Đại Đường Đạo Soái Chương 530: Thả hổ về rừng (2)



Mạc Hạ Ba Cáp vung đao chém thẳng, tựa hồ muốn một lần nữa chém vào Bàn long kiếm trong tay Đỗ Hà, khi bờ vai cân bằng, thân thể đột nhiên vọt tới trước, cổ tay trầm xuống, từ chém thẳng chuyển thành đâm thẳng, quyết một chiêu lấy mạng.

Động tác của hắn vô cùng lưu loát, biến chiêu cực nhanh, đúng là hiếm thấy. Nhìn thấy màn này, ngay cả Đỗ Hà cũng cảm thấy lo lắng.

Nhưng Đỗ Hà chỉ mỉm cười, lấy kiếm đỡ trước ngực.

- Đinh!

Mạc Hạ Ba Cáp phát hiện một chiêu này rõ ràng đã đến trước ngực Đỗ Hà, nhưng không hiểu sao lại không tiếp tục đâm tới được.

Lúc này mới phát hiện chỗ mũi đao của mình đã dán một thanh trường kiếm, không biết từ khi nào Đỗ Hà đã lấy thân kiếm làm y giáp, chắn trước ngực.

Đỗ Hà trừng mắt, toát ra khí khái anh hùng, lạnh lùng nói:


- Ngươi thua rồi!

Trước khi hắn nói xong, một đao phản kích đã chém ra.

Toàn bộ cơ thể Mạc Hạ Ba Cáp bị chém bay ra ngoài. Kim lang quân thấy thống soái vô địch của mình thất bại hoàn toàn như vậy, đều kinh hãi kêu lên, kính ngưỡng trong lòng đồng loạt đổ sập.

Đỗ Hà vốn tưởng rằng một đao này đủ để giết chết Mạc Hạ Ba Cáp, nhưng bất ngờ phát hiện tràng diện không giống như tưởng tượng, cúi đầu nhìn, lắc đầu cười khổ, thì ra sau khi chiến đấu anh dũng, chiến đao trong tay hắn đã không còn sắc bén như trước.

- Xem ra lại phải xuất thêm một hảo đao nữa.

Hắn muốn vứt đao xuống mặt đất, thở dài. Võ nghệ của Mạc Hạ Ba Cáp cũng xấp xỉ hắn, có thể trong vòng mười chiêu đánh bại hắn, chỉ vì hắn nóng lòng cầu thắng, toàn lực ứng phó.

Quyết đấu của cấp bậc cao thủ, thắng bại thường chỉ trong nháy mắt.

Đỗ Hà và Mạc Hạ Ba Cáp đều là cao thủ có cấp bậc nhất định. Nếu bọn họ tập trung chiến đấu, không đến năm mươi hiệp không thể phân ra thắng bại. Nhưng Mạc Hạ Ba Cáp nóng lòng cầu thắng, nhất chiêu nhất thức, chỉ công không thủ. Loại đấu pháp này gặp phải cao thủ cấp thấp sẽ có kỳ hiệu. Nhưng đối mặt với người có cấp bậc đồng nhất như Đỗ Hà thì vô dụng.

Mạc Hạ Ba Cáp liên tục tấn công, đối mặt với đáp lại bình tĩnh của Đỗ Hà, ngược lại bại lộ bản thân không đủ, khiến hắn có cơ hội chiến thắng. Vì vậy chưa đến mười hiệp, hắn đã dễ dàng thu thập Mạc Hạ Ba Cáp.

Mạc Hạ Ba Cáp tưởng rằng hắn nhất định sẽ chết, nhưng khi ngã xuống đất mới phát hiện ngực không đau đớn như bị đao chém vào da thịt, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên ngực mình xuất hiện một đường đao ngân màu đỏ, chỉ có chút máu tươi chảy ra. Vừa lúc thấy Đỗ Hà vứt cây đao trên tay xuống, mới biết mình may mắn bảo vệ được tính mệnh.

Đỗ Hà cũng không chần chờ, giơ kiếm sát về phía Mạc Hạ Ba Cáp.

- Kiếm lại cái mạng nhỏ sao!

Đỗ Hà trào phúng nói.

Mạc Hạ Ba Cáp nghe vậy, cũng lộ ra biểu tình xấu hổ, vừa phẫn nộ vừa không cam lòng.

Hắn không phải không biết Đỗ Hà có võ nghệ bất phàm, chỉ là dù sao Đỗ Hà cũng là một tuổi tử nhãi ranh chưa đến 20 tuổi, còn hắn đã gần bốn mươi, võ nghệ đang ở thời kỳ đỉnh phong, vì vậy có tự tin mù quáng, cho rằng mình có thể dễ dàng đối phó Đỗ Hà. Nào ngờ Đỗ Hà còn trẻ, nhưng võ nghệ không thua gì hắn, chịu thiệt thòi lớn, dựa vào vận khí mới bảo vệ được tính mệnh.

- Đừng đắc ý!

Mạc Hạ Ba Cáp đã cảm nhận sâu sắc được khả năng của Đỗ Hà, cũng biết tình huống hiện nay mình cũng không thể giành chiến thắng trong chốc lát, không thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng có nghĩa giao dịch với Tiết Duyên Đà thất bại. Quan hệ của chuyện này cũng là địch chứ không phải bằng bạn, làm không được, bỏ không xong, dứt khoát vứt đá xuống giếng, dự định bán đứng Tiết Duyên Đà, kéo hắn xuống nước.

Đỗ Hà nắm loan đao của hắn, trong đầu xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ, cũng minh bạch ý tứ của Mạc Hạ Ba Cáp, thu kiếm lại nói:

- Ngươi biết lợn chết như thế nào không?

Mạc Hạ Ba Cáp trong lúc nhất thời không có phản ứng.

Đỗ Hà dùng thanh âm chỉ hai người nghe rõ nói:

- Là chết vì ngu ngốc, tự cho mình đúng, cho rằng mình có bao nhiêu thông minh. Ngươi hãy dùng cái đầu suy ngẫm đi, nếu ta không biết chuyện phục binh, ta làm sao né tránh được mũi tên của ngươi? Kỳ thực, ngươi mới là người thật sự bị tính toán, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, nếu không phải ta âm thầm giở thủ đoạn, cố ý té ngã, ngươi căn bản không có cơ hội tiêu diệt này hai nghìn hộ vệ Tiết Duyên Đà. Các ngươi trốn trên đỉnh núi, khó đối phó, nhưng muốn dẫn dụ các ngươi đến một chỗ, tiêu diệt các ngươi lại là chuyện rất dễ dàng.

Mạc Hạ Ba Cáp vừa nghe lời này, sắc mặt kịch biến, thất thanh nói:

- Những chuyện này đều là các ngươi tính toán?

- Ngươi nói sao?

Đỗ Hà không đáp, chỉ phản vấn lại một câu.

Trong nháy mắt Mạc Hạ Ba Cáp lập tức minh bạch, mình mới là người ngu xuẩn nhất, ngay từ khi bắt đầu, mình đã rơi vào bẫy rập của Tiết Duyên Đà. Cái gì là bang trợ mình trở lại vị trí cũ, cái gì là hợp lực với mình đối phó Đại Đường. Tất cả cái này đều là quỷ kế mê hoặc mình, mục đích là muốn dụ dỗ mình xuất sơn, một mẻ bắt gọn.

Hắn đột nhiên ý thức được, ban đầu chính vì Tiết Duyên Đà phản bội, phụ thân mới thất bại thê thảm như vậy. Đại Đường quả thật là địch nhân của mình, nhưng Tiết Duyên Đà cũng không phải bằng hữu.

Nhưng mình lại ra sức tin lời của cừu địch, thật sự là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời.

Hắn tức giận đến mức bi phẫn kêu to, con mắt phun ra nộ diễm.

Đỗ Hà vọt tới gần, thấp giọng nói:

- Ngươi sáng tạo cho ta một cơ hội giáo huấn Tiết Duyên Đà, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nói xong hắn liên tục đâm ra ba kiếm, ép Mạc Hạ Ba Cáp rút lui, cũng không đuổi theo nữa.

Võ nghệ của Mạc Hạ Ba Cáp và hắn sàn sàn như nhau, Đỗ Hà muốn giết hắn, không quá dễ dàng, nhưng muốn buộc lấy hắn lại rất dễ dàng. Chỉ cần Tiết Duyên Đà thủ thắng, Mạc Hạ Ba Cáp tự nhiên trở thành tù binh.

Chỉ là Đỗ Hà nhạy cảm nhận ra tâm tư của Mạc Hạ Ba Cáp, muốn thả hổ về rừng.

Mạc Hạ Ba Cáp hiển nhiên minh bạch điểm ấy, thần tình phức tạp nhìn Đỗ Hà, đối với cừu địch này cũng không biết nên dùng thái độ gì báo đáp.

- Rút lui!

Mạc Hạ Ba Cáp tức giận quát lớn, trước khi Tiết Duyên Đà còn chưa bao vây binh lực, phải thoát ra khỏi vòng vây trước.

Mạc Hạ Ba Cáp và mã tặc đoàn dưới trướng rất tinh tường địa thế sơn đạo. Bọn họ sinh tồn trên núi, sơn chiến cũng có bản lĩnh nhất định. Những cái này Tiết Duyên Đà vừa vặn không có, Hề Vĩ cũng buông tha truy kích.

Mạc Hạ Ba Cáp thấy binh mã Tiết Duyên Đà không đuổi theo, kêu quân tốt dừng lại nghỉ ngơi, kiểm kê nhân số thương vong.

- Đại nhân, lần này quân ta thương vong thảm trọng... Chúng ta chỉ còn lại sáu trăm huynh đệ.

Một gã thống soái Kim lang quân khóc ra tiếng. Bọn họ theo Mạc Hạ Ba Cáp hơn mười năm, tình thâm ý trọng, có cảm tình thâm hậu, trong mấy canh giờ ngắn ngủi, bằng hữu tựa hồ chết hết, cảm giác này thực sự rất khó chấp nhận.

- Ghê tởm, đáng trách! Di Nam, Đại Độ Thiết, Vũ Văn Bác Vĩ, Mạc Hạ Ba Cáp ta thề không bỏ qua cho các ngươi….

- Đại nhân...

Quân sĩ Kim lang quân túm lấy Mạc Hạ Ba Cáp, than khóc nói:

- Đừng như vậy, nên suy nghĩ, kế tiếp chúng ta phải làm gì.

Trong mắt Mạc Hạ Ba Cáp lộ ra ánh mắt oán hận của ác lang, chậm rãi nói:

- Chúng ta tìm một chỗ trốn trước, trên núi có đồ ăn, chúng ta không sợ chết đói. Đợi khi Tiết Duyên Đà rời đi, chính là lúc chúng ta hạ sơn phản kích. Nhân thủ chúng ta không đủ, không đối phó được đại quân của Tiết Duyên Đà, nhưng chúng ta giết bách tính, gia súc của bọn chúng. Ta biết ở đâu ngựa hoang thành đàn, chỉ cần chúng ta có ngựa, ta nhất định sẽ đòi lại món nợ hôm nay.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dai-duong-dao-soai/chuong-530/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận