúc thủ vô sách nói:

- Phò mã đại nhân buông nó ra xem, Tàng Sư trung thành với chủ nhân hơn bất cứ loại động vật nào khác, nếu Tàng Sư nhận chủ, nó sẽ không bao giờ nhận chủ nhân thứ hai. Vì phòng ngừa con Tàng Sư này nhận chủ, trên đường đi chúng ta đối xử rất thô bạo với nó, cho nên tính tình của nó rất táo bạo. Trừ phi Phò mã đại nhân kiên trì, không ngừng cẩn thận che chở, khiến nó cảm động nhận đại nhân làm chủ, bằng không thì chỉ có giết nó, mới có thể khiến nó nghe lời.


Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dai-duong-dao-soai/chuong-377/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận