Đỗ Hà từ yến hội quay về, Bố Nhĩ Đặc cũng chạy vào mật đạo dự tính thay ca cho Vũ Văn Bác Vĩ. Vừa rồi hai người ẩn bên dưới lòng đất nghe Đỗ Hà nói thương nghị chuyện quan trọng, vì vậy cùng chú tâm nghe lén, đem từng tiếng nói ghi tạc hoàn toàn trong đầu.
Thấy bên trên đã yên tĩnh không còn thanh âm nào khác, bọn hắn cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng đi tìm thủ lĩnh Tiết Duyên Đà Di Nam Khả Hãn.
Bọn hắn nối bước nhau đi ra, mật đạo chỉ có đủ không gian cho một người đi lại.
Không khí trong mật đạo không đủ, lại nặng nề, hai người không ai nói chuyện nhưng trong lòng dâng lên sóng lớn ngập trời.
Bố Nhĩ Đặc không chịu nổi áp lực này, mở miệng nói:
- Vũ Văn tiên sinh, ngài nói…Đỗ Hà nói là thật sao? Hắn không phải đã biết chúng ta ở bên dưới nên cố ý nói như vậy đi?
Một lời trúng đích, hắn nói như vậy cũng không phải vì hắn suy đoán được, cũng không phải hắn liếc mắt khám phá ra kế sách của Đỗ Hà.
Đây là tâm lý thường tình của nhân loại, lấy việc gì cũng suy nghĩ theo hướng ưu đãi, cũng chính là tự an ủi mình. Bố Nhĩ Đặc có lòng kính sợ Đại Đường, cho nên không hi vọng khai chiến với họ, vì vậy mới có câu nói như thế. Ngay chính hắn cũng không nghĩ ra lời suy đoán này lại hoàn toàn chính xác.
So sánh với Bố Nhĩ Đặc, Vũ Văn Bác Vĩ có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều, lắc đầu nói:
- Khả năng không lớn, Đỗ Hà cũng không phải thần tiên, hắn làm sao biết được chúng ta đang ở dưới chân hắn? Bất quá thật có chút khả nghi, Đỗ Hà nói chuyện thật quá chi tiết, cảm giác như muốn rõ ràng nói cho chúng ta nghe được hết thảy. Điều này tựa hồ có chút không phù hợp với cá tính của hắn…Mặt khác ngươi có phát hiện hay không, tối nay Đỗ Hà đặc biệt nói quá nhiều. Chỉ vài câu hắn lại lòng vòng không dứt, đặc biệt cổ quái…Để cho ta suy nghĩ xem…
Hắn dừng bước, ngừng một chút nói:
- Thanh âm của Đỗ Hà có chút mạnh mẽ lại có chút hàm hồ, có phải do tối nay hắn uống quá nhiều không?
Bố Nhĩ Đặc tỉ mỉ hồi tưởng lại, đúng là Đỗ Hà ở trong yến hội uống rất nhiều.
- Vậy thì khó trách…
Vũ Văn Bác Vĩ mỉm cười phân tích:
- Rượu sữa ngựa của thảo nguyên chúng ta không thể so với rượu tại Trung Nguyên, rượu của chúng ta rất liệt, mà rượu Trung Nguyên chú ý hương thuần. Theo ta được biết Đỗ Hà thích uống rượu Đỗ Khang. Đỗ Khang không phải là liệt tửu, hắn có thể uống nhiều Đỗ Khang nhưng chưa chắc uống được số lượng rượu sữa ngựa tương đương như thế. Hắn hẳn là bị say rượu…mỗi người đều có cá tính say rượu khác nhau. Có người ngủ nhiều, có người đùa giỡn men rượu điên đảo, có người thích nói rất nhiều. Phỏng chừng Đỗ Hà chính là loại người này. Bởi vì hắn uống quá nhiều, cho nên không tự chủ được, đem toàn bộ kế hoạch giấu diếm trong lòng mình nói ra!
Đáy lòng hắn vốn cũng có vài phần nghi ngờ, nhưng khi nghĩ lý do như thế, toàn bộ hoài nghi đều biến mất không thấy.
Một người say rượu lời nói ra vốn không thông qua đại não, chính bởi vì vậy cũng sẽ không nói dối.
Bố Nhĩ Đặc cũng bị lời phân tích của Vũ Văn Bác Vĩ thuyết phục, đã bỏ qua nỗi nghi ngờ trong lòng.
Hai người cũng không nhiều lời, bước nhanh ra khỏi mật đạo.
Giờ phút này Di Nam đang cùng Đại Độ Thiết nói về Đỗ Hà, Di Nam muốn tìm hiểu thái độ của Đỗ Hà về bọn họ.
Đại Độ Thiết kể lại chi tiết, tỏ vẻ Đỗ Hà cũng không có địch ý gì khác.
Còn đang nói chuyện hứng khởi, nghe bên ngoài thông báo có Vũ Văn Bác Vĩ cùng Bố Nhĩ Đặc cầu kiến.
Vũ Văn Bác Vĩ đi thẳng vào đại trướng của Khả Hãn, thần sắc nghiêm túc đem toàn bộ tin tức mình vừa nghe được nói ra.
Sắc mặt Di Nam cùng Đại Độ Thiết trong phút chốc trở nên vô cùng khó xem.
Đại Độ Thiết vừa mới nói với Di Nam thái độ của Đỗ Hà cũng không hề có ác ý gì, giờ phút này nghe được chân tướng, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, hai mắt phẫn nộ nhảy dựng lên:
- Tên đáng chết, giả vờ như thật, thật đáng hận, đáng hận!
Di Nam cũng bối rối, kinh hãi nói:
- Vũ Văn tiên sinh, ngài không phải nói trong khoảng thời gian ngắn Đại Đường sẽ không xuống tay với chúng ta sao? Như thế nào…
Vẻ mặt Vũ Văn Bác Vĩ cũng ngoài ý muốn, cười khổ nói:
- Ta cũng không biết là nguyên nhân gì, y theo lẽ thường, mấy năm nay Đường triều phát động nhiều cuộc chiến tranh cỡ lớn, đối với nền kinh tế hẳn bị đả kích không nhỏ. Muốn hòa dịu khôi phục ít nhất phải hơn năm thời gian. Đường triều giờ phút này hẳn phải vô lực tiếp tục phát động chiến tranh mới phải, hiện giờ vì sao lại nóng lòng khiêu chiến, ta cũng không rõ.
Nếu như hiện tại Đỗ Hà đang có mặt tại đây, nhất định sẽ bị lời này của Vũ Văn Bác Vĩ mà vỗ tay.
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.comVũ Văn Bác Vĩ đúng là có chân tài thực học, hắn biết rõ sai biệt của dân tộc du mục cùng dân tộc nông canh.
Dân tộc du mục chăn nuôi, bọn hắn chỉ cần có mười người là có thể chiếu cố bầy dê hơn vạn, mà bầy dê hơn vạn cho sữa dê đủ nuôi sống năm sáu ngàn quân tốt mỗi ngày. Cũng chính là ý nghĩa dân tộc du mục chỉ cần bỏ ra trăm người cùng mười vạn đầu dê là có thể duy trì năm vạn đại quân trường kỳ tác chiến, hoàn toàn không cần vì lương thực mà phiền nhiễu.
Lời nói này không chút nào khoa trương, theo góc độ của ngành nghiên cứu mà nói sữa dê được xưng là
"vua của sữa", hàm lượng cao hơn thực vật bình thường rất nhiều; đối với khả năng khôi phục thể lực có tác dụng rất tốt.
Cho nên dân tộc du mục uống một túi sữa dê, ăn chút lúa mì là có thể duy trì thể lực chiến đấu cho một ngày.
Mà dân tộc nông canh thì không được. Mặc dù bỏ ra ngàn người nhưng cũng chưa chắc chăn nuôi nổi một vạn con dê.
Mười vạn đại quân xuất chinh, ít nhất cần tới ba bốn mươi vạn dân công hậu cần mới có thể duy trì được cuộc chiến đấu trong thời gian dài.
Đây cũng là lý do vì sao dân tộc du mục có thể chiến đấu trong thời gian dài không hề cố kỵ, mà dân tộc nông canh thường thường bởi vì thời gian chiến đấu kéo dài mà kéo sụp kinh tế của một quốc gia, Tùy triều diệt vong chính là vết xe đổ.
Đường triều trải qua chiến dịch chinh phạt Cao Xương, chiến dịch này bởi vì đường xá xa xôi hơn nữa vị trí địa lý cực kỳ tồi tệ, vì duy trì lương thực, Đường triều tổng cộng vận dụng năm mươi vạn dân công, hao phí vô số thuế ruộng. Mặc dù nhờ có Đỗ Hà hiển uy, chiến sự sớm chấm dứt, nhưng nền kinh tế lương thảo của Đường triều vẫn bị tổn thương nặng nề.
Đây cũng là lý do vì sao phải cần có cải cách, cần một năm thời gian để phát triển.
Vũ Văn Bác Vĩ chỉ bằng vào suy đoán có thể nhìn thấu được điểm này, đúng là không tệ.
Nhưng hắn cũng chỉ là suy đoán, cũng không thể xác định thực lực kinh tế Đường triều như thế nào, tự nhiên cũng không nghi ngờ thật giả trong lời nói của Đỗ Hà.
- Xem ra là ta khinh thường thực lực kinh tế của Đường triều!
Nghĩ tới nghĩ lui, Vũ Văn Bác Vĩ cũng chỉ có thể cung cấp ra lời nói như vậy.
Di Nam cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, lo âu nói:
- Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì? Ta hiểu Lý Thế Dân, người này không chỉ là một vị quân vương tài giỏi, còn là một vị tướng quân rất xuất sắc. Hắn không bao giờ đánh chiến dịch nào mà không nắm chắc, nếu hắn quyết định xuất binh, nói vậy trong lòng hắn đã có sẵn kế hay!
Đại Độ Thiết hết đường xoay sở, cuồng tính cũng bộc lộ ra, không còn cách nào cả giận nói:
- Sợ cái gì, đánh thì đánh. Chúng ta có ba mươi vạn đại quân, dù không thể thắng cũng có thể làm cho bọn hắn trả giá thảm trọng!
- Đừng vội!
Vũ Văn Bác Vĩ đưa tay ngăn cản Đại Độ Thiết, trầm giọng nói:
- Khả Hãn, thiếu tộc trưởng, không cần quá hoảng hốt, Đỗ Hà cũng đã nói rõ bọn hắn cũng đang lo lắng Đại Đường ngày sau không thể phục chúng, không muốn tùy tiện phát động tiến công đối với chúng ta. Chúng ta còn có cơ hội, còn có thời gian…Nơi này ta có hai kế sách, có thể giải quyết vấn đề trước mắt!
Di Nam cùng Đại Độ Thiết nghe được liền yên lặng chăm chú.
Vũ Văn Bác Vĩ theo thói quen vuốt chòm râu dê nói:
- Thượng sách là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mọi chuyện lấy Đại Đường làm đầu, để Đỗ Hà không tìm thấy được nhược điểm nào, để Đại Đường không có lý do lấy chúng ta khai đao. Mặc dù đây chỉ là kế sách tạm thích ứng, nhưng có thể kéo được vài năm cho chúng ta có cơ hội liên hệ đồng minh, tập hợp lực lượng đủ đối phó Đại Đường. Hạ sách…
Hắn nói tới đây, trong mắt hiện lên hàn ý lành lạnh:
- Mượn dao giết người, tương kế tựu kế!
Di Nam nghe câu nói này của Vũ Văn Bác Vĩ làm hoảng sợ, theo lý trí hắn đã muốn lựa chọn thượng sách, nhưng trong lòng hắn lại chờ mong hạ sách, hiện tại hắn đã có chút thực lực, thật sự không muốn để Đại Đường tiếp tục giẫm lên đầu.
Vũ Văn Bác Vĩ âm hiểm cười nói:
- Đỗ Hà không phải nói muốn nhờ lực lượng của chúng ta đối phó Mạc Hạ Ba Cáp của Úc Đốc Quân Sơn sao? Chúng ta tương kế tựu kế, ngoài mặt xuất động đại quân trợ hắn tiêu diệt Mạc Hạ Ba Cáp, hơn nữa còn đem quân đội giao cho hắn chỉ huy, nhưng lại âm thầm thông tri Mạc Hạ Ba Cáp, đem địa phương Đỗ Hà đang đóng quân tiết lộ cho hắn, mượn dùng lực lượng của hắn giết chết Đỗ Hà!
Hắn lại lạnh giọng nói tiếp:
- Đỗ Hà cần binh, chúng ta cho hắn binh, cho hắn tướng. Hắn là chủ soái lại bị Mạc Hạ Ba Cáp giết chết cũng chỉ có thể trách hắn vô năng, Lý Thế Dân không trách được lên người chúng ta, như thế có thể giúp Tiết Duyên Đà trừ được một kình địch trong tương lai, một phe phái nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà!
Di Nam mơ hồ có chút động tâm, nhưng lo lắng nói:
- Đỗ Hà là con rể tin cậy nhất của Lý Thế Dân, nếu như vậy Lý Thế Dân sẽ không bỏ qua!
Vũ Văn Bác Vĩ nói:
- Cần chính là hắn không chịu bỏ qua, Lý Thế Dân nên vì con rể báo thù, sẽ phái tinh binh vây đánh Úc Đốc Quân Sơn. Với quy mô của Úc Đốc Quân Sơn, không có mười vạn đại quân là không thể tiêu diệt. Chỉ cần Lý Thế Dân có lá gan phái ra mười vạn đại quân, chúng ta cũng có lá gan xuất kỳ bất ý cùng Mạc Hạ Ba Cáp nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt bọn hắn. Đường triều quả thật cường đại, nhưng giữa chúng ta không tránh được cuộc chiến này. Nếu như trước ngày khai chiến có thể diệt mười vạn đại quân của hắn, như vậy càng rút ngắn thêm sự sai biệt trong lực lượng đôi bên. Kế tiếp dĩ nhiên là một hồi huyết chiến kinh thiên động địa. Nếu Tiết Duyên Đà thắng, ý nghĩa trên đời không còn Thiên Khả Hãn, Tiết Duyên Đà trở thành bá chủ duy nhất trên thảo nguyên, nếu bại…Tự nhiên không cần ta nhiều lời!
Đại Độ Thiết nắm chặt tay, trong mắt thiêu đốt chiến ý hừng hực, trầm giọng nói:
- Phụ hãn, dù sao cuối cùng cũng có một cuộc chiến, còn lo gì thắng thua?
Di Nam đã bị Vũ Văn Bác Vĩ thuyết phục, hắn vỗ mạnh bàn, trầm giọng nói:
- Vậy đánh cuộc một lần, vì thống trị thảo nguyên, ta lựa chọn hạ sách…
Vũ Văn Bác Vĩ tự tin cười nói:
- Khả Hãn cao minh, thượng sách tuy không sơ hở, nhưng vẫn khom lưng khuỵu gối, chọc người chê cười. Hạ sách tuy nguy hiểm, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu nguy hại, cho dù không có tiếp theo sau, Đỗ Hà hẳn phải chết không thể nghi ngờ!